Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 9: Trương Nhụy Anh
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
22/02/2024
Editor: Claudia
“Bạn học Tiêu, mãi mà mình vẫn không giải được bài này, cậu có thể giảng cho mình không?” hoa khôi nổi tiếng của trường với vẻ ngoài tươi tắn động lòng người, hiện tại lại đang bước vào lớp của Tiêu Dật Việt, chủ động cầm sách bài tập tới trước mặt thiếu niên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Trong nháy mắt, bạn học trong lớp ai nấy cũng đều khϊếp sợ, thậm chí còn có không ít nam sinh thầm mến hoa khôi của trường nhìn Tiêu Dật Việt với ánh mắt tràn đầy tức giận.
Ngay cả Diệp Yên Yên, cũng giật mình mở to đôi mắt đẹp của mình, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu…
“Thằng nhóc kia thân thiết với Trương hoa khôi từ khi nào vậy?” Lý Nam Nam vừa bóc một cây kẹo mυ'ŧ vừa hóng chuyện, thấy cô nhìn thì cũng nhìn theo ánh mắt của cô.
Trương Nhụy Anh, dù là ngoại hình hay thành tích thì đều đứng đầu, được rất nhiều nam sinh trong trường coi là nữ thần.
Cấp bậc nữ thần như thế, vậy mà lại chủ động bắt chuyện với con mọt sách Tiêu Dật Việt…thật đúng là hiếm thấy.
“Bạn học Tiêu không đeo kính nhìn đẹp trai hơn nhiều.” Trương Nhụy Anh thừa dịp thiếu niên không chú ý, chợt tháo chiếc kính đen của Tiêu Dật Việt xuống, hành động đột ngột này không những khiến cho Diệp Yên Yên cả kinh đứng lên mà còn khiến cho nam sinh xung quanh tức giận.
Trương Nhụy Anh nhìn dáng vẻ sững sờ vì bị tháo kính xuống của thiếu niên, không có mắt kính gọng đen che chắn nên anh liền trở nên anh tuấn, đẹp trai. Thấy diện mạo của anh, cô ta chẳng những không cảm thấy kinh ngạc mà ngược lại còn hâm mộ hơn nữa.
Mấy ngày hôm trước, Trương Nhụy Anh đã phát hiện ra vẻ bề ngoài anh tuấn của Tiêu Dật Việt, đồng thời cô ta cũng nắm chắc phần thắng.
Chưa có người đàn ông nào mà cô ta không có được, Tiêu Dật Việt đã bị cô ta coi như vật sở hữu của mình, không cho phép bất cứ ai được xen vào.
“Cái kính này không phù hợp với cậu, nếu cậu muốn thì sau khi tan học, mình có thể dẫn cậu đi mua mấy cái khác.” cho dù anh muốn mang thì cũng phải chọn một cái đẹp mắt một chút. Không biết ai chọn cho anh cặp kính này nữa, quê mùa không chịu nổi lại còn cổ lỗ sĩ.
“Không cần, tôi thích cái kính này.” Tiêu Dật Việt nhíu mày thật sâu, trong giọng nói lộ ra một tia không vui “Đưa kính cho tôi, bài này tôi cũng đã giải thích qua cho cậu rồi, nếu còn không hiểu thì đi hỏi giáo viên đi.” trả lại sách bài tập cho Trương Nhụy Anh, ánh mắt của thiếu niên rơi vào cái kính trên tay cô ta.
Đây là chiếc kính mà Diệp Yên Yên đã tự tay chọn, cũng là món quà đầu tiên mà cô tặng cho anh, đây chính là bảo vật trân quý nhất trong cuộc đời Tiêu Dật Việt.
Việc bị tháo mắt kính xuống khiến cho thiếu niên cảm thấy mình bị xúc phạm, giọng điệu không khỏi trở nên lãnh đạm.
“Cậu…” Vốn dĩ Trương Nhụy Anh rất tự tin với sắc đẹp của bản thân, lúc này lại bị thiếu niên từ chối không chút do dự, chân mày thanh tú ngay lập tức cau lại, đôi mắt xinh đẹp muốn nhìn thấu thiếu niên không biết suy xét này.
“Thật ngại quá, Tiểu Dật bị cận nặng, không có kính thì không nhìn rõ được mọi thứ, nên tính tình sẽ nóng nảy.” Diệp Yên Yên thừa dịp Trương Nhụy Anh không chú ý, đoạt lại kính mắt từ tay cô ta, nhanh chóng đeo lại cho thiếu niên.
“Hừ!” Trương Nhụy Anh thấy thiếu niên không đếm xỉa đến mình thì tức giận xoay người rời đi, trong lòng bắt đầu oán giận anh.
Cô ta là một cô gái tài mạo song toàn*, thường được rất nhiều nam sinh vây quanh nhưng ai cô ta cũng khinh thường, vậy mà Tiêu Dật Việt này lại không biết phải trái mà từ chối lời mời của cô ta, điều này khiến cho Trương Nhụy Anh cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
(*) nổi bật cả về tài hoa lẫn dung mạo.
Hơn nữa, nhớ đến thái độ không thèm đếm xỉa kia của Tiêu Dật Việt, cô ta lại càng thêm kiên định. Một ngày nào đó, nhất định sẽ khiến cho anh quỳ dưới gấu quần của cô ta!
Trên đời này chưa có người đàn ông nào mà cô ta không có được!
“Bạn học Tiêu, mãi mà mình vẫn không giải được bài này, cậu có thể giảng cho mình không?” hoa khôi nổi tiếng của trường với vẻ ngoài tươi tắn động lòng người, hiện tại lại đang bước vào lớp của Tiêu Dật Việt, chủ động cầm sách bài tập tới trước mặt thiếu niên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Trong nháy mắt, bạn học trong lớp ai nấy cũng đều khϊếp sợ, thậm chí còn có không ít nam sinh thầm mến hoa khôi của trường nhìn Tiêu Dật Việt với ánh mắt tràn đầy tức giận.
Ngay cả Diệp Yên Yên, cũng giật mình mở to đôi mắt đẹp của mình, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu…
“Thằng nhóc kia thân thiết với Trương hoa khôi từ khi nào vậy?” Lý Nam Nam vừa bóc một cây kẹo mυ'ŧ vừa hóng chuyện, thấy cô nhìn thì cũng nhìn theo ánh mắt của cô.
Trương Nhụy Anh, dù là ngoại hình hay thành tích thì đều đứng đầu, được rất nhiều nam sinh trong trường coi là nữ thần.
Cấp bậc nữ thần như thế, vậy mà lại chủ động bắt chuyện với con mọt sách Tiêu Dật Việt…thật đúng là hiếm thấy.
“Bạn học Tiêu không đeo kính nhìn đẹp trai hơn nhiều.” Trương Nhụy Anh thừa dịp thiếu niên không chú ý, chợt tháo chiếc kính đen của Tiêu Dật Việt xuống, hành động đột ngột này không những khiến cho Diệp Yên Yên cả kinh đứng lên mà còn khiến cho nam sinh xung quanh tức giận.
Trương Nhụy Anh nhìn dáng vẻ sững sờ vì bị tháo kính xuống của thiếu niên, không có mắt kính gọng đen che chắn nên anh liền trở nên anh tuấn, đẹp trai. Thấy diện mạo của anh, cô ta chẳng những không cảm thấy kinh ngạc mà ngược lại còn hâm mộ hơn nữa.
Mấy ngày hôm trước, Trương Nhụy Anh đã phát hiện ra vẻ bề ngoài anh tuấn của Tiêu Dật Việt, đồng thời cô ta cũng nắm chắc phần thắng.
Chưa có người đàn ông nào mà cô ta không có được, Tiêu Dật Việt đã bị cô ta coi như vật sở hữu của mình, không cho phép bất cứ ai được xen vào.
“Cái kính này không phù hợp với cậu, nếu cậu muốn thì sau khi tan học, mình có thể dẫn cậu đi mua mấy cái khác.” cho dù anh muốn mang thì cũng phải chọn một cái đẹp mắt một chút. Không biết ai chọn cho anh cặp kính này nữa, quê mùa không chịu nổi lại còn cổ lỗ sĩ.
“Không cần, tôi thích cái kính này.” Tiêu Dật Việt nhíu mày thật sâu, trong giọng nói lộ ra một tia không vui “Đưa kính cho tôi, bài này tôi cũng đã giải thích qua cho cậu rồi, nếu còn không hiểu thì đi hỏi giáo viên đi.” trả lại sách bài tập cho Trương Nhụy Anh, ánh mắt của thiếu niên rơi vào cái kính trên tay cô ta.
Đây là chiếc kính mà Diệp Yên Yên đã tự tay chọn, cũng là món quà đầu tiên mà cô tặng cho anh, đây chính là bảo vật trân quý nhất trong cuộc đời Tiêu Dật Việt.
Việc bị tháo mắt kính xuống khiến cho thiếu niên cảm thấy mình bị xúc phạm, giọng điệu không khỏi trở nên lãnh đạm.
“Cậu…” Vốn dĩ Trương Nhụy Anh rất tự tin với sắc đẹp của bản thân, lúc này lại bị thiếu niên từ chối không chút do dự, chân mày thanh tú ngay lập tức cau lại, đôi mắt xinh đẹp muốn nhìn thấu thiếu niên không biết suy xét này.
“Thật ngại quá, Tiểu Dật bị cận nặng, không có kính thì không nhìn rõ được mọi thứ, nên tính tình sẽ nóng nảy.” Diệp Yên Yên thừa dịp Trương Nhụy Anh không chú ý, đoạt lại kính mắt từ tay cô ta, nhanh chóng đeo lại cho thiếu niên.
“Hừ!” Trương Nhụy Anh thấy thiếu niên không đếm xỉa đến mình thì tức giận xoay người rời đi, trong lòng bắt đầu oán giận anh.
Cô ta là một cô gái tài mạo song toàn*, thường được rất nhiều nam sinh vây quanh nhưng ai cô ta cũng khinh thường, vậy mà Tiêu Dật Việt này lại không biết phải trái mà từ chối lời mời của cô ta, điều này khiến cho Trương Nhụy Anh cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
(*) nổi bật cả về tài hoa lẫn dung mạo.
Hơn nữa, nhớ đến thái độ không thèm đếm xỉa kia của Tiêu Dật Việt, cô ta lại càng thêm kiên định. Một ngày nào đó, nhất định sẽ khiến cho anh quỳ dưới gấu quần của cô ta!
Trên đời này chưa có người đàn ông nào mà cô ta không có được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.