Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
Chương 58: Hậu quả của việc học thuật hợp hoan
Y Y Dĩ Dực
07/07/2024
Lận Khinh Chu đang hoang mang vì hai chân bị đóng băng thì Mục Trọng Sơn đứng trên vai cọ nhẹ cánh chim mềm mại vào mặt y, giọng hắn vang lên trong đầu: “Đừng sợ.”
Chỉ hai chữ này thôi đã khiến Lận Khinh Chu lập tức yên tâm lại.
Bỗng nhiên gió nổi lên, hương mơ đào ấm áp thấm vào ruột gan bay đến, Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn thì thấy một nữ tử mặc váy ngang ngực thêu hoa mai đỏ từ trên không trung chậm rãi đáp xuống đất.
Nữ tử kia da trắng hơn tuyết, môi đỏ như mai, dung nhan mê người, nàng đứng cách Lận Khinh Chu một mét nhìn y chăm chú rồi nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Làm sao ngươi phá được kết giới? Trên đời này ngoài Ngũ Thánh ra không ai có thể phá được kết giới ở đây cả.”
“À......” Lận Khinh Chu chớp mắt cúi đầu xuống, nghe Mục Trọng Sơn nhắc thì ngập ngừng nói, “Ta không biết phá kết giới, ta chỉ một lòng muốn đến đây, lênh đênh trên biển mấy ngày bỗng thấy phía trước có hòn đảo tiên nên chèo thuyền đến đây thôi.”
“Hừ.” Nữ tử cười lạnh, “Nói hươu nói vượn.”
Lận Khinh Chu ngượng ngùng cụp mắt.
“Thôi được rồi.” Nữ tử biết chắc hai chân Lận Khinh Chu bị đóng băng không nhúc nhích được nên thoáng buông xuống cảnh giác rồi quay đầu nói, “Ra mà xem này, ai gây nghiệt thế hả? Mau giải quyết đi.”
Nàng vừa dứt lời thì trong rừng đào xuất hiện bốn cô nương dung mạo đẹp đẽ, dáng vẻ thướt tha.
Các cô nương thân mật nắm tay nhau đứng thành từng đôi sau lưng nữ tử áo đỏ ngắm nghía Lận Khinh Chu.
Một cô nương mặc váy lụa xanh thêu lá trúc che miệng cười nói: “Chắc là tình lang của Dung Họa đấy, chẳng phải mấy ngày nay chỉ có nàng ra khỏi phường du ngoạn thôi sao?”
Dung Họa mặc áo gấm màu đỏ tía sốt ruột dậm chân thanh minh: “Không phải ta đâu, huyễn thuật của ta cao hơn ngươi nhiều, nam tử song tu với ta đều tưởng đó chỉ là một giấc mộng kiều diễm thôi!”
Nữ tử áo đỏ quay đầu nhìn nàng với ánh mắt hoài nghi.
Dung Họa nói: “Tỷ tỷ à, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự không quen biết y mà, chắc là nghiệt duyên năm xưa của Dung Cầm đấy!”
Nữ tử mặc váy lụa xanh lúc nãy đưa tay véo mặt Dung Họa: “Sao lại đổ lên đầu ta chứ.”
“Được rồi.” Nữ tử áo đỏ nói, “Đừng ồn nữa, nhìn kỹ lại xem rốt cuộc ai gây họa hả.”
Các cô nương nhìn Lận Khinh Chu từ trên xuống dưới rồi đồng loạt lắc đầu: “Không biết, không biết thật mà.”
Đôi mày thanh tú của nữ tử áo đỏ nhíu lại.
Cô nương mặc váy lụa màu sơn trà lúc nãy bị Lận Khinh Chu hù dọa đỏ mặt nắm chặt tay áo nói lí nhí: “Chắc đến tìm phường chủ đấy.”
Dung Họa nói ngay: “Dung Thư nói đúng lắm, nhất định là từng thấy dung nhan phương hoa tuyệt đại của tỷ tỷ nên đem lòng cảm mến, nghe nói tỷ tỷ là phường chủ Đàm Hoan Phường nên cảm thấy mình có cơ hội, thế là lặn lội tìm đến đây chỉ mong được cùng tỷ tỷ hưởng thụ vui vẻ, một đêm ngàn vàng, hì hì.”
“Ngươi đó, chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả, không biết xấu hổ.” Dung Cầm cười mắng.
Các cô nương đang ồn ào thì một giọng nói dè dặt vọng đến: “Các...... Các vị cô nương......”
Mấy cô nương yên lặng quay đầu nhìn Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu bị nhìn chằm chằm có chút khẩn trương, chắp tay ôm quyền lắp bắp nói: “Đúng là các vị cô nương chưa từng gặp ta trước đây, không phải ta đến gây rối đâu, ta tới để học......”
“Học?” Nữ tử áo đỏ đứng đầu cười lạnh.
“Vâng.” Thái độ của Lận Khinh Chu hết sức cung kính thành khẩn, “Ta muốn học thuật hợp hoan, xin hỏi yêu cầu để được vào phường là gì?”
Y vừa dứt lời thì các cô nương mới nãy còn vui đùa ầm ĩ lập tức ngưng cười rồi quay sang nhìn nhau.
Dung Họa kéo tay áo che môi liếc xéo y với vẻ giễu cợt: “Dáng dấp khôi ngô tuấn tú như vậy mà lại là tên ngốc sao?”
“Nhìn đâu giống tên ngốc, chắc đang bịa đặt lừa gạt chúng ta đấy.” Dung Cầm hừ lạnh.
“Ta không bịa đâu.” Lận Khinh Chu vội nói, “Ta muốn học thật mà.”
Các cô nương lại im lặng nhìn Lận Khinh Chu bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ quái dị.
Dung Kỳ, người nãy giờ im lặng nhất trong bốn cô nương nhẹ giọng hỏi: “Công tử, có phải ngươi bị ai lừa rồi không?”
Lận Khinh Chu hoang mang: “Hả? Sao lại hỏi vậy?”
Dung Kỳ nói: “Vì thuật hợp hoan......”
Nữ tử áo đỏ bỗng giơ tay lên ngắt lời nàng, Dung Kỳ lập tức im bặt.
Nữ tử áo đỏ tiến lên nửa bước rồi hỏi: “Ngươi nói mình đến học thuật hợp hoan à?”
“Đúng vậy.” Lận Khinh Chu vội vàng gật đầu.
Nữ tử áo đỏ luồn tay phải vào tay áo rộng, khi rút ra trong lòng bàn tay có một viên thuốc đen nhánh: “Đây là tán linh đan làm ngươi không thể sử dụng linh lực trong sáu canh giờ, ta không tin ngươi, sợ ngươi làm các cô nương bị thương nên nếu ngươi muốn vào Đàm Hoan Phường thì nuốt viên thuốc này trước đi.”
“Được.” Lận Khinh Chu đưa tay cầm viên thuốc.
Linh tước trên vai nhảy xuống cổ tay y săm soi viên thuốc kia, sau đó sải cánh bay lại lên vai Lận Khinh Chu mà không hề ngăn cản.
Lận Khinh Chu chẳng chút do dự bỏ thuốc vào miệng nuốt xuống.
Nữ tử áo đỏ bấm quyết khiến lớp băng trên chân Lận Khinh Chu tan ra rồi nói: “Đi theo ta.”
Y ngoan ngoãn theo sau nàng và giữ khoảng cách nửa mét, hai người băng qua rừng đào đi thẳng đến giữa đảo tiên.
Khi đến gần có thể thấy hai tòa lầu các với đình đài thủy tạ, rường cột chạm trổ, khắp nơi cây cỏ xanh tươi.
Nữ tử áo đỏ dẫn Lận Khinh Chu vào một tòa lầu rồi đến một gian phòng yên tĩnh trên tầng ba.
Lụa mỏng trắng tinh treo trên cửa gỗ chạm rỗng, trước tấm bình phong bằng ngọc thạch khắc chim hoa đặt một chiếc bàn thấp bằng gỗ đàn hương, hai bên trải nệm tơ lụa, trên bàn đặt lư hương tỏa khói lượn lờ và bộ ấm trà bằng ngọc trắng.
Nữ tử áo đỏ mời Lận Khinh Chu ngồi xuống, vừa pha trà vừa hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì?”
“Ta tên Lận Khinh Chu.” Y ngồi xuống ưỡn lưng thẳng tắp rồi vội vàng nói tên mình.
Nữ tử áo đỏ thành thạo khéo léo hãm trà pha trà, ánh mắt rơi vào lá trà trong ấm ngọc chứ không hề nhìn Lận Khinh Chu, thản nhiên nói: “Ta chính là phường chủ Đàm Hoan Phường, Dung Tư Phàm, Lận công tử, ban nãy ngươi nói muốn học thuật hợp hoan là nghiêm túc đấy chứ?”
Lận Khinh Chu nói: “Vâng.”
Ngón tay Dung Tư Phàm nhấc ấm ngọc rót trà thơm ngát vào chén ngọc rồi bưng lên đặt trước mặt Lận Khinh Chu, chậm rãi ngước mắt nhìn y: “Lận công tử, ai nói với ngươi về thuật hợp hoan vậy?”
“Một người bạn của ta.” Lận Khinh Chu đáp.
“Bạn?” Chẳng hiểu sao Dung Tư Phàm cười nhạo một tiếng, nàng đưa tay che miệng rồi nhìn Lận Khinh Chu, “Vậy người bạn này của ngươi có nói cho ngươi biết hậu quả của việc tu luyện thuật hợp hoan không?”
Lận Khinh Chu sững sờ.
Linh tước trên vai y chíp chíp hai tiếng, giọng Mục Trọng Sơn truyền vào đầu Lận Khinh Chu: “Ta chỉ nghe nói núi U Đô ở Bắc Hải có môn phái biết cách song tu chứ chưa từng nghe nói song tu phải trả giá thế nào cả.”
Thế là Lận Khinh Chu nói với Dung Tư Phàm: “Hắn cũng không biết.”
“Hắn chỉ nói với ngươi thế gian có thuật hợp hoan mà ngươi đã quyết tâm học rồi à?” Dung Tư Phàm tỏ vẻ kinh ngạc, “Hắn thật sự chỉ là bạn ngươi thôi sao?”
“À ừm, chuyện này nói ra dài dòng lắm......” Lận Khinh Chu ngượng ngùng sờ mặt, “Phường chủ, vậy tu luyện thuật hợp hoan sẽ có hậu quả gì? Chẳng phải muốn song tu thì bắt buộc tu luyện thuật hợp hoan sao?”
Dung Tư Phàm bưng trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Đúng vậy, muốn song tu phải tu luyện thuật hợp hoan, nhưng Lận công tử, ngươi là nam tử, khi song tu nếu muốn có được linh khí và tu vi thì chỉ có thể làm bên tiếp nhận thôi.”
“Ừm......” Mặc dù Lận Khinh Chu không rõ bên tiếp nhận cụ thể sẽ trải qua những gì nhưng sau khi quyết định song tu với Mục Trọng Sơn thì y chẳng còn đếm xỉa gì khác, vì vậy lập tức gật đầu nói, “Ta hiểu.”
“Lận công tử.” Dung Tư Phàm nói, “Nếu ta nói một khi ngươi bắt đầu học thuật hợp hoan thì cả đời này chỉ có thể nhờ vào song tu với người khác để tăng tu vi của mình thì sao?”
“Hả?” Lận Khinh Chu khó hiểu.
Dung Tư Phàm nói tiếp: “Thứ lỗi cho ta nói lời khó nghe. Thuật hợp hoan sẽ khiến ngươi cả đời ngoại trừ hầu hạ dưới thân nam tử khác thì không còn cách tu luyện nào khác. Thế gian này có trăm ngàn cách tu luyện, sao ngươi cứ phải chọn cách không biết xấu hổ bị người đời gọi là bàng môn tà đạo này chứ?”
Nghe vậy trong lòng Mục Trọng Sơn chùng xuống.
Hắn thật sự không biết tu luyện thuật hợp hoan có nhiều cấm kỵ như vậy.
Hắn muốn giải thích với Lận Khinh Chu.
Nhưng y đã mở miệng trước.
Lận Khinh Chu bình thản ôn tồn nói: “Vì ta đã hứa với hắn rồi.”
Phòng trà lập tức yên tĩnh.
Dung Tư Phàm nói: “Lận công tử, chân tình đổi lấy chưa chắc đã là chân tình, tình thâm không bền, nghĩ cho kỹ rồi hãy làm.”
“Hả?” Lận Khinh Chu choáng váng.
Dung Tư Phàm đứng dậy có ý tiễn khách: “Lận công tử, ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ một đêm rồi ngày mai hãy cho ta câu trả lời chắc chắn, để ta gọi Dung Kỳ dẫn ngươi đến phòng khách nghỉ ngơi.”
Nàng vừa dứt lời thì Dung Kỳ đẩy cửa vào phòng hành lễ với hai người rồi đưa tay mời Lận Khinh Chu: “Công tử đi theo ta.”
Lận Khinh Chu đứng dậy khỏi nệm êm, chắp tay cúi đầu chào Dung Tư Phàm rồi đi theo Dung Kỳ.
Tính tình Dung Kỳ dịu dàng nhã nhặn, sau khi đưa Lận Khinh Chu tới phòng khách ở tầng một thì mỉm cười hiền lành: “Công tử, nếu cần gì cứ đến phòng lúc nãy tìm ta nhé.”
“Cảm ơn ngươi.” Lận Khinh Chu cảm kích nói.
Dung Kỳ mỉm cười gật đầu rồi ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Đi đường mệt mỏi, khó khăn lắm mới tìm được Đàm Hoan Phường lại trải qua một màn như thế nên Lận Khinh Chu đã sớm kiệt sức, y ngồi xuống giường trải đệm chăn mềm mại rồi nằm vật ra thở dài một hơi.
Động tác của y làm Mục Trọng Sơn không thể tiếp tục đứng trên vai nên xòe cánh bay lên rồi đậu xuống ngực y.
“Ngươi nghĩ phường chủ có chịu dạy ta thuật hợp hoan không? Ta cảm thấy nơi này không hoan nghênh mình lắm, nhưng cũng đúng thôi, ở đây toàn cô nương mà một đại nam nhân như ta đột nhiên xâm nhập quả thực không ổn chút nào.” Lận Khinh Chu nói với Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn im lặng một lát, thanh âm vang lên trong đầu Lận Khinh Chu: “Ta không biết song tu lại có nhiều hạn chế như vậy, ngươi đừng học thuật hợp hoan nữa, sáng mai chúng ta rời khỏi đây đi.”
“Vậy sao được.” Lận Khinh Chu bế linh tước trên ngực lên rồi trở mình nằm nghiêng, sau đó đặt linh tước xuống gối trước mặt, “Ta đã lập ngôn khế với ngươi rồi mà.”
Nói xong y đưa lòng bàn tay có dấu đỏ cho Mục Trọng Sơn nhìn: “Nếu không hoàn thành sẽ bị phạt đó.”
Mục Trọng Sơn bình tĩnh nói: “Không, không bị phạt đâu.”
Chỉ hai chữ này thôi đã khiến Lận Khinh Chu lập tức yên tâm lại.
Bỗng nhiên gió nổi lên, hương mơ đào ấm áp thấm vào ruột gan bay đến, Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn thì thấy một nữ tử mặc váy ngang ngực thêu hoa mai đỏ từ trên không trung chậm rãi đáp xuống đất.
Nữ tử kia da trắng hơn tuyết, môi đỏ như mai, dung nhan mê người, nàng đứng cách Lận Khinh Chu một mét nhìn y chăm chú rồi nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Làm sao ngươi phá được kết giới? Trên đời này ngoài Ngũ Thánh ra không ai có thể phá được kết giới ở đây cả.”
“À......” Lận Khinh Chu chớp mắt cúi đầu xuống, nghe Mục Trọng Sơn nhắc thì ngập ngừng nói, “Ta không biết phá kết giới, ta chỉ một lòng muốn đến đây, lênh đênh trên biển mấy ngày bỗng thấy phía trước có hòn đảo tiên nên chèo thuyền đến đây thôi.”
“Hừ.” Nữ tử cười lạnh, “Nói hươu nói vượn.”
Lận Khinh Chu ngượng ngùng cụp mắt.
“Thôi được rồi.” Nữ tử biết chắc hai chân Lận Khinh Chu bị đóng băng không nhúc nhích được nên thoáng buông xuống cảnh giác rồi quay đầu nói, “Ra mà xem này, ai gây nghiệt thế hả? Mau giải quyết đi.”
Nàng vừa dứt lời thì trong rừng đào xuất hiện bốn cô nương dung mạo đẹp đẽ, dáng vẻ thướt tha.
Các cô nương thân mật nắm tay nhau đứng thành từng đôi sau lưng nữ tử áo đỏ ngắm nghía Lận Khinh Chu.
Một cô nương mặc váy lụa xanh thêu lá trúc che miệng cười nói: “Chắc là tình lang của Dung Họa đấy, chẳng phải mấy ngày nay chỉ có nàng ra khỏi phường du ngoạn thôi sao?”
Dung Họa mặc áo gấm màu đỏ tía sốt ruột dậm chân thanh minh: “Không phải ta đâu, huyễn thuật của ta cao hơn ngươi nhiều, nam tử song tu với ta đều tưởng đó chỉ là một giấc mộng kiều diễm thôi!”
Nữ tử áo đỏ quay đầu nhìn nàng với ánh mắt hoài nghi.
Dung Họa nói: “Tỷ tỷ à, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự không quen biết y mà, chắc là nghiệt duyên năm xưa của Dung Cầm đấy!”
Nữ tử mặc váy lụa xanh lúc nãy đưa tay véo mặt Dung Họa: “Sao lại đổ lên đầu ta chứ.”
“Được rồi.” Nữ tử áo đỏ nói, “Đừng ồn nữa, nhìn kỹ lại xem rốt cuộc ai gây họa hả.”
Các cô nương nhìn Lận Khinh Chu từ trên xuống dưới rồi đồng loạt lắc đầu: “Không biết, không biết thật mà.”
Đôi mày thanh tú của nữ tử áo đỏ nhíu lại.
Cô nương mặc váy lụa màu sơn trà lúc nãy bị Lận Khinh Chu hù dọa đỏ mặt nắm chặt tay áo nói lí nhí: “Chắc đến tìm phường chủ đấy.”
Dung Họa nói ngay: “Dung Thư nói đúng lắm, nhất định là từng thấy dung nhan phương hoa tuyệt đại của tỷ tỷ nên đem lòng cảm mến, nghe nói tỷ tỷ là phường chủ Đàm Hoan Phường nên cảm thấy mình có cơ hội, thế là lặn lội tìm đến đây chỉ mong được cùng tỷ tỷ hưởng thụ vui vẻ, một đêm ngàn vàng, hì hì.”
“Ngươi đó, chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả, không biết xấu hổ.” Dung Cầm cười mắng.
Các cô nương đang ồn ào thì một giọng nói dè dặt vọng đến: “Các...... Các vị cô nương......”
Mấy cô nương yên lặng quay đầu nhìn Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu bị nhìn chằm chằm có chút khẩn trương, chắp tay ôm quyền lắp bắp nói: “Đúng là các vị cô nương chưa từng gặp ta trước đây, không phải ta đến gây rối đâu, ta tới để học......”
“Học?” Nữ tử áo đỏ đứng đầu cười lạnh.
“Vâng.” Thái độ của Lận Khinh Chu hết sức cung kính thành khẩn, “Ta muốn học thuật hợp hoan, xin hỏi yêu cầu để được vào phường là gì?”
Y vừa dứt lời thì các cô nương mới nãy còn vui đùa ầm ĩ lập tức ngưng cười rồi quay sang nhìn nhau.
Dung Họa kéo tay áo che môi liếc xéo y với vẻ giễu cợt: “Dáng dấp khôi ngô tuấn tú như vậy mà lại là tên ngốc sao?”
“Nhìn đâu giống tên ngốc, chắc đang bịa đặt lừa gạt chúng ta đấy.” Dung Cầm hừ lạnh.
“Ta không bịa đâu.” Lận Khinh Chu vội nói, “Ta muốn học thật mà.”
Các cô nương lại im lặng nhìn Lận Khinh Chu bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ quái dị.
Dung Kỳ, người nãy giờ im lặng nhất trong bốn cô nương nhẹ giọng hỏi: “Công tử, có phải ngươi bị ai lừa rồi không?”
Lận Khinh Chu hoang mang: “Hả? Sao lại hỏi vậy?”
Dung Kỳ nói: “Vì thuật hợp hoan......”
Nữ tử áo đỏ bỗng giơ tay lên ngắt lời nàng, Dung Kỳ lập tức im bặt.
Nữ tử áo đỏ tiến lên nửa bước rồi hỏi: “Ngươi nói mình đến học thuật hợp hoan à?”
“Đúng vậy.” Lận Khinh Chu vội vàng gật đầu.
Nữ tử áo đỏ luồn tay phải vào tay áo rộng, khi rút ra trong lòng bàn tay có một viên thuốc đen nhánh: “Đây là tán linh đan làm ngươi không thể sử dụng linh lực trong sáu canh giờ, ta không tin ngươi, sợ ngươi làm các cô nương bị thương nên nếu ngươi muốn vào Đàm Hoan Phường thì nuốt viên thuốc này trước đi.”
“Được.” Lận Khinh Chu đưa tay cầm viên thuốc.
Linh tước trên vai nhảy xuống cổ tay y săm soi viên thuốc kia, sau đó sải cánh bay lại lên vai Lận Khinh Chu mà không hề ngăn cản.
Lận Khinh Chu chẳng chút do dự bỏ thuốc vào miệng nuốt xuống.
Nữ tử áo đỏ bấm quyết khiến lớp băng trên chân Lận Khinh Chu tan ra rồi nói: “Đi theo ta.”
Y ngoan ngoãn theo sau nàng và giữ khoảng cách nửa mét, hai người băng qua rừng đào đi thẳng đến giữa đảo tiên.
Khi đến gần có thể thấy hai tòa lầu các với đình đài thủy tạ, rường cột chạm trổ, khắp nơi cây cỏ xanh tươi.
Nữ tử áo đỏ dẫn Lận Khinh Chu vào một tòa lầu rồi đến một gian phòng yên tĩnh trên tầng ba.
Lụa mỏng trắng tinh treo trên cửa gỗ chạm rỗng, trước tấm bình phong bằng ngọc thạch khắc chim hoa đặt một chiếc bàn thấp bằng gỗ đàn hương, hai bên trải nệm tơ lụa, trên bàn đặt lư hương tỏa khói lượn lờ và bộ ấm trà bằng ngọc trắng.
Nữ tử áo đỏ mời Lận Khinh Chu ngồi xuống, vừa pha trà vừa hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì?”
“Ta tên Lận Khinh Chu.” Y ngồi xuống ưỡn lưng thẳng tắp rồi vội vàng nói tên mình.
Nữ tử áo đỏ thành thạo khéo léo hãm trà pha trà, ánh mắt rơi vào lá trà trong ấm ngọc chứ không hề nhìn Lận Khinh Chu, thản nhiên nói: “Ta chính là phường chủ Đàm Hoan Phường, Dung Tư Phàm, Lận công tử, ban nãy ngươi nói muốn học thuật hợp hoan là nghiêm túc đấy chứ?”
Lận Khinh Chu nói: “Vâng.”
Ngón tay Dung Tư Phàm nhấc ấm ngọc rót trà thơm ngát vào chén ngọc rồi bưng lên đặt trước mặt Lận Khinh Chu, chậm rãi ngước mắt nhìn y: “Lận công tử, ai nói với ngươi về thuật hợp hoan vậy?”
“Một người bạn của ta.” Lận Khinh Chu đáp.
“Bạn?” Chẳng hiểu sao Dung Tư Phàm cười nhạo một tiếng, nàng đưa tay che miệng rồi nhìn Lận Khinh Chu, “Vậy người bạn này của ngươi có nói cho ngươi biết hậu quả của việc tu luyện thuật hợp hoan không?”
Lận Khinh Chu sững sờ.
Linh tước trên vai y chíp chíp hai tiếng, giọng Mục Trọng Sơn truyền vào đầu Lận Khinh Chu: “Ta chỉ nghe nói núi U Đô ở Bắc Hải có môn phái biết cách song tu chứ chưa từng nghe nói song tu phải trả giá thế nào cả.”
Thế là Lận Khinh Chu nói với Dung Tư Phàm: “Hắn cũng không biết.”
“Hắn chỉ nói với ngươi thế gian có thuật hợp hoan mà ngươi đã quyết tâm học rồi à?” Dung Tư Phàm tỏ vẻ kinh ngạc, “Hắn thật sự chỉ là bạn ngươi thôi sao?”
“À ừm, chuyện này nói ra dài dòng lắm......” Lận Khinh Chu ngượng ngùng sờ mặt, “Phường chủ, vậy tu luyện thuật hợp hoan sẽ có hậu quả gì? Chẳng phải muốn song tu thì bắt buộc tu luyện thuật hợp hoan sao?”
Dung Tư Phàm bưng trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Đúng vậy, muốn song tu phải tu luyện thuật hợp hoan, nhưng Lận công tử, ngươi là nam tử, khi song tu nếu muốn có được linh khí và tu vi thì chỉ có thể làm bên tiếp nhận thôi.”
“Ừm......” Mặc dù Lận Khinh Chu không rõ bên tiếp nhận cụ thể sẽ trải qua những gì nhưng sau khi quyết định song tu với Mục Trọng Sơn thì y chẳng còn đếm xỉa gì khác, vì vậy lập tức gật đầu nói, “Ta hiểu.”
“Lận công tử.” Dung Tư Phàm nói, “Nếu ta nói một khi ngươi bắt đầu học thuật hợp hoan thì cả đời này chỉ có thể nhờ vào song tu với người khác để tăng tu vi của mình thì sao?”
“Hả?” Lận Khinh Chu khó hiểu.
Dung Tư Phàm nói tiếp: “Thứ lỗi cho ta nói lời khó nghe. Thuật hợp hoan sẽ khiến ngươi cả đời ngoại trừ hầu hạ dưới thân nam tử khác thì không còn cách tu luyện nào khác. Thế gian này có trăm ngàn cách tu luyện, sao ngươi cứ phải chọn cách không biết xấu hổ bị người đời gọi là bàng môn tà đạo này chứ?”
Nghe vậy trong lòng Mục Trọng Sơn chùng xuống.
Hắn thật sự không biết tu luyện thuật hợp hoan có nhiều cấm kỵ như vậy.
Hắn muốn giải thích với Lận Khinh Chu.
Nhưng y đã mở miệng trước.
Lận Khinh Chu bình thản ôn tồn nói: “Vì ta đã hứa với hắn rồi.”
Phòng trà lập tức yên tĩnh.
Dung Tư Phàm nói: “Lận công tử, chân tình đổi lấy chưa chắc đã là chân tình, tình thâm không bền, nghĩ cho kỹ rồi hãy làm.”
“Hả?” Lận Khinh Chu choáng váng.
Dung Tư Phàm đứng dậy có ý tiễn khách: “Lận công tử, ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ một đêm rồi ngày mai hãy cho ta câu trả lời chắc chắn, để ta gọi Dung Kỳ dẫn ngươi đến phòng khách nghỉ ngơi.”
Nàng vừa dứt lời thì Dung Kỳ đẩy cửa vào phòng hành lễ với hai người rồi đưa tay mời Lận Khinh Chu: “Công tử đi theo ta.”
Lận Khinh Chu đứng dậy khỏi nệm êm, chắp tay cúi đầu chào Dung Tư Phàm rồi đi theo Dung Kỳ.
Tính tình Dung Kỳ dịu dàng nhã nhặn, sau khi đưa Lận Khinh Chu tới phòng khách ở tầng một thì mỉm cười hiền lành: “Công tử, nếu cần gì cứ đến phòng lúc nãy tìm ta nhé.”
“Cảm ơn ngươi.” Lận Khinh Chu cảm kích nói.
Dung Kỳ mỉm cười gật đầu rồi ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Đi đường mệt mỏi, khó khăn lắm mới tìm được Đàm Hoan Phường lại trải qua một màn như thế nên Lận Khinh Chu đã sớm kiệt sức, y ngồi xuống giường trải đệm chăn mềm mại rồi nằm vật ra thở dài một hơi.
Động tác của y làm Mục Trọng Sơn không thể tiếp tục đứng trên vai nên xòe cánh bay lên rồi đậu xuống ngực y.
“Ngươi nghĩ phường chủ có chịu dạy ta thuật hợp hoan không? Ta cảm thấy nơi này không hoan nghênh mình lắm, nhưng cũng đúng thôi, ở đây toàn cô nương mà một đại nam nhân như ta đột nhiên xâm nhập quả thực không ổn chút nào.” Lận Khinh Chu nói với Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn im lặng một lát, thanh âm vang lên trong đầu Lận Khinh Chu: “Ta không biết song tu lại có nhiều hạn chế như vậy, ngươi đừng học thuật hợp hoan nữa, sáng mai chúng ta rời khỏi đây đi.”
“Vậy sao được.” Lận Khinh Chu bế linh tước trên ngực lên rồi trở mình nằm nghiêng, sau đó đặt linh tước xuống gối trước mặt, “Ta đã lập ngôn khế với ngươi rồi mà.”
Nói xong y đưa lòng bàn tay có dấu đỏ cho Mục Trọng Sơn nhìn: “Nếu không hoàn thành sẽ bị phạt đó.”
Mục Trọng Sơn bình tĩnh nói: “Không, không bị phạt đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.