Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 57: Vậy ta vuốt ngươi cũng được

Y Y Dĩ Dực

07/07/2024

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chẳng mấy chốc đã đến lúc xuất phát tới núi U Đô ở Bắc Hải.

Thời tiết giao mùa, mưa phùn lấm tấm đọng trên lá, thu dọn đồ đạc xong Lận Khinh Chu ngồi dưới mái hiên chờ Mục Trọng Sơn. Hắn nói muốn đi tìm linh thú phù hợp để gắn linh thể vào, tìm được sẽ trở về rồi lên đường ngay.

Lận Khinh Chu buồn chán ngẩng đầu nhìn mưa rơi xuống mái hiên như sợi chỉ bạc, cảm thấy trong lòng tĩnh lặng vô cùng.

Nghe tiếng mưa rơi tí tách rất dễ làm người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Lận Khinh Chu nhớ lại trước đó mình hỏi Bạch Niệm Phùng kính Phi Hồng là nàng hỏi xin Mục Trọng Sơn hay hắn chủ động đưa cho nàng.

Bạch Niệm Phùng viết: Vẫn Uyên đại nhân chủ động đưa cho ta, bởi vì hắn hiểu được nỗi khổ của sự cô độc.

Lận Khinh Chu nhìn chằm chằm mấy chữ “hắn hiểu được nỗi khổ của sự cô độc” rất lâu.

Y nhớ lại lúc mới gặp nhau, Mục Trọng Sơn một lòng muốn chết nói với mình: “Gia đình bạn bè đều hận ta.”

Điều này khiến Lận Khinh Chu không khỏi băn khoăn: Một thân một mình Mục Trọng Sơn đã phiêu bạt giữa đời bao lâu rồi?

Một người hệt như lục bình không rễ lênh đênh trôi dạt, lang bạt kỳ hồ.

Thế là Lận Khinh Chu bắt đầu để ý.

Để ý xem từ lúc có mình bầu bạn, Mục Trọng Sơn có vui vẻ chút nào không.

Thế gian phồn hoa rộn ràng náo nhiệt, y muốn để Mục Trọng Sơn ngắm một lần.

Lận Khinh Chu vừa nghĩ đến đây thì bên tai vang lên tiếng bước chân.

Y ngẩng đầu thấy Mục Trọng Sơn mặc áo gấm đen thêu hoa văn vàng nhạt, đôi mắt ẩn chứa ý cười, từ trong mưa sải bước đi về phía y.

Nhìn Mục Trọng Sơn đi tới gần mình, Lận Khinh Chu chợt nhận ra một điều: Y sắp dấn thân vào cuộc hành trình chưa biết trước điều gì nhưng không hề cảm thấy hoang mang hay lo sợ.

Y không rõ liệu mình có giúp Mục Trọng Sơn bớt cô quạnh hay không.

Nhưng khi ở bên hắn quả thực y cảm thấy vô cùng an tâm.

Lận Khinh Chu đứng dậy đón Mục Trọng Sơn: “Ngươi về rồi à, nước mưa làm áo ngươi ướt hết rồi kìa, để ta đi lấy khăn lau cho ngươi.”

“Không sao đâu.” Mục Trọng Sơn nghiêng người cản lại Lận Khinh Chu đang định chạy vào phòng, “Ta có một thứ muốn cho ngươi xem đây.”

“Hả? Gì thế?” Lận Khinh Chu thắc mắc, “Ngươi tìm được linh thú phù hợp chưa?”

Mục Trọng Sơn tháo túi càn khôn bên hông rồi bấm quyết mở ra miệng túi lơ lửng trong không khí, tỏ vẻ bí hiểm thò hai tay vào lấy ra một vật.

Vì tay phải Mục Trọng Sơn che kín tay trái nên Lận Khinh Chu không thấy trong lòng bàn tay hắn có vật gì, y cảnh giác ngả người ra sau nghĩ thầm: Lần trước là rắn, chắc lần này không phải nhện hay loài bò sát nào đấy chứ?

Mục Trọng Sơn nhếch miệng cười, chậm rãi buông tay phải ra.

Trong lòng bàn tay hắn có một con linh tước lông trắng, thân hình tròn vo chưa đủ cánh nên không biết bay, nó cuộn mình trên tay Mục Trọng Sơn như quả cầu tuyết, đôi mắt tròn xoe mở to, mỏ kêu chíp chíp liên hồi.

Hai mắt Lận Khinh Chu sáng rực, nhịn không được reo lên: “Oa, đáng yêu quá đi!”

Mục Trọng Sơn biết y sẽ thích nên đặt linh tước vào tay Lận Khinh Chu rồi nhìn y vui vẻ bưng nó một cách cẩn thận, ngón tay vuốt nhẹ đầu linh tước.

“Lấy ở đâu thế?” Lận Khinh Chu hỏi.

Mục Trọng Sơn nói: “Nhặt được ở lùm cây trong rừng, chắc vì mưa to quá làm nó vô tình rơi xuống khỏi tổ, ta đợi hồi lâu mà không thấy mẹ nó đến nên đem nó về, đã có duyên như vậy thì chọn nó làm linh thú để gắn linh thể của ta vào đi.”



“Ừ.” Lận Khinh Chu vuốt ve chim non, trong mắt tràn ngập vui vẻ.

Mục Trọng Sơn thấy y hết xoa lại vuốt linh tước thì đột nhiên hoành đao đoạt ái giơ tay cướp đi.

“Ơ!” Cánh tay Lận Khinh Chu vô thức vươn tới phía trước rồi hậm hực lơ lửng trong không khí.

Mục Trọng Sơn nói: “Ngươi từ biệt Niệm Phùng cô nương đi, sau đó tới phòng tìm ta.”

“Ừ.” Lận Khinh Chu lưu luyến không rời nhìn con chim mũm mĩm kia rồi quay người đi tới kho củi.

Bạch Niệm Phùng đang chuẩn bị thuốc cao tự chế cho họ, nàng ở một mình trong rừng, ngày đêm bầu bạn với hoa cỏ nên chế ra không ít linh dược quý hiếm, rất hiệu quả đối với những vết thương mà Thủy linh duyên không chữa được.

“Bạch cô nương.” Lận Khinh Chu gọi, “Chúng ta sắp lên đường rồi.”

Bạch Niệm Phùng gật đầu cười rồi bảo y mở túi càn khôn ra để bỏ bình thuốc vào, sau đó cùng y về phòng.

Hai người đẩy cửa gỗ, gian phòng đơn sơ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy toàn cảnh, Mục Trọng Sơn nằm im trên giường, linh tước mập mạp đứng trên ngực hắn.

Lận Khinh Chu đi tới ngồi xổm cạnh giường nhìn thẳng vào linh tước, y ngập ngừng hỏi: “Mục Trọng Sơn?”

Linh tước gật đầu.

Lận Khinh Chu tự nhủ lòng: Đây là Mục Trọng Sơn, là Ma tôn khát máu giết người không chớp mắt trong truyền thuyết, không được vuốt, phải nhịn thôi.

Sau đó y kìm lại ý muốn vuốt ve chim nhỏ mũm mĩm rồi chìa tay ra với Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn chưa quen với thân chim nên nhảy nhót nửa ngày vẫn không nhấc nổi người nhảy vào lòng bàn tay y.

Lận Khinh Chu sợ hắn té nên vội bưng hắn lên.

Mục Trọng Sơn mổ nhẹ dấu ấn ngôn khế trên lòng bàn tay Lận Khinh Chu, hài lòng vẫy cánh.

Lận Khinh Chu đặt Mục Trọng Sơn lên vai, lấy ra bùa truyền tống trước đó hắn đưa cho mình rồi nói với Bạch Niệm Phùng: “Bạch cô nương, chúng ta đi đây.”

Nàng gật đầu cười vẫy tay tạm biệt y.

Lận Khinh Chu rót linh lực vào bùa truyền tống làm ánh sáng xanh lóe lên bao trùm một người một chim, sau đó từ từ tan biến.

-

Bảy ngày sau, trấn Vũ Hàng.

Trấn Vũ Hàng là thành trấn gần núi U Đô Bắc Hải nhất, được bao quanh bởi các con sông lớn nên nhìn đâu cũng thấy bến đò.

Người tìm tiên duyên sẽ đến bến đò ở trấn Vũ Hàng rồi lên một chiếc thuyền có thể chịu được sóng to gió lớn ra khơi, nếu đi đúng đường thì ba ngày sau sẽ gặp một quần đảo như tiên cảnh, đây chính là nơi người tu đạo tu luyện Thủy linh duyên.

Buổi trưa là lúc vắng nhất trong ngày vì không có khách nào muốn qua sông vào giờ này, đám người lái đò lần lượt cột thuyền gỗ lợp tranh vào bến bằng xích sắt rồi tìm chỗ ăn uống lấp bụng.

Ánh nắng cuối xuân ấm áp làm người ta trở nên lười biếng, Chu Đinh đang chậm chạp cột thuyền thì một thanh niên mặc áo gấm cổ chéo màu trắng thêu lá trúc xanh nhạt đi nhanh tới.

“Nhà đò, ta muốn mua thuyền của ngươi được không?” Thanh niên đến trước mặt Chu Đinh hiền lành cười nói.

Chu Đinh ngẩng đầu nhìn y, thanh niên tuấn tú vô song, dáng vẻ đường đường, trên vai là một chú chim nhỏ trắng như tuyết, đoán chắc đây là người tu đạo nên hắn nói: “Đương nhiên là được rồi.”

“Tốt quá.” Lận Khinh Chu lấy túi càn khôn ra móc bạc đưa cho Chu Đinh.

Chu Đinh không dám thất lễ, sau khi nhận bạc thì tháo xích sắt vừa cột thuyền gỗ rồi thuận miệng hỏi: “Tiên quân muốn đến núi U Đô Bắc Hải đúng không?”

“Chắc vậy.” Lận Khinh Chu nói.



“Ôi tiên quân ơi, vậy thì ngươi phải ra biển lớn rồi, thuyền gỗ ọp ẹp này của ta không đưa ngươi đi được đâu.” Chu Đinh nói.

Lận Khinh Chu cười: “Không sao, ta tự có cách.”

Chu Đinh ngượng ngùng xoa tay cười nói: “Tại ta lo quá ấy mà.”

Lận Khinh Chu chắp tay chào từ biệt rồi bước lên thuyền, cũng không thấy y chèo mà thuyền gỗ tự xuôi theo nước sông chảy xiết hướng ra cửa biển, chỉ chốc lát sau đã không còn thấy tăm hơi khiến Chu Đinh trầm trồ kinh ngạc.

Trên thuyền gỗ nhỏ, gió thổi vi vu, phong cảnh ven bờ lùi dần ra sau, phút chốc thuyền con đã tiến vào biển rộng mênh mông, Lận Khinh Chu không có tâm trạng ngắm cảnh mà ngồi dưới mái thuyền lấy bản đồ da dê ra khỏi túi càn khôn, trải rộng nhìn kỹ rồi thở dài: “Tìm bao nhiêu lâu, Đàm Hoan Phường này cũng khó tìm ghê.”

Linh tước lông trắng vỗ cánh trên vai y, giọng Mục Trọng Sơn vang lên bên tai Lận Khinh Chu: “Đừng buồn, chắc lần này không sai được đâu, dù sao môn phái tu luyện pháp thuật này khá đặc biệt nên khó tìm cũng là bình thường.”

“Ừ, ngươi nói đúng.” Lận Khinh Chu gật đầu, bỏ bản đồ da dê vào túi càn khôn rồi lấy ra một quả táo giòn rụm vừa gặm vừa nói, “Giờ đang rảnh rỗi, Mục Trọng Sơn ta kể chuyện cười cho ngươi nghe, ngươi cho ta vuốt nhé?”

Suốt chuyến đi này Lận Khinh Chu luôn nhịn không được muốn vuốt con chim mập kia nhưng y sợ nên chỉ dám vuốt lén khi linh thể Mục Trọng Sơn trở về thân thể hấp thu linh lực trong bốn canh giờ.

Có lần y tính sai thời gian nên bị Mục Trọng Sơn bắt quả tang, từ đó trở đi hai người thỏa thuận kể một chuyện cười sẽ được vuốt một lần.

Linh tước sà xuống đậu trên đùi Lận Khinh Chu kêu chíp chíp, y nghe Mục Trọng Sơn cười nói: “Khi nào ta trở về thân thể mình, nương tử phải nói lại câu này với ta không được bỏ sót chữ nào đấy nhé.”

Lận Khinh Chu khó hiểu: “Ngươi không còn là chim thì ta vuốt ngươi làm gì?”

Mục Trọng Sơn: “Vậy ta vuốt ngươi cũng được.”

Lận Khinh Chu: “Hả?”

Bỗng nhiên thuyền gỗ đang lao nhanh đột nhiên rung rinh, thân thuyền dừng lại như đụng phải vật gì đó.

Lận Khinh Chu vô thức đưa tay che chở linh tước trên đùi đề phòng Mục Trọng Sơn văng ra.

Chờ thuyền gỗ không còn chao đảo, Mục Trọng Sơn giương cánh bay một vòng rồi đậu xuống vai Lận Khinh Chu nói: “Đến nơi rồi.”

“Đến rồi á?” Lận Khinh Chu nhìn quanh nhưng chỉ thấy biển cả mênh mông, phía xa tràn ngập sương trắng không thấy bóng người nào.

Nhưng thuyền gỗ do Mục Trọng Sơn điều khiển bằng linh lực nên hắn nói đến tức là đến thật rồi.

Trên mình linh tước tỏa ra ánh sáng bạc bay lên hòa vào sương trắng phía xa, trong khoảnh khắc sương mù tan đi, cách đó trăm thước một hòn đảo bồng bềnh tiên khí xuất hiện trước mặt Lận Khinh Chu.

Y chèo thuyền đến đó tìm chỗ nước cạn neo lại rồi lên đảo.

Hòn đảo cũng không lớn lắm, chỉ cần một khắc đồng hồ đã đi hết, mơ hồ thấy được trên đảo có hai tòa lầu nguy nga tráng lệ, mái hiên tựa như cánh chim treo chuông gió màu vàng nhạt.

Lận Khinh Chu đi về phía lầu các, băng qua một rừng đào đỏ rực như ánh hoàng hôn, thấy trên mảnh đất trống trước rừng có một cô nương mặc váy lụa màu sơn trà đang phơi đồ.

Nãy giờ Lận Khinh Chu vẫn thắc mắc sao không thấy ai, cuối cùng cũng gặp một người nên kích động không thôi, bước nhanh tới trước: “À ừm, chào ngài, xin hỏi đây là Đàm Hoan Phường đúng không?”

Nào ngờ y vừa mở miệng thì cô nương giật mình kêu lên, quay đầu thấy Lận Khinh Chu thì sắc mặt tái nhợt, vứt lại giỏ trúc đựng y phục trong tay rồi xách váy bỏ chạy.

“Cô nương! Ta không phải người xấu đâu, ngươi đừng chạy mà!” Lận Khinh Chu chỉ đuổi theo mấy bước đã mất dấu nên ngơ ngác đứng tại chỗ không biết làm sao.

Mục Trọng Sơn sải cánh bay theo sau Lận Khinh Chu, thấy y dừng lại thì ung dung đậu lên vai y nói: “Chắc tưởng ngươi tới đòi nợ đấy.”

“Đòi nợ?” Lận Khinh Chu khó hiểu, “Nợ gì chứ?”

Mục Trọng Sơn: “Nợ tình.”

Hắn vừa dứt lời thì bên tai Lận Khinh Chu vang lên tiếng băng nứt nẻ, lòng bàn chân trở nên lạnh lẽo, y bối rối cúi đầu nhìn mới phát hiện hai chân mình đã đóng băng đông cứng trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook