Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)
Chương 113: Vượng đinh vượng tài*
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
11/03/2021
*Vượng đỉnh vượng tài: nghĩa là được con trai được của.
“Nhưng mà anh Linh nhận được điện thoại của tôi, đã lập tức đồng ý, còn nói tôi đến cửa hàng trước để tìm cậu, anh ấy nói đến tối anh ấy mới về được."
Mời ngồi.” Người gian thương như anh tôi nhất định đang có dự định "chặt chém" anh ta một số tiền, nhà tôi bây giờ đang nghèo đói mà.
Vai trái tôi bị cố định lại, chỉ có thể dùng một tay để rót trà: “Hứa tiên sinh, đừng có để ý lễ nghĩa với một người đang bị thương như tôi nhé”
Hứa Mặc Hàn vẫn bộ dạng thờ ơ như vậy, có điều ánh mắt có chút dịu dàng, không còn lạnh lùng như lần đầu tiên mới gặp, anh ta nhìn vai tôi rồi hỏi: “Cần tôi giới thiệu bác sĩ cho không?"
"Không cần đâu, chút chuyện nhỏ ấy mà... nghỉ ngơi một tháng là được rồi.”
“Cô lại đi đâu để xử lý mấy con ma quỷ tàn ác đó nữa vậy? Đã nói con gái thì nên ít làm những chuyện này lại, quá nguy hiểm rồi." Anh ta bất lực vì có khuyên tôi tôi cũng không nghe.
Cũng không phải tôi muốn nó xảy ra, có một vài chuyện là kiếp nạn trong cuộc đời, buộc phải vượt qua nó, bây giờ Ma Vương mặt đỏ đã bị tiêu diệt, ba tôi cũng sắp được xua đuổi tà ma, tâm trạng tôi rất tốt, cảm thấy cuộc sống cũng không còn u ám như vậy nữa.
Nói ra thì, trong mười triệu mà tôi đưa cho Trình Bán Tiên đó, có năm triệu là của Hứa Mặc Hàn đưa cho tôi, tôi còn phải cảm ơn anh ta.
"Hứa tiên sinh, anh tìm chúng tôi có chuyện gì vậy?”
Hứa Mặc Hàn nhìn tôi, hai tay bắt chéo lại, khẽ nói: “Tôi muốn nhờ Quan tiểu thư giúp tôi xem nên bày trí thế nào cho một căn nhà.”
“Hả?” Căn nhà của nhà họ Hứa đã ba trí quá tỉ mỉ rồi, còn muốn xem thế nào nữa chứ?
“Để làm việc thuận tiện, tôi đã mua một miếng đất ở gần công ty, năm nay đã khai phá xong, tôi định lấy một căn nhà trong đó để làm biệt thự để ở, nghĩ đến lần trước cô nói cái gì mà Cửu cung phi tinh, rồi chính quan ngao, thì muốn mới cô đến xem, để tránh bày trí sai rồi sau này lại gây ra phiền phức.”
Tôi không nhịn được cười nói: “Anh cũng bắt đầu tin những thứ này rồi sao?"
“Lần trước tôi đã đích thân trải nghiệm rồi, tôi không thể không tin được, không ngờ rằng ngoài việc phải đề phòng kẻ tiểu nhân, còn phải để phòng tiểu quỷ nữa, tôi không tin đại sư chuyên gia nào khác, chỉ có thể đến nhờ cô thôi, còn về tiền công..."
Tôi xua tay nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này không cần tiền công đâu, số tiền lần trước mà anh đưa cho tôi đã đủ rồi, đi thôi, bây giờ tôi sẽ đến xem giúp anh."
Anh ta có chút ngạc nhiên, có lẽ cảm thấy những người làm nghề “cướp tiền" như chúng tôi, lại còn có những người ngốc nghếch không cần tiền sao?
"Ba cô không phải đang ở bệnh viện sao? Bây giờ là lúc đang cần đến tiền, vậy mà cô không cần tiền công sao?”
“Năm triệu mà lần trước anh đưa cho tôi đã đủ rồi, tôi cũng không biết làm gì để cảm ơn anh, giúp anh xem nhà cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần anh không chế tôi học nghệ không tinh thông là được rồi."
Tôi thật sự không muốn lấy tiền của anh ta, lần trước lấy năm triệu của Hầu Chi Ngọc, tôi cứ thấy trong lòng hổ thẹn, sau đó chuyện dự án của Hầu Thiếu Văn, anh ta định đưa cho tôi một triệu tôi cũng không lấy, chuyện lần này của Hứa Mặc Hàn rất đơn giản, xem nhà mà thôi, không cần thiết phải lấy tiền.
“Quan tiểu thư, cô đồng ý giúp tôi, tôi rất vui, có điều, cô vẫn nên đừng phá vỡ quy tắc trong nghề. Tiền công tôi vẫn sẽ trả cho cô, nếu không sẽ không có thành tâm." Hứa Mặc Hàn nghiêm mặt nói.
Tôi khẽ cười, không ngờ rằng anh ta còn đi nghe ngóng những chuyện này: “Hứa tiên sinh, dùng tiền để biểu hiện thành tâm, anh thấy đủ không? Bao nhiêu tiền thì đủ để biểu thị lòng thành tâm của anh chứ?"
"... Tất nhiên là do cô quyết định rồi." Anh ta nhíu mày.
“Được rồi, đây chỉ là những lời viện cớ của mấy người đại sư để lấy được tiền mà thôi, anh cũng tin sao?"
Anh ta cười, khẽ nói: “Cô khác với bọn họ."
Căn biệt thự mà Hứa Mặc Hàn nói hoàn toàn khác với căn biệt thự mà mấy người dân thường chúng tôi nghĩ đến.
Chúng tôi thấy hơn một trăm mét vuông đã là một căn nhà rồi, những căn nhà trong suy nghĩ của Hứa Mặc Hàn phải có tầng ngầm, bể bơi, sân, gara và mấy tầng xây kiểu Tây, như vậy mới gọi là nhà.
Căn nhà rộng lớn hai gian bốn phòng hai trăm mét vuông trong mắt anh ta chỉ là “chung cư" mà thôi.
Khi bước vào trong tôi giơ tay lên theo thói quen sờ vào trước ngực – nơi đó không còn gì nữa, con dấu đã không còn nữa.
Con dấu khiến tôi có chỗ dựa vững chắc đã bị người phụ nữ đó vứt đi mất, không còn nó nữa, tôi cũng không thể triệu hồi tiểu quỷ sai và Hắc Bạch Vô Thường nữa.
Có lẽ đây chính là chuyện định sẵn trong số mệnh, sau khi tôi góp đủ số tiền chữa trị cho ba tôi, liền lấy lại “cửa sau" mở ra cho tôi.
Sao vậy? Cảm thấy khó chịu sao?" Hứa Mặc Hàn nhìn thấy tôi ôm tay trước ngực, liền sai vệ sĩ mở cửa số thông gió.
Căn nhà này kiểu hình vuông, kết cấu tỉ mỉ, rộng rãi sáng sủa, người bình thường nhìn vào thì đây đã là một căn nhà vô cùng tốt rồi.
"Hứa tiên sinh, đưa ngày tháng năm sinh của anh cho tôi."
Hứa Mặc Hàn hơi sững sờ, khẽ nói ngày tháng năm sinh cho tôi, tôi viết lại trong một quyển sổ nhỏ, mở điện thoại ra để dùng phần mềm tham khảo, lại lấy la bàn ra... còn có một cánh tay nên tôi không thể làm nhiều chuyện như vậy được.
Hứa Mặc Hàn chủ động giơ tay đến cầm điện thoại cho tôi, tôi một tay cầm lấy la bàn đến từng phòng để kiểm tra, lại từ mỗi một cánh cửa sổ nhìn ra ngoài.
Anh ta cứ đi theo tôi như vậy, đến khi tôi nhớ ra chuyện này, anh ta làm giá đỡ điện thoại cho tôi nửa tiếng đồng hồ rồi.
"Thực ra anh không cần cứ phải cầm như vậy đâu, tôi nhìn một lần rồi nhớ là được rồi..." Tôi đành phải nhắc nhở cái người mặt lạnh như tiền này, làm chuyện như cũng máy móc như vậy.
Căn nhà to như vậy nhưng đang trống rỗng, chưa có trang trí sửa chữa cũng chưa bày đồ dùng, có lẽ đợi “nữ chủ nhân" đến quyết định à?
"Hứa tiên sinh, căn nhà này chỉ có anh ở hay có cả người phụ nữ nào ở nữa? Nếu như có cả phụ nữ ở cùng, anh phải đưa sinh thần bát tự của cô ta cho tôi mới được.”
“Phụ nữ?” Anh ta sừng sờ, lắc đầu nói: “Không có phụ nữ nào cả.”
Tôi có chút bất ngờ, căn nhà này không phải anh ta dùng để sống chung với bạn gái sao?
Người đàn ông độc thân như anh ta có lẽ không muốn bị hôn nhân ràng buộc, có nhiều phụ nữ cũng là chuyện bình thường, trước đây anh ta đã nói, Mặc Hứa Từ thiên kim ra vào nhà anh ta, thậm chí trang trí nhà cửa, qua đêm ở nhà anh ta, đều là vì xây dựng mối quan hệ kinh doanh giữa hai người, để chuyện kinh doanh của anh ta được thuận buồm xuôi gió hơn.
Bây giờ một mình sống ở căn nhà to như vậy, chẳng lẽ không phải tạo ra một tổ ấm tình yêu sao?
“Căn phòng từ hướng sửu tới hướng Mùi theo la bàn này thích hợp để làm phòng ngủ, vượng định vượng tài." Tôi đánh dấu vào bức hình vẽ mặt bàn nhà.
"Vượng đinh vượng tài?" Hứa Mặc Hàn cười: "Tôi vẫn chưa kết hôn mà."
“Vượng định có nghĩa là người sống ở đây sẽ khỏe mạnh... anh tưởng rằng là sinh con trai và phát tài sao?"
"Thì ra như vậy... trước khi tôi kết hôn tốt nhất không muốn có thêm con trai, nếu như vậy thì phiền phức lắm."
Chuyện này... vậy thì anh phải thực hiện biện pháp an toàn mới được chứ.
"Mệnh của anh là thủy, hợp với những đồ trang trí có màu chủ đạo là màu đen và màu tím, nhưng đừng dùng đồ đá có màu xám và màu đen, những đồ đá có màu này âm khí rất nặng, khó phát tài được... Chỗ cửa lớn nên xây một lối vào, bởi vì cửa sổ sát đất đối diện với phòng khách, để tránh đen đủi... Còn nữa, phòng khách rộng quá, phải xây một nhà ăn ngăn cách ra, hoặc là để bình phong, giá để đồ, tủ rượu đều được, phòng khách phải là hình vuông hơn nữa bốn bề yên tĩnh, sofa đặt sát tường...”
Tôi nói dông nói dài hồi lâu, quay đầu nhìn, Hứa Mặc Hàn đang ngơ ngác nhìn tôi, cái người này, rốt cuộc có nghe không vậy!
"Này, anh nhìn tôi làm gì? Những gì tôi nói, anh đã nhớ chưa?"
“Nhưng mà anh Linh nhận được điện thoại của tôi, đã lập tức đồng ý, còn nói tôi đến cửa hàng trước để tìm cậu, anh ấy nói đến tối anh ấy mới về được."
Mời ngồi.” Người gian thương như anh tôi nhất định đang có dự định "chặt chém" anh ta một số tiền, nhà tôi bây giờ đang nghèo đói mà.
Vai trái tôi bị cố định lại, chỉ có thể dùng một tay để rót trà: “Hứa tiên sinh, đừng có để ý lễ nghĩa với một người đang bị thương như tôi nhé”
Hứa Mặc Hàn vẫn bộ dạng thờ ơ như vậy, có điều ánh mắt có chút dịu dàng, không còn lạnh lùng như lần đầu tiên mới gặp, anh ta nhìn vai tôi rồi hỏi: “Cần tôi giới thiệu bác sĩ cho không?"
"Không cần đâu, chút chuyện nhỏ ấy mà... nghỉ ngơi một tháng là được rồi.”
“Cô lại đi đâu để xử lý mấy con ma quỷ tàn ác đó nữa vậy? Đã nói con gái thì nên ít làm những chuyện này lại, quá nguy hiểm rồi." Anh ta bất lực vì có khuyên tôi tôi cũng không nghe.
Cũng không phải tôi muốn nó xảy ra, có một vài chuyện là kiếp nạn trong cuộc đời, buộc phải vượt qua nó, bây giờ Ma Vương mặt đỏ đã bị tiêu diệt, ba tôi cũng sắp được xua đuổi tà ma, tâm trạng tôi rất tốt, cảm thấy cuộc sống cũng không còn u ám như vậy nữa.
Nói ra thì, trong mười triệu mà tôi đưa cho Trình Bán Tiên đó, có năm triệu là của Hứa Mặc Hàn đưa cho tôi, tôi còn phải cảm ơn anh ta.
"Hứa tiên sinh, anh tìm chúng tôi có chuyện gì vậy?”
Hứa Mặc Hàn nhìn tôi, hai tay bắt chéo lại, khẽ nói: “Tôi muốn nhờ Quan tiểu thư giúp tôi xem nên bày trí thế nào cho một căn nhà.”
“Hả?” Căn nhà của nhà họ Hứa đã ba trí quá tỉ mỉ rồi, còn muốn xem thế nào nữa chứ?
“Để làm việc thuận tiện, tôi đã mua một miếng đất ở gần công ty, năm nay đã khai phá xong, tôi định lấy một căn nhà trong đó để làm biệt thự để ở, nghĩ đến lần trước cô nói cái gì mà Cửu cung phi tinh, rồi chính quan ngao, thì muốn mới cô đến xem, để tránh bày trí sai rồi sau này lại gây ra phiền phức.”
Tôi không nhịn được cười nói: “Anh cũng bắt đầu tin những thứ này rồi sao?"
“Lần trước tôi đã đích thân trải nghiệm rồi, tôi không thể không tin được, không ngờ rằng ngoài việc phải đề phòng kẻ tiểu nhân, còn phải để phòng tiểu quỷ nữa, tôi không tin đại sư chuyên gia nào khác, chỉ có thể đến nhờ cô thôi, còn về tiền công..."
Tôi xua tay nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này không cần tiền công đâu, số tiền lần trước mà anh đưa cho tôi đã đủ rồi, đi thôi, bây giờ tôi sẽ đến xem giúp anh."
Anh ta có chút ngạc nhiên, có lẽ cảm thấy những người làm nghề “cướp tiền" như chúng tôi, lại còn có những người ngốc nghếch không cần tiền sao?
"Ba cô không phải đang ở bệnh viện sao? Bây giờ là lúc đang cần đến tiền, vậy mà cô không cần tiền công sao?”
“Năm triệu mà lần trước anh đưa cho tôi đã đủ rồi, tôi cũng không biết làm gì để cảm ơn anh, giúp anh xem nhà cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần anh không chế tôi học nghệ không tinh thông là được rồi."
Tôi thật sự không muốn lấy tiền của anh ta, lần trước lấy năm triệu của Hầu Chi Ngọc, tôi cứ thấy trong lòng hổ thẹn, sau đó chuyện dự án của Hầu Thiếu Văn, anh ta định đưa cho tôi một triệu tôi cũng không lấy, chuyện lần này của Hứa Mặc Hàn rất đơn giản, xem nhà mà thôi, không cần thiết phải lấy tiền.
“Quan tiểu thư, cô đồng ý giúp tôi, tôi rất vui, có điều, cô vẫn nên đừng phá vỡ quy tắc trong nghề. Tiền công tôi vẫn sẽ trả cho cô, nếu không sẽ không có thành tâm." Hứa Mặc Hàn nghiêm mặt nói.
Tôi khẽ cười, không ngờ rằng anh ta còn đi nghe ngóng những chuyện này: “Hứa tiên sinh, dùng tiền để biểu hiện thành tâm, anh thấy đủ không? Bao nhiêu tiền thì đủ để biểu thị lòng thành tâm của anh chứ?"
"... Tất nhiên là do cô quyết định rồi." Anh ta nhíu mày.
“Được rồi, đây chỉ là những lời viện cớ của mấy người đại sư để lấy được tiền mà thôi, anh cũng tin sao?"
Anh ta cười, khẽ nói: “Cô khác với bọn họ."
Căn biệt thự mà Hứa Mặc Hàn nói hoàn toàn khác với căn biệt thự mà mấy người dân thường chúng tôi nghĩ đến.
Chúng tôi thấy hơn một trăm mét vuông đã là một căn nhà rồi, những căn nhà trong suy nghĩ của Hứa Mặc Hàn phải có tầng ngầm, bể bơi, sân, gara và mấy tầng xây kiểu Tây, như vậy mới gọi là nhà.
Căn nhà rộng lớn hai gian bốn phòng hai trăm mét vuông trong mắt anh ta chỉ là “chung cư" mà thôi.
Khi bước vào trong tôi giơ tay lên theo thói quen sờ vào trước ngực – nơi đó không còn gì nữa, con dấu đã không còn nữa.
Con dấu khiến tôi có chỗ dựa vững chắc đã bị người phụ nữ đó vứt đi mất, không còn nó nữa, tôi cũng không thể triệu hồi tiểu quỷ sai và Hắc Bạch Vô Thường nữa.
Có lẽ đây chính là chuyện định sẵn trong số mệnh, sau khi tôi góp đủ số tiền chữa trị cho ba tôi, liền lấy lại “cửa sau" mở ra cho tôi.
Sao vậy? Cảm thấy khó chịu sao?" Hứa Mặc Hàn nhìn thấy tôi ôm tay trước ngực, liền sai vệ sĩ mở cửa số thông gió.
Căn nhà này kiểu hình vuông, kết cấu tỉ mỉ, rộng rãi sáng sủa, người bình thường nhìn vào thì đây đã là một căn nhà vô cùng tốt rồi.
"Hứa tiên sinh, đưa ngày tháng năm sinh của anh cho tôi."
Hứa Mặc Hàn hơi sững sờ, khẽ nói ngày tháng năm sinh cho tôi, tôi viết lại trong một quyển sổ nhỏ, mở điện thoại ra để dùng phần mềm tham khảo, lại lấy la bàn ra... còn có một cánh tay nên tôi không thể làm nhiều chuyện như vậy được.
Hứa Mặc Hàn chủ động giơ tay đến cầm điện thoại cho tôi, tôi một tay cầm lấy la bàn đến từng phòng để kiểm tra, lại từ mỗi một cánh cửa sổ nhìn ra ngoài.
Anh ta cứ đi theo tôi như vậy, đến khi tôi nhớ ra chuyện này, anh ta làm giá đỡ điện thoại cho tôi nửa tiếng đồng hồ rồi.
"Thực ra anh không cần cứ phải cầm như vậy đâu, tôi nhìn một lần rồi nhớ là được rồi..." Tôi đành phải nhắc nhở cái người mặt lạnh như tiền này, làm chuyện như cũng máy móc như vậy.
Căn nhà to như vậy nhưng đang trống rỗng, chưa có trang trí sửa chữa cũng chưa bày đồ dùng, có lẽ đợi “nữ chủ nhân" đến quyết định à?
"Hứa tiên sinh, căn nhà này chỉ có anh ở hay có cả người phụ nữ nào ở nữa? Nếu như có cả phụ nữ ở cùng, anh phải đưa sinh thần bát tự của cô ta cho tôi mới được.”
“Phụ nữ?” Anh ta sừng sờ, lắc đầu nói: “Không có phụ nữ nào cả.”
Tôi có chút bất ngờ, căn nhà này không phải anh ta dùng để sống chung với bạn gái sao?
Người đàn ông độc thân như anh ta có lẽ không muốn bị hôn nhân ràng buộc, có nhiều phụ nữ cũng là chuyện bình thường, trước đây anh ta đã nói, Mặc Hứa Từ thiên kim ra vào nhà anh ta, thậm chí trang trí nhà cửa, qua đêm ở nhà anh ta, đều là vì xây dựng mối quan hệ kinh doanh giữa hai người, để chuyện kinh doanh của anh ta được thuận buồm xuôi gió hơn.
Bây giờ một mình sống ở căn nhà to như vậy, chẳng lẽ không phải tạo ra một tổ ấm tình yêu sao?
“Căn phòng từ hướng sửu tới hướng Mùi theo la bàn này thích hợp để làm phòng ngủ, vượng định vượng tài." Tôi đánh dấu vào bức hình vẽ mặt bàn nhà.
"Vượng đinh vượng tài?" Hứa Mặc Hàn cười: "Tôi vẫn chưa kết hôn mà."
“Vượng định có nghĩa là người sống ở đây sẽ khỏe mạnh... anh tưởng rằng là sinh con trai và phát tài sao?"
"Thì ra như vậy... trước khi tôi kết hôn tốt nhất không muốn có thêm con trai, nếu như vậy thì phiền phức lắm."
Chuyện này... vậy thì anh phải thực hiện biện pháp an toàn mới được chứ.
"Mệnh của anh là thủy, hợp với những đồ trang trí có màu chủ đạo là màu đen và màu tím, nhưng đừng dùng đồ đá có màu xám và màu đen, những đồ đá có màu này âm khí rất nặng, khó phát tài được... Chỗ cửa lớn nên xây một lối vào, bởi vì cửa sổ sát đất đối diện với phòng khách, để tránh đen đủi... Còn nữa, phòng khách rộng quá, phải xây một nhà ăn ngăn cách ra, hoặc là để bình phong, giá để đồ, tủ rượu đều được, phòng khách phải là hình vuông hơn nữa bốn bề yên tĩnh, sofa đặt sát tường...”
Tôi nói dông nói dài hồi lâu, quay đầu nhìn, Hứa Mặc Hàn đang ngơ ngác nhìn tôi, cái người này, rốt cuộc có nghe không vậy!
"Này, anh nhìn tôi làm gì? Những gì tôi nói, anh đã nhớ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.