Chương 121: Nóng lòng trở về
Thanh Việt Lưu Ca
14/08/2020
Edit: Sa
Chuyến công tác của Ngôn Sơ Âm rất suôn sẻ. Theo dự tính, công việc
sẽ hoàn thành vào sáng thứ sáu, như vậy có thể bay chuyến đêm về Bắc
Kinh. Lần này đoàn phim quay ngoại cảnh ở một thôn nhỏ thuộc tỉnh S, từ
thôn lên thành phố phải mất hai, ba tiếng chạy xe, nên theo kế hoạch là
trưa thứ sáu tăng ca thêm một, hai tiếng thì cũng có thể kịp chuyến bay, không ngờ năng suất làm việc của mọi người tốt ngoài dự đoán. Vừa ăn
tết nguyên đán xong, sau tết Nguyên tiêu ban lãnh đạo mới chính thức đi
làm, trong cuộc họp lớn đầu năm, ban lãnh đạo đã khen lấy khen để ekip
chương trình của họ, chẳng những có hoa và các tràng vỗ tay mà tiền
thưởng cũng vô cùng hậu hĩnh, vì vậy cả ekip rất hăng hái, năng suất làm việc cũng tăng cao.
Mới thứ năm, họ đã hoàn thành ghi hình, nhưng vì tăng ca nên phải hơn tám giờ tối mới xong việc.
Qua năm mới, chương trình tăng thêm chuyên mục mới. Đối tượng được phỏng vấn của họ tương đối lớn tuổi, lại sống ở nông thôn hay thậm chí là bản làng xa xôi nên không thể đòi hỏi quá cao kỹ năng trả lời phỏng vấn của nhân vật được.
Ngôn Sơ Âm là người dẫn chương trình, có trách nhiệm dẫn dắt khách mời. Cô không thể trả lời thay cho khách mời, nếu ngay cả bài phỏng vấn mà cũng được viết sẵn rồi đưa cho khách mời học thuộc, thậm chí là vừa nhìn vừa đọc thì sẽ mất đi tính cảm động. Cho nên khi gặp những khách mời như thế, ekip lựa chọn phương án nói ít làm nhiều, bất chấp thời tiết mà đi theo khách mời để quay lại cuộc sống thường ngày của họ, biến những sinh hoạt bình thường trở thành phút giây khiến lòng người gợn sóng.
Tất nhiên Ngôn Sơ Âm cũng đi theo suốt quá trình quay, khách mời là người bình thường, sẽ bị gượng gạo trước máy quay, Ngôn Sơ Âm luôn cố gắng xoa dịu và dẫn dắt họ. Dẫu sao cũng là chương trình, có rất nhiều phân đoạn được dàn dựng, ví dụ như khách mời sẽ dùng phương thức gì để biểu đạt hay những cảnh xúc động đều là do biên kịch viết kịch bản sau khi tìm hiểu khách mời, Ngôn Sơ Âm có nhiệm vụ dẫn dắt khách mời làm theo khuôn kịch bản có sẵn.
Để ghi lại cuộc sống thường ngày của khách mời một cách tốt nhất, thậm chí Ngôn Sơ Âm còn được sắp xếp ở nhà của khách mời, ngay buổi tối đầu tiên họ đến nơi cho tới ngày hôm sau, cô đều đi theo khách mời.
Ngôn Sơ Âm ở nhà khách mời thì tất nhiên các nhân viên khác cũng không thể ở khách sạn, mọi người chia nhau ở nhờ nhà người dân trong vùng. Việc này tương đối khảo nghiệm tính nhẫn nại, tuy người dân rất niềm nở, nhiệt tình tiếp đãi nhưng điều kiện sống ở nơi đây thực sự không tốt.
Mỗi lần quay ngoại cảnh, việc khiến Ngôn Sơ Âm đau đầu nhất là điều kiện sống ở nơi dừng chân. Nếu là thị trấn thì còn đỡ, ít nhất là có bồn cầu và phòng tắm, nhưng cũng có những vùng thôn quê nghèo khổ vẫn còn sử dụng nhà vệ sinh nguyên thủy nhất, mỗi lần đi vệ sinh, Ngôn Sơ Âm đều phải chuẩn bị tinh thần, lần nào cũng như dùng hết lòng can đảm vậy.
Bất hạnh thay, nơi quay ngoại cảnh lần này là vùng thôn quê lạc hậu, hơn nữa nhà ở đây toàn là nhà trệt thấp tè, ngay cả sàn nhà cũng không có, là dạng nhà cổ mà cô từng ghé thăm khi đi du lịch cổ trấn hồi trước, bụi bám đầy vách tường.
Tuy chủ nhà đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ cho Ngôn Sơ Âm nhưng căn phòng chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, trong phòng rất tối và ẩm nên Ngôn Sơ Âm ở không được thoải mái lắm.
Tất nhiên không chỉ có mỗi mình Ngôn Sơ Âm không quen, các nhân viên cũng không thích nghi được hoàn cảnh này, gắng gượng chịu thêm một đêm, sáng sớm liền thương lượng đổi chuyến bay ngay trong buổi sáng,
Tối qua, trước khi đi ngủ, Ngôn Sơ Âm đã trò chuyện điện thoại với Thẩm Gia Thụy, báo cho anh biết công việc rất suôn sẻ, cô có thể đi xem concert, nhân tiện than thở điều kiện ở đây không tốt chút nào, cô rất khó chịu,… sau đó Thẩm Gia Thụy nói đã đặt phòng khách sạn cho cô, bảo cô tới sớm để còn có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức. Lúc đó Ngôn Sơ Âm nghĩ mình ngồi cùng xe với ekip lên thành phố, tùy tiện quyết định không hay lắm nên không đồng ý ngay với đề nghị với Thẩm Gia Thụy, đến sáng nay khi nghe mọi người thảo luận, cô lập tức bỏ phiếu tán thành.
Lúc cô bé nhân viên hậu cần đặt vé máy bay, Ngôn Sơ Âm nói là không cần đặt cho cô. Tuy Ngôn Sơ Âm chỉ nói mình có việc riêng nhưng ai cũng biết cô có “việc riêng” gì. Tour diễn thế giới đầu tiên của Thẩm Gia Thụy được tuyên truyền mạnh, gần đây lúc nào lướt Weibo cũng thấy nhắc đến, không muốn biết cũng khó, trùng hợp là buổi concert sắp tới gần nhất lại được tổ chức ở thành phố này, Ngôn Sơ Âm thuận tiện đi xem cũng chẳng lạ.
Sau buổi tiệc Nguyên tiêu, trong đài lan truyền tin tức Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đã hẹn hò, có người thường xuyên nhìn thấy Thẩm Gia Thụy đích thân lái xe đưa đón Ngôn Sơ Âm đi làm, tin đồn này dựa trên cơ sở người có địa vị như Thẩm Gia Thụy lại tham gia tập dượt không sót buổi nào chỉ vì một sự kiện nhỏ xíu, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Tuy không biết lời đồn đãi đáng tin mấy phần nhưng ai cũng am hiểu những tin đồn, không có lửa làm sao có khói, đúng là lắm lúc tin tức phóng đại nhưng nền tảng của tin đồn là có thật, quan hệ giữa Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy chắc chắn không đơn giản.
Vì vậy hai ngày nay, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn Ngôn Sơ Âm đều không giống trước kia. Lúc này, anh quay phim trêu: “Ui chao, Âm Âm của chúng ta nóng lòng trở về đây mà.”
Thật ra tất cả mọi người đều nóng lòng trở về, còn không kịp ăn sáng mà đã thu dọn hành lý xuất phát ra sân bay.
Hiện nay “Thơ tình ba dòng” là chương trình tương đối nổi tiếng, nhờ đó mà đãi ngộ của ekip cũng được tăng lên, trước kia đoàn phim còn tự thuê xe hay hướng dẫn viên nhưng nay tất cả đều được chính quyền địa phương sắp xếp. Tỷ suất người xem ảnh hưởng trực tiếp đến tỷ lệ được biết đến, nếu đạt tới mức độ nhất định thì sẽ kích thích khách du lịch, ví như “Thang trời tình yêu” ở số đầu tiên, đúng lúc địa phương đang khai phá mảng du lịch, sau khi chương trình phát sóng, trong một thời gian ngắn, nơi đó đã thu hút cực kỳ đông đảo khách du lịch.
Có tấm gương này, “Thơ tình ba dòng” hiện đang là chương trình được các địa phương chào đón, chỉ cần chương trình xác định địa điểm quay, mọi thứ như ăn ở, đi lại đều không cần đoàn phim quan tâm mà chính quyền địa phương sẽ lo hết. Bây giờ đoàn phim muốn về thì cũng chỉ cần một cú điện thoại mà thôi. Họ vừa thu dọn hành lý xong, xe đã tới, tài xế còn chu đáo mua bữa sáng, nói là căn tin của họ chuẩn bị, gồm bánh bao, quẩy, sữa đậu nành,… Tài xế bảo mọi người cứ ngồi ăn sáng, còn cán bộ và người dân giúp đoàn phim khuân đồ đạc lên xe.
Trước khi xuất phát, Ngôn Sơ Âm gọi điện cho Thẩm Gia Thụy vì tối qua cô quên hỏi địa chỉ khách sạn, nhưng Thẩm Gia Thụy nói sẽ cử người tới đón cô, nhân tiện đưa thẻ phòng cho cô luôn. Ngôn Sơ Âm hẹn gặp ở cửa sân bay, cô đã hỏi tài xế và chú ấy nói xe chạy đường cao tốc tới thẳng sân bay, không thả người xuống giữa đường được.
Vì khá sát giờ bay nên tài xế nói sẽ chở mọi người ra sân bay trước rồi sau đó sẽ đưa Ngôn Sơ Âm vào lại trung tâm thành phố, nhưng Ngôn Sơ Âm muốn đi với nhân viên của Thẩm Gia Thụy hơn vì đó là người của mình, chuyện cô ở cùng khách sạn với Thẩm Gia Thụy không thể bị tung ra ngoài được.
Vẫn là trợ lý Tề và tài xế đến đón Ngôn Sơ Âm, vừa gặp nhau, trợ lý Tề liền giải thích: “Chị Ngôn thông cảm nha, Thụy ca bận luyện tập, không đi đâu được nên mới bảo em tới đón chị.”
Ngôn Sơ Âm không để bụng những chuyện vặt vãnh này, cô cười với trợ lý Tề: “Sao cậu lại ra đây, không ở lại hỗ trợ à?”
“Có Thiệu ca ở đó, em chỉ là chân chạy vặt thôi.” Trợ lý Tề cười hì hì: “À phải rồi, bây giờ chị Ngôn muốn tới sân vận động hay về khách sạn ạ?”
“Về khách sạn đi, tôi chẳng mở mắt nổi đây này.” Ngôn Sơ Âm ngáp.
Cô biết trợ lý Tề muốn thuyết phục mình đến xem Thẩm Gia Thụy tập dượt, nhưng tập dượt thì có gì đáng xem chứ, có phải là cô chưa xem bao giờ đâu. Ngôn Sơ Âm thấy chẳng thà về khách sạn tắm rửa rồi ngủ một giấc còn hơn, mấy ngày qua cô ngủ không ngon, thậm chí còn không được tắm táp đàng hoàng.
Trợ lý Tề cười, nói: “Từ đây về khách sạn phải tầm bốn mươi phút lận, chị Ngôn có mệt thì ngủ tạm vậy ạ.”
Ngôn Sơ Âm quả thật nhắm mắt cả đoạn đường, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, xe dừng lại trước khách sạn. Ngôn Sơ Âm đã đỡ mệt hơn, lúc đi theo trợ lý Tề vào thang máy, hàn huyên đôi câu: “Nghe nói concert hôm nay, đám Giang Vân Hạo cũng tới góp vui?”
“Các anh ấy đang rảnh. Thời gian này Giang ca phải về Thượng Hải quay tiết mục, Tề ca đóng phim, vốn dĩ Tống ca sẽ rảnh rang hơn nhưng vì Thụy ca đều không đồng ý tất cả các lời mời hợp tác nên những hoạt động không thể từ chối buộc phải chuyển qua cho Tống ca hết, ngoài ra còn có các sự kiện thương hiệu, thời trang, lễ âm nhạc đều gửi thiệp mời cho Thụy ca nhưng Thụy ca từ chối hết, vậy là hơn phân nửa đều phải do ba anh kia đi thay, cho nên…” Trợ lý Tề nhún vai, nhìn Ngôn Sơ Âm bằng vẻ mặt “chị hiểu mà”.
Thụy ca quả thật phát rồ, anh ấy dính vào yêu đương một cái là đẩy toàn bộ công việc cho đồng đội, hiện tại các đồng đội đều lên án kịch liệt. Đáng tiếc vị đại ma đầu đó lại là Boss của mình, chịu khuất phục trước thế lực của đồng tiền, trợ lý Tề chỉ dám lén than thở trong lòng.
Ngôn Sơ Âm cười khẽ: “Vậy chẳng phải rất tốt sao? Tất cả mọi người đều có công việc.”
“Đúng vậy ạ.”
Trợ lý gật đầu phụ họa, trong lòng thở dài thườn thượt, sao anh ta lại quên mất chị Ngôn đã bị Thụy ca tán đổ chứ? Chị ấy là bà chủ tương lai đó, chồng hát mà vợ không bè mới là lạ! Hiện tại chị Ngôn chẳng những không cắn rứt lương tâm mà còn cảm thấy thích thú nữa kìa!
Đang trò chuyện, trợ lý Tề quét thẻ phòng, cửa mở, đây là phòng suite, ngoài phòng khách ra còn có hai phòng ngủ! Thẩm Gia Thụy sẽ không đời nào chịu để cô ở phòng riêng nên vừa nhìn là biết căn phòng có tới hai phòng ngủ này của ai.
Trợ lý Tề xách vali của Ngôn Sơ Âm vào phòng khách, ngoảnh đầu mới phát hiện Ngôn Sơ Âm vẫn còn đứng ở ngoài chứ chưa đi vào, anh ta vội vã giải thích: “Em quên nói với chị, lúc trước đặt phòng cho Thụy ca, vì sợ chị không có thời gian đặt phòng nên đã đặt phòng này luôn, nếu chị không đến xem concert được thì cũng không lãng phí. May mà làm vậy đó, chứ hôm qua lúc mọi người tới đây, phát hiện phòng khách sạn đã bị fans đặt hết rồi.”
“Thật sự chỉ là lo lắng hết phòng?” Ngôn Sơ Âm nhướn mày, nghi ngờ nhìn trợ lý Tề.
Tuy trợ lý Tề miệng rộng thật nhưng đi theo Thẩm Gia Thụy nhiều năm cũng học được chút “bản lĩnh”, lúc này mặt không đổi sắc mà gật đầu, chân thành nói: “Tất nhiên ạ, chị Ngôn vất vả tới đây, đâu thể để chị không có phòng nghỉ được.” Trợ lý Tề nghĩ thầm có khi Thụy ca còn cầu mong chị Ngôn không có phòng ấy chứ, chẳng qua là anh ấy sợ khéo quá lại hóa vụng, dẫu sao anh ấy cũng sợ vợ nên mọi việc đều phải dựa theo ý của chị Ngôn.
Qua loa giải vây giúp Thụy ca nhà mình xong, trợ lý Tề lập tức lảng sang chuyện khác: “Giờ đã mười một giờ rồi, chị Ngôn muốn sửa soạn lại rồi đi ra ngoài ăn cơm hay gọi lên phòng ăn ạ?”
Ngôn Sơ Âm suy nghĩ một lát, hỏi: “Thẩm Gia Thụy có về không?”
“Chắc là không, sân vận động cách khách sạn hơi xa, e là Thụy ca không có thời gian quay về.”
“Vậy gọi cơm ở khách sạn giùm tôi.” Rốt cuộc Ngôn Sơ Âm cũng đi vào phòng, quan sát một lượt, quay đầu hỏi trợ lý Tề: “Phòng tôi đâu?”
“Kia ạ, để em dẫn chị vào.” Trợ lý Tề vội vã xách vali đi trước dẫn đường, hỏi Ngôn Sơ Âm muốn ăn gì: “Em bảo họ nửa tiếng nữa mang cơm lên phòng có được không ạ?”
Ngôn Sơ Âm tính toán, cô còn phải tắm rửa, gội đầu, e nửa tiếng sẽ không đủ, nói: “Bốn mươi phút nữa rồi hẵng mang lên.”
“Vâng.” Rốt cuộc chị Ngôn cũng chịu ở phòng này rồi.
Trợ lý Tề như vừa hoàn thành nhiệm vụ vô cùng khó khăn gian khổ, hài lòng rời khỏi phòng.
Vì quá mệt, Ngôn Sơ Âm không muốn ăn nên chỉ và vài miếng cơm, bảo nhân viên dọn dẹp rồi đi ngủ bù. Đang ngủ ngon lành, có cảm giác bên giường có bóng người, cô mở choàng mắt, đối mắt với Thẩm Gia Thụy đang cúi sát vào cô.
Thẩm Gia Thụy thoáng ngạc nhiên trong phút chốc rồi bình thản trở lại, cúi đầu hôn lên trán cô, cười nói: “Đánh thức em à?”
Ngôn Sơ Âm nhìn anh, chầm chậm nhắm mắt lại, giọng vô cùng buồn ngủ: “Trợ lý Tề nói anh không về mà.”
“Nghỉ trưa, về thăm em một lát.” Thẩm Ga Thụy vừa nói vừa vỗ chăn, dỗ dành: “Em ngủ tiếp đi.”
Ngôn Sơ Âm nhắm mắt lại, không lâu sau nhịp thở đều đặn, Thẩm Gia Thụy ngồi bên giường lẳng lặng nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài trước khi trợ lý Tề sốt ruột xông vào giục anh.
Trợ lý Tề đang đi qua đi lại ngoài phòng khách, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, nếu không đi ngay thì sẽ không kịp tới sân vận động, đang rối rắm không biết có nên giục Thụy ca hay không thì may mắn là anh tự giác đi ra. Trợ lý Tề thở phào, vừa đi theo sau anh vừa khoe chiến tích của mình: “Thụy ca, tuy chị Ngôn không hỏi phòng ngủ bên cạnh phòng chị ấy có ai ở hay không nhưng có vẻ như là vừa nhìn phòng này là chị ấy biết tỏng rồi, lúc đó còn không chịu vào cơ, em phải thuyết phục hồi lâu đó.”
Thẩm Gia Thụy sải bước đi nhanh về phía trước nhưng vẫn nghe trợ lý báo cáo: “Ừ, làm tốt lắm.”
Trên mặt trợ lý Tề lập tức nở nụ cười tươi như hoa, tăng tốc đuổi theo Thụy ca, đáng tiếc lúc chuẩn bị bò lên xe thì bị Thụy ca nhà mình ngăn lại: “Cậu đừng qua đó vội, chờ đi cùng cô ấy luôn.”
“Dạ? Dạ!” Trợ lý Tề thoáng ngớ ra rồi mới gật đầu đồng ý, sau đó bịn rịn nhìn xe của Boss chạy xa, lòng thầm đốt cho bản thân nén nhang, anh ta là trợ lý chuyên phụ trách công việc và sinh hoạt cho Thụy ca đó, sao bây giờ lại trở thành chân sai vặt thế này! Đáng tiếc đối với nhiệm vụ mà Boss đưa ra, trợ lý Tề chỉ có thể “tiếp chỉ”, dẫu sao trong lòng Thụy ca, phải tin tưởng lắm mới để anh ta đi cùng chị Ngôn, hơn nữa nếu không phải vì bận, chắc chắn Thụy ca sẽ đích thân đưa rước chị ấy đó!
Ngôn Sơ Âm cài báo thức lúc bốn giờ chiều, cô phải thay quần áo, trang điểm rồi mới tới sân vận động, trợ lý Tề đã nói từ khách sạn đến sân vận động hơi xa, tính luôn thời gian tắc đường thì có khi phải tốn hai, ba tiếng mới tới nơi.
Ngủ dậy, Ngôn Sơ Âm mới nhớ ra lúc mơ màng, hình như Thẩm Gia Thụy có vào phòng ngủ, cô đi ra nhìn cửa phòng, lắc đầu, e rằng mục đích đặt phòng này của Thẩm Gia Thụy là có thể ra vào phòng cô thoải mái như ở nhà.
Tuy tâm tư của Thẩm Gia Thụy rành rành như ban ngày nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn muốn chừa lại mặt mũi cho anh nên không hỏi trợ lý Tề là có phải hồi trưa Thẩm Gia Thụy đã về khách sạn hay không. Đến khi trông thấy trợ lý Tề đang đợi mình để cùng đi tới sân vận động, Ngôn Sơ Âm thoáng ngạc nhiên, cười trêu: “Sao trợ lý Tề còn ở khách sạn? Thụy ca nhà cậu lưu đày cậu rồi à?”
Dẫu lòng cũng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng trợ lý Tề lại cười nói: “Nào có ạ, Thụy ca không nỡ để chị Ngôn một mình nên bảo em đi cùng chị, như vậy anh ấy mới an tâm.”
Tuy nói thế nhưng trợ lý Tề biết lý do Thẩm Gia Thụy lưu đày mình không chỉ có vậy dù anh ấy không dặn dò gì thêm. Vừa tới sân vận động, trợ lý Tề lập tức mời mọc Ngôn Sơ Âm: “Chị Ngôn có muốn vào hậu trường không? Xếp hàng kiểm vé phải hơn nửa tiếng lận, em sẽ sắp xếp để chị đi vào từ cửa sau, đỡ tốn thời gian.”
Ngôn Sơ Âm bảo Thẩm Gia Thụy đưa vé là vì không muốn gây chú ý, ai cũng xếp hàng kiểm vé tự kiếm chỗ ngồi, có mình cô là được nhân viên dẫn vào, khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Ngôn Sơ Âm từ chối đề nghị của trợ lý Tề: “Không cần đâu, cứ để tôi xếp hàng, cũng chả tốn bao nhiêu sức lực.”
Trợ lý Tề vẫn cố chèo kéo: “Chị Ngôn không đi cổ vũ cho Thụy ca ạ?”
Ngôn Sơ Âm cười nói: “Tôi ở bên dưới khán đài cổ vũ cũng được mà.”
“Vâng.” Trợ lý Tề gật đầu, nghĩ thầm mình đã cố gắng hết sức, nhưng có dẫu là Thụy ca đứng ở đây cũng chưa chắc thuyết phục được chị ấy.
Ngôn Sơ Âm được làm theo mong muốn, cô đội mũ lưỡi trai, cầm lightstick lạc giữa khán đài, cho dù phóng viên có vào đây thì cũng chỉ tập trung những hàng ghế đầu vì “khán giả” hơi có tên tuổi, đáng để họ viết báo thông thường đều tập trung ở khu phía trước.
Đáng tiếc hôm nay Thẩm Gia Thụy không có hứng thú tương tác với fans ngồi ở hàng trước, cả tối nay anh chỉ quan tâm tới khu vực khán đài phía xa khiến khán giả ở đó vui mừng phát điên, còn khu vực đằng trước thì ghen tị phát điên.
Có điều với tính cách của Thẩm Gia Thụy, anh không có thói quen “mưa móc ban đều”, thích tương tác với khu vực nào thì tương tác với khu vực đó chứ không hề có bất cứ quy luật gì, fans cũng thành quen, thậm chí còn tự hào “Thần tượng của tao tùy hứng như vậy đấy”.
Lần đầu tiên khu vực ở trên khán đài phía xa hò hét điên cuồng đến thế, tiếng hét vang dội cả sân vận động, tất nhiên khán giả ở khu vực bên dưới cũng không chịu yếu thế, dùng hết sức bình sinh để la hét nhằm thu hút sự chú ý của thần tượng. Nhìn fans hò hét như thể đến chết vẫn phải hét, Ngôn Sơ Âm chỉ biết cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Cô không làm như vậy được, là MC, cô luôn phải bảo vệ cổ họng của mình, chỉ tới khi không khí được đẩy lên cao trào, cô mới la lên vài tiếng.
Hai tiếng trôi qua nhanh chóng, trong lúc mọi người đang xem hăng say, concert kết thúc, khán giả kêu gào vẫn xem chưa đã, có mấy cô gái đằng sau Ngôn Sơ Âm bật khóc. Lúc Thẩm Gia Thụy chào tạm biệt, Ngôn Sơ Âm nghe thấy tiếng khóc nức nở, mấy cô gái nói đã thích Thẩm Gia Thụy từ rất lâu, hôm nay là lần đầu tiên đi xem concert của anh, vừa kích động vừa hối hận, hối hận vì sao mình không đi xem sớm hơn, không thích anh ấy sớm hơn.
Nghe các cô nói chuyện với nhau, Ngôn Sơ Âm chợt nhớ tới lần đầu tiên cô đi xem concert của Thẩm Gia Thụy, lúc đó chắc là cô cũng kích động như các cô ấy? Chẳng qua ngoài kích động, hơn hết, cô nhận rõ thực tế, hiểu rằng cô và anh thuộc về hai thế giới, ở giữa họ là khoảng cách rất lớn mà không phải chỉ dựa vào chút lưu luyến là có thể vượt qua. Vì vậy, cô lựa chọn hoàn toàn buông bỏ và chúc phúc cho anh, sau đó nhận lời tỏ tình của Tần Phong, bắt đầu cuộc sống mới.
Trong lúc Ngôn Sơ Âm hồi tưởng lại quá khứ, Thẩm Gia Thụy đã quay trở lại sân khấu dưới sự níu kéo nhiệt tình của fans. Sau mấy phút rời sân khấu, anh đã thay quần áo, mặc sơ mi trắng, cài kín cúc áo chỉ trừ cúc trên cùng, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi óng ánh làm đôi chân mày được vẽ xếch trông dịu dàng hơn. Thẩm Gia Thụy cầm micro được dựng đứng, nở nụ cười vừa hết cách vừa dung túng: “Haiz… Nếu hôm nay tôi thực sự không chuẩn bị ca khúc encore thì các bạn sẽ làm sao?”
“Không tinnnnnn.”
“Ca khúc mới!”
Khán giả đồng thanh trả lời.
Thẩm Gia Thụy giơ tay ra sau tai, làm ra vẻ như đang lắng nghe, sau đó đứng thẳng người, cười nói: “Sao các bạn biết tôi viết ca khúc mới?”
Vốn dĩ fans đang nói về hai ca khúc chưa phát hành, nghe anh nói vậy thì ngớ người, chợt lập tức hào hứng hô to, Thẩm Gia Thụy bỗng nhiên rụt rè, ngẩng đầu nhìn lên trên khán đài phía xa, cười tủm tỉm: “Muốn nghe không?”
“Muốn!!!” Âm thanh kích động như muốn phá vỡ sân vận động.
“Để tôi xem có bao nhiêu người muốn nghe.” Thẩm Gia Thụy làm động tác tạm dừng, sau đó chỉ vào chỗ Ngôn Sơ Âm: “Các bạn khu này trả lời tôi đi.”
Toàn bộ sân vận động đều đang đứng, fans khu vực được điểm danh kích động đến mức khó tin, còn fans không được chỉ vừa tiếc nuối vừa sốt ruột, lo khu vực fans kia hét không đủ nhiệt tình khiến thần tượng không hài lòng, chỉ hận không thể hét thay họ.
Đáng tiếc Thẩm Gia Thụy nhấn mạnh: “Các bạn không được điểm danh thì ngồi xuống, mọi người không được ăn gian đâu đấy.”
Khán giả bèn ngoan ngoãn ngồi xuống, mọi ánh mắt đổ dồn về phía khu vực của Ngôn Sơ Âm. Ngôn Sơ Âm đứng lẫn trong đám đông, đã đứng lên cùng fans từ lâu, gương mặt hân hoan tột độ nhưng lòng thì đang thầm chửi thề, may mà ban đầu không đồng ý với đề nghị của anh, suốt buổi cứ tương tác với khu vực này thì thôi đi, bây giờ lại giở chiêu này, bộ sợ cô không bị nhận ra hay gì?
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt chăm chú của người đàn ông đứng giữa sân khấu, Ngôn Sơ Âm vô thức nhoẻn môi cười, cũng hùa theo mọi người reo hò khản cả giọng.
Thẩm Gia Thụy cũng chầm chậm nhoẻn môi, nhìn chăm chú bóng dáng của ai đó trong bóng tối, anh không thấy rõ mặt cô nhưng anh biết cô ngồi ở đâu, lẳng lặng nhìn cô, mỉm cười: “Tặng các bạn Last dance first kiss.”
Cũng như hai ca khúc kia, bài hát này không có ban nhạc chơi nhạc, Thẩm Gia Thụy ôm guitar ngồi trên sân khấu vừa đàn vừa hát.
Thể loại bài này cũng giống với hai bài trước, vừa nghe tên là đoán ra được nội dung, nhưng giai điệu và lời ca lại lãng mạn, vui tươi hơn hai bài trước rất nhiều, có những điệu nhảy và nụ hôn trao nhau, ai không biết còn tưởng anh đã cưa đổ nữ thần.
Đúng vậy, không cần nhiều lời, tất cả mọi người đều biết bài hát này dành tặng cho ai.
Ngôn Sơ Âm thấy một cô gái ở hàng trước ôm mặt, nhỏ giọng nói với bạn trai: “Ngọt ngào chết mất, cảm giác còn ngọt ngào hơn cả mình yêu đương… Tự dưng không muốn anh ấy theo đuổi được nhanh quá, lỡ như tán đổ rồi lại không toàn tâm toàn ý viết nhạc thì phải làm sao?”
Nghe vậy, Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ em gái à, em yên tâm đi, ít nhất là trước khi công khai, chắc chắn anh ấy vẫn ôm chặt sự ân cần và nhiệt tình này, vậy nên thay vì cầu nguyện chị không nhận lời Thẩm Gia Thụy thì hãy cầu nguyện truyền thông bị mù.
Không phải fans nào cũng “ích kỷ” như vậy, hàng trước cũng có nhiều fans rất rộng lượng, Thẩm Gia Thụy hát xong, có mấy cô gái nghẹn ngào hét lớn: “Anh chị phải hạnh phúc đấy!”
Thẩm Gia Thụy cười, ôm guitar đứng lên, sau đó cúi người thật thấp, nói: “Cảm ơn.”
Tuy hôm nay chỉ có một ca khúc encore nhưng là ca khúc chưa phát hành lần đầu tiên được biểu diễn công khai, khán giả rất mãn nguyện, trên đường ra khỏi sân vận động liên tục thảo luận về ca khúc này, fans đi đằng trước Ngôn Sơ Âm phân tích: “Hôm nay Thụy Bảo đột nhiên hát bài mới, mà bài mới còn ngọt ngào kinh khủng khiếp nữa chứ, có khi nào anh ấy đã theo đuổi thành công cô Y rồi không?”
Cô gái đi bên cạnh có cách nhìn khác: “Không đâu, trên mạng đã nói rồi, với trình độ u mê của Thụy Bảo, nếu anh ấy đã theo đuổi thành công thì có thể giấu được à? Chắc chắn đã chiếu cáo thiên hạ từ lâu rồi!”
“Tớ nghĩ có khi nào hôm nay Ngôn Sơ Âm cũng đi xem và Thụy Bảo hát cho chị ấy nghe không? Năm ngoái ngày anh ấy hát “Người con gái ấy”, fans đã phát hiện nữ chính ở sân vận động đấy thôi.”
“Nhưng hôm nay phóng viên cắm điểm đông lắm, nếu Ngôn Sơ Âm tới thật thì chắc chắn bây giờ trên mạng đã có tin rồi.”
Nghe vậy, Ngôn Sơ Âm lẳng lặng kéo vành mũ xuống thấp, thầm nghĩ may mà cô lanh trí chọn chỗ trên khán đài phía xa, nếu không thì e rằng đã bị phóng viên tóm gáy mất, đến lúc đó không công khai cũng không được.
Vì có phóng viên cắm điểm ở sân vận động, Ngôn Sơ Âm đã từ chối lời rủ rê đi vào hậu trường của Thẩm Gia Thụy mà lên xe chờ anh.
Ngôn Sơ Âm lên chiếc xe mà hồi chiều đã đưa mình đến, chỉ chốc lát sau, cô nhìn thấy Thẩm Gia Thụy và trợ lý Tề vội vã đi ra, hai người chẳng khác nào trộm, cấp tốc lên xe. Ngôn Sơ Âm thắc mắc: “Sao hai người lại đi ra, những người khác đâu?”
“Lát nữa họ mới về.” Thẩm Gia Thụy cầm khăn giấy lau mồ hôi, giải thích: “Hậu trường suýt bị phóng viên lẻn vào, họ ở lại để đánh lạc hướng truyền thông.”
Trợ lý Tề không kịp thở, vừa bò lên xe liền dặn tài xế: “Chạy nhanh lên.”
“Điên cuồng đến mức đó à?”
Ngôn Sơ Âm nhíu mày, cô chưa từng nghe nói phóng viên mà cũng lẻn vào hậu trường, có phải là fans cuồng đầu, phóng viên vào hậu trường có ích lợi gì chứ, chẳng lẽ lại mong thu hoạch được phỏng vấn độc quyền? Trừ khi họ có mục đích khác, chẳng hạn như cô?
Việc này không phải là không có khả năng, đài truyền hình không ngừng bàn tán, dẫu chỉ là tin đồn nhưng ít nhiều phía truyền thông cũng nghe phong thanh, cái mà họ muốn là lời đồn biến thành sự thật, đúng lúc Thẩm Gia Thụy tổ chức concert ở tỉnh S, chương trình của cô đến đây quay hình cũng không phải là bí mật, chỉ cần có ý định khui tin, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Phân tích cặn kẽ vấn đề xong, Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy: “Ai bảo kêu em qua đây làm chi, thấy phiền chưa?”
“Phiền gì chứ?” Thẩm Gia Thụy cười khà khà, choàng tay qua vai Ngôn Sơ Âm rồi kéo cô vào lòng, “Nếu có phiền thật thì đó cũng là phiền toái ngọt ngào.”
Trợ lý Tề rợn hết da gà, Thụy ca lại bắt đầu ngược chó rồi.
Ngôn Sơ Âm ngoan ngoãn tựa vào vai anh, tuy người anh toàn mồ hôi, vẫn chưa kịp tắm rửa nhưng cô lại không thấy hôi tẹo nào.
Thẩm Gia Thụy khẽ khàng xoa đầu cô: “Tiểu Tề nói em chưa ăn cơm mà đã tới đây rồi, có muốn ăn gì không?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu: “Về khách sạn trước đi.”
Nếu phóng viên đã bất chấp lao vào hậu trường thì chắc chắn sẽ không bỏ qua khách sạn, tuy bên trong khách sạn rất an ninh nhưng cũng không dám đảm bảo không có ai lẻn vào, nhân lúc các thành viên kia đang giữ chân phóng viên, cô phải về khách sạn sớm mới là việc đúng đắn.
Thẩm Gia Thụy không phản đối: “Thế cũng được, để Tiểu Tề đi mua cơm.”
Trợ lý Tề nghe vậy liền xoay người lại, hỏi: “Chị Ngôn, Thụy ca, anh chị muốn ăn gì? Em được người bạn giới thiệu một nhà hàng rất gần khách sạn, có cần em mua liền không?”
“Ừ, vậy tới đó cậu xuống xe trước, mua nhiều vào, tính cả phần của những người khác nữa. Tài xế đưa chúng tôi về rồi sẽ quay lại đón cậu.”
Mới thứ năm, họ đã hoàn thành ghi hình, nhưng vì tăng ca nên phải hơn tám giờ tối mới xong việc.
Qua năm mới, chương trình tăng thêm chuyên mục mới. Đối tượng được phỏng vấn của họ tương đối lớn tuổi, lại sống ở nông thôn hay thậm chí là bản làng xa xôi nên không thể đòi hỏi quá cao kỹ năng trả lời phỏng vấn của nhân vật được.
Ngôn Sơ Âm là người dẫn chương trình, có trách nhiệm dẫn dắt khách mời. Cô không thể trả lời thay cho khách mời, nếu ngay cả bài phỏng vấn mà cũng được viết sẵn rồi đưa cho khách mời học thuộc, thậm chí là vừa nhìn vừa đọc thì sẽ mất đi tính cảm động. Cho nên khi gặp những khách mời như thế, ekip lựa chọn phương án nói ít làm nhiều, bất chấp thời tiết mà đi theo khách mời để quay lại cuộc sống thường ngày của họ, biến những sinh hoạt bình thường trở thành phút giây khiến lòng người gợn sóng.
Tất nhiên Ngôn Sơ Âm cũng đi theo suốt quá trình quay, khách mời là người bình thường, sẽ bị gượng gạo trước máy quay, Ngôn Sơ Âm luôn cố gắng xoa dịu và dẫn dắt họ. Dẫu sao cũng là chương trình, có rất nhiều phân đoạn được dàn dựng, ví dụ như khách mời sẽ dùng phương thức gì để biểu đạt hay những cảnh xúc động đều là do biên kịch viết kịch bản sau khi tìm hiểu khách mời, Ngôn Sơ Âm có nhiệm vụ dẫn dắt khách mời làm theo khuôn kịch bản có sẵn.
Để ghi lại cuộc sống thường ngày của khách mời một cách tốt nhất, thậm chí Ngôn Sơ Âm còn được sắp xếp ở nhà của khách mời, ngay buổi tối đầu tiên họ đến nơi cho tới ngày hôm sau, cô đều đi theo khách mời.
Ngôn Sơ Âm ở nhà khách mời thì tất nhiên các nhân viên khác cũng không thể ở khách sạn, mọi người chia nhau ở nhờ nhà người dân trong vùng. Việc này tương đối khảo nghiệm tính nhẫn nại, tuy người dân rất niềm nở, nhiệt tình tiếp đãi nhưng điều kiện sống ở nơi đây thực sự không tốt.
Mỗi lần quay ngoại cảnh, việc khiến Ngôn Sơ Âm đau đầu nhất là điều kiện sống ở nơi dừng chân. Nếu là thị trấn thì còn đỡ, ít nhất là có bồn cầu và phòng tắm, nhưng cũng có những vùng thôn quê nghèo khổ vẫn còn sử dụng nhà vệ sinh nguyên thủy nhất, mỗi lần đi vệ sinh, Ngôn Sơ Âm đều phải chuẩn bị tinh thần, lần nào cũng như dùng hết lòng can đảm vậy.
Bất hạnh thay, nơi quay ngoại cảnh lần này là vùng thôn quê lạc hậu, hơn nữa nhà ở đây toàn là nhà trệt thấp tè, ngay cả sàn nhà cũng không có, là dạng nhà cổ mà cô từng ghé thăm khi đi du lịch cổ trấn hồi trước, bụi bám đầy vách tường.
Tuy chủ nhà đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ cho Ngôn Sơ Âm nhưng căn phòng chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, trong phòng rất tối và ẩm nên Ngôn Sơ Âm ở không được thoải mái lắm.
Tất nhiên không chỉ có mỗi mình Ngôn Sơ Âm không quen, các nhân viên cũng không thích nghi được hoàn cảnh này, gắng gượng chịu thêm một đêm, sáng sớm liền thương lượng đổi chuyến bay ngay trong buổi sáng,
Tối qua, trước khi đi ngủ, Ngôn Sơ Âm đã trò chuyện điện thoại với Thẩm Gia Thụy, báo cho anh biết công việc rất suôn sẻ, cô có thể đi xem concert, nhân tiện than thở điều kiện ở đây không tốt chút nào, cô rất khó chịu,… sau đó Thẩm Gia Thụy nói đã đặt phòng khách sạn cho cô, bảo cô tới sớm để còn có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức. Lúc đó Ngôn Sơ Âm nghĩ mình ngồi cùng xe với ekip lên thành phố, tùy tiện quyết định không hay lắm nên không đồng ý ngay với đề nghị với Thẩm Gia Thụy, đến sáng nay khi nghe mọi người thảo luận, cô lập tức bỏ phiếu tán thành.
Lúc cô bé nhân viên hậu cần đặt vé máy bay, Ngôn Sơ Âm nói là không cần đặt cho cô. Tuy Ngôn Sơ Âm chỉ nói mình có việc riêng nhưng ai cũng biết cô có “việc riêng” gì. Tour diễn thế giới đầu tiên của Thẩm Gia Thụy được tuyên truyền mạnh, gần đây lúc nào lướt Weibo cũng thấy nhắc đến, không muốn biết cũng khó, trùng hợp là buổi concert sắp tới gần nhất lại được tổ chức ở thành phố này, Ngôn Sơ Âm thuận tiện đi xem cũng chẳng lạ.
Sau buổi tiệc Nguyên tiêu, trong đài lan truyền tin tức Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đã hẹn hò, có người thường xuyên nhìn thấy Thẩm Gia Thụy đích thân lái xe đưa đón Ngôn Sơ Âm đi làm, tin đồn này dựa trên cơ sở người có địa vị như Thẩm Gia Thụy lại tham gia tập dượt không sót buổi nào chỉ vì một sự kiện nhỏ xíu, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Tuy không biết lời đồn đãi đáng tin mấy phần nhưng ai cũng am hiểu những tin đồn, không có lửa làm sao có khói, đúng là lắm lúc tin tức phóng đại nhưng nền tảng của tin đồn là có thật, quan hệ giữa Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy chắc chắn không đơn giản.
Vì vậy hai ngày nay, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn Ngôn Sơ Âm đều không giống trước kia. Lúc này, anh quay phim trêu: “Ui chao, Âm Âm của chúng ta nóng lòng trở về đây mà.”
Thật ra tất cả mọi người đều nóng lòng trở về, còn không kịp ăn sáng mà đã thu dọn hành lý xuất phát ra sân bay.
Hiện nay “Thơ tình ba dòng” là chương trình tương đối nổi tiếng, nhờ đó mà đãi ngộ của ekip cũng được tăng lên, trước kia đoàn phim còn tự thuê xe hay hướng dẫn viên nhưng nay tất cả đều được chính quyền địa phương sắp xếp. Tỷ suất người xem ảnh hưởng trực tiếp đến tỷ lệ được biết đến, nếu đạt tới mức độ nhất định thì sẽ kích thích khách du lịch, ví như “Thang trời tình yêu” ở số đầu tiên, đúng lúc địa phương đang khai phá mảng du lịch, sau khi chương trình phát sóng, trong một thời gian ngắn, nơi đó đã thu hút cực kỳ đông đảo khách du lịch.
Có tấm gương này, “Thơ tình ba dòng” hiện đang là chương trình được các địa phương chào đón, chỉ cần chương trình xác định địa điểm quay, mọi thứ như ăn ở, đi lại đều không cần đoàn phim quan tâm mà chính quyền địa phương sẽ lo hết. Bây giờ đoàn phim muốn về thì cũng chỉ cần một cú điện thoại mà thôi. Họ vừa thu dọn hành lý xong, xe đã tới, tài xế còn chu đáo mua bữa sáng, nói là căn tin của họ chuẩn bị, gồm bánh bao, quẩy, sữa đậu nành,… Tài xế bảo mọi người cứ ngồi ăn sáng, còn cán bộ và người dân giúp đoàn phim khuân đồ đạc lên xe.
Trước khi xuất phát, Ngôn Sơ Âm gọi điện cho Thẩm Gia Thụy vì tối qua cô quên hỏi địa chỉ khách sạn, nhưng Thẩm Gia Thụy nói sẽ cử người tới đón cô, nhân tiện đưa thẻ phòng cho cô luôn. Ngôn Sơ Âm hẹn gặp ở cửa sân bay, cô đã hỏi tài xế và chú ấy nói xe chạy đường cao tốc tới thẳng sân bay, không thả người xuống giữa đường được.
Vì khá sát giờ bay nên tài xế nói sẽ chở mọi người ra sân bay trước rồi sau đó sẽ đưa Ngôn Sơ Âm vào lại trung tâm thành phố, nhưng Ngôn Sơ Âm muốn đi với nhân viên của Thẩm Gia Thụy hơn vì đó là người của mình, chuyện cô ở cùng khách sạn với Thẩm Gia Thụy không thể bị tung ra ngoài được.
Vẫn là trợ lý Tề và tài xế đến đón Ngôn Sơ Âm, vừa gặp nhau, trợ lý Tề liền giải thích: “Chị Ngôn thông cảm nha, Thụy ca bận luyện tập, không đi đâu được nên mới bảo em tới đón chị.”
Ngôn Sơ Âm không để bụng những chuyện vặt vãnh này, cô cười với trợ lý Tề: “Sao cậu lại ra đây, không ở lại hỗ trợ à?”
“Có Thiệu ca ở đó, em chỉ là chân chạy vặt thôi.” Trợ lý Tề cười hì hì: “À phải rồi, bây giờ chị Ngôn muốn tới sân vận động hay về khách sạn ạ?”
“Về khách sạn đi, tôi chẳng mở mắt nổi đây này.” Ngôn Sơ Âm ngáp.
Cô biết trợ lý Tề muốn thuyết phục mình đến xem Thẩm Gia Thụy tập dượt, nhưng tập dượt thì có gì đáng xem chứ, có phải là cô chưa xem bao giờ đâu. Ngôn Sơ Âm thấy chẳng thà về khách sạn tắm rửa rồi ngủ một giấc còn hơn, mấy ngày qua cô ngủ không ngon, thậm chí còn không được tắm táp đàng hoàng.
Trợ lý Tề cười, nói: “Từ đây về khách sạn phải tầm bốn mươi phút lận, chị Ngôn có mệt thì ngủ tạm vậy ạ.”
Ngôn Sơ Âm quả thật nhắm mắt cả đoạn đường, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, xe dừng lại trước khách sạn. Ngôn Sơ Âm đã đỡ mệt hơn, lúc đi theo trợ lý Tề vào thang máy, hàn huyên đôi câu: “Nghe nói concert hôm nay, đám Giang Vân Hạo cũng tới góp vui?”
“Các anh ấy đang rảnh. Thời gian này Giang ca phải về Thượng Hải quay tiết mục, Tề ca đóng phim, vốn dĩ Tống ca sẽ rảnh rang hơn nhưng vì Thụy ca đều không đồng ý tất cả các lời mời hợp tác nên những hoạt động không thể từ chối buộc phải chuyển qua cho Tống ca hết, ngoài ra còn có các sự kiện thương hiệu, thời trang, lễ âm nhạc đều gửi thiệp mời cho Thụy ca nhưng Thụy ca từ chối hết, vậy là hơn phân nửa đều phải do ba anh kia đi thay, cho nên…” Trợ lý Tề nhún vai, nhìn Ngôn Sơ Âm bằng vẻ mặt “chị hiểu mà”.
Thụy ca quả thật phát rồ, anh ấy dính vào yêu đương một cái là đẩy toàn bộ công việc cho đồng đội, hiện tại các đồng đội đều lên án kịch liệt. Đáng tiếc vị đại ma đầu đó lại là Boss của mình, chịu khuất phục trước thế lực của đồng tiền, trợ lý Tề chỉ dám lén than thở trong lòng.
Ngôn Sơ Âm cười khẽ: “Vậy chẳng phải rất tốt sao? Tất cả mọi người đều có công việc.”
“Đúng vậy ạ.”
Trợ lý gật đầu phụ họa, trong lòng thở dài thườn thượt, sao anh ta lại quên mất chị Ngôn đã bị Thụy ca tán đổ chứ? Chị ấy là bà chủ tương lai đó, chồng hát mà vợ không bè mới là lạ! Hiện tại chị Ngôn chẳng những không cắn rứt lương tâm mà còn cảm thấy thích thú nữa kìa!
Đang trò chuyện, trợ lý Tề quét thẻ phòng, cửa mở, đây là phòng suite, ngoài phòng khách ra còn có hai phòng ngủ! Thẩm Gia Thụy sẽ không đời nào chịu để cô ở phòng riêng nên vừa nhìn là biết căn phòng có tới hai phòng ngủ này của ai.
Trợ lý Tề xách vali của Ngôn Sơ Âm vào phòng khách, ngoảnh đầu mới phát hiện Ngôn Sơ Âm vẫn còn đứng ở ngoài chứ chưa đi vào, anh ta vội vã giải thích: “Em quên nói với chị, lúc trước đặt phòng cho Thụy ca, vì sợ chị không có thời gian đặt phòng nên đã đặt phòng này luôn, nếu chị không đến xem concert được thì cũng không lãng phí. May mà làm vậy đó, chứ hôm qua lúc mọi người tới đây, phát hiện phòng khách sạn đã bị fans đặt hết rồi.”
“Thật sự chỉ là lo lắng hết phòng?” Ngôn Sơ Âm nhướn mày, nghi ngờ nhìn trợ lý Tề.
Tuy trợ lý Tề miệng rộng thật nhưng đi theo Thẩm Gia Thụy nhiều năm cũng học được chút “bản lĩnh”, lúc này mặt không đổi sắc mà gật đầu, chân thành nói: “Tất nhiên ạ, chị Ngôn vất vả tới đây, đâu thể để chị không có phòng nghỉ được.” Trợ lý Tề nghĩ thầm có khi Thụy ca còn cầu mong chị Ngôn không có phòng ấy chứ, chẳng qua là anh ấy sợ khéo quá lại hóa vụng, dẫu sao anh ấy cũng sợ vợ nên mọi việc đều phải dựa theo ý của chị Ngôn.
Qua loa giải vây giúp Thụy ca nhà mình xong, trợ lý Tề lập tức lảng sang chuyện khác: “Giờ đã mười một giờ rồi, chị Ngôn muốn sửa soạn lại rồi đi ra ngoài ăn cơm hay gọi lên phòng ăn ạ?”
Ngôn Sơ Âm suy nghĩ một lát, hỏi: “Thẩm Gia Thụy có về không?”
“Chắc là không, sân vận động cách khách sạn hơi xa, e là Thụy ca không có thời gian quay về.”
“Vậy gọi cơm ở khách sạn giùm tôi.” Rốt cuộc Ngôn Sơ Âm cũng đi vào phòng, quan sát một lượt, quay đầu hỏi trợ lý Tề: “Phòng tôi đâu?”
“Kia ạ, để em dẫn chị vào.” Trợ lý Tề vội vã xách vali đi trước dẫn đường, hỏi Ngôn Sơ Âm muốn ăn gì: “Em bảo họ nửa tiếng nữa mang cơm lên phòng có được không ạ?”
Ngôn Sơ Âm tính toán, cô còn phải tắm rửa, gội đầu, e nửa tiếng sẽ không đủ, nói: “Bốn mươi phút nữa rồi hẵng mang lên.”
“Vâng.” Rốt cuộc chị Ngôn cũng chịu ở phòng này rồi.
Trợ lý Tề như vừa hoàn thành nhiệm vụ vô cùng khó khăn gian khổ, hài lòng rời khỏi phòng.
Vì quá mệt, Ngôn Sơ Âm không muốn ăn nên chỉ và vài miếng cơm, bảo nhân viên dọn dẹp rồi đi ngủ bù. Đang ngủ ngon lành, có cảm giác bên giường có bóng người, cô mở choàng mắt, đối mắt với Thẩm Gia Thụy đang cúi sát vào cô.
Thẩm Gia Thụy thoáng ngạc nhiên trong phút chốc rồi bình thản trở lại, cúi đầu hôn lên trán cô, cười nói: “Đánh thức em à?”
Ngôn Sơ Âm nhìn anh, chầm chậm nhắm mắt lại, giọng vô cùng buồn ngủ: “Trợ lý Tề nói anh không về mà.”
“Nghỉ trưa, về thăm em một lát.” Thẩm Ga Thụy vừa nói vừa vỗ chăn, dỗ dành: “Em ngủ tiếp đi.”
Ngôn Sơ Âm nhắm mắt lại, không lâu sau nhịp thở đều đặn, Thẩm Gia Thụy ngồi bên giường lẳng lặng nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài trước khi trợ lý Tề sốt ruột xông vào giục anh.
Trợ lý Tề đang đi qua đi lại ngoài phòng khách, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, nếu không đi ngay thì sẽ không kịp tới sân vận động, đang rối rắm không biết có nên giục Thụy ca hay không thì may mắn là anh tự giác đi ra. Trợ lý Tề thở phào, vừa đi theo sau anh vừa khoe chiến tích của mình: “Thụy ca, tuy chị Ngôn không hỏi phòng ngủ bên cạnh phòng chị ấy có ai ở hay không nhưng có vẻ như là vừa nhìn phòng này là chị ấy biết tỏng rồi, lúc đó còn không chịu vào cơ, em phải thuyết phục hồi lâu đó.”
Thẩm Gia Thụy sải bước đi nhanh về phía trước nhưng vẫn nghe trợ lý báo cáo: “Ừ, làm tốt lắm.”
Trên mặt trợ lý Tề lập tức nở nụ cười tươi như hoa, tăng tốc đuổi theo Thụy ca, đáng tiếc lúc chuẩn bị bò lên xe thì bị Thụy ca nhà mình ngăn lại: “Cậu đừng qua đó vội, chờ đi cùng cô ấy luôn.”
“Dạ? Dạ!” Trợ lý Tề thoáng ngớ ra rồi mới gật đầu đồng ý, sau đó bịn rịn nhìn xe của Boss chạy xa, lòng thầm đốt cho bản thân nén nhang, anh ta là trợ lý chuyên phụ trách công việc và sinh hoạt cho Thụy ca đó, sao bây giờ lại trở thành chân sai vặt thế này! Đáng tiếc đối với nhiệm vụ mà Boss đưa ra, trợ lý Tề chỉ có thể “tiếp chỉ”, dẫu sao trong lòng Thụy ca, phải tin tưởng lắm mới để anh ta đi cùng chị Ngôn, hơn nữa nếu không phải vì bận, chắc chắn Thụy ca sẽ đích thân đưa rước chị ấy đó!
Ngôn Sơ Âm cài báo thức lúc bốn giờ chiều, cô phải thay quần áo, trang điểm rồi mới tới sân vận động, trợ lý Tề đã nói từ khách sạn đến sân vận động hơi xa, tính luôn thời gian tắc đường thì có khi phải tốn hai, ba tiếng mới tới nơi.
Ngủ dậy, Ngôn Sơ Âm mới nhớ ra lúc mơ màng, hình như Thẩm Gia Thụy có vào phòng ngủ, cô đi ra nhìn cửa phòng, lắc đầu, e rằng mục đích đặt phòng này của Thẩm Gia Thụy là có thể ra vào phòng cô thoải mái như ở nhà.
Tuy tâm tư của Thẩm Gia Thụy rành rành như ban ngày nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn muốn chừa lại mặt mũi cho anh nên không hỏi trợ lý Tề là có phải hồi trưa Thẩm Gia Thụy đã về khách sạn hay không. Đến khi trông thấy trợ lý Tề đang đợi mình để cùng đi tới sân vận động, Ngôn Sơ Âm thoáng ngạc nhiên, cười trêu: “Sao trợ lý Tề còn ở khách sạn? Thụy ca nhà cậu lưu đày cậu rồi à?”
Dẫu lòng cũng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng trợ lý Tề lại cười nói: “Nào có ạ, Thụy ca không nỡ để chị Ngôn một mình nên bảo em đi cùng chị, như vậy anh ấy mới an tâm.”
Tuy nói thế nhưng trợ lý Tề biết lý do Thẩm Gia Thụy lưu đày mình không chỉ có vậy dù anh ấy không dặn dò gì thêm. Vừa tới sân vận động, trợ lý Tề lập tức mời mọc Ngôn Sơ Âm: “Chị Ngôn có muốn vào hậu trường không? Xếp hàng kiểm vé phải hơn nửa tiếng lận, em sẽ sắp xếp để chị đi vào từ cửa sau, đỡ tốn thời gian.”
Ngôn Sơ Âm bảo Thẩm Gia Thụy đưa vé là vì không muốn gây chú ý, ai cũng xếp hàng kiểm vé tự kiếm chỗ ngồi, có mình cô là được nhân viên dẫn vào, khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Ngôn Sơ Âm từ chối đề nghị của trợ lý Tề: “Không cần đâu, cứ để tôi xếp hàng, cũng chả tốn bao nhiêu sức lực.”
Trợ lý Tề vẫn cố chèo kéo: “Chị Ngôn không đi cổ vũ cho Thụy ca ạ?”
Ngôn Sơ Âm cười nói: “Tôi ở bên dưới khán đài cổ vũ cũng được mà.”
“Vâng.” Trợ lý Tề gật đầu, nghĩ thầm mình đã cố gắng hết sức, nhưng có dẫu là Thụy ca đứng ở đây cũng chưa chắc thuyết phục được chị ấy.
Ngôn Sơ Âm được làm theo mong muốn, cô đội mũ lưỡi trai, cầm lightstick lạc giữa khán đài, cho dù phóng viên có vào đây thì cũng chỉ tập trung những hàng ghế đầu vì “khán giả” hơi có tên tuổi, đáng để họ viết báo thông thường đều tập trung ở khu phía trước.
Đáng tiếc hôm nay Thẩm Gia Thụy không có hứng thú tương tác với fans ngồi ở hàng trước, cả tối nay anh chỉ quan tâm tới khu vực khán đài phía xa khiến khán giả ở đó vui mừng phát điên, còn khu vực đằng trước thì ghen tị phát điên.
Có điều với tính cách của Thẩm Gia Thụy, anh không có thói quen “mưa móc ban đều”, thích tương tác với khu vực nào thì tương tác với khu vực đó chứ không hề có bất cứ quy luật gì, fans cũng thành quen, thậm chí còn tự hào “Thần tượng của tao tùy hứng như vậy đấy”.
Lần đầu tiên khu vực ở trên khán đài phía xa hò hét điên cuồng đến thế, tiếng hét vang dội cả sân vận động, tất nhiên khán giả ở khu vực bên dưới cũng không chịu yếu thế, dùng hết sức bình sinh để la hét nhằm thu hút sự chú ý của thần tượng. Nhìn fans hò hét như thể đến chết vẫn phải hét, Ngôn Sơ Âm chỉ biết cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Cô không làm như vậy được, là MC, cô luôn phải bảo vệ cổ họng của mình, chỉ tới khi không khí được đẩy lên cao trào, cô mới la lên vài tiếng.
Hai tiếng trôi qua nhanh chóng, trong lúc mọi người đang xem hăng say, concert kết thúc, khán giả kêu gào vẫn xem chưa đã, có mấy cô gái đằng sau Ngôn Sơ Âm bật khóc. Lúc Thẩm Gia Thụy chào tạm biệt, Ngôn Sơ Âm nghe thấy tiếng khóc nức nở, mấy cô gái nói đã thích Thẩm Gia Thụy từ rất lâu, hôm nay là lần đầu tiên đi xem concert của anh, vừa kích động vừa hối hận, hối hận vì sao mình không đi xem sớm hơn, không thích anh ấy sớm hơn.
Nghe các cô nói chuyện với nhau, Ngôn Sơ Âm chợt nhớ tới lần đầu tiên cô đi xem concert của Thẩm Gia Thụy, lúc đó chắc là cô cũng kích động như các cô ấy? Chẳng qua ngoài kích động, hơn hết, cô nhận rõ thực tế, hiểu rằng cô và anh thuộc về hai thế giới, ở giữa họ là khoảng cách rất lớn mà không phải chỉ dựa vào chút lưu luyến là có thể vượt qua. Vì vậy, cô lựa chọn hoàn toàn buông bỏ và chúc phúc cho anh, sau đó nhận lời tỏ tình của Tần Phong, bắt đầu cuộc sống mới.
Trong lúc Ngôn Sơ Âm hồi tưởng lại quá khứ, Thẩm Gia Thụy đã quay trở lại sân khấu dưới sự níu kéo nhiệt tình của fans. Sau mấy phút rời sân khấu, anh đã thay quần áo, mặc sơ mi trắng, cài kín cúc áo chỉ trừ cúc trên cùng, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi óng ánh làm đôi chân mày được vẽ xếch trông dịu dàng hơn. Thẩm Gia Thụy cầm micro được dựng đứng, nở nụ cười vừa hết cách vừa dung túng: “Haiz… Nếu hôm nay tôi thực sự không chuẩn bị ca khúc encore thì các bạn sẽ làm sao?”
“Không tinnnnnn.”
“Ca khúc mới!”
Khán giả đồng thanh trả lời.
Thẩm Gia Thụy giơ tay ra sau tai, làm ra vẻ như đang lắng nghe, sau đó đứng thẳng người, cười nói: “Sao các bạn biết tôi viết ca khúc mới?”
Vốn dĩ fans đang nói về hai ca khúc chưa phát hành, nghe anh nói vậy thì ngớ người, chợt lập tức hào hứng hô to, Thẩm Gia Thụy bỗng nhiên rụt rè, ngẩng đầu nhìn lên trên khán đài phía xa, cười tủm tỉm: “Muốn nghe không?”
“Muốn!!!” Âm thanh kích động như muốn phá vỡ sân vận động.
“Để tôi xem có bao nhiêu người muốn nghe.” Thẩm Gia Thụy làm động tác tạm dừng, sau đó chỉ vào chỗ Ngôn Sơ Âm: “Các bạn khu này trả lời tôi đi.”
Toàn bộ sân vận động đều đang đứng, fans khu vực được điểm danh kích động đến mức khó tin, còn fans không được chỉ vừa tiếc nuối vừa sốt ruột, lo khu vực fans kia hét không đủ nhiệt tình khiến thần tượng không hài lòng, chỉ hận không thể hét thay họ.
Đáng tiếc Thẩm Gia Thụy nhấn mạnh: “Các bạn không được điểm danh thì ngồi xuống, mọi người không được ăn gian đâu đấy.”
Khán giả bèn ngoan ngoãn ngồi xuống, mọi ánh mắt đổ dồn về phía khu vực của Ngôn Sơ Âm. Ngôn Sơ Âm đứng lẫn trong đám đông, đã đứng lên cùng fans từ lâu, gương mặt hân hoan tột độ nhưng lòng thì đang thầm chửi thề, may mà ban đầu không đồng ý với đề nghị của anh, suốt buổi cứ tương tác với khu vực này thì thôi đi, bây giờ lại giở chiêu này, bộ sợ cô không bị nhận ra hay gì?
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt chăm chú của người đàn ông đứng giữa sân khấu, Ngôn Sơ Âm vô thức nhoẻn môi cười, cũng hùa theo mọi người reo hò khản cả giọng.
Thẩm Gia Thụy cũng chầm chậm nhoẻn môi, nhìn chăm chú bóng dáng của ai đó trong bóng tối, anh không thấy rõ mặt cô nhưng anh biết cô ngồi ở đâu, lẳng lặng nhìn cô, mỉm cười: “Tặng các bạn Last dance first kiss.”
Cũng như hai ca khúc kia, bài hát này không có ban nhạc chơi nhạc, Thẩm Gia Thụy ôm guitar ngồi trên sân khấu vừa đàn vừa hát.
Thể loại bài này cũng giống với hai bài trước, vừa nghe tên là đoán ra được nội dung, nhưng giai điệu và lời ca lại lãng mạn, vui tươi hơn hai bài trước rất nhiều, có những điệu nhảy và nụ hôn trao nhau, ai không biết còn tưởng anh đã cưa đổ nữ thần.
Đúng vậy, không cần nhiều lời, tất cả mọi người đều biết bài hát này dành tặng cho ai.
Ngôn Sơ Âm thấy một cô gái ở hàng trước ôm mặt, nhỏ giọng nói với bạn trai: “Ngọt ngào chết mất, cảm giác còn ngọt ngào hơn cả mình yêu đương… Tự dưng không muốn anh ấy theo đuổi được nhanh quá, lỡ như tán đổ rồi lại không toàn tâm toàn ý viết nhạc thì phải làm sao?”
Nghe vậy, Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ em gái à, em yên tâm đi, ít nhất là trước khi công khai, chắc chắn anh ấy vẫn ôm chặt sự ân cần và nhiệt tình này, vậy nên thay vì cầu nguyện chị không nhận lời Thẩm Gia Thụy thì hãy cầu nguyện truyền thông bị mù.
Không phải fans nào cũng “ích kỷ” như vậy, hàng trước cũng có nhiều fans rất rộng lượng, Thẩm Gia Thụy hát xong, có mấy cô gái nghẹn ngào hét lớn: “Anh chị phải hạnh phúc đấy!”
Thẩm Gia Thụy cười, ôm guitar đứng lên, sau đó cúi người thật thấp, nói: “Cảm ơn.”
Tuy hôm nay chỉ có một ca khúc encore nhưng là ca khúc chưa phát hành lần đầu tiên được biểu diễn công khai, khán giả rất mãn nguyện, trên đường ra khỏi sân vận động liên tục thảo luận về ca khúc này, fans đi đằng trước Ngôn Sơ Âm phân tích: “Hôm nay Thụy Bảo đột nhiên hát bài mới, mà bài mới còn ngọt ngào kinh khủng khiếp nữa chứ, có khi nào anh ấy đã theo đuổi thành công cô Y rồi không?”
Cô gái đi bên cạnh có cách nhìn khác: “Không đâu, trên mạng đã nói rồi, với trình độ u mê của Thụy Bảo, nếu anh ấy đã theo đuổi thành công thì có thể giấu được à? Chắc chắn đã chiếu cáo thiên hạ từ lâu rồi!”
“Tớ nghĩ có khi nào hôm nay Ngôn Sơ Âm cũng đi xem và Thụy Bảo hát cho chị ấy nghe không? Năm ngoái ngày anh ấy hát “Người con gái ấy”, fans đã phát hiện nữ chính ở sân vận động đấy thôi.”
“Nhưng hôm nay phóng viên cắm điểm đông lắm, nếu Ngôn Sơ Âm tới thật thì chắc chắn bây giờ trên mạng đã có tin rồi.”
Nghe vậy, Ngôn Sơ Âm lẳng lặng kéo vành mũ xuống thấp, thầm nghĩ may mà cô lanh trí chọn chỗ trên khán đài phía xa, nếu không thì e rằng đã bị phóng viên tóm gáy mất, đến lúc đó không công khai cũng không được.
Vì có phóng viên cắm điểm ở sân vận động, Ngôn Sơ Âm đã từ chối lời rủ rê đi vào hậu trường của Thẩm Gia Thụy mà lên xe chờ anh.
Ngôn Sơ Âm lên chiếc xe mà hồi chiều đã đưa mình đến, chỉ chốc lát sau, cô nhìn thấy Thẩm Gia Thụy và trợ lý Tề vội vã đi ra, hai người chẳng khác nào trộm, cấp tốc lên xe. Ngôn Sơ Âm thắc mắc: “Sao hai người lại đi ra, những người khác đâu?”
“Lát nữa họ mới về.” Thẩm Gia Thụy cầm khăn giấy lau mồ hôi, giải thích: “Hậu trường suýt bị phóng viên lẻn vào, họ ở lại để đánh lạc hướng truyền thông.”
Trợ lý Tề không kịp thở, vừa bò lên xe liền dặn tài xế: “Chạy nhanh lên.”
“Điên cuồng đến mức đó à?”
Ngôn Sơ Âm nhíu mày, cô chưa từng nghe nói phóng viên mà cũng lẻn vào hậu trường, có phải là fans cuồng đầu, phóng viên vào hậu trường có ích lợi gì chứ, chẳng lẽ lại mong thu hoạch được phỏng vấn độc quyền? Trừ khi họ có mục đích khác, chẳng hạn như cô?
Việc này không phải là không có khả năng, đài truyền hình không ngừng bàn tán, dẫu chỉ là tin đồn nhưng ít nhiều phía truyền thông cũng nghe phong thanh, cái mà họ muốn là lời đồn biến thành sự thật, đúng lúc Thẩm Gia Thụy tổ chức concert ở tỉnh S, chương trình của cô đến đây quay hình cũng không phải là bí mật, chỉ cần có ý định khui tin, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Phân tích cặn kẽ vấn đề xong, Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy: “Ai bảo kêu em qua đây làm chi, thấy phiền chưa?”
“Phiền gì chứ?” Thẩm Gia Thụy cười khà khà, choàng tay qua vai Ngôn Sơ Âm rồi kéo cô vào lòng, “Nếu có phiền thật thì đó cũng là phiền toái ngọt ngào.”
Trợ lý Tề rợn hết da gà, Thụy ca lại bắt đầu ngược chó rồi.
Ngôn Sơ Âm ngoan ngoãn tựa vào vai anh, tuy người anh toàn mồ hôi, vẫn chưa kịp tắm rửa nhưng cô lại không thấy hôi tẹo nào.
Thẩm Gia Thụy khẽ khàng xoa đầu cô: “Tiểu Tề nói em chưa ăn cơm mà đã tới đây rồi, có muốn ăn gì không?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu: “Về khách sạn trước đi.”
Nếu phóng viên đã bất chấp lao vào hậu trường thì chắc chắn sẽ không bỏ qua khách sạn, tuy bên trong khách sạn rất an ninh nhưng cũng không dám đảm bảo không có ai lẻn vào, nhân lúc các thành viên kia đang giữ chân phóng viên, cô phải về khách sạn sớm mới là việc đúng đắn.
Thẩm Gia Thụy không phản đối: “Thế cũng được, để Tiểu Tề đi mua cơm.”
Trợ lý Tề nghe vậy liền xoay người lại, hỏi: “Chị Ngôn, Thụy ca, anh chị muốn ăn gì? Em được người bạn giới thiệu một nhà hàng rất gần khách sạn, có cần em mua liền không?”
“Ừ, vậy tới đó cậu xuống xe trước, mua nhiều vào, tính cả phần của những người khác nữa. Tài xế đưa chúng tôi về rồi sẽ quay lại đón cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.