Chương 17
Vũ Ngọc Hương
15/02/2024
PẰNG PẰNG PẰNG!
Tiếng súng vang rền, hai con cá sấu bị trúng đạn lập tức vùng vẫy ngay trước khi chạm đến cơ thể tôi. Tôi ngỡ ngàng, hai mắt mở to quay ra nhìn người đàn ông tuấn tú lạnh lùng hạ khẩu súng ngắn ngoài lồng. Lạnh lẽo vậy nhưng toàn thân tôi như có ánh sáng ấm áp quét qua. Lê Phúc… anh ta vừa cứu tôi thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc!
– MỞ RA!
Khuôn mặt là một màu tím đen, Phúc quát to khi mấy gã tay sai nghe động chạy đến. Bọn chúng lục tục mở khóa lồng sắt. Phúc bước nhanh vào trong, ngồi thụp xuống đỡ lấy cơ thể bẩn thỉu đầy bùn mềm oặt của tôi.
Giây phút anh ta bế tôi khỏi chiếc lồng sắt giam hai con cá sấu, toàn thân đau đớn bẩn thỉu bùn lầy tôi vô lực lịm đi, thứ cảm giác bình yên vô tận dâng đầy huyết mạnh làm đôi môi tôi vô thức nở một nụ cười…
Cảm nhận xót nảy làm tôi giật mình, tâm trí hồi phục, lơ mơ mở mắt rồi lập tức lùi người tránh những ngón tay Lê Phúc chạm vào cơ thể không một mảnh vải đã được lau sạch sẽ bùn đất của mình. Anh ta đang thoa thuốc vào những vết bầm tím trên cơ thể tôi.
– Thấy hết rồi.
Anh ta lạnh nhạt thả một câu, những ngón tay thon dài quệt vào miệng tuýp thuốc vươn đến, đôi lông mày rậm nhíu chặt như chờ đợi. Tôi… chẳng hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn tiến lại, nằm yên như xác chết để anh ta tiếp tục thoa thuốc khắp mình mẩy thâm tím. Lúc trước người của anh ta đánh tôi cũng không dã man đến thế này, có thể nói khắp người tôi là những mảng thâm tím, chỉ có chỗ đậm chỗ nhạt mà thôi.
– Á!
Bàn tay Phúc chạm đến nơi xương sườn đang sưng đỏ làm tôi kêu á một tiếng, anh ta tiếp tục nhấn tay làm tôi lại kêu lên:
– Đau quá!
– Yên!
Phúc phủ chiếc áo lên người tôi, hai mắt đỏ vằn bước ra ngoài. Tôi cố sức mặc lại bộ quần áo mềm sạch sẽ. Một lát sau, một chị bác sĩ trẻ đeo kính bước vào phòng khám xét lại cho tôi cẩn thận. Chị ấy khẽ thở dài nói:
– Em bị rạn xương sườn rồi, phải đến bệnh viện chụp chiếu kỹ để xem thế nào còn xử lý.
Đến… đến bệnh viện sao? Hai mắt tôi lập tức sáng lên. Cơ hội… cơ hội trốn thoát của tôi đã đến rồi sao? Có câu… trong cái rủi lại có cái may, và cái may nhất của tôi là… Phúc lo cho tính mạng của tôi hơn việc tôi có thể bỏ trốn khi ra được khỏi cánh cổng địa ngục kia.
Tôi nín lặng cảm giác mừng rỡ trong lòng, gật đầu với chị bác sĩ. Chị ấy nhẹ giọng:
– Cáng đẩy ở bên ngoài, em chịu khó một chút nhé!
Hai gã tay sai theo lệnh đẩy cáng vào trong phòng, Phúc ẵm tôi nằm lên cáng. Chẳng biết phải nghĩ sao, cũng chẳng thể nói với anh ta một lời cảm ơn. Ân oán giữa tôi và anh ta vẫn không hồi kết. Chỉ cần đến được bệnh viện thôi, tôi sẽ rời khỏi anh ta, rời khỏi thế giới đầy súng ống máu me đọa đầy này cùng những thù hận anh ta dồn lên tôi!
Cáng đẩy vừa ra đến sân, một âm giọng đàn ông trung niên đầy uy lực vang lên:
– KHÔNG ĐI ĐÂU HẾT!
Trái tim tôi như chết lặng trước câu ngăn cản của ông ta. Tôi xoay đầu để nhìn cho rõ kẻ vừa chặt đứt hi vọng của tôi. Người đàn ông tầm tuổi năm mươi cao lớn bệ vệ có hàm ria mép trong bộ đồ bằng vải thô màu đen trước tôi… không thể là ai khác ngoài lão Lê Tâm, cha đẻ của Lê Phúc. Tôi đã sớm biết lão ta và lão Lê Tiến là anh em con chú con bác qua lời chị Hợp. Mẹ của Lê Phúc rời khỏi lão Tâm thì đến với em họ lão, càng khiến mối quan hệ của hai lão đó không thể dung hòa.
– Cha, cô ta cần điều trị.
Lê Phúc lạnh giọng lên tiếng cãi lại lời cha mình. Ông ta hừ một tiếng, quắc mắt quát anh:
– Tôi còn chưa phạt anh tội làm chết hai con cá của tôi đâu đấy! Anh có biết nó làm gì em trai anh không? Em trai anh đang trắng bệch lên cơn sốt trong kia kìa!
Tôi yếu ớt cãi:
– Tại… hắn… muốn cưỡng hiếp tôi!
Phúc đã sớm nghe đám tay sai báo cáo lại mọi chuyện, anh ta âm trầm đứng đó, hất nhẹ hàm ra hiệu để đám tay sai đưa tôi lên ghế sau chiếc xe BMW của anh ta. Cánh cửa sau xe vừa mở, lão Tâm trừng mắt quát to:
– ĐEM NÓ RA NHÀ KHO! ĐỨA NÀO TRÁI LỜI, BẮN CHẾT KHÔNG THA!
Lũ tay sai có thế nào vẫn sợ lão Tâm hơn Phúc, bọn chúng áy náy nhìn anh ta đứng lặng ở đó, bế tôi trở lại cáng đẩy. Phúc đanh giọng:
– Đưa cô ta về phòng tôi.
– KHÔNG! CHA, CON KHÔNG ĐỒNG Ý ĐỂ CÔ TA Ở PHÒNG ANH PHÚC!
Mộc Miên từ đâu bước nhanh đến, cô ta đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn cha chồng lên tiếng. Khi nãy tôi bị Đức bắt lại, cô ta cũng không dám đi khám thai nữa vì biết kế hoạch của cô ta đã lộ.
Tiếng súng vang rền, hai con cá sấu bị trúng đạn lập tức vùng vẫy ngay trước khi chạm đến cơ thể tôi. Tôi ngỡ ngàng, hai mắt mở to quay ra nhìn người đàn ông tuấn tú lạnh lùng hạ khẩu súng ngắn ngoài lồng. Lạnh lẽo vậy nhưng toàn thân tôi như có ánh sáng ấm áp quét qua. Lê Phúc… anh ta vừa cứu tôi thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc!
– MỞ RA!
Khuôn mặt là một màu tím đen, Phúc quát to khi mấy gã tay sai nghe động chạy đến. Bọn chúng lục tục mở khóa lồng sắt. Phúc bước nhanh vào trong, ngồi thụp xuống đỡ lấy cơ thể bẩn thỉu đầy bùn mềm oặt của tôi.
Giây phút anh ta bế tôi khỏi chiếc lồng sắt giam hai con cá sấu, toàn thân đau đớn bẩn thỉu bùn lầy tôi vô lực lịm đi, thứ cảm giác bình yên vô tận dâng đầy huyết mạnh làm đôi môi tôi vô thức nở một nụ cười…
Cảm nhận xót nảy làm tôi giật mình, tâm trí hồi phục, lơ mơ mở mắt rồi lập tức lùi người tránh những ngón tay Lê Phúc chạm vào cơ thể không một mảnh vải đã được lau sạch sẽ bùn đất của mình. Anh ta đang thoa thuốc vào những vết bầm tím trên cơ thể tôi.
– Thấy hết rồi.
Anh ta lạnh nhạt thả một câu, những ngón tay thon dài quệt vào miệng tuýp thuốc vươn đến, đôi lông mày rậm nhíu chặt như chờ đợi. Tôi… chẳng hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn tiến lại, nằm yên như xác chết để anh ta tiếp tục thoa thuốc khắp mình mẩy thâm tím. Lúc trước người của anh ta đánh tôi cũng không dã man đến thế này, có thể nói khắp người tôi là những mảng thâm tím, chỉ có chỗ đậm chỗ nhạt mà thôi.
– Á!
Bàn tay Phúc chạm đến nơi xương sườn đang sưng đỏ làm tôi kêu á một tiếng, anh ta tiếp tục nhấn tay làm tôi lại kêu lên:
– Đau quá!
– Yên!
Phúc phủ chiếc áo lên người tôi, hai mắt đỏ vằn bước ra ngoài. Tôi cố sức mặc lại bộ quần áo mềm sạch sẽ. Một lát sau, một chị bác sĩ trẻ đeo kính bước vào phòng khám xét lại cho tôi cẩn thận. Chị ấy khẽ thở dài nói:
– Em bị rạn xương sườn rồi, phải đến bệnh viện chụp chiếu kỹ để xem thế nào còn xử lý.
Đến… đến bệnh viện sao? Hai mắt tôi lập tức sáng lên. Cơ hội… cơ hội trốn thoát của tôi đã đến rồi sao? Có câu… trong cái rủi lại có cái may, và cái may nhất của tôi là… Phúc lo cho tính mạng của tôi hơn việc tôi có thể bỏ trốn khi ra được khỏi cánh cổng địa ngục kia.
Tôi nín lặng cảm giác mừng rỡ trong lòng, gật đầu với chị bác sĩ. Chị ấy nhẹ giọng:
– Cáng đẩy ở bên ngoài, em chịu khó một chút nhé!
Hai gã tay sai theo lệnh đẩy cáng vào trong phòng, Phúc ẵm tôi nằm lên cáng. Chẳng biết phải nghĩ sao, cũng chẳng thể nói với anh ta một lời cảm ơn. Ân oán giữa tôi và anh ta vẫn không hồi kết. Chỉ cần đến được bệnh viện thôi, tôi sẽ rời khỏi anh ta, rời khỏi thế giới đầy súng ống máu me đọa đầy này cùng những thù hận anh ta dồn lên tôi!
Cáng đẩy vừa ra đến sân, một âm giọng đàn ông trung niên đầy uy lực vang lên:
– KHÔNG ĐI ĐÂU HẾT!
Trái tim tôi như chết lặng trước câu ngăn cản của ông ta. Tôi xoay đầu để nhìn cho rõ kẻ vừa chặt đứt hi vọng của tôi. Người đàn ông tầm tuổi năm mươi cao lớn bệ vệ có hàm ria mép trong bộ đồ bằng vải thô màu đen trước tôi… không thể là ai khác ngoài lão Lê Tâm, cha đẻ của Lê Phúc. Tôi đã sớm biết lão ta và lão Lê Tiến là anh em con chú con bác qua lời chị Hợp. Mẹ của Lê Phúc rời khỏi lão Tâm thì đến với em họ lão, càng khiến mối quan hệ của hai lão đó không thể dung hòa.
– Cha, cô ta cần điều trị.
Lê Phúc lạnh giọng lên tiếng cãi lại lời cha mình. Ông ta hừ một tiếng, quắc mắt quát anh:
– Tôi còn chưa phạt anh tội làm chết hai con cá của tôi đâu đấy! Anh có biết nó làm gì em trai anh không? Em trai anh đang trắng bệch lên cơn sốt trong kia kìa!
Tôi yếu ớt cãi:
– Tại… hắn… muốn cưỡng hiếp tôi!
Phúc đã sớm nghe đám tay sai báo cáo lại mọi chuyện, anh ta âm trầm đứng đó, hất nhẹ hàm ra hiệu để đám tay sai đưa tôi lên ghế sau chiếc xe BMW của anh ta. Cánh cửa sau xe vừa mở, lão Tâm trừng mắt quát to:
– ĐEM NÓ RA NHÀ KHO! ĐỨA NÀO TRÁI LỜI, BẮN CHẾT KHÔNG THA!
Lũ tay sai có thế nào vẫn sợ lão Tâm hơn Phúc, bọn chúng áy náy nhìn anh ta đứng lặng ở đó, bế tôi trở lại cáng đẩy. Phúc đanh giọng:
– Đưa cô ta về phòng tôi.
– KHÔNG! CHA, CON KHÔNG ĐỒNG Ý ĐỂ CÔ TA Ở PHÒNG ANH PHÚC!
Mộc Miên từ đâu bước nhanh đến, cô ta đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn cha chồng lên tiếng. Khi nãy tôi bị Đức bắt lại, cô ta cũng không dám đi khám thai nữa vì biết kế hoạch của cô ta đã lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.