Chương 16
Nông Gia Tử
18/08/2023
Đường lát đá xanh khổ lớn, trái phải đều là những hàng quán, tửu lâu. Với một người luôn ở phía sau lũy tre làng thì đây quả thực là một thế giới mới. An Nhiên từ lúc bước chân lên con đường này, thì vẫn luôn khép nép đi cạnh Hạo, trong đôi mắt ngập tràn sự hiếu kỳ, háo hức. Mắt An Nhiên đảo tứ phía nhìn ngắm thế giới mới nhưng cảnh lạ, người lạ khiến ánh mắt nàng có sự cảnh giác nhất định.
- Anh, đây là đâu vậy?
Hạo đang mải ngắm nhìn bộ dáng lần đầu ra khỏi lũy tre làng chơi, nghe tiếng An Nhiên hỏi bất ngờ nên có chút lúng túng phản ứng:
- Đây là đâu à? Đây là con đường thiên lý dẫn vào kinh đô, lần trước xuất quân Nam chinh, bọn anh cũng là đi theo con đường này.
Biểu cảm ngưỡng mộ hiện lên rõ nét trên khuôn mặt nhỏ xinh nhưng già dặn của An Nhiên, nàng hỏi:
- Ồ, vậy à? Mà sao trông anh lúng túng như gà mắc tóc vậy, bộ anh làm chuyện gì mờ ám đúng không?
Hạo cười khô khốc:
- Đâu có, chỉ là nghe tiếng em như nghe tiếng suối chảy, khiến anh có chút ngẩn ngơ ấy mà!
An Nhiên nghe câu này xong, liền đỏ mặt quay đi. "Hoàng tử, anh ấy đang khen mình, đây là... anh ấy thật sự thích mình sao?"
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã vào đến chợ Tết. Hạo nhìn ngó tứ phía, trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác bất an: "Chợ Tết này hình như không đúng lắm! Khu vực này thuộc vào khu thành giữa, là nơi ở và làm việc của quan lại triều đình. Chẳng lẽ chợ Tết này là..."
Nghĩ đến đây, Hạo tuyệt không dám nghĩ đến viễn cảnh phía sau. An Nhiên kéo tay áo Hạo, nàng ôn nhu hỏi:
- Anh nghĩ gì mà thất thần dữ vậy? Em kêu nãy giờ mà anh không nghe thấy.
- À... à... Chỉ là chợ Tết đẹp quá thôi!
- Chỉ vậy thôi?
- Ừ!
"Hoàng tử nếu không muốn nói thì thôi vậy. Anh ấy không phải người giỏi biểu đạt cảm xúc cũng như che giấu suy nghĩ của mình"
"Loại chuyện như này, tốt nhất đừng để cô ấy biết thì hơn"
Có tiếng rao của một người đàn ông trung niên từ bên kia đường:
- Giải đố có thưởng đây! Giải đố có thưởng đây! Giải được câu đố khó nhất sẽ được một cây trâm vàng!
"Quả nhiên... "
Hạo nghe không sót một chữ, ý nghĩ ban đầu về chợ Tết đã đúng. Nhưng Hạo vẫn bình thản nắm tay An Nhiên đi về phía tiếng rao, một nụ cười dần hiện trên môi.
"Hoàng... hoàng tử vậy mà đang nắm tay mình!"
An Nhiên đỏ mặt nghĩ thầm, dù sao đến vợ chồng cũng chưa dám nắm tay nhau, đã thế lại còn là ở nơi đông người. Ông chủ vừa thấy đã dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai người, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời ông thấy có người dám nắm tay nửa kia của mình mà không sợ bị dị nghị.
Chẳng để ông ta nghĩ thêm, Hạo đã lên tiếng:
- Có cần dùng tiền mua câu đố không?
- Không cần, chỉ cần bốc ngẫu nhiên một câu hỏi trên cái cây này là được. Nói trước, trên đây có rất nhiều câu khó đấy!
Ông chủ chỉ ngón tay cái về phía cái cây ở sau lưng. Trên cây treo rất nhiều câu hỏi, tính sơ sơ đâu đó cũng phải hơn năm mươi.
Đức Hạo nhìn cái cây, đi đến rút ra một câu đố đưa cho ông chủ. Ông ta vừa mở ra nhìn liền hắng giọng đọc:
"Bưng một thúng ngọc
Đổ vào thâm cung
Trên cùng có lỗ tròn tròn
Có người quân tử ru con cả ngày"
Hạo đứng đó, chỉ cười mà không nói gì. Những người đến hóng chuyện ngày một đông, nhiều người vắt óc suy nghĩ mà vẫn chưa ai đưa ra được đáp án chính xác nhất.
Ông chủ nhắc Hạo:
- Sao vậy chàng trai trẻ, cậu mau đưa ra đáp án đi chứ.
Hạo thở dài, lắc đầu. An Nhiên cũng không ngạc nhiên gì khi thấy cảnh này, đến cả nàng với tuổi thơ đầy những câu đố như này cũng chưa thể đưa ra đáp án, nói chi là Hạo. Ông chủ mỉa mai:
- Ta nói này chàng trai trẻ, nếu không chắc có thể trả lời được thì được có chơi...
Có tiếng cười trong đám đông. Ngay khi họ đang muốn xem trò cười thì Hạo bỗng lên tiếng:
- Ta lắc đầu không phải vì câu đố quá khó, mà là câu đố quá dễ.
- Quá dễ? Vậy câu đưa ra đáp án xem nào?
Ông chủ bị lời của Hạo kích động mà trở nên nóng nảy. Đám đông cũng rơi vào im lặng muốn nghe xem câu trả lời rốt cuộc là gì mà họ không nghĩ ra.
- Chấp nhận đi, câu đố này vốn đã rất khó, đừng có để ý trung nhân của cậu mất mặt thay cậu chứ!
Hạo chỉ cười, đọc lại câu đố một lần rồi quay về phía đám đông nói:
- Nông dân nói hạt thóc là hạt ngọc trời ban, nên thúng ngọc ở đây ta đoán chính là thúng thóc, các câu sau là đang miêu tả hình dạng cái cối xay, nên ta mạnh dạn đoán đáp án là xay thóc.
Có người vỗ tay, có người gật gù như đã hiểu khi nghe câu trả lời của Hạo. Cũng có người bán tín bán nghi lên tiếng:
- Đừng có mà mừng vội. Ông chủ đã nói đáp án đâu!
- Đúng đấy, ông chủ, cậu ta nói có đúng không?
Ông chủ cắn răng gật đầu. Một bài học cho việc coi thường người khác.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã đưa ra câu đố khác:
"Thân em thì nhỏ tí ti
Các bà, các chị, các dì đều thương
Em đi, em lại bốn phương
Dọc ngang lắm lối, lách luồn nhiều nơi
Tấm thân hiến trọn cho người
Sang hèn chẳng chê chuộng, giúp người chẳng quản công"
Ông chủ vừa đọc dứt lời, Hạo đã trả lời:
- Cây kim!
- Câu tiếp, câu này sẽ không dễ như thế nữa đâu.
"Ở nơi cao nhất trên đầu
Chẳng đen như tóc, lại màu đỏ tươi
Lúc khỏe đẹp như mặt trời
Đến khi đau yếu màu tươi xám dần"
- Mào gà trống!
....
Ông chủ nghĩ không ra câu đố nào nữa, Hạo lúc này bỗng từ tốn khác thường.
- Ông chủ, ta có một câu đố. Nếu ông chủ có thể đưa ra đáp án thì ta sẽ trả toàn bộ những gì ta lấy được cho ông.
- Có thể được tiên sinh đây ra câu đố cho là vinh hạnh không gì sánh được của lão phu. Mời!!
- Câu đố cũng đơn giản thôi, "Chuột gì đi bằng hai chân?"
Hạo đọc xong câu hỏi thì cầm túi đồ đi xa, An Nhiên ở phía sau nhìn ông chủ có chút đáng thương.
- Anh thắng hết của ông chủ đó, rồi ông ta làm sao mà sống?
- Chuyện đó ấy hả? Em đừng có lo!
"Kể cũng may thật đó, nếu không phải ta biết trước nội dung thì có phải sẽ như ông chủ đó nói lúc nãy?"
- Anh, đây là đâu vậy?
Hạo đang mải ngắm nhìn bộ dáng lần đầu ra khỏi lũy tre làng chơi, nghe tiếng An Nhiên hỏi bất ngờ nên có chút lúng túng phản ứng:
- Đây là đâu à? Đây là con đường thiên lý dẫn vào kinh đô, lần trước xuất quân Nam chinh, bọn anh cũng là đi theo con đường này.
Biểu cảm ngưỡng mộ hiện lên rõ nét trên khuôn mặt nhỏ xinh nhưng già dặn của An Nhiên, nàng hỏi:
- Ồ, vậy à? Mà sao trông anh lúng túng như gà mắc tóc vậy, bộ anh làm chuyện gì mờ ám đúng không?
Hạo cười khô khốc:
- Đâu có, chỉ là nghe tiếng em như nghe tiếng suối chảy, khiến anh có chút ngẩn ngơ ấy mà!
An Nhiên nghe câu này xong, liền đỏ mặt quay đi. "Hoàng tử, anh ấy đang khen mình, đây là... anh ấy thật sự thích mình sao?"
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã vào đến chợ Tết. Hạo nhìn ngó tứ phía, trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác bất an: "Chợ Tết này hình như không đúng lắm! Khu vực này thuộc vào khu thành giữa, là nơi ở và làm việc của quan lại triều đình. Chẳng lẽ chợ Tết này là..."
Nghĩ đến đây, Hạo tuyệt không dám nghĩ đến viễn cảnh phía sau. An Nhiên kéo tay áo Hạo, nàng ôn nhu hỏi:
- Anh nghĩ gì mà thất thần dữ vậy? Em kêu nãy giờ mà anh không nghe thấy.
- À... à... Chỉ là chợ Tết đẹp quá thôi!
- Chỉ vậy thôi?
- Ừ!
"Hoàng tử nếu không muốn nói thì thôi vậy. Anh ấy không phải người giỏi biểu đạt cảm xúc cũng như che giấu suy nghĩ của mình"
"Loại chuyện như này, tốt nhất đừng để cô ấy biết thì hơn"
Có tiếng rao của một người đàn ông trung niên từ bên kia đường:
- Giải đố có thưởng đây! Giải đố có thưởng đây! Giải được câu đố khó nhất sẽ được một cây trâm vàng!
"Quả nhiên... "
Hạo nghe không sót một chữ, ý nghĩ ban đầu về chợ Tết đã đúng. Nhưng Hạo vẫn bình thản nắm tay An Nhiên đi về phía tiếng rao, một nụ cười dần hiện trên môi.
"Hoàng... hoàng tử vậy mà đang nắm tay mình!"
An Nhiên đỏ mặt nghĩ thầm, dù sao đến vợ chồng cũng chưa dám nắm tay nhau, đã thế lại còn là ở nơi đông người. Ông chủ vừa thấy đã dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai người, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời ông thấy có người dám nắm tay nửa kia của mình mà không sợ bị dị nghị.
Chẳng để ông ta nghĩ thêm, Hạo đã lên tiếng:
- Có cần dùng tiền mua câu đố không?
- Không cần, chỉ cần bốc ngẫu nhiên một câu hỏi trên cái cây này là được. Nói trước, trên đây có rất nhiều câu khó đấy!
Ông chủ chỉ ngón tay cái về phía cái cây ở sau lưng. Trên cây treo rất nhiều câu hỏi, tính sơ sơ đâu đó cũng phải hơn năm mươi.
Đức Hạo nhìn cái cây, đi đến rút ra một câu đố đưa cho ông chủ. Ông ta vừa mở ra nhìn liền hắng giọng đọc:
"Bưng một thúng ngọc
Đổ vào thâm cung
Trên cùng có lỗ tròn tròn
Có người quân tử ru con cả ngày"
Hạo đứng đó, chỉ cười mà không nói gì. Những người đến hóng chuyện ngày một đông, nhiều người vắt óc suy nghĩ mà vẫn chưa ai đưa ra được đáp án chính xác nhất.
Ông chủ nhắc Hạo:
- Sao vậy chàng trai trẻ, cậu mau đưa ra đáp án đi chứ.
Hạo thở dài, lắc đầu. An Nhiên cũng không ngạc nhiên gì khi thấy cảnh này, đến cả nàng với tuổi thơ đầy những câu đố như này cũng chưa thể đưa ra đáp án, nói chi là Hạo. Ông chủ mỉa mai:
- Ta nói này chàng trai trẻ, nếu không chắc có thể trả lời được thì được có chơi...
Có tiếng cười trong đám đông. Ngay khi họ đang muốn xem trò cười thì Hạo bỗng lên tiếng:
- Ta lắc đầu không phải vì câu đố quá khó, mà là câu đố quá dễ.
- Quá dễ? Vậy câu đưa ra đáp án xem nào?
Ông chủ bị lời của Hạo kích động mà trở nên nóng nảy. Đám đông cũng rơi vào im lặng muốn nghe xem câu trả lời rốt cuộc là gì mà họ không nghĩ ra.
- Chấp nhận đi, câu đố này vốn đã rất khó, đừng có để ý trung nhân của cậu mất mặt thay cậu chứ!
Hạo chỉ cười, đọc lại câu đố một lần rồi quay về phía đám đông nói:
- Nông dân nói hạt thóc là hạt ngọc trời ban, nên thúng ngọc ở đây ta đoán chính là thúng thóc, các câu sau là đang miêu tả hình dạng cái cối xay, nên ta mạnh dạn đoán đáp án là xay thóc.
Có người vỗ tay, có người gật gù như đã hiểu khi nghe câu trả lời của Hạo. Cũng có người bán tín bán nghi lên tiếng:
- Đừng có mà mừng vội. Ông chủ đã nói đáp án đâu!
- Đúng đấy, ông chủ, cậu ta nói có đúng không?
Ông chủ cắn răng gật đầu. Một bài học cho việc coi thường người khác.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã đưa ra câu đố khác:
"Thân em thì nhỏ tí ti
Các bà, các chị, các dì đều thương
Em đi, em lại bốn phương
Dọc ngang lắm lối, lách luồn nhiều nơi
Tấm thân hiến trọn cho người
Sang hèn chẳng chê chuộng, giúp người chẳng quản công"
Ông chủ vừa đọc dứt lời, Hạo đã trả lời:
- Cây kim!
- Câu tiếp, câu này sẽ không dễ như thế nữa đâu.
"Ở nơi cao nhất trên đầu
Chẳng đen như tóc, lại màu đỏ tươi
Lúc khỏe đẹp như mặt trời
Đến khi đau yếu màu tươi xám dần"
- Mào gà trống!
....
Ông chủ nghĩ không ra câu đố nào nữa, Hạo lúc này bỗng từ tốn khác thường.
- Ông chủ, ta có một câu đố. Nếu ông chủ có thể đưa ra đáp án thì ta sẽ trả toàn bộ những gì ta lấy được cho ông.
- Có thể được tiên sinh đây ra câu đố cho là vinh hạnh không gì sánh được của lão phu. Mời!!
- Câu đố cũng đơn giản thôi, "Chuột gì đi bằng hai chân?"
Hạo đọc xong câu hỏi thì cầm túi đồ đi xa, An Nhiên ở phía sau nhìn ông chủ có chút đáng thương.
- Anh thắng hết của ông chủ đó, rồi ông ta làm sao mà sống?
- Chuyện đó ấy hả? Em đừng có lo!
"Kể cũng may thật đó, nếu không phải ta biết trước nội dung thì có phải sẽ như ông chủ đó nói lúc nãy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.