Chương 8
Nông Gia Tử
18/08/2023
Trời sáng rõ. Hơn một vạn quân đứng chỉnh tề chờ lệnh.
- Hữu phó tướng Phạm đâu?
Không thấy Phạm Văn Đăng đâu, Đức Hạo nhìn đám lính tuần tiễu hỏi. Mấy tên lính được hỏi thì đưa mắt nhìn nhau, tỏ rõ thái độ đùn đẩy nhau, không tên nào dám bước lên trả lời.
- Hữu phó tướng Phạm đâu?
Đức Hạo nhìn đám lính, nói gần như quát lớn, khuôn mặt trở nên xám xịt. Một tên lính run rẩy nói:
- Bẩm... Bẩm hoàng tử... Hữu phó tướng dẫn quân đi... đi trước rồi ạ!
- Hoàng Tả phó tướng!
Đức Hạo tức đến nghiến răng nghiến lợi, quát lớn khiến Hoàng Kiến Đạt đứng gần đó cũng phải run sợ.
- Ta hỏi ông, ta là chủ tướng, hay Phạm là chủ tướng?
- Bẩm, đức vua đã phong cho người làm Đại tướng quân, thì đích thị người là chủ tướng, còn thuộc hạ và Phạm Văn Đăng đều là phó tướng.
Đức Hạo hỏi tiếp, giọng càng đanh thép hơn:
- Phó tướng không tuân mệnh chủ tướng, tự ý dẫn quân là phạm tội gì?
- Bẩm, hành vi của Phạm phó tướng đã vi phạm nghiêm trọng điều lệ quân, theo đó là tội chết.
Lão Hoàng trả lời xong thì đứng đó, đầu cúi gằm, không nói gì. Được một lát thì có một bàn tay đưa ra đưa cho lão một tờ giấy.
- Đây là điều lệ ta mới viết lại, ông xem còn chỗ nào chưa được thì bảo ta chỉnh lý rồi đưa cho đám lính học khẩn cấp.
Nhìn tờ quân lệnh còn thơm mùi mực, Hoàng Kiến Đạt chăm chú đọc, bất giác thốt lên:
- Mười điều người viết ra đây có cả những điều được làm và không được làm, lời văn cô đọng, ngôn ngữ gần gũi, đám binh lính dù không biết chữ cũng có thể hiểu mà chấp hành. Thuộc hạ sẽ cho phổ biến ngay, Đại tướng quân.
Lão Hoàng nói rồi vui vẻ rời đi.
- À phải rồi, ông truyền lệnh ta, toàn quân hạ trại nghỉ ngơi.
Không có tiếng trả lời, cũng không rõ là lão Hoàng có nghe thấy không nữa.
...****...
Ở bên kia sườn đồi, Phạm Văn Đăng dẫn hơn một nghìn quân đang thong thả tiến bước. Một tên lính đi phía sau, có chút sợ hãi nói:
- Phó tướng quân, chúng ta tự ý tiến quân, liệu có bị phạt không?
- Ai nói với ngươi là chúng ta tự ý tiến quân, đây là ta theo lệnh hoàng tử tiến quân đi trước lấy thành Thuận Hải.
Phạm Văn Đăng vênh mặt vuốt râu, đắc ý nói.
- Nếu vậy thì xin tuân theo sự sắp xếp của phó tướng quân.
Đăng thầm nghĩ: "Hừ hừ, chỉ cần ta chiếm được thành Thuận Hải thì công đầu sẽ thuộc về ta, vừa có thể xin thăng chức với Tể tướng, vừa có thể đè bẹp tên oắt con như ngươi Hạo à"
Đăng nhìn hai dãy núi cao hai bên, lại nhìn con đường gồ ghề toàn đá sỏi, quay lại hỏi một tên lính:
- Chúng ta còn cách thành bao xa?
Tên lính nhìn địa hình xung quanh, lại nhìn tấm bản đồ rồi nói:
- Bẩm phó tướng quân, còn khoảng hai dặm là đến.
- Toàn quân chỉnh tề, chúng ta cùng tiến công. Sau khi chiếm được thành thì vàng bạc châu báu, gái đẹp gì đó đều là của các ngươi.
Đám binh lính hú hét, nhanh chóng chỉnh tề hàng ngũ cùng tiến vào thành.
Trên một đỉnh núi nhỏ, cách nơi này không xa, có một vị quốc vương đang ngồi giữa đám vệ binh. Một lão tướng già, râu tóc bạc phơ đi tới nói:
- Điện hạ, dưới núi có khoảng hơn một nghìn quân, chúng đã tiến vào hẻm núi rồi.
Vị quốc vương kia nghe xong, mặt không biến sắc, điềm nhiên đứng dậy nói lớn:
- Chúng tới rồi! Truyền lệnh ta, toàn quân đổ ra đánh, nhớ không được để tên nào chạy thoát.
Thấy đoàn người ngựa do Đăng dẫn đầu đã vào ổ phục kích, lão tướng liền phất tay, một tên lính nhìn thấy thì phất cờ đỏ, đám lính thấy hiệu lệnh liền ra sức vần mấy tảng đá ném xuống phía dưới.
Đăng đang đi bỗng con ngựa hí vang, mở mắt thì thấy một tảng đá bị chặn đường. Chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra, thì những tiếng rầm rầm như đá lở vang lên liên tiếp, khiến Đăng trở nên hoảng hốt, tên này nhìn lên thì thấy mấy cái đầu đang nhìn mình.
- Mau rút! Chúng ta bị phục kích rồi!
- Chuyện gì vậy?
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Cứu với! Cứu ta với!
Đăng lạc giọng, hét lớn. Toàn quân phút chốc trở nên náo loạn, kẻ giẫm, người đạp lên nhau tìm đường thoát thân.
Tên lính địch quấn khố để trần đi đến nói:
- Chúng chạy rồi, tướng quân!
- Toàn lực truy kích. Vẫn như năm nào, một đám yếu đuối, trận chiến tẻ nhạt!
Đăng dẫn khoảng 1200 lính, hoặc có thể nhiều hơn chút, cuối cùng trở về chỉ có hắn cùng hơn trăm tên binh gãy, giáp trụ xộc xệch, còn lại bao nhiêu hoặc bị giết hoặc bị bắt làm tù binh.
Tên thập thấy Đăng với đám lính đang cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, liền bảo đám lính phía sau:
- Ngươi, đi báo Phạm phó tướng đã dẫn quân về. Những người còn lại theo ta bắt hết bọn này lại.
- Vâng, thập trưởng!
- Hữu phó tướng Phạm đâu?
Không thấy Phạm Văn Đăng đâu, Đức Hạo nhìn đám lính tuần tiễu hỏi. Mấy tên lính được hỏi thì đưa mắt nhìn nhau, tỏ rõ thái độ đùn đẩy nhau, không tên nào dám bước lên trả lời.
- Hữu phó tướng Phạm đâu?
Đức Hạo nhìn đám lính, nói gần như quát lớn, khuôn mặt trở nên xám xịt. Một tên lính run rẩy nói:
- Bẩm... Bẩm hoàng tử... Hữu phó tướng dẫn quân đi... đi trước rồi ạ!
- Hoàng Tả phó tướng!
Đức Hạo tức đến nghiến răng nghiến lợi, quát lớn khiến Hoàng Kiến Đạt đứng gần đó cũng phải run sợ.
- Ta hỏi ông, ta là chủ tướng, hay Phạm là chủ tướng?
- Bẩm, đức vua đã phong cho người làm Đại tướng quân, thì đích thị người là chủ tướng, còn thuộc hạ và Phạm Văn Đăng đều là phó tướng.
Đức Hạo hỏi tiếp, giọng càng đanh thép hơn:
- Phó tướng không tuân mệnh chủ tướng, tự ý dẫn quân là phạm tội gì?
- Bẩm, hành vi của Phạm phó tướng đã vi phạm nghiêm trọng điều lệ quân, theo đó là tội chết.
Lão Hoàng trả lời xong thì đứng đó, đầu cúi gằm, không nói gì. Được một lát thì có một bàn tay đưa ra đưa cho lão một tờ giấy.
- Đây là điều lệ ta mới viết lại, ông xem còn chỗ nào chưa được thì bảo ta chỉnh lý rồi đưa cho đám lính học khẩn cấp.
Nhìn tờ quân lệnh còn thơm mùi mực, Hoàng Kiến Đạt chăm chú đọc, bất giác thốt lên:
- Mười điều người viết ra đây có cả những điều được làm và không được làm, lời văn cô đọng, ngôn ngữ gần gũi, đám binh lính dù không biết chữ cũng có thể hiểu mà chấp hành. Thuộc hạ sẽ cho phổ biến ngay, Đại tướng quân.
Lão Hoàng nói rồi vui vẻ rời đi.
- À phải rồi, ông truyền lệnh ta, toàn quân hạ trại nghỉ ngơi.
Không có tiếng trả lời, cũng không rõ là lão Hoàng có nghe thấy không nữa.
...****...
Ở bên kia sườn đồi, Phạm Văn Đăng dẫn hơn một nghìn quân đang thong thả tiến bước. Một tên lính đi phía sau, có chút sợ hãi nói:
- Phó tướng quân, chúng ta tự ý tiến quân, liệu có bị phạt không?
- Ai nói với ngươi là chúng ta tự ý tiến quân, đây là ta theo lệnh hoàng tử tiến quân đi trước lấy thành Thuận Hải.
Phạm Văn Đăng vênh mặt vuốt râu, đắc ý nói.
- Nếu vậy thì xin tuân theo sự sắp xếp của phó tướng quân.
Đăng thầm nghĩ: "Hừ hừ, chỉ cần ta chiếm được thành Thuận Hải thì công đầu sẽ thuộc về ta, vừa có thể xin thăng chức với Tể tướng, vừa có thể đè bẹp tên oắt con như ngươi Hạo à"
Đăng nhìn hai dãy núi cao hai bên, lại nhìn con đường gồ ghề toàn đá sỏi, quay lại hỏi một tên lính:
- Chúng ta còn cách thành bao xa?
Tên lính nhìn địa hình xung quanh, lại nhìn tấm bản đồ rồi nói:
- Bẩm phó tướng quân, còn khoảng hai dặm là đến.
- Toàn quân chỉnh tề, chúng ta cùng tiến công. Sau khi chiếm được thành thì vàng bạc châu báu, gái đẹp gì đó đều là của các ngươi.
Đám binh lính hú hét, nhanh chóng chỉnh tề hàng ngũ cùng tiến vào thành.
Trên một đỉnh núi nhỏ, cách nơi này không xa, có một vị quốc vương đang ngồi giữa đám vệ binh. Một lão tướng già, râu tóc bạc phơ đi tới nói:
- Điện hạ, dưới núi có khoảng hơn một nghìn quân, chúng đã tiến vào hẻm núi rồi.
Vị quốc vương kia nghe xong, mặt không biến sắc, điềm nhiên đứng dậy nói lớn:
- Chúng tới rồi! Truyền lệnh ta, toàn quân đổ ra đánh, nhớ không được để tên nào chạy thoát.
Thấy đoàn người ngựa do Đăng dẫn đầu đã vào ổ phục kích, lão tướng liền phất tay, một tên lính nhìn thấy thì phất cờ đỏ, đám lính thấy hiệu lệnh liền ra sức vần mấy tảng đá ném xuống phía dưới.
Đăng đang đi bỗng con ngựa hí vang, mở mắt thì thấy một tảng đá bị chặn đường. Chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra, thì những tiếng rầm rầm như đá lở vang lên liên tiếp, khiến Đăng trở nên hoảng hốt, tên này nhìn lên thì thấy mấy cái đầu đang nhìn mình.
- Mau rút! Chúng ta bị phục kích rồi!
- Chuyện gì vậy?
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Cứu với! Cứu ta với!
Đăng lạc giọng, hét lớn. Toàn quân phút chốc trở nên náo loạn, kẻ giẫm, người đạp lên nhau tìm đường thoát thân.
Tên lính địch quấn khố để trần đi đến nói:
- Chúng chạy rồi, tướng quân!
- Toàn lực truy kích. Vẫn như năm nào, một đám yếu đuối, trận chiến tẻ nhạt!
Đăng dẫn khoảng 1200 lính, hoặc có thể nhiều hơn chút, cuối cùng trở về chỉ có hắn cùng hơn trăm tên binh gãy, giáp trụ xộc xệch, còn lại bao nhiêu hoặc bị giết hoặc bị bắt làm tù binh.
Tên thập thấy Đăng với đám lính đang cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, liền bảo đám lính phía sau:
- Ngươi, đi báo Phạm phó tướng đã dẫn quân về. Những người còn lại theo ta bắt hết bọn này lại.
- Vâng, thập trưởng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.