Mộng Sinh Nhuỵ Tình

Chương 57: Ướm Mảnh Hồng Y

Lạc Ức

31/10/2024

Khi sắc trời vừa hửng nắng Lạc Miên đã tỉnh giấc nàng quay sang thấy Tiêu Duật vẫn đang ngủ đây là đêm đầu tiên hắn qua đêm tại chỗ nàng cảm giác hồi hộp pha chút thẹn thùng của thiếu nữ nhìn gương mặt đẹp không tì vết nàng khẽ ngón tay chạm sống mũi rồi môi hắn nàng thu tay lại nhắm mắt lại ra là hắn đã tỉnh giấc, Tiêu Duật khẽ chạm tay lên mái tóc đen mềm mại kia rồi cười nhẹ cái hắn đã rời giường còn nàng vẫn chùm chăn đến khi tiếng bước chân xa hẳn

- Cuối cùng cũng để ta thở rồi. Nàng lật tấm chăn ra ngó nghiêng rồi mới dậy chuẩn bị ngày mới.

- Lạc Cô Nương! Đã tỉnh giấc rồi sao? Còn chưa đến sớm mà vẫn còn tờ mờ thôi. Hai cung nữ được nhận lệnh đến chải tóc rửa mặt chỉnh trang cho nàng

Mọi người phải chê cười rồi mà bình thường ta vẫn tự làm được sao hôm nay lại?. Nàng ngồi nhìn hai người nữ làm

- Mọi ngày để Lạc Tiên Tử thất vọng rồi Chủ Nhân có phái bọn ta đến chỉnh tóc điểm trang cho Tiên Tử đồng thời đưa cô đến chỗ Ngài ấy sau khi xong việc

- Hể? Ta đến chỗ huynh ấy làm gì?. Nàng vẫn để họ làm vẫn gặng hỏi nhưng hai người nữ lại chỉ cười nhẹ

Người thì chỉnh tóc cài trâm,người thì điểm phấn thoa son cho nàng, Lạc Miên nhìn bản thân trong gương đúng là có khác hơn nàng vẫn xinh đẹp nhưng hôm nay có vẻ trịnh trọng hơn một chút,nàng để ý chốc chốc cung nữ lại nhìn nàng cười tủm tỉm mặc dù ở Ma Cung luật lệ dành cho cung nữ là những nữ nhân chưa xuất giá vẫn phải đeo khăn von che mặt cho đến khi xuất giá mới được tháo ra nhưng nhìn loáng thoáng Lạc Miên vẫn nhìn tỏ được nữ tử Ma Giới có nét tinh ranh hơn nữ tử Thiên Giới

- Đã xong! Lạc Tiên Tử có hài lòng với mái tóc này không ạ?. Một người nữ lên tiếng hỏi

- Ta sao? Ta thấy rất hợp với bộ y phục này!. Nàng xoay người một vòng rồi cười rạng rỡ như ánh ban mai

Hai người nữ cũng gật đầu nhìn nhau họ đưa nàng đến chỗ Ma Quân, trời đã sáng hẳn tuy nàng đang mặc phục y của Ma Giới cũng không thể che giấu khí chất và dung mạo rạng ngời, vừa bước vào tẩm điện nàng đã thấy thợ may đang đứng chờ sẵn

- Ôi trời, sao có thể có người thiếu nữ xinh đẹp như này nhỉ?. Một thợ nữ trầm trồ lên tiếng

- Tiên tử quá xinh đẹp rồi nghe danh đã lâu nay mới được diện kiến!. Một thợ nữ cao tuổi cúi đầu chào

- Chuyện này là sao Tiêu Duật?. Nàng lên tiếng hỏi

-“Ôi trời,có thể gọi tên huý mà không ngần ngại thì đúng chỉ có tiên tử này thật”. Hai thợ nhìn nhau hiểu ý

- Bảo đến thì cứ đến đi đứng yên đó cho họ đo!. Hắn vừa mới thấy nàng đã rung rinh nhưng cố nén lại

- Chẳng phải lần trước đã?

- Lần trước đại bừa bây giờ chính thức. Hắn cắt ngang lời đưa mắt ra hiệu cho thợ nữ làm việc.

Thợ nữ trẻ thì đứng ra đo còn việc ghi số liệu để thợ nữ cao tuổi ghi,sau khi xong xuôi Ma Quân lướt nhìn một lượt chọn vải gấm

- Các ngươi làm xong bao lâu?. Hắn không nhìn chỉ hỏi

- Ừm.. lâu cũng khoảng nửa tháng, còn nhanh thì...

- Thì sao?. Hắn đọc sách mắt liếc hỏi

- Trong tuần ạ!. Thợ nữ già lên tiếng đáp



Ma Quân không nói thêm gì chỉ thấy hắn đặt cuốn sách xuống rồi bước đến chỗ Lạc Miên đang đứng

-Trong tuần vẫn lâu,ngày mai là ngày đính hôn trên Thiên Giới, ta không muốn ngày trọng đại của ta quá lâu nhanh nhất cho ba ngày hoàn thiện!.

Hắn vừa nói xong Lạc Miên cảm thấy quá gấp gáp rồi nàng muốn lên tiếng cản nhưng tay nàng đang bị hắn nắm chặt cản lại, thợ may nghe xong trong lòng không biết bắt đầu từ đâu nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh

- Vậy ba ngày sau thuộc hạ sẽ đem đến trong đêm!

Họ liền cúi chào rồi mới rời đi

-

- Bỏ tay ta ra. Nàng hãy tay hắn ra

- Sao đây? Lại muốn giở trò vờn chuột với ta nữa à? Lần thứ hay sao?. Hắn gõ đầu nàng

- Huynh..không thấy quá gấp gáp hay sao? Đến ta học may y phục cũng mất mấy tuần lận đây lại là hồng y.. có phải giết người hay không?. Nàng cảm thấy bất bình cho họ, nhưng biết sao giờ nàng đang rất yêu hắn mà

- Không có gì gấp cả! Ngày mai còn phải đến xem tiệc vui nữa mà hay là người không muốn thành thân với ta?. Hắn sát mặt hỏi trái tim nàng

Nàng đang thẹn một nay hắn hỏi vậy thẹn mười rõ ràng thời gian nàng ở bên hắn còn nhiều hơn ở bên người nhà,người khác vậy mà hắn biết mà hỏi ngược

- N..ngưoi có thôi đi không? Lần nào cũng vậy cả

Hắn không quan tâm gì hết hắn chỉ biết hắn đang đắm chìm trong mãn nguyện và hắn thích trêu chọc người hắn yêu,hắn dẫn nàng đi chơi ngao du khắp giới lần này hắn sớm đã lên sẵn kế hoạch chỉ có điều hắn vẫn áy náy chưa nói cho nàng biết

- Huynh sao thế Tiêu Duật?. Nàng xoa đầu hắn hỏi

Nhìn nàng tựa như một chú cừu trắng non nớt hoang dại vừa đáng yêu đáng ghét vừa muốn che chở cả đời hắn ngập ngừng nói dịu dàng đi

- Không có gì đâu, mọi thứ đang tiến triển khá suôn sẻ có chút bất ngờ!. Hàm ý từng câu từng chữ mỗi khi nằm xuống hắn đều thấy cảnh tượng cha mẹ hắn rồi bao nhiêu mạng người phải rời bỏ vô tội dưới tay Thiên Đế cùng lời thúc giục của Ma Thần hắn che giấu nhưng hắn có tình sẽ ảnh hưởng đến nàng

-

- Mau về thôi,trời cũng đã ngả tà rồi ta muốn ăn cơm cùng Trành Yển

- Mấy nay Trành Yển cũng bận rộn lắm không có thời gian chơi đùa với A Miên đâu

- Bận hay rảnh chẳng phải do huynh sao?. Nàng phụng phịu đi về

- Được rồi, không hờn nữa! Về ta nướng thịt cho ăn

- Ma Quân sống trong nhung lụa quyền lực từ bé mà cũng biết làm mấy việc đó sao?

Hắn nghe xong câm nín không biết đối đáp ra sao quả là hắn sống trong nhung lụa nhưng tất cả những thứ ấy đều phải đánh đổi biết bao nhiêu máu thịt tranh đấu,chiến tranh hắn cũng từng có khoảng thời gian vui vẻ với cha mẹ chỉ là đã từng



- Oa huynh biết nướng thật này!. Nàng toe toét chiếc miệng cười xinh và hí hừng

- Lạc Miên, xem ra chỉ có cô là ngoại lệ duy nhất thôi!. Trành Yển càng nhìn nàng càng thấy vui vẻ sau bao ngày luyện độc dược

- Ta thấy cô ốm hơn trước rồi ăn thêm thịt đi bổ sung dinh dưỡng. Nàng bón thịt cho Trành Yển ăn

- Chủ nhân...chưa từng làm điều này với ai cả! Ai cũng có quá khứ đau thương Chủ Nhân không khác gì cả. Tràng Yển vừa nướng xiên thịt vừa thủ thỉ

- Xem ra cô hiểu huynh ấy rất nhiều!

- Không đâu, tất cả đều vì những lần mang ơn thôi làm sao ta có thể hiểu được chứ thứ ta cần sắp thành công rồi! Coi như trả ơn xong. Nàng vừa xiên thịt đang chín vừa thưởng thức nó,lại nhìn Lạc Miên

Ma Quân vẫn ngồi đó nhưng không nói gì chờ Trành Yển rời đi ăn thịt xong xuôi hắn đưa Lạc Miên về phòng

- Đến đây được rồi huynh vào làm gì?

- Vào giúp ngươi chải tóc

- Vậy cũng được, Nàng kéo tay hắn vào phòng,nàng ngồi xuống

Tay hắn chạm lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng tháo từng chiếc trâm gỡ từng lọn tóc

- Mai...

- Mai có muốn đi cùng không?. Thấy nàng dè dặt hắn lên tiếng hỏi trước

- Huynh.. có được không? Ta chỉ muốn xem đính hôn khác gì với thành hôn thôi đừng giận ta

Nàng ngẩng đầu với sự kì vọng hắn đừng ghen,còn hắn tháo lọn tóc mặt hắn áp vào mặt nàng nhìn trong gương như đôi phu thê mới cưới

- Được rồi

- Huynh biết gì không? Ở tộc nhân chỉ có người trong lòng mới được phép chạm vào tóc đối phương và được chải tóc cài trâm cho đối phương

- Vậy hả? Vậy ta với ngươi giống lắm rồi đó

Nàng cười tủm tỉm hai má đỏ hây hây nàng hỏi hắn về cha mẹ hắn,hắn ngập ngừng rồi nghẹn ngào kể

- Ta đã từng có cha có mẹ,từng có khoảng thời gian bên họ rất đầm ấm nhưng đã tan thành mây khói chỉ vì trận chiến giữa Thần Ma

Nàng đứng dậy kéo hắn ngồi hắn ngồi xuống ghế hai tay nàng ôm lấy cổ từ phía sau nhìn trong gương bọn họ có nét phu thê vô cùng

- Không sao đâu, nay ta với huynh đã ướm hồng y rồi sau này ta sẽ không để huynh thiệt thòi. Nàng nhéo hai cái má của hắn mà an ủi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Sinh Nhuỵ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook