Chương 16: Bên bờ sống chết…
Ngưng Văn
01/07/2013
-Tỷ tỷ...Tỷ đi đi...Mặc kệ muội....Tỷ đi đi!
Tiểu Thanh rất sợ. Hiện tại nàng như cá nằm trên thớt. Mấy hôm trước khi bọn người đáng sợ đó lên đỉnh, Tiểu Thanh đang lột những miếng da đầu tiên. Nàng bất đắc dĩ phải hiện nguyên hình để dọa chúng. Nhưng năng lực Tiểu Thanh chỉ dừng đến đó...Nàng không thể làm thương tổn gì bọn họ. Tuyệt địa có cao vời vợi nhưng khi con người đã muốn thì bọn chúng vẫn có thể lên.
Tiểu Thanh, nàng thì không sao cả. Thân là Xà quái, cùng lắm là chết. Nhưng Tương Liên thì không được. Tương Liên là người. Nhan sắc lại xinh đẹp. Bọn người đó thấy đàn bà con gái đẹp, lại sống cùng Xà yêu thế nào cũng mượn cớ vu cho nàng là yêu quái. Tương Liên sẽ bị hại....Không được...Tiểu Thanh nhất định không để cho Tương Liên bị hại. Không....
-Tiểu Thanh à...Tỷ không đi. Tỷ không bỏ muội đâu...Tỷ không đi!
Tương Liên đã ôm chặt lấy Tiểu Thanh, kiên định. Xà yêu thì sao chứ? Tiểu Thanh chỉ là một đứa trẻ...Một đứa trẻ trong lốt Xà yêu...
-Tiểu Thanh à..Nếu có người nói cho họ biết, muội là Xà quái nhưng không hề hại người.Có phải như vậy sẽ giúp được muội không?
Các cô gái của thành Tiếu Biệt bị mang đến đây, sau đó lấy người dưới thôn làng. Chỉ cần tìm được họ, được họ đứng ra làm chứng...Thế thì....
-Nhưng họ ở dưới làng...Xa lắm, phải xuống dưới núi.
-Chúng ta xuống dưới đi!-Tương Liên dứt khoát- Chúng ta xuống dưới tìm họ đi!
-Tỷ tỷ à...
Tiểu Thanh khó khăn cử động. Lớp vỏ bong ra thêm một chút. Toàn thân đau nhức, chỉ muốn ngất đi:
-Tiểu Thanh...Muội không sao chứ? Tiểu Thanh....
Tiểu Thanh đang trong lớp Xà yêu. Thân thể tuy to lớn nhưng thực tế lại vô cùng yếu ớt. Vốn không có cách gì cử động. Nếu bọn người kia lên tới nơi thì...
-Tiểu Thanh...Muội hóa thành người được không?- Tương Liên cắn môi, đứng thẳng người lên- Chúng ta cùng xuống dưới. Trong lớp con người, biết đâu...
Tiểu Thanh biết một con đường xuống núi, hay trong lớp rắn bò xuống dưới đó chơi. Bọn người đang săn đuổi nàng thì không biết. Họ chủ yếu lên lên từ đường núi, theo ngõ mà gã đàn ông kia hay mang heo muối lên chỗ Tiểu Thanh.
-Nhưng nếu hóa thành con người, muội cũng không đi được- Tiểu Thanh rơm rớm nước mắt- Tỷ...tỷ đừng lo cho muội. Tỷ cứ đi đi...Muội ở lại. Muội đi sẽ làm hại tỷ....Không....Muội không đi! Không đi đâu...
Trong giây phút nguy hiểm nhất, con rắn bé bỏng đó vẫn không muốn làm hại người khác. Không đi là cầm chắc cái chết. Tiểu Thanh không sợ chết, chỉ lo Tương Liên gặp nguy hiểm. Một Xà yêu lương thiện như thế, so với người ở thành Tiếu Biệt để gìn giữ yên ổn sẵn sàng đẩy người khác vào nguy hiểm, ai sẽ hơn ai.
Tương Liên cắn môi, cương quyết:
-Muội nói...Trọn đời muội sẽ nghe lời chủ nhân của muội. Tỷ....tỷ xem như đã là người của chủ nhân muội. Tỷ là nữ chủ nhân của muội. Muội phải nghe lời tỷ phải không?
-Tỷ tỷ à...Tỷ..
-Nghe lời tỷ...Hóa thành người đi muội. Hóa thành người và đi với tỷ....Được không muội. Đi với tỷ đi mà...
Tiểu Thanh khựng lại...Bàn tay Tương Liên chạm vào nàng thật ấm. Ánh mắt ấy....Một luồng ánh sáng rực lên chói lóa. Khi Tương Liên định thần lại, Tiểu Thanh đã hóa thành người:
-Muội đi theo tỷ...Dù có chết muội cũng đi theo tỷ...Dù có chết, muội cũng sẽ giữ cho tỷ được an toàn. Tỷ tỷ ơi!....
-Từ dinh Thừa tướng, Lý Bảo trở về phủ. Hoàng đế "ngựa non háu đá", không đủ kinh nghiệm để đối phó và nhìn ra lòng người. Thừa tướng muốn nhân tiệc này dò ý các quan viên mới nhận chức, trong đó có Lý Bảo. Hắn có ý khác, sẵn sàng chuẩn bị cho một cuộc "truất ngôi" không?
Tham mưu của bọn cướp là Trương Lĩnh. Thấy Lý Bảo im lặng, hắn cũng muốn biết, kẻ này đang suy nghĩ điều gì:
-Quái xà không phải dễ đối phó. Hoàng thượng còn trẻ, chúng ta có thể....
-Không được - Lý Bảo khoát tay- Hoàng thượng tuy mới lên ngôi, nóng vội, thiếu kinh nghiệm nhưng là một vị vua tốt, biết nghĩ tới đời sống của dân chúng. Người này sau này tương lai sẽ trở thành người được dân chúng kính nể, quần thần ủng hộ. Còn Thừa tướng bản tính nham hiểm, thế lực tuy có nhưng không bền. Nếu chúng ta theo bên Tể tướng, vinh quang trong phút chốc, rồi cũng sẽ dẫn đến họa diệt thân.
Trương Lĩnh không nói gì nữa. Ban đầu bọn hắn chỉ nghĩ, Lý Bảo là một tên thư sinh có tham vọng, độc ác, vị kỷ. Hắn chỉ có giá trị sử dụng trong một thời gian ngắn rồi sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt chốn quan trường.
Nhưng thời gian trôi qua, bọn chúng đã thấy một Lý Bảo nham hiểm, nhẫn tâm đến tột cùng song cũng vô cùng thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng. Hắn không lợi dụng quyền lực để có lợi ích, tất cả đều được tính toán rất kỹ càng.
Đại vương đã ra lệnh....Toàn bộ nghe theo Lý Bảo. Chờ quyết định của hắn, Trương Lĩnh là cầu nối thông truyền tin tức, giúp đỡ Lý Bảo khi cần thiết ở triều đình.
-Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
-Trong buổi tiệc, ta đã có một số động tác để Thừa tướng đại nhân tin rằng, ta luôn sẵn sàng nghe lệnh ông ta. Sắp tới Thừa tướng sẽ đến Tuyệt điạ để cùng hoàng thượng tiêu diệt Quái xà...Ta tin hắn sẽ cho phép ta theo hầu.
-............
-Trương Lĩnh...Ngay khi ta cùng Thừa tướng đến Tuyệt địa tiêu diệt Quái xà, ta muốn ngươi trở về trại thông báo với Đại vương. Đây là cơ hội chúng ta bước ra ánh mặt trời, xóa đi mọi tai tiếng không tốt trước đây. Đại vương có thể liên kết với các trại khác...Binh càng đông, phần thắng của chúng ta càng lớn. Hiểu không?
-Tuân lệnh đại nhân...
Không còn là thái độ khinh bạc của một "người giám sát" nữa, Trương Lĩnh thay đổi, Lý Bảo khẽ nhếch môi.
Đêm qua hắn nằm mơ, một giấc mộng chập chờn trong cơn mê về sáng. Tương Liên hiện ra trước mắt hắn. Đôi mắt ngập lệ, tay vươn về phía hắn, cầu xin.
-Tương Liên....
Giây phút bị Quái xà nuốt vào bụng đó, có lẽ nàng đã rất sợ. Nàng gọi tên của hắn...A Bảo....A Bảo...Tiếc là A Bảo cũng nàng lúc đó chắc đang gò lưng khiêng kiệu hay ngủ vùi trong kho củi sau một ngày mệt nhọc. Ta không nghe nàng nói, không làm sao để có thể cứu nàng.
-Thưa đại nhân...
-Chuyện gì?
Một tên lính từ phía ngoài bỗng nhiên vào trong, quỳ xuống bẩm báo. Lý Bảo trấn tĩnh lại, giọng thoáng hững hờ.
-Thưa đại nhân...Tại thành Tiếu Biệt, chúng tôi gặp một người đang gào khóc thảm thiết. Hỏi ra mới biết là nàng ta vốn là người của thành Tiếu Biệt, lấy chồng xa, nay trở về thành thăm cha mẹ thì thành đã cháy rụi. Nghe nói đại nhân là người cùng thành, nàng ấy xin chúng tôi được gặp đại nhân.
Lý Bảo thoáng biến sắc nhưng lấy lại bình thản rất nhanh. Mắt hắn tối sầm lại. Vẫn còn người của thành Tiếu Biệt có thể biết thân phận của hắn. Và có thể không chỉ một người biết....Tay Lý Bảo một lần nữa nắm chặt lại. Một thành Tiếu Biệt vùi chôn trong lửa, thêm một vài sinh mạng nữa, liệu có là gì...
Tiểu Thanh rất sợ. Hiện tại nàng như cá nằm trên thớt. Mấy hôm trước khi bọn người đáng sợ đó lên đỉnh, Tiểu Thanh đang lột những miếng da đầu tiên. Nàng bất đắc dĩ phải hiện nguyên hình để dọa chúng. Nhưng năng lực Tiểu Thanh chỉ dừng đến đó...Nàng không thể làm thương tổn gì bọn họ. Tuyệt địa có cao vời vợi nhưng khi con người đã muốn thì bọn chúng vẫn có thể lên.
Tiểu Thanh, nàng thì không sao cả. Thân là Xà quái, cùng lắm là chết. Nhưng Tương Liên thì không được. Tương Liên là người. Nhan sắc lại xinh đẹp. Bọn người đó thấy đàn bà con gái đẹp, lại sống cùng Xà yêu thế nào cũng mượn cớ vu cho nàng là yêu quái. Tương Liên sẽ bị hại....Không được...Tiểu Thanh nhất định không để cho Tương Liên bị hại. Không....
-Tiểu Thanh à...Tỷ không đi. Tỷ không bỏ muội đâu...Tỷ không đi!
Tương Liên đã ôm chặt lấy Tiểu Thanh, kiên định. Xà yêu thì sao chứ? Tiểu Thanh chỉ là một đứa trẻ...Một đứa trẻ trong lốt Xà yêu...
-Tiểu Thanh à..Nếu có người nói cho họ biết, muội là Xà quái nhưng không hề hại người.Có phải như vậy sẽ giúp được muội không?
Các cô gái của thành Tiếu Biệt bị mang đến đây, sau đó lấy người dưới thôn làng. Chỉ cần tìm được họ, được họ đứng ra làm chứng...Thế thì....
-Nhưng họ ở dưới làng...Xa lắm, phải xuống dưới núi.
-Chúng ta xuống dưới đi!-Tương Liên dứt khoát- Chúng ta xuống dưới tìm họ đi!
-Tỷ tỷ à...
Tiểu Thanh khó khăn cử động. Lớp vỏ bong ra thêm một chút. Toàn thân đau nhức, chỉ muốn ngất đi:
-Tiểu Thanh...Muội không sao chứ? Tiểu Thanh....
Tiểu Thanh đang trong lớp Xà yêu. Thân thể tuy to lớn nhưng thực tế lại vô cùng yếu ớt. Vốn không có cách gì cử động. Nếu bọn người kia lên tới nơi thì...
-Tiểu Thanh...Muội hóa thành người được không?- Tương Liên cắn môi, đứng thẳng người lên- Chúng ta cùng xuống dưới. Trong lớp con người, biết đâu...
Tiểu Thanh biết một con đường xuống núi, hay trong lớp rắn bò xuống dưới đó chơi. Bọn người đang săn đuổi nàng thì không biết. Họ chủ yếu lên lên từ đường núi, theo ngõ mà gã đàn ông kia hay mang heo muối lên chỗ Tiểu Thanh.
-Nhưng nếu hóa thành con người, muội cũng không đi được- Tiểu Thanh rơm rớm nước mắt- Tỷ...tỷ đừng lo cho muội. Tỷ cứ đi đi...Muội ở lại. Muội đi sẽ làm hại tỷ....Không....Muội không đi! Không đi đâu...
Trong giây phút nguy hiểm nhất, con rắn bé bỏng đó vẫn không muốn làm hại người khác. Không đi là cầm chắc cái chết. Tiểu Thanh không sợ chết, chỉ lo Tương Liên gặp nguy hiểm. Một Xà yêu lương thiện như thế, so với người ở thành Tiếu Biệt để gìn giữ yên ổn sẵn sàng đẩy người khác vào nguy hiểm, ai sẽ hơn ai.
Tương Liên cắn môi, cương quyết:
-Muội nói...Trọn đời muội sẽ nghe lời chủ nhân của muội. Tỷ....tỷ xem như đã là người của chủ nhân muội. Tỷ là nữ chủ nhân của muội. Muội phải nghe lời tỷ phải không?
-Tỷ tỷ à...Tỷ..
-Nghe lời tỷ...Hóa thành người đi muội. Hóa thành người và đi với tỷ....Được không muội. Đi với tỷ đi mà...
Tiểu Thanh khựng lại...Bàn tay Tương Liên chạm vào nàng thật ấm. Ánh mắt ấy....Một luồng ánh sáng rực lên chói lóa. Khi Tương Liên định thần lại, Tiểu Thanh đã hóa thành người:
-Muội đi theo tỷ...Dù có chết muội cũng đi theo tỷ...Dù có chết, muội cũng sẽ giữ cho tỷ được an toàn. Tỷ tỷ ơi!....
-Từ dinh Thừa tướng, Lý Bảo trở về phủ. Hoàng đế "ngựa non háu đá", không đủ kinh nghiệm để đối phó và nhìn ra lòng người. Thừa tướng muốn nhân tiệc này dò ý các quan viên mới nhận chức, trong đó có Lý Bảo. Hắn có ý khác, sẵn sàng chuẩn bị cho một cuộc "truất ngôi" không?
Tham mưu của bọn cướp là Trương Lĩnh. Thấy Lý Bảo im lặng, hắn cũng muốn biết, kẻ này đang suy nghĩ điều gì:
-Quái xà không phải dễ đối phó. Hoàng thượng còn trẻ, chúng ta có thể....
-Không được - Lý Bảo khoát tay- Hoàng thượng tuy mới lên ngôi, nóng vội, thiếu kinh nghiệm nhưng là một vị vua tốt, biết nghĩ tới đời sống của dân chúng. Người này sau này tương lai sẽ trở thành người được dân chúng kính nể, quần thần ủng hộ. Còn Thừa tướng bản tính nham hiểm, thế lực tuy có nhưng không bền. Nếu chúng ta theo bên Tể tướng, vinh quang trong phút chốc, rồi cũng sẽ dẫn đến họa diệt thân.
Trương Lĩnh không nói gì nữa. Ban đầu bọn hắn chỉ nghĩ, Lý Bảo là một tên thư sinh có tham vọng, độc ác, vị kỷ. Hắn chỉ có giá trị sử dụng trong một thời gian ngắn rồi sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt chốn quan trường.
Nhưng thời gian trôi qua, bọn chúng đã thấy một Lý Bảo nham hiểm, nhẫn tâm đến tột cùng song cũng vô cùng thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng. Hắn không lợi dụng quyền lực để có lợi ích, tất cả đều được tính toán rất kỹ càng.
Đại vương đã ra lệnh....Toàn bộ nghe theo Lý Bảo. Chờ quyết định của hắn, Trương Lĩnh là cầu nối thông truyền tin tức, giúp đỡ Lý Bảo khi cần thiết ở triều đình.
-Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
-Trong buổi tiệc, ta đã có một số động tác để Thừa tướng đại nhân tin rằng, ta luôn sẵn sàng nghe lệnh ông ta. Sắp tới Thừa tướng sẽ đến Tuyệt điạ để cùng hoàng thượng tiêu diệt Quái xà...Ta tin hắn sẽ cho phép ta theo hầu.
-............
-Trương Lĩnh...Ngay khi ta cùng Thừa tướng đến Tuyệt địa tiêu diệt Quái xà, ta muốn ngươi trở về trại thông báo với Đại vương. Đây là cơ hội chúng ta bước ra ánh mặt trời, xóa đi mọi tai tiếng không tốt trước đây. Đại vương có thể liên kết với các trại khác...Binh càng đông, phần thắng của chúng ta càng lớn. Hiểu không?
-Tuân lệnh đại nhân...
Không còn là thái độ khinh bạc của một "người giám sát" nữa, Trương Lĩnh thay đổi, Lý Bảo khẽ nhếch môi.
Đêm qua hắn nằm mơ, một giấc mộng chập chờn trong cơn mê về sáng. Tương Liên hiện ra trước mắt hắn. Đôi mắt ngập lệ, tay vươn về phía hắn, cầu xin.
-Tương Liên....
Giây phút bị Quái xà nuốt vào bụng đó, có lẽ nàng đã rất sợ. Nàng gọi tên của hắn...A Bảo....A Bảo...Tiếc là A Bảo cũng nàng lúc đó chắc đang gò lưng khiêng kiệu hay ngủ vùi trong kho củi sau một ngày mệt nhọc. Ta không nghe nàng nói, không làm sao để có thể cứu nàng.
-Thưa đại nhân...
-Chuyện gì?
Một tên lính từ phía ngoài bỗng nhiên vào trong, quỳ xuống bẩm báo. Lý Bảo trấn tĩnh lại, giọng thoáng hững hờ.
-Thưa đại nhân...Tại thành Tiếu Biệt, chúng tôi gặp một người đang gào khóc thảm thiết. Hỏi ra mới biết là nàng ta vốn là người của thành Tiếu Biệt, lấy chồng xa, nay trở về thành thăm cha mẹ thì thành đã cháy rụi. Nghe nói đại nhân là người cùng thành, nàng ấy xin chúng tôi được gặp đại nhân.
Lý Bảo thoáng biến sắc nhưng lấy lại bình thản rất nhanh. Mắt hắn tối sầm lại. Vẫn còn người của thành Tiếu Biệt có thể biết thân phận của hắn. Và có thể không chỉ một người biết....Tay Lý Bảo một lần nữa nắm chặt lại. Một thành Tiếu Biệt vùi chôn trong lửa, thêm một vài sinh mạng nữa, liệu có là gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.