Chương 4
Diệp Tiểu Lam
20/08/2013
Anh ta chắc chắn sẽ cho rằng cô có vấn đề.
Hơn nữa cô phải hỏi thế nào đây?
“Lạc tiên sinh, anh thật sự nhìn thấy hồn ma nam trong phòng khám bệnh của tôi?”
Thôi đi! Cô cười nhạo chính mình. Rõ ràng chỉ là viện cớ để được gặp anh.
Phương Diệc Ngôn không cần phải lừa cô.
Lạc Kình Thiên nhìn thấy một hồn ma nam trong phòng khám bệnh của cô, lại còn cùng ma nói chuyện, thì như thế nào?
Nhưng mà, anh đi rồi còn quay lại để làm gì?
Còn kêu cô gọi điện thoại cho anh nữa.
Cô không gọi đâu.
Tại sao anh không gọi cho cô đi?
Diệc Phương tâm phiền ý loạn ném cọ vẽ sang một bên.
Dù sao hôm nay cô cũng không có tâm trạng, vẽ cái gì cũng không đâu vào đâu, hỏng bét.
Cô cởi áo mặc khi vẽ tranh ra.
Trong phòng khách, Ngưu Tổ Minh, người bạn cùng phòng thứ tư của cô, đang nằm nghiêng trên sofa đọc sách, nhưng vẫn mở ti vi.
“Chào, Ngưu ca.”
“Chào, Diệc Phương. Đi ra ngoài à?” Anh ta đong đưa quyển sách trả lời cô, đầu cũng không ngẩng.
“Ừm.”
“Bên ngoài có người tìm cô đó.”
Diệc Phương dừng lại. “Ai?”
Anh ta nhún vai. “Không biết. Nói là đứng bên ngoài chờ cô là được rồi, không chịu vào.” Mắt anh ta từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi quyển sách.
“Vậy sao anh không gọi tôi?”
“Cô đang vẽ tranh mà.”
Diệc Phương đảo mắt nhìn chỗ khác. Có đôi khi cô cảm thấy Ngưu Tổ Minh và Trân Nghi quả thực là một đôi trời sinh. Thế nhưng hai nam ba nữ trong phòng này của bọn họ, tất cả đều không chạm điện với nhau.
Sẽ là ai nhỉ? Đã đến rồi lại thà chờ cô đi ra ngoài chứ không vào nhà.
Tám phần mười là Lạc Kình Thiên.
Tim Diệc Phương đập nhanh hơn, lúc này, tâm trạng có chút giống như vừa chờ mong lại vừa sợ sệt.
Sau khi cân nhắc, cô quyết định bây giờ không nên gặp anh.
Mặc dù thật sự cô rất muốn gặp anh nhưng cô vẫn phải giữ vững nguyên tắc.
Tên công tử ăn chơi này đột nhiên có hứng thú nhiều với cô như thế, động cơ của anh ta thật sự rất đáng ngờ.
“Ngưu ca, anh có thể giúp tôi một việc không?”
“Đương nhiên có thể rồi. Việc gì?”
Người chờ ở ngoài phòng, quả thật là Lạc Kình Thiên.
Anh đang nhìn đồng hồ lần nữa, cân nhắc xem có nên lại đi ấn chuông cửa không, hay là rời đi, vừa ngẩng đầu, người đàn ông lúc nãy mở cửa đã đang đi về phía anh.
Anh đứng thẳng người từ cột đang dựa vào.
“Này.” Ngưu Tổ Minh vẫy tay, “Diệc Phương bảo tôi nói với anh, cô ấy không có nhà, cô ấy sắp đi ra ngoài. Đã hiểu chưa?” [NV: ặc, anh ấy nói gì thế này ~~~]
Hiểu mới là lạ. Người này chuyển lời kiểu gì vậy?
Nhưng Kình Thiên vẫn gật đầu. “Được, cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo. Có muốn vào nhà uống ly bia không?”
“Không, cám ơn.”
“Không cần khách sáo. Tạm biệt.”
Nhìn Ngưu Tổ Minh quay vào phòng, Kình Thiên một bụng buồn bực.
Người này lần trước anh đến chưa gặp qua, anh ta thoạt nhìn tương đối hiền lành, nhưng cũng không bình thường hơn mấy người điên điên khùng khùng, giống như uống thuốc lắc kia là bao.
Diệc Phương rốt cuộc là ở cùng bao nhiêu người?
Vài phút sau, Diệc Phương đi ra.
Kình Thiên trốn ở một góc khuất, chăm chú nhìn cô thận trọng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Nghĩ đến có thể cô không muốn gặp anh, hoặc không muốn cho anh gặp cô, ngực anh không khỏi dâng lên từng đợt khó chịu.
Khi anh nhìn thấy cô đi đến đẩy chiếc xe máy phân khối lớn dựng sát bên tường kia, anh kinh ngạc đến suýt chút nữa đã bật cười.
Trời ạ! Cô gái này làm cho anh bất ngờ quá rồi, hay nói ngắn gọn là một kinh ngạc to lớn!
Anh chờ cô chạy xe ra đường cái, sau đó nhanh chóng nhảy lên chiếc Ferrari của mình.
Như vậy rất ấu trĩ, rất nhàn chán, anh hiểu rõ. Nhưng anh không khống chế được, anh không thể không theo dõi cô, xem cô đi đâu, hoặc đi gặp ai. Cho dù cô có mặc áo sơmi trắng, quần bò cùng giày thể thao rất đơn giản đi nữa.
Nửa giờ sau, Diệc Phương đã tới hiện trường nơi Phương Diệc Ngôn ngã lầu.
Cô cũng không xác định cô muốn tìm cái gì, hoặc nghĩ rằng có thể tìm được cái gì.
Có lẽ là một thứ gì đó có thể chứng minh thân phận hắn.
Tên họ hắn lại là tên cô đảo ngược, trùng hợp đến hoang đường.
Càng hoang đường hơn là ngày đó nhiều người vây xem như vậy, lại chỉ có mình cô nhìn thấy hắn, kéo hắn từ mặt đất lên.
Đúng rồi, có lẽ bởi vậy mà hắn đuổi kịp cô.
Thật xui xẻo.
Bỗng nhiên, có một vật khiến cho Diệc Phương chú ý.
Là một cặp kính mắt, cô từ ven đường nhặt lên, kinh ngạc phát hiện nó thế mà lại hoàn toàn không bị hư hay gãy gì cả.
Bất quá cũng có thể là có người vừa mới đánh rơi.
“A, cô tìm được kính mắt của tôi rồi.”
Diệc Phương giật mình xoay người, vừa lúc cùng Phương Diệc Ngôn mặt đối mặt.
“Anh nhất định phải không một tiếng động xuất hiện như vậy sao?”
“Cô đừng mỗi lần nhìn thấy tôi đều như thấy ma vậy.” Hắn không vui nói.
“Nói nghe dễ dàng nhỉ! Anh vốn chính là……”
“Ma. Ài, được rồi, tôi nói thay cô, thoải mái một chút chưa?”
Cô đưa kính mắt cho hắn. “Thật là của anh sao?”
“Đúng mà, tôi tìm cả buổi, thế mà cô lại tìm được.” Hắn đeo kính mắt.
Trên người hắn vẫn là quần áo tây trang được cắt may kiểu cổ điển, có điều lúc trước là màu lam thẫm, bây giờ lại là một bộ có màu nhạt hơn.
Diệc Phương lần đầu tiên tường tận tỉ mỉ nhìn hắn, phát hiện trên mũi có thêm một cặp kính mắt tròn mỏng màu đen khiến hắn rất có phong độ của người trí thức, tóc chải toàn bộ về phía sau, lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn tú, hơn nữa hắn rõ ràng khá chú trọng đến ăn mặc.
Diệc Phương càng nhìn càng cảm thấy hồn ma này khí chất bất phàm mà không mảy may phát hiện bên đường cái đối diện có một đôi mắt tràn ngập ghen tị đang nhìn bọn họ.
“Anh đi đâu thay quần áo vậy?”
“Đương nhiên là chỗ thay quần áo rồi.” Hắn nói quanh co, sau đó chuyển đề tài. “Sao cô lại đến nơi này?”
Diệc Phương liếc mắt hắn một cái. “Vấn đề của anh rất nhiều, thế nhưng khi tôi hỏi thì anh lại một mực không đáp.”
“Cô hỏi cái gì?”
“Anh cứ việc giả bộ, tôi đi đây.”
“Tôi không giả bộ mà. Cô biết rõ tôi là…… Tôi và cô không giống nhau, còn hỏi tôi thay quần áo ở đâu, câu hỏi này quá thừa rồi.”
Diệc Phương dừng bước, xoay người nhìn mặt hắn. “Tôi còn từng hỏi anh rất nhiều vấn đề.”
“Vậy sao? Tôi bất quá cũng chỉ mới phát hiện mình đã chết, cô hỏi nhiều như vậy, bảo tôi trả lời từ đâu đây?”
Cô nhất thời á khẩu không trả lời được.
“Xem như anh có lý.” Cô nhụt chí nói, “Vì sao báo chí, thời sự đối với chuyện anh nhảy lầu ngày đó đều không đưa tin gì thế? Vấn đề này anh sẽ không phải không trả lời được chứ? Có người nhảy lầu cũng được coi là một tin tức không nhỏ mà!”
“À, việc này, vừa khéo, tôi xác thực có thể trả lời cô.” Hắn bày ra một bộ dáng người phát ngôn thời sự. “Cô không thấy tin tức về chuyện này vào cùng ngày hoặc ngày hôm sau, là vì…… khoan đã, tôi nói rồi tôi không phải nhảy lầu!”
“Được được được.” Sợ rằng đề tài của hắn một khi đã chuyển sẽ lại không trả lời mình nên cô lập tức đồng ý sửa lại, “Anh là không cẩn thận ngã lầu. Vì sao?”
“Vì sao không cẩn thận ngã lầu hả?”
Cô trừng hai mắt.
“Ài, thật chẳng có tính hài hước gì cả.” Hắn lẩm bẩm. “Bởi vì tôi ngã lầu là chuyện của năm 1920.”
Con ngươi Diệc Phương suýt chút nữa đã rơi ra khỏi tròng. Cô nghẹn họng nửa ngày, vất vả lắm mới tìm lại được giọng mình.
“Năm…… một chín hai…… hai…… hai…… mươi?!”
“Thế nào? Cô không nhìn ra cách ăn mặc của tôi không giống với bọn họ sao?” Tay hắn chỉ những người đàn ông khác trên đường.
Những người đó nếu không phải làm những nghề tự do thì cũng là những người không nghề nghiệp, đương nhiên là khác với hắn.
“Cái anh mặc chính là tây trang kiểu cổ điển thời thượng nhất, thịnh hành nhất hiện nay!” Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn thì lại không biết nên khóc hay cười. “Vậy ư? Có chuyện này nữa à?”
“Ôi, trời ơi!” Hắn lại đến từ bảy mươi mấy năm về trước. Cô rên rỉ.
“Ôi, trời ơi!” Hắn kêu to. “Tôi phải đi rồi.”
Cô ấy cảm thấy buồn cười. “Anh muốn đi hẹn hò sao?”
“Cũng gần như vậy.”
Hắn dùng cách chạy mà rời đi. Diệc Phương trừng lớn hai mắt nhìn hắn đi qua đường vừa lúc đèn xanh dành cho người đi bộ bật lên.
Lúc này cô ấy đã nhìn thấy Lạc Kình Thiên.
Anh từ đường đối diện bước về phía cô.
Bởi vì đã không còn kịp trốn, cô liền chờ anh.
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy có người nào giống anh, vượt trội, nổi bật trong đám đông như vậy, chẳng trách tuy anh là thế hệ trẻ mà đã vượt lên dẫn đầu trong giới xí nghiệp. Khoảng cách giữa anh và cô mỗi thu hẹp một ít, thì dưỡng khí trong lồng ngực cô cũng giống như liền giảm bớt một ít, đến nỗi khi anh tới trước mặt mình, cô đã gần kề khó thở.
Sức ảnh hưởng của anh lên cô mãnh liệt như vậy, làm cô không khỏi ảo não vạn phần.
“Chào, lại gặp nhau.” Kình Thiên nói.
Tương tự như cô, anh cũng ảo não vạn phần.
Vào mới nãy, anh có trăm ngàn lời nói muốn tuôn ra thật nhanh, có vô số vấn đề muốn có được giải đáp từ cô, nhưng đến cuối cùng lại giống như bị chướng ngại ngôn ngữ.
Đồng thời vẻ mặt lạnh lùng của cô khiến anh vô cùng ủ rũ, hai chân giống như đi trên băng vậy.
“Anh theo dõi tôi.” Câu nói đầu tiên của cô lại là trách cứ.
“Anh…”
“Không cần phủ nhận, tôi đi ra trước, là anh ở bên ngoài nhà tôi, đúng không?”
“Anh chưa từng định không thừa nhận.” Kình Thiên bình tĩnh ôn hòa, “Anh theo dõi em là……”
Diệc Phương xoay người bước đi, đồng thời lại cắt ngang lời anh lần nữa.
“Rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào?”
“Anh có thể nói chuyện hay không?”
Cô đứng lại, nhưng mắt nhìn về phía trước, không nhìn anh.
“Tôi không cho rằng tôi và anh có gì để nói.”
“Em thậm chí còn chưa biết về anh, đã lập tức phán anh tử hình, em cho là công bằng sao?”
“Công bằng?” Diệc Phương bỗng chốc quay lại đối mặt với anh. “Tôi nói cho anh biết cái gì gọi là công bằng. Từ lúc tôi chưa sinh ra, anh đã biết sự tồn tại của tôi. Đến bây giờ đã hai mươi tám năm, anh từng gặp qua tôi bao nhiêu lần?”
“Diệc Phương……”
“Không. Lạc tiên sinh, không lần. Anh hoàn toàn không nhớ được là có một nhân vật như tôi phải không? Mà cái gọi là “Hôn ước” giữa tôi và anh lại càng không cần nói đến. Là điều gì giúp anh đột nhiên hồi phục trí nhớ, nhớ lại anh có một vị hôn thê đã đính ước hai mươi tám năm vậy?”
“Anh……”
“Bây giờ anh còn trách ngược lại tôi chưa biết về anh.” Diệc Phương không phân biệt rõ bản thân là đang cười nhạt, hay là cười khổ, “Đáng tiếc, Lạc tiên sinh ‘tôi’ biết ‘anh’, tôi vô cùng rõ ràng mọi thứ về anh. Là ‘anh’ không biết ‘tôi’.”
Anh từ bỏ thử mở lời.
Cô rõ ràng không tính cho anh cơ hội biện bạch, một nguyên nhân khác là, lần đầu tiên trong đời anh phát hiện một cô gái khi tức giận lại đẹp đến như vậy. Hai tròng mắt cô bốc lửa sáng ngời làm mắt anh như mờ đi.
Thở gấp một hơi, Diệc Phương tiếp tục trút ra tức giận không ngừng được.
“Tôi không biết sự cố nào khiến lòng từ bi của anh trỗi dậy, bỗng nhiên nhớ tới cần phải đến đem con dâu của nhà họ Lạc cưới hỏi đàng hoàng. Là Lạc đại thiếu gia anh chơi đủ rồi, chơi chán rồi, nên quyết định muốn lập gia đình, hồi tâm ư? Hay là giống như đại đa số đàn ông, hoa dại thì diêm dúa thơm ngát, nhưng hoa nhà thì phải tìm một đóa ngoan ngoãn dễ bảo?”
Cô không dùng hai từ “Nguyên nhân”, mà lại dùng “Sự cố”, cùng với sức tưởng tượng, miêu tả của cô, đều làm anh không nhịn được cười.
Dáng vẻ như cười như không của anh, càng làm Diệc Phương nổi trận lôi đình.
“Thật mừng vì anh cảm thấy thú vị, Lạc tiên sinh. Tôi lại chẳng thấy thú vị chút nào với chuyện này cả. Rất vui được gặp. Bất quá tôi không hy vọng lại “Không cẩn thận” gặp phải anh nữa.”
Kình Thiên không ngăn cản cô, chăm chú nhìn cô lái xe máy phân khối lớn đi nhanh như tên bắn, khóe môi anh tràn ra nụ cười.
A, cô sẽ không “Không cẩn thận” gặp phải anh nữa, nhưng cô tuyệt đối sẽ thường xuyên nhìn thấy anh.
Anh chỉ hối hận không sớm hơn một chút…… ừm, giống như cô nói, nhớ lại cô, cùng với quen biết cô.
Chưa muộn, bây giờ bắt đầu vẫn chưa muộn.
Anh hy vọng chưa muộn.
Vừa không muốn về phòng trọ, lại còn mấy tiếng nữa mới tới giờ làm, Diệc Phương vô thức đi tới phòng triển lãm tranh.
Chủ nhân phòng triển lãm tranh bây giờ không có ở đây, cô lại nhìn thấy Quan Quan ở bên ngoài.
“Diệc Phương,” Quan Quan thân thiết kéo cô, “Mình tưởng là cậu tức giận, không bao giờ để ý đến mình nữa.”
Bạn bè nhiều năm, cũng đã hiểu rõ lẫn nhau từ lâu rồi.
Diệc Phương liếc cô ấy một cái. “Muốn không để ý tới cậu có dễ dàng như vậy sao?”
“Oa, sặc sụa mùi thuốc súng, còn chưa hết giận ư?” Quan Quan cười hì hì.
“Không phải.” Diệc Phương lắc đầu, áy náy cười cười, “Xin lỗi, chuyện không liên quan đến cậu.”
“Không phải còn đang giận mình là tốt rồi. Nói với cậu cái này, mình đã nói chuyện với người mua bức tranh không bán của cậu rồi,” Quan Quan dè dặt nói, “Anh ta không chịu trả lại, anh ta nói tiền bạc đã thanh toán, mua rồi không hoàn lại.”
“Cái gì? Đó là lời thoại của người bán mới đúng chứ.”
“Mình biết, mình biết, nhưng mà dù thế nào anh ta cũng không đồng ý. Thậm chí mình đưa ra giá gấp đôi để mua lại của anh ta, định tự bỏ tiền túi của mình ra chuộc tội với cậu, vậy mà nói gì anh ta cũng không thỏa hiệp, mình tức chết đi được, cậu biết không? Gặp phải người ngoan cố như vậy, một chút biện pháp cũng không có.”
“Ài, bỏ đi, bỏ đi.”
“Bỏ gì? Thật đấy! Mình không lừa cậu đâu, thật sự thiếu chút nữa mình đã bỏ mạng già này để tìm cách mang tranh của cậu về mà, làm ba tấc lưỡi của mình cũng sắp biến thành tám mươi luôn đấy.”
“Được rồi, mình đã nói bỏ đi rồi mà.”
Đem so với Lạc Kình Thiên thì tất cả mọi thứ khác đều bé nhỏ không đáng kể.
“Thật à? Thật nhé? Sau này cậu không được lật lại chuyện này nữa đấy!”
“Cậu nói nhiều quá. Mình đã nói bỏ thì sẽ bỏ, không nhắc lại nữa. Người bận rộn như cậu hôm nay sao lại có thời gian đến đây thế?”
“Chậc, vì cậu đó, mình có bận rộn đi nữa cũng phải sắp xếp mọi việc thôi. Cậu thành công phát tài, mình cũng được nhờ lây một ít rảnh rỗi!”
“Nghe cậu nói vớ vẩn kìa.”
“Hì hì!” Quan Quan cười, đắc ý dào dạt nói: “Mình nói cho cậu biết, cậu luôn không hiểu mình, không biết được mình đã tốn bao nhiêu công sức vì cậu. Để cậu có được cái này.”
Diệc Phương liếc nhìn Quan Quan lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho cô, mắt cô liền mở vừa to vừa tròn.
“Xem đi, mình đã nói cậu không hiểu mình mà, mình cũng không phải tùy tiện bán tranh của cậu đi đâu.”
“Loại giá này…… cướp của người ta à!”
“Chậc, cậu thật không phải trong nghề gì cả. Mình đã nói với cậu, vật quý ở chỗ nó đắt. Cậu cho rằng người mua tranh đều hiểu ý người vẽ tranh sao? Mười người thì đã có tám người là học làm sang. Cậu không cho bọn họ tốn một số tiền lớn để mua, là khinh thường bọn họ đấy.”
Diệc Phương chán nản. “Mình cũng không dựa vào nghề bán tranh mà sống. Mình thà rằng không bán một bức nào, chứ cầm loại tiền thẹn với lương tâm này thì mình có khác gì kẻ lừa đảo?”
Cô nhét chi phiếu trả lại Quan Quan.
“Sao cậu có thể nói vậy chứ!” Quan Quan vô cùng uất ức. “Người ta yêu thích tranh của cậu, mới bằng lòng trả loại giá này mà.”
“Cậu……” Diệc Phương không biết làm sao với cô ấy, “Nói năng lung tung. Dù sao tấm phiếu này mình không nhận.”
“Cậu không nhận? Định cho mình sao?
“Cậu giữ cũng được.”
“Mình mới không dám muốn đâu: Cầm lấy, đây là của cậu mà.”
“Mình không cần, cậu giữ lấy giải quyết đi, quyên góp cho tổ chức từ thiện cũng được.”
“Diệc Phương, cậu……”
“Mình xem một chút rồi đi ngay. Cậu đừng quan tâm đến mình.”
Quan Quan hiểu rõ tính tình cô ấy. Khi cô ấy đã nói như vậy, tốt nhất đừng để ý đến cô ấy.
Diệc Phương không phải người sẽ nổi giận, phát cáu vô cớ, Quan Quan biết chuyện này nhất định có nguyên nhân. Nhưng lúc này không phải thời điểm để hỏi, cô thức thời tùy ý Diệc Phương bỏ đi.
Tuy rằng không phải ngày nghỉ, nhưng người đến xem tranh vẫn khá nhiều. Diệc Phương kinh ngạc phát hiện chỉ ngắn ngủi mấy giây thế mà đã bán được ít nhất một phần ba số tranh.
Vượt ngoài mong đợi, cô tất nhiên vui mừng, nhưng vẫn không xóa đi hình bóng Lạc Kình Thiên trong lòng mình.
Cô nói không muốn gặp lại anh, là lời nói thật, cũng là lời nói trái với lương tâm.
Nhưng cô cho rằng cự tuyệt anh là đúng đắn.
Khi cô nhìn thấy Quan Quan cùng một người đeo máy chụp hình trên cổ đang chỉ trỏ về phía mình, cô lập tức nhân cơ hội rời khỏi phòng triển lãm tranh.
Vẽ tranh là hứng thú của cô, trở thành hoạ sĩ là tâm nguyện và giấc mộng của cô. Nhưng cô cũng không muốn trở thành nhân vật của công chúng.
Nhìn thấy tranh của cô được thấu hiểu, được thừa nhận,đã đủ rồi.
Nhưng mà, những người lưu luyến trước bức tranh của cô, những người mua chúng, thật sự hiểu được tình cảm biểu đạt trong bức tranh sao?
Thật ra cô không phải vì một bức tranh không bán được bán với giá gần như trên trời mà tức giận, điều cô không tiếp nhận được là bức tranh kia lại đáng giá nhiều như thế, bởi vậy mới có cảm giác đã lừa gạt người ta. Nhưng mà thế gian có bao nhiêu sự vật có thể lấy tiền tài đong đếm?
Lạc Kình Thiên là một thiếu gia nhiều tiền, nhưng phẩm đức của anh ta dưới cái nhìn của cô lại không đáng một đồng.
Thế mà cô lại không có cách nào làm anh ta không quanh quẩn trong lòng mình nữa.
Cô buồn bực, cũng chính vì điểm này.
Quan Quan có câu cửa miệng: “Cậu luôn không hiểu mình.”
Được hiểu thật sự rất quan trọng sao?
Nếu không quan trọng, việc Lạc Kình Thiên không rõ anh đã làm tổn thương cô, vì sao lại khiến cô khó có thể tiêu tan như vậy?
Thời gian còn sớm, nhưng lại không có chỗ để đi, nên cô về bệnh viện.
Bình thường dù đến sớm, Diệc Phương vẫn mặc áo trắng vào, đi đến phòng bệnh thăm bệnh nhân, hỏi thăm, an ủi, quan tâm, động viên những bệnh nhân tinh thần sa sút.
Nhưng hôm nay cô vừa vào phòng làm việc, lập tức bị các màu sắc rực rỡ vây quanh.
Diệc Phương chấn động, chạy ra ngoài.
“Có ai biết hoa trong phòng làm việc của tôi là chuyện gì không?” Cô hỏi những y tá trực ban ở trạm hộ lý.
Hai y tá nhìn nhau cười gian trá.
“A ──” Một người trong số đó kéo dài âm tiết chỉ vào cô nói, “Bác sĩ Ngôn có người ái mộ nhé!”
“Nói bậy.” Diệc Phương lúng túng.
Không phải chưa từng có ai tặng hoa cho cô, nhưng đều không kinh người giống lần này, cô gần như không đi vào trong được.
“Bác sĩ Ngôn, có thấy hoa trong phòng làm việc của cô chưa?” Một y tá trực ban khác đi đến.
“Nhiều như vậy, không thấy mới là lạ! Cô biết ai đưa đến không?”
“Là cửa hàng bán hoa.” Giống như cô hỏi rất kỳ quái.
“Bác sĩ Ngôn, ở đây có một tấm thiệp này.”
Bì thư dán kín. Sáu con mắt tò mò đều tập trung lại,Diệc Phương mở bì thư, rút tấm thiệp ra, trước tiên xem chỗ kí tên.
Sau khi nhìn, cô lập tức hối hận đã mở nó ra trước mặt mọi người.
“Lạc Kình Thiên!” Một tiếng kêu sợ hãi.
Tiếp đó lại một tiếng: “Lạc Kình Thiên!”
“Là Lạc Kình Thiênnha!”
“Bác sĩ Ngôn, là Lạc Kình Thiên rất nổi tiếng kia sao?”
Diệc Phương không đáp, một người khác hét lên.
“Tôi nhớ ra rồi! Hai ngày trước nghe nói Lạc Kình Thiên có đến bệnh viện.”
“Đúng đúng đúng, hình như là bị thương, trên đầu bị rách một mảng thật lớn nha, ai anh ta cũng không chịu, chỉ định phải là bác sĩ Ngôn.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cô nói vậy, tôi cũng nhớ ra. Anh ta còn yêu cầu đi đến phòng khám bệnh của bác sĩ Ngôn để cô ấy chữa trị riêng, không cho “người không phận sự” đi vào nữa.”
“Tôi biết! Tôi biết! Là chủ nhiệm đưa anh ta đi, tự mình dẫn đường cho anh ta nha! Tôi nhìn thấy bọn họ, trong lòng còn nghĩ, oa, người đàn ông quá đẹp trai. Nhìn bộ dáng nịnh bợ của chủ nhiệm, tôi đã đoán được tám mươi phần trăm không phải là nhân vật bình thường rồi, vốn còn tưởng là ngôi sao điện ảnh HongKong hay là nơi nào đến nữa ấy chứ?”
Các cô ấy mồm năm miệng mười, hăng hái vô cớ, còn Diệc Phương thì lại ảo não không thôi.
“Bác sĩ Ngôn, đại tình thánh đối với cô vừa gặp đã yêu nha.”
“Ôi, giống tình tiết trong tiểu thuyết quá. Tôi cũng muốn.”
“Cô hả, kiếp sau đi.”
“Bác sĩ Ngôn, anh ta viết trên tấm thiệp: ‘Từ bây giờ hãy để anh bắt đầu tìm hiểu em’, nghĩa là gì vậy?”
“Còn có một câu, còn có một câu. ‘Xin em biết về anh một lần nữa’. Nghĩa câu này rất sâu xa nhé.”
“Vừa giống tên bài hát, lại vừa giống thơ. Rốt cuộc là gì nhỉ, bác sĩ Ngôn?”
“Các cô hỏi lầm người rồi.” Diệc Phương lưu loát đem tấm thiệp xé thành hai nửa, “Hơn nữa anh ta không phải đối với tôi vừa gặp đã yêu.”
Các cô gái trợn mắt há mồm mà nhìn tấm thiệp bị ném vào thùng rác.
“Nhưng mà những hoa này……”
“Tôi nghĩ đó chỉ là phương thức Lạc tiên sinh bày tỏ lòng biết ơn thôi.” Diệc Phương lạnh lùng nói.
“Hả? Tặng nhiều hoa như vậy chỉ để bày tỏ lòng biết ơn?”
“Anh ta có tiền, nên quen phô bày giàu sang, có gì ngạc nhiên đâu. Nếu các cô thích, cứ việc lấy, tốt nhất là lấy hết toàn bộ, có dư thì tặng cho bệnh nhân.” Diệc Phương đi về phía phòng bệnh. “Tôi bị dị ứng với hoa.”
“Từ trước đến giờ chưa từng thấy cô ấy dị ứng với hoa.”
“Đúng vậy, trước kia cũng có người tặng hoa cho cô ấy mà.”
“Tôi thấy cô ấy là dị ứng với đàn ông mới đúng?”
“Phải đó, tôi từng thấy qua mấy người, có khi là bác sĩ trong bệnh viện chúng ta, có khi là người bên ngoài, bác sĩ Ngôn đều đối xử bình đẳng như nhau.”
“Cái gì mà đối xử bình đẳng, là thờ ơ.”
Các cô ấy thì thầm to nhỏ, nhưng Diệc Phương đều nghe rõ mồn một.
Loại tán gẫu dùng cô để giúp tiêu hóa sau khi ăn no, cô mới là thờ ơ đấy.
Lạc Kình Thiên, nếu anh ta cho rằng chỉ như thế đã có thể cảm động được cô, thì anh ta đã tính sai rồi.
Ngôn Diệc Phương cô không phải những oanh oanh yến yến mà anh ta vẫn hay qua lại đâu!
Vào hai, ba tiếng đồng hồ kế tiếp, Diệc Phương bận tối mày tối mặt, nỗi lòng bị Lạc Kình Thiên khuấy đảo lộn xộn cuối cùng cũng bình ổn một chút.
※※※
Kình Thiên luôn luôn không thích bệnh viện, đối với anh mà nói, nó là một nơi tràn ngập bi thảm, thương đau, tuyệt vọng.
Anh tuyệt đối không thể tưởng được, có một ngày anh lại mang theo tâm tư hy vọng cùng kỳ vọng đi vào nơi này.
Khi đi qua trạm hộ lý, một y tá trợn mắt há mồm lắp bắp chỉ dẫn anh, Kình Thiên đã tìm được hy vọng cùng kỳ vọng của mình ở phía sau phòng khám bệnh.
Cô đang ở bên giường bệnh, một bé trai ngồi trước mặt cô, ở ấn đường có một vết thương to bằng ngón cái vừa đỏ vừa sưng.
Cậu bé đầy mặt nước mắt, sợ hãi run rẩy, nhưng lại không dám khóc thành tiếng. Một phụ nữ ở bên cạnh đang mắng không ngớt hiển nhiên là mẹ của cậu bé “Không phải sợ.” Diệc Phương cầm một cây bông gòn đã tẩm thuốc, dỗ dành: “Cô cam đoan, chỉ đau chút xíu thôi.”
Cậu bé nhìn nhìn mẹ, lại nhìn nhìn bác sĩ, cắn môi dưới.
“Nhìn! Mày còn nhìn! Cho mày thối rữa luôn! Đau chết mày luôn! Bảo bác sĩ băng cho mày thật mạnh, chích cho mày thật đau, xem về sau mày còn dám không nghe lời nữa không!”
Từ sau khi mẹ cậu bé vào đây vẫn luôn ác độc mà tức giận mắng chửi, đe dọa. Diệc Phương nhịn cả buổi, lúc này cũng không nhịn được nữa.
Nhưng cô mới mở miệng, liền có người nói thay cô.
“Chị này, chị mang bác sĩ ra dọa cậu bé như vậy, bảo bác sĩ làm sao chữa trị giúp cậu bé được?”
Nghe thấy giọng nói, lại quay đầu nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, Diệc Phương suýt chút nữa đã cầm không vững cây bông gòn.
Anh lại đi đến trước mặt mẹ cậu bé, cúi người thì thầm gì đó với bà ấy. Chỉ thấy hai gò má người phụ nữ ửng đỏ, lộ ra nụ cười thẹn thùng, gật đầu lia lịa, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.
Diệc Phương hết sức ngạc nhiên, anh nháy mắt với cô, khom nửa người về phía cậu bé.
“Cậu bé đẹp trai, cháu có thấy cái này chưa?” Anh chỉ vào nơi bị khâu trên trán mình.
Cậu bé sợ hãi gật gật đầu.
“Có đáng sợ lắm không?”
Cậu bé lắc đầu.
“Con có biết Bao Công không?”
Cậu bé gật đầu, mặc dù vẫn nước mắt lưng tròng như cũ, nhưng không sợ hãi như trước nữa.
“Con thấy nửa mặt trăng trên trán Bao Công có phải rất oai phong không? Là cô bác sĩ xinh đẹp này làm giúp chú đấy. Con muốn có một cái không?”
“Của Bao Công lớn hơn, với lại của chú ở bên cạnh.” Cậu bé so sánh với ấn đường, vết thương của anh chỉ là ở gần đó, “Của chú nhỏ hơn, không giống.”
“Nói bậy!” Kình Thiên như thấy chuyện lạ mà nhìn về phía Diệc Phương, “Bác sĩ, cô thấy thế nào?”
“Ừm,” Diệc Phương đằng hắng cổ họng, cũng như thấy chuyện lạ mà tỉ mỉ nhìn anh, “Của anh quả thực không giống.”
Anh thừa cơ hội dùng mắt đưa sóng thu với cô, trong lòng Diệc Phương như nai con đang chạy, vội vàng chuyển tầm mắt về phía cậu bé.
Lại đằng hắng cổ họng, cô nói: “Tôi cảm thấy cậu bé đẹp trai này nhìn giống hơn.”
“Vậy sao?” Kình Thiên nghiêm trang ngắm nhìn cậu bé, “Cũng có lý! Nhưng mà,” Anh bày ra bộ dáng không phục, “Nhưng mà vị trí thì giống, còn hình dạng thì không giống được. Có phải vì cô còn chưa giúp nó thoa thuốc hay không, bác sĩ?”
“Đúng, chờ tôi thoa thuốc xong, lại nhẹ nhàng khâu mấy mũi, sẽ cực kỳ giống Bao Công rồi.”
“Oa, vậy sẽ rất oai! Bác sĩ, hay cô cũng giúp tôi thoa thuốc, rồi lại nhẹ nhàng khâu mấy mũi được không?﹂ Cậu bé lập tức kháng nghị: “Nhưng con tới trước mà.”
“Đúng, đúng, là cậu bé tới trước.” Diệc Phương cũng nghiêm trang.
“Ồ……” Kình Thiên ra vẻ thất vọng, năn nỉ: “Vậy, bác sĩ, khi nào cô giúp cậu bé biến thành Bao Công rồi, cũng phải giúp tôi biến nha.”
“Có thể không?” Diệc Phương hỏi cậu bé.
Không ngờ bác sĩ đáng sợ, tàn nhẫn mà mẹ nói, chẳng những xinh đẹp ân cần, mà còn hỏi, tôn trọng ý kiến mình, đồng thời còn có một chú vừa cao vừa đẹp trai thế mà lại muốn giống mình, cậu bé giật thót, hơi ngượng ngùng gật gật đầu.
Thế là vì muốn có cái trán oai giống như Bao Công, cậu bé cắn răng, dũng cảm để Diệc Phương xử lý giúp mình vết thương vì nguyên nhân bị toạc mũi khâu mà có chút thối rữa, từ đầu đến cuối cũng chưa từng kêu đau, một tiếng hừ cũng không có.
Khi Diệc Phương khâu cho cậu bé, Kình Thiên cầm tay cậu, tiếp sức cho cậu.
Lúc xong xuôi, Kình Thiên cực kỳ tán thưởng cái trán oai phong của cậu bé. Vẻ mặt hâm mộ của anh làm cậu bé vừa thỏa mãn vừa đắc ý, khi rời khỏi phòng khám bệnh đi ra ngoài tìm mẹ mình liền nâng cao cằm.
“Vừa rồi anh nói gì với mẹ cậu bé vậy?” Diệc Phương tò mò.
“Anh nói giọng chị ta rất dễ nghe, giọng cao giống nữ nghệ sĩ hát kịch.”
Cô không tin.“Vì vậy chị ấy liền đi ra ngoài?”
“Đương nhiên không phải.”
Liếc xéo anh một cái, Diệc Phương đi đến bên bồn rửa để rửa tay.
“Anh còn nói với chị ta,” Kình Thiên đứng bên cạnh bồn rửa nhìn cô. “Anh là người đi tìm ngôi sao, rất hứng thú với giọng của chị ta, có điều anh cần thương lượng riêng với bà xã bác sĩ của anh một chút.”
Diệc Phương trừng anh. “Ai là bà xã của anh?”
Anh vô tội nhún nhún vai. “Anh không có chỉ tên nói họ nha.”
Mặt cô bỗng chốc đỏ lên, bỏ đi thu dọn dụng cụ.
Anh nhắm mắt theo đuôi. “Nhưng em sớm muộn cũng sẽ gả cho anh.”
“Hừ!” Cô đáp lại như thế.
“Em nhìn thấy hoa chưa?” Giọng điệu Kình Thiên bình thản giống như cái anh tặng cô chỉ là một ly nước lọc.
“Hoa gì.” Cô đáp lại giống như không hề có việc ấy.
“Em rất tức giận à.”
Thật giống như trong dự liệu của anh.
“Nhóm y tá và bệnh nhân ở phòng bệnh đều cực kỳ hài lòng, bọn họ còn nhờ tôi chuyển đạt lòng biết ơn đấy.”
Tiếng cười của anh rung động khắp phòng, cũng rung động trái tim cô.
“Còn tấm thiệp? Em cho ai?”
“Obasan* thu dọn rác.”
*Obasan: tiếng Nhật, chỉ các cô bác lớn tuổi.
Tiếng cười lần này của anh, Diệc Phương đoán, toàn bộ phòng bệnh ngoại khoa đều nghe được.
“Tôi cũng không cảm kích.” Cô nói với anh.
“Anh biết.” Âm điệu dịu dàng cùng ánh mắt của anh mơn trớn toàn thân cô.
Còn tiếp tục như vậy, cô có thể đầu hàng hay không? Cô nghĩ.
“Hy vọng anh đừng làm loại chuyện tự cho là sẽ khắc sâu hơn ấn tượng của tôi về anh này nữa, vô dụng thôi.”
“Khắc sâu hơn,” Anh mang hàm ý sâu xa lặp lại, “Không phải là thay đổi. Ừm, anh thích cách nói của em, Diệc Phương.”
Mặt cô lại đỏ lên.
“Anh thích xuyên tạc lời của tôi nhỉ.” Diệc Phương cảm thấy bản thân dường như sắp chống đỡ không được nữa.
“Chỉ có điều,” Xem nhẹ phản bác của cô, anh lại nói: “Anh làm như vậy không phải để khắc sâu hơn ấn tượng của em về anh.”
Cô nghi vấn nhìn anh.
Hơn nữa cô phải hỏi thế nào đây?
“Lạc tiên sinh, anh thật sự nhìn thấy hồn ma nam trong phòng khám bệnh của tôi?”
Thôi đi! Cô cười nhạo chính mình. Rõ ràng chỉ là viện cớ để được gặp anh.
Phương Diệc Ngôn không cần phải lừa cô.
Lạc Kình Thiên nhìn thấy một hồn ma nam trong phòng khám bệnh của cô, lại còn cùng ma nói chuyện, thì như thế nào?
Nhưng mà, anh đi rồi còn quay lại để làm gì?
Còn kêu cô gọi điện thoại cho anh nữa.
Cô không gọi đâu.
Tại sao anh không gọi cho cô đi?
Diệc Phương tâm phiền ý loạn ném cọ vẽ sang một bên.
Dù sao hôm nay cô cũng không có tâm trạng, vẽ cái gì cũng không đâu vào đâu, hỏng bét.
Cô cởi áo mặc khi vẽ tranh ra.
Trong phòng khách, Ngưu Tổ Minh, người bạn cùng phòng thứ tư của cô, đang nằm nghiêng trên sofa đọc sách, nhưng vẫn mở ti vi.
“Chào, Ngưu ca.”
“Chào, Diệc Phương. Đi ra ngoài à?” Anh ta đong đưa quyển sách trả lời cô, đầu cũng không ngẩng.
“Ừm.”
“Bên ngoài có người tìm cô đó.”
Diệc Phương dừng lại. “Ai?”
Anh ta nhún vai. “Không biết. Nói là đứng bên ngoài chờ cô là được rồi, không chịu vào.” Mắt anh ta từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi quyển sách.
“Vậy sao anh không gọi tôi?”
“Cô đang vẽ tranh mà.”
Diệc Phương đảo mắt nhìn chỗ khác. Có đôi khi cô cảm thấy Ngưu Tổ Minh và Trân Nghi quả thực là một đôi trời sinh. Thế nhưng hai nam ba nữ trong phòng này của bọn họ, tất cả đều không chạm điện với nhau.
Sẽ là ai nhỉ? Đã đến rồi lại thà chờ cô đi ra ngoài chứ không vào nhà.
Tám phần mười là Lạc Kình Thiên.
Tim Diệc Phương đập nhanh hơn, lúc này, tâm trạng có chút giống như vừa chờ mong lại vừa sợ sệt.
Sau khi cân nhắc, cô quyết định bây giờ không nên gặp anh.
Mặc dù thật sự cô rất muốn gặp anh nhưng cô vẫn phải giữ vững nguyên tắc.
Tên công tử ăn chơi này đột nhiên có hứng thú nhiều với cô như thế, động cơ của anh ta thật sự rất đáng ngờ.
“Ngưu ca, anh có thể giúp tôi một việc không?”
“Đương nhiên có thể rồi. Việc gì?”
Người chờ ở ngoài phòng, quả thật là Lạc Kình Thiên.
Anh đang nhìn đồng hồ lần nữa, cân nhắc xem có nên lại đi ấn chuông cửa không, hay là rời đi, vừa ngẩng đầu, người đàn ông lúc nãy mở cửa đã đang đi về phía anh.
Anh đứng thẳng người từ cột đang dựa vào.
“Này.” Ngưu Tổ Minh vẫy tay, “Diệc Phương bảo tôi nói với anh, cô ấy không có nhà, cô ấy sắp đi ra ngoài. Đã hiểu chưa?” [NV: ặc, anh ấy nói gì thế này ~~~]
Hiểu mới là lạ. Người này chuyển lời kiểu gì vậy?
Nhưng Kình Thiên vẫn gật đầu. “Được, cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo. Có muốn vào nhà uống ly bia không?”
“Không, cám ơn.”
“Không cần khách sáo. Tạm biệt.”
Nhìn Ngưu Tổ Minh quay vào phòng, Kình Thiên một bụng buồn bực.
Người này lần trước anh đến chưa gặp qua, anh ta thoạt nhìn tương đối hiền lành, nhưng cũng không bình thường hơn mấy người điên điên khùng khùng, giống như uống thuốc lắc kia là bao.
Diệc Phương rốt cuộc là ở cùng bao nhiêu người?
Vài phút sau, Diệc Phương đi ra.
Kình Thiên trốn ở một góc khuất, chăm chú nhìn cô thận trọng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Nghĩ đến có thể cô không muốn gặp anh, hoặc không muốn cho anh gặp cô, ngực anh không khỏi dâng lên từng đợt khó chịu.
Khi anh nhìn thấy cô đi đến đẩy chiếc xe máy phân khối lớn dựng sát bên tường kia, anh kinh ngạc đến suýt chút nữa đã bật cười.
Trời ạ! Cô gái này làm cho anh bất ngờ quá rồi, hay nói ngắn gọn là một kinh ngạc to lớn!
Anh chờ cô chạy xe ra đường cái, sau đó nhanh chóng nhảy lên chiếc Ferrari của mình.
Như vậy rất ấu trĩ, rất nhàn chán, anh hiểu rõ. Nhưng anh không khống chế được, anh không thể không theo dõi cô, xem cô đi đâu, hoặc đi gặp ai. Cho dù cô có mặc áo sơmi trắng, quần bò cùng giày thể thao rất đơn giản đi nữa.
Nửa giờ sau, Diệc Phương đã tới hiện trường nơi Phương Diệc Ngôn ngã lầu.
Cô cũng không xác định cô muốn tìm cái gì, hoặc nghĩ rằng có thể tìm được cái gì.
Có lẽ là một thứ gì đó có thể chứng minh thân phận hắn.
Tên họ hắn lại là tên cô đảo ngược, trùng hợp đến hoang đường.
Càng hoang đường hơn là ngày đó nhiều người vây xem như vậy, lại chỉ có mình cô nhìn thấy hắn, kéo hắn từ mặt đất lên.
Đúng rồi, có lẽ bởi vậy mà hắn đuổi kịp cô.
Thật xui xẻo.
Bỗng nhiên, có một vật khiến cho Diệc Phương chú ý.
Là một cặp kính mắt, cô từ ven đường nhặt lên, kinh ngạc phát hiện nó thế mà lại hoàn toàn không bị hư hay gãy gì cả.
Bất quá cũng có thể là có người vừa mới đánh rơi.
“A, cô tìm được kính mắt của tôi rồi.”
Diệc Phương giật mình xoay người, vừa lúc cùng Phương Diệc Ngôn mặt đối mặt.
“Anh nhất định phải không một tiếng động xuất hiện như vậy sao?”
“Cô đừng mỗi lần nhìn thấy tôi đều như thấy ma vậy.” Hắn không vui nói.
“Nói nghe dễ dàng nhỉ! Anh vốn chính là……”
“Ma. Ài, được rồi, tôi nói thay cô, thoải mái một chút chưa?”
Cô đưa kính mắt cho hắn. “Thật là của anh sao?”
“Đúng mà, tôi tìm cả buổi, thế mà cô lại tìm được.” Hắn đeo kính mắt.
Trên người hắn vẫn là quần áo tây trang được cắt may kiểu cổ điển, có điều lúc trước là màu lam thẫm, bây giờ lại là một bộ có màu nhạt hơn.
Diệc Phương lần đầu tiên tường tận tỉ mỉ nhìn hắn, phát hiện trên mũi có thêm một cặp kính mắt tròn mỏng màu đen khiến hắn rất có phong độ của người trí thức, tóc chải toàn bộ về phía sau, lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn tú, hơn nữa hắn rõ ràng khá chú trọng đến ăn mặc.
Diệc Phương càng nhìn càng cảm thấy hồn ma này khí chất bất phàm mà không mảy may phát hiện bên đường cái đối diện có một đôi mắt tràn ngập ghen tị đang nhìn bọn họ.
“Anh đi đâu thay quần áo vậy?”
“Đương nhiên là chỗ thay quần áo rồi.” Hắn nói quanh co, sau đó chuyển đề tài. “Sao cô lại đến nơi này?”
Diệc Phương liếc mắt hắn một cái. “Vấn đề của anh rất nhiều, thế nhưng khi tôi hỏi thì anh lại một mực không đáp.”
“Cô hỏi cái gì?”
“Anh cứ việc giả bộ, tôi đi đây.”
“Tôi không giả bộ mà. Cô biết rõ tôi là…… Tôi và cô không giống nhau, còn hỏi tôi thay quần áo ở đâu, câu hỏi này quá thừa rồi.”
Diệc Phương dừng bước, xoay người nhìn mặt hắn. “Tôi còn từng hỏi anh rất nhiều vấn đề.”
“Vậy sao? Tôi bất quá cũng chỉ mới phát hiện mình đã chết, cô hỏi nhiều như vậy, bảo tôi trả lời từ đâu đây?”
Cô nhất thời á khẩu không trả lời được.
“Xem như anh có lý.” Cô nhụt chí nói, “Vì sao báo chí, thời sự đối với chuyện anh nhảy lầu ngày đó đều không đưa tin gì thế? Vấn đề này anh sẽ không phải không trả lời được chứ? Có người nhảy lầu cũng được coi là một tin tức không nhỏ mà!”
“À, việc này, vừa khéo, tôi xác thực có thể trả lời cô.” Hắn bày ra một bộ dáng người phát ngôn thời sự. “Cô không thấy tin tức về chuyện này vào cùng ngày hoặc ngày hôm sau, là vì…… khoan đã, tôi nói rồi tôi không phải nhảy lầu!”
“Được được được.” Sợ rằng đề tài của hắn một khi đã chuyển sẽ lại không trả lời mình nên cô lập tức đồng ý sửa lại, “Anh là không cẩn thận ngã lầu. Vì sao?”
“Vì sao không cẩn thận ngã lầu hả?”
Cô trừng hai mắt.
“Ài, thật chẳng có tính hài hước gì cả.” Hắn lẩm bẩm. “Bởi vì tôi ngã lầu là chuyện của năm 1920.”
Con ngươi Diệc Phương suýt chút nữa đã rơi ra khỏi tròng. Cô nghẹn họng nửa ngày, vất vả lắm mới tìm lại được giọng mình.
“Năm…… một chín hai…… hai…… hai…… mươi?!”
“Thế nào? Cô không nhìn ra cách ăn mặc của tôi không giống với bọn họ sao?” Tay hắn chỉ những người đàn ông khác trên đường.
Những người đó nếu không phải làm những nghề tự do thì cũng là những người không nghề nghiệp, đương nhiên là khác với hắn.
“Cái anh mặc chính là tây trang kiểu cổ điển thời thượng nhất, thịnh hành nhất hiện nay!” Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn thì lại không biết nên khóc hay cười. “Vậy ư? Có chuyện này nữa à?”
“Ôi, trời ơi!” Hắn lại đến từ bảy mươi mấy năm về trước. Cô rên rỉ.
“Ôi, trời ơi!” Hắn kêu to. “Tôi phải đi rồi.”
Cô ấy cảm thấy buồn cười. “Anh muốn đi hẹn hò sao?”
“Cũng gần như vậy.”
Hắn dùng cách chạy mà rời đi. Diệc Phương trừng lớn hai mắt nhìn hắn đi qua đường vừa lúc đèn xanh dành cho người đi bộ bật lên.
Lúc này cô ấy đã nhìn thấy Lạc Kình Thiên.
Anh từ đường đối diện bước về phía cô.
Bởi vì đã không còn kịp trốn, cô liền chờ anh.
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy có người nào giống anh, vượt trội, nổi bật trong đám đông như vậy, chẳng trách tuy anh là thế hệ trẻ mà đã vượt lên dẫn đầu trong giới xí nghiệp. Khoảng cách giữa anh và cô mỗi thu hẹp một ít, thì dưỡng khí trong lồng ngực cô cũng giống như liền giảm bớt một ít, đến nỗi khi anh tới trước mặt mình, cô đã gần kề khó thở.
Sức ảnh hưởng của anh lên cô mãnh liệt như vậy, làm cô không khỏi ảo não vạn phần.
“Chào, lại gặp nhau.” Kình Thiên nói.
Tương tự như cô, anh cũng ảo não vạn phần.
Vào mới nãy, anh có trăm ngàn lời nói muốn tuôn ra thật nhanh, có vô số vấn đề muốn có được giải đáp từ cô, nhưng đến cuối cùng lại giống như bị chướng ngại ngôn ngữ.
Đồng thời vẻ mặt lạnh lùng của cô khiến anh vô cùng ủ rũ, hai chân giống như đi trên băng vậy.
“Anh theo dõi tôi.” Câu nói đầu tiên của cô lại là trách cứ.
“Anh…”
“Không cần phủ nhận, tôi đi ra trước, là anh ở bên ngoài nhà tôi, đúng không?”
“Anh chưa từng định không thừa nhận.” Kình Thiên bình tĩnh ôn hòa, “Anh theo dõi em là……”
Diệc Phương xoay người bước đi, đồng thời lại cắt ngang lời anh lần nữa.
“Rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào?”
“Anh có thể nói chuyện hay không?”
Cô đứng lại, nhưng mắt nhìn về phía trước, không nhìn anh.
“Tôi không cho rằng tôi và anh có gì để nói.”
“Em thậm chí còn chưa biết về anh, đã lập tức phán anh tử hình, em cho là công bằng sao?”
“Công bằng?” Diệc Phương bỗng chốc quay lại đối mặt với anh. “Tôi nói cho anh biết cái gì gọi là công bằng. Từ lúc tôi chưa sinh ra, anh đã biết sự tồn tại của tôi. Đến bây giờ đã hai mươi tám năm, anh từng gặp qua tôi bao nhiêu lần?”
“Diệc Phương……”
“Không. Lạc tiên sinh, không lần. Anh hoàn toàn không nhớ được là có một nhân vật như tôi phải không? Mà cái gọi là “Hôn ước” giữa tôi và anh lại càng không cần nói đến. Là điều gì giúp anh đột nhiên hồi phục trí nhớ, nhớ lại anh có một vị hôn thê đã đính ước hai mươi tám năm vậy?”
“Anh……”
“Bây giờ anh còn trách ngược lại tôi chưa biết về anh.” Diệc Phương không phân biệt rõ bản thân là đang cười nhạt, hay là cười khổ, “Đáng tiếc, Lạc tiên sinh ‘tôi’ biết ‘anh’, tôi vô cùng rõ ràng mọi thứ về anh. Là ‘anh’ không biết ‘tôi’.”
Anh từ bỏ thử mở lời.
Cô rõ ràng không tính cho anh cơ hội biện bạch, một nguyên nhân khác là, lần đầu tiên trong đời anh phát hiện một cô gái khi tức giận lại đẹp đến như vậy. Hai tròng mắt cô bốc lửa sáng ngời làm mắt anh như mờ đi.
Thở gấp một hơi, Diệc Phương tiếp tục trút ra tức giận không ngừng được.
“Tôi không biết sự cố nào khiến lòng từ bi của anh trỗi dậy, bỗng nhiên nhớ tới cần phải đến đem con dâu của nhà họ Lạc cưới hỏi đàng hoàng. Là Lạc đại thiếu gia anh chơi đủ rồi, chơi chán rồi, nên quyết định muốn lập gia đình, hồi tâm ư? Hay là giống như đại đa số đàn ông, hoa dại thì diêm dúa thơm ngát, nhưng hoa nhà thì phải tìm một đóa ngoan ngoãn dễ bảo?”
Cô không dùng hai từ “Nguyên nhân”, mà lại dùng “Sự cố”, cùng với sức tưởng tượng, miêu tả của cô, đều làm anh không nhịn được cười.
Dáng vẻ như cười như không của anh, càng làm Diệc Phương nổi trận lôi đình.
“Thật mừng vì anh cảm thấy thú vị, Lạc tiên sinh. Tôi lại chẳng thấy thú vị chút nào với chuyện này cả. Rất vui được gặp. Bất quá tôi không hy vọng lại “Không cẩn thận” gặp phải anh nữa.”
Kình Thiên không ngăn cản cô, chăm chú nhìn cô lái xe máy phân khối lớn đi nhanh như tên bắn, khóe môi anh tràn ra nụ cười.
A, cô sẽ không “Không cẩn thận” gặp phải anh nữa, nhưng cô tuyệt đối sẽ thường xuyên nhìn thấy anh.
Anh chỉ hối hận không sớm hơn một chút…… ừm, giống như cô nói, nhớ lại cô, cùng với quen biết cô.
Chưa muộn, bây giờ bắt đầu vẫn chưa muộn.
Anh hy vọng chưa muộn.
Vừa không muốn về phòng trọ, lại còn mấy tiếng nữa mới tới giờ làm, Diệc Phương vô thức đi tới phòng triển lãm tranh.
Chủ nhân phòng triển lãm tranh bây giờ không có ở đây, cô lại nhìn thấy Quan Quan ở bên ngoài.
“Diệc Phương,” Quan Quan thân thiết kéo cô, “Mình tưởng là cậu tức giận, không bao giờ để ý đến mình nữa.”
Bạn bè nhiều năm, cũng đã hiểu rõ lẫn nhau từ lâu rồi.
Diệc Phương liếc cô ấy một cái. “Muốn không để ý tới cậu có dễ dàng như vậy sao?”
“Oa, sặc sụa mùi thuốc súng, còn chưa hết giận ư?” Quan Quan cười hì hì.
“Không phải.” Diệc Phương lắc đầu, áy náy cười cười, “Xin lỗi, chuyện không liên quan đến cậu.”
“Không phải còn đang giận mình là tốt rồi. Nói với cậu cái này, mình đã nói chuyện với người mua bức tranh không bán của cậu rồi,” Quan Quan dè dặt nói, “Anh ta không chịu trả lại, anh ta nói tiền bạc đã thanh toán, mua rồi không hoàn lại.”
“Cái gì? Đó là lời thoại của người bán mới đúng chứ.”
“Mình biết, mình biết, nhưng mà dù thế nào anh ta cũng không đồng ý. Thậm chí mình đưa ra giá gấp đôi để mua lại của anh ta, định tự bỏ tiền túi của mình ra chuộc tội với cậu, vậy mà nói gì anh ta cũng không thỏa hiệp, mình tức chết đi được, cậu biết không? Gặp phải người ngoan cố như vậy, một chút biện pháp cũng không có.”
“Ài, bỏ đi, bỏ đi.”
“Bỏ gì? Thật đấy! Mình không lừa cậu đâu, thật sự thiếu chút nữa mình đã bỏ mạng già này để tìm cách mang tranh của cậu về mà, làm ba tấc lưỡi của mình cũng sắp biến thành tám mươi luôn đấy.”
“Được rồi, mình đã nói bỏ đi rồi mà.”
Đem so với Lạc Kình Thiên thì tất cả mọi thứ khác đều bé nhỏ không đáng kể.
“Thật à? Thật nhé? Sau này cậu không được lật lại chuyện này nữa đấy!”
“Cậu nói nhiều quá. Mình đã nói bỏ thì sẽ bỏ, không nhắc lại nữa. Người bận rộn như cậu hôm nay sao lại có thời gian đến đây thế?”
“Chậc, vì cậu đó, mình có bận rộn đi nữa cũng phải sắp xếp mọi việc thôi. Cậu thành công phát tài, mình cũng được nhờ lây một ít rảnh rỗi!”
“Nghe cậu nói vớ vẩn kìa.”
“Hì hì!” Quan Quan cười, đắc ý dào dạt nói: “Mình nói cho cậu biết, cậu luôn không hiểu mình, không biết được mình đã tốn bao nhiêu công sức vì cậu. Để cậu có được cái này.”
Diệc Phương liếc nhìn Quan Quan lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho cô, mắt cô liền mở vừa to vừa tròn.
“Xem đi, mình đã nói cậu không hiểu mình mà, mình cũng không phải tùy tiện bán tranh của cậu đi đâu.”
“Loại giá này…… cướp của người ta à!”
“Chậc, cậu thật không phải trong nghề gì cả. Mình đã nói với cậu, vật quý ở chỗ nó đắt. Cậu cho rằng người mua tranh đều hiểu ý người vẽ tranh sao? Mười người thì đã có tám người là học làm sang. Cậu không cho bọn họ tốn một số tiền lớn để mua, là khinh thường bọn họ đấy.”
Diệc Phương chán nản. “Mình cũng không dựa vào nghề bán tranh mà sống. Mình thà rằng không bán một bức nào, chứ cầm loại tiền thẹn với lương tâm này thì mình có khác gì kẻ lừa đảo?”
Cô nhét chi phiếu trả lại Quan Quan.
“Sao cậu có thể nói vậy chứ!” Quan Quan vô cùng uất ức. “Người ta yêu thích tranh của cậu, mới bằng lòng trả loại giá này mà.”
“Cậu……” Diệc Phương không biết làm sao với cô ấy, “Nói năng lung tung. Dù sao tấm phiếu này mình không nhận.”
“Cậu không nhận? Định cho mình sao?
“Cậu giữ cũng được.”
“Mình mới không dám muốn đâu: Cầm lấy, đây là của cậu mà.”
“Mình không cần, cậu giữ lấy giải quyết đi, quyên góp cho tổ chức từ thiện cũng được.”
“Diệc Phương, cậu……”
“Mình xem một chút rồi đi ngay. Cậu đừng quan tâm đến mình.”
Quan Quan hiểu rõ tính tình cô ấy. Khi cô ấy đã nói như vậy, tốt nhất đừng để ý đến cô ấy.
Diệc Phương không phải người sẽ nổi giận, phát cáu vô cớ, Quan Quan biết chuyện này nhất định có nguyên nhân. Nhưng lúc này không phải thời điểm để hỏi, cô thức thời tùy ý Diệc Phương bỏ đi.
Tuy rằng không phải ngày nghỉ, nhưng người đến xem tranh vẫn khá nhiều. Diệc Phương kinh ngạc phát hiện chỉ ngắn ngủi mấy giây thế mà đã bán được ít nhất một phần ba số tranh.
Vượt ngoài mong đợi, cô tất nhiên vui mừng, nhưng vẫn không xóa đi hình bóng Lạc Kình Thiên trong lòng mình.
Cô nói không muốn gặp lại anh, là lời nói thật, cũng là lời nói trái với lương tâm.
Nhưng cô cho rằng cự tuyệt anh là đúng đắn.
Khi cô nhìn thấy Quan Quan cùng một người đeo máy chụp hình trên cổ đang chỉ trỏ về phía mình, cô lập tức nhân cơ hội rời khỏi phòng triển lãm tranh.
Vẽ tranh là hứng thú của cô, trở thành hoạ sĩ là tâm nguyện và giấc mộng của cô. Nhưng cô cũng không muốn trở thành nhân vật của công chúng.
Nhìn thấy tranh của cô được thấu hiểu, được thừa nhận,đã đủ rồi.
Nhưng mà, những người lưu luyến trước bức tranh của cô, những người mua chúng, thật sự hiểu được tình cảm biểu đạt trong bức tranh sao?
Thật ra cô không phải vì một bức tranh không bán được bán với giá gần như trên trời mà tức giận, điều cô không tiếp nhận được là bức tranh kia lại đáng giá nhiều như thế, bởi vậy mới có cảm giác đã lừa gạt người ta. Nhưng mà thế gian có bao nhiêu sự vật có thể lấy tiền tài đong đếm?
Lạc Kình Thiên là một thiếu gia nhiều tiền, nhưng phẩm đức của anh ta dưới cái nhìn của cô lại không đáng một đồng.
Thế mà cô lại không có cách nào làm anh ta không quanh quẩn trong lòng mình nữa.
Cô buồn bực, cũng chính vì điểm này.
Quan Quan có câu cửa miệng: “Cậu luôn không hiểu mình.”
Được hiểu thật sự rất quan trọng sao?
Nếu không quan trọng, việc Lạc Kình Thiên không rõ anh đã làm tổn thương cô, vì sao lại khiến cô khó có thể tiêu tan như vậy?
Thời gian còn sớm, nhưng lại không có chỗ để đi, nên cô về bệnh viện.
Bình thường dù đến sớm, Diệc Phương vẫn mặc áo trắng vào, đi đến phòng bệnh thăm bệnh nhân, hỏi thăm, an ủi, quan tâm, động viên những bệnh nhân tinh thần sa sút.
Nhưng hôm nay cô vừa vào phòng làm việc, lập tức bị các màu sắc rực rỡ vây quanh.
Diệc Phương chấn động, chạy ra ngoài.
“Có ai biết hoa trong phòng làm việc của tôi là chuyện gì không?” Cô hỏi những y tá trực ban ở trạm hộ lý.
Hai y tá nhìn nhau cười gian trá.
“A ──” Một người trong số đó kéo dài âm tiết chỉ vào cô nói, “Bác sĩ Ngôn có người ái mộ nhé!”
“Nói bậy.” Diệc Phương lúng túng.
Không phải chưa từng có ai tặng hoa cho cô, nhưng đều không kinh người giống lần này, cô gần như không đi vào trong được.
“Bác sĩ Ngôn, có thấy hoa trong phòng làm việc của cô chưa?” Một y tá trực ban khác đi đến.
“Nhiều như vậy, không thấy mới là lạ! Cô biết ai đưa đến không?”
“Là cửa hàng bán hoa.” Giống như cô hỏi rất kỳ quái.
“Bác sĩ Ngôn, ở đây có một tấm thiệp này.”
Bì thư dán kín. Sáu con mắt tò mò đều tập trung lại,Diệc Phương mở bì thư, rút tấm thiệp ra, trước tiên xem chỗ kí tên.
Sau khi nhìn, cô lập tức hối hận đã mở nó ra trước mặt mọi người.
“Lạc Kình Thiên!” Một tiếng kêu sợ hãi.
Tiếp đó lại một tiếng: “Lạc Kình Thiên!”
“Là Lạc Kình Thiênnha!”
“Bác sĩ Ngôn, là Lạc Kình Thiên rất nổi tiếng kia sao?”
Diệc Phương không đáp, một người khác hét lên.
“Tôi nhớ ra rồi! Hai ngày trước nghe nói Lạc Kình Thiên có đến bệnh viện.”
“Đúng đúng đúng, hình như là bị thương, trên đầu bị rách một mảng thật lớn nha, ai anh ta cũng không chịu, chỉ định phải là bác sĩ Ngôn.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cô nói vậy, tôi cũng nhớ ra. Anh ta còn yêu cầu đi đến phòng khám bệnh của bác sĩ Ngôn để cô ấy chữa trị riêng, không cho “người không phận sự” đi vào nữa.”
“Tôi biết! Tôi biết! Là chủ nhiệm đưa anh ta đi, tự mình dẫn đường cho anh ta nha! Tôi nhìn thấy bọn họ, trong lòng còn nghĩ, oa, người đàn ông quá đẹp trai. Nhìn bộ dáng nịnh bợ của chủ nhiệm, tôi đã đoán được tám mươi phần trăm không phải là nhân vật bình thường rồi, vốn còn tưởng là ngôi sao điện ảnh HongKong hay là nơi nào đến nữa ấy chứ?”
Các cô ấy mồm năm miệng mười, hăng hái vô cớ, còn Diệc Phương thì lại ảo não không thôi.
“Bác sĩ Ngôn, đại tình thánh đối với cô vừa gặp đã yêu nha.”
“Ôi, giống tình tiết trong tiểu thuyết quá. Tôi cũng muốn.”
“Cô hả, kiếp sau đi.”
“Bác sĩ Ngôn, anh ta viết trên tấm thiệp: ‘Từ bây giờ hãy để anh bắt đầu tìm hiểu em’, nghĩa là gì vậy?”
“Còn có một câu, còn có một câu. ‘Xin em biết về anh một lần nữa’. Nghĩa câu này rất sâu xa nhé.”
“Vừa giống tên bài hát, lại vừa giống thơ. Rốt cuộc là gì nhỉ, bác sĩ Ngôn?”
“Các cô hỏi lầm người rồi.” Diệc Phương lưu loát đem tấm thiệp xé thành hai nửa, “Hơn nữa anh ta không phải đối với tôi vừa gặp đã yêu.”
Các cô gái trợn mắt há mồm mà nhìn tấm thiệp bị ném vào thùng rác.
“Nhưng mà những hoa này……”
“Tôi nghĩ đó chỉ là phương thức Lạc tiên sinh bày tỏ lòng biết ơn thôi.” Diệc Phương lạnh lùng nói.
“Hả? Tặng nhiều hoa như vậy chỉ để bày tỏ lòng biết ơn?”
“Anh ta có tiền, nên quen phô bày giàu sang, có gì ngạc nhiên đâu. Nếu các cô thích, cứ việc lấy, tốt nhất là lấy hết toàn bộ, có dư thì tặng cho bệnh nhân.” Diệc Phương đi về phía phòng bệnh. “Tôi bị dị ứng với hoa.”
“Từ trước đến giờ chưa từng thấy cô ấy dị ứng với hoa.”
“Đúng vậy, trước kia cũng có người tặng hoa cho cô ấy mà.”
“Tôi thấy cô ấy là dị ứng với đàn ông mới đúng?”
“Phải đó, tôi từng thấy qua mấy người, có khi là bác sĩ trong bệnh viện chúng ta, có khi là người bên ngoài, bác sĩ Ngôn đều đối xử bình đẳng như nhau.”
“Cái gì mà đối xử bình đẳng, là thờ ơ.”
Các cô ấy thì thầm to nhỏ, nhưng Diệc Phương đều nghe rõ mồn một.
Loại tán gẫu dùng cô để giúp tiêu hóa sau khi ăn no, cô mới là thờ ơ đấy.
Lạc Kình Thiên, nếu anh ta cho rằng chỉ như thế đã có thể cảm động được cô, thì anh ta đã tính sai rồi.
Ngôn Diệc Phương cô không phải những oanh oanh yến yến mà anh ta vẫn hay qua lại đâu!
Vào hai, ba tiếng đồng hồ kế tiếp, Diệc Phương bận tối mày tối mặt, nỗi lòng bị Lạc Kình Thiên khuấy đảo lộn xộn cuối cùng cũng bình ổn một chút.
※※※
Kình Thiên luôn luôn không thích bệnh viện, đối với anh mà nói, nó là một nơi tràn ngập bi thảm, thương đau, tuyệt vọng.
Anh tuyệt đối không thể tưởng được, có một ngày anh lại mang theo tâm tư hy vọng cùng kỳ vọng đi vào nơi này.
Khi đi qua trạm hộ lý, một y tá trợn mắt há mồm lắp bắp chỉ dẫn anh, Kình Thiên đã tìm được hy vọng cùng kỳ vọng của mình ở phía sau phòng khám bệnh.
Cô đang ở bên giường bệnh, một bé trai ngồi trước mặt cô, ở ấn đường có một vết thương to bằng ngón cái vừa đỏ vừa sưng.
Cậu bé đầy mặt nước mắt, sợ hãi run rẩy, nhưng lại không dám khóc thành tiếng. Một phụ nữ ở bên cạnh đang mắng không ngớt hiển nhiên là mẹ của cậu bé “Không phải sợ.” Diệc Phương cầm một cây bông gòn đã tẩm thuốc, dỗ dành: “Cô cam đoan, chỉ đau chút xíu thôi.”
Cậu bé nhìn nhìn mẹ, lại nhìn nhìn bác sĩ, cắn môi dưới.
“Nhìn! Mày còn nhìn! Cho mày thối rữa luôn! Đau chết mày luôn! Bảo bác sĩ băng cho mày thật mạnh, chích cho mày thật đau, xem về sau mày còn dám không nghe lời nữa không!”
Từ sau khi mẹ cậu bé vào đây vẫn luôn ác độc mà tức giận mắng chửi, đe dọa. Diệc Phương nhịn cả buổi, lúc này cũng không nhịn được nữa.
Nhưng cô mới mở miệng, liền có người nói thay cô.
“Chị này, chị mang bác sĩ ra dọa cậu bé như vậy, bảo bác sĩ làm sao chữa trị giúp cậu bé được?”
Nghe thấy giọng nói, lại quay đầu nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, Diệc Phương suýt chút nữa đã cầm không vững cây bông gòn.
Anh lại đi đến trước mặt mẹ cậu bé, cúi người thì thầm gì đó với bà ấy. Chỉ thấy hai gò má người phụ nữ ửng đỏ, lộ ra nụ cười thẹn thùng, gật đầu lia lịa, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.
Diệc Phương hết sức ngạc nhiên, anh nháy mắt với cô, khom nửa người về phía cậu bé.
“Cậu bé đẹp trai, cháu có thấy cái này chưa?” Anh chỉ vào nơi bị khâu trên trán mình.
Cậu bé sợ hãi gật gật đầu.
“Có đáng sợ lắm không?”
Cậu bé lắc đầu.
“Con có biết Bao Công không?”
Cậu bé gật đầu, mặc dù vẫn nước mắt lưng tròng như cũ, nhưng không sợ hãi như trước nữa.
“Con thấy nửa mặt trăng trên trán Bao Công có phải rất oai phong không? Là cô bác sĩ xinh đẹp này làm giúp chú đấy. Con muốn có một cái không?”
“Của Bao Công lớn hơn, với lại của chú ở bên cạnh.” Cậu bé so sánh với ấn đường, vết thương của anh chỉ là ở gần đó, “Của chú nhỏ hơn, không giống.”
“Nói bậy!” Kình Thiên như thấy chuyện lạ mà nhìn về phía Diệc Phương, “Bác sĩ, cô thấy thế nào?”
“Ừm,” Diệc Phương đằng hắng cổ họng, cũng như thấy chuyện lạ mà tỉ mỉ nhìn anh, “Của anh quả thực không giống.”
Anh thừa cơ hội dùng mắt đưa sóng thu với cô, trong lòng Diệc Phương như nai con đang chạy, vội vàng chuyển tầm mắt về phía cậu bé.
Lại đằng hắng cổ họng, cô nói: “Tôi cảm thấy cậu bé đẹp trai này nhìn giống hơn.”
“Vậy sao?” Kình Thiên nghiêm trang ngắm nhìn cậu bé, “Cũng có lý! Nhưng mà,” Anh bày ra bộ dáng không phục, “Nhưng mà vị trí thì giống, còn hình dạng thì không giống được. Có phải vì cô còn chưa giúp nó thoa thuốc hay không, bác sĩ?”
“Đúng, chờ tôi thoa thuốc xong, lại nhẹ nhàng khâu mấy mũi, sẽ cực kỳ giống Bao Công rồi.”
“Oa, vậy sẽ rất oai! Bác sĩ, hay cô cũng giúp tôi thoa thuốc, rồi lại nhẹ nhàng khâu mấy mũi được không?﹂ Cậu bé lập tức kháng nghị: “Nhưng con tới trước mà.”
“Đúng, đúng, là cậu bé tới trước.” Diệc Phương cũng nghiêm trang.
“Ồ……” Kình Thiên ra vẻ thất vọng, năn nỉ: “Vậy, bác sĩ, khi nào cô giúp cậu bé biến thành Bao Công rồi, cũng phải giúp tôi biến nha.”
“Có thể không?” Diệc Phương hỏi cậu bé.
Không ngờ bác sĩ đáng sợ, tàn nhẫn mà mẹ nói, chẳng những xinh đẹp ân cần, mà còn hỏi, tôn trọng ý kiến mình, đồng thời còn có một chú vừa cao vừa đẹp trai thế mà lại muốn giống mình, cậu bé giật thót, hơi ngượng ngùng gật gật đầu.
Thế là vì muốn có cái trán oai giống như Bao Công, cậu bé cắn răng, dũng cảm để Diệc Phương xử lý giúp mình vết thương vì nguyên nhân bị toạc mũi khâu mà có chút thối rữa, từ đầu đến cuối cũng chưa từng kêu đau, một tiếng hừ cũng không có.
Khi Diệc Phương khâu cho cậu bé, Kình Thiên cầm tay cậu, tiếp sức cho cậu.
Lúc xong xuôi, Kình Thiên cực kỳ tán thưởng cái trán oai phong của cậu bé. Vẻ mặt hâm mộ của anh làm cậu bé vừa thỏa mãn vừa đắc ý, khi rời khỏi phòng khám bệnh đi ra ngoài tìm mẹ mình liền nâng cao cằm.
“Vừa rồi anh nói gì với mẹ cậu bé vậy?” Diệc Phương tò mò.
“Anh nói giọng chị ta rất dễ nghe, giọng cao giống nữ nghệ sĩ hát kịch.”
Cô không tin.“Vì vậy chị ấy liền đi ra ngoài?”
“Đương nhiên không phải.”
Liếc xéo anh một cái, Diệc Phương đi đến bên bồn rửa để rửa tay.
“Anh còn nói với chị ta,” Kình Thiên đứng bên cạnh bồn rửa nhìn cô. “Anh là người đi tìm ngôi sao, rất hứng thú với giọng của chị ta, có điều anh cần thương lượng riêng với bà xã bác sĩ của anh một chút.”
Diệc Phương trừng anh. “Ai là bà xã của anh?”
Anh vô tội nhún nhún vai. “Anh không có chỉ tên nói họ nha.”
Mặt cô bỗng chốc đỏ lên, bỏ đi thu dọn dụng cụ.
Anh nhắm mắt theo đuôi. “Nhưng em sớm muộn cũng sẽ gả cho anh.”
“Hừ!” Cô đáp lại như thế.
“Em nhìn thấy hoa chưa?” Giọng điệu Kình Thiên bình thản giống như cái anh tặng cô chỉ là một ly nước lọc.
“Hoa gì.” Cô đáp lại giống như không hề có việc ấy.
“Em rất tức giận à.”
Thật giống như trong dự liệu của anh.
“Nhóm y tá và bệnh nhân ở phòng bệnh đều cực kỳ hài lòng, bọn họ còn nhờ tôi chuyển đạt lòng biết ơn đấy.”
Tiếng cười của anh rung động khắp phòng, cũng rung động trái tim cô.
“Còn tấm thiệp? Em cho ai?”
“Obasan* thu dọn rác.”
*Obasan: tiếng Nhật, chỉ các cô bác lớn tuổi.
Tiếng cười lần này của anh, Diệc Phương đoán, toàn bộ phòng bệnh ngoại khoa đều nghe được.
“Tôi cũng không cảm kích.” Cô nói với anh.
“Anh biết.” Âm điệu dịu dàng cùng ánh mắt của anh mơn trớn toàn thân cô.
Còn tiếp tục như vậy, cô có thể đầu hàng hay không? Cô nghĩ.
“Hy vọng anh đừng làm loại chuyện tự cho là sẽ khắc sâu hơn ấn tượng của tôi về anh này nữa, vô dụng thôi.”
“Khắc sâu hơn,” Anh mang hàm ý sâu xa lặp lại, “Không phải là thay đổi. Ừm, anh thích cách nói của em, Diệc Phương.”
Mặt cô lại đỏ lên.
“Anh thích xuyên tạc lời của tôi nhỉ.” Diệc Phương cảm thấy bản thân dường như sắp chống đỡ không được nữa.
“Chỉ có điều,” Xem nhẹ phản bác của cô, anh lại nói: “Anh làm như vậy không phải để khắc sâu hơn ấn tượng của em về anh.”
Cô nghi vấn nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.