Chương 45: Tỉnh lại
Dĩ Vi Nữ Linh
14/10/2024
Thanh Nhi quay trở lại bệnh viện là lúc 4h chiều. Lúc về cô đi taxi nhưng khi vào lại thì đã nhờ tài xế riêng của Bạc Quý chở mình vào. Cô cũng đem theo rất nhiều đồ, đi taxi cũng không tiện cho lắm.
Lúc mở cửa phòng bệnh đi vào Thanh Nhi thiếu chút nữa đã làm rớt cái lồng cơm mà mình mới nấu cho Bạc Quý. Chỉ vì cô quá xúc động khi thấy anh đã tỉnh lại, còn đang ngồi trên giường trông rất buồn chán.
Nghe tiếng mở cửa anh cũng quay qua xem quả đúng như dự đoán Thanh Nhi ' đã quay trở lại.
Cô liền nhanh chóng lao vào vòng tay ôm chằm lấy anh, khóc lóc sướt mướt làm ướt hết một bên áo của Bạc Quý.
“ Hu hu anh tỉnh rồi ”
Anh có biết em lo lắng thế nào không hả!”
Em cứ sợ anh sẽ thật sự bỏ em mà đi mất
Bạc Quý nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình mà oán trách mấy lời yêu thương cảm thấy trái tim mềm nhũn ra, cũng đau lòng khi thấy cô cứ vì mình mà khóc quài.
Ngoan nào, chẳng phải anh đã tỉnh lại rồi sao
“ Sao anh lại nỡ bỏ em lại chứ, đừng khóc nữa anh đau lòng chết mất ” Bạc Quý nhẹ nhàng dỗ dành cô, còn không quên dùng tay mình lau nước mắt cho cô.
“ Mà Lam Chi đâu rồi? ” khóc một hồi thì Thanh Nhi cũng nín.
“ Anh muốn ăn trái cây nên nhờ con bé đi mua rồi ” thật sự tỉnh lại Bạc Quý cảm thấy đói vô cùng, do từ đêm qua tới giờ anh có ăn gì đâu.
Anh đói hả? Em có hầm canh gà cho anh nè, để em múc cho anh ăn nha ”
Mấy đồ dùng Thanh Nhi đều đem theo đủ hết. Vừa nói dứt câu là cô lấy ra một cái bát nhỏ rồi múc canh từ trong lồng cơm ra cho Bạc Quý uống thử.
“ Lúc sáng về em đã hầm, phòng khi anh thức lại đói ” Thanh Nhi đưa bát canh gà cho anh.
“ Em là đang trả lại cho anh đó hả! Ha ha"
“ Ý anh là sao? ” có phải tác dụng thuốc mê vẫn còn nên anh nói sảng không.
“ Anh nhớ lần trước em nằm viện anh cũng hầm canh gà cho em uống ” lúc đó hai người còn chưa thành người yêu, lần đó là Thanh Nhi bị Giang Thành làm hại nên mới phải nằm viện suốt 1 tuần lễ.
“ Em cũng quên mất luôn, lần đó canh của anh hầm rất ngon ” lúc đó cô cứ nghĩ là anh mua rồi đem vào cho cô mà thôi không ngờ đích thân anh hầm đem cho cô uống.
‘Nhưng so với em vẫn còn thiếu chút gì đó.... chính là gia vị hạnh phúc”
Ý của Bạc Quý chính là hiện tại hai người đã là người yêu nên canh gà cũng vì đó mà ngon hơn, còn lần đó là chưa phải nên nó chỉ đơn giản là canh gà bình thường mà thôi.
“ Sao em chưa từng biết anh có một mặt dịu dàng như vậy!”
Đương nhiên, chỉ có bà Bạc mới có thể nhìn thấy mặt này của anh thôi ”
Đây là lần thứ hai Bạc Quý nhắc đến thân phận bà Bạc mà anh dành cho cô. Nghe đến đây cô lại ngại ngùng không thôi. Nhưng chưa để hai người mặn nồng được bao lâu, ở ngoài cửa đã xuất hiện ba người mở đi vào phòng của Bạc Quý.
“ Con không sao chứ? Làm ta cho chết rồi! ” bà Lam Cẩm thấy con trai đã ngồi dậy được cũng nhẹ nhõm trong người.
“ Hai bác là? ” Thanh Nhi nhanh chóng đứng dậy chào hỏi nhưng không biết xưng hô thế nào.
“ Con là Thanh Nhi có phải không? Ta đã nghe rất nhiều về con đấy còn có cả ảnh chụp nữa...” bà Lam Cẩm định lấy điện thoại ra cho Thanh Nhi xem gì đó.
Mẹ à, sao ba mẹ lại về đây? ” Bạc Quý liền ngăn mẹ mình lại.
‘ Ba mẹ! ” Thanh Nhi bất ngờ, cô nói lớn.
Lần đầu tiên gặp phụ huynh vậy mà lại ở trong bệnh viện. Chắc chắn là để lại ấn tượng xấu rồi, chưa kể đến hôm qua đến giờ cô còn chưa được ngủ mắt đã để lại quần thâm trông vô cùng nhợt nhạt.
Thanh Nhi chỉ biết thầm khóc trong lòng.
‘Đúng đúng, chúng ta là ba mẹ của Bạc Quý và Lam Chi ”
“ Con còn nói, cũng may là Đông Quan báo cho ba mẹ một tiếng nên ba mẹ liền tức tốc quay về ” bà quay qua mắng Bạc Quý một trận.
Lam Chi là người nhàn rỗi nhất, cô chỉ ngồi xuống sô pha vừa lột cam ăn vừa xem kịch hay.
Ba của Bạc Quý là Bạc Chấn đi lại bên cạnh con trai mình kéo ghế ngồi xuống. Còn Thanh Nhi thì bị kéo qua rồi chung với Lam Cẩm và Lam Chi cùng nhau gọt trái cây, để mặc cho hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
Lần đầu gặp con dâu nên bà còn rất nhiều cái để hỏi cô. Chẳng hạn như thắng con bà sao lại cưa đổ được cô hay là tại sao cô lại chấp nhận con trai bà.
“ Vết thương thế nào rồi? ” Bạc Chấn hỏi.
“ Đã đỡ hơn rồi ạ, chỉ bị ngoài da thôi ” mấy vết thương này đối với anh chỉ là bình thường.
“ Sao lần này lại lơ là như vậy để mình bị thương ”
Cách làm việc của con trai ông ông biết rõ. Anh rất cẩn thận trong mấy vấn đề nguy hiểm đến tính mạng này.
Chưa đợi Bạc Quý nói hết câu, Thanh Nhi đã nhanh chóng đỡ lời. Dù sao Bạc Quý là vì cứu cô nên mới bị thương.
" Thưa bác, là vì cứu cháu nên anh ấy mới bị thương ạ. Cháu xin lỗi"
Thanh Nhi biết ba mẹ nào mà không lo cho con cái mình chứ. Huống hồ Bạc Quý còn vì cô mà đánh đổi mạng sống của mình. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe ba anh trách phạt.
Không phải tại em mà ” Bạc Quý nhìn người con gái này nhận hết lỗi về mình mà đau lòng.
‘Đúng đó, không phải tại cháu. Chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ nó cũng đã không sao không cần phải tự trách ha” Lam Tâm cũng nhanh chóng an ủi con dâu bé nhỏ của mình.
Bà còn không quên trừng mắt nhìn chồng một cái cảnh cáo.
“ Ông đó, dọa con dâu tôi sợ rồi kìa. Về nhà biết tay tôi.
Bạc Chấn ngồi mà sợ đổ mồ hôi hột. Ông cũng chỉ mới hỏi lí do bị thương thôi mà có cần phải uy hiếp vậy không chứ.
Lúc mở cửa phòng bệnh đi vào Thanh Nhi thiếu chút nữa đã làm rớt cái lồng cơm mà mình mới nấu cho Bạc Quý. Chỉ vì cô quá xúc động khi thấy anh đã tỉnh lại, còn đang ngồi trên giường trông rất buồn chán.
Nghe tiếng mở cửa anh cũng quay qua xem quả đúng như dự đoán Thanh Nhi ' đã quay trở lại.
Cô liền nhanh chóng lao vào vòng tay ôm chằm lấy anh, khóc lóc sướt mướt làm ướt hết một bên áo của Bạc Quý.
“ Hu hu anh tỉnh rồi ”
Anh có biết em lo lắng thế nào không hả!”
Em cứ sợ anh sẽ thật sự bỏ em mà đi mất
Bạc Quý nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình mà oán trách mấy lời yêu thương cảm thấy trái tim mềm nhũn ra, cũng đau lòng khi thấy cô cứ vì mình mà khóc quài.
Ngoan nào, chẳng phải anh đã tỉnh lại rồi sao
“ Sao anh lại nỡ bỏ em lại chứ, đừng khóc nữa anh đau lòng chết mất ” Bạc Quý nhẹ nhàng dỗ dành cô, còn không quên dùng tay mình lau nước mắt cho cô.
“ Mà Lam Chi đâu rồi? ” khóc một hồi thì Thanh Nhi cũng nín.
“ Anh muốn ăn trái cây nên nhờ con bé đi mua rồi ” thật sự tỉnh lại Bạc Quý cảm thấy đói vô cùng, do từ đêm qua tới giờ anh có ăn gì đâu.
Anh đói hả? Em có hầm canh gà cho anh nè, để em múc cho anh ăn nha ”
Mấy đồ dùng Thanh Nhi đều đem theo đủ hết. Vừa nói dứt câu là cô lấy ra một cái bát nhỏ rồi múc canh từ trong lồng cơm ra cho Bạc Quý uống thử.
“ Lúc sáng về em đã hầm, phòng khi anh thức lại đói ” Thanh Nhi đưa bát canh gà cho anh.
“ Em là đang trả lại cho anh đó hả! Ha ha"
“ Ý anh là sao? ” có phải tác dụng thuốc mê vẫn còn nên anh nói sảng không.
“ Anh nhớ lần trước em nằm viện anh cũng hầm canh gà cho em uống ” lúc đó hai người còn chưa thành người yêu, lần đó là Thanh Nhi bị Giang Thành làm hại nên mới phải nằm viện suốt 1 tuần lễ.
“ Em cũng quên mất luôn, lần đó canh của anh hầm rất ngon ” lúc đó cô cứ nghĩ là anh mua rồi đem vào cho cô mà thôi không ngờ đích thân anh hầm đem cho cô uống.
‘Nhưng so với em vẫn còn thiếu chút gì đó.... chính là gia vị hạnh phúc”
Ý của Bạc Quý chính là hiện tại hai người đã là người yêu nên canh gà cũng vì đó mà ngon hơn, còn lần đó là chưa phải nên nó chỉ đơn giản là canh gà bình thường mà thôi.
“ Sao em chưa từng biết anh có một mặt dịu dàng như vậy!”
Đương nhiên, chỉ có bà Bạc mới có thể nhìn thấy mặt này của anh thôi ”
Đây là lần thứ hai Bạc Quý nhắc đến thân phận bà Bạc mà anh dành cho cô. Nghe đến đây cô lại ngại ngùng không thôi. Nhưng chưa để hai người mặn nồng được bao lâu, ở ngoài cửa đã xuất hiện ba người mở đi vào phòng của Bạc Quý.
“ Con không sao chứ? Làm ta cho chết rồi! ” bà Lam Cẩm thấy con trai đã ngồi dậy được cũng nhẹ nhõm trong người.
“ Hai bác là? ” Thanh Nhi nhanh chóng đứng dậy chào hỏi nhưng không biết xưng hô thế nào.
“ Con là Thanh Nhi có phải không? Ta đã nghe rất nhiều về con đấy còn có cả ảnh chụp nữa...” bà Lam Cẩm định lấy điện thoại ra cho Thanh Nhi xem gì đó.
Mẹ à, sao ba mẹ lại về đây? ” Bạc Quý liền ngăn mẹ mình lại.
‘ Ba mẹ! ” Thanh Nhi bất ngờ, cô nói lớn.
Lần đầu tiên gặp phụ huynh vậy mà lại ở trong bệnh viện. Chắc chắn là để lại ấn tượng xấu rồi, chưa kể đến hôm qua đến giờ cô còn chưa được ngủ mắt đã để lại quần thâm trông vô cùng nhợt nhạt.
Thanh Nhi chỉ biết thầm khóc trong lòng.
‘Đúng đúng, chúng ta là ba mẹ của Bạc Quý và Lam Chi ”
“ Con còn nói, cũng may là Đông Quan báo cho ba mẹ một tiếng nên ba mẹ liền tức tốc quay về ” bà quay qua mắng Bạc Quý một trận.
Lam Chi là người nhàn rỗi nhất, cô chỉ ngồi xuống sô pha vừa lột cam ăn vừa xem kịch hay.
Ba của Bạc Quý là Bạc Chấn đi lại bên cạnh con trai mình kéo ghế ngồi xuống. Còn Thanh Nhi thì bị kéo qua rồi chung với Lam Cẩm và Lam Chi cùng nhau gọt trái cây, để mặc cho hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
Lần đầu gặp con dâu nên bà còn rất nhiều cái để hỏi cô. Chẳng hạn như thắng con bà sao lại cưa đổ được cô hay là tại sao cô lại chấp nhận con trai bà.
“ Vết thương thế nào rồi? ” Bạc Chấn hỏi.
“ Đã đỡ hơn rồi ạ, chỉ bị ngoài da thôi ” mấy vết thương này đối với anh chỉ là bình thường.
“ Sao lần này lại lơ là như vậy để mình bị thương ”
Cách làm việc của con trai ông ông biết rõ. Anh rất cẩn thận trong mấy vấn đề nguy hiểm đến tính mạng này.
Chưa đợi Bạc Quý nói hết câu, Thanh Nhi đã nhanh chóng đỡ lời. Dù sao Bạc Quý là vì cứu cô nên mới bị thương.
" Thưa bác, là vì cứu cháu nên anh ấy mới bị thương ạ. Cháu xin lỗi"
Thanh Nhi biết ba mẹ nào mà không lo cho con cái mình chứ. Huống hồ Bạc Quý còn vì cô mà đánh đổi mạng sống của mình. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe ba anh trách phạt.
Không phải tại em mà ” Bạc Quý nhìn người con gái này nhận hết lỗi về mình mà đau lòng.
‘Đúng đó, không phải tại cháu. Chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ nó cũng đã không sao không cần phải tự trách ha” Lam Tâm cũng nhanh chóng an ủi con dâu bé nhỏ của mình.
Bà còn không quên trừng mắt nhìn chồng một cái cảnh cáo.
“ Ông đó, dọa con dâu tôi sợ rồi kìa. Về nhà biết tay tôi.
Bạc Chấn ngồi mà sợ đổ mồ hôi hột. Ông cũng chỉ mới hỏi lí do bị thương thôi mà có cần phải uy hiếp vậy không chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.