Chương 29: C29: Phần 29
Nguyễn Thị Thùy Trang
04/06/2022
Gia Nhi nhanh chóng được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Một lát sau cô được đưa vào phòng hồi sức. Hàn Thiên Minh đứng bên cạnh sửa lại chăn giúp cô. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc ấy. Gương mặt cô bây giờ nhợt nhạt đến độ khiến người khác đau xót.
Trần Lập đi vào, cậu nói với Hàn Thiên Minh:
"Gia Nhi ngất thành như vậy là do bị kiệt sức, có thể là do chưa ăn sáng cũng nên. Sức khỏe của cô ấy khá yếu. Cộng thêm việc hoảng sợ quá mức nữa. Cậu cứ bồi bổ cho cô ấy thật tốt là được."
"Được. Tôi biết rồi. Cậu về trước đi."
Trần Lập vỗ vai anh:
"Về đây."
Hàn Thiên Minh gật đầu với cậu. Trần Lập quay người chuẩn bị rời đi thì anh đột nhiên gọi lại.
"Việc bên phía Giang Kiều cứ để tôi giải quyết. Cậu cứ lo tìm chứng cứ bên kia đi."
Trần Lập gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi đi ra ngoài. Vừa đóng cửa phòng, cậu vẫn nhìn thấy Cố Tử Lâm ngồi ở hàng ghế bên cạnh. Lúc Gia Nhi được đưa vào bệnh viện hắn cũng đi theo. Nhưng Hàn Thiên Minh không cho hắn lại gần Gia Nhi. Cậu cứ tưởng hắn đã bỏ cuộc rồi, không ngờ... Trần Lập định rời đi thì Cố Tử Lâm gọi lại:
"Gia Nhi cô ấy.. ổn chưa?"
"Hiện tại thì không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được."
Nghe cậu nói như vậy, dường như hắn đã thở phào một cách nhẹ nhõm.
"Anh về đi. Gia Nhi có Thiên Minh chăm sóc là được rồi. Vả lại, cậu ấy sẽ không để cho anh bước chân vào căn phòng đó đâu."
Hắn không nói gì cả, chỉ yên lặng ngồi đó.
"Cố chấp." Đó là những gì mà Trần Lập đang nghĩ. Hắn làm vậy để làm gì chứ. Không phải cô thành ra như vậy là do hắn sao? Còn tỏ vẻ lo lắng. Nếu hắn đã lo cho cô đến vậy thì không nên làm việc đó mới đúng.
Nhưng việc Cố Tử Lâm quan tâm Gia Nhi là điều mà Trần Lập không thể chối cãi. Cách hắn nói chuyện hay ánh mắt của hắn khi nhìn cô. Mọi thứ đều thể hiện được sự quan tâm của hắn. Chỉ là... Sai thời điểm rồi.
Thật lòng mà nói, nếu như lúc trước, trước cả khi Gia Nhi gặp Hàn Thiên Minh. Nếu như Cố Tử Lâm hắn quan tâm đến cô, chăm sóc và yêu thương cô nhiều hơn thì có lẽ hai người họ sẽ thật sự hạnh phúc. Ngay cả khi Gia Nhi không tìm lại được gia đình thì cô cũng sẽ được hạnh phúc vì ít nhất, với cô lúc ấy, Cố Tử Lâm là người thân duy nhất. Cô chỉ cần hạnh phúc trong thời điểm đó thì sẽ không một điều gì có thể ngăn cách hai người. Nhưng chỉ là giá như. Một quá khứ muộn màng, một sự quan tâm muộn màng như vậy cũng không thể đưa hắn một kết quả mà hắn mong muốn được. Hơn nữa...
Trần Lập ngán ngẫm lắc đầu, rời đi. "Tình yêu đúng là những thứ khiến con người ta điên đầu."
----
"Hợp đồng của công ty với tập đoàn AC cậu cứ trực tiếp từ chối đi. Không cần phải suy nghĩ nữa."
Thanh Vũ khó hiểu hỏi lại anh.
"Từ chối sao Tổng giám đốc? Đó là tập đoàn nhà cô Giang Kiều, không phải sao?"
Hàn Thiên Minh lạnh nhạt trả lời:
"Của ai không quan trọng. Cứ từ chối, nếu có ai muốn lý do thì bảo đến gặp tôi."
"Được, tôi hiểu rồi."
Định ngắt máy thì Hàn Thiên Minh lại nhớ ra một chuyện.
"À còn nữa."
"..."
"Chuyện lần trước, cậu đưa cho cánh nhà báo kia đi. Không cần giữ lại nữa."
"Chuyện đó... Tôi hiểu rồi."
Hàn Thiên Minh ngắt máy. Anh đi đến chỗ cô, đau xót vuốt nhẹ gương mặt cô. Sắc mặt cô bây giờ cũng đã đỡ hơn, đã có sức sống hơn rồi. Nhìn thấy cô như vậy, anh càng tức giận. Giang Kiều, Cố Tử Lâm. Anh nhất định sẽ khiến hai người đó hối hận. Hiện tại anh không thể nói việc Cố Tử Lâm giam giữ người khác bất hợp pháp với cánh báo chí vì chưa có đủ bằng chứng để làm như vậy. Nhưng sớm thôi, Cố Tử Lâm rồi sẽ biết vì sao không nên động vào Hàn Thiên Minh anh.
---
(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)
----
Có vẻ như tin tức bên phía Vũ Thanh cung cấp cho nhà báo rất hot nên chỉ hai giờ sau, khắp các trang báo đều đồng loạt đưa tin.
"Công ty IGB thuộc Tập đoàn AC sử dụng nguyên liệu kém chất lượng để làm thành phẩm bán cho người tiêu dùng mặc kệ rủi ro."
"Giang Kiều - Giám đốc Marketing của tập đoàn AC vướng lùm xùm sử dụng chất kích thích ở tuổi vị thành niên khi đi du học."
Và rất rất nhiều bài báo khác nữa. Đúng như dự đoán của Hàn Thiên Minh, Giang Kiều nhanh chóng liên lạc cho anh.
"Hàn Thiên Minh, cậu bị điên rồi sao? Sao cậu lại làm thế với mình?" Giang Kiều như hét lên trong điện thoại. Từ giọng điệu của cô ta chắc hẳn đang rất tức giận.
"Làm gì?" Anh vẫn bình tĩnh trả lời lại.
"Làm gì sao? Cậu từ chối hợp đồng của mình. Cậu có biết đó là một hợp đồng rất quan trọng với tập đoàn nhà mình không? Còn mấy bài báo kia nữa. Những chuyện đó nhất định là cậu đưa ra, không ai biết chuyện đó ngoài cậu cả. Bên mình sắp phát điên đến nơi rồi cậu có biết không?"
Để Giang Kiều phát tiết hết, anh mới dửng dưng hỏi lại.
"Thì sao?"
Giang Kiều như sững lại.
"Sao?"
"Tôi hỏi như vậy thì sao? Hợp đồng này kí hay không là chuyện của tôi. Quan trọng với cô hay không thì tôi không quan tâm."
"Nhưng... Nhưng rõ ràng cậu đã đồng ý..."
"Đồng ý suy xét. Tôi đã suy xét rồi, nó không phù hợp với công ty tôi."
"Cậu... Những chuyện trên báo..."
"Những tin trên báo không có điều nào sai sự thật cả. Các nhà báo chỉ đang làm đúng chức trách của họ mà thôi, cung cấp sự thật cho mọi người được biết."
"Hàn Thiên Minh... Cậu..." Giang Kiều như đứng hình. Vậy là anh thừa nhận tất cả. Tủi thân, tức giận, tất cả các cảm xúc ấy khiến cho tâm trạng Giang Kiều không thể bình tĩnh được nữa. Những giọt nước mắt như uất ức của cô ta rơi xuống. Giang Kiều không ngờ người mình thương lại có thể nói ra những lời như thế với mình. Cô ta lại càng không ngờ, người mà cô ta tin tưởng lại có thể làm như thế với cô ta. Giang Kiều nức nở:
"Thiên.. Thiên Minh... Sao cậu... Sao cậu có thể làm như vậy với mình chứ? Tại sao..."
"Cái này phải hỏi cô Giang đây. Cô có còn nhớ tôi đã nói gì vào lần cuối cùng gặp nhau không?"
"..."
"Nếu cô Giang quên thì tôi có thể nhắc lại. Tôi đã nói rằng Lưu Gia Nhi chính là giới hạn của tôi sao? Giang Kiều, có lẽ cô cũng biết tính tôi. Lời nói ngày hôm đó không phải là nói để đó. Từ trước đến giờ không ai động đến tôi vì họ biết tôi là người nói được làm được. Không lẽ cô không biết?"
"Thiên Minh, mình chưa từng làm gì Lưu Gia Nhi cả."
"Giang Kiều, không lẽ cô nghĩ rằng tôi làm việc mà không có bằng chứng sao? Việc cô bắt tay với Cố Tử Lâm để bắt cóc Gia Nhi đã chạm đến giới hạn của tôi rồi."
Giang Kiều sửng sốt. Làm sao Hàn Thiên Minh có thể biết được? Rõ ràng cô ta đã rất cẩn thận rồi. Làm sao mà...
"Có lẽ cô cũng biết, nếu tôi đã làm thì phải hơn thế này. Nhưng nể tình chúng ta từng là bạn nên mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây. Từ nay về sau, đừng bao giờ liên lạc lại với tôi. Tình bạn bao nhiêu năm qua cũng đến lúc dừng lại rồi." Nói rồi anh ngắt máy, không cho Giang Kiều nói tiếp.
Giang Kiều vẫn chưa thể hết bàng hoàng. Lời lẽ của anh vẫn lạnh lùng như thế. Lạnh lùng đến nỗi khiến người ta đau lòng. Hết rồi. Mọi chuyện kết thúc rồi. Giang Kiều vô lực ngã xuống. Cô ta ôm lấy mặt khóc nức nở.
Yêu! Cái gì gọi là yêu chứ. Cô ta đã làm mọi cách để có thể giành lấy tình yêu này. Nhưng cuối cùng thì sao? Thật khốn nạn. Bây giờ cô ta mất tất cả rồi. Tình yêu, tình bạn, sự nghiệp, mọi thứ... Cô ta đã làm gì chứ. Chỉ là muốn có được một chút yêu thương của anh mà thôi. Mọi thứ... Mọi thứ đã chấm hết rồi...
Một lát sau cô được đưa vào phòng hồi sức. Hàn Thiên Minh đứng bên cạnh sửa lại chăn giúp cô. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc ấy. Gương mặt cô bây giờ nhợt nhạt đến độ khiến người khác đau xót.
Trần Lập đi vào, cậu nói với Hàn Thiên Minh:
"Gia Nhi ngất thành như vậy là do bị kiệt sức, có thể là do chưa ăn sáng cũng nên. Sức khỏe của cô ấy khá yếu. Cộng thêm việc hoảng sợ quá mức nữa. Cậu cứ bồi bổ cho cô ấy thật tốt là được."
"Được. Tôi biết rồi. Cậu về trước đi."
Trần Lập vỗ vai anh:
"Về đây."
Hàn Thiên Minh gật đầu với cậu. Trần Lập quay người chuẩn bị rời đi thì anh đột nhiên gọi lại.
"Việc bên phía Giang Kiều cứ để tôi giải quyết. Cậu cứ lo tìm chứng cứ bên kia đi."
Trần Lập gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi đi ra ngoài. Vừa đóng cửa phòng, cậu vẫn nhìn thấy Cố Tử Lâm ngồi ở hàng ghế bên cạnh. Lúc Gia Nhi được đưa vào bệnh viện hắn cũng đi theo. Nhưng Hàn Thiên Minh không cho hắn lại gần Gia Nhi. Cậu cứ tưởng hắn đã bỏ cuộc rồi, không ngờ... Trần Lập định rời đi thì Cố Tử Lâm gọi lại:
"Gia Nhi cô ấy.. ổn chưa?"
"Hiện tại thì không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được."
Nghe cậu nói như vậy, dường như hắn đã thở phào một cách nhẹ nhõm.
"Anh về đi. Gia Nhi có Thiên Minh chăm sóc là được rồi. Vả lại, cậu ấy sẽ không để cho anh bước chân vào căn phòng đó đâu."
Hắn không nói gì cả, chỉ yên lặng ngồi đó.
"Cố chấp." Đó là những gì mà Trần Lập đang nghĩ. Hắn làm vậy để làm gì chứ. Không phải cô thành ra như vậy là do hắn sao? Còn tỏ vẻ lo lắng. Nếu hắn đã lo cho cô đến vậy thì không nên làm việc đó mới đúng.
Nhưng việc Cố Tử Lâm quan tâm Gia Nhi là điều mà Trần Lập không thể chối cãi. Cách hắn nói chuyện hay ánh mắt của hắn khi nhìn cô. Mọi thứ đều thể hiện được sự quan tâm của hắn. Chỉ là... Sai thời điểm rồi.
Thật lòng mà nói, nếu như lúc trước, trước cả khi Gia Nhi gặp Hàn Thiên Minh. Nếu như Cố Tử Lâm hắn quan tâm đến cô, chăm sóc và yêu thương cô nhiều hơn thì có lẽ hai người họ sẽ thật sự hạnh phúc. Ngay cả khi Gia Nhi không tìm lại được gia đình thì cô cũng sẽ được hạnh phúc vì ít nhất, với cô lúc ấy, Cố Tử Lâm là người thân duy nhất. Cô chỉ cần hạnh phúc trong thời điểm đó thì sẽ không một điều gì có thể ngăn cách hai người. Nhưng chỉ là giá như. Một quá khứ muộn màng, một sự quan tâm muộn màng như vậy cũng không thể đưa hắn một kết quả mà hắn mong muốn được. Hơn nữa...
Trần Lập ngán ngẫm lắc đầu, rời đi. "Tình yêu đúng là những thứ khiến con người ta điên đầu."
----
"Hợp đồng của công ty với tập đoàn AC cậu cứ trực tiếp từ chối đi. Không cần phải suy nghĩ nữa."
Thanh Vũ khó hiểu hỏi lại anh.
"Từ chối sao Tổng giám đốc? Đó là tập đoàn nhà cô Giang Kiều, không phải sao?"
Hàn Thiên Minh lạnh nhạt trả lời:
"Của ai không quan trọng. Cứ từ chối, nếu có ai muốn lý do thì bảo đến gặp tôi."
"Được, tôi hiểu rồi."
Định ngắt máy thì Hàn Thiên Minh lại nhớ ra một chuyện.
"À còn nữa."
"..."
"Chuyện lần trước, cậu đưa cho cánh nhà báo kia đi. Không cần giữ lại nữa."
"Chuyện đó... Tôi hiểu rồi."
Hàn Thiên Minh ngắt máy. Anh đi đến chỗ cô, đau xót vuốt nhẹ gương mặt cô. Sắc mặt cô bây giờ cũng đã đỡ hơn, đã có sức sống hơn rồi. Nhìn thấy cô như vậy, anh càng tức giận. Giang Kiều, Cố Tử Lâm. Anh nhất định sẽ khiến hai người đó hối hận. Hiện tại anh không thể nói việc Cố Tử Lâm giam giữ người khác bất hợp pháp với cánh báo chí vì chưa có đủ bằng chứng để làm như vậy. Nhưng sớm thôi, Cố Tử Lâm rồi sẽ biết vì sao không nên động vào Hàn Thiên Minh anh.
---
(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)
----
Có vẻ như tin tức bên phía Vũ Thanh cung cấp cho nhà báo rất hot nên chỉ hai giờ sau, khắp các trang báo đều đồng loạt đưa tin.
"Công ty IGB thuộc Tập đoàn AC sử dụng nguyên liệu kém chất lượng để làm thành phẩm bán cho người tiêu dùng mặc kệ rủi ro."
"Giang Kiều - Giám đốc Marketing của tập đoàn AC vướng lùm xùm sử dụng chất kích thích ở tuổi vị thành niên khi đi du học."
Và rất rất nhiều bài báo khác nữa. Đúng như dự đoán của Hàn Thiên Minh, Giang Kiều nhanh chóng liên lạc cho anh.
"Hàn Thiên Minh, cậu bị điên rồi sao? Sao cậu lại làm thế với mình?" Giang Kiều như hét lên trong điện thoại. Từ giọng điệu của cô ta chắc hẳn đang rất tức giận.
"Làm gì?" Anh vẫn bình tĩnh trả lời lại.
"Làm gì sao? Cậu từ chối hợp đồng của mình. Cậu có biết đó là một hợp đồng rất quan trọng với tập đoàn nhà mình không? Còn mấy bài báo kia nữa. Những chuyện đó nhất định là cậu đưa ra, không ai biết chuyện đó ngoài cậu cả. Bên mình sắp phát điên đến nơi rồi cậu có biết không?"
Để Giang Kiều phát tiết hết, anh mới dửng dưng hỏi lại.
"Thì sao?"
Giang Kiều như sững lại.
"Sao?"
"Tôi hỏi như vậy thì sao? Hợp đồng này kí hay không là chuyện của tôi. Quan trọng với cô hay không thì tôi không quan tâm."
"Nhưng... Nhưng rõ ràng cậu đã đồng ý..."
"Đồng ý suy xét. Tôi đã suy xét rồi, nó không phù hợp với công ty tôi."
"Cậu... Những chuyện trên báo..."
"Những tin trên báo không có điều nào sai sự thật cả. Các nhà báo chỉ đang làm đúng chức trách của họ mà thôi, cung cấp sự thật cho mọi người được biết."
"Hàn Thiên Minh... Cậu..." Giang Kiều như đứng hình. Vậy là anh thừa nhận tất cả. Tủi thân, tức giận, tất cả các cảm xúc ấy khiến cho tâm trạng Giang Kiều không thể bình tĩnh được nữa. Những giọt nước mắt như uất ức của cô ta rơi xuống. Giang Kiều không ngờ người mình thương lại có thể nói ra những lời như thế với mình. Cô ta lại càng không ngờ, người mà cô ta tin tưởng lại có thể làm như thế với cô ta. Giang Kiều nức nở:
"Thiên.. Thiên Minh... Sao cậu... Sao cậu có thể làm như vậy với mình chứ? Tại sao..."
"Cái này phải hỏi cô Giang đây. Cô có còn nhớ tôi đã nói gì vào lần cuối cùng gặp nhau không?"
"..."
"Nếu cô Giang quên thì tôi có thể nhắc lại. Tôi đã nói rằng Lưu Gia Nhi chính là giới hạn của tôi sao? Giang Kiều, có lẽ cô cũng biết tính tôi. Lời nói ngày hôm đó không phải là nói để đó. Từ trước đến giờ không ai động đến tôi vì họ biết tôi là người nói được làm được. Không lẽ cô không biết?"
"Thiên Minh, mình chưa từng làm gì Lưu Gia Nhi cả."
"Giang Kiều, không lẽ cô nghĩ rằng tôi làm việc mà không có bằng chứng sao? Việc cô bắt tay với Cố Tử Lâm để bắt cóc Gia Nhi đã chạm đến giới hạn của tôi rồi."
Giang Kiều sửng sốt. Làm sao Hàn Thiên Minh có thể biết được? Rõ ràng cô ta đã rất cẩn thận rồi. Làm sao mà...
"Có lẽ cô cũng biết, nếu tôi đã làm thì phải hơn thế này. Nhưng nể tình chúng ta từng là bạn nên mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây. Từ nay về sau, đừng bao giờ liên lạc lại với tôi. Tình bạn bao nhiêu năm qua cũng đến lúc dừng lại rồi." Nói rồi anh ngắt máy, không cho Giang Kiều nói tiếp.
Giang Kiều vẫn chưa thể hết bàng hoàng. Lời lẽ của anh vẫn lạnh lùng như thế. Lạnh lùng đến nỗi khiến người ta đau lòng. Hết rồi. Mọi chuyện kết thúc rồi. Giang Kiều vô lực ngã xuống. Cô ta ôm lấy mặt khóc nức nở.
Yêu! Cái gì gọi là yêu chứ. Cô ta đã làm mọi cách để có thể giành lấy tình yêu này. Nhưng cuối cùng thì sao? Thật khốn nạn. Bây giờ cô ta mất tất cả rồi. Tình yêu, tình bạn, sự nghiệp, mọi thứ... Cô ta đã làm gì chứ. Chỉ là muốn có được một chút yêu thương của anh mà thôi. Mọi thứ... Mọi thứ đã chấm hết rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.