Chương 19: Anh muốn ăn em.
Ann
29/06/2016
Có thể nói đây là
quãng thời gian hạnh phúc nhất của Mạch Hiểu Nặc. Tình cảm của cô được
anh đáp lại, hàng ngày đến trường, ra về đi làm thêm lại được thấy anh.
Mạch Hiểu Nặc có thói quen dõi theo mọi cử chỉ, hành động nhỏ cùng thói quen của Lưu Thiên Tước. Cô dành trọn tình cảm cho anh. Nhưng không thể không nói tới từ khi có Lưu Thiên Tước, quán cà phê đông khách hơn hẳn. Không phải nói cũng biết ông chủ hài lòng đến mức nào.
Một lần,có một cô bé rất thích anh, hàng ngày đều đến quán uống nước. Mạch Hiểu Nặc biết nhưng không nói gì. Ngày kia cô bé lấy can đảm bắt chuyện cùng Lưu Thiên Tước.
-Anh Thiên Tước, anh có thể đi chơi với em không?
Lưu Thiên Tước liếc nhìn Mạch Hiểu Nặc đang đứng trong quầy lau ly. Anh mỉm cười cố ý nói cho cô nghe
-Chuyện này…anh có thể suy nghĩ.
Xoảng.
Mạch Hiểu Nặc dỏng tai nghe từ nãy, nghe anh trả lời cô vô tình làm rơi chiếc ly trên tay xuống đất, thu hút ánh nhìn của khách hàng trong quán.
-Thật xin lỗi.
Cô luống cuống cúi người xuống nhặt mảnh vỡ. Lưu Thiên Tước nói gì đó với cô bé kia, xong anh vòng ra phía sau cúi xuống giúp cô thu dọn.
-Cẩn thận. Để anh.
Mạch Hiểu Nặc khó chịu trong lòng, trong lúc không chú ý một mảnh thủy tinh cắt vào tay cô.
-Anh đã nói em cẩn thận rồi mà.
Lưu Thiên Tước vội đưa ngón tay cô lên miệng , anh cố tình mút nhẹ ngón tay Mạch Hiểu Nặc. Khỏi nói cũng biết mặt cô đỏ đến mức nào. Mạch Hiểu Nặc vội rụt tay lại. Lưu Thiên Tước cười
-Nặc Nặc, có sắc nữ mời anh đi chơi.
-Thế anh trả lời người ta như thế nào?
-Anh nói…
Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô Lưu Thiên Tước nén cười. Anh véo mũi Mạch Hiểu Nặc.
-Anh nói “Nếu đi cùng em ông chủ sẽ đuổi việc anh mất”’.
Mạch Hiểu Nặc khó hiểu nhìn anh
-Vì sao?
-Vì mới chỉ nói chuyện với em thôi, bạn gái anh đã làm vỡ một cái ly rồi.
Mạch Hiểu Nặc bị anh chọc cười, cô cười khúc khích , Lưu Thiên Tước cũng mỉm cười xoa đầu cô, hai mắt giao nhau, tim Mạch Hiểu Nặc lại đập rộn ràng. Cô hồi hộp lại theo thói quen khẽ cắn môi dưới.
Lưu Thiên Tước cúi sát. Mạch Hiểu Nặc nhắm tịt hai mắt. Một khoảnh khắc anh dời môi hôn xuống cổ cô. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đáp nước, Mạch Hiểu Nặc mở mắt nhìn anh. Lưu Thiên Tước nhìn sang chỗ khác, mặt anh hơi hồng. Anh đứng dậy
MỘT ĐỜI YÊU EM - ANN
-Đã bảo em đừng có làm thế nữa mà.
Nói rồi đi thẳng. Ai cũng nghĩ Mạch Hiểu Nặc bị la do làm vỡ ly, chỉ có cô ngồi đó cười ngây ngốc.
Nơi thị trấn nhỏ tình cảm hai người trẻ tuổi càng sâu đậm. Thì tại thành phố A một cái lưới cũng dần giăng sẵn cho Lưu Thiên Tước.
-Ông coi phải làm thế nào. Tự nhiên lại lòi đâu ra hai chướng ngại vật, nếu chủ tịch quyết định như thế thì bao nhiêu năm tôi nhẫn nhịn ở lại Lưu gia trở thành công cốc.
Một người phụ nữ ngoài năm mươi, ăn mặc sang trọng. Đối diện là một người đàn ông trung niên , điếu thuốc trên tay tỏa ra làn khói nhẹ. Người phụ nữ nét mặt lo lắng đang đợi nghe ý kiến của người đối diện.
-Tôi cũng như bà thôi. Đáng lý ra tập đoàn sắp vào tay chúng ta rồi. Cũng do bà, bao nhiêu năm, một đứa cũng không sinh được.
- Chuyện đó có phải muốn là được đâu. Bây giờ thay vì đổ lỗi cho tôi thì ông lo mà tìm cách đi.
Người đàn ông rít một hơi thuốc, ánh mắt ông ta sắc như dao.
-Muốn cướp của ta? Đợi kiếp sau đi.
Màn đêm dày đặt che phủ mọi thứ, ánh trăng đêm nay cũng bị áng mây mù bao phủ. Bánh xe số phận bắt đầu chuyển động, vui buồn, hạnh phúc, thù hận đan xen. Không sợ không hạnh phúc, chỉ sợ hạnh phúc đang gần kề mà không nắm bắt được.
-Thiên Tước, em mở mắt được chưa?
-Đợi một chút, khi nào anh nói em hãy mở.
Mạch Hiểu Nặc đứng im không cử động, hôm nay ông chủ cho nghỉ. Lưu Thiên Tước thần thần bí bí ,sau giờ học liền lấy khăn bịt mắt cô mang cô đi đâu Mạch Hiểu Nặc cũng không biết.
-Được rồi. Em mở mắt đi.
Lưu Thiên Tước mở khăn bịt mắt cho cô. Trước mặt Mạch Hiểu Nặc là nơi hàng ngày cô đều đến làm thêm. Nhưng hôm nay cảm giác rất khác. Xung quanh giăng đầy những ánh đèn nhỏ màu vàng nhạt ấm áp. Ở giữa chỉ kê một chiếc bàn, hai cái ghế. Trên bàn bày đầy những loại bánh ngọt mà cô thích. Cô mỉm cười
-Tiệc bánh ngọt mà thế này có quá lãng mạn rồi không?
Lưu Thiên Tước kéo cô lại gần bàn
-Em xem, kỷ niệm một trăm ngày. Một trăm cái bánh ngọt em có muốn đếm lại không?
Mạch Hiểu Nặc bướng bỉnh nhìn anh
-Kỷ niệm một trăm ngày mà toàn bánh là bánh, có ai như anh không?
-Ý em nói anh là người có ý tưởng hơn người?
-Lưu Thiên Tước –Cô cau mày nhìn anh
-Anh đây.
Nhìn nụ cười ấm áp của anh, Mạch Hiểu Nặc mỉm cười. Cô chủ động vòng tay qua eo Lưu Thiên Tước
-Cám ơn anh.
-Có thích không?
Anh khẽ vuốt tóc cô hỏi, Mạch Hiểu Nặc gật đầu. Lưu Thiên Tước cười xấu xa , một tay anh vuốt nhẹ làn môi cô.
-Thế bây giờ anh lấy quà của anh được rồi nhỉ?
-Em đói rồi.
-Anh cũng đói.
-Em muốn ăn bánh.
-Anh muốn ăn em.
Mạch Hiểu Nặc có thói quen dõi theo mọi cử chỉ, hành động nhỏ cùng thói quen của Lưu Thiên Tước. Cô dành trọn tình cảm cho anh. Nhưng không thể không nói tới từ khi có Lưu Thiên Tước, quán cà phê đông khách hơn hẳn. Không phải nói cũng biết ông chủ hài lòng đến mức nào.
Một lần,có một cô bé rất thích anh, hàng ngày đều đến quán uống nước. Mạch Hiểu Nặc biết nhưng không nói gì. Ngày kia cô bé lấy can đảm bắt chuyện cùng Lưu Thiên Tước.
-Anh Thiên Tước, anh có thể đi chơi với em không?
Lưu Thiên Tước liếc nhìn Mạch Hiểu Nặc đang đứng trong quầy lau ly. Anh mỉm cười cố ý nói cho cô nghe
-Chuyện này…anh có thể suy nghĩ.
Xoảng.
Mạch Hiểu Nặc dỏng tai nghe từ nãy, nghe anh trả lời cô vô tình làm rơi chiếc ly trên tay xuống đất, thu hút ánh nhìn của khách hàng trong quán.
-Thật xin lỗi.
Cô luống cuống cúi người xuống nhặt mảnh vỡ. Lưu Thiên Tước nói gì đó với cô bé kia, xong anh vòng ra phía sau cúi xuống giúp cô thu dọn.
-Cẩn thận. Để anh.
Mạch Hiểu Nặc khó chịu trong lòng, trong lúc không chú ý một mảnh thủy tinh cắt vào tay cô.
-Anh đã nói em cẩn thận rồi mà.
Lưu Thiên Tước vội đưa ngón tay cô lên miệng , anh cố tình mút nhẹ ngón tay Mạch Hiểu Nặc. Khỏi nói cũng biết mặt cô đỏ đến mức nào. Mạch Hiểu Nặc vội rụt tay lại. Lưu Thiên Tước cười
-Nặc Nặc, có sắc nữ mời anh đi chơi.
-Thế anh trả lời người ta như thế nào?
-Anh nói…
Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô Lưu Thiên Tước nén cười. Anh véo mũi Mạch Hiểu Nặc.
-Anh nói “Nếu đi cùng em ông chủ sẽ đuổi việc anh mất”’.
Mạch Hiểu Nặc khó hiểu nhìn anh
-Vì sao?
-Vì mới chỉ nói chuyện với em thôi, bạn gái anh đã làm vỡ một cái ly rồi.
Mạch Hiểu Nặc bị anh chọc cười, cô cười khúc khích , Lưu Thiên Tước cũng mỉm cười xoa đầu cô, hai mắt giao nhau, tim Mạch Hiểu Nặc lại đập rộn ràng. Cô hồi hộp lại theo thói quen khẽ cắn môi dưới.
Lưu Thiên Tước cúi sát. Mạch Hiểu Nặc nhắm tịt hai mắt. Một khoảnh khắc anh dời môi hôn xuống cổ cô. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đáp nước, Mạch Hiểu Nặc mở mắt nhìn anh. Lưu Thiên Tước nhìn sang chỗ khác, mặt anh hơi hồng. Anh đứng dậy
MỘT ĐỜI YÊU EM - ANN
-Đã bảo em đừng có làm thế nữa mà.
Nói rồi đi thẳng. Ai cũng nghĩ Mạch Hiểu Nặc bị la do làm vỡ ly, chỉ có cô ngồi đó cười ngây ngốc.
Nơi thị trấn nhỏ tình cảm hai người trẻ tuổi càng sâu đậm. Thì tại thành phố A một cái lưới cũng dần giăng sẵn cho Lưu Thiên Tước.
-Ông coi phải làm thế nào. Tự nhiên lại lòi đâu ra hai chướng ngại vật, nếu chủ tịch quyết định như thế thì bao nhiêu năm tôi nhẫn nhịn ở lại Lưu gia trở thành công cốc.
Một người phụ nữ ngoài năm mươi, ăn mặc sang trọng. Đối diện là một người đàn ông trung niên , điếu thuốc trên tay tỏa ra làn khói nhẹ. Người phụ nữ nét mặt lo lắng đang đợi nghe ý kiến của người đối diện.
-Tôi cũng như bà thôi. Đáng lý ra tập đoàn sắp vào tay chúng ta rồi. Cũng do bà, bao nhiêu năm, một đứa cũng không sinh được.
- Chuyện đó có phải muốn là được đâu. Bây giờ thay vì đổ lỗi cho tôi thì ông lo mà tìm cách đi.
Người đàn ông rít một hơi thuốc, ánh mắt ông ta sắc như dao.
-Muốn cướp của ta? Đợi kiếp sau đi.
Màn đêm dày đặt che phủ mọi thứ, ánh trăng đêm nay cũng bị áng mây mù bao phủ. Bánh xe số phận bắt đầu chuyển động, vui buồn, hạnh phúc, thù hận đan xen. Không sợ không hạnh phúc, chỉ sợ hạnh phúc đang gần kề mà không nắm bắt được.
-Thiên Tước, em mở mắt được chưa?
-Đợi một chút, khi nào anh nói em hãy mở.
Mạch Hiểu Nặc đứng im không cử động, hôm nay ông chủ cho nghỉ. Lưu Thiên Tước thần thần bí bí ,sau giờ học liền lấy khăn bịt mắt cô mang cô đi đâu Mạch Hiểu Nặc cũng không biết.
-Được rồi. Em mở mắt đi.
Lưu Thiên Tước mở khăn bịt mắt cho cô. Trước mặt Mạch Hiểu Nặc là nơi hàng ngày cô đều đến làm thêm. Nhưng hôm nay cảm giác rất khác. Xung quanh giăng đầy những ánh đèn nhỏ màu vàng nhạt ấm áp. Ở giữa chỉ kê một chiếc bàn, hai cái ghế. Trên bàn bày đầy những loại bánh ngọt mà cô thích. Cô mỉm cười
-Tiệc bánh ngọt mà thế này có quá lãng mạn rồi không?
Lưu Thiên Tước kéo cô lại gần bàn
-Em xem, kỷ niệm một trăm ngày. Một trăm cái bánh ngọt em có muốn đếm lại không?
Mạch Hiểu Nặc bướng bỉnh nhìn anh
-Kỷ niệm một trăm ngày mà toàn bánh là bánh, có ai như anh không?
-Ý em nói anh là người có ý tưởng hơn người?
-Lưu Thiên Tước –Cô cau mày nhìn anh
-Anh đây.
Nhìn nụ cười ấm áp của anh, Mạch Hiểu Nặc mỉm cười. Cô chủ động vòng tay qua eo Lưu Thiên Tước
-Cám ơn anh.
-Có thích không?
Anh khẽ vuốt tóc cô hỏi, Mạch Hiểu Nặc gật đầu. Lưu Thiên Tước cười xấu xa , một tay anh vuốt nhẹ làn môi cô.
-Thế bây giờ anh lấy quà của anh được rồi nhỉ?
-Em đói rồi.
-Anh cũng đói.
-Em muốn ăn bánh.
-Anh muốn ăn em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.