Một Đồng Xu, Đổi Lấy Nụ Cười Của Em
Chương 21:
Ngô Thanh Tâm
09/10/2021
“Ngải Thần, cậu là ác quỷ…”
“Vậy cậu có muốn xuống địa ngục cùng tôi không ?”
…
Ở phòng đọc sách, Ngải Thần ngồi trước bàn làm việc. Rèm cửa phía sau được kéo kín lại, một chút ánh sáng bên ngoài cũng không thể lọt vào. Vừa có một người đàn ông tới, là người của Châu Vân, gửi thiệp mời sinh nhật đến cho Ngải Thần, trước khi đi không quên nói với cô : Phu nhân bận việc nên mới không thể tự mình đến gửi thiệp mời cho cô, bà ấy thật lòng gửi lời xin lỗi đến cô và hy vọng được gặp cô vào tối nay!
Ngải Thần cầm tấm thiệp trên tay, lật qua lật lại, không nghĩ đến việc bà ấy sẽ mời mình đến tham dự. Lúc này ngồi đối diện cô là một cô gái mặc áo khoác đen, cô ta hỏi Ngải Thần : “Cô có đến tham dự buổi tiệc sinh nhật đó không ?”
Tay cầm tấm thiệp của Ngải Thần khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn cô gái, bình thản đáp : “Tất nhiên là phải đến rồi, bà ấy đã gửi thiệp mời cho tôi còn gì”
Cô gái mặc áo khoác đen tên Dược Đan, cô ta rướn người về phía trước cầm lấy tấm thiệp từ tay Ngải Thần rồi mở nói ra, tấm thiệp này khác với những tấm thiệp khác vì có dòng chữ đích thân Châu Vân viết tay gửi riêng cho Ngải Thần : Ngải Thần, cháu nhất định phải đến nhé! Khóe môi của Dược Đan nhếch lên, cô ta vứt tấm thiệp lại lên bàn, trầm giọng nhắc nhở Ngải Thần : “Đừng quá thân thiết với bà ấy, cả con trai của bà ấy nữa, cô biết mà đúng không ?”
Ngải Thần rũ mắt, biểu cảm có phần nặng nề
Nhìn thấy biểu cảm này của Ngải Thần, Dược Đan vô cùng chán ghét, cô ta hằng giọng nói : “Không phải cô muốn chết sao ? Muốn chết rồi còn tạo mối quan hệ với bọn họ làm gì. Tốt nhất cô nên nhanh chóng hoàn thành xong mọi việc rồi kết thúc cuộc đời của mình đi”
Ngải Thần im lặng, cô cầm tấm thiệp cất vào học bàn. Dược Đan nhìn cô với ánh mắt sắc bén khiến cô không thể không trả lời cô ta :“Tôi tự biết mình nên làm gì”
“Vậy thì tốt”Dược Đan cho hai tay vào túi áo, cô ta đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước kệ sách trong phòng Ngải Thần. Ngải Thần đọc rất nhiều sách, với nhiều thể loại sách khác nhau, Dược Đan đang định tìm một cuốn sách hay ho để đọc thì chợt nghe Ngải Thần cất tiếng hỏi : “Mấy năm nay cô ở đâu ? Sao đột nhiên lại quay về vào lúc này ?”
Nghe câu hỏi ấy từ miệng Ngải Thần, tay của Dược Đan khựng lại trước quyển sách có tiêu đề “Vực Sâu”. Cô ta cầm lấy quyển sách dở ra trang cuối cùng, lạnh nhạt trả lời : “Từ khi nào mà cô quan tâm đến cuộc sống của tôi thế, tôi đi đâu ở đâu, tôi nghĩ cô không cần phải biết đâu mà nhỉ ?”
Con người của Dược Đan chính là như vậy, cô ta cứ như hồn ma lúc ẩn lúc hiện trước mặt Ngải Thần, khiến Ngải Thần nhiều lúc dường như quên mất sự tồn tại của cô ta trên Thế giới này. Nếu Ngải Thần muốn tìm cô ta, không phải cô ta tự động xuất hiện trước mặt cô thì cô cả đời cũng không tìm được cô ta ở bất cứ đâu
Thú thật, chính Ngải Thần cũng không biết gì nhiều về cuộc sống của Dược Đan mặc dù bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, nhưng Dược Đan thì khác, cô ta lại rất hiểu con người của Ngải Thần. Cô ta có thể nắm bắt được tâm lý của Ngải Thần chỉ qua một ánh mắt, nên Ngải Thần nghĩ gì, muốn gì, cô không cần nói ra cô ta cũng sẽ biết được
Ngải Thần từng nói với Dược Đan : Tôi thấy cô hiểu con người tôi hơn cả chính bản thân tôi nữa
Dược Đan trả lời cô : Bởi vì tôi nhìn thấy bản thân mình trên con người cô
Dược Đan mắt vẫn chưa rời khỏi trang sách, cô ta nhìn chăm chăm vào dòng chữ cuối cùng trên đó : Con người một khi rơi xuống vực sâu của sự tuyệt vọng, dù ở trên bờ vực có bao nhiêu người muốn cứu họ thoát khỏi nơi đó, nhưng nếu bản thân họ không muốn sống sót thì cũng không có ai cứu được họ
Đọc xong, cô ta quay lại nhìn Ngải Thần…
…
Trong phòng ngủ, Ngải Thần đang lựa đồ dự tiệc, cô đứng trước gương, trên người mặc chiếc váy màu xanh, bởi vì hở vai nên cô có chút không thích chiếc váy này, đang định thử sang chiếc váy khác thì Dược Đan bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô, cô ta vẫn chưa rời đi, nắm lấy bả vai của Ngải Thần : “Tôi thấy chiếc váy này rất hợp với cô, mặc nó đi”
Ngải Thần nhìn Dược Đan qua tấm gương phía trước : “Nhưng tôi không thích, nó hở quá”
“Có hở cũng không ai thèm nhìn cô đâu” Dược Đan thả tay đang nắm bả vai của Ngải Thần ra, cợt nhả nói : “Con người cô ngoài gương mặt giống như xác chết ra, từ trên xuống dưới cũng chẳng có chỗ nào khiến người ta thấy thích thú”
Trước lời châm chọc của Dược Đan, Ngải Thần không tức giận, cô còn nói : “Tôi tự biết bản thân mình trông như thế nào, đúng là giống như lời cô nói đó, tôi không hề đẹp, được chưa ?”
Dược Đan bị mất hứng, cô ta xoay người thả mình xuống giường : “Con người cô đúng là nhàm chán thật đấy, chẳng có gì thú vị”
Ngải Thần im lặng không nói gì
Dược Đan quay mặt qua, vô tình nhìn thấy trên kệ bàn của Ngải Thần đặt mấy lọ thuốc, cô ta bâng quơ hỏi : "Cô dừng việc uống thuốc rồi nhỉ ?"
…
Buổi tiệc diễn ra vào lúc 19h tối, tại căn biệt thự nhà Châu Vân. Sau khi sửa soạn xong, Ngải Thần lôi điện thoại ra đang định bắt taxi, thì bỗng nhiên có một dãy số lạ gọi đến, cô nhận máy thì nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia : “Là tôi đây, Quốc Siêu, tôi đang đứng đợi ở dưới nhà cô, cô xuống đây đi”
Ngải Thần còn chưa kịp trả lời, thì Quốc Siêu đã tắt máy, cô nhìn chăm chăm vào điện thoại, sao anh ta lại biết được số điện thoại của cô nhỉ ?
Bên dưới chung cư, Quốc Siêu đứng dựa người vào xe oto. Hôm nay anh đi xe thể thao màu đỏ, trên người mặc bộ âu phục màu trắng. Khiến anh lúc này vô cùng nổi bật, thu hút không ít ánh mắt của người ở dưới chung cư. Bác bảo vệ trên tay cầm đùi gà, đứng từ đằng xa cùng mấy người phụ nữ khác, nhìn về phía anh bàn tán
“Cậu ta là ai vậy ? Người nổi tiếng sao ? Trông đẹp trai thật đấy”
“Hay là người mới chuyển đến chung cư của chúng ta, mà hình như cũng không phải…”
Bác bảo vệ miệng vừa nhai thịt vừa đáp lời bọn họ : “Theo tôi thấy là Hoàng tử phi ngựa đến rước công chúa rồi”
Quốc Siêu đứng thẳng người dậy khi anh nhìn thấy Ngải Thần xuất hiện, trên giày cao gót màu trắng cô đang đi về phía anh. Ngải Thần nghe theo lời Dược Đan, cô mặc chiếc đầm xoè maxi màu xanh da trời dài đến gót chân, cúp ngực, để lộ ra bờ vai trắng nõn với xương quai xanh xinh xắn mà nhiều cô gái mong ước có được. Cô búi tóc củ tỏi, trang điểm nhẹ nhàng mà vẫn làm nổi bật được từng đường nét trên gương mặt cô
Hôm nay cô rất xinh, giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy khiến Quốc Siêu nhìn cô đến ngây người
Ngải Thần khi nhìn thấy Quốc Siêu thì bước chân của cô chậm lại, anh hôm nay khác với dáng vẻ thường ngày mà cô biết. Lúc mặc âu phục lên người, nhìn anh rất chững chạc, vừa lịch lãm lại vừa sang trọng, khiến cô bị bất ngờ trước anh. Nhưng cô lại thích anh trong bộ dạng thường ngày hơn, áo sơ mi với quần tây, giản dị nhưng nhìn anh gần gũi hơn nhiều, không có cảm giác lạnh lùng khi anh diện âu phục
Trên xe, Ngải Thần hỏi anh : “Sao anh lại đến đón tôi ?” Cô có thể tự mình bắt xe đến mà
Quốc Siêu : “Là mẹ tôi giao nhiệm vụ này cho tôi, nhờ tôi đến đón khách quý của bà ấy đến buổi tiệc”
Ngải Thần mỉm cười, thật lòng nói : “Lúc nhận được thiệp mời tôi đã rất bất ngờ, không nghĩ mẹ anh sẽ mời tôi đến tham dự tiệc sinh nhật của bà ấy”
Quốc Siêu rất lâu sau mới nói lại : “Còn tôi thì cứ suy nghĩ mãi, không biết sau khi cô biết tôi là con trai của bà ấy thì cô sẽ cảm thấy thế nào…”
Ngải Thần nhìn anh, nếu nói lời thật lòng thì cô đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của cô và anh, cô nên làm bạn với anh hay là giữ khoảng cách với anh đây ? Bởi vì cô không muốn có mối quan hệ thân thiết với bất kì ai nữa, như lời Dược Đan nói, cô có suy nghĩ muốn chết, cô muốn chết, vậy sao cô còn tạo mối quan hệ với người khác làm gì nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả . Cô ngượng cười : “Tôi chỉ thấy trái đất này thật nhỏ, vậy mà lại quen biết cả anh và mẹ anh”
Quốc Siêu cười, anh khẽ nói : “Có lẽ là do duyên phận…”
…
40 phút sau thì bọn họ đến nơi
Xe chạy qua một cánh cổng lớn, đi thêm đoạn nữa thì mới nhìn thấy một căn biệt thự sang trọng. Anh dừng xe lại trước sân, xung quanh có khoảng mấy chục chiếc xe khác đang đậu, đều là xe của khách đến tham dự. Ngải Thần ở trên xe nhìn ra bên ngoài, cô bỗng thấy hồi hộp dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà anh
Quốc Siêu mở cửa xuống xe, bên ngoài có người đang đợi bọn họ, là hai anh em sinh đôi Quốc Bảo, Quốc Phát. Nhìn thấy Quốc Siêu thì hai cậu bé lễ phép gật đầu, đồng thanh gọi một tiếng : “Anh cả”
Nhìn thấy Ngải Thần bước xuống, Quốc Bảo bước đến trước mặt cô, cậu bé lịch sự chào hỏi : “Xin chào, em là Quốc Bảo, em họ của anh Quốc Siêu. Bác Châu Vân đang bận tiếp khách ở bên trong nên nhờ em ra đây đón chị”
Ngải Thần nhìn Quốc Bảo, đứa trẻ này chắc khoảng chừng 15-16 tuổi, tuổi tác còn nhỏ nhưng nhìn lại giống như một ông cụ non, từ cách hành xử, đến giọng điệu nói ra đều không giống với những đứa trẻ đồng trang lứa khác. Ngải Thần mỉm cười đáp lại : “Chị tên Ngải Thần, cảm ơn em vì đã ra đây đón chị”
Quốc Phát ở bên cạnh anh trai, lúc này chào hỏi với Ngải Thần : “Còn em là Quốc Phát, em trai sinh đôi của anh Quốc Bảo, rất vui được gặp chị” Khác với anh trai, Quốc Phát nhìn giống với những đứa trẻ khác ở tuổi 15 hơn, thoải mái nói chuyện với người khác, không bị khuôn mẫu giống anh trai
Quốc Siêu cũng không cần phải giới thiệu hai cậu bé với cô nữa, vì tụi nó tự mình giới thiệu với cô hết rồi. Anh nhìn ba người bọn họ, nói : “Chúng ta vào trong thôi”
…
Căn biệt thự của Châu Vân được thiết kế theo phong cách Nhật Bản truyền thống
Khiến Ngải Thần từ lúc bước chân vào cô chưa từng dời ánh mắt khỏi căn biệt thự, nó cuốn hút cô một cách kỳ lạ, khiến cô cứ nhìn nó mãi không thôi
Quốc Siêu đi bên cạnh cô, Quốc Bảo, Quốc Phát đi ở phía sau, ngầm đánh giá hai người bọn họ
Quốc Phát nói nhỏ : “Anh có thấy hai người bọn họ đẹp đôi không ?”
Quốc Bảo kiệm lời chỉ gật đầu một cái
Quốc Phát : “Anh cả đúng là có mắt nhìn phụ nữ, nhìn trúng một chị gái xinh đẹp như vậy”
Quốc Bảo không muốn bàn đến chủ đề này, cậu hằng giọng : “Em im lặng chút đi”
Quốc Phát bĩu môi, nếu sau này tìm bạn gái, thằng bé cũng nhất định sẽ tìm một người vừa nhìn liền có thiện cảm như Ngải Thần, đã thế còn rất xinh đẹp. Nói đúng hơn thì là vì xinh đẹp nên mới có thiện cảm
“Vậy cậu có muốn xuống địa ngục cùng tôi không ?”
…
Ở phòng đọc sách, Ngải Thần ngồi trước bàn làm việc. Rèm cửa phía sau được kéo kín lại, một chút ánh sáng bên ngoài cũng không thể lọt vào. Vừa có một người đàn ông tới, là người của Châu Vân, gửi thiệp mời sinh nhật đến cho Ngải Thần, trước khi đi không quên nói với cô : Phu nhân bận việc nên mới không thể tự mình đến gửi thiệp mời cho cô, bà ấy thật lòng gửi lời xin lỗi đến cô và hy vọng được gặp cô vào tối nay!
Ngải Thần cầm tấm thiệp trên tay, lật qua lật lại, không nghĩ đến việc bà ấy sẽ mời mình đến tham dự. Lúc này ngồi đối diện cô là một cô gái mặc áo khoác đen, cô ta hỏi Ngải Thần : “Cô có đến tham dự buổi tiệc sinh nhật đó không ?”
Tay cầm tấm thiệp của Ngải Thần khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn cô gái, bình thản đáp : “Tất nhiên là phải đến rồi, bà ấy đã gửi thiệp mời cho tôi còn gì”
Cô gái mặc áo khoác đen tên Dược Đan, cô ta rướn người về phía trước cầm lấy tấm thiệp từ tay Ngải Thần rồi mở nói ra, tấm thiệp này khác với những tấm thiệp khác vì có dòng chữ đích thân Châu Vân viết tay gửi riêng cho Ngải Thần : Ngải Thần, cháu nhất định phải đến nhé! Khóe môi của Dược Đan nhếch lên, cô ta vứt tấm thiệp lại lên bàn, trầm giọng nhắc nhở Ngải Thần : “Đừng quá thân thiết với bà ấy, cả con trai của bà ấy nữa, cô biết mà đúng không ?”
Ngải Thần rũ mắt, biểu cảm có phần nặng nề
Nhìn thấy biểu cảm này của Ngải Thần, Dược Đan vô cùng chán ghét, cô ta hằng giọng nói : “Không phải cô muốn chết sao ? Muốn chết rồi còn tạo mối quan hệ với bọn họ làm gì. Tốt nhất cô nên nhanh chóng hoàn thành xong mọi việc rồi kết thúc cuộc đời của mình đi”
Ngải Thần im lặng, cô cầm tấm thiệp cất vào học bàn. Dược Đan nhìn cô với ánh mắt sắc bén khiến cô không thể không trả lời cô ta :“Tôi tự biết mình nên làm gì”
“Vậy thì tốt”Dược Đan cho hai tay vào túi áo, cô ta đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước kệ sách trong phòng Ngải Thần. Ngải Thần đọc rất nhiều sách, với nhiều thể loại sách khác nhau, Dược Đan đang định tìm một cuốn sách hay ho để đọc thì chợt nghe Ngải Thần cất tiếng hỏi : “Mấy năm nay cô ở đâu ? Sao đột nhiên lại quay về vào lúc này ?”
Nghe câu hỏi ấy từ miệng Ngải Thần, tay của Dược Đan khựng lại trước quyển sách có tiêu đề “Vực Sâu”. Cô ta cầm lấy quyển sách dở ra trang cuối cùng, lạnh nhạt trả lời : “Từ khi nào mà cô quan tâm đến cuộc sống của tôi thế, tôi đi đâu ở đâu, tôi nghĩ cô không cần phải biết đâu mà nhỉ ?”
Con người của Dược Đan chính là như vậy, cô ta cứ như hồn ma lúc ẩn lúc hiện trước mặt Ngải Thần, khiến Ngải Thần nhiều lúc dường như quên mất sự tồn tại của cô ta trên Thế giới này. Nếu Ngải Thần muốn tìm cô ta, không phải cô ta tự động xuất hiện trước mặt cô thì cô cả đời cũng không tìm được cô ta ở bất cứ đâu
Thú thật, chính Ngải Thần cũng không biết gì nhiều về cuộc sống của Dược Đan mặc dù bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, nhưng Dược Đan thì khác, cô ta lại rất hiểu con người của Ngải Thần. Cô ta có thể nắm bắt được tâm lý của Ngải Thần chỉ qua một ánh mắt, nên Ngải Thần nghĩ gì, muốn gì, cô không cần nói ra cô ta cũng sẽ biết được
Ngải Thần từng nói với Dược Đan : Tôi thấy cô hiểu con người tôi hơn cả chính bản thân tôi nữa
Dược Đan trả lời cô : Bởi vì tôi nhìn thấy bản thân mình trên con người cô
Dược Đan mắt vẫn chưa rời khỏi trang sách, cô ta nhìn chăm chăm vào dòng chữ cuối cùng trên đó : Con người một khi rơi xuống vực sâu của sự tuyệt vọng, dù ở trên bờ vực có bao nhiêu người muốn cứu họ thoát khỏi nơi đó, nhưng nếu bản thân họ không muốn sống sót thì cũng không có ai cứu được họ
Đọc xong, cô ta quay lại nhìn Ngải Thần…
…
Trong phòng ngủ, Ngải Thần đang lựa đồ dự tiệc, cô đứng trước gương, trên người mặc chiếc váy màu xanh, bởi vì hở vai nên cô có chút không thích chiếc váy này, đang định thử sang chiếc váy khác thì Dược Đan bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô, cô ta vẫn chưa rời đi, nắm lấy bả vai của Ngải Thần : “Tôi thấy chiếc váy này rất hợp với cô, mặc nó đi”
Ngải Thần nhìn Dược Đan qua tấm gương phía trước : “Nhưng tôi không thích, nó hở quá”
“Có hở cũng không ai thèm nhìn cô đâu” Dược Đan thả tay đang nắm bả vai của Ngải Thần ra, cợt nhả nói : “Con người cô ngoài gương mặt giống như xác chết ra, từ trên xuống dưới cũng chẳng có chỗ nào khiến người ta thấy thích thú”
Trước lời châm chọc của Dược Đan, Ngải Thần không tức giận, cô còn nói : “Tôi tự biết bản thân mình trông như thế nào, đúng là giống như lời cô nói đó, tôi không hề đẹp, được chưa ?”
Dược Đan bị mất hứng, cô ta xoay người thả mình xuống giường : “Con người cô đúng là nhàm chán thật đấy, chẳng có gì thú vị”
Ngải Thần im lặng không nói gì
Dược Đan quay mặt qua, vô tình nhìn thấy trên kệ bàn của Ngải Thần đặt mấy lọ thuốc, cô ta bâng quơ hỏi : "Cô dừng việc uống thuốc rồi nhỉ ?"
…
Buổi tiệc diễn ra vào lúc 19h tối, tại căn biệt thự nhà Châu Vân. Sau khi sửa soạn xong, Ngải Thần lôi điện thoại ra đang định bắt taxi, thì bỗng nhiên có một dãy số lạ gọi đến, cô nhận máy thì nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia : “Là tôi đây, Quốc Siêu, tôi đang đứng đợi ở dưới nhà cô, cô xuống đây đi”
Ngải Thần còn chưa kịp trả lời, thì Quốc Siêu đã tắt máy, cô nhìn chăm chăm vào điện thoại, sao anh ta lại biết được số điện thoại của cô nhỉ ?
Bên dưới chung cư, Quốc Siêu đứng dựa người vào xe oto. Hôm nay anh đi xe thể thao màu đỏ, trên người mặc bộ âu phục màu trắng. Khiến anh lúc này vô cùng nổi bật, thu hút không ít ánh mắt của người ở dưới chung cư. Bác bảo vệ trên tay cầm đùi gà, đứng từ đằng xa cùng mấy người phụ nữ khác, nhìn về phía anh bàn tán
“Cậu ta là ai vậy ? Người nổi tiếng sao ? Trông đẹp trai thật đấy”
“Hay là người mới chuyển đến chung cư của chúng ta, mà hình như cũng không phải…”
Bác bảo vệ miệng vừa nhai thịt vừa đáp lời bọn họ : “Theo tôi thấy là Hoàng tử phi ngựa đến rước công chúa rồi”
Quốc Siêu đứng thẳng người dậy khi anh nhìn thấy Ngải Thần xuất hiện, trên giày cao gót màu trắng cô đang đi về phía anh. Ngải Thần nghe theo lời Dược Đan, cô mặc chiếc đầm xoè maxi màu xanh da trời dài đến gót chân, cúp ngực, để lộ ra bờ vai trắng nõn với xương quai xanh xinh xắn mà nhiều cô gái mong ước có được. Cô búi tóc củ tỏi, trang điểm nhẹ nhàng mà vẫn làm nổi bật được từng đường nét trên gương mặt cô
Hôm nay cô rất xinh, giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy khiến Quốc Siêu nhìn cô đến ngây người
Ngải Thần khi nhìn thấy Quốc Siêu thì bước chân của cô chậm lại, anh hôm nay khác với dáng vẻ thường ngày mà cô biết. Lúc mặc âu phục lên người, nhìn anh rất chững chạc, vừa lịch lãm lại vừa sang trọng, khiến cô bị bất ngờ trước anh. Nhưng cô lại thích anh trong bộ dạng thường ngày hơn, áo sơ mi với quần tây, giản dị nhưng nhìn anh gần gũi hơn nhiều, không có cảm giác lạnh lùng khi anh diện âu phục
Trên xe, Ngải Thần hỏi anh : “Sao anh lại đến đón tôi ?” Cô có thể tự mình bắt xe đến mà
Quốc Siêu : “Là mẹ tôi giao nhiệm vụ này cho tôi, nhờ tôi đến đón khách quý của bà ấy đến buổi tiệc”
Ngải Thần mỉm cười, thật lòng nói : “Lúc nhận được thiệp mời tôi đã rất bất ngờ, không nghĩ mẹ anh sẽ mời tôi đến tham dự tiệc sinh nhật của bà ấy”
Quốc Siêu rất lâu sau mới nói lại : “Còn tôi thì cứ suy nghĩ mãi, không biết sau khi cô biết tôi là con trai của bà ấy thì cô sẽ cảm thấy thế nào…”
Ngải Thần nhìn anh, nếu nói lời thật lòng thì cô đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của cô và anh, cô nên làm bạn với anh hay là giữ khoảng cách với anh đây ? Bởi vì cô không muốn có mối quan hệ thân thiết với bất kì ai nữa, như lời Dược Đan nói, cô có suy nghĩ muốn chết, cô muốn chết, vậy sao cô còn tạo mối quan hệ với người khác làm gì nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả . Cô ngượng cười : “Tôi chỉ thấy trái đất này thật nhỏ, vậy mà lại quen biết cả anh và mẹ anh”
Quốc Siêu cười, anh khẽ nói : “Có lẽ là do duyên phận…”
…
40 phút sau thì bọn họ đến nơi
Xe chạy qua một cánh cổng lớn, đi thêm đoạn nữa thì mới nhìn thấy một căn biệt thự sang trọng. Anh dừng xe lại trước sân, xung quanh có khoảng mấy chục chiếc xe khác đang đậu, đều là xe của khách đến tham dự. Ngải Thần ở trên xe nhìn ra bên ngoài, cô bỗng thấy hồi hộp dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà anh
Quốc Siêu mở cửa xuống xe, bên ngoài có người đang đợi bọn họ, là hai anh em sinh đôi Quốc Bảo, Quốc Phát. Nhìn thấy Quốc Siêu thì hai cậu bé lễ phép gật đầu, đồng thanh gọi một tiếng : “Anh cả”
Nhìn thấy Ngải Thần bước xuống, Quốc Bảo bước đến trước mặt cô, cậu bé lịch sự chào hỏi : “Xin chào, em là Quốc Bảo, em họ của anh Quốc Siêu. Bác Châu Vân đang bận tiếp khách ở bên trong nên nhờ em ra đây đón chị”
Ngải Thần nhìn Quốc Bảo, đứa trẻ này chắc khoảng chừng 15-16 tuổi, tuổi tác còn nhỏ nhưng nhìn lại giống như một ông cụ non, từ cách hành xử, đến giọng điệu nói ra đều không giống với những đứa trẻ đồng trang lứa khác. Ngải Thần mỉm cười đáp lại : “Chị tên Ngải Thần, cảm ơn em vì đã ra đây đón chị”
Quốc Phát ở bên cạnh anh trai, lúc này chào hỏi với Ngải Thần : “Còn em là Quốc Phát, em trai sinh đôi của anh Quốc Bảo, rất vui được gặp chị” Khác với anh trai, Quốc Phát nhìn giống với những đứa trẻ khác ở tuổi 15 hơn, thoải mái nói chuyện với người khác, không bị khuôn mẫu giống anh trai
Quốc Siêu cũng không cần phải giới thiệu hai cậu bé với cô nữa, vì tụi nó tự mình giới thiệu với cô hết rồi. Anh nhìn ba người bọn họ, nói : “Chúng ta vào trong thôi”
…
Căn biệt thự của Châu Vân được thiết kế theo phong cách Nhật Bản truyền thống
Khiến Ngải Thần từ lúc bước chân vào cô chưa từng dời ánh mắt khỏi căn biệt thự, nó cuốn hút cô một cách kỳ lạ, khiến cô cứ nhìn nó mãi không thôi
Quốc Siêu đi bên cạnh cô, Quốc Bảo, Quốc Phát đi ở phía sau, ngầm đánh giá hai người bọn họ
Quốc Phát nói nhỏ : “Anh có thấy hai người bọn họ đẹp đôi không ?”
Quốc Bảo kiệm lời chỉ gật đầu một cái
Quốc Phát : “Anh cả đúng là có mắt nhìn phụ nữ, nhìn trúng một chị gái xinh đẹp như vậy”
Quốc Bảo không muốn bàn đến chủ đề này, cậu hằng giọng : “Em im lặng chút đi”
Quốc Phát bĩu môi, nếu sau này tìm bạn gái, thằng bé cũng nhất định sẽ tìm một người vừa nhìn liền có thiện cảm như Ngải Thần, đã thế còn rất xinh đẹp. Nói đúng hơn thì là vì xinh đẹp nên mới có thiện cảm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.