Chương 25: Tính Kế Bạch Sư Ảnh
VUS
16/10/2019
Thái Sơ Tông, Huyễn Thú Trận….
Cả bọn sáu người chạy được một lúc thì Thái Lôi dừng lại nói với khuôn mặt nghiêm nghị:
“Mệt rồi! Không chạy nỗi nữa rồi, các ngươi hãy ở lại đây mà chặng hậu để chúng ta tìm viện binh rồi quay trở cứu các ngươi sau"
“Hừ, tại sao chúng ta phải ở lại còn các người thì đi tìm viện binh?” Một cô gái lớn lên hơi có chút nhan sắc nói,
“Cô còn hỏi bọn ta tại sao à? Nếu không có bọn ta thì ba người các cô có thể chạy được tới đây sao” Thái Lôi lạnh giọng nói.
“Ngươi….” Cô gái căm tức không nói nên lời,
“Được rồi Tiểu Mai, không cần tranh chấp với bọn ngụy quân tử này làm gì dù sao thì lời hắn nói cũng đúng không có bọn họ thì làm sao ra cớ sự này”
Lúc này một cô gái có vẻ như là người chỉ đạo nói, câu nói làm cho ba người Thái Lôi xanh mặt, Giang Hà tức giận liền mắng:
“Mấy con điếm, dám chửi bọn ông à, các ngươi nên nhìn vào hoàn cảnh đi dù gì bọn ta cũng đã hết lòng giúp đỡ các ngươi rồi, bây giờ các ngươi thử nhìn ba ngươi bọn ta đi xem cóai còn lành lặn không hay là ai nấy cũng đều bị thương, bọn ta giúp các ngươi nhiều như vậy rốt cuộc thì đã nhận được gì ngoài những thương tích này”.
Ba cô gái nghe Giang Hà chửi mình là con điếm liền tức giận, xanh mặt chửi:
“Bọn khốn kiếp nhanh biến đi cho khuất mắt, nếu như hôm nay bọn ta có may mắn thoái khỏi khốn cảnh này thì ngày sau sẽ trả nỗi nhục này gắp bội”.
Ba người Thái Lôi thấy bọn họ đã chấp nhận liền quay đầu bỏ đi không thèm chấp nhất làm gì nhưng trong lòng ai nấy điều luyến tiếc, một cơ hội tốt như vậy để lấy lòng giai nhân nhưng không thể nào không bỏ qua cho được muốn hưởng phước thì cũng cần phải có cái mạng đã.
“Thượng Quan tỷ! Giờ chúng ta phải làm sao đây? ”. Cô gái được gọi là Tiểu Mai lúc trước lo lắng hỏi,
“Haiz! Còn làm gì được nữa cứ tiếp tục chạy về phía trước thôi, ta đoán nó đuổi chán rồi cũng bỏ đi không tiếp tục truy đuổi nữa đâu” Thượng Quan Yến Linh suy đoán nói,
Ngay lúc này một tiếng rống giận dữ của một loài yêu thú truyền đến, tiếng rống vang vọng cả một vùng trời làm cho những con thú nhỏ yếu rung sợ chạy tán loạn.
“Gào…..Gào”
Ba cô gái nhìn nhau, khuôn mặt hoảng sợ cứ nhằm về phía trước chạy trốn, thế nhưng bởi vì ở phía sau yểm trợ cho hai vị muội muội cộng thêm vừa chạy vừa nhìn lại phía sau canh chừng nên chạy được một lúc thì Thượng Quan Yến Linh không biết từ lúc nào mình đã để lạc mất hai vị muội muội. Mãi đến khi nàng dừng lại thì mới phát hiện ra, chuyện này khiến cho nàng một phen kinh biến đi được một lúc nữa thì trước mặt nàng bổng nhiên xuất hiện một dòng suối nhỏ, có lẽ do chạy quá mệt mỏi với một thời gian khá dài nên lúc này nàng có chút khát nước, đang định cuối người uống một ngụm nước cho đỡ khát thì một giọng nói lại vang lên làm cho động tác của nàng không khỏi dừng lại:
“Trong nước có độc, ngươi tốt nhất là đừng có động vào! Nếu không muốn chết thì hãy mau chóng rời khỏi đây chậm trễ thì không còn kịp nữa”.
“Ai? Là ai vậy?” Giọng của nàng có chút run run khi hỏi.
“Ta là ai không quan trọng, chuyện quan trọng đối với ngươi bây giờ là nhanh chóng rời khỏi đây ngay khi nó còn chưa chạy đến, nếu chậm chút nữa thì ngươi cũng không cần rời khỏi đây làm gì nữa”.
“Cái g…ì đến? Này… này….”
Mặc cho nàng đứng đấy gọi một hồi nhưng không có ai đáp lại lời của nàng, nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra một bóng người nào, tiếng gào thét lúc này bắt đầu truyền đến làm nàng không thể suy nghĩ nhiều liền cắm đầu mà chạy.
Ngay lúc Thượng Quan Yến Linh rời khỏi thì ở cách đấy không xa liền xuất hiện bóng dáng một thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi và thiếu niên này không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ. Thật ra chỗ hắn trú thân cũng không ở đây, chỉ là lúc này đang trong thời gian rãnh rỗi sau khi tu luyện nên hắn muốn đến đây xem thử với lượng độc rắn còn có thể làm nên chuyện gì không, thì bắt gặp cảnh Thượng Quan Yến Linh chuẩn bị uống nước, vì không muốn người vô tội chết oan nên hắn lên tiếng nhắc nhở một chút mà thôi cũng không có ý định ra mặt gặp đối phương làm gì.
“Ngươi không định cứu nàng ta sau?” Tiểu Linh thắc mắc hỏi.
“Sống chết có số ta cần gì phải xem vào, với lại nàng ta đâu có quan hệ gì cùng ta, làm những chuyện thừa thải như vậy lỡ thiên đạo dòm ngó thì ta không phải là tự vác đá đập chân mình sao” Vũ Tiểu Vũ lắc đầu nói với vẻ như hiểu biết lắm vậy,
Câu nói này liền nhận được sự khinh bỉ của Tiểu Linh:
“Ngươi có biết thiên đạo là gì không mà bày đặt văn vẻ, nói như đúng rồi? Thế ta hỏi ngươi? Ngươi không định cứu nàng thì ngươi còn ở đây làm gì?”
“Đúng là ta không có ý định cứu nàng ta thật, nhưng nhìn vào chiến lợi phẩm trước mắt cũng không thể bỏ qua được, ta đang nghĩ không biết làm thế nào để dụ nó uống nước suối đây”.
“Ngươi......ngươi, Tức chết ta, tức chết ta" Vừa nghe hắn trả lời thì nàng có cảm giác tức muốn bẻ ngực, từ lời hắn nói ra thì có khá gì nhau đâu trời.
"Ta nói gì sai sao, mà thôi ngươi có nghĩ ra cách gì không nói ra một chút xem nào"
"Ta nghĩ chúng ta có thể tạo ra một ít chướng ngại vật cho nó giảm tốc độ đến khi nó cảm thấy mình không đuổi kịp nữa thì thế nào nó cũng dừng lại và chắc với một thời gian dài đuổi theo như vậy thế nào nó cũng giống như cô gái vừa rồi uống nước cho xem”. Tiểu Linh bỏ quả cám giác tức tối cho hắn ý kiến một phần vì nàng không muốn đôi co với hắn, một phần khác vì nàng nghĩ hắn chỉ là một đứa con nít ranh không hiểu chuyện chấp nhất hắn làm gì.
“Quyết định như vậy đi nhưng chúng ta phải nhanh lên mới được, nó sắp tới nơi này rồi”.
Vừa dứt lời Vũ Tiểu Vũ liền cùng Tiểu Linh tàn phá một chút, cả một đoạn đường dài toàn cây cối đổ gãy và gần như lúc bọn họ hoàn thành thì nó cũng vừa đến, đó là một con sư tử toàn thân màu trắng tốc độ của nó rất nhanh khi hắn nghe Tiểu Linh nói thì mới biết nó được gọi là Bạch Sư Ảnh.
Mà nghĩ cũng là với tốc độ như thế thì không hiểu sao bọn người Thái Lôi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của nó, ngay cả việc Thượng Quan Yến Linh dừng lại ở này cũng khá lâu mà nó còn chưa đuổi tới, chắc có lẽ nó muốn chơi kiểu mèo vờn chuột với bọn họ cũng nên.
Đầu Yêu Thú vừa tới nhìn thấy khung cảnh hoàn tàn không khỏi dừng bước lòng nó liền dấy lên một tia nghi hoặc. Nó chậm rãi đi về phía con suối, nhìn dáo dác khắp nơi xem có điều gì không dường như nó nghi ngờ điều gì đó, sau đó lại đưa mắt nhìn về con suối.
Đợi một lúc lâu mà không thấy có dị trạng gì nó mới quay đầu bỏ đi, mãi một lúc sau nó mới trở lại và mon men tiến lại uống một chút nước, sau một trận chiến cùng truy đuổi thật sự bây giờ nó cũng rất khát nếu không phải vì hoàng cảnh trước đó rất là khả nghi thì nó đã lao vào uống một hơi đến khi hết khát rồi.
Thế nhưng kinh biến lại xảy ra, nó cảm thấy cơ thể có chút khác thường, tứ chi của nó bổng nhiên bũng rũng không còn tí sức, bụng nó dường như trướng lên đau nhứt dữ dội nó gầm lên giận dữ.
Đúng lúc này, Vũ Tiểu Vũ dùng Phong Thiên Bộ nhanh chóng tung ra một chưởng đánh vào đầu nó, nhưng không ngờ một chưởng này lại đánh vào khoảng không, tuy con Bạch Sư Ảnh đã bị trúng độc nhưng với đặc tính của phong hệ thì nó vẫn kịp thời tránh được đòn tấn công của Vũ Tiểu Vũ.
Đầu Bạch Sư Ảnh gầm gừ dường như muốn mắng chửi Vũ Tiểu Vũ là kể đê tiện dùng trò bỉ ổi ám toán nó, rõ ràng là hơn nó một cấp mà còn chơi trò đê tiện.
Vũ Tiểu Vũ một chưởng đánh vào khoảng không trên tay trái liền xuất hiện thanh chuỷ thủ, chân hơi lăng không định đâm vào đôi mắt của Bạch Sư Ảnh. Đầu yêu thú gầm thét một luồng lốc xoáy từ trong miệng nó lao ra, nhưng có vẻ do thương thế trúng độc trước đó gây ra nên làm cho độ chính xác không còn được chuẩn nữa nó bắn trượt mục tiêu trong gang tấc.
Thanh Chuỷ Thủ thuận thế đâm vào ánh sáng chợt tắt, đôi trảo sắc bén vung vẫy không mục tiêu trong khoảng không, trong khi đó Vũ Tiểu Vũ đã lui ra khỏi vị trí bị công kích của nó từ đời nào rồi.
Trước sự điên loạn của đầu Bạch Sư Ảnh, Vũ Tiểu Vũ cũng không nhàn rỗi, cứ liên tiếp phải đâm một cái, rồi trách đi lại đâm bên trái một cái cứ thế đâm vào người nó mấy chục nhát, đầu yêu thú cứ thế mà chết đi trong uất ức.
Trận chiến qua đi, không có gì gọi là kinh tâm động phách chỉ là lúc này Tiểu Linh không khỏi thương cảm oán trách:
“Người hà tất phải hành hạ nó như vậy, cứ kết thúc nhanh gọn có phải hơn không”
Vũ Tiểu Vũ cười khổ nói:
“Còn không phải vì lần trước sau, ta sợ nó có hậu chiêu nên không dám áp sát đành phải chơi trò du đấu với nó mà thôi”.
“Ngươi có cẩn thận mấy cũng bằng thừa, nếu như gặp phải Kim Đan yêu thú, nó tự bạo Kim Đan thì kiểu đấu này của ngươi cũng nằm trong phạm vi công kích mà thôi”.
“Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, bây giờ thì nhanh chóng rời khỏi thôi, chiến đấu tuy không kịch liệt nhưng cũng sẽ thua hút một số thành phần bất hảo à”
Tiểu Linh gật đầu hạ một bên cánh cho Vũ Tiểu Vũ, sau đó liền bay lên một người một chim nhanh chóng ly khai.
Khi hai người rời khỏi, cách đấy không xa có một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chăm chú vào bọn họ thần tình nghi hoặc, chủ nhân của đôi mắt này không ai khác đó chính là Thượng Quan Yến Linh, người đã rời khỏi cách đây không lâu. Sỡ dĩ nàng không vội đi vì muốn xem người đã lên tiếng ngăn nàng uống nước là ai, vì sao hắn lại hạ độc trong nước.
“Rót cuộc thì hắn có thực lực gì lại có thể dễ dàng giết một đầu yêu thú cấp ba, tuy là hạ độc nhưng nếu lực lượng của hắn quá kém thì lực phản chấn cũng có thể khiến hắn bị thương nặng, thật may mắn khi có hắn nếu không thì có lẽ mình đã nằm trong bụng con yêu thú đó rồi”
Thượng Quan Yến Linh luôn một mực cho là Vũ Tiểu Vũ cứu mình nhưng không ngờ rằng hắn không quan tâm đến nàng mà hắn chỉ nhìn vào lợi ít của đầu yêu thú cấp ba này thôi. Khi nãy khi xử lý xác con yêu thú này hắn đã thu được một viên yêu đan, cùng với một ít xương cốt.
Sau khi hướng về phía Vũ Tiểu Vũ rời đi nàng ôm quyền cảm tạ, Thượng Quan Yến Linh cũng nhanh chóng rời khỏi vì nàng cũng hiểu một ít thành phần bất hảo sẽ lợi dụng cơ hội để kiếm chác, với nhan sắc của nàng mà lọt vào tầm ngắm của bọn chúng thì quả thật là không xong rồi.
Lúc nàng rồi khỏi hiện trường thì những tốp người gần đấy cũng đến xem xét tình hình huồng vì nghe được tiếng rống của yêu thú không hề nhỏ. Xen lẫn trong đám người bất ngờ chính là đám người Thái Lôi khi nảy chạy bán sống bán chết, cùng đi với họ chính là bọn người Vũ Đại.
Người đến còn có hai ngươi đi cùng Thượng Quan Yến Linh, lúc này thần tình của bọn họ khá là lo lắng, các nàng không biết vị Thương Quan tỷ tỷ của mình bây giờ như thế nào rồi. Cùng đi với hai nàng là ba cô gái trong đó có một đôi tỷ muội hai cô nàng này đã từng cùng Vũ Tiểu Vũ ngồi trên Tuyết Sương Hạc tiến nhập thái sơ tông.
Cả bọn sáu người chạy được một lúc thì Thái Lôi dừng lại nói với khuôn mặt nghiêm nghị:
“Mệt rồi! Không chạy nỗi nữa rồi, các ngươi hãy ở lại đây mà chặng hậu để chúng ta tìm viện binh rồi quay trở cứu các ngươi sau"
“Hừ, tại sao chúng ta phải ở lại còn các người thì đi tìm viện binh?” Một cô gái lớn lên hơi có chút nhan sắc nói,
“Cô còn hỏi bọn ta tại sao à? Nếu không có bọn ta thì ba người các cô có thể chạy được tới đây sao” Thái Lôi lạnh giọng nói.
“Ngươi….” Cô gái căm tức không nói nên lời,
“Được rồi Tiểu Mai, không cần tranh chấp với bọn ngụy quân tử này làm gì dù sao thì lời hắn nói cũng đúng không có bọn họ thì làm sao ra cớ sự này”
Lúc này một cô gái có vẻ như là người chỉ đạo nói, câu nói làm cho ba người Thái Lôi xanh mặt, Giang Hà tức giận liền mắng:
“Mấy con điếm, dám chửi bọn ông à, các ngươi nên nhìn vào hoàn cảnh đi dù gì bọn ta cũng đã hết lòng giúp đỡ các ngươi rồi, bây giờ các ngươi thử nhìn ba ngươi bọn ta đi xem cóai còn lành lặn không hay là ai nấy cũng đều bị thương, bọn ta giúp các ngươi nhiều như vậy rốt cuộc thì đã nhận được gì ngoài những thương tích này”.
Ba cô gái nghe Giang Hà chửi mình là con điếm liền tức giận, xanh mặt chửi:
“Bọn khốn kiếp nhanh biến đi cho khuất mắt, nếu như hôm nay bọn ta có may mắn thoái khỏi khốn cảnh này thì ngày sau sẽ trả nỗi nhục này gắp bội”.
Ba người Thái Lôi thấy bọn họ đã chấp nhận liền quay đầu bỏ đi không thèm chấp nhất làm gì nhưng trong lòng ai nấy điều luyến tiếc, một cơ hội tốt như vậy để lấy lòng giai nhân nhưng không thể nào không bỏ qua cho được muốn hưởng phước thì cũng cần phải có cái mạng đã.
“Thượng Quan tỷ! Giờ chúng ta phải làm sao đây? ”. Cô gái được gọi là Tiểu Mai lúc trước lo lắng hỏi,
“Haiz! Còn làm gì được nữa cứ tiếp tục chạy về phía trước thôi, ta đoán nó đuổi chán rồi cũng bỏ đi không tiếp tục truy đuổi nữa đâu” Thượng Quan Yến Linh suy đoán nói,
Ngay lúc này một tiếng rống giận dữ của một loài yêu thú truyền đến, tiếng rống vang vọng cả một vùng trời làm cho những con thú nhỏ yếu rung sợ chạy tán loạn.
“Gào…..Gào”
Ba cô gái nhìn nhau, khuôn mặt hoảng sợ cứ nhằm về phía trước chạy trốn, thế nhưng bởi vì ở phía sau yểm trợ cho hai vị muội muội cộng thêm vừa chạy vừa nhìn lại phía sau canh chừng nên chạy được một lúc thì Thượng Quan Yến Linh không biết từ lúc nào mình đã để lạc mất hai vị muội muội. Mãi đến khi nàng dừng lại thì mới phát hiện ra, chuyện này khiến cho nàng một phen kinh biến đi được một lúc nữa thì trước mặt nàng bổng nhiên xuất hiện một dòng suối nhỏ, có lẽ do chạy quá mệt mỏi với một thời gian khá dài nên lúc này nàng có chút khát nước, đang định cuối người uống một ngụm nước cho đỡ khát thì một giọng nói lại vang lên làm cho động tác của nàng không khỏi dừng lại:
“Trong nước có độc, ngươi tốt nhất là đừng có động vào! Nếu không muốn chết thì hãy mau chóng rời khỏi đây chậm trễ thì không còn kịp nữa”.
“Ai? Là ai vậy?” Giọng của nàng có chút run run khi hỏi.
“Ta là ai không quan trọng, chuyện quan trọng đối với ngươi bây giờ là nhanh chóng rời khỏi đây ngay khi nó còn chưa chạy đến, nếu chậm chút nữa thì ngươi cũng không cần rời khỏi đây làm gì nữa”.
“Cái g…ì đến? Này… này….”
Mặc cho nàng đứng đấy gọi một hồi nhưng không có ai đáp lại lời của nàng, nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra một bóng người nào, tiếng gào thét lúc này bắt đầu truyền đến làm nàng không thể suy nghĩ nhiều liền cắm đầu mà chạy.
Ngay lúc Thượng Quan Yến Linh rời khỏi thì ở cách đấy không xa liền xuất hiện bóng dáng một thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi và thiếu niên này không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ. Thật ra chỗ hắn trú thân cũng không ở đây, chỉ là lúc này đang trong thời gian rãnh rỗi sau khi tu luyện nên hắn muốn đến đây xem thử với lượng độc rắn còn có thể làm nên chuyện gì không, thì bắt gặp cảnh Thượng Quan Yến Linh chuẩn bị uống nước, vì không muốn người vô tội chết oan nên hắn lên tiếng nhắc nhở một chút mà thôi cũng không có ý định ra mặt gặp đối phương làm gì.
“Ngươi không định cứu nàng ta sau?” Tiểu Linh thắc mắc hỏi.
“Sống chết có số ta cần gì phải xem vào, với lại nàng ta đâu có quan hệ gì cùng ta, làm những chuyện thừa thải như vậy lỡ thiên đạo dòm ngó thì ta không phải là tự vác đá đập chân mình sao” Vũ Tiểu Vũ lắc đầu nói với vẻ như hiểu biết lắm vậy,
Câu nói này liền nhận được sự khinh bỉ của Tiểu Linh:
“Ngươi có biết thiên đạo là gì không mà bày đặt văn vẻ, nói như đúng rồi? Thế ta hỏi ngươi? Ngươi không định cứu nàng thì ngươi còn ở đây làm gì?”
“Đúng là ta không có ý định cứu nàng ta thật, nhưng nhìn vào chiến lợi phẩm trước mắt cũng không thể bỏ qua được, ta đang nghĩ không biết làm thế nào để dụ nó uống nước suối đây”.
“Ngươi......ngươi, Tức chết ta, tức chết ta" Vừa nghe hắn trả lời thì nàng có cảm giác tức muốn bẻ ngực, từ lời hắn nói ra thì có khá gì nhau đâu trời.
"Ta nói gì sai sao, mà thôi ngươi có nghĩ ra cách gì không nói ra một chút xem nào"
"Ta nghĩ chúng ta có thể tạo ra một ít chướng ngại vật cho nó giảm tốc độ đến khi nó cảm thấy mình không đuổi kịp nữa thì thế nào nó cũng dừng lại và chắc với một thời gian dài đuổi theo như vậy thế nào nó cũng giống như cô gái vừa rồi uống nước cho xem”. Tiểu Linh bỏ quả cám giác tức tối cho hắn ý kiến một phần vì nàng không muốn đôi co với hắn, một phần khác vì nàng nghĩ hắn chỉ là một đứa con nít ranh không hiểu chuyện chấp nhất hắn làm gì.
“Quyết định như vậy đi nhưng chúng ta phải nhanh lên mới được, nó sắp tới nơi này rồi”.
Vừa dứt lời Vũ Tiểu Vũ liền cùng Tiểu Linh tàn phá một chút, cả một đoạn đường dài toàn cây cối đổ gãy và gần như lúc bọn họ hoàn thành thì nó cũng vừa đến, đó là một con sư tử toàn thân màu trắng tốc độ của nó rất nhanh khi hắn nghe Tiểu Linh nói thì mới biết nó được gọi là Bạch Sư Ảnh.
Mà nghĩ cũng là với tốc độ như thế thì không hiểu sao bọn người Thái Lôi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của nó, ngay cả việc Thượng Quan Yến Linh dừng lại ở này cũng khá lâu mà nó còn chưa đuổi tới, chắc có lẽ nó muốn chơi kiểu mèo vờn chuột với bọn họ cũng nên.
Đầu Yêu Thú vừa tới nhìn thấy khung cảnh hoàn tàn không khỏi dừng bước lòng nó liền dấy lên một tia nghi hoặc. Nó chậm rãi đi về phía con suối, nhìn dáo dác khắp nơi xem có điều gì không dường như nó nghi ngờ điều gì đó, sau đó lại đưa mắt nhìn về con suối.
Đợi một lúc lâu mà không thấy có dị trạng gì nó mới quay đầu bỏ đi, mãi một lúc sau nó mới trở lại và mon men tiến lại uống một chút nước, sau một trận chiến cùng truy đuổi thật sự bây giờ nó cũng rất khát nếu không phải vì hoàng cảnh trước đó rất là khả nghi thì nó đã lao vào uống một hơi đến khi hết khát rồi.
Thế nhưng kinh biến lại xảy ra, nó cảm thấy cơ thể có chút khác thường, tứ chi của nó bổng nhiên bũng rũng không còn tí sức, bụng nó dường như trướng lên đau nhứt dữ dội nó gầm lên giận dữ.
Đúng lúc này, Vũ Tiểu Vũ dùng Phong Thiên Bộ nhanh chóng tung ra một chưởng đánh vào đầu nó, nhưng không ngờ một chưởng này lại đánh vào khoảng không, tuy con Bạch Sư Ảnh đã bị trúng độc nhưng với đặc tính của phong hệ thì nó vẫn kịp thời tránh được đòn tấn công của Vũ Tiểu Vũ.
Đầu Bạch Sư Ảnh gầm gừ dường như muốn mắng chửi Vũ Tiểu Vũ là kể đê tiện dùng trò bỉ ổi ám toán nó, rõ ràng là hơn nó một cấp mà còn chơi trò đê tiện.
Vũ Tiểu Vũ một chưởng đánh vào khoảng không trên tay trái liền xuất hiện thanh chuỷ thủ, chân hơi lăng không định đâm vào đôi mắt của Bạch Sư Ảnh. Đầu yêu thú gầm thét một luồng lốc xoáy từ trong miệng nó lao ra, nhưng có vẻ do thương thế trúng độc trước đó gây ra nên làm cho độ chính xác không còn được chuẩn nữa nó bắn trượt mục tiêu trong gang tấc.
Thanh Chuỷ Thủ thuận thế đâm vào ánh sáng chợt tắt, đôi trảo sắc bén vung vẫy không mục tiêu trong khoảng không, trong khi đó Vũ Tiểu Vũ đã lui ra khỏi vị trí bị công kích của nó từ đời nào rồi.
Trước sự điên loạn của đầu Bạch Sư Ảnh, Vũ Tiểu Vũ cũng không nhàn rỗi, cứ liên tiếp phải đâm một cái, rồi trách đi lại đâm bên trái một cái cứ thế đâm vào người nó mấy chục nhát, đầu yêu thú cứ thế mà chết đi trong uất ức.
Trận chiến qua đi, không có gì gọi là kinh tâm động phách chỉ là lúc này Tiểu Linh không khỏi thương cảm oán trách:
“Người hà tất phải hành hạ nó như vậy, cứ kết thúc nhanh gọn có phải hơn không”
Vũ Tiểu Vũ cười khổ nói:
“Còn không phải vì lần trước sau, ta sợ nó có hậu chiêu nên không dám áp sát đành phải chơi trò du đấu với nó mà thôi”.
“Ngươi có cẩn thận mấy cũng bằng thừa, nếu như gặp phải Kim Đan yêu thú, nó tự bạo Kim Đan thì kiểu đấu này của ngươi cũng nằm trong phạm vi công kích mà thôi”.
“Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, bây giờ thì nhanh chóng rời khỏi thôi, chiến đấu tuy không kịch liệt nhưng cũng sẽ thua hút một số thành phần bất hảo à”
Tiểu Linh gật đầu hạ một bên cánh cho Vũ Tiểu Vũ, sau đó liền bay lên một người một chim nhanh chóng ly khai.
Khi hai người rời khỏi, cách đấy không xa có một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chăm chú vào bọn họ thần tình nghi hoặc, chủ nhân của đôi mắt này không ai khác đó chính là Thượng Quan Yến Linh, người đã rời khỏi cách đây không lâu. Sỡ dĩ nàng không vội đi vì muốn xem người đã lên tiếng ngăn nàng uống nước là ai, vì sao hắn lại hạ độc trong nước.
“Rót cuộc thì hắn có thực lực gì lại có thể dễ dàng giết một đầu yêu thú cấp ba, tuy là hạ độc nhưng nếu lực lượng của hắn quá kém thì lực phản chấn cũng có thể khiến hắn bị thương nặng, thật may mắn khi có hắn nếu không thì có lẽ mình đã nằm trong bụng con yêu thú đó rồi”
Thượng Quan Yến Linh luôn một mực cho là Vũ Tiểu Vũ cứu mình nhưng không ngờ rằng hắn không quan tâm đến nàng mà hắn chỉ nhìn vào lợi ít của đầu yêu thú cấp ba này thôi. Khi nãy khi xử lý xác con yêu thú này hắn đã thu được một viên yêu đan, cùng với một ít xương cốt.
Sau khi hướng về phía Vũ Tiểu Vũ rời đi nàng ôm quyền cảm tạ, Thượng Quan Yến Linh cũng nhanh chóng rời khỏi vì nàng cũng hiểu một ít thành phần bất hảo sẽ lợi dụng cơ hội để kiếm chác, với nhan sắc của nàng mà lọt vào tầm ngắm của bọn chúng thì quả thật là không xong rồi.
Lúc nàng rồi khỏi hiện trường thì những tốp người gần đấy cũng đến xem xét tình hình huồng vì nghe được tiếng rống của yêu thú không hề nhỏ. Xen lẫn trong đám người bất ngờ chính là đám người Thái Lôi khi nảy chạy bán sống bán chết, cùng đi với họ chính là bọn người Vũ Đại.
Người đến còn có hai ngươi đi cùng Thượng Quan Yến Linh, lúc này thần tình của bọn họ khá là lo lắng, các nàng không biết vị Thương Quan tỷ tỷ của mình bây giờ như thế nào rồi. Cùng đi với hai nàng là ba cô gái trong đó có một đôi tỷ muội hai cô nàng này đã từng cùng Vũ Tiểu Vũ ngồi trên Tuyết Sương Hạc tiến nhập thái sơ tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.