Chương 15: Vũ Tiểu Vũ Chiến Trương Ngạo Thiên
VUS
16/10/2019
Con Hoa Hoa Xà được lệnh của Trương Ngạo Thiên liền thu mình phóng về phía Vũ Tiểu Vũ, kiềm theo đó là một làn khói độc từ trong miệng máu nó phả ra. Vũ Tiểu Vũ hai chân liên tục nhảy lui về phía sau để thoát khỏi công kích của nó.
Bên kia Trương Ngạo Thiên cũng không nhàn rỗi, tay nhanh chóng bắt pháp quyết một con Hỏa Long từ trong đôi tay hắn lao nhanh về phía Vũ Tiểu Vũ “thì ra hắn ta tu hỏa công”. Hắn nhớ trong một đoạn giới thiệu về thiên phú Linh Căn trong quyển Tu Tiên Chí có ghi “…Ở đại lục này hoài những người tu luyện có Linh Căn bình thường ra còn có những người có thiên phú bẩm sinh, khi mới sinh ra đã có một loại trong Ngũ Hành Linh Căn gồm năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Linh Căn. Trừ những linh căn này ra còn có một số Linh Căn thuộc tính khác khá hiếm như Lôi linh căn, Băng linh căn, Phong linh căn….nếu như tu luyện công pháp theo những Linh Căn này thì tu vi sẽ tăng tiến rất nhanh…”
Vũ Tiểu Vũ chật vật tránh né, công kích của Nhân Yêu hai người. Lui về một góc phía sau lợi dụng tốc độ của Phong Thiên Bộ hắn bắt đầu phải kích. Phi thanh chuỷ thủ về phía Hoa Hoa Xà dùng nó làm bàn đạp vận linh lực đánh một chưởng về phía Trương Ngạo Thiên. Hoa Hoa Xà nhanh chóng tránh né, rồi co mình phóng theo phía sau Vũ Tiểu Vũ
Lúc này, Trương Ngạo Thiên khẽ cười nhếch môi nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ như một thằng ngốc. Hắn lắc đầu tay lại bắt pháp quyết một con Hỏa Long lao về hướng Vũ Tiểu Vũ đang phóng tới. Hoa Hoa Xà cũng cùng lúc đuổi tới nó lại phả ra một làn khối độc chặn đường lui của Vũ Tiểu Vũ.
Bất ngờ xảy ra chưởng lực của Vũ Tiểu Vũ đi xuyên qua con Hỏa Long. Cả người hắn long tóc chẳng bị tổn hại, tuy Trương Ngạo Thiên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trước thế công lao tới hắn liền vung tay đối chưởng với Vũ Tiểu Vũ.
Ầm....
Vũ Tiểu Vũ bắn ngược về phía sau xuyên qua làn khó độc đụng vào vách đá, còn Trương Ngạo Thiên vẫn đứng bất động đôi tay hắn hơi run, lúc này con Hoa Hoa Xà không một chút khách khí phóng về phía Vũ Tiểu Vũ, hai cái nang nhọn hoắc cắm sau vào da thịt nơi cánh tay phải của Vũ Tiểu Vũ. Hắn vội vàng vung tay trái đánh bay nó đi, Hoa Hoa Xà tránh sang một bên thè chiếc lưỡi nhìn chăm chăm vào Vũ Tiểu Vũ, dường như đang chờ đợi con mồi của nó ngã gục.
Nhìn thấy tình trạng chật vật của Vũ Tiểu Vũ, Trương Ngạo Thiên cười lớn:
“hahaha, không thể nghĩ à, không thể nghĩ à, ngươi yếu sinh lý đến như vậy, ta chỉ mới đụng nhẹ một cái đã không đứng dậy nỗi, yếu mà bài đặt làm anh hùng cứu mỹ nhân à, buồn cười thật”.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ làm gì có thời gian mà đáp lại lời Trương Ngạo Thiên, cánh tay phải của Hắn đã bị nhuộm một màu xanh lục do nộc độc của con mãng xà, nộc độc thấm vào da thịt đau nhức không chịu nỗi, tưởng chừng như cách tay sẽ lặp tức biến thành vũng máu đúng như tưởng tượng của Trương Ngạo Thiên nhưng không phải thế, mặc dù nộc đôc đang tàn phá kinh mạch nơi cánh tay phải nhưng chúng cũng chỉ nằm quanh quẩn ở cánh tay mà thôi, dường như bị một lực lượng nào đó ràn buộc không cho nó lan ra khắp cơ thể.
Quả thật như thế ngay khi hai cái nanh nhọn của nó cắm vào da thịt nơi cánh tay phải thì dấu ấn hình tia chớp sau một thời gian không hoạt động, hôm nay lại chớp nháy. Lôi lực tràn ra khiến cho máu huyết sôi sục đồng thời nhanh chóng khống chế và thanh trừ nộc độc đang tồn tại trong cánh tay, chỉ là loại độc này quá mạnh nên cần phải mất một thời gian mới loại bỏ được.
Trương Ngạo Thiên nhìn Vũ Tiểu Vũ khó khăn đứng dậy không thể tin vào mắt mình:
“Không có khả năng, ngươi bị tiểu Hoa của ta cắn thì khó mà sống được, chuyện này làm sao có thể xảy ra được, mà cũng không sao với tình trạng như thế ngươi có thể đánh lại bọn ta sao”.
Vũ Tiểu Vũ nhìn hắn với ánh mắt kiên định:
“Đây là ngươi ép ta, vậy cũng đừng tránh sao ta độc ác”.
Đứng dựa vào vách tường Vũ Tiểu Vũ mặc cho cơn đau nhức từ cơ thể và cánh tay phải truyền đến, hắn vận dụng Âm lực vào lòng bàn tay trái một chưởng đánh ra, chưởng phong cực mạnh ngay lập tức đập vào người Trương Ngạo Thiên khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, do quả tự tin vào bản thân nên hắn không một chút phòng bị liền dính ngay một chưởng chính diện, đầu yêu thú Hoa Hoa Xà cũng bị đánh bay đi đập mạnh vào vách đá không nhúc nhích, một thời gian sau Trương Ngạo Thiên mới ngay ngốc ngồi một chỗ cười nói một mình.
Thì ra nhận thấy tình trạng của thân thể ngày càng trầm trọng, Vũ Tiểu Vũ không một chút do dự sử dụng thức thứ hai đánh ra một chưởng, khoảng thời gian này hắn cũng có nghiên cứu bộ chưởng pháp hai thức này, tuy không được mạnh mẽ như Tiểu Dao Tử sữ dụng nhưng hắn cũng nắm được một chút da lông, trình trạng của Trương Ngạo Thiên bây giờ cũng lẽ là do hồn phách bị tổn thương một phần mà không phải là tán hồn đúng như uy lưc của Đoạn Hồn Chưởng.
Không dừng lại một chút nào Vũ Tiểu Vũ nhanh chống đoạt lấy thanh chuỷ thủ phóng tới Trương Ngạo Thiên đâm một nhát giết chết hắn.
Ngay sau đó một cảm giác khó chịu từ bụng dâng lên Vũ Tiểu Vũ liên tục nôn khan những tiếng “ẹ” liên tục vang lên, đôi tay rung lẩy bẩy, đôi mắt bổng nhiễn trở nên đen tuyền cả người tràn đầy hắc ám, một lúc sau khi hắn bình tĩnh thì mọi thứ trờ lại như lúc ban đầu "Thì ra đây là cảm giác lần đầu tiên giết người sao, quát là ghê tởm".
Sau khi lấy lại tâm lý cân bằng, ánh mắt Vũ Tiểu Vũ nhìn Hoa Phương Tuyết tràn đầy băng lãng luôn phân vân không biết có nên giết nàng diệt khẩu hay không, Tiêu Dao Tử lúc nào cũng căn dặn hắn phải thật cẩn thật.
Lúc Vũ Tiểu Vũ lao đến giết Trương Ngạo Thiên, Hoa Phương Tuyết định ngăn hắn lại nhưng còn chưa kịp mở miệng hô lên thì Trương Ngạo Thiên đã bị giết chết vì Vũ Tiểu Vũ hắn hành động qua nhanh. Nàng với tay cầm những mảnh vãi che lại thân hình gợi cảm của mình chỉ là sau đó nàng mới biết nó chỉ là một hành động thừa thải mà thôi
Ngay lúc này Vũ Tiểu Vũ cầm thanh chuỷ thủ đi từ từ về phía của Hoa Phương Tuyết, nàng nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn chỉ cho là hắn định cưỡng hiếp mình nên nàng vội vàng ôm người rán lếch về phía sau, lòng đầy hoảng sợ nói:
“Ngươi định làm gì, ngươi… ngươi đừng bước tới đây”.
“Xin lỗi cô, nếu như ta không bước vào đây có lẽ sau khi làm nhục cô, bọn họ vẫn để cho cô sống nhưng bây giờ mọi chuyện khác rồi”. Vũ Tiểu Vũ bình tĩnh nói với nàng.
“Giết ta? Tại sao?” Hoa Phương Tuyết mặt không còn chút máu nói, “thì ra hắn không phải cưỡng hiếp mà muốn giết mình”.
“Cô đã thấy những thứ cô không nên thấy, nếu không giết cô thì ta sẽ bị giết, người liên quan đến ta cũng thế”.
“Xin người đừng giết ta, ngươi muốn gì ta cũng được đáp ứng, ngay cả muốn ta cũng được, chỉ cần người đừng giết ta là được, ngươi giết ta thì cả nhà ta cũng không thể sống sót”. Hoa Phương Tuyết mở miệng cầu xin
“Cô không có tư cách nói điều kiện vào ta”. Vũ Tiểu Vũ lạnh lùng nói,
Hắn từ từ đi đến bên cạnh Hoa Phương Tuyết, hơi dùng sức thanh chuỷ thủ đâm xuống, nhưng khi cách trước ngực nàng chừng một milimét thì dừng lại bời vì câu nói tiếp theo của Hoa Phương Tuyết.
“Thân thể ta rất đặc biệt, cùng nam nhân làm chuyện đó có thế giúp nam nhân đó tăng được một cấp cảnh giới cho dù bất kỳ cảnh giới nào, người không tu luyện có thể một bước lên Trúc Cơ, nếu ngươi là Trúc Cơ có thể thăng ngay Trúc Cơ trung kỳ, tương tự như vậy ở tất cả cảnh giới dưới Hóa Thần”.
“Chuyện ngươi nói đều là thiệt”. Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói vậy bắt đầu động tâm.
“Chắn chắc, Trương Ngạo Thiên và Mạc Văn Tài muốn cưỡng bức ta cũng chính là vì thế, có thể bọn họ đã nghe được từ đâu đó”. Thấy Vũ Tiểu Vũ buông lõng con dao, trái tim đang treo trên cỗ cũng buông lỏng mà giải thích.
“Mặc dù ta cũng động tâm nhưng ta nói rồi cô không có tư cách bàn điều kiện với ta, nếu như muốn thì trước khi giết cô mọi thứ này đều là của ta” Vũ Tiểu Vũ nói không một chút cảm xúc,
Tuy động tâm nhưng có hai chuyện làm hắn phân vân, một là Vũ Tiểu Vũ cũng không chắc nàng có nhìn ra được bộ chưởng pháp không, nhưng một khi nàng nói với kẻ nào đó thì chuyện này sẽ lại khác,hai là người ở đây có một cách thứ tra tấn gọi là sưu hồn, người đó có thể từ trong kí ức của nàng mà biết được sự thật. Vì thế hắn không thể mạo hiểm không giết nàng để giải quyết hậu quả được.
“Van cầu ngươi đừng giết ta, gia đình ta sẽ bị bọn họ giết mất”. Nàng vừa khóc vừa ôm chân hắn mặc cho cặp ngực no đủ đang dán vào đôi chân của hắn.
Đối với hàng động đầy kích thích này Vũ Tiêu Vũ chỉ có thể mặc kệ nói:
“Thế cô nói xem ngoài những thứ này cô có thể lấy ra cái gì để bảo toàn tính mạng cho cô”.
“Ta….” Hoa Phương Tuyết lúc này cũng không biết nói cái gì vì đúng như hắn nói ngoại trừ thân thể này ra thì nàng không còn cái gì để có thể cho hắn, đến chuyện thăng một cảnh giới mà hắn còn không hồi tâm thì những thứ trong túi trữ vật của nàng làm sao có thể.
“Được rồi,cô thương lộ bình an nhé”.
Thanh chuỷ thủ lại một lần nữa được vung lên, nhưng nó cũng một lần nữa dừng lại.
“Ta còn một bí mật nữa, bí mật này được chính miệng sự phụ ta nói cho ta biết”.
Hoa Phương Tuyết trong lúc cấp bách lại tung ra một bí mật, lúc này nàng rất hoảng hốt bỗng nhiên nàng nhớ đến một bí mật mà sư phự từ nói, nếu như có thể làm hắn vừa lòng thì có thể nàng sẽ không bị giết, gia đình của nàng cũng sẽ an toàn, nàng chết cũng không sao nhưng không thể để gia đình mình bị liên lụy được.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ đột nhiên ho khan, sắc mặt đỏ bừng một lúc sao liền phun ra một ngụm máu đen, thì ra sau một canh giờ dằn co chất độc trong người hắn cũng được dấu ấn tia chớp hóa giải đẩy ra ngoài.
Nhận thấy tình huống khác thường của Vũ Tiểu Vũ, cùng với lực lượng trong cơ thể bất đầu có thể vận chuyển, nàng định kéo dài thời gian nhầm tìm cách chạy trốn nhưng có vẻ như sau khi đột nhiên ho thì Vũ Tiểu Vũ cũng không có tình trạng xấu gì xảy ra, khiến cho này kế hoạch này bị chết trong trứng.
“Ngươi nói thử xem bí mật gì”. Vũ Tiểu Vũ lạnh nhạt hỏi Hoa Phương Tuyết
“ Phía sau Hiên Viên tông có một cấm địa dành cho để tử chân truyền tu luyện, đó là một khu vực linh khí dày đặc, có một hồ nước đóng băng, quanh năm phủ đầy tuyết trắng rất lạnh giá, nghe nói bên dưới hồ nước lạnh giá đó có một ngon tháp màu vàng tỏa ra ánh kim. Theo suy đoán của sư phụ ta thì nó rất có thể là pháp bảo của vị tiền bối Hóa Thần nào đó”.
“Này cô gái, cô định lừa ta à, cái này không tính là bí mật nhưng nếu như dễ dàng lấy được thì đâu tới lượt ta nhúng chàm, còn nữa khu vực đó chỉ dàng cho để tử chân truyền thì làm sao ta vô được, nếu như không còn gì để nói thì thôi ta tiễn cô một đoạn”. Vũ Tiểu Vũ dù gì cũng là một tay lão luyện trong thương trường làm sao có thể bị cô nhóc này lừa gạt được.
Vũ Tiểu Vũ vừa dứt lời thì thanh chuỷ thủ trên tay không một tiếng động đâm tới trước ngực Hoa Phương Tuyết tưởng chừng sẽ có một dòng máu tươi phún ra nhưng không một lần nữa nó dừng lại, không phải vì lương tâm cắn rứt mà lúc này, tất cả chỉ vì một ánh mắt, ánh mắt ai oán trong lúc tuyệt vọng của nàng làm cho hắn phải dừng tay, trước mắt Vũ Tiểu Vũ bây giờ không còn là Hoa Phương Tuyết nữa mà chính là Huỳnh Phương Trang người con gái mà hắn lấy đi trinh tiết trong lúc say xỉn, một nỗi ân hận dấy lên, cùng với ánh mắt ai oán đó làm cho bàn tay đang cầm thanh chuỷ thủ buông lõng rớt xuống đất kêu “leng keng”. Luồn ý thức đen tối lại tác quái khiến cho hắn mơ màng quên đi, tất cả chỉ còn lại người con gái trước mặt hắn mà thôi, đưa tay sờ vào khuôn mặt, đôi môi từ từ chạm vào hai cánh môi mềm, nụ hôn nhẹ nhàng trút tất cả cảm xúc.
Hoa Phương Tuyết hai mắt mở to, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra vừa nãy còn lạnh lùng một hai đòi giết, bây giờ lại trao nàng một nụ hôn nồng cháy chứ đầy tình cảm, nàng định phản ứng nhưng lại suy nghĩ đến một chuyện “ánh mắt của hắn, đúng chính là ánh mắt này, minh không nhìn ra một chút dục vọng nào trong đó, chỉ có một nỗi nhớ mong da giết từ sâu bên" nghĩ thế nên nàng không định phải kháng nhỡ đâu hắn tỉnh táo lại thì chả phải nàng sẽ chết sau thế là Hoa Phương Tuyết nồng nhiệt đáp lại.
Lúc này, bàn tay hắn bắt đầu xâm chiếm từng chỗ từng chỗ một, bộ ngực no đủ, cái bụng phằng lỳ không tùy vết, cuối cùng là khu rừng nguyên thủy bây giờ đã có một mảng lầy lội. Cảm xúc mãnh liệt truyền đến khiến Hoa Phương Tuyết không khỏi rên lên “ư ư” thân thể cơ giựt có vẻ nàng đã đạt được khoải cảm. Hai má đỏ bừng nàng cảm thấy bên dưới trống rỗng cần được khỏa lấp bàn tay vô thức lần mò đến nơi giữ hai đùi của Vũ Tiểu Vũ cũng vô thức cầm lấy một vật nóng hỏi.
Tưởng chừng như cảm xúc của hắn khó kìm nén, khi mà tiểu đệ đệ chỉ cách nơi u cốc một đoạn thì đột nhiên hắn tỉnh táo lại, vì lúc này dấu ấn hình tia chớp bắt đầu phát huy tác dụng, trước mắt hắn bây giờ không phải là người con gái khiến hắn có cảm giác tổi lội muốn bù đấp mà là người hắn muốn giết để bịch đầu mối nên làm cho hắn hoảng sợ không thôi, hắn không hiểu rót cuộc mình đã làm gì từ nãy đến giờ.
Hoa Phương Tuyết đang trong khoái cảm dạt giàu thấy hắn không hang động bèn đưa tay nắm lấy tiểu đệ đệ của hắn, nhưng lúc này Vũ Tiểu Vũ đã tỉnh táo làm sao cho nàng được như ý, hắn đứng lên nàng níu lại hai người dằn co, có lẽ vì bị thương chưa lành nên Vũ Tiểu Vũ đứng không vững liền ngã về phía sau kéo theo cả nàng, một tình huống buồn cười xảy ra, tiểu đệ đệ của hắn không ngờ đi vào trong miệng nàng.
Khoái cảm truyền đến khiến cho luồn ý thức đen tối bùn phát cùng cực, làm cho Vũ Tiểu Vũ gạt bỏ một chuyện sang một bên nào có lo nghĩ nhiều, cư nhiên dùng miệng nàng mà hành sự, Hoa Phương Tuyết dãy dụa mạnh liệt càng làm cho hắn tăng thêm kích thích nàng lại càng khó thoát ra được. Một lúc sau đó, dòng tinh hoa nóng ấm bắn thẳng vào trong miệng nàng kèm theo tiếng nói doạ nạt của Vũ Tiểu Vũ:
“Nuốt hết, nhả ra là ta giết cô”.
Thật ra những chuyện này cũng không phải là do hắn muốn làm thế mà chỉ là tự nhiên hắn cảm thấy như có một lực nào đó thôi thúc hắn làm như vậy, tội nghiệp cho Hoa Phương Tuyết nào dám cải lời hắn một ngụm nuốt hết…
Bên kia Trương Ngạo Thiên cũng không nhàn rỗi, tay nhanh chóng bắt pháp quyết một con Hỏa Long từ trong đôi tay hắn lao nhanh về phía Vũ Tiểu Vũ “thì ra hắn ta tu hỏa công”. Hắn nhớ trong một đoạn giới thiệu về thiên phú Linh Căn trong quyển Tu Tiên Chí có ghi “…Ở đại lục này hoài những người tu luyện có Linh Căn bình thường ra còn có những người có thiên phú bẩm sinh, khi mới sinh ra đã có một loại trong Ngũ Hành Linh Căn gồm năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Linh Căn. Trừ những linh căn này ra còn có một số Linh Căn thuộc tính khác khá hiếm như Lôi linh căn, Băng linh căn, Phong linh căn….nếu như tu luyện công pháp theo những Linh Căn này thì tu vi sẽ tăng tiến rất nhanh…”
Vũ Tiểu Vũ chật vật tránh né, công kích của Nhân Yêu hai người. Lui về một góc phía sau lợi dụng tốc độ của Phong Thiên Bộ hắn bắt đầu phải kích. Phi thanh chuỷ thủ về phía Hoa Hoa Xà dùng nó làm bàn đạp vận linh lực đánh một chưởng về phía Trương Ngạo Thiên. Hoa Hoa Xà nhanh chóng tránh né, rồi co mình phóng theo phía sau Vũ Tiểu Vũ
Lúc này, Trương Ngạo Thiên khẽ cười nhếch môi nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ như một thằng ngốc. Hắn lắc đầu tay lại bắt pháp quyết một con Hỏa Long lao về hướng Vũ Tiểu Vũ đang phóng tới. Hoa Hoa Xà cũng cùng lúc đuổi tới nó lại phả ra một làn khối độc chặn đường lui của Vũ Tiểu Vũ.
Bất ngờ xảy ra chưởng lực của Vũ Tiểu Vũ đi xuyên qua con Hỏa Long. Cả người hắn long tóc chẳng bị tổn hại, tuy Trương Ngạo Thiên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trước thế công lao tới hắn liền vung tay đối chưởng với Vũ Tiểu Vũ.
Ầm....
Vũ Tiểu Vũ bắn ngược về phía sau xuyên qua làn khó độc đụng vào vách đá, còn Trương Ngạo Thiên vẫn đứng bất động đôi tay hắn hơi run, lúc này con Hoa Hoa Xà không một chút khách khí phóng về phía Vũ Tiểu Vũ, hai cái nang nhọn hoắc cắm sau vào da thịt nơi cánh tay phải của Vũ Tiểu Vũ. Hắn vội vàng vung tay trái đánh bay nó đi, Hoa Hoa Xà tránh sang một bên thè chiếc lưỡi nhìn chăm chăm vào Vũ Tiểu Vũ, dường như đang chờ đợi con mồi của nó ngã gục.
Nhìn thấy tình trạng chật vật của Vũ Tiểu Vũ, Trương Ngạo Thiên cười lớn:
“hahaha, không thể nghĩ à, không thể nghĩ à, ngươi yếu sinh lý đến như vậy, ta chỉ mới đụng nhẹ một cái đã không đứng dậy nỗi, yếu mà bài đặt làm anh hùng cứu mỹ nhân à, buồn cười thật”.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ làm gì có thời gian mà đáp lại lời Trương Ngạo Thiên, cánh tay phải của Hắn đã bị nhuộm một màu xanh lục do nộc độc của con mãng xà, nộc độc thấm vào da thịt đau nhức không chịu nỗi, tưởng chừng như cách tay sẽ lặp tức biến thành vũng máu đúng như tưởng tượng của Trương Ngạo Thiên nhưng không phải thế, mặc dù nộc đôc đang tàn phá kinh mạch nơi cánh tay phải nhưng chúng cũng chỉ nằm quanh quẩn ở cánh tay mà thôi, dường như bị một lực lượng nào đó ràn buộc không cho nó lan ra khắp cơ thể.
Quả thật như thế ngay khi hai cái nanh nhọn của nó cắm vào da thịt nơi cánh tay phải thì dấu ấn hình tia chớp sau một thời gian không hoạt động, hôm nay lại chớp nháy. Lôi lực tràn ra khiến cho máu huyết sôi sục đồng thời nhanh chóng khống chế và thanh trừ nộc độc đang tồn tại trong cánh tay, chỉ là loại độc này quá mạnh nên cần phải mất một thời gian mới loại bỏ được.
Trương Ngạo Thiên nhìn Vũ Tiểu Vũ khó khăn đứng dậy không thể tin vào mắt mình:
“Không có khả năng, ngươi bị tiểu Hoa của ta cắn thì khó mà sống được, chuyện này làm sao có thể xảy ra được, mà cũng không sao với tình trạng như thế ngươi có thể đánh lại bọn ta sao”.
Vũ Tiểu Vũ nhìn hắn với ánh mắt kiên định:
“Đây là ngươi ép ta, vậy cũng đừng tránh sao ta độc ác”.
Đứng dựa vào vách tường Vũ Tiểu Vũ mặc cho cơn đau nhức từ cơ thể và cánh tay phải truyền đến, hắn vận dụng Âm lực vào lòng bàn tay trái một chưởng đánh ra, chưởng phong cực mạnh ngay lập tức đập vào người Trương Ngạo Thiên khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, do quả tự tin vào bản thân nên hắn không một chút phòng bị liền dính ngay một chưởng chính diện, đầu yêu thú Hoa Hoa Xà cũng bị đánh bay đi đập mạnh vào vách đá không nhúc nhích, một thời gian sau Trương Ngạo Thiên mới ngay ngốc ngồi một chỗ cười nói một mình.
Thì ra nhận thấy tình trạng của thân thể ngày càng trầm trọng, Vũ Tiểu Vũ không một chút do dự sử dụng thức thứ hai đánh ra một chưởng, khoảng thời gian này hắn cũng có nghiên cứu bộ chưởng pháp hai thức này, tuy không được mạnh mẽ như Tiểu Dao Tử sữ dụng nhưng hắn cũng nắm được một chút da lông, trình trạng của Trương Ngạo Thiên bây giờ cũng lẽ là do hồn phách bị tổn thương một phần mà không phải là tán hồn đúng như uy lưc của Đoạn Hồn Chưởng.
Không dừng lại một chút nào Vũ Tiểu Vũ nhanh chống đoạt lấy thanh chuỷ thủ phóng tới Trương Ngạo Thiên đâm một nhát giết chết hắn.
Ngay sau đó một cảm giác khó chịu từ bụng dâng lên Vũ Tiểu Vũ liên tục nôn khan những tiếng “ẹ” liên tục vang lên, đôi tay rung lẩy bẩy, đôi mắt bổng nhiễn trở nên đen tuyền cả người tràn đầy hắc ám, một lúc sau khi hắn bình tĩnh thì mọi thứ trờ lại như lúc ban đầu "Thì ra đây là cảm giác lần đầu tiên giết người sao, quát là ghê tởm".
Sau khi lấy lại tâm lý cân bằng, ánh mắt Vũ Tiểu Vũ nhìn Hoa Phương Tuyết tràn đầy băng lãng luôn phân vân không biết có nên giết nàng diệt khẩu hay không, Tiêu Dao Tử lúc nào cũng căn dặn hắn phải thật cẩn thật.
Lúc Vũ Tiểu Vũ lao đến giết Trương Ngạo Thiên, Hoa Phương Tuyết định ngăn hắn lại nhưng còn chưa kịp mở miệng hô lên thì Trương Ngạo Thiên đã bị giết chết vì Vũ Tiểu Vũ hắn hành động qua nhanh. Nàng với tay cầm những mảnh vãi che lại thân hình gợi cảm của mình chỉ là sau đó nàng mới biết nó chỉ là một hành động thừa thải mà thôi
Ngay lúc này Vũ Tiểu Vũ cầm thanh chuỷ thủ đi từ từ về phía của Hoa Phương Tuyết, nàng nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn chỉ cho là hắn định cưỡng hiếp mình nên nàng vội vàng ôm người rán lếch về phía sau, lòng đầy hoảng sợ nói:
“Ngươi định làm gì, ngươi… ngươi đừng bước tới đây”.
“Xin lỗi cô, nếu như ta không bước vào đây có lẽ sau khi làm nhục cô, bọn họ vẫn để cho cô sống nhưng bây giờ mọi chuyện khác rồi”. Vũ Tiểu Vũ bình tĩnh nói với nàng.
“Giết ta? Tại sao?” Hoa Phương Tuyết mặt không còn chút máu nói, “thì ra hắn không phải cưỡng hiếp mà muốn giết mình”.
“Cô đã thấy những thứ cô không nên thấy, nếu không giết cô thì ta sẽ bị giết, người liên quan đến ta cũng thế”.
“Xin người đừng giết ta, ngươi muốn gì ta cũng được đáp ứng, ngay cả muốn ta cũng được, chỉ cần người đừng giết ta là được, ngươi giết ta thì cả nhà ta cũng không thể sống sót”. Hoa Phương Tuyết mở miệng cầu xin
“Cô không có tư cách nói điều kiện vào ta”. Vũ Tiểu Vũ lạnh lùng nói,
Hắn từ từ đi đến bên cạnh Hoa Phương Tuyết, hơi dùng sức thanh chuỷ thủ đâm xuống, nhưng khi cách trước ngực nàng chừng một milimét thì dừng lại bời vì câu nói tiếp theo của Hoa Phương Tuyết.
“Thân thể ta rất đặc biệt, cùng nam nhân làm chuyện đó có thế giúp nam nhân đó tăng được một cấp cảnh giới cho dù bất kỳ cảnh giới nào, người không tu luyện có thể một bước lên Trúc Cơ, nếu ngươi là Trúc Cơ có thể thăng ngay Trúc Cơ trung kỳ, tương tự như vậy ở tất cả cảnh giới dưới Hóa Thần”.
“Chuyện ngươi nói đều là thiệt”. Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói vậy bắt đầu động tâm.
“Chắn chắc, Trương Ngạo Thiên và Mạc Văn Tài muốn cưỡng bức ta cũng chính là vì thế, có thể bọn họ đã nghe được từ đâu đó”. Thấy Vũ Tiểu Vũ buông lõng con dao, trái tim đang treo trên cỗ cũng buông lỏng mà giải thích.
“Mặc dù ta cũng động tâm nhưng ta nói rồi cô không có tư cách bàn điều kiện với ta, nếu như muốn thì trước khi giết cô mọi thứ này đều là của ta” Vũ Tiểu Vũ nói không một chút cảm xúc,
Tuy động tâm nhưng có hai chuyện làm hắn phân vân, một là Vũ Tiểu Vũ cũng không chắc nàng có nhìn ra được bộ chưởng pháp không, nhưng một khi nàng nói với kẻ nào đó thì chuyện này sẽ lại khác,hai là người ở đây có một cách thứ tra tấn gọi là sưu hồn, người đó có thể từ trong kí ức của nàng mà biết được sự thật. Vì thế hắn không thể mạo hiểm không giết nàng để giải quyết hậu quả được.
“Van cầu ngươi đừng giết ta, gia đình ta sẽ bị bọn họ giết mất”. Nàng vừa khóc vừa ôm chân hắn mặc cho cặp ngực no đủ đang dán vào đôi chân của hắn.
Đối với hàng động đầy kích thích này Vũ Tiêu Vũ chỉ có thể mặc kệ nói:
“Thế cô nói xem ngoài những thứ này cô có thể lấy ra cái gì để bảo toàn tính mạng cho cô”.
“Ta….” Hoa Phương Tuyết lúc này cũng không biết nói cái gì vì đúng như hắn nói ngoại trừ thân thể này ra thì nàng không còn cái gì để có thể cho hắn, đến chuyện thăng một cảnh giới mà hắn còn không hồi tâm thì những thứ trong túi trữ vật của nàng làm sao có thể.
“Được rồi,cô thương lộ bình an nhé”.
Thanh chuỷ thủ lại một lần nữa được vung lên, nhưng nó cũng một lần nữa dừng lại.
“Ta còn một bí mật nữa, bí mật này được chính miệng sự phụ ta nói cho ta biết”.
Hoa Phương Tuyết trong lúc cấp bách lại tung ra một bí mật, lúc này nàng rất hoảng hốt bỗng nhiên nàng nhớ đến một bí mật mà sư phự từ nói, nếu như có thể làm hắn vừa lòng thì có thể nàng sẽ không bị giết, gia đình của nàng cũng sẽ an toàn, nàng chết cũng không sao nhưng không thể để gia đình mình bị liên lụy được.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ đột nhiên ho khan, sắc mặt đỏ bừng một lúc sao liền phun ra một ngụm máu đen, thì ra sau một canh giờ dằn co chất độc trong người hắn cũng được dấu ấn tia chớp hóa giải đẩy ra ngoài.
Nhận thấy tình huống khác thường của Vũ Tiểu Vũ, cùng với lực lượng trong cơ thể bất đầu có thể vận chuyển, nàng định kéo dài thời gian nhầm tìm cách chạy trốn nhưng có vẻ như sau khi đột nhiên ho thì Vũ Tiểu Vũ cũng không có tình trạng xấu gì xảy ra, khiến cho này kế hoạch này bị chết trong trứng.
“Ngươi nói thử xem bí mật gì”. Vũ Tiểu Vũ lạnh nhạt hỏi Hoa Phương Tuyết
“ Phía sau Hiên Viên tông có một cấm địa dành cho để tử chân truyền tu luyện, đó là một khu vực linh khí dày đặc, có một hồ nước đóng băng, quanh năm phủ đầy tuyết trắng rất lạnh giá, nghe nói bên dưới hồ nước lạnh giá đó có một ngon tháp màu vàng tỏa ra ánh kim. Theo suy đoán của sư phụ ta thì nó rất có thể là pháp bảo của vị tiền bối Hóa Thần nào đó”.
“Này cô gái, cô định lừa ta à, cái này không tính là bí mật nhưng nếu như dễ dàng lấy được thì đâu tới lượt ta nhúng chàm, còn nữa khu vực đó chỉ dàng cho để tử chân truyền thì làm sao ta vô được, nếu như không còn gì để nói thì thôi ta tiễn cô một đoạn”. Vũ Tiểu Vũ dù gì cũng là một tay lão luyện trong thương trường làm sao có thể bị cô nhóc này lừa gạt được.
Vũ Tiểu Vũ vừa dứt lời thì thanh chuỷ thủ trên tay không một tiếng động đâm tới trước ngực Hoa Phương Tuyết tưởng chừng sẽ có một dòng máu tươi phún ra nhưng không một lần nữa nó dừng lại, không phải vì lương tâm cắn rứt mà lúc này, tất cả chỉ vì một ánh mắt, ánh mắt ai oán trong lúc tuyệt vọng của nàng làm cho hắn phải dừng tay, trước mắt Vũ Tiểu Vũ bây giờ không còn là Hoa Phương Tuyết nữa mà chính là Huỳnh Phương Trang người con gái mà hắn lấy đi trinh tiết trong lúc say xỉn, một nỗi ân hận dấy lên, cùng với ánh mắt ai oán đó làm cho bàn tay đang cầm thanh chuỷ thủ buông lõng rớt xuống đất kêu “leng keng”. Luồn ý thức đen tối lại tác quái khiến cho hắn mơ màng quên đi, tất cả chỉ còn lại người con gái trước mặt hắn mà thôi, đưa tay sờ vào khuôn mặt, đôi môi từ từ chạm vào hai cánh môi mềm, nụ hôn nhẹ nhàng trút tất cả cảm xúc.
Hoa Phương Tuyết hai mắt mở to, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra vừa nãy còn lạnh lùng một hai đòi giết, bây giờ lại trao nàng một nụ hôn nồng cháy chứ đầy tình cảm, nàng định phản ứng nhưng lại suy nghĩ đến một chuyện “ánh mắt của hắn, đúng chính là ánh mắt này, minh không nhìn ra một chút dục vọng nào trong đó, chỉ có một nỗi nhớ mong da giết từ sâu bên" nghĩ thế nên nàng không định phải kháng nhỡ đâu hắn tỉnh táo lại thì chả phải nàng sẽ chết sau thế là Hoa Phương Tuyết nồng nhiệt đáp lại.
Lúc này, bàn tay hắn bắt đầu xâm chiếm từng chỗ từng chỗ một, bộ ngực no đủ, cái bụng phằng lỳ không tùy vết, cuối cùng là khu rừng nguyên thủy bây giờ đã có một mảng lầy lội. Cảm xúc mãnh liệt truyền đến khiến Hoa Phương Tuyết không khỏi rên lên “ư ư” thân thể cơ giựt có vẻ nàng đã đạt được khoải cảm. Hai má đỏ bừng nàng cảm thấy bên dưới trống rỗng cần được khỏa lấp bàn tay vô thức lần mò đến nơi giữ hai đùi của Vũ Tiểu Vũ cũng vô thức cầm lấy một vật nóng hỏi.
Tưởng chừng như cảm xúc của hắn khó kìm nén, khi mà tiểu đệ đệ chỉ cách nơi u cốc một đoạn thì đột nhiên hắn tỉnh táo lại, vì lúc này dấu ấn hình tia chớp bắt đầu phát huy tác dụng, trước mắt hắn bây giờ không phải là người con gái khiến hắn có cảm giác tổi lội muốn bù đấp mà là người hắn muốn giết để bịch đầu mối nên làm cho hắn hoảng sợ không thôi, hắn không hiểu rót cuộc mình đã làm gì từ nãy đến giờ.
Hoa Phương Tuyết đang trong khoái cảm dạt giàu thấy hắn không hang động bèn đưa tay nắm lấy tiểu đệ đệ của hắn, nhưng lúc này Vũ Tiểu Vũ đã tỉnh táo làm sao cho nàng được như ý, hắn đứng lên nàng níu lại hai người dằn co, có lẽ vì bị thương chưa lành nên Vũ Tiểu Vũ đứng không vững liền ngã về phía sau kéo theo cả nàng, một tình huống buồn cười xảy ra, tiểu đệ đệ của hắn không ngờ đi vào trong miệng nàng.
Khoái cảm truyền đến khiến cho luồn ý thức đen tối bùn phát cùng cực, làm cho Vũ Tiểu Vũ gạt bỏ một chuyện sang một bên nào có lo nghĩ nhiều, cư nhiên dùng miệng nàng mà hành sự, Hoa Phương Tuyết dãy dụa mạnh liệt càng làm cho hắn tăng thêm kích thích nàng lại càng khó thoát ra được. Một lúc sau đó, dòng tinh hoa nóng ấm bắn thẳng vào trong miệng nàng kèm theo tiếng nói doạ nạt của Vũ Tiểu Vũ:
“Nuốt hết, nhả ra là ta giết cô”.
Thật ra những chuyện này cũng không phải là do hắn muốn làm thế mà chỉ là tự nhiên hắn cảm thấy như có một lực nào đó thôi thúc hắn làm như vậy, tội nghiệp cho Hoa Phương Tuyết nào dám cải lời hắn một ngụm nuốt hết…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.