Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra
Chương 23: Nấu Cơm, Nội Bắn Rót ℕướƈ Ŧıểυ (Caoh)
Nguỵ Thừa Trạch
15/03/2024
Cô bị hắn đánh hai cánh tay cùng cẳng chân tất cả đều là vết máu ứ đọng bầm tím, nhịn đau nấu cơm, uỷ khuất không chịu nổi, nước mắt một giọt lại một giọt không ngừng rơi.
Tịch Khánh Liêu ngồi ở trên sô pha xem di động của cô, ngữ khí thản nhiên nói:
“Xem ra hẳn là phải đem cô quay trở lại tầng hầm.”
Cái muỗng trong tay Hoa Cẩn rớt vào trong nồi, phát ra tiếng vang khi va chạm.
“Làm như vậy sẽ không có ai nghe thấy tiếng khi cô bị đánh, muốn chơi chết cô như thế nào đều được.”
Hoa Cẩn hoảng sợ nghe lời hắn nói.
Nhưng cô biết, nếu tranh luận cùng hắn, nam nhân này nhất định sẽ ném xuống điện thoại trong tay, xông lên túm lấy tóc cô nện xuống mặt tủ phía dưới, không thì đem mặt cô nhấn vào trong nước.
“Cơm làm xong chưa!” Hắn trừng mắt gào thét.
“Xong ngay, xong ngay đây!” Hoa Cẩn đem mì sợi mua ở siêu thị, toàn bộ thả vào trong nồi, dùng đũa quấy lên.
Mặt nước nóng bỏng phía trên dần hiện lên tầng bọt, ngay sau đó nước không ngừng dâng lên, chảy xuống bếp gas vang lên tiếng xèo xèo làm cô khϊếp sợ, vội vàng vặn lửa nhỏ lại.
“Đồ vô dụng.”
Cô như cũ không nói chuyện, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm trong nồi, vẫn là đem chén mì kia nấu hỏng, còn có chút mơ hồ không thấy rõ đáy nồi.
Tịch Khánh Liêu cầm lấy chiếc đũa gõ lên đầu cô: “Muốn độc chết tôi hay muốn cho tôi ăn thứ ghê tởm này?”
Hoa Cẩn quỳ gối bên chân hắn, mặc dù không rên một tiếng cúi đầu, vẫn cứ bị hắn nắm tóc kéo giật.
“Tôi hỏi cô sao không trả lời hả đồ kỹ nữ chết tiệt! Cô là người câm sao!”
“Tôi không, không biết nấu ăn.”
“Không biết thì phải học, trừ bỏ khóc ra cô còn làm được gì nữa, hay là dùng gương mặt này đi câu dẫn những người đàn ông khác, cô đã lên giường cùng bao nhiêu người rồi hả?”
“Vì sao không tin tôi.” Cô không cam lòng cắn môi dưới, dùng ánh mắt không rõ nhìn hắn.
Nam nhân khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cô biết, chính mình nói lời không nên nói, chọc giận hắn rồi.
Bang!
Hoa Cẩn bị đánh ngã trên mặt đất, hai chân cuộc tròn nằm sấp dưới đất không dậy nổi, đôi tay che mặt lại, hít cái mũi phát ra từng trận tiếng khóc.
Khuất nhục nổi lên trong lòng, tình trạng bây giờ vô cùng xấu hổ cùng nhục nhã, Tịch Khánh Liêu đá chân cô, tiếp tục chửi mắng đồ kỹ nữ chỉ biết nói dối.
Hắn ngồi ở trên sô pha, muốn kéo khoá quần xuống, Hoa Cẩn nghe ra thanh âm ấy, khủng hoảng bò về phía trước, trên mặt bị đánh sưng cũng bắt đầu trở nên phi thường doạ người: “Đừng thao tôi, đừng, trong bụng còn có đứa bé, đừng mà.”
Eo bị nam nhân ôm lấy, thô bạo kéo qua, đem chén mì đẩy xuống bàn, chén sứ nóng hổi nện trên mặt đất vỡ vụn, mà thân thể của cô thay thế cái chén, quỳ gối trên bàn.
Tịch Khánh Liêu từ phía sau kéo quần cô xuống, Hoa Cẩn đau khổ cầu xin hắn: “Anh muốn làm gì cũng được, đừng thao tôi, bên trong còn có đứa bé, đừng cắm vào!”
“Nếu dươиɠ ѵậŧ ông đây có thể cắm chết nó, thì cũng chính là điều nó đáng phải nhận được.”
Ngón tay Hoa Cẩn bấu chặt vào mặt bàn pha lê, đầu ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch, khóc rống đến nôn khan.
Lo bên ngoài có người nghe được lại đi báo án, Tịch Khánh Liêu lục tìm trong ngăn kéo lấy ra một cuộn băng dính trong suốt, dán kín miệng cô lại, cô có ý định muốn tránh thoát, nhưng băng dính quá chặt dẫn tới vết thương trên mặt cơ hồ bị kéo rách da, cô cũng chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt.
Đồ vật to lớn quen thuộc ‘bang’ một tiếng đánh nhẹ vào mông cô, phát ra tiếng bạch bạch thanh thuý dễ nghe, mỗi một phút đều khiêu chiến thần kinh mẫn cảm lại khủng hoảng, cô vặn vẹo cái mông muốn giẫy giụa, bàn tay nam nhân bóp chặt thịt mông, thấp giọng cười lạnh.
“Muốn chết hay sao mà còn dám câu dẫn tôi như vậy? Đem cái bụng cô thao hỏng, xem cô còn dám đi quyến rũ người khác hay không.”
“Ô ô!”
Miệng bị dán băng dính, làm mặt cô trở nên vặn vẹo, tiếng khóc rấm rứt không bật ra được, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.
“Đem âʍ ɦộ mở ra cho tôi, ông đây muốn thao thì đứa con trong bụng cô cũng phải nhường đường cho dươиɠ ѵậŧ đi vào.”
Qυყ đầυ to như nắm tay trẻ con, ở bên miệng huyệt động đảo quanh, thương tích lần trước còn chưa lành, âʍ đa͙σ không khép lại được, khô khốc một đường khó mà đi vào, Tịch Khánh Liêu một tay bóp chặt thịt mông bẻ ra hai bên, âm hiểm cười run run bả vai.
“Nhìn xem ông đây làm thế nào cắm chết cái đồ súc sinh trong bụng cô!”
Qυყ đầυ đỏ tươi hoàn toàn đi vào, bên trong hút chặt căn côn ŧᏂịŧ thô to của hắn, sướиɠ đến mức hắn tưởng như đang lạc chốn thiên đường. Hắn ấn chặt phần eo, chỗ sâu nhất bên trong từng chút một gặm cắn, tiến vào một chút hưởng thụ mỗi một chỗ co chặt bên trong thông đạo.
Đau đớn với cô mà nói là ngày một khuếch trương cực đại, đứa bé trong bụng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, bàn tay dán lên bụng, mơ hồ có thể cảm giác được căn côn ŧᏂịŧ kia gồ lên ở trên cái bụng.
Làm ơn…… Làm ơn, bé con, kiên trì một chút.
Băng dính trên miệng do giẫy giụa mà xê dịch, mồ hôi trên trán chảy ngày càng nhiều.
“Ưʍ...ha”
Nam nhân mê người thở dốc, một cái tát đánh trên cặp mông sưng đỏ, gậy gộc lạnh lẽo không ngừng ra vào mang lại vô vàn đau đớn, cô khóc đến kiệt quệ cũng chỉ có tiếng ô ô phát ra từ trong cổ họng.
Móng tay xẹt qua pha lê, trơn trợt không thể nắm chặt, thân thể ở trong tay nam nhân bị thao không ngừng di chuyển, âʍ đa͙σ co chặt mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, cô cuồng loạn ô ô gào thét, trên mông lại bị quất đánh càng mạnh hơn, thần kinh dưới da ngày một căng thẳng, bị phân chia ở giữa ngọn lửa cùng trên mặt nước, cả người đều như bị xé rách.
“Bức ăn dươиɠ ѵậŧ so với cái miệng ở trên còn sướиɠ hơn nhiều.”
“Đồ đê tiện, cắm chết cô, đúng là kỹ nữ mà! Đồ không biết xấu hổ, làm chết cô! Đem bức này thao lỏng sau này sẽ không có ai thèm thao cô nữa!”
Hắn lầm bầm lầu bầu tiết giận, bắt lấy hai cánh tay cô, quặp ra sau lưng, bị hắn túm chặt, hạ thân như máy đóng cọc bạch bạch tiến công, thân thể của cô sớm đã trở thành nơi để hắn phát tiết, Hoa Cẩn đến giờ phút này đã thôi không còn phản kháng cũng chỉ thêm uổng phí sức lực.
“Tê a....Mẹ nó, sướиɠ chết ông đây, thọc đến bên trong đứa con hoang đó! Nhìn xem tôi cắm chết nó, đồ con hoang!”
“Ô ô”
Tốc độ thọc vào rút ra làm hắn điên đảo, Hoa Cẩn chỉ có thể dùng lỗ mũi tham lam hít thở để duy trì dưỡng khí, đầu óc trì độn, thân thể không còn do chính mình khống chế.
Cô thật thống khổ.
Dùng quá nhiều sức nên âʍ đa͙σ bắt đầu chảy ra vài giọt tơ máu, dươиɠ ѵậŧ thô to dễ như trở bàn tay đem huyệt động chọc phá, bên trong chảy ra máu đỏ tươi.
Cánh tay bị hắn kéo đến sung huyết, trên vai cũng rải rác mảng bầm xanh tím, đuôi tóc bị dươиɠ ѵậŧ thọc cho lắc lư qua lại.
“Ư ưʍ.”
“Sướиɠ quá! Cái động dâʍ đãиɠ này sinh ra chính là để thao mà, mẹ nó, ông đây làm chết cô.”
Sau vài cái đâm chọc, hắn bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cọ rửa tử ©υиɠ cùng đứa bé chưa thành hình.
Nam nhân thở hồng hộc dừng lại động tác, một lúc sau đem nướ© ŧıểυ tích trữ đã lâu trong bàng quang toàn bộ đều bắn vào trong thân thể cô, đập ở nơi sâu nhất trong tử ©υиɠ, triệt để tưới đến cái bụng căng phồng lên.
Việc rót nướ© ŧıểυ đã bị làm đến quen thuộc, lúc còn ở trong tầng hầm cô thường xuyên bị hắn lăng nhục đùa bỡn như vậy, đã sớm thành thói quen người đầy mùi không dễ ngửi, nhưng đứa bé trong bụng giờ đây lại bị hắn làm bẩn.
Tịch Khánh Liêu ngồi ở trên sô pha xem di động của cô, ngữ khí thản nhiên nói:
“Xem ra hẳn là phải đem cô quay trở lại tầng hầm.”
Cái muỗng trong tay Hoa Cẩn rớt vào trong nồi, phát ra tiếng vang khi va chạm.
“Làm như vậy sẽ không có ai nghe thấy tiếng khi cô bị đánh, muốn chơi chết cô như thế nào đều được.”
Hoa Cẩn hoảng sợ nghe lời hắn nói.
Nhưng cô biết, nếu tranh luận cùng hắn, nam nhân này nhất định sẽ ném xuống điện thoại trong tay, xông lên túm lấy tóc cô nện xuống mặt tủ phía dưới, không thì đem mặt cô nhấn vào trong nước.
“Cơm làm xong chưa!” Hắn trừng mắt gào thét.
“Xong ngay, xong ngay đây!” Hoa Cẩn đem mì sợi mua ở siêu thị, toàn bộ thả vào trong nồi, dùng đũa quấy lên.
Mặt nước nóng bỏng phía trên dần hiện lên tầng bọt, ngay sau đó nước không ngừng dâng lên, chảy xuống bếp gas vang lên tiếng xèo xèo làm cô khϊếp sợ, vội vàng vặn lửa nhỏ lại.
“Đồ vô dụng.”
Cô như cũ không nói chuyện, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm trong nồi, vẫn là đem chén mì kia nấu hỏng, còn có chút mơ hồ không thấy rõ đáy nồi.
Tịch Khánh Liêu cầm lấy chiếc đũa gõ lên đầu cô: “Muốn độc chết tôi hay muốn cho tôi ăn thứ ghê tởm này?”
Hoa Cẩn quỳ gối bên chân hắn, mặc dù không rên một tiếng cúi đầu, vẫn cứ bị hắn nắm tóc kéo giật.
“Tôi hỏi cô sao không trả lời hả đồ kỹ nữ chết tiệt! Cô là người câm sao!”
“Tôi không, không biết nấu ăn.”
“Không biết thì phải học, trừ bỏ khóc ra cô còn làm được gì nữa, hay là dùng gương mặt này đi câu dẫn những người đàn ông khác, cô đã lên giường cùng bao nhiêu người rồi hả?”
“Vì sao không tin tôi.” Cô không cam lòng cắn môi dưới, dùng ánh mắt không rõ nhìn hắn.
Nam nhân khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cô biết, chính mình nói lời không nên nói, chọc giận hắn rồi.
Bang!
Hoa Cẩn bị đánh ngã trên mặt đất, hai chân cuộc tròn nằm sấp dưới đất không dậy nổi, đôi tay che mặt lại, hít cái mũi phát ra từng trận tiếng khóc.
Khuất nhục nổi lên trong lòng, tình trạng bây giờ vô cùng xấu hổ cùng nhục nhã, Tịch Khánh Liêu đá chân cô, tiếp tục chửi mắng đồ kỹ nữ chỉ biết nói dối.
Hắn ngồi ở trên sô pha, muốn kéo khoá quần xuống, Hoa Cẩn nghe ra thanh âm ấy, khủng hoảng bò về phía trước, trên mặt bị đánh sưng cũng bắt đầu trở nên phi thường doạ người: “Đừng thao tôi, đừng, trong bụng còn có đứa bé, đừng mà.”
Eo bị nam nhân ôm lấy, thô bạo kéo qua, đem chén mì đẩy xuống bàn, chén sứ nóng hổi nện trên mặt đất vỡ vụn, mà thân thể của cô thay thế cái chén, quỳ gối trên bàn.
Tịch Khánh Liêu từ phía sau kéo quần cô xuống, Hoa Cẩn đau khổ cầu xin hắn: “Anh muốn làm gì cũng được, đừng thao tôi, bên trong còn có đứa bé, đừng cắm vào!”
“Nếu dươиɠ ѵậŧ ông đây có thể cắm chết nó, thì cũng chính là điều nó đáng phải nhận được.”
Ngón tay Hoa Cẩn bấu chặt vào mặt bàn pha lê, đầu ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch, khóc rống đến nôn khan.
Lo bên ngoài có người nghe được lại đi báo án, Tịch Khánh Liêu lục tìm trong ngăn kéo lấy ra một cuộn băng dính trong suốt, dán kín miệng cô lại, cô có ý định muốn tránh thoát, nhưng băng dính quá chặt dẫn tới vết thương trên mặt cơ hồ bị kéo rách da, cô cũng chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt.
Đồ vật to lớn quen thuộc ‘bang’ một tiếng đánh nhẹ vào mông cô, phát ra tiếng bạch bạch thanh thuý dễ nghe, mỗi một phút đều khiêu chiến thần kinh mẫn cảm lại khủng hoảng, cô vặn vẹo cái mông muốn giẫy giụa, bàn tay nam nhân bóp chặt thịt mông, thấp giọng cười lạnh.
“Muốn chết hay sao mà còn dám câu dẫn tôi như vậy? Đem cái bụng cô thao hỏng, xem cô còn dám đi quyến rũ người khác hay không.”
“Ô ô!”
Miệng bị dán băng dính, làm mặt cô trở nên vặn vẹo, tiếng khóc rấm rứt không bật ra được, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.
“Đem âʍ ɦộ mở ra cho tôi, ông đây muốn thao thì đứa con trong bụng cô cũng phải nhường đường cho dươиɠ ѵậŧ đi vào.”
Qυყ đầυ to như nắm tay trẻ con, ở bên miệng huyệt động đảo quanh, thương tích lần trước còn chưa lành, âʍ đa͙σ không khép lại được, khô khốc một đường khó mà đi vào, Tịch Khánh Liêu một tay bóp chặt thịt mông bẻ ra hai bên, âm hiểm cười run run bả vai.
“Nhìn xem ông đây làm thế nào cắm chết cái đồ súc sinh trong bụng cô!”
Qυყ đầυ đỏ tươi hoàn toàn đi vào, bên trong hút chặt căn côn ŧᏂịŧ thô to của hắn, sướиɠ đến mức hắn tưởng như đang lạc chốn thiên đường. Hắn ấn chặt phần eo, chỗ sâu nhất bên trong từng chút một gặm cắn, tiến vào một chút hưởng thụ mỗi một chỗ co chặt bên trong thông đạo.
Đau đớn với cô mà nói là ngày một khuếch trương cực đại, đứa bé trong bụng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, bàn tay dán lên bụng, mơ hồ có thể cảm giác được căn côn ŧᏂịŧ kia gồ lên ở trên cái bụng.
Làm ơn…… Làm ơn, bé con, kiên trì một chút.
Băng dính trên miệng do giẫy giụa mà xê dịch, mồ hôi trên trán chảy ngày càng nhiều.
“Ưʍ...ha”
Nam nhân mê người thở dốc, một cái tát đánh trên cặp mông sưng đỏ, gậy gộc lạnh lẽo không ngừng ra vào mang lại vô vàn đau đớn, cô khóc đến kiệt quệ cũng chỉ có tiếng ô ô phát ra từ trong cổ họng.
Móng tay xẹt qua pha lê, trơn trợt không thể nắm chặt, thân thể ở trong tay nam nhân bị thao không ngừng di chuyển, âʍ đa͙σ co chặt mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, cô cuồng loạn ô ô gào thét, trên mông lại bị quất đánh càng mạnh hơn, thần kinh dưới da ngày một căng thẳng, bị phân chia ở giữa ngọn lửa cùng trên mặt nước, cả người đều như bị xé rách.
“Bức ăn dươиɠ ѵậŧ so với cái miệng ở trên còn sướиɠ hơn nhiều.”
“Đồ đê tiện, cắm chết cô, đúng là kỹ nữ mà! Đồ không biết xấu hổ, làm chết cô! Đem bức này thao lỏng sau này sẽ không có ai thèm thao cô nữa!”
Hắn lầm bầm lầu bầu tiết giận, bắt lấy hai cánh tay cô, quặp ra sau lưng, bị hắn túm chặt, hạ thân như máy đóng cọc bạch bạch tiến công, thân thể của cô sớm đã trở thành nơi để hắn phát tiết, Hoa Cẩn đến giờ phút này đã thôi không còn phản kháng cũng chỉ thêm uổng phí sức lực.
“Tê a....Mẹ nó, sướиɠ chết ông đây, thọc đến bên trong đứa con hoang đó! Nhìn xem tôi cắm chết nó, đồ con hoang!”
“Ô ô”
Tốc độ thọc vào rút ra làm hắn điên đảo, Hoa Cẩn chỉ có thể dùng lỗ mũi tham lam hít thở để duy trì dưỡng khí, đầu óc trì độn, thân thể không còn do chính mình khống chế.
Cô thật thống khổ.
Dùng quá nhiều sức nên âʍ đa͙σ bắt đầu chảy ra vài giọt tơ máu, dươиɠ ѵậŧ thô to dễ như trở bàn tay đem huyệt động chọc phá, bên trong chảy ra máu đỏ tươi.
Cánh tay bị hắn kéo đến sung huyết, trên vai cũng rải rác mảng bầm xanh tím, đuôi tóc bị dươиɠ ѵậŧ thọc cho lắc lư qua lại.
“Ư ưʍ.”
“Sướиɠ quá! Cái động dâʍ đãиɠ này sinh ra chính là để thao mà, mẹ nó, ông đây làm chết cô.”
Sau vài cái đâm chọc, hắn bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cọ rửa tử ©υиɠ cùng đứa bé chưa thành hình.
Nam nhân thở hồng hộc dừng lại động tác, một lúc sau đem nướ© ŧıểυ tích trữ đã lâu trong bàng quang toàn bộ đều bắn vào trong thân thể cô, đập ở nơi sâu nhất trong tử ©υиɠ, triệt để tưới đến cái bụng căng phồng lên.
Việc rót nướ© ŧıểυ đã bị làm đến quen thuộc, lúc còn ở trong tầng hầm cô thường xuyên bị hắn lăng nhục đùa bỡn như vậy, đã sớm thành thói quen người đầy mùi không dễ ngửi, nhưng đứa bé trong bụng giờ đây lại bị hắn làm bẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.