Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)
Chương 9
Judith McNaught
17/08/2020
Cho đến tận chiều hôm sau, Victoria vẫn không thể nào gạt ra khỏi tâm trí nàng nụ hôn rung trời chuyển đất của Jason. Ngồi trên bãi cỏ bên cạnh Willie, nàng vuốt ve cái đầu kiêu hãnh của nó trong lúc nó gặm khúc xương nàng mang cho. Ngắm nhìn nó, nàng lại nghĩ tới thái độ thoải mái tươi cười của Jason khi nụ hôn đã dứt, và bụng nàng thắt lại khi nàng so sánh sự ngây ngô ngốc nghếch của nàng với vẻ thạo đời và từng trải của hắn.
Làm sao hắn có thể ôm nàng và hôn nàng như thể hắn đang muốn ngấu nghiến cả nàng mới có một phút trước, và rồi lại cợt nhả về điều đó ngay một phút sau? Và nàng tự hỏi ở đâu ra mà nàng tìm được cái khả năng hoà hợp với tâm trạng vui tươi của hắn trong khi tất cả xúc giác nàng đang quay cuồng và hai đầu gối thì ríu vào nhau? Và sau tất cả những chuyện đó, làm sao mà hắn có thể nhìn nàng với cặp mắt làm người ta đông cứng ấy của hắn và khuyên nàng đừng có mà phạm phải cái sai lầm mà ‘hàng tá’ phụ nữ khác đã phạm?
Điều gì khiến hắn cư xử như thế nhỉ? Nàng tự hỏi. Hắn là không thể đối phó, không thể thấu hiểu. Nàng đã cố gắng làm thân với hắn, chỉ để kết thúc bằng việc bị hôn. Mọi thứ dường như thật khác biệt ở nước Anh; có lẽ ở đây, những nụ hôn như thế chẳng là gì khác ngoài chuyện thường ngày và nàng chẳng có lý do gì mà cảm thấy tội lỗi hay giận dữ. Nhưng nàng cảm thấy thế. Nỗi thiếu vắng Andrew đã nhấn chìm nàng, và nàng rùng mình hổ thẹn vì sự tham gia tự nguyện của nàng vào nụ hôn của Jason.
Nàng ngẩng lên khi Jason phi ngựa về phía chuồng ngựa. Hắn đã đi săn sáng nay, vì thế nàng đã có thể tránh mặt hắn trong khi nàng cố trấn tĩnh lại, nhưng cuộc hoãn chiến của nàng đang đi tới hồi kết - cỗ xe của bá tước Collingwood đang chạy tới trên con đường phía trước. Nàng miễn cưỡng đứng dậy. “Đi nào, Willie,” nàng nghiêm nghị nói. “Hãy cùng đi báo cho Đức ông Fielding là ông bà bá tước đã đến rồi, và tránh cho ông O’Malley tội nghiệp một chuyến đi không cần thiết xuống trại ngựa.”
Con chó ngẩng đầu và xem xét nàng với đôi mắt thông minh, nhưng nó không cử động. “Đã đến lúc mày ngưng chuyện trốn tránh con người rồi. Tao chẳng phải là nô lệ của mày, mày biết thế chứ, và tao từ chối tiếp tục mang thức ăn tới đây cho mày. Northrup cho tao biết là mày thường được cho ăn ở chỗ chuồng ngựa mà. Đi nào, Willie!” nàng lặp lại, quyết tâm là ít nhất cũng kiểm soát được một phần nhỏ này của cuộc đời nàng. Nàng bước thêm hai bước và đợi. Con chó đứng dậy và nhìn nàng, cái vẻ báo động của nó làm nàng tin chắc là nó hiểu mệnh lệnh.
“Willie,” nàng gắt gỏng, “tao đang càng lúc càng không thể chịu nối những đồ kiêu ngạo.” nàng vặn vẹo những ngón tay. “Tao bảo đi!” Nàng lại bước lên trước, ngoái lại nhìn qua vai và sẵn sàng tóm gáy con vật cứng cổ kia mà lôi đi nếu nó từ chối. “Đi!” nàng cương quyết nói, và lần này nó chậm rãi đi theo sau nàng.
Phấn chấn vì chiến thắng nhỏ của nàng, Victoria bước về phía trại ngựa mà Jason đang xuất hiện từ đó, cây súng săn dài của hắn cầm lỏng lẻo trong một bên tay.
Ở trước nhà, Bá tước Collingwood nhắc vợ anh xuống xe ngựa. “Họ đây rồi, ở đằng kia kìa,” anh chàng bảo vợ, hất đầu về phía trại ngựa. Giữ tay nàng vào khuỷu tay mình một cách đầy thương yêu, anh ta rảo bước băng qua bãi cỏ về phía hai người. “Mỉm cười nào,” anh ta thì thầm trêu vợ khi những bước chân nàng tụt lại sau. “Trông em như thể em sắp sửa đi gặp một tên đao phủ ấy.”
“Ít nhiều em cảm thấy thế đấy,” Caroline thừa nhận, và mỉm cười bẽn lẽn với anh. “Em biết anh sẽ cười, nhưng Đức ông Fielding làm em hoảng một chút.” Nàng gật đầu trước cái nhìn hoảng hốt của chồng nàng. “Em không phải là người duy nhất cảm thấy thế - hầu như mọi người đều sợ ông ta.”
“Jason là một người xuất sắc, Caroline. Ta đã kiếm được những món lãi khổng lồ từ mọi cuộc đầu tư mà anh ấy đã tử tế gợi ý cho anh.”
“Có lẽ thế, nhưng mà ông ấy vẫn cứ khó gần phát sợ lên và... và thật gớm guốc, thế đấy. Hơn nữa, ông ta có khả năng đưa ra cái kiểu gạt bỏ người ta hung bạo đến nỗi người ta cảm thấy muốn chìm ngỉm. Tại sao à, tháng trước, ông ấy bảo Cô Farraday rằng ông ấy không thích những cô gái cứ mủm mỉm cười điệu - đặc biệt là những cô cứ bấu víu vào tay ông ấy trong khi mủm mỉm điệu đà.”
“Thế Cô Farraday trả lời sao?”
“Cô ấy có thể nói gì chứ? Cô ấy đang bám vào tay ông ta và đang mủm mỉm cười duyên. Chuyện đó thật là ngượng.”
Làm ngơ nụ cười nhiều ý nghĩa của chồng nàng, nàng vuốt chiếc găng tay màu trắng ngoài những ngón tay dài của nàng. “Phụ nữ thấy gì ở ông ta nhỉ, em không thể hình dung nổi, thế mà họ vẫn cứ làm duyên làm dáng mỗi khi ông ấy có mặt. Đúng, ông ấy giàu nứt đố đổ vách, với sáu cái điền trang và có trời biết là bao nhiêu bảng một năm - và, dĩ nhiên, ông ấy là Công tước Atherton tiếp theo nữa. Và em cũng dành cho ông ta một sự công bằng là thừa nhận ông ta đẹp trai hiếm có-”
“Nhưng nàng vẫn không thể hiểu phụ nữ thấy gì ở anh ấy ư?” chồng nàng tủm tỉm trêu.
Caroline lắc đầu, nói nhỏ lại khi họ gần tới hai người kia. “Cốt cách của ông ta chả đẹp tí nào. Ngược lại nữa ấy - ông ấy thô lỗ đến sửng sốt!”
“Khi một người đàn ông bị đeo đuổi không ngừng nghỉ vì tài sản và danh hiệu của ong ta, ông ta nên được thông cảm vì thảng hoặc có mất bình tĩnh.”
“Anh có thể nghĩ thế, nhưng về phần em, em cực kỳ động lòng thương xót cho Cô Seaton. Nghĩ xem cô ấy chắc phải khủng khiếp đến thế nào khi sống cùng một nhà với ông ấy.”
“Anh không biết liệu cô ấy có khủng khiếp hay không, nhưng anh có ấn tượng là cô ấy cô đơn và cần một người bạn để chỉ cho cô ấy làm sao mà tiếp tục xoay xở ở nước Anh.”
“Chắc cô ấy đau buồn lắm,” Caroline đồng ý đầy cảm thông và ngắm nhìn Victoria, người vừa mới đến chỗ Jason và đang nói chuyện với hắn ta.
“Ông bà bá tước dã tới,” Victoria nói với Jason, phong thái của nàng lịch sự một cách lạnh nhạt.
“Ta thấy rồi. Họ đang theo nàng tới đây,” Jason giải thích, “họ chỉ cách nàng có mấy bước ngay sau lưng nàng kìa.” Hắn lại nhìn nàng, rồi trân cứng mình, sự chăm chú của hắn tập trung vào một cái gì đó ngay sau lưng nàng, về bên trái. “Tránh!” hắn ra lệnh, đẩy nàng thẳng cánh sang một bên trong khi hắn vung khẩu súng lên vai. Sau lưng Victoria nghe thấy một tiếng gầm nhỏ, kinh khủng, và bỗng nhiên nàng hiểu Jason định làm gì.
“Không!” nàng hét lên. Điên cuồng vùng ra, nàng hất cái nòng súng lên trời và quì sụp xuống, vòng tay ôm quanh Willie và nhìn chăm chăm vào Jason. “Anh điên rồi! Điên rồi! Willie đã làm gì đáng để bị anh bỏ đói và bắn chết nào?” nàng cuồng nộ vừa hỏi vừa thoa đầu con chó. “Nó có bơi vào dòng suối của anh không hay - hay dám không tuân bất cứ lệnh nào của anh không hay ---”
Khẩu súng trượt qua những ngón tay tê cóng của Jason cho đến khi nòng súng chĩa một cách vô hại xuống mặt đất. “Victoria,” hắn nói bằng giọng bình tĩnh ngược hẳn với vẻ mặt xanh tái căng thẳng của hắn, “đó không phải là Willie. Willie là một chú chó Ê cốt, và ta đã cho Collingwoods mượn nó ba ngày trước để lấy giống.”
Bàn tay đang ve vuốt của Victoria dừng lại giữa chừng.
“Trừ phi ta mù hoặc ta mất trí trong giây vừa rồi, ta đoán con vật mà nàng đang ấp ủ y hệt một bà mẹ đang bảo vệ đứa con mình kia chí ít cũng là sói một nửa.”
Victoria nuốt khan và chậm chạp đứng lên. “Ngay cả khi nó không phải là Willie, nó vẫn là một con chó, không phải sói,” nàng khăng khăng bướng bỉnh. “Nó biết câu lệnh ‘Đến đây’.”
“Nó một phần là chó,” Jason phản đối. Định kéo nàng tránh xa con vật, hắn bước lên một bước và túm lấy cánh tay nàng - một hành động gây ra phản ứng ngay tắp lự của con chó, nó thu mình lại, gầm gừ và nhe nanh ra, lông dựng đứng cả lên trên lưng nó. Jason thả tay nàng ra, những ngón tay của hắn chầm chậm lần về cò súng. “Tránh xa nó đi, Victoria.”
Đôi mắt của Victoria dán chặt vào khẩu súng. “Đừng làm thế!” nàng điên cuồng cảnh cáo. “Tôi không cho anh làm thế. Nếu anh bắn nó, tôi sẽ bắn anh, tôi thề tôi sẽ bắn. Tôi là một tay súng cừ hơn là một tay bơi nhiều- bất kỳ ai bên nhà cũng sẽ cho anh biết thế. Jason!” nàng thổn thức kêu lên. “Nó là một con chó và nó chỉ cố bảo vệ tôi khỏi anh. Ai cũng có thể hiểu thế! Nó là bạn tôi. Xin anh, xin anh đừng bắn nó. Làm ơn...”
Bủn rủn vì cảm giác nhẹ cả người, nàng nhìn bàn tay Jason thả lỏng trên khẩu súng và lần nữa nòng súng lại chĩa xuống cỏ một cách vô hại. “Ngừng quanh quẩn cạnh nó đi,” hắn ra lệnh. “Ta sẽ không bắn nó.”
“Anh hứa với tôi như một quí ông chứ?” Victoria khăng khăng, nàng vẫn lấy thân mình che chắn cho Sói trong khi nàng đấu tranh để ngăn chặn một cuộc đối đầu chí tử giữa chú chó can đảm đang cố bảo vệ nàng và người đàn ông cầm thứ vũ khí chết chóc đã chuẩn bị để giết nó vì nó làm thế.
“Ta trao nàng lời hứa của ta.”
Victoria dợm bước đi, nhưng rồi nàng nhớ ra điều gì đó Jason đã nói với nàng và nàng lại nhanh chóng chen vào giữa hai chiến sĩ. Nhìn Jason một cách đầy nghi hoặc, nàng nhắc nhở hắn, “Anh đã bảo tôi anh không phải là một quí ông và anh không có nguyên tắc. Làm sao tôi biết anh sẽ trân trọng lời hứa của anh như là một quí ông?”
Đôi mắt báo đen của Jason lấp lánh một tia vui thú miễn cưỡng khi hắn nhìn cô gái trẻ không có gì phòng thủ, người đang vừa đồng thời đấu tranh cho một con sói, vừa thách thức hắn với vẻ nổi loạn. “Ta sẽ trân trọng nó. Bây giờ, đừng có xử sự như thể là Joan d’Arc nữa.”
“Tôi không chắc là tôi tin được anh. Anh có thề điều đó với Đức ông Collingwood nữa được không?”
“Nàng đang đùa với vận may của mình đấy, cô gái thân mến của ta,” Jason êm ái cảnh cáo.
Mặc dầu được nói ra thật lặng lẽ, lời nói đó vang lên ý đe doạ không thể chối cãi, và Victoria lưu ý thấy, không phải bởi vì nàng sợ hậu quả mà bởi vì bản năng nàng cảm thấy là Jason sẽ làm như hắn đã hứa. Nàng gật đầu và bước đi, nhưng cả vóc dạc to lớn của con chó thì vẫn thủ thế tấn công, ánh mắt đe doạ của nó vẫn dán vào Jason.
Về phần hắn, hắn vẫn đang nhìn con vật, khẩu súng vẫn sẵn sàng bên cạnh hắn. Tuyệt vọng, Victoria quay sang con chó. “Nằm xuống!” nàng ra lệnh, thực tâm không mong nó sẽ tuân lời.
Con chó do dự và rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
“Đấy, thấy không!” Victoria vung tay lên vì nhẹ nhõm. “Nó đã được huấn luyện tốt nhờ ai đó. Và nó biết khẩu súng của anh sẽ làm nó đau - đấy là lý do tại sao nó cứ nhìn khẩu súng. Nó thông minh!”
“Rất thôngminh,” Jason đồng ý với vẻ châm biếm lạnh lùng. “Đủ thông minh để sống ngay dưới mũi ta trong khi ta và mọi người trong mấy dặm xung quanh đã săn lùng cái con ‘sói’ tấn công chuồng gà và khủng bố cả làng.”
“Đấy là lý do anh đi săn mỗi ngày sao?” Khi Jason gật đầu, Victoria tuôn ra một tràng không nghỉ, tất cả đều nhằm chặn trước Jason không cho con chó ở lại trong điền trang. “Ờ, nó không phải là sói, nó là chó, anh có thể thấy thế. Và tôi đã cho nó ăn hàng ngày, thế nên nó không có lý do gì mà tấn công chuồng gà nữa. Nó cũng rất thông minh, và nó hiểu điều tôi nói.”
“Vậy có lẽ nàng có thể nhắc nó rằng thật bất lịch sự khi cứ ngồi đó mà đợi cơ hội cắn vào tay người mà chí ít thì cũng đã gián tiếp cho nó ăn chứ.”
Victoria liếc một cái vào kẻ bảo vệ quá hăng hái của nàng và rồi nhìn qua Jason. “Tôi nghĩ nếu anh tóm lấy tôi lần nữa và tôi bảo nó đừng có gầm gừ với anh, nó sẽ hiểu. Nào, tóm lấy tôi.”
“Ta thích vặn cổ nàng,” Jason nói nửa đùa nửa thật, nhưng hắn nắm lấy tay nàng như nàng yêu cầu. Con vật thu mình lại, sẵn sàng nhảy xổ lên, gầm gừ.
“Không!” Victoria nghiêm khắc nói, và con sói được gọi là Willie thả lỏng, chần chừ, rồi liếm bàn tay nàng.
Victoria thở phào nhẹ nhõm. “Đấy, thấy không, nó có tác dụng. Tôi sẽ trông nom nó cẩn thận hết sức. và nó sẽ không làm phiền bất kỳ ai một tí tẹo nào nếu anh cho nó ở lại.”
Jason không thể nào chống lại nổi cả lòng can đảm lẫn vẻ van nài trong đôi mắt xanh sáng rực của nàng. “Xích con chó của nàng lại,” hắn thở dài. Khi nàng bắt đầu phản đối, hắn nói, “Ta sẽ sai Northrup báo cho những người gác rừng biết không được làm hại nó, nhưng nếu nó lang thang vào đất nhà ai, người ta sẽ bắn nó ngay lập tức. Nó chưa tấn công ai, nhưng nông dân quí gà qué của họ, với cả gia đình họ nữa.”
Hắn ngăn chặn bất kỳ lời tranh cãi nào tiếp theo bằng cách đơn giản là quay sang chào vợ chồng bá tước Collingwood, và lần đầu tiên Victoria nhớ ra sự hiện diện của họ.
Cơn xấu hổ làm nàng cảm thấy nóng ran người khi nàng ráng sức đối mặt với người phụ nữ mà Jason rõ ràng đã xem như là một hình mẫu của sự đúng mực. Thay vì vẻ khinh khi ngạo mạn nàng chờ đợi là sẽ thấy trên mặt của nữ bá tước, Công nương Collingwood lại đang ngắm nghía nàng với vẻ gì đó trông như là ngưỡng mộ tươi vui. Jason giới thiệu hai người với nhau và rồi đi mất cùng với ông bá tước để thảo luận mấy vụ làm ăn, vô tâm để Victoria ở lại tự mình xoay trở lấy với bà bá tước.
Công nương Collingwood là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng bất tiện. “Tôi có thể đi với cô trong khi cô xích con chó của cô không?”
Victoria gật đầu, xát đôi bàn tay mướt mồ hôi của nàng lên váy. “Bà - bà hẳn phải nghĩ tôi là người phụ nữ cư xử tệ nhất trên đời,” nàng nói một cách khổ sở.
“Không,” Caroline Collingwood nói và cắn môi dưới của cô để nhịn cười, “nhưng tôi nghĩ cô là người can đảm nhất, không thể chối cãi được.”
Victoria sửng sốt. “Bởi vì tôi không sợ Willie ư?”
Nữ bá tước lắc đầu. “Bởi vì cô không sợ Đức ông Fielding,” cô cười đính chính.
Victoria ngắm người đẹp tóc đen lộng lẫy trong trang phục đẹp đẽ của cô, nhưng điều mà nàng thấy là ánh nghịch ngợm trong đôi mắt xám đang long lanh và sự sẵn lòng kết bạn trong nụ cười của cô. Nàng đã gặp một tâm hồn tử tế trong cái đất nước có vẻ như là thiếu thân thiện này, và lòng nàng rộn rã. “Thực ra, tôi đã sợ,” Victoria thú nhận, quay lại phía sau nhà nơi nàng quyết định sẽ xích con chó của nàng cho đến lúc nàng có thể thuýet phục Jason cho nó vào nhà.
“Nhưng cô không thể hiện điều đó, cô thấy không, và điều đó thật là tốt, bởi vì tôi thấy có vẻ như một khi một người phái nam nhận ra một người phái nữ sợ điều gì đó, hắn sẽ dùng chuyện đó để chống lại cô ấy theo những cách dễ sợ nhất. Ví dụ, khi ông anh Carlton nhận ra tôi sợ rắn, anh ấy bỏ một con ngay vào ngăn để khăn tay của tôi. Và trước khi tôi hết hãi hùng vì chuyện đó, anh Abbott lại bỏ một con vào giày khiêu vũ của tôi.”
Victoria rùng mình. “Tôi ghét rắn. Bà có bao nhiêu anh em trai?”
“Sáu, và tất cả bọn họ đều làm những chuyện hoàn toàn kinh khủng với tôi trước khi tôi học được cách trả đũa thích đáng. Cô có anh em trai nào khong?”
“Không - có một em gái.”
Cho đến khi các quí ông kết thúc cuộc bàn thảo làm ăn của họ và cùng các quí cô ngồi vào ăn tối, Victoria và Caroline Collingwood đã trở nên thân mật và đang trên đường tiến triển thành những người bạn gắn bó. Victoria đã giải thích rằng cuộc đính ước của nàng với Đức ông Lord Fielding chỉ là một sự nhầm lẫn của bác Charles-nhưng mà với những ý định tốt đẹp nhất- và nàng đã kể về Andrew; Caroline đã tâm sự rằng bố mẹ cô chọn Đức ông Collingwood làm chồng cô, nhưng từ những điều cô nói và cái cách cô rạng rỡ ngời ngời lên khi cô nói về chồng cô, Victoria thấy rõ ràng rằng cô yêu chồng tha thiết.
Bữa ăn thật vui vẻ với những câu chuyện đầy tiếng cười khi Victoria và Caroline tiếp tục những câu chuyện tâm tình và so sánh những khám phá thời thơ ấu của họ với nhau. Ngay cả Bá tước Collingwood cũng góp vài câu chuyện về thời thơ ấu của chàng, và Victoria mau chóng nhận ra là cả ba người cùng vui vẻ với tuổi thơ vô tư lự và sự bảo bọc của cha mẹ đầy tình thương yêu của họ. Tuy vậy, Jason lại không nói gì về tuổi trẻ của hắn, mặc dù hắn có vẻ thực lòng thích nghe những câu chuyện họ kể.
“Thực sự là em bắn súng được ư?” Caroline hỏi Victoria đầy ngưỡng mộ trong khi hai người hầu đang phục vụ món cá hồi chiên bơ với thảo mộc rưới nước xốt dịu nhẹ.
“Vâng,” Victoria thừa nhận. “Andrew dạy em cách bắn bởi vì anh ấy muón có ai đó để thi với anh ấy khi anh ấy bắn bia.”
“Và em làm không? Ý chị là thi với anh ta ấy.”
Victoria gật đầu, ánh nến hắt vào mái tóc cháy rực của nàng và biến nó thành một vầng hào quang rực rỡ. “Nhiều lắm. Đó là chuyện kỳ dị nhất có thể tưởng tượng được, nhưng mà ngay lần đầu tiên anh ấy đặt khẩu súng vào tay em, em làm theo hướng dẫn của anh ấy, ngắm, và bắn trúng mục tiêu. Điều đó có vẻ không khó lắm.”
“Và sau đó?”
“Nó trở nên dễ dàng hơn,” Victoria nháy mắt nói.
“Chị thích kiếm,” Caroline bày tỏ. “Anh Richard của chị từng cho chị đấu kiếm với anh ấy. Mọi chuyện chỉ là cần một cánh tay khéo.”
“Và một đôi mắt tinh,” Victoria nói thêm.
Bá tước Collingwood gật gù. “Tôi từng giả bộ là một hiệp sĩ cổ và cưỡi ngựa đấu thương với mấy anh nài ngựa. Tôi đã làm khá tốt - nhưng sau đó, các anh nài chẳng nghi ngờ gì là rất miễn cưỡng mà đánh cho anh chàng bá tước non nớt ngã ngựa, vì thế tôi có lẽ là không giỏi như tôi tưởng lúc đó.”
“Ở Mỹ em có chơi kéo co không?” Caroline hăng hái hỏi.
“Có, và lúc nào cũng là con trai thi với con gái.”
“Nhưng như thế thì chẳng công bằng chút nào-con trai lúc nào cũng khoẻ hơn.”
“Không,” Victoria nói với vẻ tươi cười, “nếu con gái chọn được một chỗ có một gốc cây và rồi xoay xở thế nào đó, ngẫu nhiên thôi- quấn sợi dây khoảng giữa chừng quanh gốc cây khi họ kéo.”
“Không biết xấu hổ!” Jason cười khùng khục. “Các cô ăn gian.”
“Đúng, nhưng không thì phe kia cũng đấu lại chúng tôi, cho nên đó thực sự không phải là ăn gian.”
“Nàng biết gì về ‘phe’?” hắn trêu.
“Liên quan đến chơi bài ư?” Victoria hỏi, mặt nàng bừng lên vẻ vui sướng thật dễ lây. “Nói cho anh biết một sự thật đáng hổ thẹn nhé, tôi cũng thạo tính toán quân bài trên các tay bài như là chia bài làm sao để có những tay bài đặc biệt. Nói tóm lại,” nàng thẳng thắn thừa nhận, “tôi biết cách chơi gian.”
Đôi lông mày đen của Jason nhíu lại với nhau vẻ hơi cau có. “Ai dạy nàng ăn gian?”
“Andrew. Anh ấy nói đó là các “mẹo chơi bài” anh ấy học được khi anh ấy đi học xa.”
“Nhớ đừng bao giờ để cái tay Andrew này được làm thành viên của các câu lạc bộ của tôi,” Collingwood khô khan nói. “Hắn sẽ chẳng sống nổi mà thấy được ngày mai đâu.”
“Andrew chẳng bao giờ ăn gian,” Victoria đính chính mọt cách trung thành. “Anh ấy cảm thấy việc biết người ta chơi gian như thế nào là quan trọng, để không bị lừa bởi một tay cờ bạc vô liêm sỉ-nhưng lúc đó anh ấy mới có mười sáu tuổi, và em không cho là anh ấy nhận biết được rằng anh ấy khó có cơ hội gặp một người như thế...”
Jason ngả người ra ghế, ngắm nhìn Victoria với vẻ quan tâm thú vị, cảm thấy ngạc nhiên vui thích vì vẻ dễ dàng dễ thương mà nàng đã thể hiện và cái cách nàng lôi cuốn Robert Collingwood tham gia vào câu chuyện bên bàn ăn mà chẳng cần cố gắng gì. Hắn để ý thấy mặt nàng sáng lên vẻ yêu mến mỗi khi nàng nói về Andrew của nàng, và cái cách nàng làm cho phòng ăn sống động bằng nụ cười củamình.
Nàng thật tươi trẻ, sinh động và thanh khiết. Bất chấp tuổi trẻ của nàng, có một vẻ hiểu biết tự nhiên nơi nàng xuất phát từ trí tuệ năng động, óc hài hước dí dỏm và sự quan tâm chân tình đến người khác. Hắn cười một mình, nhớ lại nàng đã can đảm bảo vệ cho con chó của nàng, nàng đã tuyên bố sau đó là nó được gọi bằng tên Sói chứ không phải là Willie thỏ đế. Jason đã biết một vài người đàn ông có lòng can đảm thật sự trong đời hắn, nhưng hắn chưa bao giờ thấy một phụ nữ can đảm nào. Hắn nhớ sự đáp trả e thẹn của nàng trước nụ hôn của hắn và cơn khát vọng trào dâng không tưởng tượng nổi mà nàng đã khuấy động trong con người hắn.
Victoria Seaton đầy những bất ngờ, đầy những hứa hẹn, hắn nghĩ khi đang len lén ngắm nhìn nàng. Vẻ đẹp rỡ ràng như đúc trong từng đường nét gương mặt không một tì vết của nàng, song vẻ quyến rũ của nàng còn hơn thế, nó nằm trong tiếng cười đầy âm sắc và những cử động duyên dáng của nàng. Có một điều gì đó sâu tận bên trong nàng làm cho nàng lấp lánh và rực sáng như một viên ngọc trong veo, một viên ngọc mà chỉ cần có một cái nền và khung cảnh thích hợp: áo váy thật đẹp để tôn thêm thân hình quyến rũ và vẻ mặt tuyệt vời; một ngôi nhà tráng lệ nơi nàng có thể trị vì như một nữ hoàng; một người chồng để kiềm chế những cơn bốc đồng hoang dã của nàng; một em bé trên ngực nàng để nàng chăm ẵm và cho bú...
Ngồi đối diện với nàng, Jason nhớ lại giấc mơ xưa cũ đã bị bỏ quên của hắn về việc có một người vợ để thắp sáng bàn ăn của hắn bằng sự ấm áp và tiếng cười của nàng... một người phụ nữ để lấp đầy vòng tay hắn ở trên giường và xua đi sự trống trải đen tối bên trong hắn... một phụ nữ sẽ yêu thương những đứa con hắn tặng nàng...
Jason thấy hắn thật thiển cận, chán ghét với những giấc mơ thời trẻ dại ngây thơ và những ao ước không thành của hắn. Hắn đã mang chúng theo khi trưởng thành và lấy Melissa, ngu ngốc tin rằng một phụ nữ đẹp có thể làm cho những giấc mơ ấy trở thành hiện thực. Hắn mới ngốc nghếch làm sao, thật khờ dại không tưởng nổi khi để mình tin rằng một người phụ nữ chỉ quan tâm đến tình yêu và con trẻ hay bất kỳ điều gì khác ngoài tiền bạc, châu báu và quyền lực. Hắn giận dữ khi nhận ra Victoria Seaton bất chợt lại mang tất cả những khát khao ngây dại xưa cũ ấy trở lại để mà làm đau xót hắn.
Làm sao hắn có thể ôm nàng và hôn nàng như thể hắn đang muốn ngấu nghiến cả nàng mới có một phút trước, và rồi lại cợt nhả về điều đó ngay một phút sau? Và nàng tự hỏi ở đâu ra mà nàng tìm được cái khả năng hoà hợp với tâm trạng vui tươi của hắn trong khi tất cả xúc giác nàng đang quay cuồng và hai đầu gối thì ríu vào nhau? Và sau tất cả những chuyện đó, làm sao mà hắn có thể nhìn nàng với cặp mắt làm người ta đông cứng ấy của hắn và khuyên nàng đừng có mà phạm phải cái sai lầm mà ‘hàng tá’ phụ nữ khác đã phạm?
Điều gì khiến hắn cư xử như thế nhỉ? Nàng tự hỏi. Hắn là không thể đối phó, không thể thấu hiểu. Nàng đã cố gắng làm thân với hắn, chỉ để kết thúc bằng việc bị hôn. Mọi thứ dường như thật khác biệt ở nước Anh; có lẽ ở đây, những nụ hôn như thế chẳng là gì khác ngoài chuyện thường ngày và nàng chẳng có lý do gì mà cảm thấy tội lỗi hay giận dữ. Nhưng nàng cảm thấy thế. Nỗi thiếu vắng Andrew đã nhấn chìm nàng, và nàng rùng mình hổ thẹn vì sự tham gia tự nguyện của nàng vào nụ hôn của Jason.
Nàng ngẩng lên khi Jason phi ngựa về phía chuồng ngựa. Hắn đã đi săn sáng nay, vì thế nàng đã có thể tránh mặt hắn trong khi nàng cố trấn tĩnh lại, nhưng cuộc hoãn chiến của nàng đang đi tới hồi kết - cỗ xe của bá tước Collingwood đang chạy tới trên con đường phía trước. Nàng miễn cưỡng đứng dậy. “Đi nào, Willie,” nàng nghiêm nghị nói. “Hãy cùng đi báo cho Đức ông Fielding là ông bà bá tước đã đến rồi, và tránh cho ông O’Malley tội nghiệp một chuyến đi không cần thiết xuống trại ngựa.”
Con chó ngẩng đầu và xem xét nàng với đôi mắt thông minh, nhưng nó không cử động. “Đã đến lúc mày ngưng chuyện trốn tránh con người rồi. Tao chẳng phải là nô lệ của mày, mày biết thế chứ, và tao từ chối tiếp tục mang thức ăn tới đây cho mày. Northrup cho tao biết là mày thường được cho ăn ở chỗ chuồng ngựa mà. Đi nào, Willie!” nàng lặp lại, quyết tâm là ít nhất cũng kiểm soát được một phần nhỏ này của cuộc đời nàng. Nàng bước thêm hai bước và đợi. Con chó đứng dậy và nhìn nàng, cái vẻ báo động của nó làm nàng tin chắc là nó hiểu mệnh lệnh.
“Willie,” nàng gắt gỏng, “tao đang càng lúc càng không thể chịu nối những đồ kiêu ngạo.” nàng vặn vẹo những ngón tay. “Tao bảo đi!” Nàng lại bước lên trước, ngoái lại nhìn qua vai và sẵn sàng tóm gáy con vật cứng cổ kia mà lôi đi nếu nó từ chối. “Đi!” nàng cương quyết nói, và lần này nó chậm rãi đi theo sau nàng.
Phấn chấn vì chiến thắng nhỏ của nàng, Victoria bước về phía trại ngựa mà Jason đang xuất hiện từ đó, cây súng săn dài của hắn cầm lỏng lẻo trong một bên tay.
Ở trước nhà, Bá tước Collingwood nhắc vợ anh xuống xe ngựa. “Họ đây rồi, ở đằng kia kìa,” anh chàng bảo vợ, hất đầu về phía trại ngựa. Giữ tay nàng vào khuỷu tay mình một cách đầy thương yêu, anh ta rảo bước băng qua bãi cỏ về phía hai người. “Mỉm cười nào,” anh ta thì thầm trêu vợ khi những bước chân nàng tụt lại sau. “Trông em như thể em sắp sửa đi gặp một tên đao phủ ấy.”
“Ít nhiều em cảm thấy thế đấy,” Caroline thừa nhận, và mỉm cười bẽn lẽn với anh. “Em biết anh sẽ cười, nhưng Đức ông Fielding làm em hoảng một chút.” Nàng gật đầu trước cái nhìn hoảng hốt của chồng nàng. “Em không phải là người duy nhất cảm thấy thế - hầu như mọi người đều sợ ông ta.”
“Jason là một người xuất sắc, Caroline. Ta đã kiếm được những món lãi khổng lồ từ mọi cuộc đầu tư mà anh ấy đã tử tế gợi ý cho anh.”
“Có lẽ thế, nhưng mà ông ấy vẫn cứ khó gần phát sợ lên và... và thật gớm guốc, thế đấy. Hơn nữa, ông ta có khả năng đưa ra cái kiểu gạt bỏ người ta hung bạo đến nỗi người ta cảm thấy muốn chìm ngỉm. Tại sao à, tháng trước, ông ấy bảo Cô Farraday rằng ông ấy không thích những cô gái cứ mủm mỉm cười điệu - đặc biệt là những cô cứ bấu víu vào tay ông ấy trong khi mủm mỉm điệu đà.”
“Thế Cô Farraday trả lời sao?”
“Cô ấy có thể nói gì chứ? Cô ấy đang bám vào tay ông ta và đang mủm mỉm cười duyên. Chuyện đó thật là ngượng.”
Làm ngơ nụ cười nhiều ý nghĩa của chồng nàng, nàng vuốt chiếc găng tay màu trắng ngoài những ngón tay dài của nàng. “Phụ nữ thấy gì ở ông ta nhỉ, em không thể hình dung nổi, thế mà họ vẫn cứ làm duyên làm dáng mỗi khi ông ấy có mặt. Đúng, ông ấy giàu nứt đố đổ vách, với sáu cái điền trang và có trời biết là bao nhiêu bảng một năm - và, dĩ nhiên, ông ấy là Công tước Atherton tiếp theo nữa. Và em cũng dành cho ông ta một sự công bằng là thừa nhận ông ta đẹp trai hiếm có-”
“Nhưng nàng vẫn không thể hiểu phụ nữ thấy gì ở anh ấy ư?” chồng nàng tủm tỉm trêu.
Caroline lắc đầu, nói nhỏ lại khi họ gần tới hai người kia. “Cốt cách của ông ta chả đẹp tí nào. Ngược lại nữa ấy - ông ấy thô lỗ đến sửng sốt!”
“Khi một người đàn ông bị đeo đuổi không ngừng nghỉ vì tài sản và danh hiệu của ong ta, ông ta nên được thông cảm vì thảng hoặc có mất bình tĩnh.”
“Anh có thể nghĩ thế, nhưng về phần em, em cực kỳ động lòng thương xót cho Cô Seaton. Nghĩ xem cô ấy chắc phải khủng khiếp đến thế nào khi sống cùng một nhà với ông ấy.”
“Anh không biết liệu cô ấy có khủng khiếp hay không, nhưng anh có ấn tượng là cô ấy cô đơn và cần một người bạn để chỉ cho cô ấy làm sao mà tiếp tục xoay xở ở nước Anh.”
“Chắc cô ấy đau buồn lắm,” Caroline đồng ý đầy cảm thông và ngắm nhìn Victoria, người vừa mới đến chỗ Jason và đang nói chuyện với hắn ta.
“Ông bà bá tước dã tới,” Victoria nói với Jason, phong thái của nàng lịch sự một cách lạnh nhạt.
“Ta thấy rồi. Họ đang theo nàng tới đây,” Jason giải thích, “họ chỉ cách nàng có mấy bước ngay sau lưng nàng kìa.” Hắn lại nhìn nàng, rồi trân cứng mình, sự chăm chú của hắn tập trung vào một cái gì đó ngay sau lưng nàng, về bên trái. “Tránh!” hắn ra lệnh, đẩy nàng thẳng cánh sang một bên trong khi hắn vung khẩu súng lên vai. Sau lưng Victoria nghe thấy một tiếng gầm nhỏ, kinh khủng, và bỗng nhiên nàng hiểu Jason định làm gì.
“Không!” nàng hét lên. Điên cuồng vùng ra, nàng hất cái nòng súng lên trời và quì sụp xuống, vòng tay ôm quanh Willie và nhìn chăm chăm vào Jason. “Anh điên rồi! Điên rồi! Willie đã làm gì đáng để bị anh bỏ đói và bắn chết nào?” nàng cuồng nộ vừa hỏi vừa thoa đầu con chó. “Nó có bơi vào dòng suối của anh không hay - hay dám không tuân bất cứ lệnh nào của anh không hay ---”
Khẩu súng trượt qua những ngón tay tê cóng của Jason cho đến khi nòng súng chĩa một cách vô hại xuống mặt đất. “Victoria,” hắn nói bằng giọng bình tĩnh ngược hẳn với vẻ mặt xanh tái căng thẳng của hắn, “đó không phải là Willie. Willie là một chú chó Ê cốt, và ta đã cho Collingwoods mượn nó ba ngày trước để lấy giống.”
Bàn tay đang ve vuốt của Victoria dừng lại giữa chừng.
“Trừ phi ta mù hoặc ta mất trí trong giây vừa rồi, ta đoán con vật mà nàng đang ấp ủ y hệt một bà mẹ đang bảo vệ đứa con mình kia chí ít cũng là sói một nửa.”
Victoria nuốt khan và chậm chạp đứng lên. “Ngay cả khi nó không phải là Willie, nó vẫn là một con chó, không phải sói,” nàng khăng khăng bướng bỉnh. “Nó biết câu lệnh ‘Đến đây’.”
“Nó một phần là chó,” Jason phản đối. Định kéo nàng tránh xa con vật, hắn bước lên một bước và túm lấy cánh tay nàng - một hành động gây ra phản ứng ngay tắp lự của con chó, nó thu mình lại, gầm gừ và nhe nanh ra, lông dựng đứng cả lên trên lưng nó. Jason thả tay nàng ra, những ngón tay của hắn chầm chậm lần về cò súng. “Tránh xa nó đi, Victoria.”
Đôi mắt của Victoria dán chặt vào khẩu súng. “Đừng làm thế!” nàng điên cuồng cảnh cáo. “Tôi không cho anh làm thế. Nếu anh bắn nó, tôi sẽ bắn anh, tôi thề tôi sẽ bắn. Tôi là một tay súng cừ hơn là một tay bơi nhiều- bất kỳ ai bên nhà cũng sẽ cho anh biết thế. Jason!” nàng thổn thức kêu lên. “Nó là một con chó và nó chỉ cố bảo vệ tôi khỏi anh. Ai cũng có thể hiểu thế! Nó là bạn tôi. Xin anh, xin anh đừng bắn nó. Làm ơn...”
Bủn rủn vì cảm giác nhẹ cả người, nàng nhìn bàn tay Jason thả lỏng trên khẩu súng và lần nữa nòng súng lại chĩa xuống cỏ một cách vô hại. “Ngừng quanh quẩn cạnh nó đi,” hắn ra lệnh. “Ta sẽ không bắn nó.”
“Anh hứa với tôi như một quí ông chứ?” Victoria khăng khăng, nàng vẫn lấy thân mình che chắn cho Sói trong khi nàng đấu tranh để ngăn chặn một cuộc đối đầu chí tử giữa chú chó can đảm đang cố bảo vệ nàng và người đàn ông cầm thứ vũ khí chết chóc đã chuẩn bị để giết nó vì nó làm thế.
“Ta trao nàng lời hứa của ta.”
Victoria dợm bước đi, nhưng rồi nàng nhớ ra điều gì đó Jason đã nói với nàng và nàng lại nhanh chóng chen vào giữa hai chiến sĩ. Nhìn Jason một cách đầy nghi hoặc, nàng nhắc nhở hắn, “Anh đã bảo tôi anh không phải là một quí ông và anh không có nguyên tắc. Làm sao tôi biết anh sẽ trân trọng lời hứa của anh như là một quí ông?”
Đôi mắt báo đen của Jason lấp lánh một tia vui thú miễn cưỡng khi hắn nhìn cô gái trẻ không có gì phòng thủ, người đang vừa đồng thời đấu tranh cho một con sói, vừa thách thức hắn với vẻ nổi loạn. “Ta sẽ trân trọng nó. Bây giờ, đừng có xử sự như thể là Joan d’Arc nữa.”
“Tôi không chắc là tôi tin được anh. Anh có thề điều đó với Đức ông Collingwood nữa được không?”
“Nàng đang đùa với vận may của mình đấy, cô gái thân mến của ta,” Jason êm ái cảnh cáo.
Mặc dầu được nói ra thật lặng lẽ, lời nói đó vang lên ý đe doạ không thể chối cãi, và Victoria lưu ý thấy, không phải bởi vì nàng sợ hậu quả mà bởi vì bản năng nàng cảm thấy là Jason sẽ làm như hắn đã hứa. Nàng gật đầu và bước đi, nhưng cả vóc dạc to lớn của con chó thì vẫn thủ thế tấn công, ánh mắt đe doạ của nó vẫn dán vào Jason.
Về phần hắn, hắn vẫn đang nhìn con vật, khẩu súng vẫn sẵn sàng bên cạnh hắn. Tuyệt vọng, Victoria quay sang con chó. “Nằm xuống!” nàng ra lệnh, thực tâm không mong nó sẽ tuân lời.
Con chó do dự và rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
“Đấy, thấy không!” Victoria vung tay lên vì nhẹ nhõm. “Nó đã được huấn luyện tốt nhờ ai đó. Và nó biết khẩu súng của anh sẽ làm nó đau - đấy là lý do tại sao nó cứ nhìn khẩu súng. Nó thông minh!”
“Rất thôngminh,” Jason đồng ý với vẻ châm biếm lạnh lùng. “Đủ thông minh để sống ngay dưới mũi ta trong khi ta và mọi người trong mấy dặm xung quanh đã săn lùng cái con ‘sói’ tấn công chuồng gà và khủng bố cả làng.”
“Đấy là lý do anh đi săn mỗi ngày sao?” Khi Jason gật đầu, Victoria tuôn ra một tràng không nghỉ, tất cả đều nhằm chặn trước Jason không cho con chó ở lại trong điền trang. “Ờ, nó không phải là sói, nó là chó, anh có thể thấy thế. Và tôi đã cho nó ăn hàng ngày, thế nên nó không có lý do gì mà tấn công chuồng gà nữa. Nó cũng rất thông minh, và nó hiểu điều tôi nói.”
“Vậy có lẽ nàng có thể nhắc nó rằng thật bất lịch sự khi cứ ngồi đó mà đợi cơ hội cắn vào tay người mà chí ít thì cũng đã gián tiếp cho nó ăn chứ.”
Victoria liếc một cái vào kẻ bảo vệ quá hăng hái của nàng và rồi nhìn qua Jason. “Tôi nghĩ nếu anh tóm lấy tôi lần nữa và tôi bảo nó đừng có gầm gừ với anh, nó sẽ hiểu. Nào, tóm lấy tôi.”
“Ta thích vặn cổ nàng,” Jason nói nửa đùa nửa thật, nhưng hắn nắm lấy tay nàng như nàng yêu cầu. Con vật thu mình lại, sẵn sàng nhảy xổ lên, gầm gừ.
“Không!” Victoria nghiêm khắc nói, và con sói được gọi là Willie thả lỏng, chần chừ, rồi liếm bàn tay nàng.
Victoria thở phào nhẹ nhõm. “Đấy, thấy không, nó có tác dụng. Tôi sẽ trông nom nó cẩn thận hết sức. và nó sẽ không làm phiền bất kỳ ai một tí tẹo nào nếu anh cho nó ở lại.”
Jason không thể nào chống lại nổi cả lòng can đảm lẫn vẻ van nài trong đôi mắt xanh sáng rực của nàng. “Xích con chó của nàng lại,” hắn thở dài. Khi nàng bắt đầu phản đối, hắn nói, “Ta sẽ sai Northrup báo cho những người gác rừng biết không được làm hại nó, nhưng nếu nó lang thang vào đất nhà ai, người ta sẽ bắn nó ngay lập tức. Nó chưa tấn công ai, nhưng nông dân quí gà qué của họ, với cả gia đình họ nữa.”
Hắn ngăn chặn bất kỳ lời tranh cãi nào tiếp theo bằng cách đơn giản là quay sang chào vợ chồng bá tước Collingwood, và lần đầu tiên Victoria nhớ ra sự hiện diện của họ.
Cơn xấu hổ làm nàng cảm thấy nóng ran người khi nàng ráng sức đối mặt với người phụ nữ mà Jason rõ ràng đã xem như là một hình mẫu của sự đúng mực. Thay vì vẻ khinh khi ngạo mạn nàng chờ đợi là sẽ thấy trên mặt của nữ bá tước, Công nương Collingwood lại đang ngắm nghía nàng với vẻ gì đó trông như là ngưỡng mộ tươi vui. Jason giới thiệu hai người với nhau và rồi đi mất cùng với ông bá tước để thảo luận mấy vụ làm ăn, vô tâm để Victoria ở lại tự mình xoay trở lấy với bà bá tước.
Công nương Collingwood là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng bất tiện. “Tôi có thể đi với cô trong khi cô xích con chó của cô không?”
Victoria gật đầu, xát đôi bàn tay mướt mồ hôi của nàng lên váy. “Bà - bà hẳn phải nghĩ tôi là người phụ nữ cư xử tệ nhất trên đời,” nàng nói một cách khổ sở.
“Không,” Caroline Collingwood nói và cắn môi dưới của cô để nhịn cười, “nhưng tôi nghĩ cô là người can đảm nhất, không thể chối cãi được.”
Victoria sửng sốt. “Bởi vì tôi không sợ Willie ư?”
Nữ bá tước lắc đầu. “Bởi vì cô không sợ Đức ông Fielding,” cô cười đính chính.
Victoria ngắm người đẹp tóc đen lộng lẫy trong trang phục đẹp đẽ của cô, nhưng điều mà nàng thấy là ánh nghịch ngợm trong đôi mắt xám đang long lanh và sự sẵn lòng kết bạn trong nụ cười của cô. Nàng đã gặp một tâm hồn tử tế trong cái đất nước có vẻ như là thiếu thân thiện này, và lòng nàng rộn rã. “Thực ra, tôi đã sợ,” Victoria thú nhận, quay lại phía sau nhà nơi nàng quyết định sẽ xích con chó của nàng cho đến lúc nàng có thể thuýet phục Jason cho nó vào nhà.
“Nhưng cô không thể hiện điều đó, cô thấy không, và điều đó thật là tốt, bởi vì tôi thấy có vẻ như một khi một người phái nam nhận ra một người phái nữ sợ điều gì đó, hắn sẽ dùng chuyện đó để chống lại cô ấy theo những cách dễ sợ nhất. Ví dụ, khi ông anh Carlton nhận ra tôi sợ rắn, anh ấy bỏ một con ngay vào ngăn để khăn tay của tôi. Và trước khi tôi hết hãi hùng vì chuyện đó, anh Abbott lại bỏ một con vào giày khiêu vũ của tôi.”
Victoria rùng mình. “Tôi ghét rắn. Bà có bao nhiêu anh em trai?”
“Sáu, và tất cả bọn họ đều làm những chuyện hoàn toàn kinh khủng với tôi trước khi tôi học được cách trả đũa thích đáng. Cô có anh em trai nào khong?”
“Không - có một em gái.”
Cho đến khi các quí ông kết thúc cuộc bàn thảo làm ăn của họ và cùng các quí cô ngồi vào ăn tối, Victoria và Caroline Collingwood đã trở nên thân mật và đang trên đường tiến triển thành những người bạn gắn bó. Victoria đã giải thích rằng cuộc đính ước của nàng với Đức ông Lord Fielding chỉ là một sự nhầm lẫn của bác Charles-nhưng mà với những ý định tốt đẹp nhất- và nàng đã kể về Andrew; Caroline đã tâm sự rằng bố mẹ cô chọn Đức ông Collingwood làm chồng cô, nhưng từ những điều cô nói và cái cách cô rạng rỡ ngời ngời lên khi cô nói về chồng cô, Victoria thấy rõ ràng rằng cô yêu chồng tha thiết.
Bữa ăn thật vui vẻ với những câu chuyện đầy tiếng cười khi Victoria và Caroline tiếp tục những câu chuyện tâm tình và so sánh những khám phá thời thơ ấu của họ với nhau. Ngay cả Bá tước Collingwood cũng góp vài câu chuyện về thời thơ ấu của chàng, và Victoria mau chóng nhận ra là cả ba người cùng vui vẻ với tuổi thơ vô tư lự và sự bảo bọc của cha mẹ đầy tình thương yêu của họ. Tuy vậy, Jason lại không nói gì về tuổi trẻ của hắn, mặc dù hắn có vẻ thực lòng thích nghe những câu chuyện họ kể.
“Thực sự là em bắn súng được ư?” Caroline hỏi Victoria đầy ngưỡng mộ trong khi hai người hầu đang phục vụ món cá hồi chiên bơ với thảo mộc rưới nước xốt dịu nhẹ.
“Vâng,” Victoria thừa nhận. “Andrew dạy em cách bắn bởi vì anh ấy muón có ai đó để thi với anh ấy khi anh ấy bắn bia.”
“Và em làm không? Ý chị là thi với anh ta ấy.”
Victoria gật đầu, ánh nến hắt vào mái tóc cháy rực của nàng và biến nó thành một vầng hào quang rực rỡ. “Nhiều lắm. Đó là chuyện kỳ dị nhất có thể tưởng tượng được, nhưng mà ngay lần đầu tiên anh ấy đặt khẩu súng vào tay em, em làm theo hướng dẫn của anh ấy, ngắm, và bắn trúng mục tiêu. Điều đó có vẻ không khó lắm.”
“Và sau đó?”
“Nó trở nên dễ dàng hơn,” Victoria nháy mắt nói.
“Chị thích kiếm,” Caroline bày tỏ. “Anh Richard của chị từng cho chị đấu kiếm với anh ấy. Mọi chuyện chỉ là cần một cánh tay khéo.”
“Và một đôi mắt tinh,” Victoria nói thêm.
Bá tước Collingwood gật gù. “Tôi từng giả bộ là một hiệp sĩ cổ và cưỡi ngựa đấu thương với mấy anh nài ngựa. Tôi đã làm khá tốt - nhưng sau đó, các anh nài chẳng nghi ngờ gì là rất miễn cưỡng mà đánh cho anh chàng bá tước non nớt ngã ngựa, vì thế tôi có lẽ là không giỏi như tôi tưởng lúc đó.”
“Ở Mỹ em có chơi kéo co không?” Caroline hăng hái hỏi.
“Có, và lúc nào cũng là con trai thi với con gái.”
“Nhưng như thế thì chẳng công bằng chút nào-con trai lúc nào cũng khoẻ hơn.”
“Không,” Victoria nói với vẻ tươi cười, “nếu con gái chọn được một chỗ có một gốc cây và rồi xoay xở thế nào đó, ngẫu nhiên thôi- quấn sợi dây khoảng giữa chừng quanh gốc cây khi họ kéo.”
“Không biết xấu hổ!” Jason cười khùng khục. “Các cô ăn gian.”
“Đúng, nhưng không thì phe kia cũng đấu lại chúng tôi, cho nên đó thực sự không phải là ăn gian.”
“Nàng biết gì về ‘phe’?” hắn trêu.
“Liên quan đến chơi bài ư?” Victoria hỏi, mặt nàng bừng lên vẻ vui sướng thật dễ lây. “Nói cho anh biết một sự thật đáng hổ thẹn nhé, tôi cũng thạo tính toán quân bài trên các tay bài như là chia bài làm sao để có những tay bài đặc biệt. Nói tóm lại,” nàng thẳng thắn thừa nhận, “tôi biết cách chơi gian.”
Đôi lông mày đen của Jason nhíu lại với nhau vẻ hơi cau có. “Ai dạy nàng ăn gian?”
“Andrew. Anh ấy nói đó là các “mẹo chơi bài” anh ấy học được khi anh ấy đi học xa.”
“Nhớ đừng bao giờ để cái tay Andrew này được làm thành viên của các câu lạc bộ của tôi,” Collingwood khô khan nói. “Hắn sẽ chẳng sống nổi mà thấy được ngày mai đâu.”
“Andrew chẳng bao giờ ăn gian,” Victoria đính chính mọt cách trung thành. “Anh ấy cảm thấy việc biết người ta chơi gian như thế nào là quan trọng, để không bị lừa bởi một tay cờ bạc vô liêm sỉ-nhưng lúc đó anh ấy mới có mười sáu tuổi, và em không cho là anh ấy nhận biết được rằng anh ấy khó có cơ hội gặp một người như thế...”
Jason ngả người ra ghế, ngắm nhìn Victoria với vẻ quan tâm thú vị, cảm thấy ngạc nhiên vui thích vì vẻ dễ dàng dễ thương mà nàng đã thể hiện và cái cách nàng lôi cuốn Robert Collingwood tham gia vào câu chuyện bên bàn ăn mà chẳng cần cố gắng gì. Hắn để ý thấy mặt nàng sáng lên vẻ yêu mến mỗi khi nàng nói về Andrew của nàng, và cái cách nàng làm cho phòng ăn sống động bằng nụ cười củamình.
Nàng thật tươi trẻ, sinh động và thanh khiết. Bất chấp tuổi trẻ của nàng, có một vẻ hiểu biết tự nhiên nơi nàng xuất phát từ trí tuệ năng động, óc hài hước dí dỏm và sự quan tâm chân tình đến người khác. Hắn cười một mình, nhớ lại nàng đã can đảm bảo vệ cho con chó của nàng, nàng đã tuyên bố sau đó là nó được gọi bằng tên Sói chứ không phải là Willie thỏ đế. Jason đã biết một vài người đàn ông có lòng can đảm thật sự trong đời hắn, nhưng hắn chưa bao giờ thấy một phụ nữ can đảm nào. Hắn nhớ sự đáp trả e thẹn của nàng trước nụ hôn của hắn và cơn khát vọng trào dâng không tưởng tượng nổi mà nàng đã khuấy động trong con người hắn.
Victoria Seaton đầy những bất ngờ, đầy những hứa hẹn, hắn nghĩ khi đang len lén ngắm nhìn nàng. Vẻ đẹp rỡ ràng như đúc trong từng đường nét gương mặt không một tì vết của nàng, song vẻ quyến rũ của nàng còn hơn thế, nó nằm trong tiếng cười đầy âm sắc và những cử động duyên dáng của nàng. Có một điều gì đó sâu tận bên trong nàng làm cho nàng lấp lánh và rực sáng như một viên ngọc trong veo, một viên ngọc mà chỉ cần có một cái nền và khung cảnh thích hợp: áo váy thật đẹp để tôn thêm thân hình quyến rũ và vẻ mặt tuyệt vời; một ngôi nhà tráng lệ nơi nàng có thể trị vì như một nữ hoàng; một người chồng để kiềm chế những cơn bốc đồng hoang dã của nàng; một em bé trên ngực nàng để nàng chăm ẵm và cho bú...
Ngồi đối diện với nàng, Jason nhớ lại giấc mơ xưa cũ đã bị bỏ quên của hắn về việc có một người vợ để thắp sáng bàn ăn của hắn bằng sự ấm áp và tiếng cười của nàng... một người phụ nữ để lấp đầy vòng tay hắn ở trên giường và xua đi sự trống trải đen tối bên trong hắn... một phụ nữ sẽ yêu thương những đứa con hắn tặng nàng...
Jason thấy hắn thật thiển cận, chán ghét với những giấc mơ thời trẻ dại ngây thơ và những ao ước không thành của hắn. Hắn đã mang chúng theo khi trưởng thành và lấy Melissa, ngu ngốc tin rằng một phụ nữ đẹp có thể làm cho những giấc mơ ấy trở thành hiện thực. Hắn mới ngốc nghếch làm sao, thật khờ dại không tưởng nổi khi để mình tin rằng một người phụ nữ chỉ quan tâm đến tình yêu và con trẻ hay bất kỳ điều gì khác ngoài tiền bạc, châu báu và quyền lực. Hắn giận dữ khi nhận ra Victoria Seaton bất chợt lại mang tất cả những khát khao ngây dại xưa cũ ấy trở lại để mà làm đau xót hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.