Truyện SắcNgôn TìnhXuyên KhôngTruyện CườiTruyện SủngHài HướcCổ Đại
Dịch giả: Miu Miu
2,100
Đang cập nhật
23:28:55 17/11/2024
Một Lòng Chờ Thủ Tiết
Tĩnh vương Tạ Hoài Cẩn, dung mạo có thể nói là đệ nhất kinh thành, thể trạng yếu ớt cũng là xếp hàng đầu, cộng thêm hai chân tàn tật, cho nên dù đã tuổi 23 tuổi vẫn chưa có hôn phối.
Chẳng cô nương nào muốn đang ở độ tuổi như hoa như ngọc lại muốn rơi vào tình trạng thủ tiết hết.
Chỉ có Khương Linh Trúc - một linh hồn xuyên về từ thời hiện đại, vừa nghe thấy đã sáng quắc hai mắt, nhìn về phía nam nhân mà mọi người tránh còn không kịp kia: "Lòng ta ái mộ Vương gia đã lâu, nếu Vương gia không chê, ta bằng lòng gả cho ngài!"
Thân thể lão công không được = không có hành phòng + lão công chết sớm + sẽ để lại cho nàng một khối tài sản lớn!
Chuyện tốt này!!! Ai cũng đừng hòng tranh giành với ta!
Tạ Hoài Cẩn đánh giá thiếu nữ trước mặt, hai mà nàng ửng hồng, đôi mắt sáng ngời kia ngập tràn sự ái mộ với hắn, vẻ chờ mong nơi đó không giống như đang làm bộ, lại nghe nói con gái nhỏ Khương gia xưa nay rất nhút nhát sợ người, hiện tại lại vì muốn được gả cho hắn mà ở trước mặt mọi người bày tỏ tâm ý, có thể thấy được là nàng thích hắn đến tận xương tủy.
Thích một con ma đoản mệnh như hắn? Tạ Hoài Cẩn thầm khinh thường trong lòng, đang định khước từ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kia, hắn vẫn đưa đóa hoa phối ngẫu ra: "Nếu đã vậy, bổn vương cưới là được."
*
Chỉ là Khương Linh Trúc không ngờ đến thời cổ đại cũng có Viagra, vị Vương gia 'thân thể không được' này cực kỳ nghiện chuyện đó, ngày nào cũng như cắn trúng thuốc, thứ giữa hai chân hắn thường xuyên cứng đến nửa đêm, khiến này phải cực khổ ngày ngày luyện môn 'cưỡi ngựa'.
Sau này nàng mới biết, chẳng có gì gọi là Viagra cả, thân thể hắn hoàn toàn khỏe mạnh, cái gì mà bệnh tật ốm yếu, hai chân tàn tật... đều là chó má cả!
Khương Linh Trúc tức đến đỏ mắt, lại không phải tức vì bị hắn lừa gạt, mà là vì hắn đi bộ 3000 bậc thang cầu cho nàng bình an, lại chỉ nói là thuận tiện làm mà thôi!.
*
Ngày nào đó, ở phủ Tĩnh vương phát hiện được một bức tranh, trên tranh vẽ một khối bia mộ viết tên vong phu Tạ Hoài Cẩn, bên cạnh một là một tiểu nữ nhân đứng ngửa mặt lên trời cười ha hả, từ miệng phát ra mấy chữ cái rất to ---Ha Ha Ha
Tạ Hoài Cẩn lạnh mặt nhìn bức tranh, bọn hạ nhân quỳ đầy đất run bần bật.
Thật lâu sau, một tiếng thở dài vang lên.
"Nàng ấy còn tự mình thiết kế bia mộ cho A Tuần, còn sợ ta lo lắng mà miễn cường cười vui, thật sự là thâm tình vô cùng."
Bọn hạ nhân:…… Hả???