Chương 7: Java Coffee - Cà phê Java
Hỏa Ly
25/04/2014
Sáng sớm hôm sau, trong lúc kiểm tra công việc buổi sáng tại hoa viên thì gặp Lâm Hiệt Tuấn, gặp trực tiếp như vậy thì thật sự là muốn tránh cũng không có chỗ mà ẩn nấp — Quân Mạc thở dài trong lòng. Anh mặc một chiếc áo gió thẫm màu, vẫn chưa kéo khóa, gió sớm thổi bay góc áo, cứ thanh thản, thanh quý như vậy đứng chờ cô. Quân Mạc có chút do dự, đưa bản kiểm tra cho đồng nghiệp phía sau, rồi tiến đến phía anh.
Từng làn sương mù lượn lờ bên bờ hồ, cô nghe thấy anh từ từ mở lời rằng ngày mai trở lại đại học L xong sẽ lập tức sang Sở nghiên cứu văn hóa Đông Á của trường, thời gian ở trong nước cực kỳ ngắn ngủi. Quân Mạc khoanh tay ôm lấy mình, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của anh, trong nháy mắt ấy, Lâm Hiệt Tuấn quay lại liếc nhìn, chạm phải ánh mắt cô, khóe miệng chợt trầm xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Quân Mạc .”
Quân Mạc vốn định nói gì đó, rốt cuộc trầm mặc một lúc nhưng rồi lại nói, “Về sau rất khó gặp lại.” Cô hơi hơi lắc đầu, ”Em còn phải đi kiểm tra một chút, đi trước.” Cô cúi đầu bước đi, cắn nhẹ môi dưới, tóc đã dài ra rồi, không cần dùng đồ trang sức cũng có thể búi những lọn tóc mềm mượt kia lên được. Nhưng ngay lúc này đây cô lại muốn đưa tay lên vén tóc như một thói quen– bước chân càng lúc càng nhanh hơn, nhanh đến độ có phần sắp ngã, nhưng công việc vẫn còn nhiều như vậy, đến tận khi kiểm tra xong toàn bộ tầng trệt, mới đi ăn bữa sáng cùng với Minh Văn.
Minh Văn ấp a ấp úng nói, ánh mắt cũng có vài phần do dự, “Này, tớ vẫn chưa hỏi cậu… cậu có biết Lâm sư huynh, anh ấy…”
Quân Mạc cười cười, “Uhm, đã nhiều năm rồi mới có thể trở về. Như vậy cũng tốt, anh ấy muốn học thêm chuyên ngành, vốn lúc đầu vẫn biết rằng ở nước ngoài có nhiều tài liệu hơn.”
Minh Văn thấy thần sắc cô vẫn tốt, cũng hơi hơi yên tâm, “Đúng vậy, nói không chừng sẽ không trở lại” Cô nói đùa, Quân Mạc lại buông ánh mắt, một lát sau chậm rãi nói,“Làm sao có thể? Anh ấy sẽ không như vậy.”
Đúng vậy, anh là người trọng tình cảm, làm sao có thể như vậy?
Minh Văn cúi đầu thở dài, cầm tay cô, “Quên đi, hai người vốn đã sớm chia tay rồi. Thực sự hãy quên đi, cậu cũng không cần phải như vậy nữa.”
Quân Mạc đã không thể dùng vẻ tươi cười để tự trấn an mình nữa, rốt cục cũng nghe thấy tiếng lòng mình, bắt đầu từ tối hôm qua đã căng lên như dây đàn, đột nhiên ngân lên một tiếng vỡ òa. Vì vậy trong phút chốc này cô vứt bỏ tất cả ngụy trang, tâm tình suy sụp nhanh chóng, nỗ lực duy trì vẻ mặt bình thường, nhẹ giọng nói, “Tớ đi trước đây.” Nếu trước mặt người khác cô vẫn có thể bảo trì một phần thong dong, trấn định nhưng ở nơi này ngay trước mặt mọi người đang qua lại thì cô lại tựa như lâu đài cát trên bãi biển, nhìn qua thì rất tinh mĩ và vững chắc nhưng chỉ cần một con sóng nhẹ thôi, trong phút chốc hoàn toàn thay đổi.
Cô kiên quyết quay trở lại phòng làm việc, gọi điện cho bộ phận nhân sự báo nghỉ, nhanh chóng đi ra cửa, nửa giờ sau đã về đến nhà. Thật ra, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, không hiểu tại sao lại nhớ tới Bế quan bí thuật trong Harry Potter (Bế quan bế thuật - Occlumency - là phép thuật dùng để bảo vệ suy nghĩ của mình không cho người khác thâm nhập – khi họ dùng chiết tâm bí thuật), loại phép thuật có thể đem một phần ký ức tách ra. Về phần có cách ly được như vậy không, có ngăn chặn được những cảm xúc càng lúc càng lớn hay không, cô cũng không dám suy nghĩ nữa.
Quân Mạc cầm cốc nước, ngồi trên sàn nhà, muốn quên đi những lời anh đã nói buổi tối hôm qua – anh nói, lần này ra nước ngoài có thể mất vài năm. Rõ ràng ba năm này, hai người không có liên lạc gì, một nam một bắc, chẳng liên quan gì đến nhau – anh đi ra nước ngoài, thì có thể làm sao chứ? Nhưng khi nghe anh nói như vậy, cô cuối cùng cũng biết, vết thương kia – cô từng nghĩ đã sớm khép lại – kỳ thật, căn bản vẫn chưa bao giờ khép lại cả.
Cửa sổ sát đất tầng 14, nhìn ra ngoài kia tưởng chừng như đã nhìn thấy mọi kiếp sống phù du muôn vẻ nhưng lại như đang ở trên mây. Cô cứ lẳng lặng khóc, dường như không cam lòng mà lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống kia, nhưng càng lau lại càng trào ra nhiều hơn, luống cuống lau đi mà không kịp, đành phải gục xuống đầu gối.
Cô biết đau khổ là thế nào, ba năm trước đã từng trải qua một lần, và cũng không muốn phải trải qua một lần nữa nỗi khổ sở như vậy.
Không biết đã ngồi bao lâu như vậy, lúc đứng lên thì đầu óc cô thanh tỉnh một cách lạ thường – cô bắt chính mình phải đến ngồi trước TV, hai tay ôm đầu gối, yếu đuối vùi người vào sô pha.
Đơn giản chỉ là muốn phân tán sự chú ý thôi – cô đờ đẫn nhìn nam diễn viên người Đài Loan một thân trang phục nho sinh, đang đọc sách dưới ngọn đèn trong TV. Cô chợt giật mình cảm thấy quen thuộc, không khỏi nhìn xuống phía dưới. Hắn yêu một nữ tử, sống yếu đuối, nháy mắt cầm kiếm tự vẫn, thoáng chốc màu đỏ của máu vương đầy mặt đất. Nam chủ đau thương, lại không thể nói được lời nào, đứng sững sờ ở đó.
Không thể nói nên lời phiền muộn mà nó cứ quanh quẩn trong lồng ngực lại khiến bản thân càng khó chịu hơn. Cổ nhân đem ưu sầu so sánh với mưa nhẹ, Quân Mạc cảm thấy thật chuẩn xác – cô không cảm thấy tuyệt vọng, chỉ là cảm thấy thiên địa vạn vật nhân gian, tất cả như bao phủ trong một nỗi buồn man mác nào đó, mà làn sương mù như vậy khó có thể tan đi – chỉ là sẽ như vậy trong bao lâu đây? Một ngày? Một năm? Một đời. Cô ôm chặt đầu gối, gắt gao nhìn TV, tựa hồ có thể tìm thấy đáp án trong đó.
Khi đó anh với mình ở cùng một chỗ, mọi người đều nói giai ngẫu tự nhiên thành, trước sau cô chưa từng nhắc đến anh với người nhà – cô là con gái độc nhất, mặc dù nguyện vọng điền vào là trường đại học nổi tiếng, cha mẹ vẫn mong muốn cô có thể ở lại vùng phụ cận thành thị, thuận tiện quan tâm, chăm sóc gia đình. Đến tận năm thứ tư vừa rồi, Quân Mạc mới cảm thấy nên nói gì đó. Cô bóng gió nói với cha mẹ muốn ở lại miền Bắc, cha cô nhất quyết gạt bỏ ý nghĩ này, mẹ cô cũng liên tục gọi điện thoại, giọng nói nghẹn ngào – trong nhà cô đã cương quyết như vậy, Quân Mạc cảm thấy lý do ở lại trường của mình vừa lúc rất đúng đắn, sau này còn có thể lưu lại làm giáo viên, một thời gian nữa thì gia đình cũng đành phải chịu. Huống hồ, chính cô cũng thật sự thích thành phố L vì nó có điểm giống các thành thị phương Bắc khác, đường giao thông sắp xếp rất chỉnh tề và rộng rãi, tinh tế. Vào đông trong nhà cũng có máy sưởi, không giống ở nhà, bẻ tay một cái cũng thấy ngón tay lạnh ngắt mà cứng ngắc.
Nếu tất cả thuận lợi như vậy, nhân duyên tự nhiên cũng giống như sự sắp xếp rất thuận lợi như nước chảy thành sông, rõ ràng như một bản quy hoạch thành phố. Thậm chí cô còn lên kế hoạch nghỉ hè năm thứ tư sẽ cùng Lâm Hiệt Tuấn về nhà. Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi, thành tích của cô vốn đứng đầu danh sách – nhưng trước khi phỏng vấn hai ngày, lại nhận được điện thoại báo ông nội bệnh tình nguy kịch. Một giây kia cô hoảng hốt, thất thố, ngay lập tức mua vé máy bay về nhà. Lâm Hiệt Tuấn đưa cô đến sân bay, dọc đường đi đều nắm chặt tay cô, không nói gì nhưng lại có cảm giác hơn cả ngàn lời nói. Cô chỉ mang theo một ít hành lý, đứng ở chỗ đăng lý quay đầu nhìn lại thân ảnh kia , đang đứng ở chỗ cô có thể nhìn thấy, miệng hơi hé, nhất thời an tâm hơn một chút.
Hành khách phía trước vấp chân vào, cô hơi lảo đảo, vé máy bay trong tay rơi xuống đất – tự nhiên cô có dự cảm không tốt, lại không thể nói rõ vì sao có cảm giác ấy – rất nhanh cô đã xoay người chạy lại bên anh, ôm chặt lấy anh, cô cảm giác tựa hồ như sắp mất đi vòng ôm ấm áp này.
Lâm Hiệt Tuấn không nói gì, chỉ ôm lấy cô, bên tai cô thấp giọng nói,“Đừng sợ.” Anh nhẹ nhàng, chậm rãi hôn lên trán cô, khoảnh khắc đó cứ như vậy mà khắc sâu trong lòng cô, Quân Mạc nhắm mắt lại, gần như nghẹn ngào nói, “Hẹn gặp lại.” Cuối cùng cô cũng chậm chậm rời đi.
Quân Mạc biết vì sao mình lại nhớ tới ngày đó. Ban đầu, cô cảm thấy cả đời này rất có thể cô sẽ không nhớ lại, hoặc bởi vì rất nhát gan, hoặc bởi vì rất sợ hãi. Nhưng đến hôm nay, cô cảm thấy thật ra cũng chẳng có gì, đúng là thời gian xóa nhòa nỗi đau, cho đến lúc trên miệng vết thương lại xuất hiện chồng chất thêm một vài lỗ hổng.
Cô về nhà, giật mình vì hóa ra ông nội lại có thể gầy đến như vậy, chân ông thậm chí chỉ bằng cánh tay mình. Cô ở bên giường ông ba ngày ba đêm,có lúc ông còn có thể chỉ vào mấy quả quýt ở đầu giường, bảo cô bóc cho ông ăn.
Quân Mạc cảm thấy nghi hoặc lo sợ, vì sao bệnh của ông nội có thể nặng đến như vậy, khi chính mình lại đang có kế hoạch ở xa gia đình. Cha cô nói rằng ông đã bệnh lâu rồi, chẳng qua nhất quyết không để mọi người nói cho cô, cũng không khiến cô cảm thấy lo lắng. Mà bệnh này tới một cách nhanh chóng, lại cực kỳ thống khổ, kéo dài ba 4 tháng, đem người ta hành hạ không thành hình người – cô bắt đầu hiểu được, cuộc sống và lý tưởng thủy chung luôn đi ngược hướng với nhau . Mà lúc đó cô nghĩ rằng lúc trước nghe lời cha thì tốt biết bao nhiêu, ít nhất có thể tùy lúc về thăm ông.
Điện thoại hết pin, Quân Mạc vẫn đờ đẫn ở một bên, thậm chí tinh thần không thể vực dậy nổi để tìm nơi nạp điện.
Thời gian giống như một bộ phim, nháy mắt cô đã đứng trước mộ của ông, nhẹ giọng nói lời từ biệt với ông nội.
Cô nói với cha mẹ về Lâm Hiệt Tuấn, cô đã không còn sức lực để che giấu hay quanh co nữa. Cha trầm mặc hồi lâu, cũng không nói với cô câu nào.
Cô nghĩ rằng cuối cùng cha mẹ cũng có một ngày như vậy. Cô ngẩng đầu, trên bia mộ ông đang nhìn cô mỉm cười, mà ba ngày làm bạn này, với hai mươi năm yêu thương ông dành cho mình, thật sự bé nhỏ đến mức chẳng đáng để kể đến.
Nửa tháng sau, cô lặng yên trở lại trường học, rốt cuộc vẫn bỏ lỡ buổi phỏng vấn bảo nghiên.
Cô giật mình cảm thấy trường học cực kỳ giống một cuộc tuyển tú lớn – sinh viên ước chừng bị những bạn nữ tài ba dẫn dắt, bắt đầu bình chọn lớp học tốt nhất. Nơi nơi thấy được các fan của Lâm Hiệt Tuấn, chung quanh lôi kéo bỏ phiếu. Khóe miệng Quân Mạc nở nụ cười nhìn sư đệ sư muội bỏ phiếu ở cửa lễ đường. Thật sự là nhiệt tình như lửa. Có người thấy cô, ái muội nhìn cô cười, cô cúi đầu vội vàng tránh đi.
Đêm ấy trùng hợp là buổi tiệc trao giải, anh trúng cử một cách rất đơn giản và dễ dàng, mọi người ngồi chật lễ đường, thậm chí cả hành lang cũng chật cứng. Quân Mạc đứng giữa đám người, yên lặng nhìn.
Anh đứng trên bục của lễ đường, khí chất ôn hòa, vẫn là giọng nói như ngày thường, “Tôi bắt đầu ở đại học L với tư cách một sinh viên, cho đến bây giờ trở thành người thầy, tôi chỉ có thể cố gắng báo đáp các thầy cô, các bạn sinh viên cùng trường học. Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này.” Đúng vậy, giọng nói của anh cứ bình tĩnh như thế, nhưng không ai hoài nghi tình yêu của anh với trường học, với học thuật. Cô đứng ở một góc nhỏ trong lễ đường, nhìn xuyên qua đám người chật kín, nhìn vô số học đệ, học muội đứng lên vỗ tay, tuổi trẻ mang theo sức sống dạt dào, lễ đường nhiệt khí ngời ngời, trên mặt mỗi người đều là sắc hồng của sự ấm áp, thuận hòa, vui vẻ.
Cô nhớ mang máng mình đã lặng lẽ lui ra ngoài, bên ngoài cũng là băng thiên địa tuyết, chỉ cần a một cái sẽ xuất hiện dải hơi trắng thật dài.
Anh vẫn không liên lạc với cô, thậm chí không biết cô đã lặng lẽ trở về. Đêm ấy, cô đứng một chỗ dưới ký túc của anh chờ anh về. Quân Mạc nở nụ cười tái nhợt, nửa tháng ngắn ngủi, cô gầy đi không ít, khuôn mặt trái xoan tựa hồ như bị mài nhọn đi, chỉ còn lại đôi mắt nhưng lại lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lâm Hiệt Tuấn kéo cô lên lầu, cô lại khoác tay anh, muốn đi dạo dưới trời tuyết một lát. Trong trí nhớ của cô cũng chỉ còn rét lạnh và đêm đen, Lâm Hiệt Tuấn hỏi cô tình hình trong nhà, cô không biết nên mở miệng thế nào, vì vậy mỉm cười không đáp cảm thấy trên lông mi cũng vì thế xuất hiện một tầng sương. Cũng tốt, trời lạnh cũng có điểm tốt, không để nước mắt rơi xuống.
Lâm Hiệt Tuấn bỗng nhiên không nói, quay người ôm lấy cô, tay anh dịu dàng đỡ lấy gáy cô, để cô tựa vào vai mình. Quân Mạc cắn môi, một giọt nước mắt chảy xuống, không biết có kết thành bông tuyết nào không?
Phục hồi lại tinh thần, đã sớm qua thời gian ký túc đóng cửa. Lâm Hiệt Tuấn nói, “Vậy chúng ta đến tạm một nơi , được không?”
Bốn năm đại học đây là lần duy nhất cô không về ký túc ban đêm, cô cúi đầu bước nhanh, sợ gặp phải người quen. Khi vào cửa, mới thở phào một tiếng. Nơi trọ của anh thật đơn giản, nơi duy nhất làm người ta chú ý đến là ba giá sách lớn . Nhưng lại chỉ có một cái giường thôi, mũi Quân Mạc có chút khó chịu, chỉ nói, “Em ngủ sô pha vậy.”
Lâm Hiệt Tuấn mỉm cười nhéo nhéo mặt cô, “Sao lại thế được?” Có máy sưởi làm ấm không gian của căn phòng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Anh trải giường cho cô thật tốt rồi nói, “Em ngủ trước đi. Anh xem lại tài liệu chút.”
Quân Mạc nhô đầu từ trong chăn ra, nhìn bóng anh, mới đem ngọn đèn bàn che lại hơn nửa, làm người ta cảm thấy yên tâm. Cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, mơ hồ cảm thấy anh đến bên mình, cúi đầu nhìn cô ngủ một lúc lâu, vì thế mà cô ngủ rất ngon – nhưng sau này, cô không phải không có chút buồn bã, khi đó ước chừng cô vĩnh viễn cũng không tưởng tượng ra có ngày cô lại mất ngủ.
Anh ra nước ngoài để làm giáo sư thỉnh giảng, cô đã biết trước đó, thời gian một năm rưỡi, thủ tục đã làm gần như đầy đủ – cơ hội lại khó có thể có thể có được, là thầy hướng dẫn của Lâm Hiệt Tuấn cố gắng giành lấy cho anh, ông nằm trên giường bệnh cũng cố tranh thủ đến cơ hội này, thậm chí vợ của thầy ấy cũng đã nói, “Ông nghỉ một lát đi, mắt đã sắp mù rồi đấy.” Thầy đã lớn tuổi, năm đó là ở nước ngoài học thành tài trở về, Lâm Hiệt Tuấn là học trò cưng của ông, từ lúc là sinh viên chưa tốt nghiệp đến bây giờ, anh vẫn theo ông tiến hành các đề tài quan trọng. Nhưng dù là giáo sư uyên bác đến mấy, cũng không chống đỡ lại được sự bào mòn của năm tháng. Những điều đó rốt cục vẫn không thể thực hiện được. Mà Lâm Hiệt Tuấn có thể làm, có thể tiếp tục tâm huyết của thầy, không để nó cứ vậy mà trôi qua.
Có lẽ thật sự nên kết thúc.
Cũng chỉ là chia tay mà thôi, nhưng mà lý do như vậy thật mỏng manh, bất cứ người nào cũng có thể nói ra một câu nhẹ nhàng, “Hai người yêu nhau chưa đủ sâu nặng.” Quân Mạc cảm thấy thật châm chọc – là như vậy sao, chính là yêu không đủ sâu nên có thể dễ dàng chia tay, nhưng cô cũng không thể tưởng tượng được, chia tay mấy năm nhưng anh luôn chiếm cứ mọi ngõ ngách trong tâm hồn cô, người thân bạn bè giới thiệu nhiều người đàn ông ưu tú cho cô , cô cũng nhẫn nhịn tìm hiểu, nhưng cuối cùng vẫn quanh quẩn trong thế giới của mình.
Một đêm kia, Quân Mạc dứt khoát xoay người. Năm thứ tư có cũng được mà không có cũng không sao, cô không xin nghỉ, đeo ba lô trên lưng liền đi du lịch, cô gắng đi tham quan hết những phong cảnh xunh quanh. Cô tắt điện thoại di động, đến một nơi thì dùng điện thoại công cộng báo cho người nhà đến nơi bình an, là sợ tiếng chuông điện thoại dành riêng cho anh vang lên.
Cô biến mất khỏi xã hội lâu như vậy, biết chính mình cũng không đủ kiên định để hỏi rõ Lâm Hiệt Tuấn vấn đề kia, liền ngồi tàu hỏa, ôm cả thùng KFC, ăn một miệng đầy.
Quân Mạc đeo ba lô, phong trần mệt mỏi ngồi chờ anh ở dưới cửa ký túc xá. Cô nhớ rõ mình đã ngồi lâu như thế nào, tay chân đã đông cứng. Sau đó anh xuất hiện, nhìn cô chừng mười giây, tựa hồ như nhìn thấy vật báu. Không kịp nói một câu, liền ôm cô vào ngực – cảm thấy rõ ràng sự kháng cự của cô.
Quân Mạc ngẩng đầu, nói đơn giản, “Em muốn về quê làm.” Cô tránh đi ánh mắt của anh, mở mịt theo dõi đôi môi anh. Kỳ thật là tìm cho ánh mắt một chỗ nhìn mà thôi, cô biết đáp án của anh – nếu không phải là điều cô đã nghĩ, như vậy sẽ không phải là người đàn ông mà cô biết.
Quân Mạc mỉm cười, không sai, đây vẫn là người trong lòng cô – anh không phải là người không nặng tình, anh là người có tình có nghĩa, vậy nên mới lưỡng lự chần chừ. Ra nước ngoài là việc chung, cũng không phải là vì tiền đồ của chính anh, đó là trách nhiệm anh ấy phải làm, nhưng cũng là giới hạn tình cảm của cô. Cô bước đi một bước chính là lui một bước, cảm thấy toàn bộ thế giới này đều bắt đầu trở nên hoang đường, nếu không phải có nhiều chuyện trùng hợp như vậy cùng lúc, nếu anh không phải người như vậy, cô rất có thể sẽ chờ anh một năm rưỡi – nhưng đó là ngành lịch sử đại học L, là tâm huyết cả đời của thầy hướng dẫn anh, ông hy vọng học trò có thể kế thừa.
Suy nghĩ này trong đầu cô đã làm cô không dám nghĩ đến, đại khái trong tiềm thức, vẫn không thể chấp nhận được, là người thân sinh ly tử biệt. Thậm chí khi nghe được từ “trùng hợp” này, cô đều có cảm giác đau đớn trong lòng.
Giọng nói của anh khan khàn, “Em chờ anh… ” Quân Mạc nhanh chóng cắt ngang, cô muốn cười nói, nhưng khi mở miệng, lại khó có thể kìm được nghẹn ngào, “Em không đợi.. Anh đừng làm khó chính mình..” Cô không biết vì sao mình lại muốn nói như vậy, chỉ là cô biết mình đã nói đúng như vậy. Lúc đó anh nói không nên lời, nhưng lời cô đã nói ra, ít nhất tương lai hối hận cũng chỉ là cô mà thôi.
Sau đó Lâm Hiệt Tuấn mãnh liệt hôn cô – từ trước đến nay anh đối xử với cô như đối với một viên ngọc tinh tế, xinh đẹp mà dễ vỡ, mặc dù là hôn môi cũng chỉ là ôn nhu mà chạm nhẹ trên cánh môi cô – bọn họ đều đã thấy vị ngọt của máu tươi, tàn nhẫn mà tuyệt vọng. Nước mắt lạnh lẽo của cô, rớt xuống ẩm ướt cả khuôn mặt của hai người.
Bọn họ chia tay ở trường học khiến cho không ít nghị luận. Không ít sư muội khóa dưới thoáng thấy được hy vọng. Bạn bè bên cạnh không có cách nào an ủi Quân Mạc, cô cứ giấu kín những đau đớn cứ bùng lên như vậy, không cho bất cứ ai chạm đến dù ít nhiều. Cô đi sớm về muộn, mỗi ngày làm tổ ở thư viện, đọc sách cũng được , ngủ cũng được, ánh mắt luôn nặng nề, nhưng không có vẻ gầy yếu của những người thất tình. Mỗi ngày cô luôn chờ mong thời gian ăn cơm, chỉ có thời điểm kia, cô có thể không nghĩ bất cứ điều gì nữa, cô biến thành cái kiểu đối xử với mình vô cùng tốt – rau xào, lẩu, tự phục vụ – ngược lại hình như có béo lên một ít.
Một thời gian rất dài sau đó, Quân Mạc cảm thấy chán nản, qua rất lâu cũng không thể tha thứ cho mình, dùng nụ hôn để chấm dứt, như vậy dấu chấm tròn chỉ có thể làm chính mình càng thêm quyến luyến hơn. Kỳ nghỉ năm ấy, cha cùng Tổng giám đốc Từ của Nam Đại, vốn là bạn bè, cùng nhau ăn bữa cơm, cô liền bớt đi một việc, tìm được chỗ làm. Ngay cả sơ yếu lý lịch cũng chỉ nộp cho công ty này – nhất thời có cảm giác chung thân đại sự đã oanh liệt xong xuôi, mà khi đó anh đã xuất ngoại, như vậy cũng tốt tránh cho cô suy nghĩ miên man.
Nhiều biến cố như vậy.. mất đi hai người quan trọng nhất trong đời. Nếu là bình thường, biến hóa nhanh như vậy đặt trong mười năm cũng làm cô cũng khó có thể tiếp nhận được – nhưng sự thật chứng minh loại năng lực chữa lành vết thương tinh thần của con người là sự co giãn vô hạn, Quân Mạc hoàn toàn kinh ngạc mà thừa nhận mình chịu đựng được, như trước đều đều trải qua một ngày bình thường vậy.
TV đã diễn đến cảnh nam chính điên cuồng – Quân Mạc đột nhiên bội phục dũng khí của nhân vật nam chính, cô nhớ rõ diễn viên đã diễn tới tuổi cha chú rồi cơ mà? Nhưng mà vẫn cùng cô gái trẻ trung như tiên hoa nộ phóng ở cùng nhau, lại cực kỳ hòa hợp – cô cảm thán ánh mắt của lão nhân này, có thể diễn tả được sự rộng rãi cùng cơ trí. Quân Mạc dường như đã phục hồi lại tinh thần, phát giác bụng đói – cô bật cười, đây là tín hiệu tự động khép lại của mình bắt đầu khởi động. Năm đó khi cô về khách sạn làm việc, Tổng giám đốc Từ nhìn cô mà mở rộng tầm mắt, cư nhiên lại béo đến mức chỉ có thể mặc đồng phục công tác cỡ L, cô rất không xấu hổ mà nhớ rõ lúc ấy Tổng giám đốc Từ ý vị thâm trường nói, “Vẫn là đừng nên đứng trước sân khấu đi.”
Bản OST thê lương làm cho người ta kinh hãi, ngoài cửa sổ là những cơn gió đang gào thét, nghe như tiếng hổ gầm, thoáng chốc chạm vào tận tâm can Quân Mạc :
Ly biệt ngay trước mắt
Quay đầu vọng lại chỉ còn hình ảnh và bóng dáng ta cô đơn
Đem lời hứa tách rời
Thành những câu vụn vỡ
Đem nhu tình chia cắt
Ngậm hàng ngàn mảnh tuyết rơi
Bức tranh dùng lệ họa thành
Khuôn mặt em với nụ cười ấy
Một năm này,
Lơ lửng kết thúc
(意中人- Ý trung nhân – OST của phim大明帝国之夜来风雨 )
Quân Mạc đứng trước TV, qua chiếc gương nhìn lại chính mình, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ, thời tiết lạnh lẽo khiến cho nó đặc biệt đau xót. Cô dùng một chút kem che khuyết điểm, trang điểm đến khi cảm thấy bình thường trở lại rồi mới ra khỏi nhà. Ra đường khoảng 10 phút là siêu thị Liên Hoa . Quân Mạc tự nhận thấy mình là người rất thích dạo phố, nhưng mà rất lười, nhà lại ở cách xa khu trung tâm, mức độ lười cao như vậy liền vào siêu thị lớn một chút, còn hơn ở nhà một mình ngẩn người.
Cô đẩy xe chở hàng di chuyển chầm chậm, không ngừng bỏ đồ vào trong xe, dường như muốn mua đầy cả một xe, tâm trạng trống trải cũng bù vào được đôi chút.
Đến tận khi xe đẩy đầy tràn lên như một ngọn núi nhỏ – phần lớn thì là khăn giấy dùng cho cả nửa năm liền, ít thì là sữa dưỡng thể – Quân Mạc cảm thấy nên trở về rồi, nên lúc này không tiếp tục mua sắm nữa mà trở ra thanh toán. Chỗ thanh toán đã có một hàng dài người xếp hàng, cô chán ngán nhìn xung quanh – vậy mà thấy được poster và đĩa phim truyền hình mình vừa xem lúc chiều, Quân Mạc quyết định trong chốc lát, mỉm cưới nhờ bác gái đứng phía trước trông hộ xe đồ, xoay người lấy một bộ.
Đến khi ra ngoài cửa, Quân Mạc mới bắt đầu hối hận, xách sáu cái túi plastic trong suốt, hai tay đã lằn lên mấy vết đỏ – gió đông bắc lạnh thấu xương, cô lại không có xe.
Cà phê Java là loại cà phê được trồng và sản xuất trên đảo Java của Indonexia.
Cà phê sau khi rang có vị rất đắng, mùi thơm nhẹ, không chua. Vị đắng của cà phê Java, rượu, vị ngọt nồng của siro chocalate làm cho hương vị thuần túy ấy càng thêm đậm đà hơn
Từng làn sương mù lượn lờ bên bờ hồ, cô nghe thấy anh từ từ mở lời rằng ngày mai trở lại đại học L xong sẽ lập tức sang Sở nghiên cứu văn hóa Đông Á của trường, thời gian ở trong nước cực kỳ ngắn ngủi. Quân Mạc khoanh tay ôm lấy mình, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của anh, trong nháy mắt ấy, Lâm Hiệt Tuấn quay lại liếc nhìn, chạm phải ánh mắt cô, khóe miệng chợt trầm xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Quân Mạc .”
Quân Mạc vốn định nói gì đó, rốt cuộc trầm mặc một lúc nhưng rồi lại nói, “Về sau rất khó gặp lại.” Cô hơi hơi lắc đầu, ”Em còn phải đi kiểm tra một chút, đi trước.” Cô cúi đầu bước đi, cắn nhẹ môi dưới, tóc đã dài ra rồi, không cần dùng đồ trang sức cũng có thể búi những lọn tóc mềm mượt kia lên được. Nhưng ngay lúc này đây cô lại muốn đưa tay lên vén tóc như một thói quen– bước chân càng lúc càng nhanh hơn, nhanh đến độ có phần sắp ngã, nhưng công việc vẫn còn nhiều như vậy, đến tận khi kiểm tra xong toàn bộ tầng trệt, mới đi ăn bữa sáng cùng với Minh Văn.
Minh Văn ấp a ấp úng nói, ánh mắt cũng có vài phần do dự, “Này, tớ vẫn chưa hỏi cậu… cậu có biết Lâm sư huynh, anh ấy…”
Quân Mạc cười cười, “Uhm, đã nhiều năm rồi mới có thể trở về. Như vậy cũng tốt, anh ấy muốn học thêm chuyên ngành, vốn lúc đầu vẫn biết rằng ở nước ngoài có nhiều tài liệu hơn.”
Minh Văn thấy thần sắc cô vẫn tốt, cũng hơi hơi yên tâm, “Đúng vậy, nói không chừng sẽ không trở lại” Cô nói đùa, Quân Mạc lại buông ánh mắt, một lát sau chậm rãi nói,“Làm sao có thể? Anh ấy sẽ không như vậy.”
Đúng vậy, anh là người trọng tình cảm, làm sao có thể như vậy?
Minh Văn cúi đầu thở dài, cầm tay cô, “Quên đi, hai người vốn đã sớm chia tay rồi. Thực sự hãy quên đi, cậu cũng không cần phải như vậy nữa.”
Quân Mạc đã không thể dùng vẻ tươi cười để tự trấn an mình nữa, rốt cục cũng nghe thấy tiếng lòng mình, bắt đầu từ tối hôm qua đã căng lên như dây đàn, đột nhiên ngân lên một tiếng vỡ òa. Vì vậy trong phút chốc này cô vứt bỏ tất cả ngụy trang, tâm tình suy sụp nhanh chóng, nỗ lực duy trì vẻ mặt bình thường, nhẹ giọng nói, “Tớ đi trước đây.” Nếu trước mặt người khác cô vẫn có thể bảo trì một phần thong dong, trấn định nhưng ở nơi này ngay trước mặt mọi người đang qua lại thì cô lại tựa như lâu đài cát trên bãi biển, nhìn qua thì rất tinh mĩ và vững chắc nhưng chỉ cần một con sóng nhẹ thôi, trong phút chốc hoàn toàn thay đổi.
Cô kiên quyết quay trở lại phòng làm việc, gọi điện cho bộ phận nhân sự báo nghỉ, nhanh chóng đi ra cửa, nửa giờ sau đã về đến nhà. Thật ra, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, không hiểu tại sao lại nhớ tới Bế quan bí thuật trong Harry Potter (Bế quan bế thuật - Occlumency - là phép thuật dùng để bảo vệ suy nghĩ của mình không cho người khác thâm nhập – khi họ dùng chiết tâm bí thuật), loại phép thuật có thể đem một phần ký ức tách ra. Về phần có cách ly được như vậy không, có ngăn chặn được những cảm xúc càng lúc càng lớn hay không, cô cũng không dám suy nghĩ nữa.
Quân Mạc cầm cốc nước, ngồi trên sàn nhà, muốn quên đi những lời anh đã nói buổi tối hôm qua – anh nói, lần này ra nước ngoài có thể mất vài năm. Rõ ràng ba năm này, hai người không có liên lạc gì, một nam một bắc, chẳng liên quan gì đến nhau – anh đi ra nước ngoài, thì có thể làm sao chứ? Nhưng khi nghe anh nói như vậy, cô cuối cùng cũng biết, vết thương kia – cô từng nghĩ đã sớm khép lại – kỳ thật, căn bản vẫn chưa bao giờ khép lại cả.
Cửa sổ sát đất tầng 14, nhìn ra ngoài kia tưởng chừng như đã nhìn thấy mọi kiếp sống phù du muôn vẻ nhưng lại như đang ở trên mây. Cô cứ lẳng lặng khóc, dường như không cam lòng mà lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống kia, nhưng càng lau lại càng trào ra nhiều hơn, luống cuống lau đi mà không kịp, đành phải gục xuống đầu gối.
Cô biết đau khổ là thế nào, ba năm trước đã từng trải qua một lần, và cũng không muốn phải trải qua một lần nữa nỗi khổ sở như vậy.
Không biết đã ngồi bao lâu như vậy, lúc đứng lên thì đầu óc cô thanh tỉnh một cách lạ thường – cô bắt chính mình phải đến ngồi trước TV, hai tay ôm đầu gối, yếu đuối vùi người vào sô pha.
Đơn giản chỉ là muốn phân tán sự chú ý thôi – cô đờ đẫn nhìn nam diễn viên người Đài Loan một thân trang phục nho sinh, đang đọc sách dưới ngọn đèn trong TV. Cô chợt giật mình cảm thấy quen thuộc, không khỏi nhìn xuống phía dưới. Hắn yêu một nữ tử, sống yếu đuối, nháy mắt cầm kiếm tự vẫn, thoáng chốc màu đỏ của máu vương đầy mặt đất. Nam chủ đau thương, lại không thể nói được lời nào, đứng sững sờ ở đó.
Không thể nói nên lời phiền muộn mà nó cứ quanh quẩn trong lồng ngực lại khiến bản thân càng khó chịu hơn. Cổ nhân đem ưu sầu so sánh với mưa nhẹ, Quân Mạc cảm thấy thật chuẩn xác – cô không cảm thấy tuyệt vọng, chỉ là cảm thấy thiên địa vạn vật nhân gian, tất cả như bao phủ trong một nỗi buồn man mác nào đó, mà làn sương mù như vậy khó có thể tan đi – chỉ là sẽ như vậy trong bao lâu đây? Một ngày? Một năm? Một đời. Cô ôm chặt đầu gối, gắt gao nhìn TV, tựa hồ có thể tìm thấy đáp án trong đó.
Khi đó anh với mình ở cùng một chỗ, mọi người đều nói giai ngẫu tự nhiên thành, trước sau cô chưa từng nhắc đến anh với người nhà – cô là con gái độc nhất, mặc dù nguyện vọng điền vào là trường đại học nổi tiếng, cha mẹ vẫn mong muốn cô có thể ở lại vùng phụ cận thành thị, thuận tiện quan tâm, chăm sóc gia đình. Đến tận năm thứ tư vừa rồi, Quân Mạc mới cảm thấy nên nói gì đó. Cô bóng gió nói với cha mẹ muốn ở lại miền Bắc, cha cô nhất quyết gạt bỏ ý nghĩ này, mẹ cô cũng liên tục gọi điện thoại, giọng nói nghẹn ngào – trong nhà cô đã cương quyết như vậy, Quân Mạc cảm thấy lý do ở lại trường của mình vừa lúc rất đúng đắn, sau này còn có thể lưu lại làm giáo viên, một thời gian nữa thì gia đình cũng đành phải chịu. Huống hồ, chính cô cũng thật sự thích thành phố L vì nó có điểm giống các thành thị phương Bắc khác, đường giao thông sắp xếp rất chỉnh tề và rộng rãi, tinh tế. Vào đông trong nhà cũng có máy sưởi, không giống ở nhà, bẻ tay một cái cũng thấy ngón tay lạnh ngắt mà cứng ngắc.
Nếu tất cả thuận lợi như vậy, nhân duyên tự nhiên cũng giống như sự sắp xếp rất thuận lợi như nước chảy thành sông, rõ ràng như một bản quy hoạch thành phố. Thậm chí cô còn lên kế hoạch nghỉ hè năm thứ tư sẽ cùng Lâm Hiệt Tuấn về nhà. Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi, thành tích của cô vốn đứng đầu danh sách – nhưng trước khi phỏng vấn hai ngày, lại nhận được điện thoại báo ông nội bệnh tình nguy kịch. Một giây kia cô hoảng hốt, thất thố, ngay lập tức mua vé máy bay về nhà. Lâm Hiệt Tuấn đưa cô đến sân bay, dọc đường đi đều nắm chặt tay cô, không nói gì nhưng lại có cảm giác hơn cả ngàn lời nói. Cô chỉ mang theo một ít hành lý, đứng ở chỗ đăng lý quay đầu nhìn lại thân ảnh kia , đang đứng ở chỗ cô có thể nhìn thấy, miệng hơi hé, nhất thời an tâm hơn một chút.
Hành khách phía trước vấp chân vào, cô hơi lảo đảo, vé máy bay trong tay rơi xuống đất – tự nhiên cô có dự cảm không tốt, lại không thể nói rõ vì sao có cảm giác ấy – rất nhanh cô đã xoay người chạy lại bên anh, ôm chặt lấy anh, cô cảm giác tựa hồ như sắp mất đi vòng ôm ấm áp này.
Lâm Hiệt Tuấn không nói gì, chỉ ôm lấy cô, bên tai cô thấp giọng nói,“Đừng sợ.” Anh nhẹ nhàng, chậm rãi hôn lên trán cô, khoảnh khắc đó cứ như vậy mà khắc sâu trong lòng cô, Quân Mạc nhắm mắt lại, gần như nghẹn ngào nói, “Hẹn gặp lại.” Cuối cùng cô cũng chậm chậm rời đi.
Quân Mạc biết vì sao mình lại nhớ tới ngày đó. Ban đầu, cô cảm thấy cả đời này rất có thể cô sẽ không nhớ lại, hoặc bởi vì rất nhát gan, hoặc bởi vì rất sợ hãi. Nhưng đến hôm nay, cô cảm thấy thật ra cũng chẳng có gì, đúng là thời gian xóa nhòa nỗi đau, cho đến lúc trên miệng vết thương lại xuất hiện chồng chất thêm một vài lỗ hổng.
Cô về nhà, giật mình vì hóa ra ông nội lại có thể gầy đến như vậy, chân ông thậm chí chỉ bằng cánh tay mình. Cô ở bên giường ông ba ngày ba đêm,có lúc ông còn có thể chỉ vào mấy quả quýt ở đầu giường, bảo cô bóc cho ông ăn.
Quân Mạc cảm thấy nghi hoặc lo sợ, vì sao bệnh của ông nội có thể nặng đến như vậy, khi chính mình lại đang có kế hoạch ở xa gia đình. Cha cô nói rằng ông đã bệnh lâu rồi, chẳng qua nhất quyết không để mọi người nói cho cô, cũng không khiến cô cảm thấy lo lắng. Mà bệnh này tới một cách nhanh chóng, lại cực kỳ thống khổ, kéo dài ba 4 tháng, đem người ta hành hạ không thành hình người – cô bắt đầu hiểu được, cuộc sống và lý tưởng thủy chung luôn đi ngược hướng với nhau . Mà lúc đó cô nghĩ rằng lúc trước nghe lời cha thì tốt biết bao nhiêu, ít nhất có thể tùy lúc về thăm ông.
Điện thoại hết pin, Quân Mạc vẫn đờ đẫn ở một bên, thậm chí tinh thần không thể vực dậy nổi để tìm nơi nạp điện.
Thời gian giống như một bộ phim, nháy mắt cô đã đứng trước mộ của ông, nhẹ giọng nói lời từ biệt với ông nội.
Cô nói với cha mẹ về Lâm Hiệt Tuấn, cô đã không còn sức lực để che giấu hay quanh co nữa. Cha trầm mặc hồi lâu, cũng không nói với cô câu nào.
Cô nghĩ rằng cuối cùng cha mẹ cũng có một ngày như vậy. Cô ngẩng đầu, trên bia mộ ông đang nhìn cô mỉm cười, mà ba ngày làm bạn này, với hai mươi năm yêu thương ông dành cho mình, thật sự bé nhỏ đến mức chẳng đáng để kể đến.
Nửa tháng sau, cô lặng yên trở lại trường học, rốt cuộc vẫn bỏ lỡ buổi phỏng vấn bảo nghiên.
Cô giật mình cảm thấy trường học cực kỳ giống một cuộc tuyển tú lớn – sinh viên ước chừng bị những bạn nữ tài ba dẫn dắt, bắt đầu bình chọn lớp học tốt nhất. Nơi nơi thấy được các fan của Lâm Hiệt Tuấn, chung quanh lôi kéo bỏ phiếu. Khóe miệng Quân Mạc nở nụ cười nhìn sư đệ sư muội bỏ phiếu ở cửa lễ đường. Thật sự là nhiệt tình như lửa. Có người thấy cô, ái muội nhìn cô cười, cô cúi đầu vội vàng tránh đi.
Đêm ấy trùng hợp là buổi tiệc trao giải, anh trúng cử một cách rất đơn giản và dễ dàng, mọi người ngồi chật lễ đường, thậm chí cả hành lang cũng chật cứng. Quân Mạc đứng giữa đám người, yên lặng nhìn.
Anh đứng trên bục của lễ đường, khí chất ôn hòa, vẫn là giọng nói như ngày thường, “Tôi bắt đầu ở đại học L với tư cách một sinh viên, cho đến bây giờ trở thành người thầy, tôi chỉ có thể cố gắng báo đáp các thầy cô, các bạn sinh viên cùng trường học. Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này.” Đúng vậy, giọng nói của anh cứ bình tĩnh như thế, nhưng không ai hoài nghi tình yêu của anh với trường học, với học thuật. Cô đứng ở một góc nhỏ trong lễ đường, nhìn xuyên qua đám người chật kín, nhìn vô số học đệ, học muội đứng lên vỗ tay, tuổi trẻ mang theo sức sống dạt dào, lễ đường nhiệt khí ngời ngời, trên mặt mỗi người đều là sắc hồng của sự ấm áp, thuận hòa, vui vẻ.
Cô nhớ mang máng mình đã lặng lẽ lui ra ngoài, bên ngoài cũng là băng thiên địa tuyết, chỉ cần a một cái sẽ xuất hiện dải hơi trắng thật dài.
Anh vẫn không liên lạc với cô, thậm chí không biết cô đã lặng lẽ trở về. Đêm ấy, cô đứng một chỗ dưới ký túc của anh chờ anh về. Quân Mạc nở nụ cười tái nhợt, nửa tháng ngắn ngủi, cô gầy đi không ít, khuôn mặt trái xoan tựa hồ như bị mài nhọn đi, chỉ còn lại đôi mắt nhưng lại lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lâm Hiệt Tuấn kéo cô lên lầu, cô lại khoác tay anh, muốn đi dạo dưới trời tuyết một lát. Trong trí nhớ của cô cũng chỉ còn rét lạnh và đêm đen, Lâm Hiệt Tuấn hỏi cô tình hình trong nhà, cô không biết nên mở miệng thế nào, vì vậy mỉm cười không đáp cảm thấy trên lông mi cũng vì thế xuất hiện một tầng sương. Cũng tốt, trời lạnh cũng có điểm tốt, không để nước mắt rơi xuống.
Lâm Hiệt Tuấn bỗng nhiên không nói, quay người ôm lấy cô, tay anh dịu dàng đỡ lấy gáy cô, để cô tựa vào vai mình. Quân Mạc cắn môi, một giọt nước mắt chảy xuống, không biết có kết thành bông tuyết nào không?
Phục hồi lại tinh thần, đã sớm qua thời gian ký túc đóng cửa. Lâm Hiệt Tuấn nói, “Vậy chúng ta đến tạm một nơi , được không?”
Bốn năm đại học đây là lần duy nhất cô không về ký túc ban đêm, cô cúi đầu bước nhanh, sợ gặp phải người quen. Khi vào cửa, mới thở phào một tiếng. Nơi trọ của anh thật đơn giản, nơi duy nhất làm người ta chú ý đến là ba giá sách lớn . Nhưng lại chỉ có một cái giường thôi, mũi Quân Mạc có chút khó chịu, chỉ nói, “Em ngủ sô pha vậy.”
Lâm Hiệt Tuấn mỉm cười nhéo nhéo mặt cô, “Sao lại thế được?” Có máy sưởi làm ấm không gian của căn phòng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Anh trải giường cho cô thật tốt rồi nói, “Em ngủ trước đi. Anh xem lại tài liệu chút.”
Quân Mạc nhô đầu từ trong chăn ra, nhìn bóng anh, mới đem ngọn đèn bàn che lại hơn nửa, làm người ta cảm thấy yên tâm. Cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, mơ hồ cảm thấy anh đến bên mình, cúi đầu nhìn cô ngủ một lúc lâu, vì thế mà cô ngủ rất ngon – nhưng sau này, cô không phải không có chút buồn bã, khi đó ước chừng cô vĩnh viễn cũng không tưởng tượng ra có ngày cô lại mất ngủ.
Anh ra nước ngoài để làm giáo sư thỉnh giảng, cô đã biết trước đó, thời gian một năm rưỡi, thủ tục đã làm gần như đầy đủ – cơ hội lại khó có thể có thể có được, là thầy hướng dẫn của Lâm Hiệt Tuấn cố gắng giành lấy cho anh, ông nằm trên giường bệnh cũng cố tranh thủ đến cơ hội này, thậm chí vợ của thầy ấy cũng đã nói, “Ông nghỉ một lát đi, mắt đã sắp mù rồi đấy.” Thầy đã lớn tuổi, năm đó là ở nước ngoài học thành tài trở về, Lâm Hiệt Tuấn là học trò cưng của ông, từ lúc là sinh viên chưa tốt nghiệp đến bây giờ, anh vẫn theo ông tiến hành các đề tài quan trọng. Nhưng dù là giáo sư uyên bác đến mấy, cũng không chống đỡ lại được sự bào mòn của năm tháng. Những điều đó rốt cục vẫn không thể thực hiện được. Mà Lâm Hiệt Tuấn có thể làm, có thể tiếp tục tâm huyết của thầy, không để nó cứ vậy mà trôi qua.
Có lẽ thật sự nên kết thúc.
Cũng chỉ là chia tay mà thôi, nhưng mà lý do như vậy thật mỏng manh, bất cứ người nào cũng có thể nói ra một câu nhẹ nhàng, “Hai người yêu nhau chưa đủ sâu nặng.” Quân Mạc cảm thấy thật châm chọc – là như vậy sao, chính là yêu không đủ sâu nên có thể dễ dàng chia tay, nhưng cô cũng không thể tưởng tượng được, chia tay mấy năm nhưng anh luôn chiếm cứ mọi ngõ ngách trong tâm hồn cô, người thân bạn bè giới thiệu nhiều người đàn ông ưu tú cho cô , cô cũng nhẫn nhịn tìm hiểu, nhưng cuối cùng vẫn quanh quẩn trong thế giới của mình.
Một đêm kia, Quân Mạc dứt khoát xoay người. Năm thứ tư có cũng được mà không có cũng không sao, cô không xin nghỉ, đeo ba lô trên lưng liền đi du lịch, cô gắng đi tham quan hết những phong cảnh xunh quanh. Cô tắt điện thoại di động, đến một nơi thì dùng điện thoại công cộng báo cho người nhà đến nơi bình an, là sợ tiếng chuông điện thoại dành riêng cho anh vang lên.
Cô biến mất khỏi xã hội lâu như vậy, biết chính mình cũng không đủ kiên định để hỏi rõ Lâm Hiệt Tuấn vấn đề kia, liền ngồi tàu hỏa, ôm cả thùng KFC, ăn một miệng đầy.
Quân Mạc đeo ba lô, phong trần mệt mỏi ngồi chờ anh ở dưới cửa ký túc xá. Cô nhớ rõ mình đã ngồi lâu như thế nào, tay chân đã đông cứng. Sau đó anh xuất hiện, nhìn cô chừng mười giây, tựa hồ như nhìn thấy vật báu. Không kịp nói một câu, liền ôm cô vào ngực – cảm thấy rõ ràng sự kháng cự của cô.
Quân Mạc ngẩng đầu, nói đơn giản, “Em muốn về quê làm.” Cô tránh đi ánh mắt của anh, mở mịt theo dõi đôi môi anh. Kỳ thật là tìm cho ánh mắt một chỗ nhìn mà thôi, cô biết đáp án của anh – nếu không phải là điều cô đã nghĩ, như vậy sẽ không phải là người đàn ông mà cô biết.
Quân Mạc mỉm cười, không sai, đây vẫn là người trong lòng cô – anh không phải là người không nặng tình, anh là người có tình có nghĩa, vậy nên mới lưỡng lự chần chừ. Ra nước ngoài là việc chung, cũng không phải là vì tiền đồ của chính anh, đó là trách nhiệm anh ấy phải làm, nhưng cũng là giới hạn tình cảm của cô. Cô bước đi một bước chính là lui một bước, cảm thấy toàn bộ thế giới này đều bắt đầu trở nên hoang đường, nếu không phải có nhiều chuyện trùng hợp như vậy cùng lúc, nếu anh không phải người như vậy, cô rất có thể sẽ chờ anh một năm rưỡi – nhưng đó là ngành lịch sử đại học L, là tâm huyết cả đời của thầy hướng dẫn anh, ông hy vọng học trò có thể kế thừa.
Suy nghĩ này trong đầu cô đã làm cô không dám nghĩ đến, đại khái trong tiềm thức, vẫn không thể chấp nhận được, là người thân sinh ly tử biệt. Thậm chí khi nghe được từ “trùng hợp” này, cô đều có cảm giác đau đớn trong lòng.
Giọng nói của anh khan khàn, “Em chờ anh… ” Quân Mạc nhanh chóng cắt ngang, cô muốn cười nói, nhưng khi mở miệng, lại khó có thể kìm được nghẹn ngào, “Em không đợi.. Anh đừng làm khó chính mình..” Cô không biết vì sao mình lại muốn nói như vậy, chỉ là cô biết mình đã nói đúng như vậy. Lúc đó anh nói không nên lời, nhưng lời cô đã nói ra, ít nhất tương lai hối hận cũng chỉ là cô mà thôi.
Sau đó Lâm Hiệt Tuấn mãnh liệt hôn cô – từ trước đến nay anh đối xử với cô như đối với một viên ngọc tinh tế, xinh đẹp mà dễ vỡ, mặc dù là hôn môi cũng chỉ là ôn nhu mà chạm nhẹ trên cánh môi cô – bọn họ đều đã thấy vị ngọt của máu tươi, tàn nhẫn mà tuyệt vọng. Nước mắt lạnh lẽo của cô, rớt xuống ẩm ướt cả khuôn mặt của hai người.
Bọn họ chia tay ở trường học khiến cho không ít nghị luận. Không ít sư muội khóa dưới thoáng thấy được hy vọng. Bạn bè bên cạnh không có cách nào an ủi Quân Mạc, cô cứ giấu kín những đau đớn cứ bùng lên như vậy, không cho bất cứ ai chạm đến dù ít nhiều. Cô đi sớm về muộn, mỗi ngày làm tổ ở thư viện, đọc sách cũng được , ngủ cũng được, ánh mắt luôn nặng nề, nhưng không có vẻ gầy yếu của những người thất tình. Mỗi ngày cô luôn chờ mong thời gian ăn cơm, chỉ có thời điểm kia, cô có thể không nghĩ bất cứ điều gì nữa, cô biến thành cái kiểu đối xử với mình vô cùng tốt – rau xào, lẩu, tự phục vụ – ngược lại hình như có béo lên một ít.
Một thời gian rất dài sau đó, Quân Mạc cảm thấy chán nản, qua rất lâu cũng không thể tha thứ cho mình, dùng nụ hôn để chấm dứt, như vậy dấu chấm tròn chỉ có thể làm chính mình càng thêm quyến luyến hơn. Kỳ nghỉ năm ấy, cha cùng Tổng giám đốc Từ của Nam Đại, vốn là bạn bè, cùng nhau ăn bữa cơm, cô liền bớt đi một việc, tìm được chỗ làm. Ngay cả sơ yếu lý lịch cũng chỉ nộp cho công ty này – nhất thời có cảm giác chung thân đại sự đã oanh liệt xong xuôi, mà khi đó anh đã xuất ngoại, như vậy cũng tốt tránh cho cô suy nghĩ miên man.
Nhiều biến cố như vậy.. mất đi hai người quan trọng nhất trong đời. Nếu là bình thường, biến hóa nhanh như vậy đặt trong mười năm cũng làm cô cũng khó có thể tiếp nhận được – nhưng sự thật chứng minh loại năng lực chữa lành vết thương tinh thần của con người là sự co giãn vô hạn, Quân Mạc hoàn toàn kinh ngạc mà thừa nhận mình chịu đựng được, như trước đều đều trải qua một ngày bình thường vậy.
TV đã diễn đến cảnh nam chính điên cuồng – Quân Mạc đột nhiên bội phục dũng khí của nhân vật nam chính, cô nhớ rõ diễn viên đã diễn tới tuổi cha chú rồi cơ mà? Nhưng mà vẫn cùng cô gái trẻ trung như tiên hoa nộ phóng ở cùng nhau, lại cực kỳ hòa hợp – cô cảm thán ánh mắt của lão nhân này, có thể diễn tả được sự rộng rãi cùng cơ trí. Quân Mạc dường như đã phục hồi lại tinh thần, phát giác bụng đói – cô bật cười, đây là tín hiệu tự động khép lại của mình bắt đầu khởi động. Năm đó khi cô về khách sạn làm việc, Tổng giám đốc Từ nhìn cô mà mở rộng tầm mắt, cư nhiên lại béo đến mức chỉ có thể mặc đồng phục công tác cỡ L, cô rất không xấu hổ mà nhớ rõ lúc ấy Tổng giám đốc Từ ý vị thâm trường nói, “Vẫn là đừng nên đứng trước sân khấu đi.”
Bản OST thê lương làm cho người ta kinh hãi, ngoài cửa sổ là những cơn gió đang gào thét, nghe như tiếng hổ gầm, thoáng chốc chạm vào tận tâm can Quân Mạc :
Ly biệt ngay trước mắt
Quay đầu vọng lại chỉ còn hình ảnh và bóng dáng ta cô đơn
Đem lời hứa tách rời
Thành những câu vụn vỡ
Đem nhu tình chia cắt
Ngậm hàng ngàn mảnh tuyết rơi
Bức tranh dùng lệ họa thành
Khuôn mặt em với nụ cười ấy
Một năm này,
Lơ lửng kết thúc
(意中人- Ý trung nhân – OST của phim大明帝国之夜来风雨 )
Quân Mạc đứng trước TV, qua chiếc gương nhìn lại chính mình, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ, thời tiết lạnh lẽo khiến cho nó đặc biệt đau xót. Cô dùng một chút kem che khuyết điểm, trang điểm đến khi cảm thấy bình thường trở lại rồi mới ra khỏi nhà. Ra đường khoảng 10 phút là siêu thị Liên Hoa . Quân Mạc tự nhận thấy mình là người rất thích dạo phố, nhưng mà rất lười, nhà lại ở cách xa khu trung tâm, mức độ lười cao như vậy liền vào siêu thị lớn một chút, còn hơn ở nhà một mình ngẩn người.
Cô đẩy xe chở hàng di chuyển chầm chậm, không ngừng bỏ đồ vào trong xe, dường như muốn mua đầy cả một xe, tâm trạng trống trải cũng bù vào được đôi chút.
Đến tận khi xe đẩy đầy tràn lên như một ngọn núi nhỏ – phần lớn thì là khăn giấy dùng cho cả nửa năm liền, ít thì là sữa dưỡng thể – Quân Mạc cảm thấy nên trở về rồi, nên lúc này không tiếp tục mua sắm nữa mà trở ra thanh toán. Chỗ thanh toán đã có một hàng dài người xếp hàng, cô chán ngán nhìn xung quanh – vậy mà thấy được poster và đĩa phim truyền hình mình vừa xem lúc chiều, Quân Mạc quyết định trong chốc lát, mỉm cưới nhờ bác gái đứng phía trước trông hộ xe đồ, xoay người lấy một bộ.
Đến khi ra ngoài cửa, Quân Mạc mới bắt đầu hối hận, xách sáu cái túi plastic trong suốt, hai tay đã lằn lên mấy vết đỏ – gió đông bắc lạnh thấu xương, cô lại không có xe.
Cà phê Java là loại cà phê được trồng và sản xuất trên đảo Java của Indonexia.
Cà phê sau khi rang có vị rất đắng, mùi thơm nhẹ, không chua. Vị đắng của cà phê Java, rượu, vị ngọt nồng của siro chocalate làm cho hương vị thuần túy ấy càng thêm đậm đà hơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.