Một Năm Thiên Hạ

Chương 41: Giữ lấy hậu vị

Hoàng Anh

15/09/2015

Thái y cũng xác nhận Tố Doanh đã mang long thai, nên bắt đầu từ ngày đó nàng không thị tẩm nữa. Tố Doanh vốn sợ đồng sàng cộng chẩm với Hoàng đế mà sơ sẩy thì sẽ bị nhìn ra đầu mối, nên nhờ quy củ này mà bớt đi phiền toái. Hoàng đế ngồi tới khi phải thắp đèn thì mới rời đi, lúc gần đi thấy bên trên thái dương nàng mang một tầng mồ hôi mỏng, còn quan tâm hỏi han nàng có phải sau đợt bị cảm lạnh vẫn chưa khỏe lên.

"Nếu còn chưa khỏi hẳn, cứ gọi thái y bắt mạch, dùng chút thuốc không hại đến thai nhi cũng được." Hắn nói với giọng điệu cực kỳ quan tâm săn sóc, nhưng Tố Doanh chỉ cảm thấy thật bức bối khi nghe.

Tố Doanh thấy thân thể mình vô cùng mệt mỏi, cả buổi ngồi khách sáo với hắn những lời sáo rỗng như vậy lại càng thêm mệt mỏi. Nhưng nàng tuyệt đối không truyền thái y tới, ngộ nhỡ hắn thuận miệng sai khiến một tâm phúc tới chẩn bệnh, bí mật về cái thai không có thật càng thêm khó bảo toàn. Vì vậy nàng uyển chuyển cười nói: "Đêm qua ngủ không được ngon giấc. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt thôi."

"Vậy thì nàng nghỉ ngơi đi, đừng xem sách nhiều quá, hao tổn tinh thần.” Hắn nhớ lúc nãy bước vào thấy Tố Doanh đang cầm quyển sách trên tay sau đó đặt xuống bên cạnh, liền cầm lên liếc mắt nhìn, mỉm cười hỏi: "Đọc sách gì vậy?"

Tố Doanh nhẹ nhàng rút lại quyển sách trên tay hắn, nói: "Đọc được sự tích hậu phi của Đường Minh Hoàng."

Hắn gật đầu: "Đọc sử sách thường học được những bài học lưu lại hậu thế, rất tốt."

Tố Doanh cười nhẹ một tiếng, không nói gì.

Bởi vì hoàng hậu mang long thai, trong Đan Xuyến cung càng chú ý mọi chuyện, phục vụ hết sức chu đáo. Tố Doanh biết rõ nàng thực sự đã bỏ lỡ chuyện được chăm sóc chu đáo đúng nghĩa như vậy, nhưng vẫn hưởng thụ sự đãi ngộ này, thỉnh thoảng lừa gạt mình nàng nên nhận được những thứ như vậy.

Bình vương phủ không biết chuyện nàng đã bị sẩy thai, vui mừng dâng lên rất nhiều thuốc bổ thai, điều dưỡng thân thể. Thực ra cái thai của Hoàng hậu chưa biết là trai hay gái, việc tâng bốc đi lại quan hệ vẫn còn sớm, nhưng mấy tên nịnh thần đã mượn cơ hội mà bợ đỡ Tố Doanh rất nhiều, thỉnh thoảng dâng lên rất nhiều những thứ, những trò mới lạ. Tố Doanh không có hứng thú với mấy thứ đó, phần lớn là không thèm ngó, nhất là thuốc bổ dâng tặng, vừa nhìn thấy là tâm lại không nhịn được mà lạnh lẽo, tất cả đều không nhận.

Theo phong tục, nếu một tỷ muội trong nhà có thai, những người khác phải tặng những đồ vật quý khảm bốn đồ vật may mắn là phật thủ, lý ngư, bảo bình, con dơi làm quà tặng. Tố Doanh là hoàng hậu, tỷ muội của nàng tất nhiên phải cẩn trọng chuẩn bị, không thể qua loa.

Chỉ là tỷ muội của Tố Doanh còn lại rất ít ỏi, vào cung chúc mừng chỉ có một mình Tứ tỷ Tố Huệ.

Tố Doanh ngạc nhiên hỏi: "A Lan tại sao không tiến cung với tỷ?"

Tố Huệ nói: "Thần phụ có qua Tướng phủ, bên kia nói Lan muội hai ngày nay thân thể không tốt." Nàng suy nghĩ một chút, còn nói: "Hình như là nguyệt tín tới hơn mười ngày còn không có đi, cả người dường như cũng suy nhược đi nhiều."

Trong lòng Tố Doanh sáng tỏ, có chút đau lòng, lại cùng Tứ tỷ nói mấy câu về Tố Lan. Tố Huệ đem hộp quà trình lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Đây là một chút tâm ý của thần phụ, chức cho nương nương bình an cát tường, sớm sinh quý tử."

Trong hộp là một pho tượng bằng ngọc thượng hạng, tạo hình khéo léo, rất đặc biệt: một đôi phật thủ vững vàng nâng một cái bảo bình, thân bình chạm hoa văn là con dơi cùng cành hoa mẫu đơn, từ trong miệng bình tuôn ra một dòng suối ngọc, trên suối có một con cá chép đang quẫy đuôi. Cả chiếc bình ngọc có tĩnh có động, lại đem tứ bảo hòa làm một thể. Tố Doanh vốn thích những vật tinh xảo, nhìn thấy thì thật thích thú vui mừng. Nhưng nàng cũng biết nhà chồng Tứ tỷ mặc dù là có tước hoàng tộc, nhưng gia cảnh thì lại bình thường, chuẩn bị một món quà tặng như vậy nhất định là khá khó khăn.

"Muội đã sớm đã đồng ý với Ngũ di nương, sẽ lo liệu cho tiền đồ của tỷ phu, đáng tiếc vẫn luôn không có thời cơ thích hợp." Nàng hạ thấp giọng nói với tỷ tỷ: "Cũng đã lâu rồi chỗ Hoàng thượng còn thiếu một chân Ngự sử, không biết tỷ phu có chịu hay không hạ mình."

Tố Huệ mừng rỡ ... mặc dù chỉ là một chức Ngự sử, phẩm cấp không cao, nhưng nàng hiểu được Tố Doanh chỉ là không muốn làm cho tỷ phu mình một bước lên trời, sẽ gặp nhiều gièm pha. Nhưng nếu nàng đã chủ động đưa ra ý kiến, có nàng nâng đỡ, ngày sau thăng chức còn có gì là khó. Tố Huệ rối rít cám ơn: "Chuyện này thật là tốt. Nhà chúng ta bên chỗ Ngự sử đài kia vẫn chưa có người nào, nương nương nếu là tin tưởng cất nhắc gia phu, hắn sẽ vì nương nương dốc sức."

Tố Doanh cười cười: "Nhìn tỷ tỷ kìa, nghĩ gì xa xôi vậy!" Nói một câu như vậy để lỡ sau này có chuyện gì xảy ra còn dễ bề xử lý.

Sau khi tiễn Tố Huệ, Tố Doanh ngồi yên trên ghế không nói gì, sau đó đột nhiên ra lệnh: "Đến Hoán y phòng truyền Tố Mi đến đây."

"Nương nương, làm như vậy có được không?" Cung nữ cẩn thận nhắc nhở, Tố Mi thân phận thấp kém, không thích hợp đến những nơi như Đan Xuyến cung này.

"Đó là tỷ tỷ của ta." Tố Doanh cười mà không cười, không biết là có ý gì không.

Rất nhanh sau đó, Tố Mi liền mang theo một hộp gỗ nhỏ tiến vào. Tố Doanh liếc nhìn nàng, bên tóc mai đã có mấy sợi bạc thưa thớt, lặng lẽ nhìn thật lâu mới thở dài: "Tỷ tỷ, đừng cố chấp nữa." Nàng từng đề cập tới chuyện chuyển Tố Mi đến Đan Xuyến cung, nhưng Tố Mi chỉ cười lạnh, không chấp thuận. Tố Doanh có quyền tự tiện quyết định việc điều chuyển cung nhân, nhưng nàng không muốn phá vỡ mối quan hệ máu mủ vốn đã mỏng manh này.

Tố Mi làm bộ như không hiểu lời nói của nàng, vẻ mặt cứng nhắc đem hộp gỗ trong tay trình lên, nói: "Nương nương không bắt nô tỳ phải gặp Duệ phu nhân,

Đã là rủ lòng thương xót nô tỳ. “Duệ phu nhân chính là Tố Huệ, tỷ muội hai người năm đó vì chuyện vào cung mà dường như đã trở mặt thành thù.

Tố Doanh mở hộp gỗ, bên trong là bốn chiếc vòng tay bằng bạc, phía trên mỗi một chiếc có chạm hoa văn phật thủ, lý ngư, bảo bình, con dơi bằng phỉ thủy rủ xuống.

“Là những thứ của tỷ tỷ đeo trên người hồi nhỏ phải không?” Tố Doanh nhận ra ngay, bởi vì nàng khi còn bé cũng có bốn chiếc như vậy. “Nhưng tại sao lại có đến hai bộ?”

“Đó là của Nhu viện nương nương đã qua đời.” Tố Mi cười xót xa nói: “Nô tỳ thay mặt tỷ ấy tặng quà chúc mừng nương nương.”

Ánh mắt của nàng so với vài ngày trước đó có phần cổ quái hơn, nhưng Tố Doanh không ngần ngại chút nào, khoan dung đi về phía nàng cười cười cầm tay của nàng nói: “Tỷ tỷ những ngày qua có khỏe không? Thường ngày ở Hoán y phòng có gì khổ sở không? Tỷ muội chúng ta đã rất lâu không nói chuyện, hôm nay hai ta phải hàn huyên một lúc mới được.”

Tố Mi giương mắt lên, đôi mắt ảm đảm không chút ánh sáng có vẻ hơi dọa người. “Nếu nương nương giờ phút này còn coi ta là tỷ tỷ, ta liền nói một câu hữu dụng cho nương nương: tỷ muội… là mối quan hệ bạc bẽo nhất trong Tố gia.”

m thanh của nàng lạnh lẽo đến mức làm cho Tố Doanh sợ hết hồn.

Cung nữ bên cạnh lạnh lùng quát: “Lớn mật! Ngươi lại dám càn rỡ trước mặt nương nương!”

Tố Mi lập tức nằm rạp trên mặt đất, liên tiếp dập đầu. Tố Doanh miễn cưỡng lắm mới nâng khóe miệng cười cười: “Mấy ngày nay, ta có ý định đi Hoàng Cực tự cầu phúc. Chỉ là không biết Thánh thượng có cho phép hay không. Nếu như Thánh thượng cho phép, tỷ tỷ hãy cùng đi với ta, thay ta tụng kinh siêu độ cho Nhu viện nương nương. Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng cự tuyệt.” Dứt lời phất tay ý bảo nàng lui ra. Tố Mi như được đại xá, lập tức giống như một làn khói bay nhanh ra khỏi cửa.

Tố Doanh nhìn cái bóng dáng màu xanh dần biến mất, ngẩn ngơ một lúc lâu mới nghẹn ngào: “Tỷ ấy tại sao lại biến thành người như vậy?”

Không biết cung nữ nào đứng hai bên cửa cười một tiếng, nửa đùa nửa thật nói: “Trong cung, chỉ có người chết mới không thay đổi thôi.” Phát hiện mình lỡ lời, nàng lập tức im miệng.

Tố Doanh thởi dài, cũng không truy cứu là ai nói lời này, gây không khí không tốt nhưng hoàn toàn không sai.

Lại qua năm sáu ngày, thương thế của Tể tướng có khởi sắc. Vừa mới có thể rời giường, ông ta liền vào cung tạ ơn, Tố Lan cũng theo vào thăm tỷ tỷ. Hoàng đế ở Vĩnh Ninh điện triệu kiến Tể tướng. Tố Doanh cũng đến Vĩnh Ninh điện để gặp mặt.

Sắc mặt của Cư Hàm Huyền mặc dù so với lúc Đế hậu đến thăm đã tốt hơn mấy phần, nhưng cũng chưa thể lấy lại thần sắc tốt như trước, chỉ là thái độ vẫn an nhàn tự tại.

“Tướng gia hoàn toàn không có gì đáng ngại, thật là quốc gia chi phúc.” Tố Doanh khách sáo mấy câu, phát hiện thời điểm ông ta nhìn nàng cười như không cười, lại hại nàng âm thầm suy đoán lung tung.

“Thần còn chưa chúc mừng nương nương.”

Tố Doanh chăm chú quan sát từng cử chỉ lời nói của Cư Hàm Huyền, phát hiện lúc hắn nói chuyện thì nụ cười mơ hồ mang theo vài phần giễu cợt.

“Thần đã chuẩn bị một phần đại lễ dâng lên cho nương nương, đã đưa đến trong hậu hoa viên của Đan Xuyến cung.”

Tố Doanh không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, làm bộ như có chút hăng hái ứng phó đôi câu, vội vã xin phép hồi cung để gặp muội muội.

Khí sắc của Tố Lan không tốt, nói chuyện cũng không giòn giã như lúc khỏe mạnh. Tố Doanh rõ ràng biết mọi chuyện, nhưng lại chỉ ân cần hỏi thăm nửa ngày, lại trêu ghẹo nói: “Đáng tiếc nhà các ngươi dược liệu quý hiếm, linh đan thuốc bổ cũng không thiếu, làm cho ta không biết nên đem cái gì ban thưởng.”

Tố Lan líu rít trả lời: “Nương nương có tâm là muội muội đã mừng lắm rồi.”

Lời nói của nàng không giống mọi ngày, trong lòng Tố Doanh có quỷ, liền đoán nàng đã biết chén canh ngó sen kia có vấn đề nên không muốn nói đề tài này nữa, bèn chuyển hướng: “Tướng gia tặng cái gì cho ta? Ta còn chưa thấy đấy.” Nói cong liền kéo Tố Lan đi hậu hoa viên xem.

Thì ra là Cư Hàm Huyền đưa đến một pho tượng bằng vàng cao hơn ba thước sặc sỡ Tử Quan m. Tố Doanh nhìn thấy, không hiểu được ý, quay sang hỏi Tố Lan: “Đây là?”

Tố Lan không nhanh không chậm, trả lời: “Tòa Tử Quan m này là do Bát Đại chùa gia công, nguyện nương nương sớm sinh quý tử.”

Cung nữ thấy pho tượng Tử Quan m tỏa sáng rực rỡ, khéo léo tuyệt vời, nhất thời ai cũng líu ríu khen ngợi. Tố Lan thừa dịp mọi người đang quan sát pho tượng và bàn tán với vẻ ngưỡng mộ và thích thú, ghé vào bên tai Tố Doanh nói nhỏ: “Ông ấy nói, một khi đã đưa, thì sẽ đưa món đồ mà nương nương dùng được.”

Khóe miệng Tố Doanh giật giật, lạnh lùng nhìn chằm chằm muội muội, Tố Lan lại không thèm để ý đến.

Khóe miệng Tố Doanh giật giật, lạnh lung nhìn chằm chằm muội muội, Tố Lan lại không thèm để ý đến.

"Ông còn nói ... đã không còn thì nói không còn, tự nhiên sẽ có người nguyện ý vì nương nương báo thù rửa hận. Nương nương cần gì phạm tội khi quân?"

Tố Doanh nhìn Tố Lan khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Ta đã đoán ông ta có ý như vậy mà."

Nàng lệnh cho cung nữ lui ra, để hai người bọn họ nói chuyện.

Hoàng hậu ngọc thể tôn quý, cung nữ vốn không dám lui ra quá xa, để tránh chăm sóc không tới. Nhưng Thôi Lạc Hoa biết chuyện tỷ muội hai người nói, ngộ nhỡ tiết lộ ra ngoài, hậu quả càng thêm nghiêm trọng, bèn nói với cung nữ: "Quận chúa ( Tố Lan) làm việc so với các ngươi tỉ mỉ hơn nhiều, nương nương cực kỳ tin tưởng nàng, các ngươi có cái gì không yên lòng?"

Đợi cung nữ lui ra xa, Tố Doanh quay lưng về phía Tố Lan, cúi đầu hỏi: "Ngươi biết bao lâu rồi?"

Tố Lan im lặng không lên tiếng, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Ngay từ đầu . . ."

Nàng nói còn chưa dứt lời, Tố Doanh đã xoay người lại, tát thẳng vào mặt nàng. Thân thể Tố Lan lung lay, sắc mặt cư nhiên không thay đổi, vẫn là không kinh không giận. Cung nữ đã lui ra xa thấy thế liền hốt hoảng, có mấy người đã bước nhanh về

Hôm nay Hoàng đế đến Đan Xuyến cung ngồi một lát, cảm thấy Tố Doanh tâm sự nặng nề, cười hỏi: "Hoàng hậu gần đây luôn buồn bực không vui. Nàng có tâm sự gì sao?"

"Thần thiếp không có chuyện gì." Tố Doanh nhỏ giọng trả lời.

Hoàng đế nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một lát, giọng điệu như nói đùa: "Ngoại quốc tiến cống dưa lớn, lê thủy tinh, còn không phải đều đem đến Đan Xuyến cung? Hay là vải thun la sào không đẹp bằng lúc trước? Ngự trù chuẩn bị đồ ăn không đổi mỗi ngày? Hay là cung nhân Đan Xuyến cung không đủ cơ trí, làm nàng buồn lòng? Lẽ nào . . . Là trẫm sơ ý lơ là, để cho nàng khó chịu?"



"Làm gì có những chuyện như vậy . . ." Tố Doanh cười khẽ. Nàng ban đầu đã dùng những thứ cao quý không tả nổi, mấy ngày nay lại càng không phải nói, toàn là những thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ này, mỗi ngày mở mắt luôn nhìn thấy những thứ tốt nhất.

"Hay là chính Hoàng hậu lại tự tìm phiền não." Hắn thuận miệng nói: "Vào thời điểm này, nàng chỉ cần chọn đồ tốt để dùng để chơi, chọn chuyện tốt nghĩ tới để cho mình vui mừng. Mọi việc đã có người khác vất vả rồi, nàng không phải suy nghĩ nhiều làm gì, phải hoàn toàn thoải mái."

Tố Doanh cứng người, vẻ mặt u sầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thiếp cũng biết gần đây tâm phiền ý loạn, cho nên muốn cầu xin bệ hạ chấp thuận cho thiếp đến Hoàng Cực tự cầu phúc."

Hắn không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ: "Nàng bây giờ không chỉ một mình, ngộ nhỡ có gì sơ xuất thì biết làm sao?" m thanh êm tai như vậy…

Vẻ mặt Tố Doanh càng thêm chán nản, nhẹ nhàng nói: "Lần trước bệ hạ cùng Thái tử, mấy vị công chúa đi, chỉ có thiếp không được đi theo. Tuy nói là thân thể khó chịu, nhưng làm cho người ta nghe qua, khó tránh khỏi cảm thấy thiếp đối với hoàng tôn . . . Tựa như có điều gì bất mãn."

Nàng thở dài: "Vừa vặn ngay lúc này thiếp có thai. Người bên Đông cung sẽ nghĩ sao đây? Thiếp nghĩ thừa dịp hiện tại còn dễ dàng đi lại, đi Hoàng Cực tự một chuyến. Thuận tiện cầu xin thần Phật phù hộ cho hài nhi trong bụng."

Hắn nghe thấy Tố Doanh nói như vậy, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nắm tay Tố Doanh nói: "Nàng nghĩ nhiều rồi. Thái tử là người khoan dung độ lượng, làm sao lại nghĩ như vậy? Lại nói một mình nàng mà dẫn theo cả một đoàn những kẻ hầu người hạ trùng trùng điệp điệp đến Hoàng Cực tự, sẽ không phải là chọc cho mấy kẻ nhàn rỗi nói này nói nọ sao?"

Tố Doanh sau khi nghe xong chán nản cúi đầu: "Vậy thì không đi nữa."

Hắn nghĩ ngợi, vỗ nhẹ mu bàn tay Tố Doanh, nói: "Mà thôi, đi cũng được. Chứ cứ để nàng cả ngày buồn bực ở trong cung, cũng không tốt. Nếu như

phía trước lại bị Tố Doanh phất tay đuổi đi.

“Ngươi biết, lại có thể cho ta uống?” Mắt Tố Doanh đỏ lên, cố gắng đè nén âm thanh, thân thể không ngừng phát run.

Tố Lan nhìn tỷ tỷ với một đôi mắt to trong trẻo, sáng ngời. “Nương nương, nếu là muốn lấy ta trút giận, ta cũng vậy không lời nào để nói. Nhưng nương nương, trong lòng nương nương tự hỏi đi, chẳng lẽ khi đó nương nương thật sự hoàn toàn không đề phòng, vô tư mà uống canh như vậy?... Thật ra thì, có phải đã có lúc, nương nương hy vọng không có đứa bé này đúng không?”

“Câm mồm.”

“Thực ra trong nháy mắt, nương nương lựa chọn tin tưởng Thái tử, mà không bảo vệ cốt nhục của mình.” Tố Lan chăm chú nhìn tỷ tỷ, lắc đầu cười nói: “Trong nháy mắt đó, nếu không phải ta đoạt một nửa bức Quan m này nương nương cũng không có thể đứng đây mà xem đâu.”

Tố Doanh ngẩn người, cũng không nghĩ lại nghiêm trọng như thế.

Tố Lan cười cười, giống như các nàng đang nói chuyện gì đó vui vẻ lắm. “Hắn đối đãi với nương nương cũng thật là tốt đó, không muốn lưu lại con của ngài, nhưng vẫn thương xót, dùng cả chất độc hiếm có, ngàn vàng mới mua được, nghe nói sẽ không có cảm giác đau đớn, lại có thể xóa bỏ thai nhi trong bụng Hoàng hậu, trừ đi hậu hoạn.”

m thanh của nàng lạnh lùng, Tố Doanh run lên, giống như từ nụ cười của nàng có thể trông thấy máu tươi… Nghĩ tới đêm hôm đó, nàng cũng không thể làm bộ như bình tĩnh, bi thương nói: “Ngươi cái gì cũng biết, loại độc như vậy, cảm giác như vậy… Những điều này là Thôi tiên sinh dạy?”

“Những chuyện này nàng đại khái không biết. Nàng ta dạy dỗ tỷ tỷ tận tâm như vậy, nếu là nàng biết, tỷ tỷ tự nhiên cũng biết.” Tố Lan cười khổ: “Là vì mẹ ruột của ta không phải là người tốt làm gì.”

Tố Doanh xoay mặt nhìn lên bầu trời, vô số những đám mây trắng như tuyết đang lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm.

“Trong phút giây đó, ngươi có cơ hội để cho ta thay đổi tâm ý.”

Tố Lan chậm rãi trả lời: “Nhưng ta cảm thấy, nhìn vào tình hình trước mắt mà nói, bỏ con săn sắt bắt con cá rô mới là thượng sách.”

Tố Doanh không nói thêm gì nữa.

Hồi lâu, nàng hờ hững xoay người nói: “A Lan, ngươi biết ta là cái gì vẫn nhớ thương A Hòe? Bởi vì nàng đến chết mới thôi, vẫn là muội muội của ta. Chỉ, là ‘muội muội’ của ta mà thôi.” Nàng thở dài: “Pho tượng Quan m này ngươi mang về đi. Ta xem, so với ta, ông ta lại càng muốn ta có hài tử hơn.”

Tố Lan lẳng lặng thi lễ cáo lui, đi ra mấy bước chợt quay lại, thẳng lưng nhìn Tố Doanh nói: “Tỷ tỷ về sau nếu không muốn gặp lại ta… ta cũng không tới làm phiền tỷ làm gì. Cho nên, có mấy lời nói cho tỷ tỷ nghe nếu lỡ không còn cơ hội. Thấy bộ dạng của tỷ tỷ như vậy, ta cuối cùng vẫn cảm thấy khổ sở. Chẳng lẽ tỷ tỷ vẫn không thể hiểu ra sao? Hôn nhân củatỷ không phải như thường, là hôn nhân chính trị. Loại hôn nhân này không phải là thứ có thể ảo tưởng quá nhiều. Nếu phu quân mềm yếu, người sẽ phải kiên cường: phu quân ngu ngốc, người sẽ phải khôn khéo… Người không phải chỉ là một nữ nhân, mà cũng không có quyền để mềm yếu như một nữ nhân chân chính nữa! Nhưng tỷ tỷ… tỷ quá nhu hòa vô lực, vào cung mười tháng, hoàn toàn không gắng sức củng cố quyền lực.Tỷ có bao nhiêu “mười tháng” mà lãng phí như vậy? Người khác có thể chotỷ bao nhiêu thời gian để cho tỷ lưỡng lự?” Nàng thở dốc một hơi, thở dài nói: “Muội không biết cái gì mà A Hòe chỉ là muội muội của tỷ. Muội chỉ biết,tỷ tỷ đến được vị trí như ngày hôm nay quả thật không dễ, mong tỷ tỷtrân trọng.”

Tố Doanh nhìn muội muội rời đi, trong lòng rất yên tĩnh. Tố Lan không hổ là từ nhỏ đã được giáo dục tư tưởng hậu cung mà lớn lên, hiểu được những đạo lý to lớn như vậy, đã sớm không hề mơ tưởng gì đến tình yêu chân chính nữa.

Nàng nhìn trời lắc đầu, trở lại Đan Xuyến cung, mệt mỏi nằm trên giường, kêu cung nữ lấy sách để xem.

Cung nữ hỏi lại tựa đề quyển sách, Tố Doanh nói: “Ngày hôm qua đọc rồi, nhưng ta muốn đọc lại lần nữa.”

“Nương nương đã đọc bảy, tám lần rồi!” Cung nữ cười hì hì trình sách lên.

Tố Doanh lật lật vài tờ, nghĩ: giấc mộng của nàng cũng nên tỉnh rồi.

Những ngày qua Chu thái ý tới bắt mạch hai lần, mỗi lần cũng đều lén lút kháng nghị với Tố Doanh: “Nương nương, chuyện này không thể kéo dài vậy nữa!”

Tố Doanh chỉ cười cười mà không đáp.

Hôm Tố Lan tới, Chu thái y cũng ở đây để bắt mạch theo thường lệ. Tố Doanh tính tính toán toán mình đã hưởng thụ cuộc sống của phụ nữ có thai mười ngày, nhìn vẻ thấp thỏm không yên của Chu thái y, thong thả hỏi: “Đồ chuẩn bị xong chưa?”

Chu thái y thở phào nhẹ nhõm, lại cẩn thận đáp: “Nương nương yên tâm.”

Tố Doanh cười nói: “Tốt.”

Hôm nay Hoàng đế đến Đan Xuyến cung ngồi một lát, cảm thấy Tố Doanh tâm sự nặng nề, cười hỏi: "Hoàng hậu gần đây luôn buồn bực không vui. Nàng có tâm sự gì sao?"

"Thần thiếp không có chuyện gì." Tố Doanh nhỏ giọng trả lời.

Hoàng đế nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một lát, giọng điệu như nói đùa: "Ngoại quốc tiến cống dưa lớn, lê thủy tinh, còn không phải đều đem đến Đan Xuyến cung? Hay là vải thun la sào không đẹp bằng lúc trước? Ngự trù chuẩn bị đồ ăn không đổi mỗi ngày? Hay là cung nhân Đan Xuyến cung không đủ cơ trí, làm nàng buồn lòng? Lẽ nào . . . Là trẫm sơ ý lơ là, để cho nàng khó chịu?"

"Làm gì có những chuyện như vậy . . ." Tố Doanh cười khẽ. Nàng ban đầu đã dùng những thứ cao quý không tả nổi, mấy ngày nay lại càng không phải nói, toàn là những thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ này, mỗi ngày mở mắt luôn nhìn thấy những thứ tốt nhất.

"Hay là chính Hoàng hậu lại tự tìm phiền não." Hắn thuận miệng nói: "Vào thời điểm này, nàng chỉ cần chọn đồ tốt để dùng để chơi, chọn chuyện tốt nghĩ tới để cho mình vui mừng. Mọi việc đã có người khác vất vả rồi, nàng không phải suy nghĩ nhiều làm gì, phải hoàn toàn thoải mái."

Tố Doanh cứng người, vẻ mặt u sầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thiếp cũng biết gần đây tâm phiền ý loạn, cho nên muốn cầu xin bệ hạ chấp thuận cho thiếp đến Hoàng Cực tự cầu phúc."

Hắn không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ: "Nàng bây giờ không chỉ một mình, ngộ nhỡ có gì sơ xuất thì biết làm sao?" m thanh êm tai như vậy…

Vẻ mặt Tố Doanh càng thêm chán nản, nhẹ nhàng nói: "Lần trước bệ hạ cùng Thái tử, mấy vị công chúa đi, chỉ có thiếp không được đi theo. Tuy nói là thân thể khó chịu, nhưng làm cho người ta nghe qua, khó tránh khỏi cảm thấy thiếp đối với hoàng tôn . . . Tựa như có điều gì bất mãn."

Nàng thở dài: "Vừa vặn ngay lúc này thiếp có thai. Người bên Đông cung sẽ nghĩ sao đây? Thiếp nghĩ thừa dịp hiện tại còn dễ dàng đi lại, đi Hoàng Cực tự một chuyến. Thuận tiện cầu xin thần Phật phù hộ cho hài nhi trong bụng."

Hắn nghe thấy Tố Doanh nói như vậy, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nắm tay Tố Doanh nói: "Nàng nghĩ nhiều rồi. Thái tử là người khoan dung độ lượng, làm sao lại nghĩ như vậy? Lại nói một mình nàng mà dẫn theo cả một đoàn những kẻ hầu người hạ trùng trùng điệp điệp đến Hoàng Cực tự, sẽ không phải là chọc cho mấy kẻ nhàn rỗi nói này nói nọ sao?"

Tố Doanh sau khi nghe xong chán nản cúi đầu: "Vậy thì không đi nữa."

Hắn nghĩ ngợi, vỗ nhẹ mu bàn tay Tố Doanh, nói: "Mà thôi, đi cũng được. Chứ cứ để nàng cả ngày buồn bực ở trong cung, cũng không tốt. Nếu như

thực sự muốn đi, chọn ngày tốt, đem theo ít người thân cận đi một hai ngày thôi.”

Tố Doanh cười vui vẻ: “Tạ ân điển của bệ hạ.”

Hắn mỉm cười gật đầu: “Chọn ngày đi, sau đó báo cho mấy vị cao tăng trong chùa một tiếng, để cho bọn họ cẩn thận chuẩn bị.”

Tùy tùng của Hoàng hậu mặc dù giản lược ra sao thì cũng phải có hơn tám mươi người. Trừ mấy cung nhân thân cận phục vụ bên người Tố Doanh tự mình chọn, những người khác giao cho nội quan an bài. Danh sách đã làm ổn thỏa nhưng Tố Doanh vẫn chưa yên tâm, gọi nội quan cầm danh sách cho nàng xem lại.

Hành động này của nàng nhìn như có chút dư thừa, nhưng trong cung mọi người cũng có nghe qua: Thời điểm Thuần viện muội muội của nàng mang thai, thần kinh cũng rất căng thẳng, huyên náo cả Lưu Bình cung. Nghĩ bây giờ Tố Doanh cũng như vậy, tính tình không yên nhưng ai cũng không dám oán trách.

Lúc Tố Doanh nhìn danh sách thì cau mày, lựa ra một đám người, chê tên bọn họ không tốt, đem danh sách ném cho nội quan, để cho hắn đổi người khác.

Nội quan không dám cãi lệnh, vội vàng chọn lại, sau đó lại đem danh sách giao cho Tố Doanh. Lần này, nàng lại cho người đem toàn bộ bát tự của họ ra tra một lần, kết quả tra ra mười cái tương đối khắc, nên đổi.

Lần thứ ba xem danh sách, Tố Doanh nhìn hồi lâu tìm không ra có gì sai sót, rốt cuộc chấp nhận.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Hoàng hậu và tùy tùng rốt cuộc khởi hành. Ngày xuất phát chọn này lương thần cát nhật, nhân số cũng là chọn những người có bát tự tốt. Tố Doanh vẫn luôn miệng hỏi về những hạ nhân theo hầu. Nàng trước khi lên loan giá vẫn không quên nói: “Ngộ nhỡ có người không tiện, cũng đừng tùy tiện tìm một người qua loa cho đủ số.”

“Không có loại chuyện đó.” Nội quan cẩn thận đáp lời: “Cũng không quá nhiều người, huống chi nô tài vừa mới kiểm tra lại lần cuối. Nương nương yên tâm.”

Tố Doanh lúc này mới nhìn hắn cười cười.

Nàng không phải lúc nào cũng khó khăn chuyện hạ nhân hầu hạ là những người nào, nhưng lúc này cần thiết phải vậy.

Thật không dễ dàng, mới để cho tất cả những người nàng muốn đều xuất hiện trong danh sách.

Chỉ cần những người đó ở đây, cho dù trong Hoàng Cực đã sớm không có người nàng muốn tìm, nàng cũng có thể diễn một vở kịch lấy giả làm thật.

Hôm nay thời tiết nóng bức, loan giá đi tới Hoàng Cực tự thì đã gần đến giữa trưa, là thời điểm khó chịu nhất trong ngày.



Đây là lần đầu tiên Tố Doanh chính thức xem xét Hoàng Cực tự, đúng là mở mang tầm mắt, nhưng cũng không để tâm nhiều. Những thứ hoa cỏ hiếm lạ tươi đẹp, đình đài kiến trúc kỳ vĩ cũng không thể thu hút tầm mắt nàng. Nàng trực tiếp tới Hàm Quang đường nghỉ ngơi Chu thái y rất nhanh liền cùng vào, bắt mạch.

Một lát sau, Thôi Lạc Hoa ra ngoài phân phó với chủ sự trong tự: “Nương nương có chút mệt mỏi, xin các vị đại sư đời trước tiên thay mặt nương nương vì hoàng tôn tụng kinh. Một lát nữa thời tiết đỡ khó chịu, nương nương sẽ tự mình đến điện.” Nàng khom người, sau đó nói với Tố Mi đang đứng bên cạnh: “Nương nương phân phó, ngươi trước đến Tịch điện sao Kim Cương Kinh siêu thoát cho Nhu viện nương nương. Sau khi nương nương cầu phúc cho hoàng tôn xong, sẽ tiếp tục đến Tịnh điện tụng kinh.”

Tố Doanh nhìn qua cửa sổ thấy mọi người đường ai nấy đi, nhắm mắt ngủ một lát.

Bất tri bất giác sắc trời tối xuống, nổi lên một trận gió. Các cung nữ hầu hạ vội rón rén đem cửa sổ đóng kỹ, lại thấy nàng giật mình tỉnh dậy. Một cung nữ từ bên ngoài vào nói: “Nương nương… có người cầu kiến.”

“Là ai?”

“Nàng nói là người bên cạnh Tướng gia, nhưng không ai biết.” Cung nữ lại nói: “Người nọ bị cấm vệ ngăn ở cửa chùa được một lúc rồi, nhưng vẫn chưa chịu đi. Ngộ nhỡ thật là người của Tướng gia, người, phía dưới đảm đương không nổi… Cho nên…”

“Ngươi nói cái gì vậy?” Cung nữ hầu hạ bên cạnh Tố Doanh trách mắng: “Để người lai lịch không rõ gặp mặt nương nương, ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may, ai có thể chịu trách nhiệm?”

Tố Doanh cười yếu ớt nói: “Mấy vị phu nhân của Tướng phủ và nha hoàn thân cận bên cạnh họ ta đều biết, nàng có xưng tên hay nói gì không?”

“Nàng nói là có chuyện cần nói cho nương nương nghe: nàng may mắn được giúp đỡ nương nương một lần, lúc đó, ngay cả ly trà có nóng hơn nữa nàng ta cũng có thể đỡ.”

Tố Doanh ngẩn người: Thân phận Hinh Nương không xứng với vào cung bái kiến, muốn gặp Tố Doanh thật không dễ. Chỉ là không biết nàng vì sao chạy tới đây… “Mời nàng ta vào.” Nàng cười nói: “Lúc nãy có ai làm khó vị này, nhanh lên đến trong chùa thắp hương, tự cầu phúc cho mình đi.”

Mây đen đột nhiên kéo tới, bầu trời dần mang màu sắc ảm đạm, bên trong phòng cũng tối dần. Tố Doanh nhìn sắc trời một chút: “Hôm nay nhìn có vẻ không thể hồi cung. Báo tin về trong cung một tiếng: ta sẽ ở lại qua đêm trong Hoàng Cực tự.”

Các cung nữ mới thắp đèn lên, mưa liền rầm rầm đổ xuống. Tố Doanh ngồi yên lặng cạnh cửa sổ ngắm mưa, người khác đoán không được nàng đang nghĩ gì, cũng không dám quấy nhiễu sự thanh tịnh của nàng.

Một cơn gió lạnh ùa vào khi có người đẩy cửa, Hinh Nương mang theo hơi lạnh từ không khí ngoài trời bước vào, làn váy còn ướt mất một mảng. Nhưng Tố Doanh không cảm thấy nàng nhếch nhác ... mỹ nhân cho dù có ướt đến đâu, cũng đáng nhìn hơn người khác mấy phần. Nhưng khi Tố Doanh nhìn thấy gương mặt của nàng, trong lòng liền cảm thấy không vui.

Nàng quỳ rạp xuống hành đại lễ với Tố Doanh.

"Mau mau đứng lên!" Tố Doanh cười hỏi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

"Nghe nói nương nương tới cầu phúc, nô tỳ đưa một vật tới để khiến cho nương nương vui vẻ hơn." Hinh Nương cười cười. Không biết là do lạnh hay sợ, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt. Lúc nói chuyện, nàng lấy ra một túi gấm trình cho cung nữ.

Cung nữ cầm lấy, đang muốn mở ra xem trước, Hinh Nương vội nói: "Đồ vật bên trong rất quan trọng, xin nương nương xem một mình."

Cung nữ đang muốn trách cứ, Tố Doanh đã cười lên: "Mới đi theo tướng gia mấy ngày, ngươi cũng bắt đầu biến thành . . . người tính tình kỳ quái rồi." Thật ra thì trong lòng nàng muốn nói là "Lén la lén lút” mới đúng .

"Trong cung có quy củ trong cung, vật quan trọng như vậy thì ngươi không nên đưa cho ta theo cách như vậy." Tố Doanh nhẹ nhàng cười lắc đầu.

Sắc mặt của Hinh Nương càng trắng hơn, cất cao giọng nói: "Nếu không phải chuyện trọng đại, nô tỳ cũng không dám đến quấy nhiễu nương nương."

Tố Doanh nhìn nàng, nhưng đưa tay tiếp nhận túi gấm mở ra xem, thấy trong đó là một tờ giấy đầy chữ. Nàng nháy mắt, cung nữ thái giám liền thối lui hai, ba bước.

Tố Doanh mở giấy, quét mắt qua một vòng, thấy đề mục lòng liền trầm xuống《 Man thành cảm hoài tứ thủ 》. Đề bút là một đoạn viết rất đẹp: "Phong phiêu vũ đãng, độc đối hàn song thanh ảnh. Khổ mính dĩ lãnh, tàn hương phương tán, bút sinh sầu, tiên sinh ai, vọng đế kinh yên lông vụ diêu, tiền sinh mộng huyễn, tùy phong thốn đoạn…”

(Có nghĩa là: Trải qua mưa gió, sống trong cảnh bần hàn nhưng trong sạch. Trà lạnh, hương tàn, bút sầu không viết, thư từ không có, nhìn về phía đế đô, xa xăm mờ mịt, mọi chuyện nơi đó tưởng chừng như là câu chuyện của kiếp trước, theo gió bay đi)

Ngoài cửa sổ tiếng sấm vang rền, hại nàng không cách nào có thể tập trung, chỉ có mười mấy chữ trong bức thư nhìn mãi mà không thể đọc hiểu hết.

Một tia chớp lóe sáng trên bầu trời, Tố Doanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Hay lắm...." Nàng nhìn xung quanh mình, may mắn mấy người này toàn là những hạ nhân biết an phận.

Tố Doanh gọi Hinh Nương tiến lên một bước. Mặc dù tiếng sấm ù ù, nàng còn hạ thấp giọng hỏi Hinh Nương: "Ngươi chọn lúc thời tiết gió mưa bão bùng chạy đến đây, bởi vì nó?"

Ánh mắt Hinh Nương lành lạnh, mỉm cười nói: "Còn muốn nói với nương nương một câu: có người ở trên tay phải bị thua thiệt, liền đổi qua dùng tay trái."

Tố Doanh cười nhạo nói: "Điều này có quan hệ gì với ta đâu?"

"Bức thư này là đưa cho phu quân của nương nương." Hinh Nương lẳng lặng nói: "Cũng không có quan hệ gì tới nương nương sao?"

"Ta thì lại thấy người đang lo ngại chính là ngươi. Chủ nhân của ngươi cũng được nhận nó, có đúng hay không?" Tố Doanh vừa nói vừa đem trang giấy này gấp lại đến nhỏ nhất có thể.

Nữ nhân ngốc này có ý định gì, nàng có thể đoán

được: không phải mỗi người đàn bà đều có năng lực để phản kích.

“Làm sao ngươi lại ngu ngốc tới mức này?” Tố Doanh nhìn Hinh Nương, cảm thấy khó có thể tin: Chủ nhân của nàng ngay cả thư của phế hậu cũng có thể lấy đi, như thế nào lại không biết một người sống sờ sờ như nàng chạy đến trước mặt đương kim Hoàng hậu lộng ngôn xảo ngữ?

Hinh Nương cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên đầu gối. Tố Doanh nhìn cảm thấy thật đáng buồn: hay cho một người, coi trọng một con hồ ly tinh, vì hồ ly tinh này chuyện điên rồi gì cũng có thể làm.

Nghĩ tới đây, trong đầu nàng lóe lên: là hắn ngầm cho phép… Chỉ có hắn ngầm cho phép, Hinh Nương mới có thể đến trước mặt nàng.

Tố Doanh đột nhiên cảm thấy tức giận, Cư Hàm Huyền biết nàng đến Hoàng Cực tự làm gì. Giả sử như không biết toàn bộ, cũng nhìn ra được mục đích của nàng, hơn nữa hắn còn nguyện ý cung cấp đồ cho nàng làm việc.

“Ta sẽ cho người đưa ngươi về.” Tố Doanh làm như không có việc gì nói: “Có một số việc, chúng ta vô năng. An phận, mới là điều tốt nhất.”

Mưa to rất lâu, đến buổi chiều mới dừng, Tố Doanh nằm trên giường nhỏ nghe những âm thanh quét dọn của cung nhân và đám hòa thượng trong chùa một hồi lâu mới không có âm thanh gì nữa. Một lúc sau, liền mang theo mấy cung nhân và hòa thượng đến đại diện cầu phúc cho hoàng tôn.

Việc này cũng không mất quá nhiều thời gian. Vừa mới mưa xong, trong đại điện ẩm ướt, sàn nhà lạnh lẽo, Tố Doanh chỉ ngây người chốc lát, đã có rất nhiều người e ngại thân thể nàng, khuyên nàng sớm một chút nghỉ ngơi.

Tố Doanh phải nghiêm mặt nói: “Việc cầu phúc chính là phải lấy thành tâm làm trọng, tại sao có thể qua loa kết thúc như vậy?”

“Nếu đã nói lâu thành tâm làm trọng, nương nương có lòng là được, hình thức vốn là không quan trọng.” Bên cạnh Hoàng hậu vĩnh viễn đều sẽ có người lo lắng cho nàng, sau đó cao giọng nói ra để cho nàng nghe được.

Tố Doanh dùng dằng một lát, sau đó liền dời gót đến một biệt viện yên tĩnh~ nơi Tố Mi đang sao Kim Cương kinh. Nàng ta đã sao được không ít.

Tố Doanh thấy thế xem xét rồi khen: “Chữ của tỷ tỷ vẫn đẹp như xưa.” Sau khi cảm thán một câu liền cho hạ nhân lui: “Các ngươi ở ngoài điện chờ, để tỷ muội chúng ta vì Nhu viện nương nương đã mất tụng một hồi kinh.”

Cặp mắt trống rỗng vô hồn của Tố Mi liếc nhìn Tố Doanh, tràn đầy hoài nghi.

Tố Doanh mỉm cười với nàng, thật sự quỳ gối trên bồ đoàn nhỏ giọng niệm một đoạn kinh.

“Nương nương chớ giả bộ.” Tố Mi hừ lạnh: “Nương nương dẫn ta đồng hành, là vì Nhu viện đã mất, hay là hướng về phía ta?”

Tố Doanh nhắm mắt giống như không có chuyện gì chậm rãi vái lạy tượng Phật đứng dậy đi tới bên cạnh Tố Mi, nhỏ giọng cười hỏi: “Có gì khác nhau sao?” Nàng từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đã được gấp nhỏ, giơ lên trước mắt nàng: “Thuần tỷ tỷ… Đôi tay của tỷ, ta mượn dùng một chút được không?”

Sắc mặt Tố Mi trắng bệch, miệng giật giật, lại nói không ra lời nói.

“Giờ khắc này, coi như là tỷ hoàn hồn từ âm phủ, chuyện xong rồi, tỷ vẫn là nô tỳ ở trong Lê viện Tố Mi.”

Tố Mi hít một hơi, “Đã bị ngươi biết, thì không thể quay lại như xưa… Cho nên ta mới nói, tỷ muội… là mối quan hệ bạc bẽo nhất trong Tố gia.”

“Ta cũng không phải người có lòng tham không đáy. Ta chỉ là vì bảo vệ mình. Tỷ tỷ rơi vào hoàn cảnh như hôm nay cũng không phải là vì bảo vệ mạng của mình?” Tố Doanh nói: “Ta không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, cũng không muốn hỏi.”

Tố Mi từ trong tay Tố Doanh nhận lấy tờ giấy kia, mở ra nhìn, nói: “Chữ của nàng thay đổi. Nàng biết Tố Doanh muốn đối phó người nào, không có mấy người đáng giá để Hoàng hậu tự mình ra tay.”

Tố Doanh cũng không cùng với nàng nói nhảm, dứt khoát trả lời: “Nàng đổi tay trái.”

“Nương nương muốn ta viết cái gì?”

Tố Doanh cười cười: “Nếu như tỷ là nàng, tỷ sẽ viết cái gì?” Nàng không định nói ra suy nghĩ của mình.

Tố Mi nhìn muội muội một cái cầm bút lên viết.

Nàng viết rất chậm, thật lâu mới viết xong mười mấy chữ. Đem tấm này giao cho Tố Doanh, sau đó lạnh lùng nói: “Tố Doanh, ngươi làm cho ta cảm thấy sợ.”

Tố Doanh nhận lấy giấy cũng không nhìn lâu, giấu vào trong ngực, cười nói: “Tỷ tỷ từ nhỏ đã học những thứ này, ta sao có vượt mặt tỷ được.”

Ánh mắt tối tăm của Tố Mi nhìn chằm chằm muội muội, lắc đầu mà nói: “Cho nên ta mới sợ. Chúng ta dựa vào kỹ năng, mà ngươi, dựa vào bản năng.”

Tố Doanh ngây người chốc lát, cũng cười nói: “Tỷ tỷ có thể sống đến hôm nay, còn có người khiến tỷ phải sợ hãi sao? Ta về sau cũng không truy cứu chuyện tỷ là Tố Mi hay Tố Thuần. Dù sao, Tố Thuần cũng được, Tố Mi cũng được, thậm chí là Tố Doanh… Ai cũng vậy, cuối cùng đều phải chết trong chốn thâm cung, không trước thì sau mà thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Năm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook