Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 49: Chiến đấu!! (Hạ)

Nhân Sinh Giang Nguyệt

17/08/2020

Cách lần trước quay về thôn đã là bốn tháng, dưới sự nghiêm khắc luyện tập của Đại Tráng, hai đội năm nữ đều kiên trì mỗi ngày bền bỉ luyện tập. Nhị Nựu Nhi cùn g Tam Nựu Nhi từng có ý đồ làm nũng, khóc nháo để trốn tránh việc huấn luyện gian khổ, Đại Tráng kiên quyết đánh mỗi đứa một cây trừng phạt, lại còn tăng thêm luyện tập ba ngày, mỗi lần chỉ cần Nhị Nựu Nhi cùng Tam Nựu Nhi dỗi, không chịu ăn cơm, Đại Tráng trước hết đánh rồi sau đó tăng lượng luyện tập, hai đứa bé gái cũng không dám nháo loạn nữa.

Bởi vì thời gian dài sử dụng gậy tre, trên tay mấy đứa bé đều có không ít mụn nước, rồi mụn nước bị phá...  Như vậy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, đến bây giờ chỗ cầm gậy tre đều đã có vết chai thật dày.

Không cần đi ra ngoài xem Đại Tráng cũng biết trên núi có không ít người, cũng may mùa đông khó khăn nhất đã đi qua, trên núi cũng bắt đầu xuất hiện màu xanh biếc, này cũng có ý nghĩ cái có thể ăn trên núi tăng nhiều, bất luận là cỏ dại hay động vật cũng xuất hiện trên núi.

Ăn đồ ăn toàn là thịt trong cả một mùa đông, khiến tất cả mọi người trước kia đều không thích ăn rau lại trở nên hoài niệm. Đại Tráng liển để cho ba đứa bé gái giả cách ăn mặc của nam, mọi người cùng nhau ở xung quanh cửa động hái rau dại. Đại Nựu Nhi cùng Nhị Nựu Nhi mang theo Tam Nựu Nhi, hai đứa trẻ sinh đôi nhanh chóng tìm rau dại, Đại Tráng, Triệu Tử Dương, Ngốc Tử cùng Nhị Tráng phụ trách đứng ở bốn phía, quan sát tình hình bên ngoài, một khi có người lại đây liền vội vàng chạy về.

Trên núi đồ có thể ăn tăng lên cũng dẫn tới người trên núi cũng tăng lên nhiều. Có một nhóm lưu dân tìm được đến chỗ bọn Đại Tráng. Trong một lần ngồi xuống tìm rau dại, lưu dân rốt cuộc cũng phát hiện ra miệng động.

“Phía trên có năm người, ba nam hai nữ, mọi người không cần phải sợ, chúng ta phân ra phòng thủ hang động, không được liền thối lui xóa đi dấu vết, tuyệt đối không được để cho bọn họ vào tới trong hang động, đã biết không!” Đại Tráng hạ giọng dặn dò.

Hiện giờ Đại Tráng quyết định gì cũng thương lượng, đã không hề ngại mấy đứa nhỏ, đây là do Triệu Tử Dương đề nghị, mặc kệ thế nào, vạn nhất sơn động bị công kích, ít nhất hai đứa bé sinh đôi biết nguy hiểm.

“Được!” Triệu Tử Dương trong mấy đứa nhỏ cũng đáp, nắm chặt gậy tre.

Triệu Tử Dương cùng Nhị Tráng dựa theo lối đi nhỏ ở cửa sơn động, ước chừng khoảng một thước bảy thì dựa vào vách tường ngồi xuống, Đại Tráng cùng Ngốc Tử ở phía sau. Cái này là do Đại Tráng sau khi huấn luyện vài ngày vốn là định để Ngốc Tử cùng Nhị Tráng ngồi ở phía trước thế nhưng Ngốc Tử kiên trì phải ở cùng Đại Tráng, hơn nữa Ngốc Tử cũng không phải bị đánh mấy cây sẽ thỏa hiệp như mấy đứa bé gái, cuối cùng Đại Tráng không thể không thay đổi trận hình mà điều chỉnh lại chiều dài của cây gậy dựa theo chiều dài cánh tay để đầu nhọn gậy tre có thể hướng tới miệng động.

Rất nhanh mấy hàng rào mây tre bị phá đi, có người cẩn thận đi xuống. Ở chỗ hang động có dây thừng cùng ghế cao cũng đã được thu hồi, đồ đạc giúp cho việc đi xuống dưới đều được thu dọn, người nọ chỉ có thể bám ở trên hang động đi xuống, sau đó nhảy xuống.

Trong động có thể gửi thấy mùi bánh mỳ, mặc kệ bọn Đại Tráng có cẩn thận thế nào, nấu cơm vẫn sẽ có mùi, người nọ ngửi trái ngửi phải, bước nhanh về phía cửa động.

“Phía dưới có gì?” Ở phía trên có tiếng người hỏi.

Chưa đợi người ở phía dưới trả lời, lại có một người khác nhảy xuống, hiển nhiên là một người trong đám lưu dân hoàn toàn không tín nhiệm lẫn nhau.

Người thứ nhất đi xuống đã muốn vào sơn động...

“Hành động!” Đại Tráng quát.

Bốn gậy tre đâm tới, có thể nghe thấy tiếng đầu nhọt đâm vào da thịt, người đi vào động lập tức hét thảm một tiếng.

“Dùng sức!” Đại Tráng áp chế tim đập, rống lên một tiếng, đồng thời hai cánh tay dùng sức đâm về phía trước.

Không biết là người kia còn sống hay chết bị gậy tre đẩy ra khỏi động, ngã xuống.

“Thu!”

Đại Tráng ổn định hai tay, chăm chú nhìn chằm chằm về phía cửa động, tim đập kịch liệt, căn bản không rảnh phòng những cái khác.

“Làm sao vậy?” Tiếng người thứ hai vang tới gần, giật mình hỏi một câu.

Phía trên cửa động cũng truyền đến mấy tiếng kinh hô, tựa hồ hỏi xem chuyện gì xảy ra.

Người thứ hai đứng ở cửa động lùi về phía sau vài bước, kêu to với người đứng ở cửa động, bên ngoài vang lên một trận khắc khẩu...

“Nhanh lên, mau hành động, đem thi thể dời đi!” Đại Tráng dồn dập nói.

Nếu người nào có chút thông minh, chỉ cần đem thi thể che ở phía trước, gậy dài sẽ rất khó có tác dụng.

Nhị Tráng cùng Triệu Tử Dương theo phản xạ chạy ra ngoài, thế nhưng gần nửa ngày cũng không dám động đến thi thể.

“Các ngươi đi canh ở cửa động, nếu có người xuống dưới, trực tiếp đâm lên!” Đại Tráng cố gắng trấn định thanh âm sắp xếp nói.

Nhị Tráng cùng Triệu Tử Dương tuy rằng hai tay vẫn còn run nhè nhẹ, nhưng rất nhanh nghe theo mệnh lệnh, không thể không nói rằng việc Đại Tráng mấy tháng qua huấn luyện chăm chỉ đã phát huy tác dụng.

Đại Tráng bắt chính mình không nhìn thi thể một thân đầm đìa máu tươi, cùng Ngốc Tử đem thi thể đứng lên rồi giấu ở lối đi nhỏ trong sơn động.

“Nha—” Nhị Tráng không khống chế kêu một tiếng.

Ngoài cửa động có người nghĩ muốn xuống dưới, Triệu Tử Dương cùng Nhị Tráng tuy rằng đâm ra ngoài, nhưng tất nhiên là bị máu phun trên đó dọa sợ, ngay cả gậy tre cũng đều quên thu hồi.



“Tiếp tục!” Đại Tráng vội lên tiếng, cầm lấy gậy tre dính máu không chút do dự đập vào tay Triệu Tử Dương cùng Nhị Tráng.

Nhị Tráng cùng Triệu Tử Dương cả người run run, đau đớn làm bọn họ thanh tỉnh, dùng sức rút về gậy tre, lại đâm ra ngoài, từng cái rồi từng cái...

Bên ngoài có tiếng người hét to, đem người đứng ở cửa động dọa bỏ chạy. Tuy rằng chỉ có hai gậy tre dài, nhưng mà dưới sự công kích nhiều lần, khả năng người nọ còn sống rất nhỏ, cho dù không tắt thở, ở loại điều kiện hiện tai cơ hồ chỉ có thể bị thương khó sống...

Qua thật lâu bên ngoài không còn truyền đến tiếng động gì, Đại Tráng mang theo Ngốc Tử tiến lên, để Triệu Tử Dương cùng Nhị Tráng thay xuống dưới.

“Chúng ta canh giữ, các ngươi đem thi thể xử lý đi!” Đại Tráng nhẹ giọng dặn.

Hang động được Đại Tráng cùng mấy đứa nhỏ mở rộng ra rất nhiều, cách sơn động không xa có một chỗ đào một cái hố sâu, nơi đó chính là để chuẩn bị dùng cho xử lý thi thể.

Triệu Tử Dương đứng lâu một lúc tại đó, rồi nhanh đi qua.

“Nhanh đi!” Đại Tráng dùng chân đá Nhị Tráng, lớn tiếng nói.

Nhị Tráng đỏ mắt suy nghĩ gật đầu, từ từ hành động.

Triệu Tử Dương cùng Nhị Trang đem thi thể ném tại hố, đem đám rơm rạ đã chuẩn bị trước ném xuống, rất nhanh trong không khí tràn ngập mùi gay mũi.

Ngay cả ăn cơm đều là thay phiên ăn, Đại Tráng vẫn phải an bài ngườ canh giữ cửa động. Người bên ngoài cũng biết khó mà lui hoặc vẫn là tạm thời đợi bên ngoài...

Vừa mới bắt đầu, chính Đại Tráng, cùng mấy đứa lớn buổi tối đều mơ ác mộng, ăn không ngon... Gần nửa tháng sau, tất cả mọi người bắt đầu thích ứng với chuyện giết người này.

Đại Tráng vẫn cố gắng tránh để cho ba đứa bé gái phải giết người. Thế nhưng khi càng ngày càng có nhiều lưu dân xâm phạm đến nơi đây, cuối cùng vẫn là sơ sót. Đầu tiên là tại cửa động, bởi vì có vài người dành xuống dưới, bị bọn Đại Tráng đâm bị thương hai người đó liền nấp trong sơn động, sau đó có thêm ba bốn người bị thương, lúc còn chưa kịp thu thập thi thể liền dùng một thi thể che ở phía trước, cố gắng xông về phía trước. Bốn người Đại Tráng không thể không buông ra gậy tre, lùi về phía sau, Đại Nựu Nhi mang theo Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi thay thế... Như vậy không biết bao lâu, trong lối đi vào sơn động tràn đầy máu tươi cùng nội tạng...

Cuối cùng, Triệu Tử Dương cầm dao lớn, Ngốc Tử giơ dao phay liền xông ra ngoài.

Trước khi vào sơn động, Đại Tráng lại mua thêm một con dao thái nho nhỏ, trực tiếp đưa cho Ngốc Tử làm vũ khí.

Bên ngoài không lâu sau vang lên tiếng kêu thảm thiết, trên cơ bản chỉ cần vũ khí không bị cướp đi, đám lưu dân tay không tấc sắt lại nhiều ngày không được ăn cơm sẽ không thể là đối thủ của Triệu Tử Dương có võ công cùng Ngốc Tử khí lực lớn. Cho dù vậy thì trừ khi mấy gậy tre không thể phát huy tác dụng với đám lưu dân, Đại Tráng mới có thể cho phép dùng cách chiến đấu này.

“Được rồi, các em nhất định phải nhớ kỹ, cái bọc nhỏ này lúc nào cũng phải mang bên người, khi đó vạn nhất rời đi, mọi người phải nhớ kỹ thành Tân Hồ, trấn Lục Khẩu, thôn Liễu Thụ, đây là nơi chúng ta đã ở. Đợi khi an toàn liền nghĩ cách trở về...”

Từ khi tình huống càng ngày càng trở nên ác liệt, cơ hồ mỗi ngày đều có ngươi xông tới, tùy rằng trước kia làm nhiều gậy tre, nhưng đã dùng gần hết. Đại Tráng để cho Đại Nựu Nhi làm một số đồ ăn, chính là bánh mỳ phiến cùng bánh mật, mỗi người trên người đều mang theo một bọc nhỏ. Đại Tráng cũng bắt đầu nói những gì mình biết tận lực dạy cho mấy đứa nhỏ, phòng ngừa tương lai lúc trốn đi...

“...Ngàn vạn lần không được đem thức ăn lấy ra trước mặt mọi người, trốn đi ăn một mình...” Đại Tráng cẩn thận dặn dò.

Mấy đứa bé hiện tại cũng không dám chọc Đại Tráng, Đại Tráng nói đều nghiêm túc lắng nghe, từng lời lại từng lời ghi nhớ...

“Chết tiệt...” Xa xa bên ngoài có tiếng vọng lại, đi qua chỗ để lại đầy vết máu...

“Chỗ mấy thằng quỷ đó chắc chắn có ăn...”

“Đúng, ta đã chú ý thấy, có mười ngày bọn nó không đi ra ngoài...”

“Trong sơn động có cất giữ lương thực, ta ngửi được mùi...”

“Ta cũng ngửi được mùi...”

“Chúng ta mọi người cùng tiến lên, không tin đánh không được mấy thằng nhỏ đó...  ”

“Đúng, có đồ ăn rồi tất cả mọi người không cần đói bụng...”

“Không phải chỉ là mấy gậy tre thôi sao, ta xem coi bọn chúng dùng tới khi nào...”

Một đám lưu dân tụ tập cùng một chỗ oán hận thảo luận, một người đang ngồi mắt sáng lên, cắn răng lặng yên không một tiếng động đứng lên, vội hướng về phía cửa động, trên đường tùy tay lấy một nhánh cây cầm trong tay...

“Suỵt, giống như có người đến đây!” Canh giữ tại cửa động Triệu Tử Dương tỉnh táo nói.

Bọn Đại Tráng lập tức an tĩnh lại, mọi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng cầm lấy gậy tre chuẩn bị.



Một người trẻ tuổi bịt lại miệng vết thương khẽ lảo đảo nhẹ nhàng đi tới, trong lòng thầm nghĩ, dưới chân lại càng nhẹ nhàng, cẩn thận đi vào cửa động.

Phía dưới rất nhanh đâm tới hai cái cọc dài, người trẻ tuổi linh hoạt trở mình, phát ra một tiếng kêu rên, miệng vết thương phần dưới eo đầm đìa chảy ra máu tươi.

Một bóng người xuất hiện ở tại cửa động, Triệu Tử Dương cùng Nhị Tráng không chút do dự đâm tới, đợi tới khi thu lại liền phát hiện không thể nhổ ra được.

“Nguy rồi!” Cảm giác phía trên có lực, Triệu Tử Dương kêu lên một tiếng, vung gậy tre.

Nhị Tráng lại không tốt như vậy, gậy tre trong tay bị đoạt mất, cư nhiên còn bị vứt qua một bên.

Triệu Tử Dương nhanh chóng nhìn cửa động, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi.

“Lùi ra đằng sau!” Đại Tráng hô một câu, nhanh chóng đi vào trong sơn động.

Ở trên cửa động, người phía trên dễ dàng ẩn nấp, lợi dụng một góc áo để khiến cho người canh giữ mắc mưu. Còn tại cửa sơn động thì không có vấn đề gì, ít nhất có thể thấy rõ địch nhân có tiến vào hay không.

Ở trong sơn động, bọn Đại Tráng vừa dừng lại, còn chưa kịp bày ra tư thế công kích, bên ngoài lại công kích trước, gậy tre vừa mới bị đoạt đâm vào.

Đại Tráng kêu một tiếng, chạy về phía sau, đứng ở phía trước Triệu Tử Dương cùng Nhị Tráng.

Ba bé Đại Nựu Nhi vội vàng bắt đầu tiến lên phản kích, lúc này chiều dài gậy tre lại tạo ra tai họa ngầm, mọi người chỉ có thể lui từng bước.

Đại Tráng làm một cái thủ thế, nhóm Đại Nựu Nhi lại tiếp tục công kích, Triệu Tử Dương, Ngốc Tử cùng Nhị Tráng đều cầm vũ khí.

Ở trong sơn động nhỏ hẹp, không thể nào dùng tới gậy tre, người nọ đã quăng đi gậy tre, cầm một nhánh cây đi đến.

Bốn người Đại Tráng cắn răng vây quanh, nhóm Đại Nựu Nhi liền tránh ở bên cạnh, tiếp tục chờ thời cơ dùng gậy tre tập kích.

“Đinh...” Đại Nựu Nhi dùng gậy tre đánh vào người nọ phát ra tiếng vang của kim loại.

Mồ hôi trên người Đại Tráng lại càng ngày càng chảy nhiều, người nọ trên người thế nào lại mặc áo giáp.

“Đánh phía sau!” Đại Tráng đối với Đại Nựu Nhi thất thần hô một tiếng.

Vài ngươi công kích lập tức đều thay đổi, toàn bọ hướng phía sau đánh.

“Được rồi, dừng tay!”

Người nọ linh hoạt thay đổi nhánh cây, hóa giải từng công kích, sau khi lui vài bước, Đại Tráng chỉ thấy bóng người kia nhoáng lên một cái, trên cổ liền có một bàn tay thô ráp.

“Không nên cử động, hắn là thủ lĩnh của các ngươi đi!” Khóe mắt người nọ liếc tới Triệu Tử Dương cùng Ngốc Tử nhích lại gần, trên tay căng thẳng, khiến cho Đại Tráng không khống chế mà rên một tiếng, lạnh lùng nói.

“Thả hắn, chúng ta có thể cho người đồ ăn!” Triệu Tử Dương nhìn người nọ chậm rãi nói.

“Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị, ta lúc tới nghe được một đám người nói muốn đoạt thức ăn!” Người nọ cười, nói: “Nghe đi, đã tới rồi!”

Triệu Tử Dương biến sắc, nhìn ngoài động.

“Trước đi ra ngoài bảo vệ đã!” Đại Tráng kêu.

Triệu Tử Dương cắn răng, đi ra ngoài.

Ngốc Tử còn cố chấp ở lại, chăm chú nhìn người nọ.

“Đi ra ngoài, ngươi muốn tất cả mọi người đều mất mạng sao!” Người nọ kêu lên, buông tay xuống.

Đại Tráng cầm lấy cổ, ho khan vài tiếng, không kịp nói gì liền cầm một cái gậy tre, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Người nọ đi theo ra ngoài, nhẹ giọng nói: “Các người như vậy là không được rồi...”

Đại Tráng chần chờ một chút, dựa theo người nọ thay đổi trận hình, hiệu quả tăng lên rõ ràng, cuối cùng chỉ có năm sáu người xông vào, dưới sự giúp đỡ của người này, đều bị giải quyết ngay tại cửa động, căn bản không cần tới gần cửa sơn động...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook