Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1086
Châu Lan
11/03/2021
Bây giờ thì sao? Say rượu tỉnh lại nếu nằm bên cạnh hai thằng đực rựa thì anh ta sẽ điên mất!
Một lát sau, anh ta nói: “Để tôi gọi điện cho ngài Hải Minh.”
Tư Hải Minh đang cùng Để Anh Thy đi trên đường lớn vắng người thì di động rung lên. Anh lấy máy ra nghe giọng nói kích động của Chương Vĩ truyền đến: “Ngài Hải Minh, ngài đã đến chưa?”
“Chưa.”
“Còn… Còn cần bao lâu?”
Tư Hải Minh nhìn bóng dáng xinh đẹp đằng trước, không thể dời mắt được: “Không biết.”
“Cái gì?” Chương Vĩ sắp điên rồi. Sao lại nói là không biết?
“Cậu chịu đựng một chút.”
“Ngài..” Chương Vĩ còn chưa dứt lời thì cuộc gọi đã kết thúc.
Tư Hải Minh cất điện thoại, con ngươi đen bị cô gái xinh đẹp tiên đẳng trước thu hút. “Thật sự không có xe với người nào hết. Thế là thế nào nhỉ? Tôi còn tưởng chỉ có đảo Trân Châu mới có đường riêng.”
Đế Anh Thy kinh ngạc, lúc quay người lại, lập tức đụng vào Tư Hải Minh không biết khi nào đã đến gần mình, khiến cô đỏ mặt lùi lại theo phản xạ. Nhưng ngay sau đó, eo cô đã bị ôm lấy, thân thể kề sát lồng ngực săn chắc của Tư Hải Minh, tim gần như ngừng đập: “Anh…”
Tư Hải Minh chăm chú nhìn cô, khiến Đế Anh Thy như nghẹt thở, chân mềm nhũn. “Ở lại đây đi, sẽ có nhiều chuyện khiến em vui hơn.”
Tư Hải Minh giọng khàn khàn, muốn hôn lên môi cô. Để Anh Thy không nhận ra ẩn ý trong câu nói đó, chỉ thẹn thùng né tránh, rũ mi mắt: “Anh cứ hôn tôi suốt, anh coi tôi là ai? Tôi không phải là người tùy tiện như vậy…”
“Em là vợ tôi, kêu tôi là chồng nghe thử xem?”
“Ê.” Đế Anh Thy xấu hổ đấm lên ngực anh: “Sao lại gọi tôi là vợ?”
“Vậy thì gọi thế nào?” “Chẳng lẽ không phải là bạn gái rồi mới thành vợ sao?”
Đế Anh Thy cho rằng thế này mới đúng thứ tự.
“Được rồi, bây giờ em là bạn gái tôi. Đóng dấu cho em trước…” Nói xong, Tư Hải Minh vội vã muốn hôn lên môi cô.
“Um.” Đế Anh Thy hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của anh, càng không thể thừa nhận sự mạnh mẽ của anh. Chỉ lại bị hôn thêm lần nữa, thân thể cô đã không có sức lực, nóng bỏng vô cùng.
Sau khi bị cúp máy, Chương Vĩ vừa uống rượu vừa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Ngài Hải Minh, nếu ngài không có chuyện gì quan trọng thì mau chóng xuất hiện đi! Hai người đàn ông bên cạnh, Đế Hạo Thiên như hổ rình mồi, anh ta chắp cánh cũng khó thoát.
Uống được một lát, Chương Vĩ may mắn vì tửu lượng của mình không thấp, bằng không uống cạn hai chai rượu nồng độ cồn cao, anh ta chỉ có thể chờ bị xâm lược mà thôi.
“Xem ra Tư Hải Minh chuẩn bị hy sinh cậu.” Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói.
“Không phải. Chắc chắn ngài Hải Minh đang trên đường đến đây, anh chờ một lát!” Chương Vĩ hoảng hốt lắp bắp.
“Cậu muốn chờ, nhưng tôi không có tính nhẫn nại đó.” Đế Hạo Thiên ra hiệu cho hai thanh niên đã sớm rục rịch bên cạnh Chương Vĩ: “Cậu ta là của các cậu.”
Hai thanh niên lập tức kéo tay Chương Vĩ.
“Đừng đụng vào tôi!” Chương Vĩ kích động đứng dậy, lướt qua người bên cạnh muốn đứng dậy. Đúng là sỉ nhục! Nhưng anh ta còn chưa chạy được bao xa thì đã bị Đế Hạo Thiên bóp gáy.
“Á! Cậu hai bỏ qua cho tôi đi! Tôi thật sự không có hứng thú! Hay là anh tìm hai người phụ nữ cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ không khiến anh thất vọng, được không?”
“Hừ.” Đế Hạo Thiên cười lạnh.
Thấy hai thanh niên lại đến gần, Chương Vĩ ra sức đá vào háng Đế Hạo Thiên. Nhưng Để Hạo Thiên là ai? Nhân vật hung ác miệng ngậm lưỡi dao, giết người không gớm tay, Chương Vĩ giống hệt một chú thỏ chưa biết sự đời trong mắt anh mà thôi, cho nên anh thoải mái né tránh công kính. Ngay sau đó, Chương Vĩ bị Đế Hạo Thiên đánh ngã xuống sofa.
“A!”
Đế Hạo Thiên chuẩn bị đứng dậy thì bị dây thắt lưng kéo lại, cúi đầu thấy Chương Vĩ đang giữ chặt dây lưng của mình. Ánh mắt anh tàn nhẫn: “Buông ra!”
“Cậu hai tha cho tôi, tôi… tôi sẽ buông ra.”
Chương Vĩ dám buông sao? Không dám! Chỉ cần anh ta buồng ra, cậu hai Hạo Thiên vừa đứng dậy thì hai người đàn ông kia sẽ nhào tới!
“Cậu chắc không?” Đế Hạo Thiên không chờ Chương Vĩ suy nghĩ kỹ thì đã nắm chặt cổ tay anh ta.
“Á.” Sắc mặt Chương Vĩ nhất thời trắng bệnh, cánh tay run rẩy, nhưng vẫn không chịu buông tay. Đế Hạo Thiên thoáng kinh ngạc, người bình thường bị anh bóp kiểu đó đã sớm buông lỏng tay, xem ra Chương Vĩ còn rất cứng đầu.
“Buông ra!” Đế Hạo Thiên lại ra lệnh: “Cậu không cần bàn tay này nữa đúng không?”
Chương Vĩ cắn răng, dù gì đi nữa cũng phải chịu đựng cho tới khi ngài Hải Minh đến. Ngài Hải Minh, ngài không đến nữa thì tôi sẽ biến thành người tàn tật mất.
“Anh hai, các… các anh đang làm gì vậy?” Một giọng nói nghi hoặc vang lên. Đế Hạo Thiên giật mình, quay lại thấy Đế Anh Thy đang nghi hoặc nhìn họ, cùng với Tư Hải Minh đứng bên cạnh nhướng mày.
Chương Vĩ nằm trên ghế sofa, Đế Hạo Thiên đè lên trên, quan trọng là lưng quần của anh còn bị Chương Vĩ giữ chặt, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.
Thấy ngài Hải Minh xuất hiện, Chương Vĩ buông tay ra, lập tức bò xuống ghế sofa, nhanh chóng đi đến trước mặt Tư Hải Minh: “Ngài Hải Minh, ngài đến thật đúng lúc, muộn một chút nữa tôi sẽ bị xâm phạm mất!” Để Anh Thy khó tin nhìn anh hai. Đế Hạo Thiên đen mặt, vội giải thích với em gái cưng: “Không phải như em nghĩ đâu!”
Nhưng đôi mắt nghi ngờ của Đế Anh Thy khiến Đế Hạo Thiên rất đau đầu. Anh không rảnh bận tâm quá nhiều, giơ tay kéo Đế Anh Thy đến bên cạnh mình, tức giận nhìn Tư Hải Minh: “Cậu gài bẫy tôi chứ gì? Ở địa bàn của cậu tôi không thể làm gì được cậu chứ gì? Để tôi chống mắt lên xem cậu có thể cười tới cuối cùng hay không!” Nói xong, anh kéo Đế Anh Thy rời đi.
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm họ, đứng ở đó không nhúc nhích, cứ như bị lời nói của Đế Hạo Thiên ảnh hưởng. Chương Vĩ có thể nhận thấy rõ ràng thân thể của ngài Hải Minh cứng đờ, áp lực khiến người ta nghẹt thở.
Câu nói cuối cùng của cậu hai nhà họ Đế còn ẩn chứa thâm ý khác Tư Hải Minh chỉ có được Đế Anh Thy mất trí nhớ. Nếu cuối cùng Đế Anh Thy khôi phục trí nhớ thì sao? Còn có thể vui vẻ được không? E rằng ai cũng không thể vui vẻ
Sau khi lên xe, Để Anh Thy cẩn thận nhìn người bên cạnh. Suốt đường đi anh hai vẫn kìm nén cơn giận, sắc bén đến đáng sợ.
Đế Anh Thy kéo tay áo sơ mi của Đế Hạo Thiên: “Anh hai đừng giận, em xin lỗi. Em với Tư Hải Minh chỉ cùng ăn cơm thôi, không có làm gì hết.”
Đế Hạo Thiên nhìn thẳng về phía trước, cả gương mặt căng chứng. Anh bị mù chắc? Môi bị hôn sưng lên mà còn nói là không làm gì? Vậy thì cái gì mới là “Làm”?
“Anh hai?” Đế Anh Thy lại gần, lén lút nhìn anh hai. Đế Hạo Thiên mềm lòng: “Anh Thy, em nói thật với anh đi, có phải em thích Tư Hải Minh không?”
Một lát sau, anh ta nói: “Để tôi gọi điện cho ngài Hải Minh.”
Tư Hải Minh đang cùng Để Anh Thy đi trên đường lớn vắng người thì di động rung lên. Anh lấy máy ra nghe giọng nói kích động của Chương Vĩ truyền đến: “Ngài Hải Minh, ngài đã đến chưa?”
“Chưa.”
“Còn… Còn cần bao lâu?”
Tư Hải Minh nhìn bóng dáng xinh đẹp đằng trước, không thể dời mắt được: “Không biết.”
“Cái gì?” Chương Vĩ sắp điên rồi. Sao lại nói là không biết?
“Cậu chịu đựng một chút.”
“Ngài..” Chương Vĩ còn chưa dứt lời thì cuộc gọi đã kết thúc.
Tư Hải Minh cất điện thoại, con ngươi đen bị cô gái xinh đẹp tiên đẳng trước thu hút. “Thật sự không có xe với người nào hết. Thế là thế nào nhỉ? Tôi còn tưởng chỉ có đảo Trân Châu mới có đường riêng.”
Đế Anh Thy kinh ngạc, lúc quay người lại, lập tức đụng vào Tư Hải Minh không biết khi nào đã đến gần mình, khiến cô đỏ mặt lùi lại theo phản xạ. Nhưng ngay sau đó, eo cô đã bị ôm lấy, thân thể kề sát lồng ngực săn chắc của Tư Hải Minh, tim gần như ngừng đập: “Anh…”
Tư Hải Minh chăm chú nhìn cô, khiến Đế Anh Thy như nghẹt thở, chân mềm nhũn. “Ở lại đây đi, sẽ có nhiều chuyện khiến em vui hơn.”
Tư Hải Minh giọng khàn khàn, muốn hôn lên môi cô. Để Anh Thy không nhận ra ẩn ý trong câu nói đó, chỉ thẹn thùng né tránh, rũ mi mắt: “Anh cứ hôn tôi suốt, anh coi tôi là ai? Tôi không phải là người tùy tiện như vậy…”
“Em là vợ tôi, kêu tôi là chồng nghe thử xem?”
“Ê.” Đế Anh Thy xấu hổ đấm lên ngực anh: “Sao lại gọi tôi là vợ?”
“Vậy thì gọi thế nào?” “Chẳng lẽ không phải là bạn gái rồi mới thành vợ sao?”
Đế Anh Thy cho rằng thế này mới đúng thứ tự.
“Được rồi, bây giờ em là bạn gái tôi. Đóng dấu cho em trước…” Nói xong, Tư Hải Minh vội vã muốn hôn lên môi cô.
“Um.” Đế Anh Thy hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của anh, càng không thể thừa nhận sự mạnh mẽ của anh. Chỉ lại bị hôn thêm lần nữa, thân thể cô đã không có sức lực, nóng bỏng vô cùng.
Sau khi bị cúp máy, Chương Vĩ vừa uống rượu vừa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Ngài Hải Minh, nếu ngài không có chuyện gì quan trọng thì mau chóng xuất hiện đi! Hai người đàn ông bên cạnh, Đế Hạo Thiên như hổ rình mồi, anh ta chắp cánh cũng khó thoát.
Uống được một lát, Chương Vĩ may mắn vì tửu lượng của mình không thấp, bằng không uống cạn hai chai rượu nồng độ cồn cao, anh ta chỉ có thể chờ bị xâm lược mà thôi.
“Xem ra Tư Hải Minh chuẩn bị hy sinh cậu.” Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói.
“Không phải. Chắc chắn ngài Hải Minh đang trên đường đến đây, anh chờ một lát!” Chương Vĩ hoảng hốt lắp bắp.
“Cậu muốn chờ, nhưng tôi không có tính nhẫn nại đó.” Đế Hạo Thiên ra hiệu cho hai thanh niên đã sớm rục rịch bên cạnh Chương Vĩ: “Cậu ta là của các cậu.”
Hai thanh niên lập tức kéo tay Chương Vĩ.
“Đừng đụng vào tôi!” Chương Vĩ kích động đứng dậy, lướt qua người bên cạnh muốn đứng dậy. Đúng là sỉ nhục! Nhưng anh ta còn chưa chạy được bao xa thì đã bị Đế Hạo Thiên bóp gáy.
“Á! Cậu hai bỏ qua cho tôi đi! Tôi thật sự không có hứng thú! Hay là anh tìm hai người phụ nữ cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ không khiến anh thất vọng, được không?”
“Hừ.” Đế Hạo Thiên cười lạnh.
Thấy hai thanh niên lại đến gần, Chương Vĩ ra sức đá vào háng Đế Hạo Thiên. Nhưng Để Hạo Thiên là ai? Nhân vật hung ác miệng ngậm lưỡi dao, giết người không gớm tay, Chương Vĩ giống hệt một chú thỏ chưa biết sự đời trong mắt anh mà thôi, cho nên anh thoải mái né tránh công kính. Ngay sau đó, Chương Vĩ bị Đế Hạo Thiên đánh ngã xuống sofa.
“A!”
Đế Hạo Thiên chuẩn bị đứng dậy thì bị dây thắt lưng kéo lại, cúi đầu thấy Chương Vĩ đang giữ chặt dây lưng của mình. Ánh mắt anh tàn nhẫn: “Buông ra!”
“Cậu hai tha cho tôi, tôi… tôi sẽ buông ra.”
Chương Vĩ dám buông sao? Không dám! Chỉ cần anh ta buồng ra, cậu hai Hạo Thiên vừa đứng dậy thì hai người đàn ông kia sẽ nhào tới!
“Cậu chắc không?” Đế Hạo Thiên không chờ Chương Vĩ suy nghĩ kỹ thì đã nắm chặt cổ tay anh ta.
“Á.” Sắc mặt Chương Vĩ nhất thời trắng bệnh, cánh tay run rẩy, nhưng vẫn không chịu buông tay. Đế Hạo Thiên thoáng kinh ngạc, người bình thường bị anh bóp kiểu đó đã sớm buông lỏng tay, xem ra Chương Vĩ còn rất cứng đầu.
“Buông ra!” Đế Hạo Thiên lại ra lệnh: “Cậu không cần bàn tay này nữa đúng không?”
Chương Vĩ cắn răng, dù gì đi nữa cũng phải chịu đựng cho tới khi ngài Hải Minh đến. Ngài Hải Minh, ngài không đến nữa thì tôi sẽ biến thành người tàn tật mất.
“Anh hai, các… các anh đang làm gì vậy?” Một giọng nói nghi hoặc vang lên. Đế Hạo Thiên giật mình, quay lại thấy Đế Anh Thy đang nghi hoặc nhìn họ, cùng với Tư Hải Minh đứng bên cạnh nhướng mày.
Chương Vĩ nằm trên ghế sofa, Đế Hạo Thiên đè lên trên, quan trọng là lưng quần của anh còn bị Chương Vĩ giữ chặt, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.
Thấy ngài Hải Minh xuất hiện, Chương Vĩ buông tay ra, lập tức bò xuống ghế sofa, nhanh chóng đi đến trước mặt Tư Hải Minh: “Ngài Hải Minh, ngài đến thật đúng lúc, muộn một chút nữa tôi sẽ bị xâm phạm mất!” Để Anh Thy khó tin nhìn anh hai. Đế Hạo Thiên đen mặt, vội giải thích với em gái cưng: “Không phải như em nghĩ đâu!”
Nhưng đôi mắt nghi ngờ của Đế Anh Thy khiến Đế Hạo Thiên rất đau đầu. Anh không rảnh bận tâm quá nhiều, giơ tay kéo Đế Anh Thy đến bên cạnh mình, tức giận nhìn Tư Hải Minh: “Cậu gài bẫy tôi chứ gì? Ở địa bàn của cậu tôi không thể làm gì được cậu chứ gì? Để tôi chống mắt lên xem cậu có thể cười tới cuối cùng hay không!” Nói xong, anh kéo Đế Anh Thy rời đi.
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm họ, đứng ở đó không nhúc nhích, cứ như bị lời nói của Đế Hạo Thiên ảnh hưởng. Chương Vĩ có thể nhận thấy rõ ràng thân thể của ngài Hải Minh cứng đờ, áp lực khiến người ta nghẹt thở.
Câu nói cuối cùng của cậu hai nhà họ Đế còn ẩn chứa thâm ý khác Tư Hải Minh chỉ có được Đế Anh Thy mất trí nhớ. Nếu cuối cùng Đế Anh Thy khôi phục trí nhớ thì sao? Còn có thể vui vẻ được không? E rằng ai cũng không thể vui vẻ
Sau khi lên xe, Để Anh Thy cẩn thận nhìn người bên cạnh. Suốt đường đi anh hai vẫn kìm nén cơn giận, sắc bén đến đáng sợ.
Đế Anh Thy kéo tay áo sơ mi của Đế Hạo Thiên: “Anh hai đừng giận, em xin lỗi. Em với Tư Hải Minh chỉ cùng ăn cơm thôi, không có làm gì hết.”
Đế Hạo Thiên nhìn thẳng về phía trước, cả gương mặt căng chứng. Anh bị mù chắc? Môi bị hôn sưng lên mà còn nói là không làm gì? Vậy thì cái gì mới là “Làm”?
“Anh hai?” Đế Anh Thy lại gần, lén lút nhìn anh hai. Đế Hạo Thiên mềm lòng: “Anh Thy, em nói thật với anh đi, có phải em thích Tư Hải Minh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.