Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1355
Châu Lan
05/07/2021
Đế Anh Thy đẩy tay anh ta ra, xoay người: “Tôi đi lấy điện thoại di động”
Nói xong cô xoay người bỏ đi. Vào phòng, lấy điện thoại di động kiểu cũ dưới gầm giường.
Nhìn điện thoại di động, cô vô cùng buồn bực.
Tư Hải Minh này rốt cuộc làm sao biết được cô sẽ giấu điện thoại xuống dưới gầm giường cơ chứ? Nếu biết từ trước thì đã không giấu ở đây rồi, khiến anh đắc ý như vậy…
Sau khi giao điện thoại di động cho cảnh sát, cảnh sát đến tận cửa bắt người.
Vì Cố Mạnh là người của thành phố Tân, Đào Sơ Tâm cũng là người của thành phố tân, theo lý nên do cảnh sát của thành phố Tân xử lý. Nhưng vụ án lại xảy ra ở thủ đô, cho nên Cố Mạnh đang ở thành phố Tân bị chuyển thẳng đến thủ đô.
Trong phòng thẩm vấn, Cố Mạnh vẫn mặc quần áo người kinh doanh, áo khoác tay trang tùy ý vắt lên cánh tay, nhàn nhã giống như đang ngồi trong một quán cà phê nào đó uống cà phê.
Cảnh sát hình sự ngồi xuống đối diện anh ấy, ánh mắt quan sát kỹ càng.
Từ khi cảnh sát đến công ty của Cố Mạnh. Cố Mạnh không hề giãy giụa, đi theo. Vì một khi giãy giụa, người của công ty sẽ suy đoán có phải anh ấy phạm phải tội gì hay không, ảnh hưởng rất xấu.
Cho đến bây giờ, Cố Mạnh vẫn giữ thái độ vô cùng bình tĩnh, thậm chí vô cùng khó hiểu.
“Đào Sơ Tâm chết như thế nào?”.
Cố Mạnh nhếch mí mắt lên: “Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói gì hết.”
“Được, vậy đợi luật sư của anh đến” Cảnh sát hình sự đã từng gặp nhiều người có hoàn cảnh hoành tráng, giàu có khoe khoang, không quan tâm anh ấy gọi mấy luật sư đến.
Không bao lâu sau, luật sư đến, xách theo cặp công văn ngồi xuống bên cạnh Cổ Mạnh: “Xin chào, tôi là luật sư của tổng giám đốc Cố, tôi họ Vương”
“Đào Sơ Tâm chết như thế nào?” Cảnh sát hình sự vẫn hỏi lại câu này.
“Lúc ấy là các anh nói cho tôi biết thì tôi mới biết, là bị người ta cắt động mạch chủ” Cố Mạnh nói.
“Trước khi chết có phải Đào Sơ Tâm đã gọi điện thoại cho anh không?”
“Phải”
“Cô ta gọi điện thoại cho anh làm gì?”
“Cô ta nói có người muốn giết cô ta, bảo tôi đến cứu cô ta.” Cố Mạnh nói.
“Anh ở thành phố Tân, nước xa không cứu được lửa gần, chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc báo cảnh sát sao?” Cảnh sát hình sự hỏi.
Cổ Mạnh hơi nhếch khóe môi, lại nhanh chóng hạ xuống: “Vì cô ta nói cho tôi biết, người muốn giết cô ta có quyền có thể bảo cảnh sát chưa chắc đã có tác dụng gì”
“Anh Cố, trước khi anh nói những lời này không hề suy nghĩ cẩn thận một chút sao? Vô cớ bôi nhọ, chúng tôi có thể lập tức bắt giam anh!”
Luật sư chen vào: “Đây không phải là bôi nhọ chứ? Anh Cố chẳng qua chỉ đang kể lại lời nói của người chết thôi”
Không hổ là làm luật sư, có thể phát hiện ra sơ hở trong nháy mắt, hơn nữa còn chỉ ra.
Đương nhiên, nếu không phải có chút tài năng, Cố Mạnh làm sao mời anh ta đến công ty làm công tác pháp luật chứ.
“Mặc dù tôi và Đào Sơ Tâm không có liên hệ máu mủ gì, nhưng mà tôi vẫn luôn coi cô ta như em gái ruột của mình. Em gái gặp nạn, đương nhiên tôi đi cứu cô ta trước rồi. Không ngờ vẫn chậm một bước.” Sắc mặt Cố Mạnh nghiêm túc.
“Nói cách khác, quan hệ của anh và Đào Sơ Tâm rất thân thiết sao?” Cảnh sát hỏi.
Luật sư nói: “Câu này có cần thiết phải trả lời anh không? Không liên quan đến vụ án đúng không? Anh ấy có thể không trả lời.”
Cố Mạnh vươn tay ngắn lại, bảo luật sư đừng nói chuyện. Cảnh sát hình sự nhìn dáng vẻ nhà giàu của anh ấy, không nói gì hết.
“Cảnh sát, anh có con chưa?”
“Có” Cảnh sát hình sự không cảm thấy câu này có gì khó trả lời.
“Xem tuổi của anh, chắc con anh cũng mười mấy tuổi rồi nhỉ?” Cố Mạnh lại hỏi.
“Mười hai”
“Đôi khi, có phải anh cảm thấy, anh đã đối xử rất tốt với con mình rồi, thỉnh thoảng trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian ở cạnh con, nhưng mà con anh vẫn cảm thấy anh không tốt?”
Cảnh sát hình sự không phản ứng gì, nhưng mà trong lòng lại bị Cổ Mạnh nói trúng.
Vì anh ta là cảnh sát, hoàn toàn không có thời gian ở bên cạnh con, anh ta có công việc như vậy, có vụ án không giải quyết xong, chuyện này không có cách nào khác được…
Nói xong cô xoay người bỏ đi. Vào phòng, lấy điện thoại di động kiểu cũ dưới gầm giường.
Nhìn điện thoại di động, cô vô cùng buồn bực.
Tư Hải Minh này rốt cuộc làm sao biết được cô sẽ giấu điện thoại xuống dưới gầm giường cơ chứ? Nếu biết từ trước thì đã không giấu ở đây rồi, khiến anh đắc ý như vậy…
Sau khi giao điện thoại di động cho cảnh sát, cảnh sát đến tận cửa bắt người.
Vì Cố Mạnh là người của thành phố Tân, Đào Sơ Tâm cũng là người của thành phố tân, theo lý nên do cảnh sát của thành phố Tân xử lý. Nhưng vụ án lại xảy ra ở thủ đô, cho nên Cố Mạnh đang ở thành phố Tân bị chuyển thẳng đến thủ đô.
Trong phòng thẩm vấn, Cố Mạnh vẫn mặc quần áo người kinh doanh, áo khoác tay trang tùy ý vắt lên cánh tay, nhàn nhã giống như đang ngồi trong một quán cà phê nào đó uống cà phê.
Cảnh sát hình sự ngồi xuống đối diện anh ấy, ánh mắt quan sát kỹ càng.
Từ khi cảnh sát đến công ty của Cố Mạnh. Cố Mạnh không hề giãy giụa, đi theo. Vì một khi giãy giụa, người của công ty sẽ suy đoán có phải anh ấy phạm phải tội gì hay không, ảnh hưởng rất xấu.
Cho đến bây giờ, Cố Mạnh vẫn giữ thái độ vô cùng bình tĩnh, thậm chí vô cùng khó hiểu.
“Đào Sơ Tâm chết như thế nào?”.
Cố Mạnh nhếch mí mắt lên: “Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói gì hết.”
“Được, vậy đợi luật sư của anh đến” Cảnh sát hình sự đã từng gặp nhiều người có hoàn cảnh hoành tráng, giàu có khoe khoang, không quan tâm anh ấy gọi mấy luật sư đến.
Không bao lâu sau, luật sư đến, xách theo cặp công văn ngồi xuống bên cạnh Cổ Mạnh: “Xin chào, tôi là luật sư của tổng giám đốc Cố, tôi họ Vương”
“Đào Sơ Tâm chết như thế nào?” Cảnh sát hình sự vẫn hỏi lại câu này.
“Lúc ấy là các anh nói cho tôi biết thì tôi mới biết, là bị người ta cắt động mạch chủ” Cố Mạnh nói.
“Trước khi chết có phải Đào Sơ Tâm đã gọi điện thoại cho anh không?”
“Phải”
“Cô ta gọi điện thoại cho anh làm gì?”
“Cô ta nói có người muốn giết cô ta, bảo tôi đến cứu cô ta.” Cố Mạnh nói.
“Anh ở thành phố Tân, nước xa không cứu được lửa gần, chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc báo cảnh sát sao?” Cảnh sát hình sự hỏi.
Cổ Mạnh hơi nhếch khóe môi, lại nhanh chóng hạ xuống: “Vì cô ta nói cho tôi biết, người muốn giết cô ta có quyền có thể bảo cảnh sát chưa chắc đã có tác dụng gì”
“Anh Cố, trước khi anh nói những lời này không hề suy nghĩ cẩn thận một chút sao? Vô cớ bôi nhọ, chúng tôi có thể lập tức bắt giam anh!”
Luật sư chen vào: “Đây không phải là bôi nhọ chứ? Anh Cố chẳng qua chỉ đang kể lại lời nói của người chết thôi”
Không hổ là làm luật sư, có thể phát hiện ra sơ hở trong nháy mắt, hơn nữa còn chỉ ra.
Đương nhiên, nếu không phải có chút tài năng, Cố Mạnh làm sao mời anh ta đến công ty làm công tác pháp luật chứ.
“Mặc dù tôi và Đào Sơ Tâm không có liên hệ máu mủ gì, nhưng mà tôi vẫn luôn coi cô ta như em gái ruột của mình. Em gái gặp nạn, đương nhiên tôi đi cứu cô ta trước rồi. Không ngờ vẫn chậm một bước.” Sắc mặt Cố Mạnh nghiêm túc.
“Nói cách khác, quan hệ của anh và Đào Sơ Tâm rất thân thiết sao?” Cảnh sát hỏi.
Luật sư nói: “Câu này có cần thiết phải trả lời anh không? Không liên quan đến vụ án đúng không? Anh ấy có thể không trả lời.”
Cố Mạnh vươn tay ngắn lại, bảo luật sư đừng nói chuyện. Cảnh sát hình sự nhìn dáng vẻ nhà giàu của anh ấy, không nói gì hết.
“Cảnh sát, anh có con chưa?”
“Có” Cảnh sát hình sự không cảm thấy câu này có gì khó trả lời.
“Xem tuổi của anh, chắc con anh cũng mười mấy tuổi rồi nhỉ?” Cố Mạnh lại hỏi.
“Mười hai”
“Đôi khi, có phải anh cảm thấy, anh đã đối xử rất tốt với con mình rồi, thỉnh thoảng trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian ở cạnh con, nhưng mà con anh vẫn cảm thấy anh không tốt?”
Cảnh sát hình sự không phản ứng gì, nhưng mà trong lòng lại bị Cổ Mạnh nói trúng.
Vì anh ta là cảnh sát, hoàn toàn không có thời gian ở bên cạnh con, anh ta có công việc như vậy, có vụ án không giải quyết xong, chuyện này không có cách nào khác được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.