Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1356
Châu Lan
05/07/2021
“Tôi và Đào Sơ Tâm cũng như vậy. Tôi cảm thấy tôi đối xử với cô ta rất tốt, cô ta lại cảm thấy tôi không tốt”
Cảnh sát hình sự nhìn Cố Mạnh đối đáp trôi chảy không có chút kẽ hở nào, anh ta lấy một chiếc điện thoại di động kiểu cũ ra, đẩy sang: “Nếu trên thế giới bớt đi một vài tội phạm, chúng tôi cũng không đến nỗi bận rộn như vậy! Xem tin nhắn bên trong đi.”
“Đây là điện thoại di động gì vậy?” Luật sư hỏi.
“Điện thoại di động của người chết”
Cố Mạnh cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn ra, đọc nội dung bên trong… Cố Mạnh giết Nguyễn Ngọc Hà.
“Anh hiểu câu này có nghĩa gì không?” Cảnh sát hình sự nhìn chằm chằm sự thay đổi biểu cảm trên mặt Cố Mạnh, muốn nhận ra điều gì đó.
Mà Cố Mạnh chỉ lộ ra vẻ khó hiểu hơi nhíu mày: “Tôi giết ai cơ?”
Cố Mạnh nói: “Tôi vừa mới nói rồi, tôi đối xử tốt với cô ta, nhưng cô ta không cảm thấy thế, nói không chừng cô ta muốn hại tôi thì sao?”
“Dùng cách thế này sao?”
“Có gì đáng ngạc nhiên chứ?”
“Có khi nào… Cô ta biết chuyện anh đã giết Nguyễn Ngọc Hà, anh dứt khoát giết người bịt miệng luồn?” Cảnh sát hình sự hỏi: “Không phải cô ta cầu cứu anh sao? Anh từ chối cô ta lấy chuyện này ra đe dọa anh, anh dứt khoát giải quyết xong mọi chuyện giết cô ta luôn?”
Cổ Mạnh bật cười: “Tôi bị anh nói đến mức không biết nên trả lời thế nào. Đang thẩm vấn vụ án sao? Hay là đang tìm đề tài viết tiểu thuyết?”
Luật sư nói: “Chỉ dựa vào một câu như vậy đã thẩm vấn Cố Mạnh như phạm nhân, các anh vẫn phả án như vậy sao?”
“Anh đã nói như vậy, chúng ta sẽ điều tra theo manh mối này. Trước tiên giam giữ bốn mươi tám tiếng, nếu sau bốn mươi tám tiếng vẫn không tìm thấy chứng cứ mới, sẽ để anh đi.” Cảnh sát hình sự nói xong, khuỷu tay chọc sang trợ lý đang sửa sang lại lời khai bên cạnh: “Cậu ta ngoài trước đi, thuận tay tắt hệ thống giám sát đi.”
Trợ lý vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài.
Cố Mạnh và luật sư cũng không hiểu anh ta định làm gì.
Chẳng lẽ có người ở đây còn không thuận tiện sao? Cổ Mạnh tỏ vẻ anh ấy cũng không có quan hệ sâu sắc ở đây đến vậy. Cùng lắm cũng chỉ là đã từng quen biết thôi.
Cảnh sát hình sự nhìn thấy cửa đã đóng lại, sau khi hệ thống giám sát được tắt hết đi, hằng giọng, chỉ đồng hồ trên tay Cố Mạnh: “Cái này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Cố Mạnh hơi ngẩn ra, khi nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt cảnh sát hình sự, trong lòng lập tức coi thường. Bên ngoài vẫn thành thật trả lời: “Hơn hai mươi tự tỷ.”
“Hay là tặng cho tôi nhé?”.
Luật sự không phải người biết khống chế biểu cảm, nghe nói như vậy, không kiềm được kinh ngạc, đồng thời cảm thấy chueyenj này sẽ không phát triển theo hướng xấu. Thế giới này, không ai không thích tiền! Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải chuyện gì lớn nữa rồi!
Cố Mạnh tháo đồng hồ trên tay xuống, đưa cho anh ta, rất hào phóng. Cảnh sát hình sự lại liếc mắt nhìn ra cửa lần nữa, vô cùng cẩn thận. Mới đưa tay nhét đồng hồ vào túi, lại hắng giọng, che giấu sự chột dạ.
“Yên tâm, bên dưới tôi sẽ thu xếp, nói không chừng chưa đến bốn mươi tám tiếng đã có thể cho anh ra ngoài rồi” Cảnh sát hình sự nói.
Luật sư lập tức đứng dậy, bắt tay với cảnh sát hình sự, lời cảm ơn này một lời khó nói hết: “Thật sự làm phiền anh! Có gì cần cứ nói ra nhé!”
“Tôi thích những người hiểu biết như các anh” Cảnh sát hình sự nói xong, đứng dậy rời đi.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, cảnh sát hình sự đưa đồng hồ đeo tay cho trợ lý bên cạnh: “Đưa bộ phận kỹ thuật tìm xem bên trong có bí mật gì không.”
“Vâng” Cậu trợ lý nhỏ cầm đồng hồ chạy đi làm việc.
Trong phòng thẩm vấn, luật sư an ủi Cổ Mạnh: “Tổng giám đốc Cố, không có chuyện gì đâu, không bao lâu sẽ thả anh ra ngoài thôi, làm gì có ai không thích tiền chứ!”.
Ánh mắt Cố Mạnh lạnh lùng, không nói gì, anh ấy cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Lần trước đi tìm điện thoại di động gặp phải Đế Anh Thy, không ngờ cả hai người đều không tìm thấy điện thoại di động, mà lại bị cảnh sát tìm được…
Anh ấy đã nói trong điện thoại di động có thứ gì đó, nếu không sẽ không bị Đào Sơ Tâm giấu đi.
Người phụ nữ này, hắn là nên giết chết cô ta sớm hơn mới đúng!
Cảnh sát hình sự nhìn Cố Mạnh đối đáp trôi chảy không có chút kẽ hở nào, anh ta lấy một chiếc điện thoại di động kiểu cũ ra, đẩy sang: “Nếu trên thế giới bớt đi một vài tội phạm, chúng tôi cũng không đến nỗi bận rộn như vậy! Xem tin nhắn bên trong đi.”
“Đây là điện thoại di động gì vậy?” Luật sư hỏi.
“Điện thoại di động của người chết”
Cố Mạnh cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn ra, đọc nội dung bên trong… Cố Mạnh giết Nguyễn Ngọc Hà.
“Anh hiểu câu này có nghĩa gì không?” Cảnh sát hình sự nhìn chằm chằm sự thay đổi biểu cảm trên mặt Cố Mạnh, muốn nhận ra điều gì đó.
Mà Cố Mạnh chỉ lộ ra vẻ khó hiểu hơi nhíu mày: “Tôi giết ai cơ?”
Cố Mạnh nói: “Tôi vừa mới nói rồi, tôi đối xử tốt với cô ta, nhưng cô ta không cảm thấy thế, nói không chừng cô ta muốn hại tôi thì sao?”
“Dùng cách thế này sao?”
“Có gì đáng ngạc nhiên chứ?”
“Có khi nào… Cô ta biết chuyện anh đã giết Nguyễn Ngọc Hà, anh dứt khoát giết người bịt miệng luồn?” Cảnh sát hình sự hỏi: “Không phải cô ta cầu cứu anh sao? Anh từ chối cô ta lấy chuyện này ra đe dọa anh, anh dứt khoát giải quyết xong mọi chuyện giết cô ta luôn?”
Cổ Mạnh bật cười: “Tôi bị anh nói đến mức không biết nên trả lời thế nào. Đang thẩm vấn vụ án sao? Hay là đang tìm đề tài viết tiểu thuyết?”
Luật sư nói: “Chỉ dựa vào một câu như vậy đã thẩm vấn Cố Mạnh như phạm nhân, các anh vẫn phả án như vậy sao?”
“Anh đã nói như vậy, chúng ta sẽ điều tra theo manh mối này. Trước tiên giam giữ bốn mươi tám tiếng, nếu sau bốn mươi tám tiếng vẫn không tìm thấy chứng cứ mới, sẽ để anh đi.” Cảnh sát hình sự nói xong, khuỷu tay chọc sang trợ lý đang sửa sang lại lời khai bên cạnh: “Cậu ta ngoài trước đi, thuận tay tắt hệ thống giám sát đi.”
Trợ lý vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài.
Cố Mạnh và luật sư cũng không hiểu anh ta định làm gì.
Chẳng lẽ có người ở đây còn không thuận tiện sao? Cổ Mạnh tỏ vẻ anh ấy cũng không có quan hệ sâu sắc ở đây đến vậy. Cùng lắm cũng chỉ là đã từng quen biết thôi.
Cảnh sát hình sự nhìn thấy cửa đã đóng lại, sau khi hệ thống giám sát được tắt hết đi, hằng giọng, chỉ đồng hồ trên tay Cố Mạnh: “Cái này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Cố Mạnh hơi ngẩn ra, khi nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt cảnh sát hình sự, trong lòng lập tức coi thường. Bên ngoài vẫn thành thật trả lời: “Hơn hai mươi tự tỷ.”
“Hay là tặng cho tôi nhé?”.
Luật sự không phải người biết khống chế biểu cảm, nghe nói như vậy, không kiềm được kinh ngạc, đồng thời cảm thấy chueyenj này sẽ không phát triển theo hướng xấu. Thế giới này, không ai không thích tiền! Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải chuyện gì lớn nữa rồi!
Cố Mạnh tháo đồng hồ trên tay xuống, đưa cho anh ta, rất hào phóng. Cảnh sát hình sự lại liếc mắt nhìn ra cửa lần nữa, vô cùng cẩn thận. Mới đưa tay nhét đồng hồ vào túi, lại hắng giọng, che giấu sự chột dạ.
“Yên tâm, bên dưới tôi sẽ thu xếp, nói không chừng chưa đến bốn mươi tám tiếng đã có thể cho anh ra ngoài rồi” Cảnh sát hình sự nói.
Luật sư lập tức đứng dậy, bắt tay với cảnh sát hình sự, lời cảm ơn này một lời khó nói hết: “Thật sự làm phiền anh! Có gì cần cứ nói ra nhé!”
“Tôi thích những người hiểu biết như các anh” Cảnh sát hình sự nói xong, đứng dậy rời đi.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, cảnh sát hình sự đưa đồng hồ đeo tay cho trợ lý bên cạnh: “Đưa bộ phận kỹ thuật tìm xem bên trong có bí mật gì không.”
“Vâng” Cậu trợ lý nhỏ cầm đồng hồ chạy đi làm việc.
Trong phòng thẩm vấn, luật sư an ủi Cổ Mạnh: “Tổng giám đốc Cố, không có chuyện gì đâu, không bao lâu sẽ thả anh ra ngoài thôi, làm gì có ai không thích tiền chứ!”.
Ánh mắt Cố Mạnh lạnh lùng, không nói gì, anh ấy cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Lần trước đi tìm điện thoại di động gặp phải Đế Anh Thy, không ngờ cả hai người đều không tìm thấy điện thoại di động, mà lại bị cảnh sát tìm được…
Anh ấy đã nói trong điện thoại di động có thứ gì đó, nếu không sẽ không bị Đào Sơ Tâm giấu đi.
Người phụ nữ này, hắn là nên giết chết cô ta sớm hơn mới đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.