Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 804
Châu Lan
02/03/2021
Tư Hải Minh thật lòng được bao nhiêu chứ?
Một bên thì đối xử tốt với cô, một bên đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác?
Đào Anh Thy phản kháng, cô muốn thoát khỏi vòng tay của Tư Hải Minh nhưng anh giữ càng chặt, khiến cho cô không thể động đậy!
“Tư Hải Minh, tôi không cần anh đối xử tốt với tôi, tôi cũng không chịu nỗi cái ‘tốt’ đó của anh! Anh thả tôi ra chính là tốt cho tôi rồi!”
“Không thực tế!” Tư Hải Minh cắn miệng của cô rồi đùa giỡn như thú hoang đang liếm láp vết thương của mình.
Hô hấp của Đào Anh Thy trở nên dồn dập, cô bị Tư Hải Minh hôn tới nỗi đầu óc choáng váng rồi anh mới buông ra. Anh kéo tay cô đi vào thang máy chuyên dụng rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe, ngồi lên chiếc Rolls-Royce!
Trên đường đi Đào Anh Thy luôn im lặng không nói, cô quay đầu ra nhìn cảnh vật ngoài xe.
Ánh mắt của Tư Hải Minh rơi trên người cô, thâm trầm như bóng tối bao vây lấy cô.
Tới nhà hàng cao cấp, Đào Anh Thy vừa xuống xe thì đã định quay người chạy đi.
Cô không muốn ăn cơm với Tư Hải Minh.
Nhưng cho dù có chạy đi thì cũng phải tìm một lý do danh chính ngôn thuận.
Cho nên sau khi đi vào thì Đào Anh Thy bắt đầu quan sát khách trong nhà hàng, nhất là khách nữ, sau đó đứng im tại chỗ không đi: “Loại nhà hàng cao cấp như thế này thì dường như tôi mặc đồ làm việc là không được vào nhỉ? Nếu không thì tôi không ăn nữa, đồ ăn trong căn tin đài truyền hình cũng không tồi, tôi có thể về đó ăn.”
Tư Hải Minh nghiêng người hỏi quản lý đang đứng bên cạnh: “Thế à?”
“Người khác thì thế nhưng ngài Hải Minh đây dẫn người tới thì không cần! Mặc đồ gì cũng là rồng đến nhà tôm, là vinh hạnh của chúng tôi!” Quản lý vội vàng nói.
Tư Hải Minh quay đầu nhìn về phía Đào Anh Thy và nói: “Nếu cảm thấy ngại thì tôi mua lại cái nhà hàng này.”
Đào Anh Thy cắn răng rồi nhìn về phía quản lý: “Không cần.”
Hai người đi tới phòng riêng, sắc mặt của Đào Anh Thy không được tốt cho lắm.
Cô muốn mua nhà hàng chắc? Điều cô muốn là rời khỏi đây! Rời khỏi đây!
Trước kia là trả nợ, bây giờ là trực tiếp mua nhà hàng!
Nếu cô tới chỗ nào cũng cảm thấy ngượng ngùng không thoải mái thì anh ta đều mua lại hết chắc?
Sự thật nói cho cô biết, chỉ có cô không nghĩ ra chứ chẳng có gì Tư Hải Minh không làm được cả!
Đào Anh Thy cảm thấy rất bất lực, cô bị vây trong thế giới của Tư Hải Minh khó mà thoát ra. Cả quãng thời gian ăn cơm cô đều xụ mặt xuống, cố gắng ăn nhanh để được đi! “Ăn chậm thôi!” Tư Hải Minh múc cho cô một chén canh rồi đặt trước mặt cô.
Đào Anh Thy không nói chuyện, lúc hai người đang ăn thì có phục vụ đi vào. Cô không cần quay đầu cũng biết là phục vụ. Vì ngoài cửa có vệ sĩ, không có sự cho phép của Tư Hải
Minh thì những người khác không được vào. “Ngài Hải Minh!” Giọng nói mang theo chút căng thằng.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn lại thì thấy cô gái đi vào tầm tầm tuổi cô, trên người đang mặc đồng phục nhân viên, đang bưng dĩa trái cây với vẻ sợ hãi.
Nghe giọng này thì giường như cô ta quen Tư Hải Minh. Đào Anh Thy nhìn về phía anh thì thấy vẻ mặt của anh rất bình thường, không có phản ứng kỳ lạ gì.
Cô gái đó cũng chẳng phải là ai khác, chính là Phương Mai, người từng bị đuổi khỏi tập đoàn Vương Tân!
Tạm thời cô ta chưa tìm được việc làm nên chạy tới nhà hàng rửa chén. “Định đứng đó tới lúc nào?” Tư Hải Minh nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng.
Phương Mai tỉnh táo lại rồi vội vàng đặt dĩa trái cây lên bàn: “Mời dùng!”
Cô ta đặt xuống rồi quay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn nhìn về phía Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy chẳng quan tâm mà bưng chén canh lên uống một ngụm.
Nhưng cô không thể nào nuốt trôi được.
Bầu không khí lạnh băng như hầm để đông, người sống đều sắp bị đông chết rồi!
Một bên thì đối xử tốt với cô, một bên đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác?
Đào Anh Thy phản kháng, cô muốn thoát khỏi vòng tay của Tư Hải Minh nhưng anh giữ càng chặt, khiến cho cô không thể động đậy!
“Tư Hải Minh, tôi không cần anh đối xử tốt với tôi, tôi cũng không chịu nỗi cái ‘tốt’ đó của anh! Anh thả tôi ra chính là tốt cho tôi rồi!”
“Không thực tế!” Tư Hải Minh cắn miệng của cô rồi đùa giỡn như thú hoang đang liếm láp vết thương của mình.
Hô hấp của Đào Anh Thy trở nên dồn dập, cô bị Tư Hải Minh hôn tới nỗi đầu óc choáng váng rồi anh mới buông ra. Anh kéo tay cô đi vào thang máy chuyên dụng rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe, ngồi lên chiếc Rolls-Royce!
Trên đường đi Đào Anh Thy luôn im lặng không nói, cô quay đầu ra nhìn cảnh vật ngoài xe.
Ánh mắt của Tư Hải Minh rơi trên người cô, thâm trầm như bóng tối bao vây lấy cô.
Tới nhà hàng cao cấp, Đào Anh Thy vừa xuống xe thì đã định quay người chạy đi.
Cô không muốn ăn cơm với Tư Hải Minh.
Nhưng cho dù có chạy đi thì cũng phải tìm một lý do danh chính ngôn thuận.
Cho nên sau khi đi vào thì Đào Anh Thy bắt đầu quan sát khách trong nhà hàng, nhất là khách nữ, sau đó đứng im tại chỗ không đi: “Loại nhà hàng cao cấp như thế này thì dường như tôi mặc đồ làm việc là không được vào nhỉ? Nếu không thì tôi không ăn nữa, đồ ăn trong căn tin đài truyền hình cũng không tồi, tôi có thể về đó ăn.”
Tư Hải Minh nghiêng người hỏi quản lý đang đứng bên cạnh: “Thế à?”
“Người khác thì thế nhưng ngài Hải Minh đây dẫn người tới thì không cần! Mặc đồ gì cũng là rồng đến nhà tôm, là vinh hạnh của chúng tôi!” Quản lý vội vàng nói.
Tư Hải Minh quay đầu nhìn về phía Đào Anh Thy và nói: “Nếu cảm thấy ngại thì tôi mua lại cái nhà hàng này.”
Đào Anh Thy cắn răng rồi nhìn về phía quản lý: “Không cần.”
Hai người đi tới phòng riêng, sắc mặt của Đào Anh Thy không được tốt cho lắm.
Cô muốn mua nhà hàng chắc? Điều cô muốn là rời khỏi đây! Rời khỏi đây!
Trước kia là trả nợ, bây giờ là trực tiếp mua nhà hàng!
Nếu cô tới chỗ nào cũng cảm thấy ngượng ngùng không thoải mái thì anh ta đều mua lại hết chắc?
Sự thật nói cho cô biết, chỉ có cô không nghĩ ra chứ chẳng có gì Tư Hải Minh không làm được cả!
Đào Anh Thy cảm thấy rất bất lực, cô bị vây trong thế giới của Tư Hải Minh khó mà thoát ra. Cả quãng thời gian ăn cơm cô đều xụ mặt xuống, cố gắng ăn nhanh để được đi! “Ăn chậm thôi!” Tư Hải Minh múc cho cô một chén canh rồi đặt trước mặt cô.
Đào Anh Thy không nói chuyện, lúc hai người đang ăn thì có phục vụ đi vào. Cô không cần quay đầu cũng biết là phục vụ. Vì ngoài cửa có vệ sĩ, không có sự cho phép của Tư Hải
Minh thì những người khác không được vào. “Ngài Hải Minh!” Giọng nói mang theo chút căng thằng.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn lại thì thấy cô gái đi vào tầm tầm tuổi cô, trên người đang mặc đồng phục nhân viên, đang bưng dĩa trái cây với vẻ sợ hãi.
Nghe giọng này thì giường như cô ta quen Tư Hải Minh. Đào Anh Thy nhìn về phía anh thì thấy vẻ mặt của anh rất bình thường, không có phản ứng kỳ lạ gì.
Cô gái đó cũng chẳng phải là ai khác, chính là Phương Mai, người từng bị đuổi khỏi tập đoàn Vương Tân!
Tạm thời cô ta chưa tìm được việc làm nên chạy tới nhà hàng rửa chén. “Định đứng đó tới lúc nào?” Tư Hải Minh nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng.
Phương Mai tỉnh táo lại rồi vội vàng đặt dĩa trái cây lên bàn: “Mời dùng!”
Cô ta đặt xuống rồi quay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn nhìn về phía Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy chẳng quan tâm mà bưng chén canh lên uống một ngụm.
Nhưng cô không thể nào nuốt trôi được.
Bầu không khí lạnh băng như hầm để đông, người sống đều sắp bị đông chết rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.