Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 814: Đề phòng
Châu Lan
02/03/2021
Trước kia cô cũng từng nói rồi, dù không có Tư Viễn Hằng thì cô cũng sẽ không ở bên Tư Hải Minh.
Đến giờ vẫn thế!
Sau khi sáu đứa con ngủ, Đào Anh Thy dứt khoát nằm ngủ bên cạnh chúng.
Không đi tắm, cũng không muốn rời khỏi phòng bọn chúng. Cô biết bản thân đang đề phòng gì Vấn chưa ngủ thì đã cảm giác con người đi vào, không khí bỗng trở nên nặng nề.
Đào Anh Thy không mở mắt ra cũng biết là Tư Hải Minh đi vào!
Cảm giác đè nén càng ngày càng gần, bao trùm lấy cô.
Tai cô bị sự nóng bỏng chiếm lấy, Đào Anh Thy nhạy cảm, run người, quay mặt ra, mở mắt nhìn con ngươi đen nháy của Tư Hải Minh, tức giận thấp giọng hỏi: “Làm gì đó?”
“Không giả vờ ngủ nữa à?”
“Tôi sắp ngủ rồi”
“Không tắm à?”
“Không!”
“Không tắm không được ngủ” Tư Hải Minh bá đạo nói.
Đào Anh Thy lườm anh ta: “Tư Hải Minh, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không làm mấy cái chuyện đó với anh đâu! Đừng mơ!”
Tư Hải Minh híp mắt, trông rất nguy hiểm.
“Nếu như anh vẫn ép tôi thì bây giờ tôi sẽ đi ngay! Kể cả không đi nổi, tôi cũng phải đi!” thái độ Đào Anh Thy rất kiên quyết.
Sắc mặt Tư Hải Minh rất khó coi: “Em nghĩ uy hiếp được tôi sao?”
“Anh mà dám ỷ mạnh, cả đời này tôi không tha thứ cho anh!”
Gân xanh trên đầu Tư Hải Minh nổi lên, ánh mắt đầy sự tức giận, bầu không khí bỗng trở nên rất đáng sợ!
Đào Anh Thy đang dùng ngữ khí sợ hãi để nói những lời cứng rắn nhất!
Sự mạnh mẽ, bá đạo của Tư Hải Minh bao trùm, cơ thể cô rất bất an, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, nếu như Tư Hải Minh ỷ mạnh ép cô, thì phải làm thế nào?
Chạy trốn sao?
Cô có thể chạy trốn khỏi Tư Hải Minh sao?
Hay là bị Tư Hải Minh cưỡng ép đi tới phòng khác, sau đó kêu cứu? Chắc chắn là không được!
Đúng lúc cô đang bất an thì sự áp bức trên người cô biến mất, bóng đen bao trùm cũng tan đi Tư Hải Minh nín nhịn quay người rời khỏi phòng!
Thậm chí còn đá cửa một cái Sáu đứa bé không hề bị ảnh hưởng, ngủ rất ngon.
Người Đào Anh Thy nhũn ra.
Sợ chết mất thôi, còn tưởng sắp đen đủi tồi chứ..
Đào Anh Thy lật người, ôm lấy thân thế mềm mại của Bảo An vào lòng.
Dù sao, dù có thế nào cô cũng sẽ không để Tư Hải Minh động vào mình..
Tư Hải Minh tức giận quay về phòng, ai nấy nhìn cũng biết anh Tư đang rất bất mãn!
Tư Hải Minh vào phòng tắm tầm rửa, dường như phải đè nén hết sự tức giận của mình xuống!
Bây giờ, đến cả thể xác, anh cũng không có được?
Tư Hải Minh tắm xong, sự nóng bức vẫn chưa dịu đi Đối diện với người phụ nữ hấp dẫn với mình mà lại không thể chạm vào, không giống tác phong của anh chút nào!
Như trước kia, cứ ép cô xuống, để cô gào khóc, đó mới là chuyện anh nên làm!
Tư Hải Minh tìm một điếu thuốc, cứ thế mặc đồ tắm, đứng ở ban công hút thuốc.
Thân người chìm trong bóng tối, đốm lửa ở ngón tay sáng lên trong đêm đen, vết xăm ở ngực trông tinh tế lạ kì, lại như sự tàn bạo muốn bộc phát!
Tắm, hút thuốc, thêm gió lạnh mới đủ để ép sự nóng bức trong người xuống.
Đào Anh Thy ở ngay căn phòng cách mấy chục mét, nằm trên giường.
Trong đầu anh cứ bị hình bóng ấy quấn lấy không thôi.
Tư Hải Minh thấp giọng chửi thề một tiếng, rời khỏi ban công, chuẩn bị đi phòng sách để chuyển dời sự chú ý, nếu không đêm nay không ngủ nổi mất.
Vừa đi vào phòng khách, chiếc điện thoại trên giường kêu lên.
Tư Hải Minh đi tới, cầm máy lên nghe.
Đầu bên kia là Chương Vĩ: “Ngài Tư Minh, bảo vệ chung cư gọi điện nói thấy có người khả nghi ra vào, đi cùng với Đào Anh Thy. Sau đó tôi kiểm tra camera…”
Đến giờ vẫn thế!
Sau khi sáu đứa con ngủ, Đào Anh Thy dứt khoát nằm ngủ bên cạnh chúng.
Không đi tắm, cũng không muốn rời khỏi phòng bọn chúng. Cô biết bản thân đang đề phòng gì Vấn chưa ngủ thì đã cảm giác con người đi vào, không khí bỗng trở nên nặng nề.
Đào Anh Thy không mở mắt ra cũng biết là Tư Hải Minh đi vào!
Cảm giác đè nén càng ngày càng gần, bao trùm lấy cô.
Tai cô bị sự nóng bỏng chiếm lấy, Đào Anh Thy nhạy cảm, run người, quay mặt ra, mở mắt nhìn con ngươi đen nháy của Tư Hải Minh, tức giận thấp giọng hỏi: “Làm gì đó?”
“Không giả vờ ngủ nữa à?”
“Tôi sắp ngủ rồi”
“Không tắm à?”
“Không!”
“Không tắm không được ngủ” Tư Hải Minh bá đạo nói.
Đào Anh Thy lườm anh ta: “Tư Hải Minh, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không làm mấy cái chuyện đó với anh đâu! Đừng mơ!”
Tư Hải Minh híp mắt, trông rất nguy hiểm.
“Nếu như anh vẫn ép tôi thì bây giờ tôi sẽ đi ngay! Kể cả không đi nổi, tôi cũng phải đi!” thái độ Đào Anh Thy rất kiên quyết.
Sắc mặt Tư Hải Minh rất khó coi: “Em nghĩ uy hiếp được tôi sao?”
“Anh mà dám ỷ mạnh, cả đời này tôi không tha thứ cho anh!”
Gân xanh trên đầu Tư Hải Minh nổi lên, ánh mắt đầy sự tức giận, bầu không khí bỗng trở nên rất đáng sợ!
Đào Anh Thy đang dùng ngữ khí sợ hãi để nói những lời cứng rắn nhất!
Sự mạnh mẽ, bá đạo của Tư Hải Minh bao trùm, cơ thể cô rất bất an, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, nếu như Tư Hải Minh ỷ mạnh ép cô, thì phải làm thế nào?
Chạy trốn sao?
Cô có thể chạy trốn khỏi Tư Hải Minh sao?
Hay là bị Tư Hải Minh cưỡng ép đi tới phòng khác, sau đó kêu cứu? Chắc chắn là không được!
Đúng lúc cô đang bất an thì sự áp bức trên người cô biến mất, bóng đen bao trùm cũng tan đi Tư Hải Minh nín nhịn quay người rời khỏi phòng!
Thậm chí còn đá cửa một cái Sáu đứa bé không hề bị ảnh hưởng, ngủ rất ngon.
Người Đào Anh Thy nhũn ra.
Sợ chết mất thôi, còn tưởng sắp đen đủi tồi chứ..
Đào Anh Thy lật người, ôm lấy thân thế mềm mại của Bảo An vào lòng.
Dù sao, dù có thế nào cô cũng sẽ không để Tư Hải Minh động vào mình..
Tư Hải Minh tức giận quay về phòng, ai nấy nhìn cũng biết anh Tư đang rất bất mãn!
Tư Hải Minh vào phòng tắm tầm rửa, dường như phải đè nén hết sự tức giận của mình xuống!
Bây giờ, đến cả thể xác, anh cũng không có được?
Tư Hải Minh tắm xong, sự nóng bức vẫn chưa dịu đi Đối diện với người phụ nữ hấp dẫn với mình mà lại không thể chạm vào, không giống tác phong của anh chút nào!
Như trước kia, cứ ép cô xuống, để cô gào khóc, đó mới là chuyện anh nên làm!
Tư Hải Minh tìm một điếu thuốc, cứ thế mặc đồ tắm, đứng ở ban công hút thuốc.
Thân người chìm trong bóng tối, đốm lửa ở ngón tay sáng lên trong đêm đen, vết xăm ở ngực trông tinh tế lạ kì, lại như sự tàn bạo muốn bộc phát!
Tắm, hút thuốc, thêm gió lạnh mới đủ để ép sự nóng bức trong người xuống.
Đào Anh Thy ở ngay căn phòng cách mấy chục mét, nằm trên giường.
Trong đầu anh cứ bị hình bóng ấy quấn lấy không thôi.
Tư Hải Minh thấp giọng chửi thề một tiếng, rời khỏi ban công, chuẩn bị đi phòng sách để chuyển dời sự chú ý, nếu không đêm nay không ngủ nổi mất.
Vừa đi vào phòng khách, chiếc điện thoại trên giường kêu lên.
Tư Hải Minh đi tới, cầm máy lên nghe.
Đầu bên kia là Chương Vĩ: “Ngài Tư Minh, bảo vệ chung cư gọi điện nói thấy có người khả nghi ra vào, đi cùng với Đào Anh Thy. Sau đó tôi kiểm tra camera…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.