Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1127: Thật sự là… mẹ sao?
Châu Lan
12/03/2021
Tư Hải Minh đứng dậy. Một tay ôm đứa bé, một đứa cõng trên lưng. Bức tranh đó trông thật sự thú vị.
“Đi xem Bảo My đi” Tư Hải Minh nói với Đế Anh Thy vẫn còn đang sững sờ.
“Hả? Vâng…” Đế Anh Thy nghĩ thâm, giỏi thật, không tốn sức chút nào, nếu như là cô thì chắc chăn không làm được như thể…
Trở về phòng, Tư Hải Minh mới đặt ba đứa bé xuống.
Trên chiếc giường lớn, Bảo My vẫn đang ngủ say, nhưng so với buổi sáng thì đã tốt hơn nhiều rôi, không còn khó chịu như trước nữa.
Nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt vẫn khiến người ta đau lòng.
Đế Anh Thy sững sờ nhìn bé gái, trong lòng chua xót vô cùng, không khỏi cảm thấy thương xót đứa nhỏ. Cô vô thức bước đến bên giường, ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay nhỏ bên ngoài chăn. Bàn tay nóng ấm, nhiệt độ vẫn ở mức bình thường.
Nội tâm cảm nhận được sâu sắc cảm tính của chính mình, cảm giác như đứa con của chính mình bị bệnh vậy, nhanh như vậy đã có thể nhập vai rồi ư?
Tư Hải Minh đứng bên cạnh cô, người anh nhìn không phải là Bảo My mà là Để Anh Thy, trâm mặc, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng căng ra.
Năm đứa trẻ ghế vào bên chân mẹ, nhìn Bảo My đang ngủ, rồi lại nhìn người mẹ yêu quý của chúng.
Bảo My dường như cảm nhận được hơi ấm của mẹ, lông mi khẽ động, mở mắt ra, đôi mắt trong veo nhìn người đang ngồi bên giường: “Mẹ…?”
“Bảo My, con tỉnh rồi à?” Đế Anh Thy nhìn dáng vẻ yếu ớt của con hỏi.
“Thật sự là… mẹ sao?” Bảo My hỏi lại lần nữa.
Đế Anh Thy ngẩng mặt lên nhìn Tư Hải Minh, dường như muốn xác nhận xem có nên đáp lại không: “Ừm, mẹ về rồi”
Bảo My không ngừng rơi nước mắt, bò ra khỏi chăn, trực tiếp nép vào lòng Đế Anh Thy: “Mẹ…
Tiếng khóc yếu ớt rất đáng thương.
Đế Anh Thy sững sờ, hai mắt nóng rực, cảm giác được chất lỏng đang lăn dài trên má.
Cô đưa tay lên chạm vào mặt mình, ướt đẫm.
Cô… khóc rồi?
Tư Hải Minh đứng bên cạnh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lúc nhìn Đế Anh Thy sững sờ khi nhìn thấy nước mắt của chính mình, lòng anh như thắt lại.
“Mẹ về rồi… Mẹ đừng đi nữa…” Bảo My nắm chặt lấy áo Để Anh Thy khóc.
Đế Anh Thy hoàn hồn, ôm lấy đứa bé đáng thương, vỗ vỗ lưng an ủi: “Không đi nữa, mẹ không đi nữa…”
Năm đứa trẻ ở bên cạnh mắt chợt sáng lên, mẹ..không đi nữa? Sẽ luôn sống ở biệt thự Minh Uyển sao?
Đế Anh Thy bất lực, cô chỉ có thể nói vậy, đứa trẻ khóc thế này, cô cũng không đành lòng nên chỉ có thể nói thế kia.
Cô biết rõ là đứa trẻ coi cô là mẹ ruột của chúng rồi, gần như là vật thay thế rồi. Nhưng đối diện với một đứa trẻ như vậy, cô không thể tức giận được.
Cũng đúng, đứa nhỏ biết gì chứ? Trong mắt bọn chúng chỉ có mẹ, không phức tạp như người lớn…
Lúc này Bào Điển bưng món súp dinh dưỡng vào: “Cô chủ Bảo My, ăn chút súp đi, cả ngày không ăn gì rồi”
“Cả ngày chưa ăn gì?” Đế Anh Thy hỏi: “Người không khỏe nên không ăn được sao?”
“Cô chủ Bảo My một khi bị ốm là sẽ không muốn ăn gì cả, không cả muốn uống nước.
Nhưng nếu bị sốt thì vẫn nên uống nhiều nước.”
Bảo My vùi mặt vào lòng Đế Anh Thy, ủy khuất nói: “Không muốn ăn… Không ăn…”
Đế Anh Thy nhìn dáng vẻ Bảo My dựa vào cô như thế, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ đút cho con ăn, được không nào?”
Bảo My ngẩng mặt lên, rưng rưng nước mắt nhìn mẹ.
Đế Anh Thy nhìn vào đôi mắt ấy, nghĩ thầm, đôi mắt này đẹp thật, trong như pha lê.
“Mẹ… đút cho con sao?” Bảo My hỏi.
“Đương nhiên rồi. Chỉ cần Bảo My chịu ăn thì mẹ sẽ đút, được không nào?”
“Được ạ, con ăn ạ…’ Bảo My yếu ớt đồng ý.
Tư Hải Minh lặng lẽ bước tới ôm Bảo My vào lòng, Đế Anh Thy cầm lấy bát súp, đút từng thìa từng thìa cho cô bé ăn.
Bảo My vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào mẹ, không rời mắt.
Đế Anh Thy bị ánh mắt của cô bé làm tan chảy luôn rồi.
Thích được cô đút cho ăn vậy sao?
Bọn trẻ yêu mẹ của chúng nhiều như thế nào chứ…
Bào Điển nhìn Bảo My ngoan ngoãn ăn súp, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng chịu ăn rồi.
Có lẽ chỉ có mẹ đút mới chịu ăn, còn ba đút thì là vừa ăn vừa khóc, như bị ép ăn vậy.
Năm đứa trẻ còn lại cứ lẳng lặng nhìn Bảo My được mẹ đút cho ăn, ánh mắt trông có vẻ thèm, không phải thèm ăn mà là thèm được mẹ ưu ái như thế.
“Con cũng muốn ốm!” Bảo Nam đột nhiên nói.
“Hả?” Đế Anh Thy kinh ngạc.
“Bị ốm thì được mẹ đút cho ăn” Bảo Vỹ nói.
“Ba ôm, mẹ đút, vui biết bao!” Bảo Hân.
“Con cũng muốn!” Bảo Long.
“Ốm..” Khuôn mặt nhỏ bé của Bảo An đầy khao khát.
“Không phải…” Đế Anh Thy không thể không nói lại: “Không bị ốm cũng được mẹ đút mài Bị ốm rất khó chịu, đừng có nghĩ như thế, biết chưa?
Nếu bị ốm thật, mẹ sẽ lo lắng đó.”
“Vậy… Vậy con không muốn bị bệnh nữa, mẹ đừng lo lắng nha!” Bảo Nam vội vàng nói lại.
“Không muốn nữa”
“Mẹ phải vui cơ”
“Mẹ, có phải không bị ốm thì mẹ cũng có thể ở cạnh bọn con không?”
Bảo Hân hỏi.
Bảo An vẻ mặt mong đợi.
“Ừm, được chứ” Đế Anh Thy gật đầu đồng ý.
Bảo Long nắm lấy tay Bảo My: “Bảo My nghe thấy chưa? Mẹ sẽ ở cùng chúng ta, nên phải nhanh chóng khỏi bệnh nha!”
“Đánh bại bệnh tật!”
Bảo My rưng rưng nước mắt, gật đầu: “Vâng, em sẽ khỏe nhanh thôi…’ Đế Anh Thy nhìn tương tác của những đứa trẻ, cảm thấy dù có sinh nhiều hơn nữa những đứa trẻ như vậy, ba mẹ cũng không cần phải lo lắng! Vừa dễ thương vừa hiểu chuyện như thế!
Bảo My mỗi lần ốm kể cả có ăn cũng không ăn được nhiều, vậy mà bây giờ, nhờ sự kiên nhãn đút cho ăn của Đế Anh Thy, mà cô bé đã ăn sạch bát súp rồi.
Trong khu vui chơi, Đế Anh Thy ngồi trên xích đu, Bảo My làm nũng trong lòng mẹ, trong mắt năm đứa trẻ đang chơi đùa cách đó không xa hiện lên sự ghen tị.
“Mẹ, con cũng muốn đi chơi…” Bảo My nói.
“Hả? Nhưng mà con vẫn chưa khỏe mà?” Đế Anh Thy hỏi.
“Mẹ, con khỏe rồi mà…”
“Đi đi!” Tư Hải Minh đi đến, ôm cô bé xuống: “Ra chơi với anh chị em con đi.”
Bảo My đứng trên mặt đất, nhìn mẹ bằng đôi mắt đượm buồn: “Mẹ sẽ đi sao?”
“Không đâu, mẹ sẽ ở đây nhìn các con chơi.”
Đế Anh Thy không ngờ cô bé lại lo lắng như thế.
“Vâng ạ… Bảo My xoay người chạy đi: “Bảo Long.”
Đế Anh Thy nhìn Bảo My chạy đi, Bảo Long lập tức tới kéo tay cô bé, cùng cô chơi đùa. Tiếng cười của trẻ nhỏ là cách để làm lòng người yên tịnh dễ nhất.
Nhìn cảnh tượng đó, Đế Anh Thy khẽ xúc động, dường như bản thân đã thực sự đã hòa hợp vào bức tranh này.
Nhưng đây là cảm giác của bản thân, còn Tư Hải Minh nghĩ thế nào…
Sẽ cảm thấy cô chỉ là người mẹ thay thế thôi Sao…
Đang lúc cô cúi đầu nhìn xuống, cánh tay siết chặt, người bị kéo lên.
Sau đó, Tư Hải Minh ngồi trên xích đu, còn cô ngồi trên đùi Tư Hải Minh.
Đế Anh Thi ong ong cả đầu, tư thế này thật mập mờ, đúng hơn là có ….tình ý.
“Đi xem Bảo My đi” Tư Hải Minh nói với Đế Anh Thy vẫn còn đang sững sờ.
“Hả? Vâng…” Đế Anh Thy nghĩ thâm, giỏi thật, không tốn sức chút nào, nếu như là cô thì chắc chăn không làm được như thể…
Trở về phòng, Tư Hải Minh mới đặt ba đứa bé xuống.
Trên chiếc giường lớn, Bảo My vẫn đang ngủ say, nhưng so với buổi sáng thì đã tốt hơn nhiều rôi, không còn khó chịu như trước nữa.
Nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt vẫn khiến người ta đau lòng.
Đế Anh Thy sững sờ nhìn bé gái, trong lòng chua xót vô cùng, không khỏi cảm thấy thương xót đứa nhỏ. Cô vô thức bước đến bên giường, ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay nhỏ bên ngoài chăn. Bàn tay nóng ấm, nhiệt độ vẫn ở mức bình thường.
Nội tâm cảm nhận được sâu sắc cảm tính của chính mình, cảm giác như đứa con của chính mình bị bệnh vậy, nhanh như vậy đã có thể nhập vai rồi ư?
Tư Hải Minh đứng bên cạnh cô, người anh nhìn không phải là Bảo My mà là Để Anh Thy, trâm mặc, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng căng ra.
Năm đứa trẻ ghế vào bên chân mẹ, nhìn Bảo My đang ngủ, rồi lại nhìn người mẹ yêu quý của chúng.
Bảo My dường như cảm nhận được hơi ấm của mẹ, lông mi khẽ động, mở mắt ra, đôi mắt trong veo nhìn người đang ngồi bên giường: “Mẹ…?”
“Bảo My, con tỉnh rồi à?” Đế Anh Thy nhìn dáng vẻ yếu ớt của con hỏi.
“Thật sự là… mẹ sao?” Bảo My hỏi lại lần nữa.
Đế Anh Thy ngẩng mặt lên nhìn Tư Hải Minh, dường như muốn xác nhận xem có nên đáp lại không: “Ừm, mẹ về rồi”
Bảo My không ngừng rơi nước mắt, bò ra khỏi chăn, trực tiếp nép vào lòng Đế Anh Thy: “Mẹ…
Tiếng khóc yếu ớt rất đáng thương.
Đế Anh Thy sững sờ, hai mắt nóng rực, cảm giác được chất lỏng đang lăn dài trên má.
Cô đưa tay lên chạm vào mặt mình, ướt đẫm.
Cô… khóc rồi?
Tư Hải Minh đứng bên cạnh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lúc nhìn Đế Anh Thy sững sờ khi nhìn thấy nước mắt của chính mình, lòng anh như thắt lại.
“Mẹ về rồi… Mẹ đừng đi nữa…” Bảo My nắm chặt lấy áo Để Anh Thy khóc.
Đế Anh Thy hoàn hồn, ôm lấy đứa bé đáng thương, vỗ vỗ lưng an ủi: “Không đi nữa, mẹ không đi nữa…”
Năm đứa trẻ ở bên cạnh mắt chợt sáng lên, mẹ..không đi nữa? Sẽ luôn sống ở biệt thự Minh Uyển sao?
Đế Anh Thy bất lực, cô chỉ có thể nói vậy, đứa trẻ khóc thế này, cô cũng không đành lòng nên chỉ có thể nói thế kia.
Cô biết rõ là đứa trẻ coi cô là mẹ ruột của chúng rồi, gần như là vật thay thế rồi. Nhưng đối diện với một đứa trẻ như vậy, cô không thể tức giận được.
Cũng đúng, đứa nhỏ biết gì chứ? Trong mắt bọn chúng chỉ có mẹ, không phức tạp như người lớn…
Lúc này Bào Điển bưng món súp dinh dưỡng vào: “Cô chủ Bảo My, ăn chút súp đi, cả ngày không ăn gì rồi”
“Cả ngày chưa ăn gì?” Đế Anh Thy hỏi: “Người không khỏe nên không ăn được sao?”
“Cô chủ Bảo My một khi bị ốm là sẽ không muốn ăn gì cả, không cả muốn uống nước.
Nhưng nếu bị sốt thì vẫn nên uống nhiều nước.”
Bảo My vùi mặt vào lòng Đế Anh Thy, ủy khuất nói: “Không muốn ăn… Không ăn…”
Đế Anh Thy nhìn dáng vẻ Bảo My dựa vào cô như thế, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ đút cho con ăn, được không nào?”
Bảo My ngẩng mặt lên, rưng rưng nước mắt nhìn mẹ.
Đế Anh Thy nhìn vào đôi mắt ấy, nghĩ thầm, đôi mắt này đẹp thật, trong như pha lê.
“Mẹ… đút cho con sao?” Bảo My hỏi.
“Đương nhiên rồi. Chỉ cần Bảo My chịu ăn thì mẹ sẽ đút, được không nào?”
“Được ạ, con ăn ạ…’ Bảo My yếu ớt đồng ý.
Tư Hải Minh lặng lẽ bước tới ôm Bảo My vào lòng, Đế Anh Thy cầm lấy bát súp, đút từng thìa từng thìa cho cô bé ăn.
Bảo My vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào mẹ, không rời mắt.
Đế Anh Thy bị ánh mắt của cô bé làm tan chảy luôn rồi.
Thích được cô đút cho ăn vậy sao?
Bọn trẻ yêu mẹ của chúng nhiều như thế nào chứ…
Bào Điển nhìn Bảo My ngoan ngoãn ăn súp, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng chịu ăn rồi.
Có lẽ chỉ có mẹ đút mới chịu ăn, còn ba đút thì là vừa ăn vừa khóc, như bị ép ăn vậy.
Năm đứa trẻ còn lại cứ lẳng lặng nhìn Bảo My được mẹ đút cho ăn, ánh mắt trông có vẻ thèm, không phải thèm ăn mà là thèm được mẹ ưu ái như thế.
“Con cũng muốn ốm!” Bảo Nam đột nhiên nói.
“Hả?” Đế Anh Thy kinh ngạc.
“Bị ốm thì được mẹ đút cho ăn” Bảo Vỹ nói.
“Ba ôm, mẹ đút, vui biết bao!” Bảo Hân.
“Con cũng muốn!” Bảo Long.
“Ốm..” Khuôn mặt nhỏ bé của Bảo An đầy khao khát.
“Không phải…” Đế Anh Thy không thể không nói lại: “Không bị ốm cũng được mẹ đút mài Bị ốm rất khó chịu, đừng có nghĩ như thế, biết chưa?
Nếu bị ốm thật, mẹ sẽ lo lắng đó.”
“Vậy… Vậy con không muốn bị bệnh nữa, mẹ đừng lo lắng nha!” Bảo Nam vội vàng nói lại.
“Không muốn nữa”
“Mẹ phải vui cơ”
“Mẹ, có phải không bị ốm thì mẹ cũng có thể ở cạnh bọn con không?”
Bảo Hân hỏi.
Bảo An vẻ mặt mong đợi.
“Ừm, được chứ” Đế Anh Thy gật đầu đồng ý.
Bảo Long nắm lấy tay Bảo My: “Bảo My nghe thấy chưa? Mẹ sẽ ở cùng chúng ta, nên phải nhanh chóng khỏi bệnh nha!”
“Đánh bại bệnh tật!”
Bảo My rưng rưng nước mắt, gật đầu: “Vâng, em sẽ khỏe nhanh thôi…’ Đế Anh Thy nhìn tương tác của những đứa trẻ, cảm thấy dù có sinh nhiều hơn nữa những đứa trẻ như vậy, ba mẹ cũng không cần phải lo lắng! Vừa dễ thương vừa hiểu chuyện như thế!
Bảo My mỗi lần ốm kể cả có ăn cũng không ăn được nhiều, vậy mà bây giờ, nhờ sự kiên nhãn đút cho ăn của Đế Anh Thy, mà cô bé đã ăn sạch bát súp rồi.
Trong khu vui chơi, Đế Anh Thy ngồi trên xích đu, Bảo My làm nũng trong lòng mẹ, trong mắt năm đứa trẻ đang chơi đùa cách đó không xa hiện lên sự ghen tị.
“Mẹ, con cũng muốn đi chơi…” Bảo My nói.
“Hả? Nhưng mà con vẫn chưa khỏe mà?” Đế Anh Thy hỏi.
“Mẹ, con khỏe rồi mà…”
“Đi đi!” Tư Hải Minh đi đến, ôm cô bé xuống: “Ra chơi với anh chị em con đi.”
Bảo My đứng trên mặt đất, nhìn mẹ bằng đôi mắt đượm buồn: “Mẹ sẽ đi sao?”
“Không đâu, mẹ sẽ ở đây nhìn các con chơi.”
Đế Anh Thy không ngờ cô bé lại lo lắng như thế.
“Vâng ạ… Bảo My xoay người chạy đi: “Bảo Long.”
Đế Anh Thy nhìn Bảo My chạy đi, Bảo Long lập tức tới kéo tay cô bé, cùng cô chơi đùa. Tiếng cười của trẻ nhỏ là cách để làm lòng người yên tịnh dễ nhất.
Nhìn cảnh tượng đó, Đế Anh Thy khẽ xúc động, dường như bản thân đã thực sự đã hòa hợp vào bức tranh này.
Nhưng đây là cảm giác của bản thân, còn Tư Hải Minh nghĩ thế nào…
Sẽ cảm thấy cô chỉ là người mẹ thay thế thôi Sao…
Đang lúc cô cúi đầu nhìn xuống, cánh tay siết chặt, người bị kéo lên.
Sau đó, Tư Hải Minh ngồi trên xích đu, còn cô ngồi trên đùi Tư Hải Minh.
Đế Anh Thi ong ong cả đầu, tư thế này thật mập mờ, đúng hơn là có ….tình ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.