Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 899: Tối lại tới
Châu Lan
05/03/2021
Đào Anh Thy rất muốn liều mình đẩy anh ta ra, nhưng cô không làm thế, cô có năng lực gì, sức mạnh gì mà đòi chống đối với Tư Hải Minh chứ?
Kết quả cuối cùng là tỉnh lại trên giường.
Khá hơn thì cơ thể bị in lên toàn dấu hôn đỏ chót, nặng hơn thì sốt cao không dậy nổi.
“Muốn ăn gì, dẫn em đi ăn” Sau khi hôn lên trán cô một cái, Tư Hải Minh liếc mắt nhìn cô.
Thái độ đột nhiên thay đổi này khiến tinh thần Đào Anh Thy càng sa sút: “Tùy…
Đúng vậy, cô ăn gì đều được, chỉ duy nhất tự do của bản thân là không thể làm chủ…
Tư Hải Minh đưa cô tới nhà hàng xa hoa nhất trong thủ đô.
Khi trở lại xe, Đào Anh Thy dựa vào vị trí cửa sổ xe, nhắm mắt lại, vốn không muốn nhìn thấy Tư Hải Minh nên mới thế, ai ngờ sau đó thế nào lại ngủ thiếp đi.
Rolls-Royce tiến vào chung cư, dừng ở dưới lầu.
Tư Hải Minh cúi người ôm lấy cô, Đào Anh Thy ngủ không sâu nên giật mình tỉnh lại, nhìn Tư Hải Minh gân trong gang tấc, hô hấp như cứng lại.
“Tỉnh rồi à?” Hơi thở của Tư Hải Minh phả lên mặt Đào Anh Thy, khiến cô hoàn hôn, giãy dụa đứng dậy.
“Tôi xuống xe… Đào Anh Thy xuống xe, lập tức chạy đến thang máy.
Ngón tay vội vàng ấn nút thang máy.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào, nhấn nút đóng lại.
Cửa dần dân đóng lại, ngay khi hai cánh cửa cách nhau chỉ còn mất centimet, lại lân nữa mở ra.
Bóng người cao lớn đi tới, ấn nút thang máy, cửa lúc này mới hoàn toàn đóng lại.
“Anh… anh không về à?”” Ý là đừng có ở lại chỗ này.
Đào Anh Thy vừa muốn nói gì đó, cửa dừng lại ở tâng hai, có người đi vào, cô đành phải ngậm miệng.
Hai người đàn ông, trên tay đẩy xe đẩy, trên xe hàng có chứa đồ dùng gia đình: “Xin lỗi, nhường đường một chút…”
Đào Anh Thy lùi lại về sau, cổ tay liền bị xiết chặt, bị Tư Hải Minh kéo ra sau.
Để cô đứng sau lưng Tư Hải Minh, tránh bị va chạm.
Đào Anh Thy lắng lặng nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, trong lòng rung động…
Nếu như Tư Hải Minh nguyện ý, thì anh chính là người đàn ông mang lại cảm giác an toàn nhất trên thế giới này.
Thế nhưng cô cũng hiểu, anh có bao nhiêu an toàn thì có bấy nhiêu nguy hiểm…
Là có tình cũng là vô tình…
Trái tim Đào Anh Thy có chút đau, khiến cho hốc mắt cô nóng lên, lại chỉ đành nuốt nước mắt vào trong.
Buổi tối ngủ cùng nhau, Đào Anh Thy cực kỳ lo lắng bất an.
Cô cho là Tư Hải Minh sẽ chạm vào cô, nhưng lại cứ một mực chờ cô ngủ, không làm gì cả, giống như anh đến đây chỉ để ngủ vậy.
Sáng, lúc Tư Hải Minh rời giường mặc quần áo, Đào Anh Thy còn đang nằm trong chăn, bất động không lên tiếng.
Cô giả vờ ngủ.
Chỉ muốn chờ Tư Hải Minh rời đi.
Nhưng mà, mọi việc luôn không theo mong muốn của cô.
Trên người lại cảm nhận được trọng lượng khiến cho cô hoảng hốt.
“Ăn sáng xong rồi ngủ tiếp” Tư Hải Minh nhẹ nhàng căn vành tai cô.
Giả bộ không có ý nghĩa gì cả, Đào Anh Thy buồn bực nói: “Ăn muộn một chút”
“Không nghe lời.’ Nói xong, Tư Hải Minh ôm cả người cả chăn lên.
“Anh…” Đào Anh Thy giật mình: “Thả tôi xuống…”
“Cùng rửa mặt nhé.” Tư Hải Minh bá đạo nói.
Trước bàn ăn, Tư Hải Minh và Đào Anh Thy ngồi lẳng lặng dùng bữa sáng.
Sau khi ăn xong, trước khi bước ra khỏi cửa, Tư Hải Minh nói: “Tối tôi lại tới”
Đào Anh Thy nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, đây là không cho cô một cơ hội để phản kháng à?
Tư Hải Minh có ý gì chứ? Tối tới, vậy ngày mai thì sao? Có phải cũng tới không?
Không đến mức sau này anh ta sẽ ở lại đây chứ?
Tâm tình thay đổi thất thường của Tư Hải Minh đúng là đáng sợ.
Hôm qua xuất hiện ở cửa hàng đã là đề tái hết sức nhạy cảm, đảo mắt liền làm ra vẻ không xảy ra chuyện gì.
Kết quả cuối cùng là tỉnh lại trên giường.
Khá hơn thì cơ thể bị in lên toàn dấu hôn đỏ chót, nặng hơn thì sốt cao không dậy nổi.
“Muốn ăn gì, dẫn em đi ăn” Sau khi hôn lên trán cô một cái, Tư Hải Minh liếc mắt nhìn cô.
Thái độ đột nhiên thay đổi này khiến tinh thần Đào Anh Thy càng sa sút: “Tùy…
Đúng vậy, cô ăn gì đều được, chỉ duy nhất tự do của bản thân là không thể làm chủ…
Tư Hải Minh đưa cô tới nhà hàng xa hoa nhất trong thủ đô.
Khi trở lại xe, Đào Anh Thy dựa vào vị trí cửa sổ xe, nhắm mắt lại, vốn không muốn nhìn thấy Tư Hải Minh nên mới thế, ai ngờ sau đó thế nào lại ngủ thiếp đi.
Rolls-Royce tiến vào chung cư, dừng ở dưới lầu.
Tư Hải Minh cúi người ôm lấy cô, Đào Anh Thy ngủ không sâu nên giật mình tỉnh lại, nhìn Tư Hải Minh gân trong gang tấc, hô hấp như cứng lại.
“Tỉnh rồi à?” Hơi thở của Tư Hải Minh phả lên mặt Đào Anh Thy, khiến cô hoàn hôn, giãy dụa đứng dậy.
“Tôi xuống xe… Đào Anh Thy xuống xe, lập tức chạy đến thang máy.
Ngón tay vội vàng ấn nút thang máy.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào, nhấn nút đóng lại.
Cửa dần dân đóng lại, ngay khi hai cánh cửa cách nhau chỉ còn mất centimet, lại lân nữa mở ra.
Bóng người cao lớn đi tới, ấn nút thang máy, cửa lúc này mới hoàn toàn đóng lại.
“Anh… anh không về à?”” Ý là đừng có ở lại chỗ này.
Đào Anh Thy vừa muốn nói gì đó, cửa dừng lại ở tâng hai, có người đi vào, cô đành phải ngậm miệng.
Hai người đàn ông, trên tay đẩy xe đẩy, trên xe hàng có chứa đồ dùng gia đình: “Xin lỗi, nhường đường một chút…”
Đào Anh Thy lùi lại về sau, cổ tay liền bị xiết chặt, bị Tư Hải Minh kéo ra sau.
Để cô đứng sau lưng Tư Hải Minh, tránh bị va chạm.
Đào Anh Thy lắng lặng nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, trong lòng rung động…
Nếu như Tư Hải Minh nguyện ý, thì anh chính là người đàn ông mang lại cảm giác an toàn nhất trên thế giới này.
Thế nhưng cô cũng hiểu, anh có bao nhiêu an toàn thì có bấy nhiêu nguy hiểm…
Là có tình cũng là vô tình…
Trái tim Đào Anh Thy có chút đau, khiến cho hốc mắt cô nóng lên, lại chỉ đành nuốt nước mắt vào trong.
Buổi tối ngủ cùng nhau, Đào Anh Thy cực kỳ lo lắng bất an.
Cô cho là Tư Hải Minh sẽ chạm vào cô, nhưng lại cứ một mực chờ cô ngủ, không làm gì cả, giống như anh đến đây chỉ để ngủ vậy.
Sáng, lúc Tư Hải Minh rời giường mặc quần áo, Đào Anh Thy còn đang nằm trong chăn, bất động không lên tiếng.
Cô giả vờ ngủ.
Chỉ muốn chờ Tư Hải Minh rời đi.
Nhưng mà, mọi việc luôn không theo mong muốn của cô.
Trên người lại cảm nhận được trọng lượng khiến cho cô hoảng hốt.
“Ăn sáng xong rồi ngủ tiếp” Tư Hải Minh nhẹ nhàng căn vành tai cô.
Giả bộ không có ý nghĩa gì cả, Đào Anh Thy buồn bực nói: “Ăn muộn một chút”
“Không nghe lời.’ Nói xong, Tư Hải Minh ôm cả người cả chăn lên.
“Anh…” Đào Anh Thy giật mình: “Thả tôi xuống…”
“Cùng rửa mặt nhé.” Tư Hải Minh bá đạo nói.
Trước bàn ăn, Tư Hải Minh và Đào Anh Thy ngồi lẳng lặng dùng bữa sáng.
Sau khi ăn xong, trước khi bước ra khỏi cửa, Tư Hải Minh nói: “Tối tôi lại tới”
Đào Anh Thy nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, đây là không cho cô một cơ hội để phản kháng à?
Tư Hải Minh có ý gì chứ? Tối tới, vậy ngày mai thì sao? Có phải cũng tới không?
Không đến mức sau này anh ta sẽ ở lại đây chứ?
Tâm tình thay đổi thất thường của Tư Hải Minh đúng là đáng sợ.
Hôm qua xuất hiện ở cửa hàng đã là đề tái hết sức nhạy cảm, đảo mắt liền làm ra vẻ không xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.