Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2947: Chương 2949: Cuộc Gặp Gỡ Đặc Biệt (2)
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Đó là… Vân Thi Thi?
Nhưng mà, giờ phút này cô không trang điểm kỹ càng bằng các mỹ phẩm đắt tiền như trên ảnh quảng cáo kia mà chỉ để mặt mộc.
Lúc ra ngoài, thậm chí cô chỉ rửa qua mặt một cái.
Hôm nay trời nắng to nên Hoa Cẩm kéo cô lại, bắt cô bôi kem chống nắng và kính râm vào.
Vì vậy, mới nhìn thì khó mà nhận ra cô được.
“Thật ngại quá, lại tới quấy rầy rồi.” Hoa Cẩm nhìn thấy Cảnh Kỳ thì lập tức đứng lên, lịch sự chào một tiếng.
“Không đâu! Anh có thể tới thăm Dương Dương, tôi cũng rất cảm kích.” Cảnh Kỳ nhìn thoáng qua cậu nhóc đang ôm đồ chơi ở trên giường, lập tức đoán ra là của ai mang tới!
“Xin chào.” Vân Thi Thi cũng lên tiếng chào: “Cô là mẹ của Dương Dương phải không?”
“Ừm.”
“Tôi có thể… Ôm đứa bé một cái không?” Vân Thi Thi cười dịu dàng.
Cảnh Kì cảm thấy việc này có chút kì dị nhưng cũng không từ chối mà chỉ cười nói: “Được chứ, có điều chị cẩn thận một chút, đứa bé này có hơi sợ người lạ.”
Hoa Cẩm cẩn thận ôm Cảnh Dương đến trước mặt Vân Thi Thi, Vân Thi Thi mò mẫm vươn tay ra, ôm lấy cậu bé vào lòng.
Cảnh Kỳ thấy cô có vẻ như không nhìn thấy thì có chút ngạc nhiên, há to miệng nhưng cũng không hỏi gì.
Cậu bé được Vân Thi Thi ôm vào lòng cũng không sợ hãi, chỉ mở lớn hai mắt, tò mò nhìn cô không chớp mắt, hai bàn tay nhỏ cũng vươn tới, vốn định sờ tóc cô. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng lập tức bị hấp dẫn bởi cái vòng trên cổ Vân Thi Thi nên lập tức bắt lấy.
Cảnh Kỳ thấy vậy lập tức nhắc: “Dương Dương, ngoan ngoãn một chút, đừng nghịch ngợm!”
Vân Thi Thi lập tức nói: “Không sao!”
Lòng cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối, bởi vì mắt cô không nhìn được, không thể nhìn cho rõ đôi mắt của bé.
Nhưng mà, cảm giác ôm nhóc con thơm mềm trong lòng, giống hệt mấy năm trước, khi cô ôm Hữu Hữu vừa mới sinh ra không lâu vào trong lòng.
Cơ thể nhỏ bé, mềm mại như được đúc bằng nước, cũng giống như một nắm gạo nếp, có cảm giác chỉ cần mạnh tay chút là thằng bé sẽ bị đau!
Cô ôm rất cẩn thận, cách bé trẻ con tuy lâu rồi nên có chút không quen nhưng cũng rất chuyên nghiệp, nhìn như thể một người mẹ đang ôm con vậy.
Cậu nhóc cũng có chút thân cận với cô, được cô ôm mà rất thoải mái, mặt mày hớn hở, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cũng không hiểu tại sao nữa!
Hoa Cẩm đứng cạnh nói: “Phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, cũng không có phản ứng bài xích gì, đôi mắt của cậu nhóc này rất đẹp, sau này lớn lên, nhất định sẽ đẹp trai như em vậy.”
“Khoác lác.”
Vân Thi Thi giả vờ giận: “Khẳng định sẽ đẹp trai hơn em.”
“Chị thật là thiên vị! Nhan sắc của em đây thuộc top những người đẹp trai nhất giới giải trí này đấy!”
“Bây giờ em là một tiểu thịt tươi, chờ vài năm nữa, chẳng phải là thành lão thịt khô sao? Có đẹp trai nữa cũng già thôi!”
Vân Thi Thi nói xong lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của Cảnh Dương cười: “Nhóc con này đúng là thơm mềm đến nhéo được ra nước.”
Cảnh Kỳ ở bên cạnh cẩn thận hỏi: “Chị với anh Cố Tinh Trạch là bạn bè à?”
Vân Thi Thi nở nụ cười, cũng chỉ thừa nhận ngắn gọn.
“Ừm, vâng.”
“Tôi nhận ra chị rồi, chị là đại minh tinh Vân Thi Thi phải không?” Cảnh Kỳ mỉm cười: “Bình thường tôi ít có thời gian xem tivi, nhưng đã từng thấy ảnh quảng cáo của chị.”
Nhưng mà, giờ phút này cô không trang điểm kỹ càng bằng các mỹ phẩm đắt tiền như trên ảnh quảng cáo kia mà chỉ để mặt mộc.
Lúc ra ngoài, thậm chí cô chỉ rửa qua mặt một cái.
Hôm nay trời nắng to nên Hoa Cẩm kéo cô lại, bắt cô bôi kem chống nắng và kính râm vào.
Vì vậy, mới nhìn thì khó mà nhận ra cô được.
“Thật ngại quá, lại tới quấy rầy rồi.” Hoa Cẩm nhìn thấy Cảnh Kỳ thì lập tức đứng lên, lịch sự chào một tiếng.
“Không đâu! Anh có thể tới thăm Dương Dương, tôi cũng rất cảm kích.” Cảnh Kỳ nhìn thoáng qua cậu nhóc đang ôm đồ chơi ở trên giường, lập tức đoán ra là của ai mang tới!
“Xin chào.” Vân Thi Thi cũng lên tiếng chào: “Cô là mẹ của Dương Dương phải không?”
“Ừm.”
“Tôi có thể… Ôm đứa bé một cái không?” Vân Thi Thi cười dịu dàng.
Cảnh Kì cảm thấy việc này có chút kì dị nhưng cũng không từ chối mà chỉ cười nói: “Được chứ, có điều chị cẩn thận một chút, đứa bé này có hơi sợ người lạ.”
Hoa Cẩm cẩn thận ôm Cảnh Dương đến trước mặt Vân Thi Thi, Vân Thi Thi mò mẫm vươn tay ra, ôm lấy cậu bé vào lòng.
Cảnh Kỳ thấy cô có vẻ như không nhìn thấy thì có chút ngạc nhiên, há to miệng nhưng cũng không hỏi gì.
Cậu bé được Vân Thi Thi ôm vào lòng cũng không sợ hãi, chỉ mở lớn hai mắt, tò mò nhìn cô không chớp mắt, hai bàn tay nhỏ cũng vươn tới, vốn định sờ tóc cô. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng lập tức bị hấp dẫn bởi cái vòng trên cổ Vân Thi Thi nên lập tức bắt lấy.
Cảnh Kỳ thấy vậy lập tức nhắc: “Dương Dương, ngoan ngoãn một chút, đừng nghịch ngợm!”
Vân Thi Thi lập tức nói: “Không sao!”
Lòng cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối, bởi vì mắt cô không nhìn được, không thể nhìn cho rõ đôi mắt của bé.
Nhưng mà, cảm giác ôm nhóc con thơm mềm trong lòng, giống hệt mấy năm trước, khi cô ôm Hữu Hữu vừa mới sinh ra không lâu vào trong lòng.
Cơ thể nhỏ bé, mềm mại như được đúc bằng nước, cũng giống như một nắm gạo nếp, có cảm giác chỉ cần mạnh tay chút là thằng bé sẽ bị đau!
Cô ôm rất cẩn thận, cách bé trẻ con tuy lâu rồi nên có chút không quen nhưng cũng rất chuyên nghiệp, nhìn như thể một người mẹ đang ôm con vậy.
Cậu nhóc cũng có chút thân cận với cô, được cô ôm mà rất thoải mái, mặt mày hớn hở, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cũng không hiểu tại sao nữa!
Hoa Cẩm đứng cạnh nói: “Phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, cũng không có phản ứng bài xích gì, đôi mắt của cậu nhóc này rất đẹp, sau này lớn lên, nhất định sẽ đẹp trai như em vậy.”
“Khoác lác.”
Vân Thi Thi giả vờ giận: “Khẳng định sẽ đẹp trai hơn em.”
“Chị thật là thiên vị! Nhan sắc của em đây thuộc top những người đẹp trai nhất giới giải trí này đấy!”
“Bây giờ em là một tiểu thịt tươi, chờ vài năm nữa, chẳng phải là thành lão thịt khô sao? Có đẹp trai nữa cũng già thôi!”
Vân Thi Thi nói xong lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của Cảnh Dương cười: “Nhóc con này đúng là thơm mềm đến nhéo được ra nước.”
Cảnh Kỳ ở bên cạnh cẩn thận hỏi: “Chị với anh Cố Tinh Trạch là bạn bè à?”
Vân Thi Thi nở nụ cười, cũng chỉ thừa nhận ngắn gọn.
“Ừm, vâng.”
“Tôi nhận ra chị rồi, chị là đại minh tinh Vân Thi Thi phải không?” Cảnh Kỳ mỉm cười: “Bình thường tôi ít có thời gian xem tivi, nhưng đã từng thấy ảnh quảng cáo của chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.