Chương 40
Ngụy Tùng Lương
27/03/2024
“Tốt cho con ư? Tốt kiểu này đối với con là áp lực. Con không muốn làm con gái, hai người bắt con nuôi tóc dài mà.” Phương Ninh Trí đẩy cha đang đứng trước mặt mình ra, chạy đến phòng bếp, cầm kéo cắt phăng mái tóc dài của mình trước ánh nhìn kinh ngạc của mẹ.
Những sợi tóc rơi xuống đất, cậu cúi đầu nhìn mà thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Đừng quan tâm con nữa mới là tốt cho con.”
Bỏ lại những lời nói ấy, cậu chạy khỏi bếp cầm chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất chạy ra khỏi cửa.
Đêm hè oi bức hình như không có gió. Phương Ninh Trí chạy vào trong màn đêm, dẫm lên đá vụn lảo đảo ngạ quỵ, đầu gối đè lên đá vụn, một cánh tay cũng chống xuống đất. Cậu ngã mà ngơ cả người, quỳ mấy giây trên đất mới từ từ đứng dậy, đi khập khiễng.
Thật ra Phương Ninh Trí cũng không biết đi đâu, sống đến giờ này tất cả những gì cậu có là cha mẹ “ban” cho. Bây giờ Phương Ninh Trí như con mèo bị nuôi nhốt từ nhỏ, rời nhà ra là bơ vơ.
Ra khỏi khu nhà, đứng giữa ngã tư, đèn giao thông nhảy liên tục, Phương Ninh Trí bước lên vạch trắng, đi sang bên kia.
Cứ vậy qua mấy con phố, điện thoại cầm trong tay rung liên hồi cậu mới dừng chân, ngồi xổm xuống cạnh một bức tường, co người lại gác cằm lên gối mở khóa màn hình. Ánh sáng nhờ nhờ chiếu lên gương mặt cậu.
Biên Việt gọi điện thoại đến. Phương Ninh Trí kinh ngạc nhìn, đè cảm xúc xuống, bấm nghe máy.
“Alo…” Mặc dù đã rất cố gắng nhịn nhưng giọng mũi nghẹn ngào đã tố cáo trạng thái lúc này của cậu.
“Tôi vừa xuống máy bay này. Phương Ninh Trí…” Biên Việt vừa nói đã hỏi: “Cậu làm sao thế? Khóc hả?”
Phương Ninh Trí ở đầu bên kia không lên tiếng, Biên Việt đẩy hành lý cho Triệu Huy khiến cậu bạn nhìn hắn khó hiểu. Biên Việt quay màn hình sang, nói với Triệu Huy: “Bên Phương Ninh Trí hình như có việc, tôi chạy qua đó.”
Dứt lời đã chạy khỏi sân bay.
Hắn vừa chạy vừa nói: “Đang ở đâu thế? Tôi đến tìm cậu.”
Gió nóng mùa hè thổi bay góc áo. Biên Việt chạy ra ngoài, xông xuống đường chặn một chiếc xe lại. Hắn hạ kính xe, nhìn những vì sao lóe lên trong đêm, cố gắng dịu giọng nói vào mic điện thoại: “Cứ nói đi Phương Ninh Trí, có tôi nghe đây, tôi nghe mà.”
Phương Ninh Trí vùi mặt vào khuỷu tay, nức nở nói: “Tôi cũng không biết đang ở đâu. Tôi vừa chạy khỏi nhà, cứ đi thôi… Bây giờ đang ở bên đường.”
“Được rồi, đừng hoảng, gửi định vị trên Wechat cho tôi bây giờ tôi qua luôn.”
Phương Ninh Trí sụt sịt, cầm điện thoại, ấn gửi định vị trên chiếc màn hình vỡ nát.
Biên Việt nhìn vị trí Phương Ninh Trí gửi tới, nói tài xế đưa tới đó rồi lấy tai nghe ra đeo. Giọng đối phương trở nên rõ ràng hơn, liên tục gọi tên cậu, nói chuyện như sợ Phương Ninh Trí thấy mình không ở bên.
Gió thổi qua cửa kính xe ào ào. Biên Việt tựa vào cửa sổ, tóc mái bị tung bay. Hắn híp mắt lại, giọng xuyên qua điện thoại tựa gió hè thổi vào lòng Phương Ninh Trí.
“Còn có tôi mà Phương Ninh Trí, đừng sợ.”
Xe đến con đường mà người kia gửi đnh vị, Biên Việt xuống xe chạy tìm. Hai điểm định vị trên điện thoại không ngừng chuyển động, cuối cùng cũng gặp nhau.
Biên Việt dừng lại, thở hồng hộc, hai tay chống đầu gối, quay sang mới thấy ai đó đang ngồi co cụm lại ở góc tường.
Biên Việt thở phào, bước tới, bóng người cao lớn phủ lên người Phương Ninh Trí. Hắn cúi đầu, giơ tay chạm vào đầu cậu: “Trông cứ như cô bé bán diêm thế này.”
Phương Ninh Trí nín khóc đã lâu, vừa nghe thấy giọng đối phương thì không nịn nổi nữa, nước mắt trào ra.
Biên Việt cũng ngồi xổm xuống ôm mặt cậu. Phương Ninh Trí rụt rụt người, vuốt tóc nói nhỏ: “Đau…”
Biên Việt nhíu mày ghé sát lại thì thấy vết bàn tay sưng vù trên làn da trắng trẻo nhìn vô cùng ghê. Hắn hít sâu, nghiến răng: “Ai làm vậy?”
“Tôi nói dối đi Bắc Kinh thi Olympic Toán bị cha mẹ phát hiện.
Nghe vậy hẳn là Phương Ninh Trí bị cha mẹ đánh, Biên Việt cũng chẳng nói là tôi đánh lại hộ được chỉ đành nhẫn nhịn: “Thế thì cũng không nên đánh cậu chứ.”
Đoạn, hắn đứng dậy, mở tay định xốc Phương Ninh Trí lên lại nghe thấy cậu kêu: “Đau không đứng dậy được.”
Biên Việt trợn mắt, ngạc nhiên nói: “Họ đánh cậu đến mức đấy sao?”
Phương Ninh Trí lắc đầu: “Không phải, tôi chạy ra ngoài tự vấp ngã.”
Biên Việt tức giận, quay người sang chỗ khác, ngồi xổm trên mặt đất rồi nói: “Lên đi.”
Phương Ninh Trí dịch người đến sau lưng hắn, nằm úp sấp lên. Biên Việt vòng tay ra sau rồi từ từ đứng dậy.
Hai người đi trên con đường vắng vẻ, làn gió nhẹ nhàng mơn man trên gương mặt. Phương Ninh Trí không biết người kia định đưa cậu đi đâu, cũng không muốn biết. Cậu chôn mặt vào cổ hắn, hít sâu.
“Đừng có ngửi, tôi chạy bộ đến người hôi rình.”
Phương Ninh Trí ôm hắn thật chặt, mũi chạm vào làn da sau gáy, hé miệng có làn gió nóng nóng phả ra. Biên Việt giật mình, giọng ngượng nghịu: “Cậu nói cái gì, nhỏ quá không nghe rõ.”
Tay Phương Ninh Trí cũng nắm thật chặt lại, nói khẽ: “Cảm ơn cậu.”
Những sợi tóc rơi xuống đất, cậu cúi đầu nhìn mà thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Đừng quan tâm con nữa mới là tốt cho con.”
Bỏ lại những lời nói ấy, cậu chạy khỏi bếp cầm chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất chạy ra khỏi cửa.
Đêm hè oi bức hình như không có gió. Phương Ninh Trí chạy vào trong màn đêm, dẫm lên đá vụn lảo đảo ngạ quỵ, đầu gối đè lên đá vụn, một cánh tay cũng chống xuống đất. Cậu ngã mà ngơ cả người, quỳ mấy giây trên đất mới từ từ đứng dậy, đi khập khiễng.
Thật ra Phương Ninh Trí cũng không biết đi đâu, sống đến giờ này tất cả những gì cậu có là cha mẹ “ban” cho. Bây giờ Phương Ninh Trí như con mèo bị nuôi nhốt từ nhỏ, rời nhà ra là bơ vơ.
Ra khỏi khu nhà, đứng giữa ngã tư, đèn giao thông nhảy liên tục, Phương Ninh Trí bước lên vạch trắng, đi sang bên kia.
Cứ vậy qua mấy con phố, điện thoại cầm trong tay rung liên hồi cậu mới dừng chân, ngồi xổm xuống cạnh một bức tường, co người lại gác cằm lên gối mở khóa màn hình. Ánh sáng nhờ nhờ chiếu lên gương mặt cậu.
Biên Việt gọi điện thoại đến. Phương Ninh Trí kinh ngạc nhìn, đè cảm xúc xuống, bấm nghe máy.
“Alo…” Mặc dù đã rất cố gắng nhịn nhưng giọng mũi nghẹn ngào đã tố cáo trạng thái lúc này của cậu.
“Tôi vừa xuống máy bay này. Phương Ninh Trí…” Biên Việt vừa nói đã hỏi: “Cậu làm sao thế? Khóc hả?”
Phương Ninh Trí ở đầu bên kia không lên tiếng, Biên Việt đẩy hành lý cho Triệu Huy khiến cậu bạn nhìn hắn khó hiểu. Biên Việt quay màn hình sang, nói với Triệu Huy: “Bên Phương Ninh Trí hình như có việc, tôi chạy qua đó.”
Dứt lời đã chạy khỏi sân bay.
Hắn vừa chạy vừa nói: “Đang ở đâu thế? Tôi đến tìm cậu.”
Gió nóng mùa hè thổi bay góc áo. Biên Việt chạy ra ngoài, xông xuống đường chặn một chiếc xe lại. Hắn hạ kính xe, nhìn những vì sao lóe lên trong đêm, cố gắng dịu giọng nói vào mic điện thoại: “Cứ nói đi Phương Ninh Trí, có tôi nghe đây, tôi nghe mà.”
Phương Ninh Trí vùi mặt vào khuỷu tay, nức nở nói: “Tôi cũng không biết đang ở đâu. Tôi vừa chạy khỏi nhà, cứ đi thôi… Bây giờ đang ở bên đường.”
“Được rồi, đừng hoảng, gửi định vị trên Wechat cho tôi bây giờ tôi qua luôn.”
Phương Ninh Trí sụt sịt, cầm điện thoại, ấn gửi định vị trên chiếc màn hình vỡ nát.
Biên Việt nhìn vị trí Phương Ninh Trí gửi tới, nói tài xế đưa tới đó rồi lấy tai nghe ra đeo. Giọng đối phương trở nên rõ ràng hơn, liên tục gọi tên cậu, nói chuyện như sợ Phương Ninh Trí thấy mình không ở bên.
Gió thổi qua cửa kính xe ào ào. Biên Việt tựa vào cửa sổ, tóc mái bị tung bay. Hắn híp mắt lại, giọng xuyên qua điện thoại tựa gió hè thổi vào lòng Phương Ninh Trí.
“Còn có tôi mà Phương Ninh Trí, đừng sợ.”
Xe đến con đường mà người kia gửi đnh vị, Biên Việt xuống xe chạy tìm. Hai điểm định vị trên điện thoại không ngừng chuyển động, cuối cùng cũng gặp nhau.
Biên Việt dừng lại, thở hồng hộc, hai tay chống đầu gối, quay sang mới thấy ai đó đang ngồi co cụm lại ở góc tường.
Biên Việt thở phào, bước tới, bóng người cao lớn phủ lên người Phương Ninh Trí. Hắn cúi đầu, giơ tay chạm vào đầu cậu: “Trông cứ như cô bé bán diêm thế này.”
Phương Ninh Trí nín khóc đã lâu, vừa nghe thấy giọng đối phương thì không nịn nổi nữa, nước mắt trào ra.
Biên Việt cũng ngồi xổm xuống ôm mặt cậu. Phương Ninh Trí rụt rụt người, vuốt tóc nói nhỏ: “Đau…”
Biên Việt nhíu mày ghé sát lại thì thấy vết bàn tay sưng vù trên làn da trắng trẻo nhìn vô cùng ghê. Hắn hít sâu, nghiến răng: “Ai làm vậy?”
“Tôi nói dối đi Bắc Kinh thi Olympic Toán bị cha mẹ phát hiện.
Nghe vậy hẳn là Phương Ninh Trí bị cha mẹ đánh, Biên Việt cũng chẳng nói là tôi đánh lại hộ được chỉ đành nhẫn nhịn: “Thế thì cũng không nên đánh cậu chứ.”
Đoạn, hắn đứng dậy, mở tay định xốc Phương Ninh Trí lên lại nghe thấy cậu kêu: “Đau không đứng dậy được.”
Biên Việt trợn mắt, ngạc nhiên nói: “Họ đánh cậu đến mức đấy sao?”
Phương Ninh Trí lắc đầu: “Không phải, tôi chạy ra ngoài tự vấp ngã.”
Biên Việt tức giận, quay người sang chỗ khác, ngồi xổm trên mặt đất rồi nói: “Lên đi.”
Phương Ninh Trí dịch người đến sau lưng hắn, nằm úp sấp lên. Biên Việt vòng tay ra sau rồi từ từ đứng dậy.
Hai người đi trên con đường vắng vẻ, làn gió nhẹ nhàng mơn man trên gương mặt. Phương Ninh Trí không biết người kia định đưa cậu đi đâu, cũng không muốn biết. Cậu chôn mặt vào cổ hắn, hít sâu.
“Đừng có ngửi, tôi chạy bộ đến người hôi rình.”
Phương Ninh Trí ôm hắn thật chặt, mũi chạm vào làn da sau gáy, hé miệng có làn gió nóng nóng phả ra. Biên Việt giật mình, giọng ngượng nghịu: “Cậu nói cái gì, nhỏ quá không nghe rõ.”
Tay Phương Ninh Trí cũng nắm thật chặt lại, nói khẽ: “Cảm ơn cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.