Chương 66
Ngụy Tùng Lương
15/04/2024
Cha Phương tái hôn nên tổ chức cũng đơn giản, chỉ mời họ hàng hai bên ăn bữa cơm tối thân mật.
Trong đại sảnh có mấy bàn tiệc, cha Phương với vợ đi mời rượu một vòng, cũng náo nhiệt lắm. Chủ yếu bên này là họ hàng bên nhà họ Phương, bình thường không liên hệ mấy, chủ yếu chỉ xuất hiện vào mấy ngày Tết âm.
Mấy nhà gặp nhau chủ đề tán gẫu chỉ loanh quanh mấy đứa nhỏ, đang đi học thì hỏi thành tích, tốt nghiệp thì hỏi công việc, đi làm mấy năm rồi bắt đầu hỏi yêu đương. Mấy đứa nhỏ bị hỏi đến mất kiên nhẫn chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, không đáp.
Cha Phương mời rượu xong quay lại, vừa ngồi xuống đã có người hỏi: “Ông Phương này, con gái ông đâu? Sao chưa đến?”
Cha Phương sững người, liếc nhìn vợ rồi đặt chén xuống, đáp: “Ninh Ninh bảo có việc…”
Đúng lúc này Dao Dao đứng bên cạnh chỉ ra cửa lớn: “Đến rồi.”
Lâu lắm rồi không mặc váy, Phương Ninh Trí mất tự nhiên chỉnh thân váy. Anh từ từ đi vào, tóc nâu dài đến eo. Phương Ninh Trí vuốt nhẹ những sợi tóc rũ xuống. Tết đến, đa số các cửa hàng đều nghỉ, bộ tóc giả này làm anh phải chạy mấy nơi mới tìm được.
“Bên này này Ninh Ninh.” Cha Phương vẫy anh. Phương Ninh Trí đảo mắt qua một vòng những người họ hàng nhìn anh tò mò, mím môi đi tới.
Vừa ngồi xuống cạnh cha Phương đã có người hỏi anh: “Sao hôm nay Ninh Ninh đến muộn vậy?”
Người nói là em gái của cha Phương. Từ nhỏ Phương Ninh Trí đã bị bà cô này so sánh với con gái nhà mình, về sau Phương Ninh Trí đỗ trường ngoại tỉnh, con gái của bà cô học trưởng gần nhà, vừa tốt nghiệp đã lập gia đình, hiện đã có con năm, sáu tuổi.
“Công việc con có sự cố nên đến muộn chút.”
“Việc gì chứ, cuối năm rồi còn bận thế à.”
Phương Ninh Trí cười cười không đáp. Đối phương được đà: “Đàn bà con gái không cần phải cố gắng làm việc thế đâu, đủ ăn đủ tiêu là được rồi. Ninh Ninh cũng ba mươi rồi, tìm nhà chồng khá giả thôi.” Dứt lời bà chỉ con gái mình: “Giống con bé nhà cô này, chẳng cần nhọc lòng nữa rồi.”
Cha Phương nhìn Phương Ninh Trí, hình như sợ anh nổi giận mới vỗ vỗ lên mu bàn tay con dưới mặt bàn. Phương Ninh Trí cúi đầu, nhẹ nhàng rút tay ra.
“Ninh Ninh có người yêu chưa con? Nếu không có cô giới thiệu cho. Chỗ Lệ Lệ có anh đồng nghiệp nam vẫn còn độc thân đó, cũng có ba căn hộ.”
“Mẹ đừng có giới thiệu lung tung, chị Tiểu Ninh đẹp như thế làm sao chưa có người yêu được.” Con gái nghe vậy không thoải mái, đẩy nhẹ tay mẹ mình.
Phương Ninh Trí hơi khó thở. Anh có thể ứng phó được với lừa bịp, tráo trở nơi công sở nhưng đối với những lời “thăm hỏi ân cần” này lại chẳng biết đối đáp thế nào.
Anh thấy mình chẳng qua chỉ là trò cười.
Anh muốn trốn nhưng tất cả mọi người đang nhìn.
Phương Ninh Trí nhịn sự khó chịu xuống, mỉm cười, nói nhỏ: “Con có người yêu rồi.”
“Có bạn trai rồi sao không đưa về?”
“Anh ấy khá bận, còn nhiều công việc.”
“Làm nghề gì mà Tết âm còn phải đi làm, chỗ chồng Lệ Lệ nhà này làm nghỉ từ lâu rồi.”
“Anh ấy là luật sư.” Phương Ninh Trí dứt lời, đối phương ngẩn ra, định nói gì nhưng anh đứng bật dậy, cầm điện thoại, bước ra ngoài: “Con ra ngoài nghe điện thoại, bạn trai con gọi.”
Phương Ninh Trí chạy khỏi sảnh như chạy trốn. Rảo bước đến nhà vệ sinh, dừng bước lại trước biển chỉ dẫn phòng vệ sinh nam, nữ, anh ngẩng đầu nhìn hồi lâu rồi yên lặng quay đi.
Phương Ninh Trí bước dọc hành lang, ra cửa. Một cái váy chẳng đủ ấm, anh run bần bật tìm góc kín náu mình.
Di động bị cầm trong tay đến nóng lên chợt kêu. Phương Ninh Trí mở tay, cúi đầu nhìn. Biên Việt gọi điện thoại đến.
Một giây ấy, anh như òa khóc.
Phương Ninh Trí nối được máy cũng giống như trở về mùa hè năm ấy cãi nhau với Biên Việt, anh nghe giọng đối phương, mong rằng người này có thể cứu được mình.
Nhưng bây giờ cũng chẳng phải năm ấy, anh không dám để Biên Việt phát hiện cảm xúc của mình nữa. Phương Ninh Trí nén tiếng nghẹn ngào xuống, điều chỉnh nhịp thở, hạ giọng: “Biên Việt à.”
“Chỗ cha em thế nào Phương Ninh Trí? Vui không?”
“Ừ, đông vui lắm, gặp mấy người họ hàng lâu rồi chưa gặp.”
Biên Việt nghe xong thì hỏi: “Em đoán bây giờ anh đang làm gì nào?”
Phương Ninh Trí ôm cánh tay, thở dài, điều chỉnh giọng mới đáp: “Em không đoán được.”
Nói xong bốn chữ này Phương Ninh Trí lập tức che mic điện thoại lại, tiếng nức nở bị đè nén biến thành cảm giác tê dại tấn công xoang mũi. Anh khó chịu đến muốn chết, nhớ nhung đến muốn chết.
Mùa đông lạnh lẽo, khô khốc, gió quất lên người như lột đi một lớp da. Anh không nhịn được, thực sự không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, cầu xin sự tự do: “Biên Việt, em nhớ anh, em nhớ anh quá, anh đến đón em được không?”
Tiếng nói trong điện thoại im bặt, chỉ còn lại tiếng gió và tiếng thở trở nên dồn dập.
Phương Ninh Trí im lặng mà chờ. Một giây. Hai giây. Ba giây. Những giọt nước mắt bị kìm lại đã rơi xuống, anh định không chờ nữa thì Biên Việt hỏi: “Em đang ở đâu?”
Giọng Phương Ninh Trí khàn khàn: “Ở nhà hàng.”
“Chỗ nào nhà hàng?”
Phương Ninh Trí ngẩn người: “Ở… Ở cửa…”
Phương Ninh Trí chưa nói xong tay cầm điện thoại đã buông xuống. Thế giới tối tăm bỗng bừng sáng. Giọng Biên Việt vang lên từ điện thoại cũng vang lên trước mặt anh: “Anh đến đón em đây Phương Ninh Trí.”
Trong đại sảnh có mấy bàn tiệc, cha Phương với vợ đi mời rượu một vòng, cũng náo nhiệt lắm. Chủ yếu bên này là họ hàng bên nhà họ Phương, bình thường không liên hệ mấy, chủ yếu chỉ xuất hiện vào mấy ngày Tết âm.
Mấy nhà gặp nhau chủ đề tán gẫu chỉ loanh quanh mấy đứa nhỏ, đang đi học thì hỏi thành tích, tốt nghiệp thì hỏi công việc, đi làm mấy năm rồi bắt đầu hỏi yêu đương. Mấy đứa nhỏ bị hỏi đến mất kiên nhẫn chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, không đáp.
Cha Phương mời rượu xong quay lại, vừa ngồi xuống đã có người hỏi: “Ông Phương này, con gái ông đâu? Sao chưa đến?”
Cha Phương sững người, liếc nhìn vợ rồi đặt chén xuống, đáp: “Ninh Ninh bảo có việc…”
Đúng lúc này Dao Dao đứng bên cạnh chỉ ra cửa lớn: “Đến rồi.”
Lâu lắm rồi không mặc váy, Phương Ninh Trí mất tự nhiên chỉnh thân váy. Anh từ từ đi vào, tóc nâu dài đến eo. Phương Ninh Trí vuốt nhẹ những sợi tóc rũ xuống. Tết đến, đa số các cửa hàng đều nghỉ, bộ tóc giả này làm anh phải chạy mấy nơi mới tìm được.
“Bên này này Ninh Ninh.” Cha Phương vẫy anh. Phương Ninh Trí đảo mắt qua một vòng những người họ hàng nhìn anh tò mò, mím môi đi tới.
Vừa ngồi xuống cạnh cha Phương đã có người hỏi anh: “Sao hôm nay Ninh Ninh đến muộn vậy?”
Người nói là em gái của cha Phương. Từ nhỏ Phương Ninh Trí đã bị bà cô này so sánh với con gái nhà mình, về sau Phương Ninh Trí đỗ trường ngoại tỉnh, con gái của bà cô học trưởng gần nhà, vừa tốt nghiệp đã lập gia đình, hiện đã có con năm, sáu tuổi.
“Công việc con có sự cố nên đến muộn chút.”
“Việc gì chứ, cuối năm rồi còn bận thế à.”
Phương Ninh Trí cười cười không đáp. Đối phương được đà: “Đàn bà con gái không cần phải cố gắng làm việc thế đâu, đủ ăn đủ tiêu là được rồi. Ninh Ninh cũng ba mươi rồi, tìm nhà chồng khá giả thôi.” Dứt lời bà chỉ con gái mình: “Giống con bé nhà cô này, chẳng cần nhọc lòng nữa rồi.”
Cha Phương nhìn Phương Ninh Trí, hình như sợ anh nổi giận mới vỗ vỗ lên mu bàn tay con dưới mặt bàn. Phương Ninh Trí cúi đầu, nhẹ nhàng rút tay ra.
“Ninh Ninh có người yêu chưa con? Nếu không có cô giới thiệu cho. Chỗ Lệ Lệ có anh đồng nghiệp nam vẫn còn độc thân đó, cũng có ba căn hộ.”
“Mẹ đừng có giới thiệu lung tung, chị Tiểu Ninh đẹp như thế làm sao chưa có người yêu được.” Con gái nghe vậy không thoải mái, đẩy nhẹ tay mẹ mình.
Phương Ninh Trí hơi khó thở. Anh có thể ứng phó được với lừa bịp, tráo trở nơi công sở nhưng đối với những lời “thăm hỏi ân cần” này lại chẳng biết đối đáp thế nào.
Anh thấy mình chẳng qua chỉ là trò cười.
Anh muốn trốn nhưng tất cả mọi người đang nhìn.
Phương Ninh Trí nhịn sự khó chịu xuống, mỉm cười, nói nhỏ: “Con có người yêu rồi.”
“Có bạn trai rồi sao không đưa về?”
“Anh ấy khá bận, còn nhiều công việc.”
“Làm nghề gì mà Tết âm còn phải đi làm, chỗ chồng Lệ Lệ nhà này làm nghỉ từ lâu rồi.”
“Anh ấy là luật sư.” Phương Ninh Trí dứt lời, đối phương ngẩn ra, định nói gì nhưng anh đứng bật dậy, cầm điện thoại, bước ra ngoài: “Con ra ngoài nghe điện thoại, bạn trai con gọi.”
Phương Ninh Trí chạy khỏi sảnh như chạy trốn. Rảo bước đến nhà vệ sinh, dừng bước lại trước biển chỉ dẫn phòng vệ sinh nam, nữ, anh ngẩng đầu nhìn hồi lâu rồi yên lặng quay đi.
Phương Ninh Trí bước dọc hành lang, ra cửa. Một cái váy chẳng đủ ấm, anh run bần bật tìm góc kín náu mình.
Di động bị cầm trong tay đến nóng lên chợt kêu. Phương Ninh Trí mở tay, cúi đầu nhìn. Biên Việt gọi điện thoại đến.
Một giây ấy, anh như òa khóc.
Phương Ninh Trí nối được máy cũng giống như trở về mùa hè năm ấy cãi nhau với Biên Việt, anh nghe giọng đối phương, mong rằng người này có thể cứu được mình.
Nhưng bây giờ cũng chẳng phải năm ấy, anh không dám để Biên Việt phát hiện cảm xúc của mình nữa. Phương Ninh Trí nén tiếng nghẹn ngào xuống, điều chỉnh nhịp thở, hạ giọng: “Biên Việt à.”
“Chỗ cha em thế nào Phương Ninh Trí? Vui không?”
“Ừ, đông vui lắm, gặp mấy người họ hàng lâu rồi chưa gặp.”
Biên Việt nghe xong thì hỏi: “Em đoán bây giờ anh đang làm gì nào?”
Phương Ninh Trí ôm cánh tay, thở dài, điều chỉnh giọng mới đáp: “Em không đoán được.”
Nói xong bốn chữ này Phương Ninh Trí lập tức che mic điện thoại lại, tiếng nức nở bị đè nén biến thành cảm giác tê dại tấn công xoang mũi. Anh khó chịu đến muốn chết, nhớ nhung đến muốn chết.
Mùa đông lạnh lẽo, khô khốc, gió quất lên người như lột đi một lớp da. Anh không nhịn được, thực sự không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, cầu xin sự tự do: “Biên Việt, em nhớ anh, em nhớ anh quá, anh đến đón em được không?”
Tiếng nói trong điện thoại im bặt, chỉ còn lại tiếng gió và tiếng thở trở nên dồn dập.
Phương Ninh Trí im lặng mà chờ. Một giây. Hai giây. Ba giây. Những giọt nước mắt bị kìm lại đã rơi xuống, anh định không chờ nữa thì Biên Việt hỏi: “Em đang ở đâu?”
Giọng Phương Ninh Trí khàn khàn: “Ở nhà hàng.”
“Chỗ nào nhà hàng?”
Phương Ninh Trí ngẩn người: “Ở… Ở cửa…”
Phương Ninh Trí chưa nói xong tay cầm điện thoại đã buông xuống. Thế giới tối tăm bỗng bừng sáng. Giọng Biên Việt vang lên từ điện thoại cũng vang lên trước mặt anh: “Anh đến đón em đây Phương Ninh Trí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.