Chương 83
Ngụy Tùng Lương
15/04/2024
Phương Ninh Trí chống tay ra đằng sau. Âu phục đặt may phủ lên cơ thể đang run rẩy vì sung sướng. Áo sơ mi mở rộng, lỏng lẻo, băng gạc trắng trên trán trông đến là chói mắt.
Biên Việt tách hai chân anh ra, đôi chân trong quần Tây vừa trắng vừa thon, giơ tay sờ thấy mịn màng như tơ lụa. Biên Việt vươn tới, nghiêng mặt hôn lên đùi trong rồi nhẹ nhàng ma sát.
Tóc cọ lên da hơi ngứa, Phương Ninh Trí giật lùi về phía sau nhưng đầu gối bị giữ lấy, kéo ra ngoài.
“Trốn cái gì?” Biên Việt hỏi, nhẹ nhàng li.ếm lên làn da nhạy cảm ở đùi trong.
Phương Ninh Trí thấy ngứa, rụt rụt vai nhưng không trốn thoát, chỉ ngại ngùng nói: “Hơi ngứa.”
Biên Việt cười, hàng lông mày khẽ nhếch toát lên khí phách thời thiếu niên còn sót lại. Hắn thẳng lưng, đặt hai tay lên đùi Phương Ninh Trí, cúi đầu, há miệng.
Chiếc lưỡi mềm mại chạm vào nơi như miếng bọt biển sũng nước. Phương Ninh Trí nức nở, cảm giác quá nhanh khiến tim anh gia tốc, đầu óc mất đi khả năng tự hỏi. Anh há miệng th.ở dốc, lồ.ng ngực phập phồng kịch liệt.
Biên Việt hôn Phương Ninh Trí, li.ếm mút dọc theo thứ nhạy cảm đó.
Hắn vừa hôn vừa hỏi: “Còn ngứa không?”
Hiện tại đâu chỉ là ngứa, Phương Ninh Trí cảm thấy nơi đó của mình cứ như hỏng đến nơi rồi. Anh không kìm được tiếng nức nở, ôm mặt lắc đầu: “Em không biết.”
Biên Việt mỉm cười, siết eo anh kéo lại gần, miệng ngậm vào sâu hơn, chạm vào đến tận cổ họng lại nhíu mày vì khó chịu nhưng vẫn không nhả ra.
Phương Ninh Trí chưa từng cảm nhận được cảm giác này, loại cảm giác bối rối hòa cùng ngại ngùng và cả biết bao kh.oái cảm giao hòa. Chẳng mấy chốc anh run lên, nhưng so với bộ phận sinh dục nam, âm. hộ Phương Ninh Trí lên đ.ỉnh trước.
Lỗ nhỏ màu hồng nhạt run rẩy, hé mở cái miệng nhỏ nhắn. Â,m đạo hơi hé mở trào ra chất lỏng trong suốt.
Biên Việt hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đối phương cảm thán: “Đỉnh thật đó.”
Vẻ mặt Phương Ninh Trí bối rối, quay đầu đi không dám nhìn Biên Việt. Tim anh đập điên cuồng. Dươ.ng vật bị Biên Việt l.iếm vừa cương vừa sưng lên nhưng vẫn chưa có dấu hiệu bắn ti.nh.
Mãi đến khi Biên Việt cho tay vào nơi ngập nước bên dưới, ra vào mấy cái cơ thể Phương Ninh Trí mới run lên bần bật, ngón chân cuộn lại, r.ên rỉ như mèo kêu mới cúi đầu kêu lên rồi bắn ra.
Chất lỏng trắng ngà phun lên mặt Biên Việt khiến hắn nheo một bên mắt lại, lông mày hơi nhếch lên, giơ ngón áp út quệt mấy giọt đó đi.
Phương Ninh Trí đỏ mặt, ngồi thẳng dậy mà hai tay không biết phải làm sao, cuống quýt mãi mới cúi người xuống, dùng tay áo sơ mi lau mặt cho Biên Việt. Anh vừa lau vừa xin lỗi không ngừng. Biên Việt lắc đầu nói không sao.
Phương Ninh Trí lại khóc. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Biên Việt, thút tha thút thít: “Em xin lỗi… Em làm bẩn mặt anh.”
“Không sao, không sao hết.” Biên Việt nắm tay Phương Ninh Trí, lắc lắc: “Đừng khóc.”
Phương Ninh Trí sụt sịt. Biên Việt buông tay ra, ngả về sau ngồi rồi lại ôm eo Phương Ninh Trí, nhấc lên đặt trên đùi mình.
Tư thế tim dán tim, Biên Việt cúi đầu, hơi thở lần nữa lại hòa quyện. Hắn hôn khóe môi Phương Ninh Trí, một cái, hai cái, ba cái… hôn không biết bao nhiêu cái.
Eo Phương Ninh Trí nhũn ra, ngẩn ngơ nhìn Phương Ninh Trí, đôi môi hé mở, nói như khẩn cầu: “Biên Việt làm em đi, em muốn anh… muốn anh đi vào.”
Người hay cầm thú chỉ cách nhau qua câu nói đó của Phương Ninh Trí.
Hắn đánh giá Phương Ninh Trí, đảo mắt qua băng gạc trên đầu anh, vết thương ấy hình như cũng không có nặng đến vậy.
Biên Việt nghĩ như thế, đến khi tỉnh táo lại tay đã mở đùi Phương Ninh Trí ra, thứ cươ.ng cứng đến phát đau kia đã thăm dò cọ vào giữa h,ai chân đối phương.
Đúng là không bằng cả cầm thú.
Giới hạn của Biên Việt đã bị Phương Ninh Trí ném đi rồi. Hắn vội vã cởi quần, có vẻ khó lòng dằn nổi. Phương Ninh Trí cũng vậy, cặp đùi trắng tinh quấn chặt lấy eo Biên Việt, miệng kêu “Vào đi”. Đến khi bị c,ắm vào thật anh lại nói không ra tiếng nữa.
Chờ vài giây sau Biên Việt mới chuyển động. Cổ họng Phương Ninh Trí lại rê.n rỉ nhưng âm rung mềm mại, cao vút, mỏng manh cầu xin chậm lại.
Biên Việt vừa giã vừa hôn đối phương, bờ môi ấm áp cọ qua khóe miệng, dừng trên cằm rồi lại đặt những nụ hôn nhẹ nhàng trên yết hầu nhỏ đến nhìn không rõ kia.
Đã trưởng thành thật rồi, khác hẳn với những dấu hôn chói mắt thời thiếu niên, khoe khoang với mọi người rằng đối phương thuộc về mình.
Hắn hôn rất khẽ, sợ để lại dấu vết, ảnh hưởng đến công việc của Phương Ninh Trí.
Phương Ninh Trí chẳng cảm nhận được sự thay đổi ấy. Cơ thể bị kiểm soát, được đòi hỏi khiến anh cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.
Anh gọi tên Biên Việt, hết lần này đến lần khác.
Hắn ôm lấy anh, dư.ơng vật cắm thẳng đến gốc, vào tận nơi sâu nhất, niêm mạc nóng cháy mềm mại bao vây lấy hắn. Hai người quấn quýt bên nhau, tần suất tim đập cũng đồng bộ. Ở thời khắc cuối cùng, hắn nghe Phương Ninh Trí nói: “Bắn vào đi anh, bắn vào bên trong.”
Ở trước dụ.c vọng mãnh liệt, hình như người cũng sẽ biến thành như dã thú.
Biên Việt không tự hỏi nổi nữa, bóp eo Phương Ninh Trí, thúc vào, bắn ti.nh vào bên trong. Phương Ninh Trí kêu lên, ngồi thụp xuống, hai chân rã rời tách ra hai bên. Cơ thể anh run rẩy, kh.oái cảm như cây búa gõ lên cột sống, lên gáy, lên toàn bộ xương khớp.
Ngay khi anh nghĩ đã kết thúc rồi, dươ.ng vật bán cương kia lại nhẹ nhàng ma sát.
Phương Ninh Trí trợn mắt, Biên Việt cong môi, mặt dày nói: “Cầm thú toàn như thế đấy em ạ.”
Biên Việt tách hai chân anh ra, đôi chân trong quần Tây vừa trắng vừa thon, giơ tay sờ thấy mịn màng như tơ lụa. Biên Việt vươn tới, nghiêng mặt hôn lên đùi trong rồi nhẹ nhàng ma sát.
Tóc cọ lên da hơi ngứa, Phương Ninh Trí giật lùi về phía sau nhưng đầu gối bị giữ lấy, kéo ra ngoài.
“Trốn cái gì?” Biên Việt hỏi, nhẹ nhàng li.ếm lên làn da nhạy cảm ở đùi trong.
Phương Ninh Trí thấy ngứa, rụt rụt vai nhưng không trốn thoát, chỉ ngại ngùng nói: “Hơi ngứa.”
Biên Việt cười, hàng lông mày khẽ nhếch toát lên khí phách thời thiếu niên còn sót lại. Hắn thẳng lưng, đặt hai tay lên đùi Phương Ninh Trí, cúi đầu, há miệng.
Chiếc lưỡi mềm mại chạm vào nơi như miếng bọt biển sũng nước. Phương Ninh Trí nức nở, cảm giác quá nhanh khiến tim anh gia tốc, đầu óc mất đi khả năng tự hỏi. Anh há miệng th.ở dốc, lồ.ng ngực phập phồng kịch liệt.
Biên Việt hôn Phương Ninh Trí, li.ếm mút dọc theo thứ nhạy cảm đó.
Hắn vừa hôn vừa hỏi: “Còn ngứa không?”
Hiện tại đâu chỉ là ngứa, Phương Ninh Trí cảm thấy nơi đó của mình cứ như hỏng đến nơi rồi. Anh không kìm được tiếng nức nở, ôm mặt lắc đầu: “Em không biết.”
Biên Việt mỉm cười, siết eo anh kéo lại gần, miệng ngậm vào sâu hơn, chạm vào đến tận cổ họng lại nhíu mày vì khó chịu nhưng vẫn không nhả ra.
Phương Ninh Trí chưa từng cảm nhận được cảm giác này, loại cảm giác bối rối hòa cùng ngại ngùng và cả biết bao kh.oái cảm giao hòa. Chẳng mấy chốc anh run lên, nhưng so với bộ phận sinh dục nam, âm. hộ Phương Ninh Trí lên đ.ỉnh trước.
Lỗ nhỏ màu hồng nhạt run rẩy, hé mở cái miệng nhỏ nhắn. Â,m đạo hơi hé mở trào ra chất lỏng trong suốt.
Biên Việt hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đối phương cảm thán: “Đỉnh thật đó.”
Vẻ mặt Phương Ninh Trí bối rối, quay đầu đi không dám nhìn Biên Việt. Tim anh đập điên cuồng. Dươ.ng vật bị Biên Việt l.iếm vừa cương vừa sưng lên nhưng vẫn chưa có dấu hiệu bắn ti.nh.
Mãi đến khi Biên Việt cho tay vào nơi ngập nước bên dưới, ra vào mấy cái cơ thể Phương Ninh Trí mới run lên bần bật, ngón chân cuộn lại, r.ên rỉ như mèo kêu mới cúi đầu kêu lên rồi bắn ra.
Chất lỏng trắng ngà phun lên mặt Biên Việt khiến hắn nheo một bên mắt lại, lông mày hơi nhếch lên, giơ ngón áp út quệt mấy giọt đó đi.
Phương Ninh Trí đỏ mặt, ngồi thẳng dậy mà hai tay không biết phải làm sao, cuống quýt mãi mới cúi người xuống, dùng tay áo sơ mi lau mặt cho Biên Việt. Anh vừa lau vừa xin lỗi không ngừng. Biên Việt lắc đầu nói không sao.
Phương Ninh Trí lại khóc. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Biên Việt, thút tha thút thít: “Em xin lỗi… Em làm bẩn mặt anh.”
“Không sao, không sao hết.” Biên Việt nắm tay Phương Ninh Trí, lắc lắc: “Đừng khóc.”
Phương Ninh Trí sụt sịt. Biên Việt buông tay ra, ngả về sau ngồi rồi lại ôm eo Phương Ninh Trí, nhấc lên đặt trên đùi mình.
Tư thế tim dán tim, Biên Việt cúi đầu, hơi thở lần nữa lại hòa quyện. Hắn hôn khóe môi Phương Ninh Trí, một cái, hai cái, ba cái… hôn không biết bao nhiêu cái.
Eo Phương Ninh Trí nhũn ra, ngẩn ngơ nhìn Phương Ninh Trí, đôi môi hé mở, nói như khẩn cầu: “Biên Việt làm em đi, em muốn anh… muốn anh đi vào.”
Người hay cầm thú chỉ cách nhau qua câu nói đó của Phương Ninh Trí.
Hắn đánh giá Phương Ninh Trí, đảo mắt qua băng gạc trên đầu anh, vết thương ấy hình như cũng không có nặng đến vậy.
Biên Việt nghĩ như thế, đến khi tỉnh táo lại tay đã mở đùi Phương Ninh Trí ra, thứ cươ.ng cứng đến phát đau kia đã thăm dò cọ vào giữa h,ai chân đối phương.
Đúng là không bằng cả cầm thú.
Giới hạn của Biên Việt đã bị Phương Ninh Trí ném đi rồi. Hắn vội vã cởi quần, có vẻ khó lòng dằn nổi. Phương Ninh Trí cũng vậy, cặp đùi trắng tinh quấn chặt lấy eo Biên Việt, miệng kêu “Vào đi”. Đến khi bị c,ắm vào thật anh lại nói không ra tiếng nữa.
Chờ vài giây sau Biên Việt mới chuyển động. Cổ họng Phương Ninh Trí lại rê.n rỉ nhưng âm rung mềm mại, cao vút, mỏng manh cầu xin chậm lại.
Biên Việt vừa giã vừa hôn đối phương, bờ môi ấm áp cọ qua khóe miệng, dừng trên cằm rồi lại đặt những nụ hôn nhẹ nhàng trên yết hầu nhỏ đến nhìn không rõ kia.
Đã trưởng thành thật rồi, khác hẳn với những dấu hôn chói mắt thời thiếu niên, khoe khoang với mọi người rằng đối phương thuộc về mình.
Hắn hôn rất khẽ, sợ để lại dấu vết, ảnh hưởng đến công việc của Phương Ninh Trí.
Phương Ninh Trí chẳng cảm nhận được sự thay đổi ấy. Cơ thể bị kiểm soát, được đòi hỏi khiến anh cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.
Anh gọi tên Biên Việt, hết lần này đến lần khác.
Hắn ôm lấy anh, dư.ơng vật cắm thẳng đến gốc, vào tận nơi sâu nhất, niêm mạc nóng cháy mềm mại bao vây lấy hắn. Hai người quấn quýt bên nhau, tần suất tim đập cũng đồng bộ. Ở thời khắc cuối cùng, hắn nghe Phương Ninh Trí nói: “Bắn vào đi anh, bắn vào bên trong.”
Ở trước dụ.c vọng mãnh liệt, hình như người cũng sẽ biến thành như dã thú.
Biên Việt không tự hỏi nổi nữa, bóp eo Phương Ninh Trí, thúc vào, bắn ti.nh vào bên trong. Phương Ninh Trí kêu lên, ngồi thụp xuống, hai chân rã rời tách ra hai bên. Cơ thể anh run rẩy, kh.oái cảm như cây búa gõ lên cột sống, lên gáy, lên toàn bộ xương khớp.
Ngay khi anh nghĩ đã kết thúc rồi, dươ.ng vật bán cương kia lại nhẹ nhàng ma sát.
Phương Ninh Trí trợn mắt, Biên Việt cong môi, mặt dày nói: “Cầm thú toàn như thế đấy em ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.