Mưa Ở Phía Tây
Đánh giá: 8.6/10 từ 10 lượt
Truyện Mưa Ở Phía Tây là một món ăn tinh thần nhẹ nhàng hay là một thức tráng miệng không quá đậm mà lại chẳng hề nhạt, cứ thế đi vào trong tâm tưởng bạn đọc. Truyện như một lời thổ lộ đáng yêu mà cũng là trang tâm sự đầy vương vấn, tình yêu, duyên nợ, cuộc sống, vòng tròn này làm người ta cứ xoay vần giữa chốn nhân sinh. Vốn dĩ có một thứ tình cảm mang tên là tình yêu, nhưng cũng có một thứ song hành với nó mang tên là chia lìa, truyện tình cảm này đi đến hồi kết ra sao thì còn vương vào chính nó.
Đã gọi tên là yêu thương thì không thể nguệch ngoạc viết nên bằng nét chữ chẳng hoài vương tâm tưởng, gọi tên là yêu thương để ta cùng nhịp đập hơi thở từng ngày, yêu thương không mới lạ cũng chẳng xa vời mà đôi khi lại không hề gần gũi. Gọi tên là yêu thương để ta nối bước quay về, để trải lòng và đem mình hòa quyện vào cuộc sống.
Cuộc hôn nhân vốn tỉnh tỉnh mê mê rốt cuộc đã có gì thay đổi? Tùy tiện mà vẽ ra những nét nguệch ngoạc trong vô thức hay là phải kiên trì nắn nót từng nét vẹn nguyên, nỗ lực níu giữ sợi dây đã hàn gắn hai mảnh ghép trái tim, cố gắng gìn giữ yêu thương sợ phai nhạt.
Một mình chạy đến huyện ngoại thành làm giáo viên ngữ văn trung học, mãi cho đến trước khi đi xem mặt này cô chẳng hề hẹn hò với ai. Với sự sắp xếp của người nhà cũng đều một mực từ chối. Mắt thấy bạn bè cùng trang lứa đều đã thành gia thất, Trữ Băng là mẹ đương nhiên rất sốt ruột. Vừa vặn trước đó vài ngày, bà có chút bệnh tim phải nhập viện mấy ngày, Hân Nhiên trở về thăm bà, bà dùng nước mắt nước mũi mà uy hiếp mới khiến cô chịu đi coi mắt.
Kỳ thật, đúng là cô cảm thấy Đỗ Trường Luân không tệ, bất luận là bề ngoài hay tu dưỡng, nội hàm. Nhân viên công vụ đúng là có hơi nghèo một chút nhưng công việc này cũng có điểm tốt, đó là rất yên ổn, cũng đáng tin. Hơn nữa Hân Nhiên vốn không phải là loại người chỉ để ý đến tiền.
Quý Hân Nhiên thấy cha không xem trọng Đỗ Trường Luân thì lại cảm thấy bình thường trở lại. Mấy năm nay dường như đã hình thành một thói quen, chỉ cần Quý Kiến Đông phản đối thì cô sẽ dùng trăm phương ngàn kế mà làm. Nếu Quý Kiến Đông vô cùng vừa lòng với Đỗ Trường Luân thì chắc cô và Đỗ Trường Luân cũng sẽ chẳng thể lâu dài. Ngược lại như vậy lại làm cho cô và Đỗ Trường Luân cùng đi đến hôm nay.
Đọc truyện để nhận ra vị tình yêu không đậm, không nhạt lại luôn đong đầy, đọc để có chút lắng lòng theo tiếng đập đều đều của trái tim, và mạch thở trầm ổn của thân thể. Đọc và chiêm nghiệm truyện tình đầy thi vị này.
Đã gọi tên là yêu thương thì không thể nguệch ngoạc viết nên bằng nét chữ chẳng hoài vương tâm tưởng, gọi tên là yêu thương để ta cùng nhịp đập hơi thở từng ngày, yêu thương không mới lạ cũng chẳng xa vời mà đôi khi lại không hề gần gũi. Gọi tên là yêu thương để ta nối bước quay về, để trải lòng và đem mình hòa quyện vào cuộc sống.
Cuộc hôn nhân vốn tỉnh tỉnh mê mê rốt cuộc đã có gì thay đổi? Tùy tiện mà vẽ ra những nét nguệch ngoạc trong vô thức hay là phải kiên trì nắn nót từng nét vẹn nguyên, nỗ lực níu giữ sợi dây đã hàn gắn hai mảnh ghép trái tim, cố gắng gìn giữ yêu thương sợ phai nhạt.
Một mình chạy đến huyện ngoại thành làm giáo viên ngữ văn trung học, mãi cho đến trước khi đi xem mặt này cô chẳng hề hẹn hò với ai. Với sự sắp xếp của người nhà cũng đều một mực từ chối. Mắt thấy bạn bè cùng trang lứa đều đã thành gia thất, Trữ Băng là mẹ đương nhiên rất sốt ruột. Vừa vặn trước đó vài ngày, bà có chút bệnh tim phải nhập viện mấy ngày, Hân Nhiên trở về thăm bà, bà dùng nước mắt nước mũi mà uy hiếp mới khiến cô chịu đi coi mắt.
Kỳ thật, đúng là cô cảm thấy Đỗ Trường Luân không tệ, bất luận là bề ngoài hay tu dưỡng, nội hàm. Nhân viên công vụ đúng là có hơi nghèo một chút nhưng công việc này cũng có điểm tốt, đó là rất yên ổn, cũng đáng tin. Hơn nữa Hân Nhiên vốn không phải là loại người chỉ để ý đến tiền.
Quý Hân Nhiên thấy cha không xem trọng Đỗ Trường Luân thì lại cảm thấy bình thường trở lại. Mấy năm nay dường như đã hình thành một thói quen, chỉ cần Quý Kiến Đông phản đối thì cô sẽ dùng trăm phương ngàn kế mà làm. Nếu Quý Kiến Đông vô cùng vừa lòng với Đỗ Trường Luân thì chắc cô và Đỗ Trường Luân cũng sẽ chẳng thể lâu dài. Ngược lại như vậy lại làm cho cô và Đỗ Trường Luân cùng đi đến hôm nay.
Đọc truyện để nhận ra vị tình yêu không đậm, không nhạt lại luôn đong đầy, đọc để có chút lắng lòng theo tiếng đập đều đều của trái tim, và mạch thở trầm ổn của thân thể. Đọc và chiêm nghiệm truyện tình đầy thi vị này.