Chương 3
Blueky
10/06/2022
Khâu Y Dã không quá lo lắng sẽ bị Tôn Gia và Hạ Khôn tìm tới tính sổ. Cậu chỉ là một nhân vật tép riu, thấp cổ bé họng, chẳng gây ra ảnh hưởng gì tới bọn họ cả.
Khâu Y Dã đã quên chuyện này lâu rồi, cho đến một tháng sau bấm máy bộ phim《Thương Hải Thiên Lan》.
《Thương Hải Thiên Lan》là bộ phim truyền hình chất lượng nhất của Khâu Y Dã trong danh sách đóng phim cho đến hiện tại. Vai diễn của cậu là nam ba, là đệ tử mà trưởng môn phái Thương Hải tự hào nhất, là tam sư huynh của nam chính, góp phần công lao không thể phai mờ vào việc nam chính hắc hóa. Diễn viên đóng vai nam chính là một tiểu thịt tươi đang hot nhất hiện nay. Khâu Y Dã lớn hơn tiểu thịt tươi chín tuổi, Weibo của tiểu thịt tươi nhiều hơn cậu 1500 vạn fan.
Tiểu thịt tươi Trịnh Nhạc là một thiếu niên vừa đáng yêu vừa đẹp trai, gặp người người cười, thông minh hoạt bát, nhân duyên cực kỳ tốt. Sau khi quay xong《Thương Hải Thiên Lan》, Trịnh Nhạc tạm thời nghỉ ngơi để dồn sức chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật và đại học, mục tiêu là trường cũ của Khâu Y Dã – Học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Thân phận học bá của Khâu Y Dã được Tạ Nghiêu không tốn công sức tuyên truyền mà vẫn rất nổi, nhiều người đều biết đến. Trịnh Nhạc kiên trì lén lút gọi Khâu Y Dã là đàn anh, nói là muốn theo chân học bá để cầu chút may mắn từ vị đồng môn.
Khâu Y Dã vừa đến phim trường, Trịnh Nhạc đã hóa trang xong, khoác áo lông lại gần hỏi: “Đàn anh, hôm nay anh có mấy cảnh quay vậy?”
Khâu Y Dã đưa cho cậu ta một cốc sữa đậu nành ngũ cốc nóng: “Ba cảnh, đều quay vào buổi chiều.”
“Cảm ơn đàn anh. Thế mà sáng sớm anh đã đến rồi à?!”
Mười hai rưỡi đêm qua Khâu Y Dã mới về tới khách sạn, tắm rửa đánh răng rồi ngủ được bốn tiếng rưỡi đã phải bật dậy, vẫn luôn cảm thấy mắt còn nhập nhèm. Khâu Y Dã ngáp một cái, nói: “Muốn xem thầy Kha diễn một chút.”
Trịnh Nhạc cũng ngáp theo cậu: “Em đang căng thẳng đây, sợ không phối diễn được với thầy Kha. Haiz, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, thầy Kha ra khỏi phòng hóa trang rồi, em đi tìm thầy khớp diễn đây, mình nói chuyện sau nha.”
Khâu Y Dã nói cố lên với cậu ta xong thì đi tìm thầy chỉ đạo võ thuật ở một nơi khác để làm quen trước với đai bảo hộ cho cảnh quay treo trên vách đá vào chiều nay. Cậu đang đi loanh quanh thì bắt gặp cảnh quay của thầy Kha và Trịnh Nhạc vừa lúc bắt đầu.
Kha Chính Nhạc là một diễn viên gạo cội, chỉ cần nhân viên trường quay hô diễn là có thể ngay lập tức nhập vai, từng biểu cảm nhỏ nhìn là biết do dày công tôi luyện mà thành. Trạng thái hôm nay của Trịnh Nhạc cũng khá tốt, quay hỏng hai lần, đến lần thứ ba thì qua. Đạo diễn vừa hô ‘Dừng’, Trịnh Nhạc lập tức chạy qua đỡ Kha Chính Nhạc còn đang nằm liệt trên mặt đất, liên tục nói cảm ơn.
Trong trường quay còn lạnh hơn cả bên ngoài, Khâu Y Dã sụt sịt mũi, thầm nghĩ, chẳng ai mà lại không thích một đứa trẻ như thế cả, nổi tiếng là đúng.
Đang quay cảnh thứ hai thì một nhóm người loạt xoạt bước vào trường quay, đạo diễn đang tính nổi điên thì trợ lý đã kịp ghé tai nói nhỏ: “Tôn Gia đến.”
Danh tiếng của đạo diễn cũng không phải dạng vừa, ông kìm nén tức giận để không đập loa ngay tại chỗ, cũng không như phó đạo diễn với giám chế đi tới nghênh đón.
Tôn Gia là một người đàn ông lịch thiệp hấp dẫn, ân cần hỏi han những người quan trọng, còn đối với người không quen thì luôn duy trì nụ cười, không để mắc sai lầm trong cử chỉ hành vi. Tôn Gia đã nhìn thấy đạo diễn từ xa, bèn đi tới chào hỏi, còn nói xin lỗi vì đã làm gián đoạn cảnh quay. Đạo diễn nể mặt y, tạm dừng quay rồi nói với y vài câu. Tôn Gia cực có mắt nhìn, không làm phiền quá lâu, nói là đến làm quen kịch bản, bất cứ lúc nào cũng có thể quay. Tổ đạo diễn cùng giám chế bàn bạc một lúc, quyết định chuyển hầu hết các cảnh quay chiều nay và ngày mai đều đổi thành cảnh quay của Tôn Gia.
Vai diễn của Tôn Gia là được thêm vào sau, trong danh sách diễn viên là vai khách mời đặc biệt để tạo mánh khóe quảng bá. Vai công tử Thiên Lan vốn dĩ chỉ cần lộ diện hai lần là được, nhưng vì đoàn phim đã mời được Tôn Gia, lịch trình của y lại phù hợp, trong tình huống đoàn phim cũng đã đủ kinh phí thì đất diễn càng nhiều càng tốt, thế là kịch bản được thay đổi suốt đêm.
Toàn bộ lịch quay buổi chiều của Khâu Y Dã đều bị trì hoãn, vốn chẳng có gì to tát, nhưng khi cậu nhận được kịch bản nóng hổi vừa mới được in xong thì liền đau đầu. Vậy mà cậu lại có ba cảnh quay chung với Tôn Gia, còn nhiều hơn một cảnh so với nam chính.
Tam sư huynh không phải là một vai diễn chính diện theo nghĩa tiêu chuẩn. Một trăm năm trước, hắn được công tử Thiên Lan đời trước cứu thoát khỏi trận hỗn chiến ma – quân rồi đưa đến phái Thương Hải, chính vì vậy mà tam sư huynh có một sự ngưỡng mộ vượt mức bình thường đối với Thiên Lan. Sau khi nam chính lấy được ấn tín của công tử Thiên Lan, hắn đương nhiên phải hỏi cho ra nhẽ. Nam chính không thể giải thích rõ ràng, tam sư huynh sinh lòng hoài nghi bèn một mình điều tra. Một sai lầm ngẫu nhiên khiến nam chính tẩu hỏa nhập ma, bị mấy kẻ xấu bắt gặp, bọn chúng liền bỏ đá xuống giếng hại nam chính chính thức nhập ma. Tam sư huynh cũng không quá thân thiết với nam chính, nhưng lại vô cùng hiểu cậu, lòng mang nghi hoặc xem xét cuốn sổ mà nam chính để lại, cuối cùng chính mình cũng nhập ma luôn.
Tôn Gia diễn tổng cộng sáu cảnh: Cứu tam sư huynh, hẹn ước cùng mẹ nam chính, cứu nam chính trong cuộc hỗn chiến Thương – Minh, gặp lại tam sư huynh sau khi xuất quan, đưa tam sư huynh cùng đi cứu nam chính, lấy thân tuẫn đạo. Tóm lại là một nhân vật vừa hào hùng vừa bi tráng, cảnh diễn không nhiều nhưng cũng đủ để tạo đề tài, cùng với tam sư huynh, mẹ của nam chính, cha của nam chính và nam chính đều có thể tạo chủ đề bàn luận.
Đúng như Khâu Y Dã nghĩ, Tôn Gia nhìn thấy cậu thì nháy mắt sắc mặt biến đổi, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường. Những thay đổi trên khuôn mặt của Tôn Gia rất nhỏ nên người bên cạnh không nhận ra. Khâu Y Dã lo lắng, dự cảm ba cảnh quay ngày mai có thể không dễ qua.
Cậu khiêm tốn bắt tay Tôn Gia, nói ngưỡng mộ anh Tôn đã lâu, lần này may mắn có thể cùng nhau đóng phim, nhất định phải học tập anh Tôn, mong anh Tôn chỉ giáo nhiều hơn. Tôn Gia duỗi tay, thân thiết vỗ vai Khâu Y Dã, mặt cười lòng không cười, nói: “Làm gì có! Đã nghe nói Tiểu Khâu là phái diễn xuất từ trước rồi. Hợp tác vui vẻ!”
Khâu Y Dã thầm đổ mồ hôi trong lòng, không biết đến tột cùng Tôn Gia nghĩ thế nào.
Cảnh đầu tiên của Tôn Gia là cứu tam sư huynh lúc nhỏ do một diễn viên nhí đóng. Diễn xuất của Tôn Gia không có vấn đề, diễn viên nhí thì không tìm được trạng thái, quay hỏng năm lần. Tôn Gia vô cùng lịch thiệp an ủi đứa bé, còn những nhân viên nữ của đoàn phim nhìn Tôn Gia với ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Buổi chiều Tôn Gia quay ba cảnh, hoàn toàn đã lấy lòng đoàn phim. Kỹ năng diễn xuất tốt, tính cách cũng tốt, tuy có chút kiêu ngạo, nhưng người ta là ảnh đế, chút kiêu ngạo này cũng không tính là gì, ngược lại càng tăng thêm sức hấp dẫn. Buổi tối, trợ lý của Tôn Gia còn đem đồ ăn khuya của nhà hàng Hoàng Ký đến, mọi người ăn xíu mại tôm tươi được chế biến tinh tế, mỗi người một miệng một câu tung hô ‘Nam thần’, Tôn Gia nở nụ cười vô cùng lịch thiệp.
Ngày thứ hai Khâu Y Dã dậy rất sớm, làm quen kịch bản thêm lần nữa rồi mới cùng Tiểu An đi đến phòng hóa trang.
Cảnh quay này tam sư huynh đã nhập ma, bên trong Khâu Y Dã mặc chiếc áo màu xanh khổng tước, bên ngoài khoác trường bào đen. Khóe mắt cậu được thợ trang điểm tô màu xanh khổng tước, trên người lập tức toát ra cảm giác yêu khí lạnh lẽo.
Tôn Gia vẫn một thân áo trắng, phiêu lãng như tiên nhân.
Trước khi chính thức bắt đầu quay, Khâu Y Dã và Tôn Gia khớp diễn một lần cho cảnh quay hôm nay. Tôn Gia như cười như không khen Khâu Y Dã nhớ lời thoại giỏi. Dù sao cũng là người được tôi luyện trên màn ảnh rộng mấy năm gần đây, khí thế thật sự bức ép người khác, Khâu Y Dã bị ánh mắt đó áp chế có chút thở không ra hơi.
Đạo diễn đi tới dặn dò đại khái vài câu, sau đó đi đến phía sau máy quay, nhân viên hiện trường hô ‘Diễn’.
Lãnh Nghênh Phong nằm trên ngọn núi hoang phủ đầy tuyết trắng, đôi mắt phiếm xanh, hàm răng cắn chặt, thân thể run rẩy. Hắn vì muốn nhanh chóng cứu lục sư thúc nên mắc sai lầm đi đường tắt để rồi nhập ma, nào biết một bước sai lại càng sai. Hắn càng muốn áp chế ma khí trong người thì lại càng bị phản phệ khủng khiếp. Hiện tại lục sư thúc đã an toàn, lại có người ngưỡng mộ trong lòng chiếu cố, hắn vốn có thể thành công thoát thân. Thế mà trong lúc bị ma khí phản phệ, hắn lại nhớ đến ngũ sư đệ Lam Minh Văn.
Lam Minh Văn nhất định cũng từng trải qua sự phản phệ thống khổ này, bọn họ đều không xuất thân ma đạo, căn cơ là ở phái Thương Hải, một khi vận dụng ma khí, căn cơ sẽ không ngừng chịu sự công kích giống như con sóng lớn đánh mạnh vào vách đá của ma khí. Hắn vận khí hai lần, khí tức đã hỗn loạn tổn hại, mà Lam Minh Văn năm lần bảy lượt vì một nhà Thiên Lan – Ảnh Thù mà tích tụ yêu khí, chỉ sợ khí tức đã bị tàn phá khủng khiếp từ lâu.
Hắn tự đày mình đến một nơi người ngoài khó tiếp cận, vốn dĩ muốn mượn sự lạnh lẽo của băng tuyết để áp chế ma khí được lúc nào hay lúc ấy, rồi mặc cho số phận định đoạt. Giờ phút này hắn lại nghĩ đến sư đệ không chỉ chịu tiếng xấu nhập ma, mà còn có khả năng chết trước khi xuất sư thì lại không cam lòng. Nếu như hắn chết rồi, không biết sẽ có ai đứng ra bênh vực Lam Minh Văn, trên đời này chắc hẳn sẽ không có người thứ hai giống như hắn hiểu rõ những gì Lam Minh Văn từng trải qua, hiểu được những nỗi khổ của Lam Minh Văn. Hắn không muốn hoàn toàn phá hủy căn cơ phái Thương Hải, không muốn triệt để nhập ma rồi mất đi lý trí, cũng không muốn cứ thế mà chết đi.
Lãnh Nghênh Phong cắn đầu lưỡi đến chảy máu mới khiến đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Hắn đột nhiên cảm thấy có linh khí dao động ở ngọn đồi phía xa. Hắn không biết người đến là địch hay là bạn nên không thể hành động hấp tấp. Trong tầm nhìn bị tuyết phủ mơ hồ có một bóng người trắng xóa từ đằng kia bước tới. Con ngươi của hắn cuối cùng cũng phản chiếu khuôn mặt mà hắn đã nhớ nhung suốt một trăm năm qua. Mặc dù tóc đã bạc trắng nhưng vẫn tuấn mỹ động lòng người tựa tiên giáng trần. Lãnh Nghênh Phong chấn động trong lòng, giọt lệ trào ra khóe mắt rồi hôn mê ngất đi. Thiên Lan dùng ngón tay lau đi giọt lệ ở khóe mắt hắn, gương mặt lộ vẻ xót thương. Đứa trẻ mà y vất vả cứu sống nay đã trưởng thành rồi.
“Dừng.”
Đạo diễn liên tục kiểm tra vài chiếc máy quay, hài lòng gật đầu nói: “Tôn Gia cảnh này qua, Khâu Y Dã quay lại cảnh này.”
Đạo diễn không nói rõ, phân đoạn tình cảm này của Khâu Y Dã vô cùng hoàn mỹ, chỉ là vạt áo của Tôn Gia che mất một góc của máy quay số ba, cảnh đã quay không thể dùng được, mà vị trí chiếc máy quay này lại đặc biệt quay cận mặt Khâu Y Dã.
Cậu liếc nhìn vị trí của máy quay số ba, sau đó nằm lại lên tấm phông xanh rồi cắn bịch máu giả.
Khâu Y Dã đã quên chuyện này lâu rồi, cho đến một tháng sau bấm máy bộ phim《Thương Hải Thiên Lan》.
《Thương Hải Thiên Lan》là bộ phim truyền hình chất lượng nhất của Khâu Y Dã trong danh sách đóng phim cho đến hiện tại. Vai diễn của cậu là nam ba, là đệ tử mà trưởng môn phái Thương Hải tự hào nhất, là tam sư huynh của nam chính, góp phần công lao không thể phai mờ vào việc nam chính hắc hóa. Diễn viên đóng vai nam chính là một tiểu thịt tươi đang hot nhất hiện nay. Khâu Y Dã lớn hơn tiểu thịt tươi chín tuổi, Weibo của tiểu thịt tươi nhiều hơn cậu 1500 vạn fan.
Tiểu thịt tươi Trịnh Nhạc là một thiếu niên vừa đáng yêu vừa đẹp trai, gặp người người cười, thông minh hoạt bát, nhân duyên cực kỳ tốt. Sau khi quay xong《Thương Hải Thiên Lan》, Trịnh Nhạc tạm thời nghỉ ngơi để dồn sức chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật và đại học, mục tiêu là trường cũ của Khâu Y Dã – Học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Thân phận học bá của Khâu Y Dã được Tạ Nghiêu không tốn công sức tuyên truyền mà vẫn rất nổi, nhiều người đều biết đến. Trịnh Nhạc kiên trì lén lút gọi Khâu Y Dã là đàn anh, nói là muốn theo chân học bá để cầu chút may mắn từ vị đồng môn.
Khâu Y Dã vừa đến phim trường, Trịnh Nhạc đã hóa trang xong, khoác áo lông lại gần hỏi: “Đàn anh, hôm nay anh có mấy cảnh quay vậy?”
Khâu Y Dã đưa cho cậu ta một cốc sữa đậu nành ngũ cốc nóng: “Ba cảnh, đều quay vào buổi chiều.”
“Cảm ơn đàn anh. Thế mà sáng sớm anh đã đến rồi à?!”
Mười hai rưỡi đêm qua Khâu Y Dã mới về tới khách sạn, tắm rửa đánh răng rồi ngủ được bốn tiếng rưỡi đã phải bật dậy, vẫn luôn cảm thấy mắt còn nhập nhèm. Khâu Y Dã ngáp một cái, nói: “Muốn xem thầy Kha diễn một chút.”
Trịnh Nhạc cũng ngáp theo cậu: “Em đang căng thẳng đây, sợ không phối diễn được với thầy Kha. Haiz, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, thầy Kha ra khỏi phòng hóa trang rồi, em đi tìm thầy khớp diễn đây, mình nói chuyện sau nha.”
Khâu Y Dã nói cố lên với cậu ta xong thì đi tìm thầy chỉ đạo võ thuật ở một nơi khác để làm quen trước với đai bảo hộ cho cảnh quay treo trên vách đá vào chiều nay. Cậu đang đi loanh quanh thì bắt gặp cảnh quay của thầy Kha và Trịnh Nhạc vừa lúc bắt đầu.
Kha Chính Nhạc là một diễn viên gạo cội, chỉ cần nhân viên trường quay hô diễn là có thể ngay lập tức nhập vai, từng biểu cảm nhỏ nhìn là biết do dày công tôi luyện mà thành. Trạng thái hôm nay của Trịnh Nhạc cũng khá tốt, quay hỏng hai lần, đến lần thứ ba thì qua. Đạo diễn vừa hô ‘Dừng’, Trịnh Nhạc lập tức chạy qua đỡ Kha Chính Nhạc còn đang nằm liệt trên mặt đất, liên tục nói cảm ơn.
Trong trường quay còn lạnh hơn cả bên ngoài, Khâu Y Dã sụt sịt mũi, thầm nghĩ, chẳng ai mà lại không thích một đứa trẻ như thế cả, nổi tiếng là đúng.
Đang quay cảnh thứ hai thì một nhóm người loạt xoạt bước vào trường quay, đạo diễn đang tính nổi điên thì trợ lý đã kịp ghé tai nói nhỏ: “Tôn Gia đến.”
Danh tiếng của đạo diễn cũng không phải dạng vừa, ông kìm nén tức giận để không đập loa ngay tại chỗ, cũng không như phó đạo diễn với giám chế đi tới nghênh đón.
Tôn Gia là một người đàn ông lịch thiệp hấp dẫn, ân cần hỏi han những người quan trọng, còn đối với người không quen thì luôn duy trì nụ cười, không để mắc sai lầm trong cử chỉ hành vi. Tôn Gia đã nhìn thấy đạo diễn từ xa, bèn đi tới chào hỏi, còn nói xin lỗi vì đã làm gián đoạn cảnh quay. Đạo diễn nể mặt y, tạm dừng quay rồi nói với y vài câu. Tôn Gia cực có mắt nhìn, không làm phiền quá lâu, nói là đến làm quen kịch bản, bất cứ lúc nào cũng có thể quay. Tổ đạo diễn cùng giám chế bàn bạc một lúc, quyết định chuyển hầu hết các cảnh quay chiều nay và ngày mai đều đổi thành cảnh quay của Tôn Gia.
Vai diễn của Tôn Gia là được thêm vào sau, trong danh sách diễn viên là vai khách mời đặc biệt để tạo mánh khóe quảng bá. Vai công tử Thiên Lan vốn dĩ chỉ cần lộ diện hai lần là được, nhưng vì đoàn phim đã mời được Tôn Gia, lịch trình của y lại phù hợp, trong tình huống đoàn phim cũng đã đủ kinh phí thì đất diễn càng nhiều càng tốt, thế là kịch bản được thay đổi suốt đêm.
Toàn bộ lịch quay buổi chiều của Khâu Y Dã đều bị trì hoãn, vốn chẳng có gì to tát, nhưng khi cậu nhận được kịch bản nóng hổi vừa mới được in xong thì liền đau đầu. Vậy mà cậu lại có ba cảnh quay chung với Tôn Gia, còn nhiều hơn một cảnh so với nam chính.
Tam sư huynh không phải là một vai diễn chính diện theo nghĩa tiêu chuẩn. Một trăm năm trước, hắn được công tử Thiên Lan đời trước cứu thoát khỏi trận hỗn chiến ma – quân rồi đưa đến phái Thương Hải, chính vì vậy mà tam sư huynh có một sự ngưỡng mộ vượt mức bình thường đối với Thiên Lan. Sau khi nam chính lấy được ấn tín của công tử Thiên Lan, hắn đương nhiên phải hỏi cho ra nhẽ. Nam chính không thể giải thích rõ ràng, tam sư huynh sinh lòng hoài nghi bèn một mình điều tra. Một sai lầm ngẫu nhiên khiến nam chính tẩu hỏa nhập ma, bị mấy kẻ xấu bắt gặp, bọn chúng liền bỏ đá xuống giếng hại nam chính chính thức nhập ma. Tam sư huynh cũng không quá thân thiết với nam chính, nhưng lại vô cùng hiểu cậu, lòng mang nghi hoặc xem xét cuốn sổ mà nam chính để lại, cuối cùng chính mình cũng nhập ma luôn.
Tôn Gia diễn tổng cộng sáu cảnh: Cứu tam sư huynh, hẹn ước cùng mẹ nam chính, cứu nam chính trong cuộc hỗn chiến Thương – Minh, gặp lại tam sư huynh sau khi xuất quan, đưa tam sư huynh cùng đi cứu nam chính, lấy thân tuẫn đạo. Tóm lại là một nhân vật vừa hào hùng vừa bi tráng, cảnh diễn không nhiều nhưng cũng đủ để tạo đề tài, cùng với tam sư huynh, mẹ của nam chính, cha của nam chính và nam chính đều có thể tạo chủ đề bàn luận.
Đúng như Khâu Y Dã nghĩ, Tôn Gia nhìn thấy cậu thì nháy mắt sắc mặt biến đổi, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường. Những thay đổi trên khuôn mặt của Tôn Gia rất nhỏ nên người bên cạnh không nhận ra. Khâu Y Dã lo lắng, dự cảm ba cảnh quay ngày mai có thể không dễ qua.
Cậu khiêm tốn bắt tay Tôn Gia, nói ngưỡng mộ anh Tôn đã lâu, lần này may mắn có thể cùng nhau đóng phim, nhất định phải học tập anh Tôn, mong anh Tôn chỉ giáo nhiều hơn. Tôn Gia duỗi tay, thân thiết vỗ vai Khâu Y Dã, mặt cười lòng không cười, nói: “Làm gì có! Đã nghe nói Tiểu Khâu là phái diễn xuất từ trước rồi. Hợp tác vui vẻ!”
Khâu Y Dã thầm đổ mồ hôi trong lòng, không biết đến tột cùng Tôn Gia nghĩ thế nào.
Cảnh đầu tiên của Tôn Gia là cứu tam sư huynh lúc nhỏ do một diễn viên nhí đóng. Diễn xuất của Tôn Gia không có vấn đề, diễn viên nhí thì không tìm được trạng thái, quay hỏng năm lần. Tôn Gia vô cùng lịch thiệp an ủi đứa bé, còn những nhân viên nữ của đoàn phim nhìn Tôn Gia với ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Buổi chiều Tôn Gia quay ba cảnh, hoàn toàn đã lấy lòng đoàn phim. Kỹ năng diễn xuất tốt, tính cách cũng tốt, tuy có chút kiêu ngạo, nhưng người ta là ảnh đế, chút kiêu ngạo này cũng không tính là gì, ngược lại càng tăng thêm sức hấp dẫn. Buổi tối, trợ lý của Tôn Gia còn đem đồ ăn khuya của nhà hàng Hoàng Ký đến, mọi người ăn xíu mại tôm tươi được chế biến tinh tế, mỗi người một miệng một câu tung hô ‘Nam thần’, Tôn Gia nở nụ cười vô cùng lịch thiệp.
Ngày thứ hai Khâu Y Dã dậy rất sớm, làm quen kịch bản thêm lần nữa rồi mới cùng Tiểu An đi đến phòng hóa trang.
Cảnh quay này tam sư huynh đã nhập ma, bên trong Khâu Y Dã mặc chiếc áo màu xanh khổng tước, bên ngoài khoác trường bào đen. Khóe mắt cậu được thợ trang điểm tô màu xanh khổng tước, trên người lập tức toát ra cảm giác yêu khí lạnh lẽo.
Tôn Gia vẫn một thân áo trắng, phiêu lãng như tiên nhân.
Trước khi chính thức bắt đầu quay, Khâu Y Dã và Tôn Gia khớp diễn một lần cho cảnh quay hôm nay. Tôn Gia như cười như không khen Khâu Y Dã nhớ lời thoại giỏi. Dù sao cũng là người được tôi luyện trên màn ảnh rộng mấy năm gần đây, khí thế thật sự bức ép người khác, Khâu Y Dã bị ánh mắt đó áp chế có chút thở không ra hơi.
Đạo diễn đi tới dặn dò đại khái vài câu, sau đó đi đến phía sau máy quay, nhân viên hiện trường hô ‘Diễn’.
Lãnh Nghênh Phong nằm trên ngọn núi hoang phủ đầy tuyết trắng, đôi mắt phiếm xanh, hàm răng cắn chặt, thân thể run rẩy. Hắn vì muốn nhanh chóng cứu lục sư thúc nên mắc sai lầm đi đường tắt để rồi nhập ma, nào biết một bước sai lại càng sai. Hắn càng muốn áp chế ma khí trong người thì lại càng bị phản phệ khủng khiếp. Hiện tại lục sư thúc đã an toàn, lại có người ngưỡng mộ trong lòng chiếu cố, hắn vốn có thể thành công thoát thân. Thế mà trong lúc bị ma khí phản phệ, hắn lại nhớ đến ngũ sư đệ Lam Minh Văn.
Lam Minh Văn nhất định cũng từng trải qua sự phản phệ thống khổ này, bọn họ đều không xuất thân ma đạo, căn cơ là ở phái Thương Hải, một khi vận dụng ma khí, căn cơ sẽ không ngừng chịu sự công kích giống như con sóng lớn đánh mạnh vào vách đá của ma khí. Hắn vận khí hai lần, khí tức đã hỗn loạn tổn hại, mà Lam Minh Văn năm lần bảy lượt vì một nhà Thiên Lan – Ảnh Thù mà tích tụ yêu khí, chỉ sợ khí tức đã bị tàn phá khủng khiếp từ lâu.
Hắn tự đày mình đến một nơi người ngoài khó tiếp cận, vốn dĩ muốn mượn sự lạnh lẽo của băng tuyết để áp chế ma khí được lúc nào hay lúc ấy, rồi mặc cho số phận định đoạt. Giờ phút này hắn lại nghĩ đến sư đệ không chỉ chịu tiếng xấu nhập ma, mà còn có khả năng chết trước khi xuất sư thì lại không cam lòng. Nếu như hắn chết rồi, không biết sẽ có ai đứng ra bênh vực Lam Minh Văn, trên đời này chắc hẳn sẽ không có người thứ hai giống như hắn hiểu rõ những gì Lam Minh Văn từng trải qua, hiểu được những nỗi khổ của Lam Minh Văn. Hắn không muốn hoàn toàn phá hủy căn cơ phái Thương Hải, không muốn triệt để nhập ma rồi mất đi lý trí, cũng không muốn cứ thế mà chết đi.
Lãnh Nghênh Phong cắn đầu lưỡi đến chảy máu mới khiến đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Hắn đột nhiên cảm thấy có linh khí dao động ở ngọn đồi phía xa. Hắn không biết người đến là địch hay là bạn nên không thể hành động hấp tấp. Trong tầm nhìn bị tuyết phủ mơ hồ có một bóng người trắng xóa từ đằng kia bước tới. Con ngươi của hắn cuối cùng cũng phản chiếu khuôn mặt mà hắn đã nhớ nhung suốt một trăm năm qua. Mặc dù tóc đã bạc trắng nhưng vẫn tuấn mỹ động lòng người tựa tiên giáng trần. Lãnh Nghênh Phong chấn động trong lòng, giọt lệ trào ra khóe mắt rồi hôn mê ngất đi. Thiên Lan dùng ngón tay lau đi giọt lệ ở khóe mắt hắn, gương mặt lộ vẻ xót thương. Đứa trẻ mà y vất vả cứu sống nay đã trưởng thành rồi.
“Dừng.”
Đạo diễn liên tục kiểm tra vài chiếc máy quay, hài lòng gật đầu nói: “Tôn Gia cảnh này qua, Khâu Y Dã quay lại cảnh này.”
Đạo diễn không nói rõ, phân đoạn tình cảm này của Khâu Y Dã vô cùng hoàn mỹ, chỉ là vạt áo của Tôn Gia che mất một góc của máy quay số ba, cảnh đã quay không thể dùng được, mà vị trí chiếc máy quay này lại đặc biệt quay cận mặt Khâu Y Dã.
Cậu liếc nhìn vị trí của máy quay số ba, sau đó nằm lại lên tấm phông xanh rồi cắn bịch máu giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.