Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 172: Bánh Bao Nhỏ Cáo Trạng!
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
Translator: Wave Literature
Bánh bao nhỏ xuất hiện trong nháy mắt, khiến choThịnh Dục giật nảy cả
mình.
Chẳng qua, sau khi bánh bao nhỏ mở miệng kêu "Chị", thì hắn lại thở
phào nhẹ nhõm.
Nói không chừng đây là đứa nhỏ thân thiết trong nhà của Lạc Thần Hi?
Nhìn thấy Lạc Thần Hi phải đi, thì hắn theo bản năng mà lên tiếng kêu
lên: "Cô gái dễ thương..."
Lạc Thần Hi quay đầu lại, có chút bất ngờ, "Thịnh tổng? Sao anh còn
chưa đi vậy? Anh đưa tôi đến nhà rồi, anh có thể yên tâm rời đi được rồi.
Ngày hôm nay cám ơn anh rất nhiều, còn có chuyện người mẫu biễu diễn
nữa, sau khi thi đấu xong, tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé."
Thịnh Dục nhìn cô một cái thật sâu, "Được rồi, vậy tôi sẽ chờ, cô đừng
quên đấy nhé."
Lạc Thần Hi cười đùa, "Đương nhiên sẽ không quên đâu!"
Dù nói xong, nhưng Thịnh Dục vẫn không rời đi vội.
Lạc Thần Hi phát hiện hắn liên tục nhìn chằm chằm vào bánh bao nhỏ,
ho khan một chút, rồi giải thích: "Đây là…là con gái của bạn tôi, rất
đáng yêu có phải không?"
"Phải đúng là rất đáng yêu." Thịnh Dục gật đầu.
Liếc nhìn cô, rồi nói: "... Còn rất giống cô nữa đấy."
Đây là cô bé không cùng huyết thống với cô sao, nhưng lại rất giống cô
đấy!
Nhưng, Lạc Thần Hi cũng không định nói gì thêm với Thịnh Dục nữa,
chỉ cười đùa, "Nếu như tôi mà có con gái đáng yêu như Đường Đường,
thì ngay cả nằm mơ cũng cười đến tỉnh luôn ấy chứ!"
Cô vừa dứt lời, bánh bao nhỏ bỗng nhiên ôm chặt lấy cổ của cô, lớn
tiếng nói: "Ba ba của em là bạn trai của chị ạ!"
"Cái gì?! Có thật không?"
Thịnh Dục ngẩn ra.
Lạc Thần Hi suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình làm nghẹn
chết, "Khụ khụ, Đường Đường à, không nên nói chuyện lung tung nha."
Bánh bao nhỏ nằm nhoài người trên bả vai của cô, đôi mắt to vụt sáng
lấp lánh, đánh giá Thịnh Dục, miệng nhỏ hơi mở ra, "Chị còn hẹn hò với
ba ba của em, muốn tạo thêm em trai em gái nữa đấy…"
"Khụ khụ khụ khụ!"
Lạc Thần Hi thực sự nghe không nỗi nữa, ôm chặt bánh bao nhỏ, lúng
túng nói: "Thịnh tổng à, bé còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh không
cần để ý. Chuyện kia…tôi về trước đây, anh đi đường cẩn thận nhé."
Nói xong, ôm bánh bao nhỏ chạy trốn mất dạng.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, thì sắc mặt của Thịnh Dục chậm rãi chìm
xuống.
Đứng im tại cổng của khu biệt thự thật lâu, rồi mới bước lên xe.
...
Về đến nhà, thì Lạc Thần Hi muốn giáo dục bánh bao nhỏ một chút.
Ở trước mặt người ngoài, thì làm sao có thể ăn nói lung tung như vậy
được chứ!
Cô cùng Mục Diệc Thần không phải quan hệ bạn trai bạn gái đâu mà.
Nếu để cho Mục Diệc Thần nghe được, có khi còn nghĩ có muốn quấn
lấy hắn, cố ý bảo bánh bao nhỏ phải nói như vậy, mà không biết cô bị
oan uổng.
Nhưng mà, mặc kệ cô nói cái gì, thì bánh bao nhỏ đều có vẻ mặt vô cùng
mê mang, không hiểu tẹo nào.
Lạc Thần Hi ảo não gõ đầu, "Ai, rốt cuộc em có ý gì vậy chứ? Em không
hiểu gì, nhất định là do nghe Mục Vi Vi nói cái gì rồi phải không hả, dù
không hiểu, cũng sẽ tiện miệng mà nói ra."
Bánh bao nhỏ đã bắt đầu ngồi không vững, ngáp ngắn ngáp dài, "Chị ơi,
Đường Đường buồn ngủ quá ạ."
"Được rồi, chúng ta ngủ thôi!"
Lạc Thần Hi bất đắc dĩ, dụ dỗ bánh bao nhỏ ngủ say.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Lạc Thần Hi tỉnh ngủ, thì không hề nhìn thấy
bánh bao nhỏ cuộn tròn ngủ say trong lòng mình đâu nữa.
Cô khoác thêm một lớp áo nữa để đi xuống lầu.
Đứng ở trên thang lầu, đã nghe thấy thanh âm của bánh bao nhỏ.
"Ba ba, lúc nào ba mới về ạ? Đường Đường rất nhớ ba ba nha!"
Bước chân của Lạc Thần Hi dừng lại, cô nở nụ cười.
Ngày đó Mục Diệc Thần cướp đi cá sốt chua ngọt của bánh bao nhỏ,
khiến cho bé còn tức giận nói chán ghét ba ba mình, nhưng kết quả khi
Mục Diệc Thần đi công tác mấy ngày, thì bé con nhỏ nhắn này đã nhớ
đến hắn, còn gọi điện thoại cho hắn nữa.
Cũng không biết Mục Diệc Thần làm những gì ở nước ngoài trong các
ngày qua nhỉ?
Tại sao lâu như vậy rồi mà còn chưa trở về cơ chứ?
Hắn cho Lạc Thị cái hạng mục lớn như thế, cô còn chưa kịp nói lời cám
ơn nữa đấy!
Lạc Thần Hi vươn lỗ tai dài ra, muốn nghe trộm một chút, xem coi ngày
nào thì Mục Diệc Thần mới về.
Không ngờ được, bánh bao nhỏ bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Ba ba! Con
muốn cáo trạng với ba ba ạ! Khi ba không ở nhà, chị không ngoan một
chút nào, nửa đêm mới về nhà, còn ngồi xe của một chú rất đẹp trai nữa
ạ!"
------oOo------
Bánh bao nhỏ xuất hiện trong nháy mắt, khiến choThịnh Dục giật nảy cả
mình.
Chẳng qua, sau khi bánh bao nhỏ mở miệng kêu "Chị", thì hắn lại thở
phào nhẹ nhõm.
Nói không chừng đây là đứa nhỏ thân thiết trong nhà của Lạc Thần Hi?
Nhìn thấy Lạc Thần Hi phải đi, thì hắn theo bản năng mà lên tiếng kêu
lên: "Cô gái dễ thương..."
Lạc Thần Hi quay đầu lại, có chút bất ngờ, "Thịnh tổng? Sao anh còn
chưa đi vậy? Anh đưa tôi đến nhà rồi, anh có thể yên tâm rời đi được rồi.
Ngày hôm nay cám ơn anh rất nhiều, còn có chuyện người mẫu biễu diễn
nữa, sau khi thi đấu xong, tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé."
Thịnh Dục nhìn cô một cái thật sâu, "Được rồi, vậy tôi sẽ chờ, cô đừng
quên đấy nhé."
Lạc Thần Hi cười đùa, "Đương nhiên sẽ không quên đâu!"
Dù nói xong, nhưng Thịnh Dục vẫn không rời đi vội.
Lạc Thần Hi phát hiện hắn liên tục nhìn chằm chằm vào bánh bao nhỏ,
ho khan một chút, rồi giải thích: "Đây là…là con gái của bạn tôi, rất
đáng yêu có phải không?"
"Phải đúng là rất đáng yêu." Thịnh Dục gật đầu.
Liếc nhìn cô, rồi nói: "... Còn rất giống cô nữa đấy."
Đây là cô bé không cùng huyết thống với cô sao, nhưng lại rất giống cô
đấy!
Nhưng, Lạc Thần Hi cũng không định nói gì thêm với Thịnh Dục nữa,
chỉ cười đùa, "Nếu như tôi mà có con gái đáng yêu như Đường Đường,
thì ngay cả nằm mơ cũng cười đến tỉnh luôn ấy chứ!"
Cô vừa dứt lời, bánh bao nhỏ bỗng nhiên ôm chặt lấy cổ của cô, lớn
tiếng nói: "Ba ba của em là bạn trai của chị ạ!"
"Cái gì?! Có thật không?"
Thịnh Dục ngẩn ra.
Lạc Thần Hi suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình làm nghẹn
chết, "Khụ khụ, Đường Đường à, không nên nói chuyện lung tung nha."
Bánh bao nhỏ nằm nhoài người trên bả vai của cô, đôi mắt to vụt sáng
lấp lánh, đánh giá Thịnh Dục, miệng nhỏ hơi mở ra, "Chị còn hẹn hò với
ba ba của em, muốn tạo thêm em trai em gái nữa đấy…"
"Khụ khụ khụ khụ!"
Lạc Thần Hi thực sự nghe không nỗi nữa, ôm chặt bánh bao nhỏ, lúng
túng nói: "Thịnh tổng à, bé còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh không
cần để ý. Chuyện kia…tôi về trước đây, anh đi đường cẩn thận nhé."
Nói xong, ôm bánh bao nhỏ chạy trốn mất dạng.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, thì sắc mặt của Thịnh Dục chậm rãi chìm
xuống.
Đứng im tại cổng của khu biệt thự thật lâu, rồi mới bước lên xe.
...
Về đến nhà, thì Lạc Thần Hi muốn giáo dục bánh bao nhỏ một chút.
Ở trước mặt người ngoài, thì làm sao có thể ăn nói lung tung như vậy
được chứ!
Cô cùng Mục Diệc Thần không phải quan hệ bạn trai bạn gái đâu mà.
Nếu để cho Mục Diệc Thần nghe được, có khi còn nghĩ có muốn quấn
lấy hắn, cố ý bảo bánh bao nhỏ phải nói như vậy, mà không biết cô bị
oan uổng.
Nhưng mà, mặc kệ cô nói cái gì, thì bánh bao nhỏ đều có vẻ mặt vô cùng
mê mang, không hiểu tẹo nào.
Lạc Thần Hi ảo não gõ đầu, "Ai, rốt cuộc em có ý gì vậy chứ? Em không
hiểu gì, nhất định là do nghe Mục Vi Vi nói cái gì rồi phải không hả, dù
không hiểu, cũng sẽ tiện miệng mà nói ra."
Bánh bao nhỏ đã bắt đầu ngồi không vững, ngáp ngắn ngáp dài, "Chị ơi,
Đường Đường buồn ngủ quá ạ."
"Được rồi, chúng ta ngủ thôi!"
Lạc Thần Hi bất đắc dĩ, dụ dỗ bánh bao nhỏ ngủ say.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Lạc Thần Hi tỉnh ngủ, thì không hề nhìn thấy
bánh bao nhỏ cuộn tròn ngủ say trong lòng mình đâu nữa.
Cô khoác thêm một lớp áo nữa để đi xuống lầu.
Đứng ở trên thang lầu, đã nghe thấy thanh âm của bánh bao nhỏ.
"Ba ba, lúc nào ba mới về ạ? Đường Đường rất nhớ ba ba nha!"
Bước chân của Lạc Thần Hi dừng lại, cô nở nụ cười.
Ngày đó Mục Diệc Thần cướp đi cá sốt chua ngọt của bánh bao nhỏ,
khiến cho bé còn tức giận nói chán ghét ba ba mình, nhưng kết quả khi
Mục Diệc Thần đi công tác mấy ngày, thì bé con nhỏ nhắn này đã nhớ
đến hắn, còn gọi điện thoại cho hắn nữa.
Cũng không biết Mục Diệc Thần làm những gì ở nước ngoài trong các
ngày qua nhỉ?
Tại sao lâu như vậy rồi mà còn chưa trở về cơ chứ?
Hắn cho Lạc Thị cái hạng mục lớn như thế, cô còn chưa kịp nói lời cám
ơn nữa đấy!
Lạc Thần Hi vươn lỗ tai dài ra, muốn nghe trộm một chút, xem coi ngày
nào thì Mục Diệc Thần mới về.
Không ngờ được, bánh bao nhỏ bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Ba ba! Con
muốn cáo trạng với ba ba ạ! Khi ba không ở nhà, chị không ngoan một
chút nào, nửa đêm mới về nhà, còn ngồi xe của một chú rất đẹp trai nữa
ạ!"
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.