Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 215:
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
Editor: May
Mẹ cô nói không sai chút nào, ngày cô gả đến nhà họ Mục kia, đã cảm thấy chính mình khẳng định sống một ngày bằng một năm.
Nhưng bất tri bất giác, cô liền ngây người ở nhà họ Mục hai tháng.
Ngoại trừ ngẫu nhiên bị tính tình âm tình bất định của Mục Diệc Thần chọc tức, phần lớn thời gian, cô đều cảm thấy thực vui vẻ.
Đặc biệt là lúc ở cùng Đường Đường, cô thậm chí thường xuyên quên bé không phải con ruột của mình, luôn có loại ảo giác “Đáng yêu như vậy, không hổ là con gái của cô” .
Lục Văn Quân nói xong, che ngực, giận trừng mắt nhìn cô.
Lạc Thần Hi vội vàng nói: “Mẹ, con thật sự không lừa người! Mục Diệc Thần thật sự đối với con rất tốt! Nếu người không tin, vậy……”
“Vậy như thế nào?”
“Vậy con kêu anh ấy tới đón con! Người tự mình nhìn xem, sẽ biết!”
Lạc Thần Hi nóng lòng làm Lục Văn Quân tin tưởng, lập tức buột miệng thốt ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
Nhưng Lục Văn Quân đã nghe lọt được lời này, lập tức nói: “Được thôi, vậy hiện tại con liền gọi cậu ta tới đi!”
“Ách……” Lạc Thần Hi lập tức liền mắc kẹt.
“Làm sao vậy? Con lại không bằng lòng? Mẹ liền biết, lời nói vừa rồi của con đều là gạt ta……”
“Không không không, mẹ, con đương nhiên không phải lừa gạt người!” Lạc Thần Hi liều mạng lắc đầu, “Nhưng mà…… nhưng mà, Mục đại thiếu hoàn toàn không biết con là giả Lạc Thần Tâm, nếu anh ấy nhìn thấy người, không phải…… Không phải sẽ lộ sao?”
Linh quang vừa hiện, cô nghĩ tới lý do tuyệt hảo này, muốn qua loa lấy lệ qua đi.
Nhưng mà Lục Văn Quân còn có thể không biết chủ ý cô đánh sao?
Lập tức hừ lạnh một tiếng, “Không có việc gì, ta lại không cần cậu ta tự mình lên lầu gặp ta. Con liền nói tới thăm bạn, kêu cậu ta mang theo con gái đến dưới lầu đón con! Ta chỉ cần ở trên lầu nhìn thấy người tới, cũng dễ làm thôi. Khẳng định sẽ không lộ.”
Sắc mặt Lạc Thần Hi cứng đờ.
Điểm kỹ xảo hạng hai này của cô, quả nhiên không thể gạt được đôi mắt của mẹ.
“Như thế nào? Như vậy cũng không được? Xem ra, con quả nhiên đều là gạt ta. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau đi làm thủ tục xuất viện, hôm nay chúng ta liền về nhà, con không được lại đi nhà họ Mục nữa!” Lục Văn Quân xụ mặt, chống mép giường, liền muốn đứng lên.
Lạc Thần Hi chạy nhanh tới, đè chặt bà lại.
“Mẹ, người…… Người đừng nóng vội như vậy, nghe con nói xong đã. Cái kia…… Cái kia……”
Tròng mắt Lạc Thần Hi xoay chuyển, liều mạng suy nghĩ.
Nghẹn nửa ngày, cũng nghĩ không ra cái cớ tốt hơn, chỉ có thể nói: “Con là thấy gần đây Mục đại thiếu công việc bận rộn, không muốn quấy rầy anh ấy. Nhưng nếu con tìm anh ấy, anh ấy vẫn là sẽ đến…… Như vậy đi, con gọi điện thoại cho anh ấy hỏi một chút……”
Cô khuyên can mãi, mới trấn an được Lục Văn Quân.
“Vậy con đi ra ngoài gọi điện……”
“Không cho phép ra ngoài, liền gọi ở chỗ này!”
Lạc Thần Hi chỉ có thể ở ngay trước mặt Lục Văn Quân, tìm được số di động của Mục Diệc Thần, liền gọi qua cho anh.
Âm thành quay số điện thoại vang lên, đôi tay Lạc Thần Hi nắm di động, âm thầm cầu nguyện: “Thiên linh linh, địa linh linh, Bồ Tát phù hộ, Mục đại thiếu, anh nhất định phải nghe điện thoại!”
Nếu đổi là ngày thường, cô còn không có quá khẩn trương.
Nhưng ngày hôm qua cô vừa mới nháo đến không quá vui sướng với Mục đại thiếu.
Hai người còn phân phòng ngủ.
Mẹ cô nói không sai chút nào, ngày cô gả đến nhà họ Mục kia, đã cảm thấy chính mình khẳng định sống một ngày bằng một năm.
Nhưng bất tri bất giác, cô liền ngây người ở nhà họ Mục hai tháng.
Ngoại trừ ngẫu nhiên bị tính tình âm tình bất định của Mục Diệc Thần chọc tức, phần lớn thời gian, cô đều cảm thấy thực vui vẻ.
Đặc biệt là lúc ở cùng Đường Đường, cô thậm chí thường xuyên quên bé không phải con ruột của mình, luôn có loại ảo giác “Đáng yêu như vậy, không hổ là con gái của cô” .
Lục Văn Quân nói xong, che ngực, giận trừng mắt nhìn cô.
Lạc Thần Hi vội vàng nói: “Mẹ, con thật sự không lừa người! Mục Diệc Thần thật sự đối với con rất tốt! Nếu người không tin, vậy……”
“Vậy như thế nào?”
“Vậy con kêu anh ấy tới đón con! Người tự mình nhìn xem, sẽ biết!”
Lạc Thần Hi nóng lòng làm Lục Văn Quân tin tưởng, lập tức buột miệng thốt ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
Nhưng Lục Văn Quân đã nghe lọt được lời này, lập tức nói: “Được thôi, vậy hiện tại con liền gọi cậu ta tới đi!”
“Ách……” Lạc Thần Hi lập tức liền mắc kẹt.
“Làm sao vậy? Con lại không bằng lòng? Mẹ liền biết, lời nói vừa rồi của con đều là gạt ta……”
“Không không không, mẹ, con đương nhiên không phải lừa gạt người!” Lạc Thần Hi liều mạng lắc đầu, “Nhưng mà…… nhưng mà, Mục đại thiếu hoàn toàn không biết con là giả Lạc Thần Tâm, nếu anh ấy nhìn thấy người, không phải…… Không phải sẽ lộ sao?”
Linh quang vừa hiện, cô nghĩ tới lý do tuyệt hảo này, muốn qua loa lấy lệ qua đi.
Nhưng mà Lục Văn Quân còn có thể không biết chủ ý cô đánh sao?
Lập tức hừ lạnh một tiếng, “Không có việc gì, ta lại không cần cậu ta tự mình lên lầu gặp ta. Con liền nói tới thăm bạn, kêu cậu ta mang theo con gái đến dưới lầu đón con! Ta chỉ cần ở trên lầu nhìn thấy người tới, cũng dễ làm thôi. Khẳng định sẽ không lộ.”
Sắc mặt Lạc Thần Hi cứng đờ.
Điểm kỹ xảo hạng hai này của cô, quả nhiên không thể gạt được đôi mắt của mẹ.
“Như thế nào? Như vậy cũng không được? Xem ra, con quả nhiên đều là gạt ta. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau đi làm thủ tục xuất viện, hôm nay chúng ta liền về nhà, con không được lại đi nhà họ Mục nữa!” Lục Văn Quân xụ mặt, chống mép giường, liền muốn đứng lên.
Lạc Thần Hi chạy nhanh tới, đè chặt bà lại.
“Mẹ, người…… Người đừng nóng vội như vậy, nghe con nói xong đã. Cái kia…… Cái kia……”
Tròng mắt Lạc Thần Hi xoay chuyển, liều mạng suy nghĩ.
Nghẹn nửa ngày, cũng nghĩ không ra cái cớ tốt hơn, chỉ có thể nói: “Con là thấy gần đây Mục đại thiếu công việc bận rộn, không muốn quấy rầy anh ấy. Nhưng nếu con tìm anh ấy, anh ấy vẫn là sẽ đến…… Như vậy đi, con gọi điện thoại cho anh ấy hỏi một chút……”
Cô khuyên can mãi, mới trấn an được Lục Văn Quân.
“Vậy con đi ra ngoài gọi điện……”
“Không cho phép ra ngoài, liền gọi ở chỗ này!”
Lạc Thần Hi chỉ có thể ở ngay trước mặt Lục Văn Quân, tìm được số di động của Mục Diệc Thần, liền gọi qua cho anh.
Âm thành quay số điện thoại vang lên, đôi tay Lạc Thần Hi nắm di động, âm thầm cầu nguyện: “Thiên linh linh, địa linh linh, Bồ Tát phù hộ, Mục đại thiếu, anh nhất định phải nghe điện thoại!”
Nếu đổi là ngày thường, cô còn không có quá khẩn trương.
Nhưng ngày hôm qua cô vừa mới nháo đến không quá vui sướng với Mục đại thiếu.
Hai người còn phân phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.