Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 98: Cô Mới Là Nữ Chủ Nhân Của Căn Nhà Này
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
Ngực Mục Vi Vi bị nghẹn, tức giận đến mức không nói nên lời.
Sắc mặt của Bạch Tâm Hinh cũng cực kỳ khó coi.
Người phụ nữ này lại không hề sợ hãi!
So với tưởng tượng của cô ta, còn khó đối phó hơn nhiều.
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, không nói nữa, xoay người bước vào phòng
dành cho trẻ con.
Nhưng mà, như thế nào cô cũng không tưởng tượng ra được, người đàn
ông như Mục Diệc Thần, có thể vụng trộm cùng người phụ nữ trong thư
phòng như vậy...
Hơn nữa, mười lăm phút...
Nếu như Mục Diệc Thần thật sự nhanh như vậy thì đã tốt rồi!
Trong đêm tân hôn, cô sẽ không bị chơi đùa đến thảm hại như vậy.
Ngày thứ hai suýt chút nữa không dậy nổi trên giường.
Đến bây giờ chừng mấy ngày đã trôi qua, mà còn cảm thấy eo cùng chân
vẫn run rẩy.
"Chị?" Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, lên tiếng.
Lạc Thần Hi hoàn hồn, nhanh chóng ôm lấy bánh bao nhỏ, "Đường
Đường thật xinh đẹp. Được rồi, chúng ta đi ăn cơm tối thôi!"
Cô xuống lầu, đi tới nhà ăn.
Mọi người cũng đã ngồi yên vị.
Lạc Thần Hi đi tới trước bàn, dừng chân lại..
Mấy ngày nay, cô ở trên bàn cơm của Mục gia, đã có một cái chỗ ngồi cố
định, là chỗ ngồi bên cạnh của cô công chúa nhỏ.
Nhưng Bạch Tâm Hinh đến sớm, tất nhiên giành luôn chỗ ngồi của cô,
cùng với Mục Vi Vi đang một người ngồi trái một người ngồi phải, kẹp
Đường Đường ở giữa.
Đón nhận ánh mắt khiêu khích của Bạch Tâm Hinh, cô hơi nhíu mày.
Còn chưa kịp nói gì, thì âm thanh của Mục Diệc Thần vang lên, "Còn
đứng ngốc ở đó làm gì hả
Nhanh ngồi xuống đi! Đường Đường nhất định rất đói bụng rồi."
"A?"
Tầm mắt của Mục Diệc Thần nhìn xuống chỗ bên cạnh hắn.
Lạc Thần Hi hiểu ý, đặt mông ngồi xuống.
Sau đó, thoải mái cười nói với quản gia, ra lệnh "Phiền mang ghế của
tiểu thư chuyển sang bên này."
Cô mới nữ chủ nhân của căn nhà này, Bạch Tâm Hinh cho rằng chút
mưu kế bé nhỏ đó, có thể ảnh hưởng đến cô hay sao?
Bạch Tâm Hinh tức giận đến mức suýt chút nữa phun máu!
Cô ta muốn Lạc Thần Hi mất mặt, kết quả thì người ta không chỉ không
coi đó là chuyện gì to tát, mà còn mạnh mẽ lôi ra khí thế của nữ chủ
nhân.
Bánh bao nhỏ hoàn toàn không có ý thức vừa nãy có cái gì không đúng
cả.
Sau khi ngồi bên cạnh người chị mà bé thích nhất thì ngay lập tức vui vẻ
ăn uống.
Vừa ăn, vừa không quên gắp rau trong đĩa cho Lạc Thần Hi như bình
thường.
"Chị, ăn cái này!"
"Chị, ăn cái này nữa nè!"
Nhìn bánh bao nhỏ cực kỳ thân cận đối với Lạc Thần Hi, dáng vẻ đầy
quan tâm, Bạch Tâm Hinh phiền muộn đến mức không buồn ăn cơm.
Ăn cơm xong thì không ở lại mà rời đi.
Lạc Thần Hi cùng bánh bao nhỏ chơi game một lúc, dỗ dành bé đi ngủ,
rồi mới trở về phòng.
Cô mở Laptop ra, bắt đầu sửa chữa bản thiết kế thời trang của mình.
Ngày hôm nay, mua được nhiều loại vải như vậy, cô lại có linh cảm, cần
phải ghi chép lại mới được.
Lúc Lạc Thần Hi làm việc vô cùng chăm chú, hoàn toàn không có cảm
giác gì về thời gian.
"Muộn như vậy, còn vẽ bản thiết kế sao? Mục gia không thiếu vài đồng
tiền này, nhanh chóng tắm rửa rồi ngủ đi."
Mục Diệc Thần đi đến trước mặt cô, giơ tay cầm lấy cuốn sổ ghi chép
của cô.
Lúc này Lạc Thần Hi mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, đen mặt, "Anh...
Anh làm cái gì vậy hả? Tôi mới vẽ có một nửa thôi, dòng suy nghĩ cũng
bị anh cắt ngang mất rồi! Nhanh chóng tránh ra đi!"
Cô muốn mở notebook ra một lần nữa, nhưng, bàn tay lớn của Mục Diệc
Thần cầm chắc nó, không hề nhúc nhích.
"Đừng vẽ nữa, đi ngủ cho tôi."
"Không được, nhanh trả máy tính lại cho tôi!"
Lạc Thần Hi tức giận lườm hắn một cái, rồi tách các ngón tay của hắn ra.
Tách đến mấy lần, nhưng không thể tách ra được, trái lại còn bị Mục
Diệc Thần nắm chặt tay mình lại, còn bế cô lên.
Lạc Thần Hi đột nhiên không kịp trở tay, đầu cô đụng vào lồng ngực của
hắn.
Cái mũi nhỏ nhô lên do đập vào lồng ngực của hắn mà đỏ ửng lên.
Cô giơ một tay che mũi, "Anh... Anh làm gì vậy hả?"
Mục Diệc Thần nhìn mắt và mũi người phụ nữ nhỏ trong lòng mình đỏ
ngầu như con thỏ, ánh mắt tối lại, bàn tay lớn của hắn đang nắm chặt lấy
cổ tay của cô lại ôm lấy eo của cô, dần dần ôm chặt, cả cơ thể không tự
chủ được càng gần cô hơn.
Hơi thở nam tính quen thuộc đến sát bên, khiến miệng của Lạc Thần Hi
khô khốc, theo bản năng liếm môi.
Lúc này, cô bỗng nhiên nghe ngửi được một mùi hương thoang thoảng
trên người của Mục Diệc Thần…
Đó là mùi nước hoa trên người của Bạch Tâm Hinh!
Sắc mặt của Lạc Thần Hi thay đổi, không biết mượn lực ở đâu, mạnh mẽ
đẩy Mục Diệc Thần ra xa!
------oOo------
Sắc mặt của Bạch Tâm Hinh cũng cực kỳ khó coi.
Người phụ nữ này lại không hề sợ hãi!
So với tưởng tượng của cô ta, còn khó đối phó hơn nhiều.
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, không nói nữa, xoay người bước vào phòng
dành cho trẻ con.
Nhưng mà, như thế nào cô cũng không tưởng tượng ra được, người đàn
ông như Mục Diệc Thần, có thể vụng trộm cùng người phụ nữ trong thư
phòng như vậy...
Hơn nữa, mười lăm phút...
Nếu như Mục Diệc Thần thật sự nhanh như vậy thì đã tốt rồi!
Trong đêm tân hôn, cô sẽ không bị chơi đùa đến thảm hại như vậy.
Ngày thứ hai suýt chút nữa không dậy nổi trên giường.
Đến bây giờ chừng mấy ngày đã trôi qua, mà còn cảm thấy eo cùng chân
vẫn run rẩy.
"Chị?" Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, lên tiếng.
Lạc Thần Hi hoàn hồn, nhanh chóng ôm lấy bánh bao nhỏ, "Đường
Đường thật xinh đẹp. Được rồi, chúng ta đi ăn cơm tối thôi!"
Cô xuống lầu, đi tới nhà ăn.
Mọi người cũng đã ngồi yên vị.
Lạc Thần Hi đi tới trước bàn, dừng chân lại..
Mấy ngày nay, cô ở trên bàn cơm của Mục gia, đã có một cái chỗ ngồi cố
định, là chỗ ngồi bên cạnh của cô công chúa nhỏ.
Nhưng Bạch Tâm Hinh đến sớm, tất nhiên giành luôn chỗ ngồi của cô,
cùng với Mục Vi Vi đang một người ngồi trái một người ngồi phải, kẹp
Đường Đường ở giữa.
Đón nhận ánh mắt khiêu khích của Bạch Tâm Hinh, cô hơi nhíu mày.
Còn chưa kịp nói gì, thì âm thanh của Mục Diệc Thần vang lên, "Còn
đứng ngốc ở đó làm gì hả
Nhanh ngồi xuống đi! Đường Đường nhất định rất đói bụng rồi."
"A?"
Tầm mắt của Mục Diệc Thần nhìn xuống chỗ bên cạnh hắn.
Lạc Thần Hi hiểu ý, đặt mông ngồi xuống.
Sau đó, thoải mái cười nói với quản gia, ra lệnh "Phiền mang ghế của
tiểu thư chuyển sang bên này."
Cô mới nữ chủ nhân của căn nhà này, Bạch Tâm Hinh cho rằng chút
mưu kế bé nhỏ đó, có thể ảnh hưởng đến cô hay sao?
Bạch Tâm Hinh tức giận đến mức suýt chút nữa phun máu!
Cô ta muốn Lạc Thần Hi mất mặt, kết quả thì người ta không chỉ không
coi đó là chuyện gì to tát, mà còn mạnh mẽ lôi ra khí thế của nữ chủ
nhân.
Bánh bao nhỏ hoàn toàn không có ý thức vừa nãy có cái gì không đúng
cả.
Sau khi ngồi bên cạnh người chị mà bé thích nhất thì ngay lập tức vui vẻ
ăn uống.
Vừa ăn, vừa không quên gắp rau trong đĩa cho Lạc Thần Hi như bình
thường.
"Chị, ăn cái này!"
"Chị, ăn cái này nữa nè!"
Nhìn bánh bao nhỏ cực kỳ thân cận đối với Lạc Thần Hi, dáng vẻ đầy
quan tâm, Bạch Tâm Hinh phiền muộn đến mức không buồn ăn cơm.
Ăn cơm xong thì không ở lại mà rời đi.
Lạc Thần Hi cùng bánh bao nhỏ chơi game một lúc, dỗ dành bé đi ngủ,
rồi mới trở về phòng.
Cô mở Laptop ra, bắt đầu sửa chữa bản thiết kế thời trang của mình.
Ngày hôm nay, mua được nhiều loại vải như vậy, cô lại có linh cảm, cần
phải ghi chép lại mới được.
Lúc Lạc Thần Hi làm việc vô cùng chăm chú, hoàn toàn không có cảm
giác gì về thời gian.
"Muộn như vậy, còn vẽ bản thiết kế sao? Mục gia không thiếu vài đồng
tiền này, nhanh chóng tắm rửa rồi ngủ đi."
Mục Diệc Thần đi đến trước mặt cô, giơ tay cầm lấy cuốn sổ ghi chép
của cô.
Lúc này Lạc Thần Hi mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, đen mặt, "Anh...
Anh làm cái gì vậy hả? Tôi mới vẽ có một nửa thôi, dòng suy nghĩ cũng
bị anh cắt ngang mất rồi! Nhanh chóng tránh ra đi!"
Cô muốn mở notebook ra một lần nữa, nhưng, bàn tay lớn của Mục Diệc
Thần cầm chắc nó, không hề nhúc nhích.
"Đừng vẽ nữa, đi ngủ cho tôi."
"Không được, nhanh trả máy tính lại cho tôi!"
Lạc Thần Hi tức giận lườm hắn một cái, rồi tách các ngón tay của hắn ra.
Tách đến mấy lần, nhưng không thể tách ra được, trái lại còn bị Mục
Diệc Thần nắm chặt tay mình lại, còn bế cô lên.
Lạc Thần Hi đột nhiên không kịp trở tay, đầu cô đụng vào lồng ngực của
hắn.
Cái mũi nhỏ nhô lên do đập vào lồng ngực của hắn mà đỏ ửng lên.
Cô giơ một tay che mũi, "Anh... Anh làm gì vậy hả?"
Mục Diệc Thần nhìn mắt và mũi người phụ nữ nhỏ trong lòng mình đỏ
ngầu như con thỏ, ánh mắt tối lại, bàn tay lớn của hắn đang nắm chặt lấy
cổ tay của cô lại ôm lấy eo của cô, dần dần ôm chặt, cả cơ thể không tự
chủ được càng gần cô hơn.
Hơi thở nam tính quen thuộc đến sát bên, khiến miệng của Lạc Thần Hi
khô khốc, theo bản năng liếm môi.
Lúc này, cô bỗng nhiên nghe ngửi được một mùi hương thoang thoảng
trên người của Mục Diệc Thần…
Đó là mùi nước hoa trên người của Bạch Tâm Hinh!
Sắc mặt của Lạc Thần Hi thay đổi, không biết mượn lực ở đâu, mạnh mẽ
đẩy Mục Diệc Thần ra xa!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.