Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 116: Con Cọp Thật Sự Muốn Ăn Sạch Thỏ Trắng Mà!
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
Mục Diệc Thần cúp điện thoại, trực tiếp tắt điện thoại di động của cô,
ném lên trên bàn.
"Rất tốt, bây giờ sẽ không có thêm người tới quấy rầy chúng ta nữa,
chúng ta tiếp tục!"
Lạc Thần Hi đối diện với con mắt đen kịt thâm trầm của hắn, căng thẳng
nói lắp.
"Tiếp... Tiếp tục cái gì chứ? Anh không nghe Đường Đường nói gì sao?
Bé nhớ tôi rồi…"
"Nhưng, Đường Đường cũng nói, vì em trai em gái, nó có thể ngủ một
mình được."
Cánh tay của Mục Diệc Thần siết chặt, khiến Lạc Thần Hi áp sát vào
người mình, cúi đầu, ghé sát bên tai cô nói nhỏ: "Hơn nữa, vừa nãy tôi
có nói rồi, ngày hôm nay nhất định phải dạy dỗ cô biết quy củ của Mục
gia! Món nợ này của chúng ta còn không muốn thanh toán hay sao!"
Thanh âm của nam nhân trầm thấp mà lại gợi cảm, nhưng Lạc Thần Hi
chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Xong xong xong rồi!
Con cọp thật sự muốn ăn sạch thỏ trắng mà!
Đường Đường đồ bé con không có lương tâm này, mỗi ngày đều nói yêu
chị nhất, nhưng lúc quan trọng chỉ cần dăm ba câu nói đã bị ba ba của bé
đuổi đi rồi!
Nhận ra Mục Diệc Thần lại áp sát vào lần nữa, Lạc Thần Hi bỗng nhiên
phản ứng lại, nhanh chóng giơ tay, che miệng của hắn lại.
"Anh anh anh... Không cho phép anh lại đến đây! Tôi... Tôi đã nhớ kỹ
rồi! Nhớ kỹ quy củ của Mục gia rồi mà!"
Mục Diệc Thần lấy tay của cô ra, híp mắt, "Vì thế, cô biết mình sai rồi
sao?"
Lạc Thần Hi gật đầu liên tục, thái độ vạn phần thành khẩn, "Vâng vâng
vâng, tôi sai rồi!"
Ngoài miệng cô đáp ứng, nhưng trong lòng thì bi phẫn không ngừng.
Ở phía dưới dâm uy của thế lực hắc ám như thế này, cô chỉ có thể thức
thời mà thôi.
Nếu không, chỉ sợ cô cũng không có cách nào cẩn thận mà đi ra khỏi câu
lạc bộ Secret này.
Mục Diệc Thần liếc nhìn cô, xì một tiếng khinh bỉ: "Tự mình nói xem,
sai chỗ nào hả?"
"Tôi sai..." Sai cái đầu anh á!
Người đàn ông này đã chiếm lợi còn ra vẻ ta đây, cô đã nhận sai rồi, còn
không tha thứ nữa chứ!
Lạc Thần Hi cắn môi, cúi đầu ủ rũ, khổ não vô cùng, nghĩ nát óc.
"Ừm... Tôi sai rồi, tôi không nên chạy đến chợi trong câu lạc bộ Secret,
cũng nên gọi mấy cái người kia..."
"Hóa ra, cô còn biết mình sai sao!"
Mục Diệc Thần thực sự tức đến muốn cười!
Đường đường là Mục đại thiếu, nam thần hàng đầu mà mọi người phụ
nữ toàn quốc mong muốn gả cho!
Vậy mà bà xã lại bất mãn chạy đến câu lạc bộ tìm trai bao.
Nói ra, thật sự có thể khiến người ta cười đến rụng răng.
Lạc Thần Hi nhận sai nhận được một nửa, nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại
thượng của Mục Diệc, nhất thời lại nhịn không được, nhỏ giọng lầu bầu
nói: "Tại sao chỉ có tôi nhận sai.chứ? Không phải anh cũng đến Secret
chơi hay sao?"
"Bởi vì mỗi lần tôi đến đều cùng bạn bè uống hai ba chén mà thôi, chưa
từng có chút gì liên quan đến phụ nữ, càng không cùng một người phụ
nữ cởi sạch ở trong cùng một phòng khách!" Mục Diệc Thần tức giận
gầm nhẹ.
Lạc Thần Hi kinh ngạc ngẩng đầu.
Rõ ràng Mục Diệc Thần làm cái gì đều không có quan hệ gì với cô, cũng
không biết tại sao, nghe nói như thế, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên
chút ngọt ngào.
Vừa nãy nhìn thấy hắn, thì suy nghĩ chua sót kia không ngừng quẩn
quanh trong lòng cô, nháy mắt bây giờ đã biến mất rồi.
Mục Diệc Thần nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô, mới ý thức được bản
thân vừa nãy nói cái gì, không khỏi rên một tiếng, khó chịu lên tiếng.
Tại sao hắn lại giải thích với người phụ nữ chỉ cưới để làm vật trang trí
này chứ?
Tâm tình của Lạc Thần Hi tốt hơn rất nhiều, cũng không giận dỗi, giơ
tay chọt chọt cánh tay của Mục Diệc Thần, "Vậy tôi cũng không có quan
hệ gì với những người đàn ông kia cả? Cái gì mà cởi sạch trong phòng
khách chứ? Sao mà nói khó nghe như vậy!"
"Chẳng lẽ không phải sự thực sao?"
"Ây... Cái này đúng là hiểu lầm! Tôi chỉ là... Chỉ là lúc thiết kế gặp khó
khăn, muốn tìm chút linh cảm mà thôi…"
Mục Diệc Thần không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, nhướng mày nhìn cô.
Lạc Thần Hi nhanh chóng giải thích: "Thật sự mà! Gần đây tôi tham dự
giải thi đấu Hoa Phong, không phải thiết kế trang phục cho nam sao?
Còn mười ngày nữa, nhưng tôi không có linh cảm nào cả, đã thử nghĩ
tìm mấy người mẫu rồi. Nhưng mà, người mẫu thành danh thì tôi mời
không nổi, người mẫu phổ thông thì không đủ đẹp, đúng lúc bạn thân
của tôi có thẻ khách quý của Secret, tôi đến xem coi có ai được hay
không…."
"Vừa nãy anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi chỉ để bọn họ bày ra khuôn mặt,
tìm cảm giác ở nhà mà thôi, tuyệt đối không có làm chuyện gì có lỗi với
anh cả!"
"Tôi xin thề!"
Cô giơ tay phải lên, duỗi bốn ngón tay hướng lên trên trời.
------oOo------
ném lên trên bàn.
"Rất tốt, bây giờ sẽ không có thêm người tới quấy rầy chúng ta nữa,
chúng ta tiếp tục!"
Lạc Thần Hi đối diện với con mắt đen kịt thâm trầm của hắn, căng thẳng
nói lắp.
"Tiếp... Tiếp tục cái gì chứ? Anh không nghe Đường Đường nói gì sao?
Bé nhớ tôi rồi…"
"Nhưng, Đường Đường cũng nói, vì em trai em gái, nó có thể ngủ một
mình được."
Cánh tay của Mục Diệc Thần siết chặt, khiến Lạc Thần Hi áp sát vào
người mình, cúi đầu, ghé sát bên tai cô nói nhỏ: "Hơn nữa, vừa nãy tôi
có nói rồi, ngày hôm nay nhất định phải dạy dỗ cô biết quy củ của Mục
gia! Món nợ này của chúng ta còn không muốn thanh toán hay sao!"
Thanh âm của nam nhân trầm thấp mà lại gợi cảm, nhưng Lạc Thần Hi
chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Xong xong xong rồi!
Con cọp thật sự muốn ăn sạch thỏ trắng mà!
Đường Đường đồ bé con không có lương tâm này, mỗi ngày đều nói yêu
chị nhất, nhưng lúc quan trọng chỉ cần dăm ba câu nói đã bị ba ba của bé
đuổi đi rồi!
Nhận ra Mục Diệc Thần lại áp sát vào lần nữa, Lạc Thần Hi bỗng nhiên
phản ứng lại, nhanh chóng giơ tay, che miệng của hắn lại.
"Anh anh anh... Không cho phép anh lại đến đây! Tôi... Tôi đã nhớ kỹ
rồi! Nhớ kỹ quy củ của Mục gia rồi mà!"
Mục Diệc Thần lấy tay của cô ra, híp mắt, "Vì thế, cô biết mình sai rồi
sao?"
Lạc Thần Hi gật đầu liên tục, thái độ vạn phần thành khẩn, "Vâng vâng
vâng, tôi sai rồi!"
Ngoài miệng cô đáp ứng, nhưng trong lòng thì bi phẫn không ngừng.
Ở phía dưới dâm uy của thế lực hắc ám như thế này, cô chỉ có thể thức
thời mà thôi.
Nếu không, chỉ sợ cô cũng không có cách nào cẩn thận mà đi ra khỏi câu
lạc bộ Secret này.
Mục Diệc Thần liếc nhìn cô, xì một tiếng khinh bỉ: "Tự mình nói xem,
sai chỗ nào hả?"
"Tôi sai..." Sai cái đầu anh á!
Người đàn ông này đã chiếm lợi còn ra vẻ ta đây, cô đã nhận sai rồi, còn
không tha thứ nữa chứ!
Lạc Thần Hi cắn môi, cúi đầu ủ rũ, khổ não vô cùng, nghĩ nát óc.
"Ừm... Tôi sai rồi, tôi không nên chạy đến chợi trong câu lạc bộ Secret,
cũng nên gọi mấy cái người kia..."
"Hóa ra, cô còn biết mình sai sao!"
Mục Diệc Thần thực sự tức đến muốn cười!
Đường đường là Mục đại thiếu, nam thần hàng đầu mà mọi người phụ
nữ toàn quốc mong muốn gả cho!
Vậy mà bà xã lại bất mãn chạy đến câu lạc bộ tìm trai bao.
Nói ra, thật sự có thể khiến người ta cười đến rụng răng.
Lạc Thần Hi nhận sai nhận được một nửa, nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại
thượng của Mục Diệc, nhất thời lại nhịn không được, nhỏ giọng lầu bầu
nói: "Tại sao chỉ có tôi nhận sai.chứ? Không phải anh cũng đến Secret
chơi hay sao?"
"Bởi vì mỗi lần tôi đến đều cùng bạn bè uống hai ba chén mà thôi, chưa
từng có chút gì liên quan đến phụ nữ, càng không cùng một người phụ
nữ cởi sạch ở trong cùng một phòng khách!" Mục Diệc Thần tức giận
gầm nhẹ.
Lạc Thần Hi kinh ngạc ngẩng đầu.
Rõ ràng Mục Diệc Thần làm cái gì đều không có quan hệ gì với cô, cũng
không biết tại sao, nghe nói như thế, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên
chút ngọt ngào.
Vừa nãy nhìn thấy hắn, thì suy nghĩ chua sót kia không ngừng quẩn
quanh trong lòng cô, nháy mắt bây giờ đã biến mất rồi.
Mục Diệc Thần nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô, mới ý thức được bản
thân vừa nãy nói cái gì, không khỏi rên một tiếng, khó chịu lên tiếng.
Tại sao hắn lại giải thích với người phụ nữ chỉ cưới để làm vật trang trí
này chứ?
Tâm tình của Lạc Thần Hi tốt hơn rất nhiều, cũng không giận dỗi, giơ
tay chọt chọt cánh tay của Mục Diệc Thần, "Vậy tôi cũng không có quan
hệ gì với những người đàn ông kia cả? Cái gì mà cởi sạch trong phòng
khách chứ? Sao mà nói khó nghe như vậy!"
"Chẳng lẽ không phải sự thực sao?"
"Ây... Cái này đúng là hiểu lầm! Tôi chỉ là... Chỉ là lúc thiết kế gặp khó
khăn, muốn tìm chút linh cảm mà thôi…"
Mục Diệc Thần không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, nhướng mày nhìn cô.
Lạc Thần Hi nhanh chóng giải thích: "Thật sự mà! Gần đây tôi tham dự
giải thi đấu Hoa Phong, không phải thiết kế trang phục cho nam sao?
Còn mười ngày nữa, nhưng tôi không có linh cảm nào cả, đã thử nghĩ
tìm mấy người mẫu rồi. Nhưng mà, người mẫu thành danh thì tôi mời
không nổi, người mẫu phổ thông thì không đủ đẹp, đúng lúc bạn thân
của tôi có thẻ khách quý của Secret, tôi đến xem coi có ai được hay
không…."
"Vừa nãy anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi chỉ để bọn họ bày ra khuôn mặt,
tìm cảm giác ở nhà mà thôi, tuyệt đối không có làm chuyện gì có lỗi với
anh cả!"
"Tôi xin thề!"
Cô giơ tay phải lên, duỗi bốn ngón tay hướng lên trên trời.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.