Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 131: Diễn Trò Thực Sự Rất Thông Thạo Nha
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
"Cái gì chứ?!"
Trong phòng triển lãm ngay lập tức rối loạn lên.
"Sân khấu số 1, không phải là sân khấu của Ngô Linh San hay sao?"
"Nghe nói lần này Ngô Linh San phối hợp trang sức, đều là châu báu
thuộc các nhãn hiệu lớn xa xỉ, mỗi một món đều là thật đấy, quý giá đến
mức hù chết người luôn!"
"Thần Tinh trộm sợi dây chuyền kim cương của Ngô tiểu thư sao?
Không thể nào đâu?"
"Không biết, nhưng chuyện như thế này, thì sao có thể nói chơi được
chứ?"
Thịnh Dục hoàn toàn không nghĩ đến chuyện, Tả Hiểu Tình lên án Lạc
Thần Hi trộm đồ.
Sửng sốt một chút, mới nhướn mày nói: "Cô nói Thần Tinh trộm sợi dây
chuyền kim cương kia, cô xác định không nhìn nhầm chứ?"
"Đúng đấy, cô xác định chứ? Tôi cũng không chú ý đã có người tới gần
sân khấu của tôi đâu." Ngô Linh San đúng lúc đi đến, vẻ mặt kinh ngạc.
Tả Hiểu Tình dậm chân khoa trương, "Ngô tiểu thư, cô... Ai, cô cũng quá
sơ ý rồi, không tin cô đi nhìn qua một chút, dây chuyền của cô đã mất rồi
đấy!"
Mặt của Ngô Linh San vẫn rất mơ hồ, đi vào sân khấu số 1.
Tất cả mọi người đều đi phía sau lưng cô ta.
Khi Ngô Linh San đến gần sân khấu, thì các con mắt đều nhìn chăm chú,
bộ dáng sợ hãi hết hồn, chạy đến sân khấu, dừng lại trước một bộ trang
phục.
"Ngô tiểu thư, rốt cuộc thì tình huống thế nào vậy? Có phải là thật hay
không làm mất đồ?" Công nhân viên chạy tới hỏi.
Sắc mặt của Ngô Linh San trắng bệch, "Đúng vậy, sợi dây chuyền kim
cương của tôi…dây chuyền thật sự bị mất rồi! Tại sao lại như vậy chứ?
Sao lại biến mất?"
Thịnh Dục vừa nghe, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, đi đến, "Cô xác định
bị người khác lấy đi, còn có thể mất ở đâu không hả?"
Ngô Linh San nói: "Dây chuyền của em treo trên cổ tay của bộ lễ phục
này mà, cũng lúc trình diễn ra hết. Nếu như có người đến trộm đi, thì
chắc chắn sẽ không bắt gặp được. Đúng rồi, chỗ em có bức ảnh!"
Cô ta nói, rồi lấy điện thoại di động ra, tìm bức ảnh biểu diễn cho mọi
người nhìn.
Đó là lúc cô ta một mình chụp bức ảnh có bộ trang phục này, chiếc dây
chuyền có nạm kim cương này dưới ánh đèn sáng trưng, đặc biệt chói
mắt.
"Đúng rồi, tôi nhớ ra, lúc giám khảo chấm điểm ở phía trước, thì tôi đã
chú ý ngay cái dây chuyện này, thực sự rất đẹp đấy!"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, đó là châu báu Bảo Sĩ loại mới nhất năm
nay đúng không vậy?"
"Châu báu Bảo Sĩ sao! Trị giá đến mấy chục vạn đấy?1"
Vẻ mặt của Ngô Linh San chán nản mà gật đầu, "Đúng là châu báo của
Bảo Sĩ, hơn nữa còn lại món đồ giới hạn toàn cầu nữa, toàn thế giới chỉ
có một cái mà thôi, lúc tôi mua nó, phải bỏ ra hơn bảy triệu đấy…"
Không ít người tại chỗ hít vào một ngụm khí lạnh.
Hơn bảy triệu đấy, đối với phần lớn người ở đây thì nó là cái con số trên
trời.
Ngô Linh San lại sử dụng châu báu quý giá đến như thế phô diễn, thật
không hổ danh xuất thân nhà giàu quyền thế mà!
Bây giờ, sợi dây chuyền này lại bị mất…
Tả Hiểu Tình lại lần nữa bước ra, chỉ vào Lạc Thần Hi, lớn tiếng nói:
"Thần Tinh, cô có nghe chưa hả?
Sợi dây chuyền kim cương mà cô trộm đi, đáng giá đến 7 triệu lựng đấy!
Lá gan của cô cũng lớn quá rồi đấy? Nhanh trả sợi dây chuyền lại cho
Ngô tiểu thư, nếu không, trộm món đồ đắt tiền như vậy, đủ để cô ngồi tù
rồi đấy! Nhanh lên, tôi là bạn học cũ của cô, chuyện này cũng vì tốt cho
cô mà thôi!"
Lạc Thần Hi vẫn khoanh hai tay trước ngực, đứng ở một bên, lẳng lặng
mà nhìn các cô biểu diễn.
Nghe nói như thế, rốt cục nhịn không được mà cười to.
"Tả Hiểu Tình, cô thật sự không ngại nói hết ra, vì muốn tốt cho tôi hay
sao? Tôi không hề có người bạn học cũ tùy ý vu oan giá họa cho tôi, giột
nước bẩn lên đầu bạn mình như thế đâu nhé!"
"Cô có ý gì hả? Bây giờ chứng cứ xác thực như vậy rồi, cô còn trả treo
hay sao hả?" Vẻ mặt của Tả Hiểu Tình cực lỳ căm phẫn.
Có không ít nhà thiết kế đều tin lời mà cô ta nói.
"Đến cùng tình huống thế nào chứ? Nếu như thật sự trộm nó, vậy thì
nhanh lên giao ra đi chứ."
"Đã bị người ta vạch trần như thế rồi, cũng không kết thúc hay sao hả?"
Tả Hiểu Tình nói: "Có nghe hay không hả? Ánh mắt của quần chúng là
sáng như tuyết đấy!"
"Bốp bốp bốp bốp!"
Lạc Thần Hi ra sức vỗ tay, như cười như không mà nói: "Tả Hiểu Tình,
quen biết cô nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, không ngờ
kỹ thuật diễn xuất của cô lại tốt đến như vậy, diễn trò thực sự rất thông
thạo luôn nha! Tôi thấy cô đừng làm thiết kế làm gì nữa, đổi nghề làm
diễn viên luôn đi. Oscar còn nợ cô một tượng vàng người tý hon đấy!"
------oOo------
Trong phòng triển lãm ngay lập tức rối loạn lên.
"Sân khấu số 1, không phải là sân khấu của Ngô Linh San hay sao?"
"Nghe nói lần này Ngô Linh San phối hợp trang sức, đều là châu báu
thuộc các nhãn hiệu lớn xa xỉ, mỗi một món đều là thật đấy, quý giá đến
mức hù chết người luôn!"
"Thần Tinh trộm sợi dây chuyền kim cương của Ngô tiểu thư sao?
Không thể nào đâu?"
"Không biết, nhưng chuyện như thế này, thì sao có thể nói chơi được
chứ?"
Thịnh Dục hoàn toàn không nghĩ đến chuyện, Tả Hiểu Tình lên án Lạc
Thần Hi trộm đồ.
Sửng sốt một chút, mới nhướn mày nói: "Cô nói Thần Tinh trộm sợi dây
chuyền kim cương kia, cô xác định không nhìn nhầm chứ?"
"Đúng đấy, cô xác định chứ? Tôi cũng không chú ý đã có người tới gần
sân khấu của tôi đâu." Ngô Linh San đúng lúc đi đến, vẻ mặt kinh ngạc.
Tả Hiểu Tình dậm chân khoa trương, "Ngô tiểu thư, cô... Ai, cô cũng quá
sơ ý rồi, không tin cô đi nhìn qua một chút, dây chuyền của cô đã mất rồi
đấy!"
Mặt của Ngô Linh San vẫn rất mơ hồ, đi vào sân khấu số 1.
Tất cả mọi người đều đi phía sau lưng cô ta.
Khi Ngô Linh San đến gần sân khấu, thì các con mắt đều nhìn chăm chú,
bộ dáng sợ hãi hết hồn, chạy đến sân khấu, dừng lại trước một bộ trang
phục.
"Ngô tiểu thư, rốt cuộc thì tình huống thế nào vậy? Có phải là thật hay
không làm mất đồ?" Công nhân viên chạy tới hỏi.
Sắc mặt của Ngô Linh San trắng bệch, "Đúng vậy, sợi dây chuyền kim
cương của tôi…dây chuyền thật sự bị mất rồi! Tại sao lại như vậy chứ?
Sao lại biến mất?"
Thịnh Dục vừa nghe, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, đi đến, "Cô xác định
bị người khác lấy đi, còn có thể mất ở đâu không hả?"
Ngô Linh San nói: "Dây chuyền của em treo trên cổ tay của bộ lễ phục
này mà, cũng lúc trình diễn ra hết. Nếu như có người đến trộm đi, thì
chắc chắn sẽ không bắt gặp được. Đúng rồi, chỗ em có bức ảnh!"
Cô ta nói, rồi lấy điện thoại di động ra, tìm bức ảnh biểu diễn cho mọi
người nhìn.
Đó là lúc cô ta một mình chụp bức ảnh có bộ trang phục này, chiếc dây
chuyền có nạm kim cương này dưới ánh đèn sáng trưng, đặc biệt chói
mắt.
"Đúng rồi, tôi nhớ ra, lúc giám khảo chấm điểm ở phía trước, thì tôi đã
chú ý ngay cái dây chuyện này, thực sự rất đẹp đấy!"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, đó là châu báu Bảo Sĩ loại mới nhất năm
nay đúng không vậy?"
"Châu báu Bảo Sĩ sao! Trị giá đến mấy chục vạn đấy?1"
Vẻ mặt của Ngô Linh San chán nản mà gật đầu, "Đúng là châu báo của
Bảo Sĩ, hơn nữa còn lại món đồ giới hạn toàn cầu nữa, toàn thế giới chỉ
có một cái mà thôi, lúc tôi mua nó, phải bỏ ra hơn bảy triệu đấy…"
Không ít người tại chỗ hít vào một ngụm khí lạnh.
Hơn bảy triệu đấy, đối với phần lớn người ở đây thì nó là cái con số trên
trời.
Ngô Linh San lại sử dụng châu báu quý giá đến như thế phô diễn, thật
không hổ danh xuất thân nhà giàu quyền thế mà!
Bây giờ, sợi dây chuyền này lại bị mất…
Tả Hiểu Tình lại lần nữa bước ra, chỉ vào Lạc Thần Hi, lớn tiếng nói:
"Thần Tinh, cô có nghe chưa hả?
Sợi dây chuyền kim cương mà cô trộm đi, đáng giá đến 7 triệu lựng đấy!
Lá gan của cô cũng lớn quá rồi đấy? Nhanh trả sợi dây chuyền lại cho
Ngô tiểu thư, nếu không, trộm món đồ đắt tiền như vậy, đủ để cô ngồi tù
rồi đấy! Nhanh lên, tôi là bạn học cũ của cô, chuyện này cũng vì tốt cho
cô mà thôi!"
Lạc Thần Hi vẫn khoanh hai tay trước ngực, đứng ở một bên, lẳng lặng
mà nhìn các cô biểu diễn.
Nghe nói như thế, rốt cục nhịn không được mà cười to.
"Tả Hiểu Tình, cô thật sự không ngại nói hết ra, vì muốn tốt cho tôi hay
sao? Tôi không hề có người bạn học cũ tùy ý vu oan giá họa cho tôi, giột
nước bẩn lên đầu bạn mình như thế đâu nhé!"
"Cô có ý gì hả? Bây giờ chứng cứ xác thực như vậy rồi, cô còn trả treo
hay sao hả?" Vẻ mặt của Tả Hiểu Tình cực lỳ căm phẫn.
Có không ít nhà thiết kế đều tin lời mà cô ta nói.
"Đến cùng tình huống thế nào chứ? Nếu như thật sự trộm nó, vậy thì
nhanh lên giao ra đi chứ."
"Đã bị người ta vạch trần như thế rồi, cũng không kết thúc hay sao hả?"
Tả Hiểu Tình nói: "Có nghe hay không hả? Ánh mắt của quần chúng là
sáng như tuyết đấy!"
"Bốp bốp bốp bốp!"
Lạc Thần Hi ra sức vỗ tay, như cười như không mà nói: "Tả Hiểu Tình,
quen biết cô nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, không ngờ
kỹ thuật diễn xuất của cô lại tốt đến như vậy, diễn trò thực sự rất thông
thạo luôn nha! Tôi thấy cô đừng làm thiết kế làm gì nữa, đổi nghề làm
diễn viên luôn đi. Oscar còn nợ cô một tượng vàng người tý hon đấy!"
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.