Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 13: Dù Sao Cũng Sắp Chết Rồi

Tinh Thủy Linh

16/05/2021

Trong lòng của Lạc Thần Hi không khỏi buồn cười, thật chưa từng thấy

người nào vô liêm sỉ như vậy, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách!

Thực sự là quá giỏi đóng kịch mà!

Xem bộ dạng hiện tại của Lạc An Quốc, người nào không biết, e là còn

lầm tưởng ông ta là một người ba tốt, hết mực yêu thương con gái mình

nữa đấy!

Chẳng qua, cô cũng không rảnh tính toán mà chuyện này.

Lạc Thần Hi rất nhanh liền nói ra ba cái điều kiện của bản thân.

"Thứ nhất, ông nhất định phải chịu trách nhiệm, trong ba tháng, tìm giúp

mẹ tôi người hiến tim thích hợp, giúp bà ấy hoàn thành ca giải phẫu cấy

ghép tim."

Lạc An Quốc rất nhanh gật đầu, "Được, ba sẽ nghĩ cách ngay."

Nghe nói như thế, Hồ Mạn Nhã lập tức trợn to hai mắt, "Chồng, anh...

anh sao đáp ứng nó cơ chứ?

Anh có biết việc này tốn bao nhiêu tiền không hả?"

"Câm miệng! Việc tôi quyết định, không cần cô xen vào!" Lạc An Quốc

gầm lên giận dữ, ngắt lời bà ta.

Ông ta đương nhiên biết việc tìm người hiến tim sẽ cần rất nhiều tiền….

Nhưng, mạng của Lục Văn Quân chính là thứ hiện tại Lạc Thần Hi để ý

nhất. Nếu như không đồng ý với cô điều kiện này, thì chắc chắn sau này

sẽ không cách nào thương lượng được nữa.

Lạc Thần Hi tiếp tục nói: "Thứ hai, từ hôm nay mẹ tôi cần đổi phòng

bệnh, tất cả thuốc men cùng thiết bị trị liệu đều phải là loại tốt nhất.

Đồng thời, tất cả những người của Lạc gia hoặc có liên quan đến Lạc gia

đều không được xuất hiện trước mặt của mẹ tôi thêm một lần nào nữa!"

Cái điều kiện này, rõ ràng khiến Hồ Mạn Nhã càng đau lòng hơn.



Nhưng Lạc An Quốc vẫn rất thoải mái mà đồng ý.

"Thứ ba, sau này, chuyện tôi ở Mục gia, các ngươi không được phép can

thiệp. Chuyện bỏ thuốc tôi và Mục Diệc Thần như tối hôm qua, tôi

không muốn tiếp tục xảy ra thêm lần nào nữa."

Nghe tới điều kiện này, rốt cục Lạc An Quốc cũng thay đổi sắc mặt.

"Như vậy sao được? Nếu như mày ở Mục gia làm chuyện gì không thích

hợp, bại lộ thân phận thì tính sao?"

Lạc Thần Hi nói: "Chuyện này không cần ông bận tâm. Như ông vừa

nói, tôi tự biết thế lực của Mục gia hùng mạnh cỡ nào. Nếu như thân

phận của tôi bại lộ, người xui xẻo đầu tiên chính là tôi còn gì!"

Nhưng Lạc An Quốc vẫn là không yên lòng, "Không được, tao không thể

đồng ý với mày được. Chí ít, mỗi tuần mày đều phải gọi điện thoại về,

báo cáo cho tao tình trạng của mày ở Mục gia chứ..."

"Tôi đã nói rồi, đồng ý điều kiện của tôi, còn nếu không tôi sẽ đạp đổ hết

tất cả! Đến thời điểm đó, xem ai xui xẻo hơn ai!" Lần này thái độ của

Lạc Thần Hi cực kỳ kiên quyết, căn bản không có muốn cùng Lạc An

Quốc thương lượng.

Hiện tại cô đã hiểu chuyện hơn, đối phó với loại người như thế này,

không thể có chút thỏa hiệp nào, còn không thì sẽ bị bòn rút đến cái

xương cũng không còn!

Lạc An Quốc vừa đấm vừa xoa, cũng không thể thuyết phục được Lạc

Thần Hi, không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý cả ba điều kiện kia.

Lạc Thần Hi tận mắt nhìn Lạc An Quốc chuyển một triệu vào tài khoản

của bệnh viện, mới chịu xoay người rời đi.

Cô vừa rời đi, mặt của Hồ Mạn Nhã liền đầm đìa nước mắt.

"Chồng, sao anh lại có thể đồng ý điều kiện của con nhóc chết tiệt kia

chứ, là một triệu lận đó! Mấy tháng nay em còn chưa mua được cái túi



xách nào..."

Nói còn chưa dứt lời, liền bị Lạc An Quốc tức đến nổ phổi mà ngắt lời,

"Cô còn dám nói! Việc ngày hôm nay, đều là do cô gây ra, cô khi không

lại chạy đến chỗ của Lục Văn Quân làm cái gì hả? Bà ta mà xảy ra

chuyện gì, thì Lạc Thần Hi còn có thể nghe lời được sao?"

"Nhưng, em chỉ là muốn tiết kiệm một ít tiền mà thôi... Người phụ nữ kia

thật sự không cần nằm phòng bệnh tốt như vậy, em đều hỏi qua rồi, bệnh

này không thể trị khỏi, vậy còn lãng phí tiền làm cái gì kia chứ? Dù sao

cũng sắp chết rồi, sao không kêu nó mang bà ta về nhà tự nuôi đi?"

"Thực sự là tóc dài kiến thức ngắn mà!" Lạc An Quốc nghe xong những

lời này, tức giận cực kỳ, đã có chút hối hận khi cưới một người phụ nữ

vô văn hóa như thế này.

Ở trên giường thì đúng là hầu hạ rất khá, nhưng còn nói đến việc lớn, chỉ

có cản trở mà thôi!

"Tóm lại, cô nhớ kỹ cho tôi, nếu như muốn sau này, khi Thần Tâm trở lại

có thể sống những ngày tháng dễ chịu ở Mục gia, thì cô đừng dại mà đi

tìm Lục Văn Quân nữa, càng không được đi tìm Lạc Thần Hi! Có nghe

rõ không hả?"

"Nhưng mà..." Hồ Mạn Nhã vẫn là không cam lòng.

Ngày hôm nay bị con nhóc chết tiệt kia đánh cho vài cái bạt tai, bà ta vẫn

còn muốn tìm cơ hội trả thù lại đây!

"Không có nhưng nhị gì hết, nếu như cô còn gây phiền phức cho tôi, thì

Thần Tâm đời này cũng đừng mơ làm con dâu của Mục gia nữa!"

Nghe Lạc An Quốc nhấc lên con gái ruột, cuối cùng Hồ Mạn Nhã cũng

coi như có chút sợ, dù không cam tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook