Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 93: Đường Đường, Không Cho Phép Em Như Vậy!!
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
Đối với Đường Đường mà nói, ai dám mắng chị của bé chính là kẻ thù
của bé!
Bạch Tâm Hinh che mặt, cả mặt đều hiện lên dáng vẻ không dám tin.
Thực ra, chút sức lực của bánh bao nhỏ này, dù có dùng hết lực mà đánh,
cũng không đau chút nào, ngay cả vết hồng lưu lại cũng không có.
Nhưng là một siêu mẫu đang "hot", từ trước đến giờ Bạch Tâm Hinh lúc
nào cũng được người khác chiều chuộng, làm gì bị tát vào mặt đâu.
Hơn nữa, đánh cô ta lại cô công chúa nhỏ duy nhất của Mục gia nữa chứ.
Dù cho cô ta có đầy bụng lửa giận, cũng không dám tát lại Đường
Đường.
Lạc Thần Hi cũng bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ, chờ cô tỉnh lại,
phản ứng đầu tiên chính là ôm bánh bao nhỏ lui về phía sau vài bước.
Ôm Đường Đường trong ngực, sau đó cầm bàn tay nhỏ bé trắng trẻo kia
lên mà kiểm tra.
Đường Đường, tay của em có đau không? Sao có thể tùy tiện đánh người
như vậy chứ? Có biết là đánh người thì tay của mình cũng đau không?"
Bạch Tâm Hinh nghe nói như thế, suýt chút nữa không có không khí mà
ngất đi.
Lạc Thần Hi này chỉ quan tâm tay của bánh bao nhỏ có đau hay không,
hoàn toàn không để ý đến cô ta!
Bạch Tâm Hinh tức giận, "Lạc Thần Tâm, cái người phụ nữ chết tiệt
này! Cô cố ý đúng không? Cô cố ý dạy Đường Đường đánh người, ngay
cả một đứa trẻ tuổi nhỏ như thế mà cô cũng muốn lợi dụng! Đều do cô,
dạy hư Đường Đường như vậy, từ một bé gái dễ thương biến thành con
nhóc hoang dã như thế, tôi nhất định phải nói với anh Mục!"
Lạc Thần Hi vốn tưởng cô ta là rùa thích tụng kinh, nhưng khi nghe
Bạch Tâm Hinh nói Đường Đường là "con nhóc hoang dã" thì sắc mặt
của cô lập tức tối đi.
"Cô nói Đường Đường là cái gì hả? Con nhóc hoang dã sao? Chính cái
loại phụ nữ đê tiện, ngôn ngữ thô tục như người thím ngoài chợ, có tư
cách gì để nói Đường Đường chứ hả? Cô muốn tìm Mục Diệc Thần báo
cáo, vậy thì cô đi đi, ngược lại tôi muốn nhìn xem, hắn sẽ vì cô mà dạy
dỗ Đường Đường, hay dạy dỗ người phụ nữ hư hỏng trong mắt bé như
thế nào!"
Lần này cô thật sự bị chọc giận.
Người khác mắng cô, cô có thể coi như không nhìn thấy, nhưng mắng
Đường Đường một câu, thì là chuyện không thể nào!
Bạch Tâm Hinh không nghĩ, Lạc Thần Hi bỗng nhiên lại trở nên hung
hãn như thế, sợ hết cả hồn.
Chờ phản ứng lại,thì mặt ngay lập tức đỏ bừng lên.
Chuyện Đường Đường đánh người, nếu để cho Mục Diệc Thần biết rồi
thì lấy việc Mục đại thiếu cưng chiều cô con gái này mà nói thì tuyệt đối
không thể dạy dỗ Đường Đường, chỉ cảm thấy chuyện Đường Đường
đánh người nhất định bị hãm hại mà thôi.
Đến lúc này, hình tượng của cô ta ở trong lòng của Mục Diệc Thần nhất
định tụt dốc không phanh.
Vì thế, cô ta tức giận cũng chỉ có thể nhịn mà thôi.
Lạc Thần Hi lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tâm Hinh, ôm Đường Đường,
vòng qua người cô ta, đi lên lầu.
"Người phụ nữ chết tiệt kia, đừng tưởng cô dỗ dành được Đường Đường
thì có thể quấn lấy anh Mục! Chúng ta đi thôi."
Bạch Tâm Hinh nghiến răng nghiến lợi phía sau lưng cô.
Đi vào phòng dành cho trẻ em, Lạc Thần Hi đặt Đường Đường lên
giường.
Sau đó, ngồi chồm hổm tại trước mặt bé con, nghiêm túc giáo dục bé.
"Đường Đường, sau này không được đánh người, có biết hay không hả?"
Bánh bao nhỏ chớp mắt, khuôn mặt vô tội, lắc đầu, "Người phụ nữ hư
hỏng kia bắt nạt chị mà, em muốn đánh cô ta!"
Lạc Thần Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận của bé, vừa
muốn cười, nhưng nghĩ đến bây giờ đang giáo dục bé con, nên nhanh
chóng ho khan hai tiếng, ép bản thân trở nên nghiêm túc.
"Đường Đường ngoan nào, em nên nghe chị lời nói."
"Đánh người hư hỏng nhiều quá, đầu tiên, tay mình sẽ bị đau nè, thứ hai,
nếu gặp phải người xấu thực sự thì có thể khiến hắn tức giận, một đứa bé
như em không đánh lại người lớn đâu. Hơn nữa, cuối cùng, em là cô
công chúa nhỏ của Mục gia đó, đánh những người có mắt như không đó,
đúng là hạ thấp giá trị của mình mà."
"Sau này đụng phải những kẻ đáng ghét, thì sai vệ sĩ đánh, không được
tự mình ra tay, có biết không hả?"
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ.
Qua một hồi lâu, mới gật gật đầu, "Biết rồi ạ!"
Lạc Thần Hi đến gần, hôn lên khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo của
bánh bao nhỏ một cái.
"Đường Đường ngoan quá đi! Chị hỏi em, nếu như sau này gặp phải tình
huống như hôm nay, thì phải làm gì?"
"Đánh cô ta!"
Âm thanh của bánh bao nhỏ giòn giã, trả lời không hề do dự một chút
nào.
------oOo------
của bé!
Bạch Tâm Hinh che mặt, cả mặt đều hiện lên dáng vẻ không dám tin.
Thực ra, chút sức lực của bánh bao nhỏ này, dù có dùng hết lực mà đánh,
cũng không đau chút nào, ngay cả vết hồng lưu lại cũng không có.
Nhưng là một siêu mẫu đang "hot", từ trước đến giờ Bạch Tâm Hinh lúc
nào cũng được người khác chiều chuộng, làm gì bị tát vào mặt đâu.
Hơn nữa, đánh cô ta lại cô công chúa nhỏ duy nhất của Mục gia nữa chứ.
Dù cho cô ta có đầy bụng lửa giận, cũng không dám tát lại Đường
Đường.
Lạc Thần Hi cũng bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ, chờ cô tỉnh lại,
phản ứng đầu tiên chính là ôm bánh bao nhỏ lui về phía sau vài bước.
Ôm Đường Đường trong ngực, sau đó cầm bàn tay nhỏ bé trắng trẻo kia
lên mà kiểm tra.
Đường Đường, tay của em có đau không? Sao có thể tùy tiện đánh người
như vậy chứ? Có biết là đánh người thì tay của mình cũng đau không?"
Bạch Tâm Hinh nghe nói như thế, suýt chút nữa không có không khí mà
ngất đi.
Lạc Thần Hi này chỉ quan tâm tay của bánh bao nhỏ có đau hay không,
hoàn toàn không để ý đến cô ta!
Bạch Tâm Hinh tức giận, "Lạc Thần Tâm, cái người phụ nữ chết tiệt
này! Cô cố ý đúng không? Cô cố ý dạy Đường Đường đánh người, ngay
cả một đứa trẻ tuổi nhỏ như thế mà cô cũng muốn lợi dụng! Đều do cô,
dạy hư Đường Đường như vậy, từ một bé gái dễ thương biến thành con
nhóc hoang dã như thế, tôi nhất định phải nói với anh Mục!"
Lạc Thần Hi vốn tưởng cô ta là rùa thích tụng kinh, nhưng khi nghe
Bạch Tâm Hinh nói Đường Đường là "con nhóc hoang dã" thì sắc mặt
của cô lập tức tối đi.
"Cô nói Đường Đường là cái gì hả? Con nhóc hoang dã sao? Chính cái
loại phụ nữ đê tiện, ngôn ngữ thô tục như người thím ngoài chợ, có tư
cách gì để nói Đường Đường chứ hả? Cô muốn tìm Mục Diệc Thần báo
cáo, vậy thì cô đi đi, ngược lại tôi muốn nhìn xem, hắn sẽ vì cô mà dạy
dỗ Đường Đường, hay dạy dỗ người phụ nữ hư hỏng trong mắt bé như
thế nào!"
Lần này cô thật sự bị chọc giận.
Người khác mắng cô, cô có thể coi như không nhìn thấy, nhưng mắng
Đường Đường một câu, thì là chuyện không thể nào!
Bạch Tâm Hinh không nghĩ, Lạc Thần Hi bỗng nhiên lại trở nên hung
hãn như thế, sợ hết cả hồn.
Chờ phản ứng lại,thì mặt ngay lập tức đỏ bừng lên.
Chuyện Đường Đường đánh người, nếu để cho Mục Diệc Thần biết rồi
thì lấy việc Mục đại thiếu cưng chiều cô con gái này mà nói thì tuyệt đối
không thể dạy dỗ Đường Đường, chỉ cảm thấy chuyện Đường Đường
đánh người nhất định bị hãm hại mà thôi.
Đến lúc này, hình tượng của cô ta ở trong lòng của Mục Diệc Thần nhất
định tụt dốc không phanh.
Vì thế, cô ta tức giận cũng chỉ có thể nhịn mà thôi.
Lạc Thần Hi lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tâm Hinh, ôm Đường Đường,
vòng qua người cô ta, đi lên lầu.
"Người phụ nữ chết tiệt kia, đừng tưởng cô dỗ dành được Đường Đường
thì có thể quấn lấy anh Mục! Chúng ta đi thôi."
Bạch Tâm Hinh nghiến răng nghiến lợi phía sau lưng cô.
Đi vào phòng dành cho trẻ em, Lạc Thần Hi đặt Đường Đường lên
giường.
Sau đó, ngồi chồm hổm tại trước mặt bé con, nghiêm túc giáo dục bé.
"Đường Đường, sau này không được đánh người, có biết hay không hả?"
Bánh bao nhỏ chớp mắt, khuôn mặt vô tội, lắc đầu, "Người phụ nữ hư
hỏng kia bắt nạt chị mà, em muốn đánh cô ta!"
Lạc Thần Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận của bé, vừa
muốn cười, nhưng nghĩ đến bây giờ đang giáo dục bé con, nên nhanh
chóng ho khan hai tiếng, ép bản thân trở nên nghiêm túc.
"Đường Đường ngoan nào, em nên nghe chị lời nói."
"Đánh người hư hỏng nhiều quá, đầu tiên, tay mình sẽ bị đau nè, thứ hai,
nếu gặp phải người xấu thực sự thì có thể khiến hắn tức giận, một đứa bé
như em không đánh lại người lớn đâu. Hơn nữa, cuối cùng, em là cô
công chúa nhỏ của Mục gia đó, đánh những người có mắt như không đó,
đúng là hạ thấp giá trị của mình mà."
"Sau này đụng phải những kẻ đáng ghét, thì sai vệ sĩ đánh, không được
tự mình ra tay, có biết không hả?"
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ.
Qua một hồi lâu, mới gật gật đầu, "Biết rồi ạ!"
Lạc Thần Hi đến gần, hôn lên khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo của
bánh bao nhỏ một cái.
"Đường Đường ngoan quá đi! Chị hỏi em, nếu như sau này gặp phải tình
huống như hôm nay, thì phải làm gì?"
"Đánh cô ta!"
Âm thanh của bánh bao nhỏ giòn giã, trả lời không hề do dự một chút
nào.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.