Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 20: Giống Như Những Cặp Mẹ Con Bình Thường Khác
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
Vấn đề này...
Cô phải trả lời làm sao đây?
Giờ phút này, Lạc Thần Hi quả thực chỉ muốn học theo đà điểu mà đào
một cái hang rồi tự đem đầu mình chôn xuống!
Thế nhưng, bánh bao nhỏ lại đặt câu hỏi, "Chị ơi, tại sao lúc chị cùng Ba
ba tạo em bé lại không có phát ra âm thanh bộp bộp? Là do cô nói không
đúng sao?"
Mục Diệc Thần tức giận đến nghiến răng, "Mục Vi Vi! Cả ngày đều ở
trong trường học học cái gì vậy chứ? Lại còn dám nói cho Đường Đường
nghe những loại chuyện như thế này! Xem ra thực sự là nên giáo huấn
lại thật nghiêm mà!"
Bởi Đường Đường từ nhỏ đã không sống cùng mẹ, nên người thân cận
nhất với cô bé mà thuộc nữ giới chính là Mục Vi Vi.
Đường Đường bình thường nếu không có chuyện gì thì đều chạy đi tìm
Mục Vi Vi, Mục Vi Vi cũng vô cùng yêu thưing chiều chuộng tiểu công
chúa duy nhất của Mục gia này.
Vốn dĩ, Mục Diệc Thần còn rất vui mừng. Cô em gái này tuy rằng có
chút phản nghịch, nhưng đối với Đường Đường lại đặc biệt có kiên trì,
bù đắp biết bao nhiêu tiếc nuối cho việc Đường Đường không có mẹ bên
cạnh.
Nhưng ai ngờ, Mục Vi Vi thậm chí ngay cả chuyện kia cũng dạy cho
Đường Đường...
Rõ ràng ngay từ đầu hắn nên biết con nhóc kia không đáng tin cậy mà!
Không trách bà nội lại nói, Đường Đường vẫn là cần một người mẹ để
chăm sóc cho con bé.
Ngay lúc Mục Diệc Thần đang phiền muộn, Đường Đường đã tự động
đất bò lên ghế salon, sau đó, lại bò lên trên người Lạc Thần Hi, đưa tay
ôm lấy cổ của cô.
"Chị!"
"Đường Đường ngoan, sao muộn như vậy con còn chưa đi ngủ?"
Được bánh bao nhỏ mềm mại chủ động nhào vào trong lòng, Lạc Thần
Hi lại thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng nâng cô bé dậy rồi kéo vào
lòng, chỉ sợ cô bé té xuống.
"Đường Đường đang đợi chị trở về! Chị ơi, tại sao mới sáng sớm chị lại
lén lút bỏ trốn vậy chứ? Đường Đường tìm chị lâu lắm luôn!"
Nghe được câu hỏi của Đường Đường, Lạc Thần Hi không khỏi sửng sốt
một chút.
Tình huống gì thế này?
Sáng sớm Đường Đường rõ ràng là ở trước mặt cô khóc lóc rồi rời đi,
làm sao giờ lại thành cô lén lút bỏ trốn chứ?
Nhìn vẻ mặt oan ức lên án của bánh bao nhỏ, Lạc Thần Hi càng thêm mờ
mịt, nhanh chóng quay đầu hướng ánh mắt cầu cứu về phía người đàn
ông kia.
Mục Diệc Thần nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau, dáng vẻ cực kỳ thân
mật, mặt hắn đầy kinh ngạc.
Hắn còn nhớ rất rõ sáng sớm nay lý do vì sao mà Đường Đường khóc lóc
thảm thiết rồi được Đàm Nguyệt Như ôm đi kia mà.
Mới vừa nãy thôi, hắn còn lo lắng Đường Đường sẽ vì thế mà lưu lại
bóng ma trong lòng, có khi còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý lần nữa.
Nhưng hiện tại...
Đường Đường lại chủ động nhào vào lòng của người phụ nữ kia, còn là
một dáng vẻ rất tín nhiệm ỷ lại!
Giống như những cặp mẹ con bình thường khác
Sao lại có thể như thế nhỉ?
Trước đây, mỗi lần cặp mẹ con này gặp nhau, đều sẽ kết thúc bằng việc
Đường Đường bị dọa đến khóc lớn.
Thấy Mục Diệc Thần không lên tiếng, Lạc Thần Hi không còn cách nào
khác, chỉ có thể mạnh mẽ giải thích cho bản thân, "Ban ngày mẹ… à
không, chị còn phải đi ra ngoài làm việc nha!"
Buổi sáng nay cũng chỉ vì cô bảo mình là mẹ của Đường Đường mà đã
khiến cô bé khóc lóc thảm thiết, bây giờ cô đâu dám để lịch sử lặp lại
nữa chứ.
"Làm việc? Tại sao lại phải làm việc chứ?" khuôn mặt bánh bao béo tròn
phồng lên, đầy nghi hoặc.
"Bởi vì làm việc thì mới kiếm được tiền, có tiền, mới mua đồ ăn cho
Đường Đường được chứ!" Lạc Thần Hi nặn nặn khuôn mặt nhỏ nhắn
đáng yêu của Đường Đường, mỉm cười nói.
Đường Đường thực sự là cô bé dễ thương nhất mà cô từng gặp.
Khiến người ta vừa nhìn thấy nụ cười của cô bé thôi, liền không nhịn
được muốn đem hết mọi thứ tốt nhất đem cho cho bé.
Đường Đường nghe xong lời này, lại như là càng thêm nghi hoặc, "Tại
sao phải làm việc thì mới có tiền? Không phải chỉ cần xin ba ba là được
hay sao?."
Từ nhỏ đến lớn, Đường Đường mà muốn cái gì, chỉ cần nói ba ba biết,
thì ba ba sẽ cho mua cho ngay!
"Khụ khụ khụ..." Lạc Thần Hi không nhịn được một trận ho khan.
Xin tiền Mục Diệc Thần sao?
Dựa theo mức độ căm ghét của hắn đối với cô, chắc sẽ đá bay cô luôn ấy
chứ?
Tưởng tượng dáng vẻ phát cuồng của Mục Diệc Thần, Lạc Thần Hi âm
thầm rùng mình một cái.
Nhanh chóng ôm lấy Đường Đường, giải thích: "Bởi vì Đường Đường là
con gái của ba ba, chị thì không phải, nên không thể xin tiền ba ba
được."
Bánh bao nhỏ rõ ràng bị logic này làm cho chóng mắt, nhăn cái mũi nhỏ,
nghĩ một hồi, lộ ra vẻ mặt đồng tình.
"Đường Đường biết rồi, nhất định là do ba ba quá hẹp hòi."
*** Chú thích: Theo nguyên tác, Đường Đường gọi Lạc Thần Hi là Đại
tỷ tỷ - cách bày tỏ sự tôn trọng, quý mến. Người được gọi chiếm giữ một
vai trò rất quan trọng trong lòng người gọi.
------oOo------
Cô phải trả lời làm sao đây?
Giờ phút này, Lạc Thần Hi quả thực chỉ muốn học theo đà điểu mà đào
một cái hang rồi tự đem đầu mình chôn xuống!
Thế nhưng, bánh bao nhỏ lại đặt câu hỏi, "Chị ơi, tại sao lúc chị cùng Ba
ba tạo em bé lại không có phát ra âm thanh bộp bộp? Là do cô nói không
đúng sao?"
Mục Diệc Thần tức giận đến nghiến răng, "Mục Vi Vi! Cả ngày đều ở
trong trường học học cái gì vậy chứ? Lại còn dám nói cho Đường Đường
nghe những loại chuyện như thế này! Xem ra thực sự là nên giáo huấn
lại thật nghiêm mà!"
Bởi Đường Đường từ nhỏ đã không sống cùng mẹ, nên người thân cận
nhất với cô bé mà thuộc nữ giới chính là Mục Vi Vi.
Đường Đường bình thường nếu không có chuyện gì thì đều chạy đi tìm
Mục Vi Vi, Mục Vi Vi cũng vô cùng yêu thưing chiều chuộng tiểu công
chúa duy nhất của Mục gia này.
Vốn dĩ, Mục Diệc Thần còn rất vui mừng. Cô em gái này tuy rằng có
chút phản nghịch, nhưng đối với Đường Đường lại đặc biệt có kiên trì,
bù đắp biết bao nhiêu tiếc nuối cho việc Đường Đường không có mẹ bên
cạnh.
Nhưng ai ngờ, Mục Vi Vi thậm chí ngay cả chuyện kia cũng dạy cho
Đường Đường...
Rõ ràng ngay từ đầu hắn nên biết con nhóc kia không đáng tin cậy mà!
Không trách bà nội lại nói, Đường Đường vẫn là cần một người mẹ để
chăm sóc cho con bé.
Ngay lúc Mục Diệc Thần đang phiền muộn, Đường Đường đã tự động
đất bò lên ghế salon, sau đó, lại bò lên trên người Lạc Thần Hi, đưa tay
ôm lấy cổ của cô.
"Chị!"
"Đường Đường ngoan, sao muộn như vậy con còn chưa đi ngủ?"
Được bánh bao nhỏ mềm mại chủ động nhào vào trong lòng, Lạc Thần
Hi lại thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng nâng cô bé dậy rồi kéo vào
lòng, chỉ sợ cô bé té xuống.
"Đường Đường đang đợi chị trở về! Chị ơi, tại sao mới sáng sớm chị lại
lén lút bỏ trốn vậy chứ? Đường Đường tìm chị lâu lắm luôn!"
Nghe được câu hỏi của Đường Đường, Lạc Thần Hi không khỏi sửng sốt
một chút.
Tình huống gì thế này?
Sáng sớm Đường Đường rõ ràng là ở trước mặt cô khóc lóc rồi rời đi,
làm sao giờ lại thành cô lén lút bỏ trốn chứ?
Nhìn vẻ mặt oan ức lên án của bánh bao nhỏ, Lạc Thần Hi càng thêm mờ
mịt, nhanh chóng quay đầu hướng ánh mắt cầu cứu về phía người đàn
ông kia.
Mục Diệc Thần nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau, dáng vẻ cực kỳ thân
mật, mặt hắn đầy kinh ngạc.
Hắn còn nhớ rất rõ sáng sớm nay lý do vì sao mà Đường Đường khóc lóc
thảm thiết rồi được Đàm Nguyệt Như ôm đi kia mà.
Mới vừa nãy thôi, hắn còn lo lắng Đường Đường sẽ vì thế mà lưu lại
bóng ma trong lòng, có khi còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý lần nữa.
Nhưng hiện tại...
Đường Đường lại chủ động nhào vào lòng của người phụ nữ kia, còn là
một dáng vẻ rất tín nhiệm ỷ lại!
Giống như những cặp mẹ con bình thường khác
Sao lại có thể như thế nhỉ?
Trước đây, mỗi lần cặp mẹ con này gặp nhau, đều sẽ kết thúc bằng việc
Đường Đường bị dọa đến khóc lớn.
Thấy Mục Diệc Thần không lên tiếng, Lạc Thần Hi không còn cách nào
khác, chỉ có thể mạnh mẽ giải thích cho bản thân, "Ban ngày mẹ… à
không, chị còn phải đi ra ngoài làm việc nha!"
Buổi sáng nay cũng chỉ vì cô bảo mình là mẹ của Đường Đường mà đã
khiến cô bé khóc lóc thảm thiết, bây giờ cô đâu dám để lịch sử lặp lại
nữa chứ.
"Làm việc? Tại sao lại phải làm việc chứ?" khuôn mặt bánh bao béo tròn
phồng lên, đầy nghi hoặc.
"Bởi vì làm việc thì mới kiếm được tiền, có tiền, mới mua đồ ăn cho
Đường Đường được chứ!" Lạc Thần Hi nặn nặn khuôn mặt nhỏ nhắn
đáng yêu của Đường Đường, mỉm cười nói.
Đường Đường thực sự là cô bé dễ thương nhất mà cô từng gặp.
Khiến người ta vừa nhìn thấy nụ cười của cô bé thôi, liền không nhịn
được muốn đem hết mọi thứ tốt nhất đem cho cho bé.
Đường Đường nghe xong lời này, lại như là càng thêm nghi hoặc, "Tại
sao phải làm việc thì mới có tiền? Không phải chỉ cần xin ba ba là được
hay sao?."
Từ nhỏ đến lớn, Đường Đường mà muốn cái gì, chỉ cần nói ba ba biết,
thì ba ba sẽ cho mua cho ngay!
"Khụ khụ khụ..." Lạc Thần Hi không nhịn được một trận ho khan.
Xin tiền Mục Diệc Thần sao?
Dựa theo mức độ căm ghét của hắn đối với cô, chắc sẽ đá bay cô luôn ấy
chứ?
Tưởng tượng dáng vẻ phát cuồng của Mục Diệc Thần, Lạc Thần Hi âm
thầm rùng mình một cái.
Nhanh chóng ôm lấy Đường Đường, giải thích: "Bởi vì Đường Đường là
con gái của ba ba, chị thì không phải, nên không thể xin tiền ba ba
được."
Bánh bao nhỏ rõ ràng bị logic này làm cho chóng mắt, nhăn cái mũi nhỏ,
nghĩ một hồi, lộ ra vẻ mặt đồng tình.
"Đường Đường biết rồi, nhất định là do ba ba quá hẹp hòi."
*** Chú thích: Theo nguyên tác, Đường Đường gọi Lạc Thần Hi là Đại
tỷ tỷ - cách bày tỏ sự tôn trọng, quý mến. Người được gọi chiếm giữ một
vai trò rất quan trọng trong lòng người gọi.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.