Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 155: Khi Không Mà Tỏ Ra Ân Cần, Không Phải Chuyện
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
gian trá thì cũng là trộm cắp
Vừa mới bắt đầu, thì lưng của Mục Diệc Thần rất cứng nhắc, chỗ bị Lạc
Thần Hi xoa nắn, suýt chút nữa hiện lên vết sưng.
Nhưng dần dần, khi cơ thể bắt đầu thả lòng, thì đau nhức cũng tan biến
đi, cảm giác của hắn càng ngày càng nhạy cảm hơn nữa.
Đôi tay nhỏ khi sờ tới sờ lui trên cổ của hắn, giống như điện giật vậy.
Hơi thở mà Lạc Thần Hi thổi ra ở phía sau tai của hắn, một luồng hơi thở
thơm tho ưu nhã quanh quẩn mũi của hắn, không xua tan được.
Hô hấp của Mục Diệc Thần từ bình thường biến thành ồ ồ...
Lạc Thần Hi ấn đi ấn lại, phát hiện cơ thể của người đàn ông này vốn dĩ
đang thả lỏng lại trở nên cứng nhắc.
Khi cảm thấy có chút kỳ quái, thì bỗng nhiên, tay cô bị đè lại.
Bàn tay của Mục Diệc Thần mạnh mẽ cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô,
dùng thêm chút lực, thì đã có thể kéo cô lên phía trước sô pha rồi.
Lạc Thần Hi không đứng thẳng được, cơ thể chơi vơi, ngã trong lồng
ngực của Mục Diệc Thần.
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Đụng phải cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, Lạc Thần Hi có chút bối
rối.
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm cô từ cao xuống dưới, "Phải là tôi hỏi
cô muốn làm gì mới đứng chứ? Ngày hôm nay cô cắt hoa quả cho tôi ăn,
lúc sau lại nấu cơm, bây giờ thì xoa bóp cho tôi nữa?Cuối cùng thì cô có
mục đích gì hả?"
Lạc Thần Hi bất thình lình bị hắn vạch trần, mặt già đỏ ửng, vội vàng ho
khan hai tiếng.
"Khụ khụ, Mục đại thiếu, thật sự anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi chỉ cảm
thấy anh làm việc mệt đến như vậy, cho nên muốn giúp anh thả lỏng một
chút mà thôi…"
Mục Diệc Thần hừ lạnh, "Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện
gian trá thì cũng là trộm cắp."
Lạc Thần Hi: "..."
Có thể đừng nói rõ ràng đến mức như thế được hay không?
Cái dáng vẻ đàn ông ăn nói trực tiếp như hắn không tìm được vợ là chính
xác!
Mục Diệc Thần liếc nhìn cô, "Thật sự không có mục đích gì sao?"
"Thật sự!" Lạc Thần Hi gật đầu liên tục.
Mục Diệc Thần đẩy cô sang một bên, ra vẻ muốn đứng dậy, "Nếu không
có chuyện gì nữa, thì tôi đi thư phòng làm việc đây, cô cứ tùy ý đi."
Lạc Thần Hi vừa nhìn thấy hắn muốn rời đi, thì gấp lên, nhanh chóng
đưa tay kéo lưng áo của hắn lại, "Anh chờ một chút!"
Bước chân của Mục Diệc Thần dừng, quay đầu lại nhìn cô.
"Tôi..."
Lời nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng của Lạc Thần Hi, thì bỗng nhiên cô
lại chần chừ.
Trực giác nói cho cô biết, Mục Diệc Thần không thích cô hỏi đến chuyện
của công ty, cái yêu cầu của Lạc An Quốc, ngay cả chính cô, cũng cảm
thấy quá đáng nữa.
Mục Diệc Thần nhướn môi mỏng, "Cho cô một cơ hội cuối cùng đấy,
nếu không nói, thì khỏi nói đi."
"Hả, ừm ừm! Tôi là có chuyện…muốn nhờ anh giúp." Lạc Thần Hi cắn
môi, liếc trộm Mục Diệc Thần một chút.
Ngoài ý muốn, thì tâm tình của Mục đại thiếu dường như không tệ.
Hắn ngồi trên ghế salông một lần nữa, tay chân giang ra, tư thế ngồi nhìn
vừa hung hăng lại bá đạo, ngoắc tay với Lạc Thần Hi.
"Lại đây ngồi đi, muốn cầu người khác giúp đỡ phải có thái độ của người
đi nhờ vả chứ."
Đây là cái hành động kêu mèo con hay chó con vậy hả?
Khóe miệng của Lạc Thần Hi ngắc ngứ, đi đến phía trước sô pha.
Vừa nhìn, thì đã thấy người người trên sô pha đối diện, đã chiếm hết một
nửa ghế rồi.
Cô muốn ngồi ở đấy, thì mặc kệ ngồi như thế nào, đều sẽ dán sát vào
hắn.
Lạc Thần Hi nhắm mắt ngồi xuống bên cạnh hắn, khí tức hormone của
đàn ông trên người hắn tỏa ra, làm cho cô có chút khó thở.
Mục Diệc Thần trên mặt thì vô cảm, nhưng trong lòng lại không ngừng
đắc ý.
Nói không chừng người phụ nữ nhỏ này nổi tiếng sau khi tham gia cái
cuộc thi đấu thiết kế thời trang kia, thì rốt cuộc cũng ý thức được giá trị
của ông xã quốc dân như hắn rồi, muốn tìm đến hắn làm người mẫu.
Hiếm khi nhìn thấy thỏ trắng nhỏ tự chui đầu vào lưới, nhất định phải
khiến cô ân cần nhiều hơn nữa, thì mới được đồng ý.
Lạc Thần Hi cẩn thận từng li từng tí nói với hắn: "Mục đại thiếu, chuyện
là như vậy..."
Cô vốn định nói lúc có bánh bao nhỏ ở đây, dù cho Mục Diệc Thần có
không muốn, thì cũng sẽ không nổi giận trước mặt của cô công chúa nhỏ
nhà mình đâu.
Hơn nữa, để bánh bao nhỏ dẫn dắt câu chuyện của ông ngoại nhà mình,
thì sẽ có vẻ tự nhiên một chút.
Nhưng bây giờ, thì bánh bao nhỏ đã bỏ cuộc rồi, cô chỉ có thể một mình
mà đối diện với Đại ma vương phía trước mình mà thôi.
"Nghe nói, tập đoàn Mục thị đang tìm người hợp tác hạng mục khai phá
bất động sản ở Thành Đông, xí nghiệp của Lạc Thị cũng tham gia gọi
thầu. Lạc…khụ khụ, ba ba của tôi muốn tôi hỏi qua anh một chút, có thể
ưu đãi cho Lạc thị một chút được hay không?"
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, thì chính Lạc Thần Hi cũng cảm giác được,
không khí xung quanh phảng phất trong nháy mắt đông cứng lại.
Vừa ngẩng đầu, cô đã đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Mục Diệc Thần,
không nhịn được rùng mình một cái.
Ngoại trừ buổi tối đêm tân hôn hôm ấy, thì cô chưa bao giờ thấy, vẻ mặt
lạnh lùng mà nghiêm nghị như vậy của Mục Diệc Thần!
------oOo------
Vừa mới bắt đầu, thì lưng của Mục Diệc Thần rất cứng nhắc, chỗ bị Lạc
Thần Hi xoa nắn, suýt chút nữa hiện lên vết sưng.
Nhưng dần dần, khi cơ thể bắt đầu thả lòng, thì đau nhức cũng tan biến
đi, cảm giác của hắn càng ngày càng nhạy cảm hơn nữa.
Đôi tay nhỏ khi sờ tới sờ lui trên cổ của hắn, giống như điện giật vậy.
Hơi thở mà Lạc Thần Hi thổi ra ở phía sau tai của hắn, một luồng hơi thở
thơm tho ưu nhã quanh quẩn mũi của hắn, không xua tan được.
Hô hấp của Mục Diệc Thần từ bình thường biến thành ồ ồ...
Lạc Thần Hi ấn đi ấn lại, phát hiện cơ thể của người đàn ông này vốn dĩ
đang thả lỏng lại trở nên cứng nhắc.
Khi cảm thấy có chút kỳ quái, thì bỗng nhiên, tay cô bị đè lại.
Bàn tay của Mục Diệc Thần mạnh mẽ cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô,
dùng thêm chút lực, thì đã có thể kéo cô lên phía trước sô pha rồi.
Lạc Thần Hi không đứng thẳng được, cơ thể chơi vơi, ngã trong lồng
ngực của Mục Diệc Thần.
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Đụng phải cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, Lạc Thần Hi có chút bối
rối.
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm cô từ cao xuống dưới, "Phải là tôi hỏi
cô muốn làm gì mới đứng chứ? Ngày hôm nay cô cắt hoa quả cho tôi ăn,
lúc sau lại nấu cơm, bây giờ thì xoa bóp cho tôi nữa?Cuối cùng thì cô có
mục đích gì hả?"
Lạc Thần Hi bất thình lình bị hắn vạch trần, mặt già đỏ ửng, vội vàng ho
khan hai tiếng.
"Khụ khụ, Mục đại thiếu, thật sự anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi chỉ cảm
thấy anh làm việc mệt đến như vậy, cho nên muốn giúp anh thả lỏng một
chút mà thôi…"
Mục Diệc Thần hừ lạnh, "Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện
gian trá thì cũng là trộm cắp."
Lạc Thần Hi: "..."
Có thể đừng nói rõ ràng đến mức như thế được hay không?
Cái dáng vẻ đàn ông ăn nói trực tiếp như hắn không tìm được vợ là chính
xác!
Mục Diệc Thần liếc nhìn cô, "Thật sự không có mục đích gì sao?"
"Thật sự!" Lạc Thần Hi gật đầu liên tục.
Mục Diệc Thần đẩy cô sang một bên, ra vẻ muốn đứng dậy, "Nếu không
có chuyện gì nữa, thì tôi đi thư phòng làm việc đây, cô cứ tùy ý đi."
Lạc Thần Hi vừa nhìn thấy hắn muốn rời đi, thì gấp lên, nhanh chóng
đưa tay kéo lưng áo của hắn lại, "Anh chờ một chút!"
Bước chân của Mục Diệc Thần dừng, quay đầu lại nhìn cô.
"Tôi..."
Lời nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng của Lạc Thần Hi, thì bỗng nhiên cô
lại chần chừ.
Trực giác nói cho cô biết, Mục Diệc Thần không thích cô hỏi đến chuyện
của công ty, cái yêu cầu của Lạc An Quốc, ngay cả chính cô, cũng cảm
thấy quá đáng nữa.
Mục Diệc Thần nhướn môi mỏng, "Cho cô một cơ hội cuối cùng đấy,
nếu không nói, thì khỏi nói đi."
"Hả, ừm ừm! Tôi là có chuyện…muốn nhờ anh giúp." Lạc Thần Hi cắn
môi, liếc trộm Mục Diệc Thần một chút.
Ngoài ý muốn, thì tâm tình của Mục đại thiếu dường như không tệ.
Hắn ngồi trên ghế salông một lần nữa, tay chân giang ra, tư thế ngồi nhìn
vừa hung hăng lại bá đạo, ngoắc tay với Lạc Thần Hi.
"Lại đây ngồi đi, muốn cầu người khác giúp đỡ phải có thái độ của người
đi nhờ vả chứ."
Đây là cái hành động kêu mèo con hay chó con vậy hả?
Khóe miệng của Lạc Thần Hi ngắc ngứ, đi đến phía trước sô pha.
Vừa nhìn, thì đã thấy người người trên sô pha đối diện, đã chiếm hết một
nửa ghế rồi.
Cô muốn ngồi ở đấy, thì mặc kệ ngồi như thế nào, đều sẽ dán sát vào
hắn.
Lạc Thần Hi nhắm mắt ngồi xuống bên cạnh hắn, khí tức hormone của
đàn ông trên người hắn tỏa ra, làm cho cô có chút khó thở.
Mục Diệc Thần trên mặt thì vô cảm, nhưng trong lòng lại không ngừng
đắc ý.
Nói không chừng người phụ nữ nhỏ này nổi tiếng sau khi tham gia cái
cuộc thi đấu thiết kế thời trang kia, thì rốt cuộc cũng ý thức được giá trị
của ông xã quốc dân như hắn rồi, muốn tìm đến hắn làm người mẫu.
Hiếm khi nhìn thấy thỏ trắng nhỏ tự chui đầu vào lưới, nhất định phải
khiến cô ân cần nhiều hơn nữa, thì mới được đồng ý.
Lạc Thần Hi cẩn thận từng li từng tí nói với hắn: "Mục đại thiếu, chuyện
là như vậy..."
Cô vốn định nói lúc có bánh bao nhỏ ở đây, dù cho Mục Diệc Thần có
không muốn, thì cũng sẽ không nổi giận trước mặt của cô công chúa nhỏ
nhà mình đâu.
Hơn nữa, để bánh bao nhỏ dẫn dắt câu chuyện của ông ngoại nhà mình,
thì sẽ có vẻ tự nhiên một chút.
Nhưng bây giờ, thì bánh bao nhỏ đã bỏ cuộc rồi, cô chỉ có thể một mình
mà đối diện với Đại ma vương phía trước mình mà thôi.
"Nghe nói, tập đoàn Mục thị đang tìm người hợp tác hạng mục khai phá
bất động sản ở Thành Đông, xí nghiệp của Lạc Thị cũng tham gia gọi
thầu. Lạc…khụ khụ, ba ba của tôi muốn tôi hỏi qua anh một chút, có thể
ưu đãi cho Lạc thị một chút được hay không?"
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, thì chính Lạc Thần Hi cũng cảm giác được,
không khí xung quanh phảng phất trong nháy mắt đông cứng lại.
Vừa ngẩng đầu, cô đã đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Mục Diệc Thần,
không nhịn được rùng mình một cái.
Ngoại trừ buổi tối đêm tân hôn hôm ấy, thì cô chưa bao giờ thấy, vẻ mặt
lạnh lùng mà nghiêm nghị như vậy của Mục Diệc Thần!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.