Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 125: Làm Sao Vậy Hả? Cô Không Phục Sao?

Tinh Thủy Linh

16/05/2021

"Ngô tiểu thư là thân phận gì kia chứ hả? Giải thưởng giải thi đấu Hoa

Phong lần này, ngoại trừ cô ấy ra, còn có thể có ai giành được cơ chứ?"

"Dù cho cái người ở vị trí số 7 kia, từng học ở học viện nghệ thuật hoàng

gia thì thế nào hả? Còn không phải bị đuổi học hay sao? Vốn không cùng

một đẳng cấp với Ngô tiểu thư mà!"

"Không sai, nói không chừng, trên người cô ta còn có cái lịch sử đen tối

gì nữa đấy! Nếu không phải như thế, thì làm sao có thể bị đuổi học được

cơ chứ?"

Nghe được mấy câu này, trên mặt của Tả Hiểu Tình nở một nụ cười.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết Lạc Thần Hi bị đuổi học rồi, cô ta

muốn nhìn xem cô còn có thể giả vờ bình tĩnh như vậy được hay không.

Âm thanh của các cô rất to, cố ý muốn người khác nghe thấy.

Lạc Thần Hi cũng thực sự nghe được, để điện thoại di động xuống,

ngẩng đầu nhìn sang.

Ngô Linh San nhìn thấy cô, thì sửng sốt một chút.

Không nghĩ đến, cái người ở vị trí số 7 này lại xinh đẹp như vậy, hơn

nữa còn rất có khí chất nữa.

Từ trước đến giờ cô ta luôn tự coi mình là tài mạo song toàn, nhưng bây

giờ, chí ít ở phương diện ngoại hình này, thì đã bị mạnh mẽ hạ thấp

xuống.

Ngô Linh San biết vậy nên không thích, trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi,

"Làm sao vậy hả? Cô không phục sao?"

"Phục hay không phục không quan trọng, đây là cuộc thi, hãy dùng tác

phẩm mà nói chuyện đi." Lạc Thần Hi không hề để ý một chút nào.

Ngô Linh San cười gằn, "Cô dù sao cũng bị đuổi học, còn muốn so với

tôi sao hả? Được, chờ một chút cho cô nhìn xem, cái gì mới là thiên tài

thiết kế chân chính!"

Không bao lâu, Thịnh Dục và các nhân viên ở giữa đám người chen

chúc, đi vào trong.

Ngô Linh San nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên, vội vàng đến đón.

Khuôn mặt còn lạnh như băng hồi nãy, trong nháy mắt chất đầy nụ cười,

"Thịnh sư huynh, đã lâu không gặp. Có phải anh không nghĩ em sẽ đến

tham gia Hoa…"



"Ngô tiểu thư, ngày hôm nay là trận đấu chính thức, xin cô trở lại vị trí

dự thi của thí sinh đi. Muốn ôn chuyện cũ, thì kết thúc thi đấu hãy nói

tiếp nhé."

Thịnh Dục lạnh lùng cắt ngang cô ta.

Ngô Linh San ngay lập tức lúng túng, "Híc, tốt thôi... Được rồi, là do em

bất cẩn."

Thịnh Dục lãnh đạm như vậy, không chỉ khiến cô ta mất mặt, còn khiến

cô ta có chút bi thương.

Là sinh viên người Hoa xuất sắc nhất trong trường đại học Saint George,

Thịnh Dục là nam thần trong lòng của biết bao nhiêu đàn em nữ đấy.

Ngô Linh San cũng không ngoại lệ.

Lần này, cô báo danh thi giải đấu Hoa Phong, có một nguyên nhân khác,

là muốn thể hiện chính mình ở trước mặt của Thịnh Dục, lôi kéo sự chú

ý của hắn.

Thịnh dục không nói tiếp nữa.

Giơ tay ra hiệu cho nhân viên.

Công nhân viên lặp lại quy tắc của trận đấu thêm một lần nữa, tuyên bố

trận thi đấu bán kết chính thức bắt đầu.

Ban giám khảo do Thịnh Dục đứng đầu còn bảy vị nhà thiết kế hàng đầu

của Hoa Quốc tạo thành.

Mỗi một người dự thi đều phải biểu diễn tác phẩm của bản thân mình,

đồng thời trình bày ý tưởng thiết kế của bản thân mình.

Do giám khảo chấm điểm, dựa vào bảng điểm từ cao đến thấp, tuyển

chọn ra mười người dự thi, bước vào vòng chung kết.

Vừa mới bắt đầu thì các tác phẩm của người dự thi, đã bị đánh điểm thấp

rồi.

Bảy vị giám khảo đều dày dạn kinh nghiệm, trình độ cao, nói chuyện cực

kỳ trực tiếp, thậm chí có cô gái còn khóc ngay tại đó nữa.

Khiến cho những người dự thi phía sau, càng cảm thấy nơm nớp lo sợ.

Đến lượt của Tả Hiểu Tình rất nhanh.

Cô ta nhanh chóng chạy lên, kéo tấm vải dài xuống, đè nén thấp thỏm

trong lòng xuống, bắt đầu giới thiệu.

"Kính thưa các vị giám khảo, chủ đề thiết kế lần này của tôi là "tự



nhiên". Sinh hoạt của người hiện đại có áp lực vô cùng to lớn, mỗi ngày

đều cảm thấy không thở nổi Vì thế, ý tưởng của tôi là, thông qua bộ

trang phục, có thể khiến người ta cảm nhận trở về với tự nhiên, giải

phóng áp lực…"

"Tôi xin cắt ngang một chút." Thịnh dục mở miệng, "Cái mà cô gọi trở

về với tự nhiên, là sử dụng loại vải vóc như lấy từ bãi rác đến đây làm

quần áo hả?"

"Ây... Tôi, tôi..."

Tả Hiểu Tình lúng túng cúi đầu.

Cô ta cũng biết mình lựa chọn những loại vải vóc này quá rẻ, không hề

có một chút cảm xúc gì cả.

Nếu như đổi lại là một tháng trước, thì cô ta ngay cả nhìn cũng không

thèm nhìn đâu.

Nhưng mà, sau khi chia tay với Trần Tuấn Kiệt, thì trong một đêm cô ta

nghèo rớt mồng tơi, còn thiếu nợ trong thẻ đến hơn 20 vạn nhân dân tệ.

Hầu như mượn hết tất cả bạn bè, mới miễn cưỡng làm ra được mấy bộ

đồ này.

Còn có thể đòi hỏi loại vải nào xa hoa nữa cơ chứ?

Một vị khác giám khảo cũng mở miệng, "Vốn dĩ, việc sử dụng các loại

vải giá rẻ, cũng không phải không được, nhưng vải giá rẻ thì lại hướng

đến các khách hàng kiểu khác, độ bền và tính thực tiễn của bộ quần áo

nên được tô điểm nhiều hơn, cái thiết kế chuông và còi này của cô,

không phù hợp với các loại vải này!"

"Nếu như thiết kế giống như cô, thì sẽ không có quần áo để mặc trên thị

trường rồi!"

"Tôi chỉ có thể cho 2 điểm!"

"2 điểm sao? Cao như vậy à? Tôi thấy nhiều nhất cũng chỉ 1 điểm mà

thôi."

Mặt của Tả Hiểu Tình tái thành gan heo luôn rồi.

Cô ta không nghĩ đến, điểm của bản thân lại thấp như vậy, tất cả đều là 1

điểm 2 điểm, cộng lại cũng chẳng thể vượt qua 12 điểm.

Cô gái bị mắng khóc vừa này, ít nhất cũng đạt được 20 điểm đấy!

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook