Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 194: Nắm Chặt Rồi Thì Không Thể Buông Tay
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
Thịnh Dục nhất thời bị ép sang một bên.
Tay chân của Lạc Thần Hi luống cuống nhận lấy Cúp.
Vẻ mặt cao quý mà lãnh diễm của Mục đại thiếu, thực sự giống như
người ta nợ hắn đến một tỷ tám trăm triệu vậy.
Đúng lúc này, MC cũng bước đến, "Mục đại thiếu, ngài rất thưởng thức
tác phẩm của nhà thiết kế đạt giải nhất này, xin được hỏi, ngài có lời nào
muốn nói với cô ấy hay không?"
Microphone được đưa tới sát bên miệng của Mục Diệc Thần.
Lạc Thần Hi không khỏi nín thở, chờ đợi Mục đại thiếu mở miệng.
Mục Diệc Thần nhìn bộ quần áo nam giới trên người của cô, lạnh lùng
nói, "Người lĩnh giải không phải bản thân Thần Tinh, nên, tôi nghĩ lời
muốn nói này tạm thời không nói vậy."
Sắc mặt của Lạc Thần Hi cứng đờ.
Có lầm hay không vậy? Tốt xấu gì thì cũng là bà xã của hắn đoạt giải
mà!
Không cho chút mặt mũi được hay sao hả?
Rõ ràng vừa nãy ngồi ở chỗ ban giám khảo còn thay mặt cô nói chuyện
mà, sao không bao lâu, lại đột nhiên trở mặt như vậy rồi chứ?
Tình trạng này có chút lúng túng.
MC vội vàng ho khan hai tiếng, "Khụ khụ,... Vậy thì xin mời hai vị
khách quý trao giải bắt tay người đạt giải lần này."
Lạc Thần Hi thực sự không muốn để ý đến hắn, nhưng ngại vì đang ở
trên sân khấu truyền hình trực tiếp, vì cân nhắc hình tượng của bản thân
mình, nên cô vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười, đưa tay phải ra trước mặt
Mục Diệc Thần.
"Mục đại thiếu, có thể được ngài đích thân trao giải, thực sự khiến tôi
cực kỳ vinh hạnh. Vô cùng cám ơn ngài."
Khóe miệng của Mục Diệc Thần nhếch lên, duỗi bàn tay lớn ra, bao tròn
lấy bàn tay của cô.
Mục đại thiếu cuối cùng cũng coi như phối hợp một chút.
MC bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục.
Thì hắn chờ một lúc, phát hiện có việc gì đó không đúng lắm.
Mục Diệc Thần vững vàng nắm chặt bàn tay của thanh niên đẹp trai kia,
một hồi lâu không buông ra.
Năm giây trôi qua...
Mười giây đồng hồ trôi qua...
Hai mươi giây...
Lạc Thần Hi lúng túng muốn rút tay về, nhưng, Mục Diệc Thần vốn dĩ
không buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức, nắm lấy các ngón tay
của cô.
MC vội vàng nhìn về phía Thịnh Dục bằng ánh mắt cầu cứu.
Thịnh Dục trong lòng cũng buồn bực.
Hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng, bắt tay với Trần Hi Lạc rồi.
Nào biết, Mục đại thiếu đã nắm chặt rồi thì không buông tay ra, làm hại
hắn đứng ngốc một bên.
Chuyện này cũng quá quỷ dị rồi phải không?
Nếu như trên sân khấu là một cô gái đẹp, ví dụ như bản thân Thần Tinh,
thì Mục đại thiếu nắm tay nhiều thêm vài giây có thể hiểu được.
Nhưng Trần Hi Lạc người ta là đàn ông đàn ang mà!
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, cân nhắc đại cuộc, thì hắn quyết định
nhanh chóng bước sang bên phải, đi đến người đứng vị trí số hai là Tư
Đồ.
"Tư Đồ tiên sinh, chúc mừng cậu, nhận được giải nhì của cuộc thi đấu
Hoa Phong lần này nhé!"
Thịnh Dục trao Cúp cho Tư Đồ.
Nhà nhiếp ảnh chuyển máy quay đến trên người Thịnh Dục.
MC lén lút xoa mồ hôi lạnh trên trán mình.
Cũng my, nhiếp ảnh rất nhanh quay chỗ khác, các khán giả phía dưới sân
khấu ngăn tầm mắt rồi.
Mấy chục giây bất ngờ này cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào
gì cả.
Nhìn thấy Thịnh Dục đi khỏi, thì Mục Diệc Thần mới buông tay của Lạc
Thần Hi ra.
Người đàn ông này lại phát bệnh thần kinh gì vậy chứ!!
Lạc Thần Hi tức giận đến mức trừng mắt với hắn, nhưng dường như
Mục đại thiếu không nhận ra, mà chỉ lạnh lùng nhìn Thịnh Dục trao giải
cho hai nhà thiết kế kia, rồi không nhanh không chậm rời khỏi sân khấu.
Phía dưới sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Giải thi đấu Hoa Phong rốt cuộc cũng kết thúc hoàn mỹ.
Lạc Thần Hi bị các cử chỉ khác thường của Mục đại thiếu khiến cho cực
kỳ căng thẳng, trận đấu vừa kết thúc, thì cô nhanh chóng trốn về phía
hậu trường.
Mục Diệc Thần vốn kìm chế lửa giận, định bắt người phụ nữ nhỏ này vể
nhà mà dạy dỗ.
Không nghĩ ra, còn chưa kịp ra tay, thì cô đã cực kỳ cảnh giác mà chạy
trốn ngay lập tức rồi!
Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lạc Thần Hi.
Liên tiếp mười mấy âm thanh chuông reo, nhưng không có ai nhận cả.
"Người phụ nữ chết tiệt kia! Tưởng giả chết có tác dụng hả?"
------oOo------
Tay chân của Lạc Thần Hi luống cuống nhận lấy Cúp.
Vẻ mặt cao quý mà lãnh diễm của Mục đại thiếu, thực sự giống như
người ta nợ hắn đến một tỷ tám trăm triệu vậy.
Đúng lúc này, MC cũng bước đến, "Mục đại thiếu, ngài rất thưởng thức
tác phẩm của nhà thiết kế đạt giải nhất này, xin được hỏi, ngài có lời nào
muốn nói với cô ấy hay không?"
Microphone được đưa tới sát bên miệng của Mục Diệc Thần.
Lạc Thần Hi không khỏi nín thở, chờ đợi Mục đại thiếu mở miệng.
Mục Diệc Thần nhìn bộ quần áo nam giới trên người của cô, lạnh lùng
nói, "Người lĩnh giải không phải bản thân Thần Tinh, nên, tôi nghĩ lời
muốn nói này tạm thời không nói vậy."
Sắc mặt của Lạc Thần Hi cứng đờ.
Có lầm hay không vậy? Tốt xấu gì thì cũng là bà xã của hắn đoạt giải
mà!
Không cho chút mặt mũi được hay sao hả?
Rõ ràng vừa nãy ngồi ở chỗ ban giám khảo còn thay mặt cô nói chuyện
mà, sao không bao lâu, lại đột nhiên trở mặt như vậy rồi chứ?
Tình trạng này có chút lúng túng.
MC vội vàng ho khan hai tiếng, "Khụ khụ,... Vậy thì xin mời hai vị
khách quý trao giải bắt tay người đạt giải lần này."
Lạc Thần Hi thực sự không muốn để ý đến hắn, nhưng ngại vì đang ở
trên sân khấu truyền hình trực tiếp, vì cân nhắc hình tượng của bản thân
mình, nên cô vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười, đưa tay phải ra trước mặt
Mục Diệc Thần.
"Mục đại thiếu, có thể được ngài đích thân trao giải, thực sự khiến tôi
cực kỳ vinh hạnh. Vô cùng cám ơn ngài."
Khóe miệng của Mục Diệc Thần nhếch lên, duỗi bàn tay lớn ra, bao tròn
lấy bàn tay của cô.
Mục đại thiếu cuối cùng cũng coi như phối hợp một chút.
MC bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục.
Thì hắn chờ một lúc, phát hiện có việc gì đó không đúng lắm.
Mục Diệc Thần vững vàng nắm chặt bàn tay của thanh niên đẹp trai kia,
một hồi lâu không buông ra.
Năm giây trôi qua...
Mười giây đồng hồ trôi qua...
Hai mươi giây...
Lạc Thần Hi lúng túng muốn rút tay về, nhưng, Mục Diệc Thần vốn dĩ
không buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức, nắm lấy các ngón tay
của cô.
MC vội vàng nhìn về phía Thịnh Dục bằng ánh mắt cầu cứu.
Thịnh Dục trong lòng cũng buồn bực.
Hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng, bắt tay với Trần Hi Lạc rồi.
Nào biết, Mục đại thiếu đã nắm chặt rồi thì không buông tay ra, làm hại
hắn đứng ngốc một bên.
Chuyện này cũng quá quỷ dị rồi phải không?
Nếu như trên sân khấu là một cô gái đẹp, ví dụ như bản thân Thần Tinh,
thì Mục đại thiếu nắm tay nhiều thêm vài giây có thể hiểu được.
Nhưng Trần Hi Lạc người ta là đàn ông đàn ang mà!
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, cân nhắc đại cuộc, thì hắn quyết định
nhanh chóng bước sang bên phải, đi đến người đứng vị trí số hai là Tư
Đồ.
"Tư Đồ tiên sinh, chúc mừng cậu, nhận được giải nhì của cuộc thi đấu
Hoa Phong lần này nhé!"
Thịnh Dục trao Cúp cho Tư Đồ.
Nhà nhiếp ảnh chuyển máy quay đến trên người Thịnh Dục.
MC lén lút xoa mồ hôi lạnh trên trán mình.
Cũng my, nhiếp ảnh rất nhanh quay chỗ khác, các khán giả phía dưới sân
khấu ngăn tầm mắt rồi.
Mấy chục giây bất ngờ này cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào
gì cả.
Nhìn thấy Thịnh Dục đi khỏi, thì Mục Diệc Thần mới buông tay của Lạc
Thần Hi ra.
Người đàn ông này lại phát bệnh thần kinh gì vậy chứ!!
Lạc Thần Hi tức giận đến mức trừng mắt với hắn, nhưng dường như
Mục đại thiếu không nhận ra, mà chỉ lạnh lùng nhìn Thịnh Dục trao giải
cho hai nhà thiết kế kia, rồi không nhanh không chậm rời khỏi sân khấu.
Phía dưới sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Giải thi đấu Hoa Phong rốt cuộc cũng kết thúc hoàn mỹ.
Lạc Thần Hi bị các cử chỉ khác thường của Mục đại thiếu khiến cho cực
kỳ căng thẳng, trận đấu vừa kết thúc, thì cô nhanh chóng trốn về phía
hậu trường.
Mục Diệc Thần vốn kìm chế lửa giận, định bắt người phụ nữ nhỏ này vể
nhà mà dạy dỗ.
Không nghĩ ra, còn chưa kịp ra tay, thì cô đã cực kỳ cảnh giác mà chạy
trốn ngay lập tức rồi!
Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lạc Thần Hi.
Liên tiếp mười mấy âm thanh chuông reo, nhưng không có ai nhận cả.
"Người phụ nữ chết tiệt kia! Tưởng giả chết có tác dụng hả?"
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.