Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 180: Quên Mất Đang Biểu Diễn Thời Trang Trên Sân
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
khấu!
Ánh đèn ở giữa sân khấu lập tức tối lại.
Các khán giả trong khán phòng cũng im lặng.
Thịnh Dục đi lên sân khấu, phát biểu ngắn gọn bài mở màn.
Sau đó, chương trình biểu diễn thời trang chính thức bắt đầu
Cuộc biểu diễn thời trang lần này, được tập đoàn SL đặt không ít công
sức vào, ánh đèn đặc biệt vô cùng.
Ánh đèn màu xanh lam sáng lên, trong nháy mắt, toàn bộ sân khấu
dường như biến thành dưới đáy biển, giống như ảo mộng.
Khiến cho các khán giả ở trong khán phòng vô cùng thán phục.
Bên trong sân đấu, các người mẫu dựa theo trình tự của các nhà thiết kế
đã được sắp xếp từ xếp hạng trong trận thi đấu bán kết mà xác định.
Xếp hạng càng khá cao, thì ra càng muộn.
Lạc Thần Hi là người ra cuối cùng, quan trọng nhất.
Đối với các nhà thiết kế và người mẫu đây là một chuyện vinh quang,
nhưng mà đối với Mục đại thiếu mà nói, thì đây không phải tin tức tốt
lành gì cả.
Mục Diệc Thần có gương mặt tuấn tú, ngồi ở chỗ ngồi của ban giám
khảo, môi mỏng hơi mím, vẻ mặt rõ ràng hiện lên sự không kiên nhẫn.
Hắn đến đây là để nhìn người phụ nữ nhỏ kia, chứ không phải nhìn xem
những người không liên quan này đi đến đi lui như vậy.
Nhân viên nhìn thấy gò má lạnh lùng của hắn, thì càng sợ mất mật hơn
nữa.
Lẽ nào trình độ của các người mẫu cùng nhà thiết kế của giải thi đấu này
quá kém, khiến cho ánh mắt xoi mói của vị đại thiếu gia này nhịn không
nổi hay sao?
Chỉ có Ngô Linh San tự cho là mình hiểu rõ vấn đề, âm thầm cười gằn:
"Mục đại thiếu đang đợi Bạch tiểu thư biểu diễn đây mà! Những người
mẫu phổ thông này, đương nhiên anh ấy không có hứng thú nhìn rồi.
Chờ một chút, các người liền biết đến cùng anh ấy vì ai mà đến rồi!"
Mỗi nhà thiết kế chỉ có thời gian biễu diễn thời trang 2,3 phút.
Vậy nên rất nhanh, đã đến lượt Bạch Tâm Hinh biểu diễn.
Âm nhạc trong sân khấu biến đổi, Bạch Tâm Hinh mặc lễ phục màu
vàng óng ả do Ngô Linh San thiết kế, đi ra sân khấu chữ T bên ngoài.
Bộ lễ phục màu vàng óng xa hoa phú quý này, ôm tròn lấy cơ thể lồi lõm
của cô ta.
Màu vàng dĩ nhiên rất khó phối hợp với nhiều màu khác, khi đã không
mặc được, thì trông có vẻ cực kỳ trọc phú.
Nhưng da của Bạch Tâm Hinh trắng nõn nà, khí chất lại tao nhã, nên đã
ngăn được sự xa xỉ phiền phức mà lễ phục này mang lại.
Cô ta bước đi, lập tức hấp dẫn ánh mắt của nhìn người.
Vốn dĩ các phóng viên truyền thông đang buồn ngủ, thì đều kích động vô
cùng, dồn dập thi nhau giơ máy ảnh lên mà chụp hình liên tục.
"Thật không hổ danh là siêu mẫu hàng đầu mà! Bạch Tâm Hinh vừa
trình diễn, thì khí chất đã không giống nữa rồi! Những người mẫu khác
có thúc ngựa cũng đuổi không kịp!"
"Không chỉ là người đẹp, mà bộ thiết kế trên người cô ấy cũng không coi
thường được nha! Vải vóc này, rồi thêu thùa…tất cả đều rất cao cấp đấy?
Cái bộ này cần bao nhiêu tiền vậy? Vị thiết kế này chi tiêu thực sự vô
cùng bạo tay nha!"
"Bộ này rất lợi hại, so với các tác phẩm trước đó, có chênh lệch rất lớn!
Chẳng qua là nhờ có Bạch Tâm Hinh, có thể mặc ra hiệu quả tốt như
vậy!"
Bạch Tâm Hinh cao ngạo hất cằm lên, tự tin trình diễn trên sàn thi đấu
chữ T.
Ánh mắt than thở của mọi người, cô ta đã sớm tập mãi thành thói quen
rồi, vốn dĩ không coi đólà việc to tát.
Cô quan tâm, chỉ có một người là Mục Diệc Thần mà thôi!
Vừa lên sân khấu, thì tầm mắt của Bạch Tâm Hinh đã nhìn về phía chỗ
ngồi của ban giám khảo, liếc trộm Mục Diệc Thần.
Nhưng mà, dù cho cô ta liên tục quăng ra vài ánh mắt quyến rũ, đến nỗi
con mắt suýt chút nữa rút gân, thì dường như Mục Diệc Thần không hề
chú ý đến cô ta, mà chỉ đăm chiêu nhìn về hậu trường mà thôi.
Bạch Tâm Hinh gấp đến độ suýt chút nữa nhảy lên rồi
Chuyện gì xảy ra vậy cơ chứ?
Tối ngày hôm qua Mục đại thiếu chưa ngủ đủ sao?
Cô ta đã ra biểu diễn rồi mà.
Hắn còn nhìn chằm chằm hậu trường làm gì cơ chứ?
Nhanh chóng nhìn sang đi chứ!
Nếu không phải kiêng kỵ đây là sân khấu chữ T của chương trình biểu
diễn thời trang, thì cô ta đã muốn kêu ra thành tiếng rồi.
Nhưng do cô ta mong muốn quá mạnh mẽ.
Nên ngay lúc cô ta sắp kết thúc thời gian biểu diễn, thì Mục đại thiếu rốt
cuộc cũng nghiêng đầu sang.
Bạch Tâm Hinh cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng ngẩng đầu ưỡn ngực, hơi nghiêng đầu, bày ra các tư thế
quyến rũ nhất, muốn hấp dẫn sự chú ý của Mục Diệc Thần.
Nhưng ai mà ngờ, tấm mắt của Mục đại thiếu thậm chí còn không dừng
trên người cô ta dù chỉ một giây, đã dời đi ngay rồi.
Tại sao lại như vậy chứ!
Bạch Tâm Hinh không khỏi nôn nóng lên, vắt hết não, muốn gây chú ý
với Mục Diệc Thần.
Lúc này, tầm mắt cô ta quét qua, thì chợt phát hiện vài người nhân viên
đang liều mạng nhảy lên trong đám người, vẫy tay ra hiệu với cô ta.
Bạch Tâm Hinh sửng sốt một ngay lập tức như là bị ai phủ đầu đổ cho
một thùng nước lạnh.
ô ta chỉ lo nhìn Mục Diệc Thần, mà quên mất đây là sân khấu biểu diễn
thời trang!
Thời gian cô ta biểu diễn đã xong lâu rồi, mà cô ta quên đi về!!
------oOo------
Ánh đèn ở giữa sân khấu lập tức tối lại.
Các khán giả trong khán phòng cũng im lặng.
Thịnh Dục đi lên sân khấu, phát biểu ngắn gọn bài mở màn.
Sau đó, chương trình biểu diễn thời trang chính thức bắt đầu
Cuộc biểu diễn thời trang lần này, được tập đoàn SL đặt không ít công
sức vào, ánh đèn đặc biệt vô cùng.
Ánh đèn màu xanh lam sáng lên, trong nháy mắt, toàn bộ sân khấu
dường như biến thành dưới đáy biển, giống như ảo mộng.
Khiến cho các khán giả ở trong khán phòng vô cùng thán phục.
Bên trong sân đấu, các người mẫu dựa theo trình tự của các nhà thiết kế
đã được sắp xếp từ xếp hạng trong trận thi đấu bán kết mà xác định.
Xếp hạng càng khá cao, thì ra càng muộn.
Lạc Thần Hi là người ra cuối cùng, quan trọng nhất.
Đối với các nhà thiết kế và người mẫu đây là một chuyện vinh quang,
nhưng mà đối với Mục đại thiếu mà nói, thì đây không phải tin tức tốt
lành gì cả.
Mục Diệc Thần có gương mặt tuấn tú, ngồi ở chỗ ngồi của ban giám
khảo, môi mỏng hơi mím, vẻ mặt rõ ràng hiện lên sự không kiên nhẫn.
Hắn đến đây là để nhìn người phụ nữ nhỏ kia, chứ không phải nhìn xem
những người không liên quan này đi đến đi lui như vậy.
Nhân viên nhìn thấy gò má lạnh lùng của hắn, thì càng sợ mất mật hơn
nữa.
Lẽ nào trình độ của các người mẫu cùng nhà thiết kế của giải thi đấu này
quá kém, khiến cho ánh mắt xoi mói của vị đại thiếu gia này nhịn không
nổi hay sao?
Chỉ có Ngô Linh San tự cho là mình hiểu rõ vấn đề, âm thầm cười gằn:
"Mục đại thiếu đang đợi Bạch tiểu thư biểu diễn đây mà! Những người
mẫu phổ thông này, đương nhiên anh ấy không có hứng thú nhìn rồi.
Chờ một chút, các người liền biết đến cùng anh ấy vì ai mà đến rồi!"
Mỗi nhà thiết kế chỉ có thời gian biễu diễn thời trang 2,3 phút.
Vậy nên rất nhanh, đã đến lượt Bạch Tâm Hinh biểu diễn.
Âm nhạc trong sân khấu biến đổi, Bạch Tâm Hinh mặc lễ phục màu
vàng óng ả do Ngô Linh San thiết kế, đi ra sân khấu chữ T bên ngoài.
Bộ lễ phục màu vàng óng xa hoa phú quý này, ôm tròn lấy cơ thể lồi lõm
của cô ta.
Màu vàng dĩ nhiên rất khó phối hợp với nhiều màu khác, khi đã không
mặc được, thì trông có vẻ cực kỳ trọc phú.
Nhưng da của Bạch Tâm Hinh trắng nõn nà, khí chất lại tao nhã, nên đã
ngăn được sự xa xỉ phiền phức mà lễ phục này mang lại.
Cô ta bước đi, lập tức hấp dẫn ánh mắt của nhìn người.
Vốn dĩ các phóng viên truyền thông đang buồn ngủ, thì đều kích động vô
cùng, dồn dập thi nhau giơ máy ảnh lên mà chụp hình liên tục.
"Thật không hổ danh là siêu mẫu hàng đầu mà! Bạch Tâm Hinh vừa
trình diễn, thì khí chất đã không giống nữa rồi! Những người mẫu khác
có thúc ngựa cũng đuổi không kịp!"
"Không chỉ là người đẹp, mà bộ thiết kế trên người cô ấy cũng không coi
thường được nha! Vải vóc này, rồi thêu thùa…tất cả đều rất cao cấp đấy?
Cái bộ này cần bao nhiêu tiền vậy? Vị thiết kế này chi tiêu thực sự vô
cùng bạo tay nha!"
"Bộ này rất lợi hại, so với các tác phẩm trước đó, có chênh lệch rất lớn!
Chẳng qua là nhờ có Bạch Tâm Hinh, có thể mặc ra hiệu quả tốt như
vậy!"
Bạch Tâm Hinh cao ngạo hất cằm lên, tự tin trình diễn trên sàn thi đấu
chữ T.
Ánh mắt than thở của mọi người, cô ta đã sớm tập mãi thành thói quen
rồi, vốn dĩ không coi đólà việc to tát.
Cô quan tâm, chỉ có một người là Mục Diệc Thần mà thôi!
Vừa lên sân khấu, thì tầm mắt của Bạch Tâm Hinh đã nhìn về phía chỗ
ngồi của ban giám khảo, liếc trộm Mục Diệc Thần.
Nhưng mà, dù cho cô ta liên tục quăng ra vài ánh mắt quyến rũ, đến nỗi
con mắt suýt chút nữa rút gân, thì dường như Mục Diệc Thần không hề
chú ý đến cô ta, mà chỉ đăm chiêu nhìn về hậu trường mà thôi.
Bạch Tâm Hinh gấp đến độ suýt chút nữa nhảy lên rồi
Chuyện gì xảy ra vậy cơ chứ?
Tối ngày hôm qua Mục đại thiếu chưa ngủ đủ sao?
Cô ta đã ra biểu diễn rồi mà.
Hắn còn nhìn chằm chằm hậu trường làm gì cơ chứ?
Nhanh chóng nhìn sang đi chứ!
Nếu không phải kiêng kỵ đây là sân khấu chữ T của chương trình biểu
diễn thời trang, thì cô ta đã muốn kêu ra thành tiếng rồi.
Nhưng do cô ta mong muốn quá mạnh mẽ.
Nên ngay lúc cô ta sắp kết thúc thời gian biểu diễn, thì Mục đại thiếu rốt
cuộc cũng nghiêng đầu sang.
Bạch Tâm Hinh cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng ngẩng đầu ưỡn ngực, hơi nghiêng đầu, bày ra các tư thế
quyến rũ nhất, muốn hấp dẫn sự chú ý của Mục Diệc Thần.
Nhưng ai mà ngờ, tấm mắt của Mục đại thiếu thậm chí còn không dừng
trên người cô ta dù chỉ một giây, đã dời đi ngay rồi.
Tại sao lại như vậy chứ!
Bạch Tâm Hinh không khỏi nôn nóng lên, vắt hết não, muốn gây chú ý
với Mục Diệc Thần.
Lúc này, tầm mắt cô ta quét qua, thì chợt phát hiện vài người nhân viên
đang liều mạng nhảy lên trong đám người, vẫy tay ra hiệu với cô ta.
Bạch Tâm Hinh sửng sốt một ngay lập tức như là bị ai phủ đầu đổ cho
một thùng nước lạnh.
ô ta chỉ lo nhìn Mục Diệc Thần, mà quên mất đây là sân khấu biểu diễn
thời trang!
Thời gian cô ta biểu diễn đã xong lâu rồi, mà cô ta quên đi về!!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.