Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 82: Sau Này Không Cho Phép Cậu Nói Cô Ấy Như Thế
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
nữa
Nghe thấy cách xưng hô của Hạ Cẩn Tư đối với Lạc Thần Tâm, Mục
Diệc Thần theo bản năng nhướn lông mày.
Trước đây, hắn cũng mắng người phụ nữ kia không ít, nhưng bây giờ
nghe câu nói như thế này, lại làm cho hắn cảm giác tương đối chói tai.
"Được rồi, sau này không cho phép cậu nói cô ấy như thế nữa, dù sao, cô
ấy hiện tại cũng là thiếu phu nhân của Mục gia."
"Mục Diệc Thần, cậu điên rồi sao? Cậu đúng là bị Lạc Thần Tâm…" Hạ
Cẩn Tư sợ hãi kêu lên.
Mục Diệc Thần cau mày, "Mua một cái cửa hàng thôi mà, cũng không
phải ai cho không ai. 50 triệu không đủ sao? Tôi có thể tăng giá... 60
triệu!"
Lạc Thần Hi lại đi vào cửa hàng vải một lần nữa, mới vừa đến cửa, đã
nghe âm thanh tranh chấp kịch liệt từ bên trong truyền ra.
"Các người có ý gì vậy hả? Cửa hàng lớn như vậy, còn muốn ép mua ép
bán hay sao?"
Nghe được âm thanh của Tả Hiểu Tình, Lạc Thần Hi có chút bất ngờ.
Cô còn tưởng, Tả Hiểu Tình sớm đã đi rồi chứ, sao còn ở đây?
Nhanh chóng đáp trả lại, nhân viên của cửa hàng đi đến, chê cười, "Tả
tiểu thư, lời này của cô không đúng đâu. Những nguyên liệu này của
chúng tôi đều dán mác chuyên môn, chúng tôi còn dựa theo yêu cầu của
cô, cắt luôn vải ra, nếu như cô không mua, vậy chúng tôi bán cho ai bây
giờ?"
"Tôi... Tôi cũng không nói không mua..." Mồ hôi lạnh của Tả Hiểu Tình
chảy ròng ròng trên trán
"Chỉ có điều... Chỉ có điều mua muộn một chút mà thôi. Chờ bạn trai của
tôi đến rồi thì dĩ nhiên anh ấy sẽ trả tiền giúp tôi."
Nhân viên cửa hàng khịt mũi coi thường, "Tả tiểu thư, cô xác định Trần
thiếu vẫn là bạn trai của cô không vậy? Vừa nãy người ta vừa nhìn thấy
nữ thần trong lòng đã chạy theo đuôi rồi, tôi còn nghe thấy Trần thiếu
nói, hắn với cô không phải quan hệ bạn trai bạn gái đâu."
Nghe nói như thế, Tả Hiểu Tình tức giận đến suýt chút nữa phun máu!
Vừa nãy cô ta vốn muốn thể hiện ân ái trước mặt Lạc Thần Hi, mới cố ý
để Trần Tuấn Kiệt xuất hiện trước mặt Lạc Thần Hi.
Không ngờ kết quả lại là, Trần Tuấn kiệt vừa thấy Lạc Thần Hi liền đuổi
theo, còn muốn rũ sạch mọi quan hệ với cô ta nữa chứ.
Mãi cho đến bây giờ cũng không trở về.
Mà nhân viên cửa hàng cũng chớp lấy cơ hội, vừa thấy cô ta bị bạn trai
nhà giàu đá liền quay ngoắt 180 độ.
Hơn nữa, còn chỉ lo cô ta quỵt nợ, yêu cầu cô ta lập tức thanh toán tất cả
các khoản tiền.
Không có Trần Tuấn Kiệt, cô làm gì có nhiều tiền như vậy chứ? Chỉ có
thể từ chối lần sau đến trả tiền mà thôi.
Nhưng nhân viên cửa hàng căn bản không cho cô đi.
Hai người giằng co không ngừng nghỉ.
Lạc Thần Hi đi đến, Tả Hiểu Tình cũng chú ý tới sự xuất hiện của cô, lập
tức nhảy lên, "Con đàn bà thối tha chết tiệt này! Cô lại còn dám xuất
hiện ở đây? Tôi hỏi cô, bạn trai của tôi đâu rồi? Cô quyến rũ hắn đi đâu
rồi hả? Mau trả lại hắn cho tôi!"
Lạc Thần Hi không còn gì để nói, "Làm sao tôi biết Trần Tuấn Kiệt ở nơi
nào chứ? Hắn đã rời khỏi chợ dệt may rồi."
"Cô nói bậy, làm sao có khả năng hắn bỏ tôi lại đây một mình chứ? Nhất
định do hồ ly tinh như cô đã giở trò, tôi xé nát khuôn mặt của người thứ
ba không biết xấu hổ như cô ra!"
Tả Hiểu Tình dồn toàn bộ khuất nhục chịu từ Trần Tuấn kiệt cùng nhân
viên cửa hàng đổ hết lên người của Lạc Thần Hi, xông lên hận không thể
cào nát mặt cô.
Lạc Thần Hi không hề động đậy mà đứng tại chỗ, nhếch khóe miệng,
"Làm sao vậy? Cô lại muốn đi lên để bị tôi đánh hay sao?"
Tả Hiểu Tình nhìn nụ cười không hề sợ hãi của cô, có chút rùng mình,
rồi nhớ tới Lạc Thần Hi là người mang đai đen Tae Kwon Do thì lập tức
sợ hãi.
Một cái tay giơ lên trên không trung cũng không dám đặt xuống, cũng
không cam lòng rút về.
Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ cứng ngắc của cô ta liền lắc đầu, cũng không
thèm phản ứng lại cô ta mà tự nhiên đi xem các loại vải vóc.
Tả Hiểu Tình không cam tâm, không nhịn được lại lên tiếng để trào
phúng cô, "Cô nhìn cái gì vậy? Lẽ nào cô lại mua nổi những tấm vải này
hay sao?"
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, "Tôi có mua nổi hay không, chuyện này
hình như không liên quan đến cô đúng không?
Cô vẫn nên suy nghĩ làm sao trả được những khoản tiền mà cô nợ thì
hơn."
Tả Hiểu Tình còn muốn mắng lại thì nhân viên cửa hàng cũng không
nhịn được mà chen miệng nói:
"Đúng đấy, Tả tiểu thư, nếu cô nói Trần thiếu sẽ trả tiền giúp cho cô, vậy
cô nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta đi! Đừng ở đây kéo dài thời
gian nữa?"
Tả Hiểu Tình chỉ có thể kìm nén tức tối trong lòng, lại cầm điện thoại di
động lên gọi điện thoại cho Trần Tuấn Kiệt.
Thế nhưng cô ta gọi vài lần liên tiếp cũng không có ai nghe máy cả.
Lẽ nào, Trần Tuấn kiệt thật sự muốn đá cô ta sao?
Tả Hiểu Tình ngay lập tức kinh hoàng.
Nếu không có con nhà giàu như Trần Tuấn Kiệt đứng sau ủng hộ thì với
gia cảnh bình thường của cô ta, thực sự không thể nào nuôi nổi cô ta học
trong ngành thiết kế thời trang này đâu!
Đúng lúc này, Lạc Thần Hi đi dạo một vòng quanh cửa hàng chọn xong
các loại vải mà mình muốn rồi.
"Cái này, cái này, còn có những cái này, đều gói lại giúp tôi đi."
------oOo------
Nghe thấy cách xưng hô của Hạ Cẩn Tư đối với Lạc Thần Tâm, Mục
Diệc Thần theo bản năng nhướn lông mày.
Trước đây, hắn cũng mắng người phụ nữ kia không ít, nhưng bây giờ
nghe câu nói như thế này, lại làm cho hắn cảm giác tương đối chói tai.
"Được rồi, sau này không cho phép cậu nói cô ấy như thế nữa, dù sao, cô
ấy hiện tại cũng là thiếu phu nhân của Mục gia."
"Mục Diệc Thần, cậu điên rồi sao? Cậu đúng là bị Lạc Thần Tâm…" Hạ
Cẩn Tư sợ hãi kêu lên.
Mục Diệc Thần cau mày, "Mua một cái cửa hàng thôi mà, cũng không
phải ai cho không ai. 50 triệu không đủ sao? Tôi có thể tăng giá... 60
triệu!"
Lạc Thần Hi lại đi vào cửa hàng vải một lần nữa, mới vừa đến cửa, đã
nghe âm thanh tranh chấp kịch liệt từ bên trong truyền ra.
"Các người có ý gì vậy hả? Cửa hàng lớn như vậy, còn muốn ép mua ép
bán hay sao?"
Nghe được âm thanh của Tả Hiểu Tình, Lạc Thần Hi có chút bất ngờ.
Cô còn tưởng, Tả Hiểu Tình sớm đã đi rồi chứ, sao còn ở đây?
Nhanh chóng đáp trả lại, nhân viên của cửa hàng đi đến, chê cười, "Tả
tiểu thư, lời này của cô không đúng đâu. Những nguyên liệu này của
chúng tôi đều dán mác chuyên môn, chúng tôi còn dựa theo yêu cầu của
cô, cắt luôn vải ra, nếu như cô không mua, vậy chúng tôi bán cho ai bây
giờ?"
"Tôi... Tôi cũng không nói không mua..." Mồ hôi lạnh của Tả Hiểu Tình
chảy ròng ròng trên trán
"Chỉ có điều... Chỉ có điều mua muộn một chút mà thôi. Chờ bạn trai của
tôi đến rồi thì dĩ nhiên anh ấy sẽ trả tiền giúp tôi."
Nhân viên cửa hàng khịt mũi coi thường, "Tả tiểu thư, cô xác định Trần
thiếu vẫn là bạn trai của cô không vậy? Vừa nãy người ta vừa nhìn thấy
nữ thần trong lòng đã chạy theo đuôi rồi, tôi còn nghe thấy Trần thiếu
nói, hắn với cô không phải quan hệ bạn trai bạn gái đâu."
Nghe nói như thế, Tả Hiểu Tình tức giận đến suýt chút nữa phun máu!
Vừa nãy cô ta vốn muốn thể hiện ân ái trước mặt Lạc Thần Hi, mới cố ý
để Trần Tuấn Kiệt xuất hiện trước mặt Lạc Thần Hi.
Không ngờ kết quả lại là, Trần Tuấn kiệt vừa thấy Lạc Thần Hi liền đuổi
theo, còn muốn rũ sạch mọi quan hệ với cô ta nữa chứ.
Mãi cho đến bây giờ cũng không trở về.
Mà nhân viên cửa hàng cũng chớp lấy cơ hội, vừa thấy cô ta bị bạn trai
nhà giàu đá liền quay ngoắt 180 độ.
Hơn nữa, còn chỉ lo cô ta quỵt nợ, yêu cầu cô ta lập tức thanh toán tất cả
các khoản tiền.
Không có Trần Tuấn Kiệt, cô làm gì có nhiều tiền như vậy chứ? Chỉ có
thể từ chối lần sau đến trả tiền mà thôi.
Nhưng nhân viên cửa hàng căn bản không cho cô đi.
Hai người giằng co không ngừng nghỉ.
Lạc Thần Hi đi đến, Tả Hiểu Tình cũng chú ý tới sự xuất hiện của cô, lập
tức nhảy lên, "Con đàn bà thối tha chết tiệt này! Cô lại còn dám xuất
hiện ở đây? Tôi hỏi cô, bạn trai của tôi đâu rồi? Cô quyến rũ hắn đi đâu
rồi hả? Mau trả lại hắn cho tôi!"
Lạc Thần Hi không còn gì để nói, "Làm sao tôi biết Trần Tuấn Kiệt ở nơi
nào chứ? Hắn đã rời khỏi chợ dệt may rồi."
"Cô nói bậy, làm sao có khả năng hắn bỏ tôi lại đây một mình chứ? Nhất
định do hồ ly tinh như cô đã giở trò, tôi xé nát khuôn mặt của người thứ
ba không biết xấu hổ như cô ra!"
Tả Hiểu Tình dồn toàn bộ khuất nhục chịu từ Trần Tuấn kiệt cùng nhân
viên cửa hàng đổ hết lên người của Lạc Thần Hi, xông lên hận không thể
cào nát mặt cô.
Lạc Thần Hi không hề động đậy mà đứng tại chỗ, nhếch khóe miệng,
"Làm sao vậy? Cô lại muốn đi lên để bị tôi đánh hay sao?"
Tả Hiểu Tình nhìn nụ cười không hề sợ hãi của cô, có chút rùng mình,
rồi nhớ tới Lạc Thần Hi là người mang đai đen Tae Kwon Do thì lập tức
sợ hãi.
Một cái tay giơ lên trên không trung cũng không dám đặt xuống, cũng
không cam lòng rút về.
Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ cứng ngắc của cô ta liền lắc đầu, cũng không
thèm phản ứng lại cô ta mà tự nhiên đi xem các loại vải vóc.
Tả Hiểu Tình không cam tâm, không nhịn được lại lên tiếng để trào
phúng cô, "Cô nhìn cái gì vậy? Lẽ nào cô lại mua nổi những tấm vải này
hay sao?"
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, "Tôi có mua nổi hay không, chuyện này
hình như không liên quan đến cô đúng không?
Cô vẫn nên suy nghĩ làm sao trả được những khoản tiền mà cô nợ thì
hơn."
Tả Hiểu Tình còn muốn mắng lại thì nhân viên cửa hàng cũng không
nhịn được mà chen miệng nói:
"Đúng đấy, Tả tiểu thư, nếu cô nói Trần thiếu sẽ trả tiền giúp cho cô, vậy
cô nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta đi! Đừng ở đây kéo dài thời
gian nữa?"
Tả Hiểu Tình chỉ có thể kìm nén tức tối trong lòng, lại cầm điện thoại di
động lên gọi điện thoại cho Trần Tuấn Kiệt.
Thế nhưng cô ta gọi vài lần liên tiếp cũng không có ai nghe máy cả.
Lẽ nào, Trần Tuấn kiệt thật sự muốn đá cô ta sao?
Tả Hiểu Tình ngay lập tức kinh hoàng.
Nếu không có con nhà giàu như Trần Tuấn Kiệt đứng sau ủng hộ thì với
gia cảnh bình thường của cô ta, thực sự không thể nào nuôi nổi cô ta học
trong ngành thiết kế thời trang này đâu!
Đúng lúc này, Lạc Thần Hi đi dạo một vòng quanh cửa hàng chọn xong
các loại vải mà mình muốn rồi.
"Cái này, cái này, còn có những cái này, đều gói lại giúp tôi đi."
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.