Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu!
Chương 53: Chính là người này rồi
Nãi Trà Quý
29/10/2020
Một lần nữa tỉnh dậy, Thẩm Trì nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài, nhíu mi, không phân biệt được đang là sáng sớm hay chạng vạng.
Thẩm Trì nhúc nhích thân mình, so với lần tỉnh trước thì lần này anh đã được mặc thêm áo ngủ, vươn tay sờ soạng sang bên cạnh, đã không còn ai.
Chôn đầu vào trong chăn, còn muốn ngủ nữa!
Lúc Kiều Cảnh Thành mở cửa vào phòng, thấy người trong chăn đang động đậy, nhích trái nhích phải, đầu không lộ ra.
Hắn ngồi lên giường, đào người từ trong ổ chăn ra, “Còn ngủ chưa đủ?”
Thẩm Trì cọ cọ mặt lên lòng bàn tay hắn, mở to mắt ngốc ngếch nhìn hắn.
Trong lúc nhất thời, trái tim Kiều Cảnh Thành nóng lên, cảm thấy rất thỏa mãn, nhiều năm như vậy hắn rất ít khi được trải qua cảm giác này, bây giờ nhận ra… hình như hắn lại thích Thẩm Trì hơn một chút.
“Được rồi, lúc trưa dì có sang đây nấu cơm, để anh hâm nóng lại, em ra ăn một chút nhé?”
Thẩm Trì gật đầu, lười nhác lên tiếng, nhưng cố gắng dùng lực mới phát ra được một chút thanh âm khàn khàn.
Hai người đều giật mình.
Kiều Cảnh Thành muốn lấy lòng, cúi xuống hôn Thẩm Trì, bị anh quay đầu tránh đi, “Không cho hôn!”
Bây giờ Thẩm Trì mới nhận ra thân thể của mình không ổn chút nào, miệng khô lưỡi khô, nơi nào đó còn bị sưng lên khiến anh nhíu mày, lại vùi đầu vào gối, “Điên rồi, điên rồi, đều điên hết rồi!!”
Nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, Thẩm Trì cảm thấy không riêng gì Kiều Cảnh Thành, anh cũng điên rồi, điên rồi mới dung túng hắn.
Kiều Cảnh Thành nhịn không được ôm Thẩm Trì cười, cảm giác này thật là thỏa mãn ~
“Anh sai rồi, lần sau chúng ta làm chậm hơn…”
Thẩm Trì trợn mắt, quay đầu sang nhìn hắn, nghe lời hoang đường này mà vừa tức vừa buồn cười.
Mùi dầu gội giống nhau, sữa tắm giống nhau, bọn họ kết hôn.
Sau đó… yêu đương.
Thẩm Trì thở dài, thầm nghĩ mình chung quy sẽ không bao giờ chống chọi lại được cái ngoại hình này của Kiều Cảnh Thành.
Rửa mặt xong, Thẩm Trì lười biếng ngồi ở sofa xem kênh tài chính kinh tế chiếu lại, ừ, chính là tập của Kiều Cảnh Thành.
Vừa rồi anh đã cẩn thận xem một chút về từ khóa Kiều Cảnh Thành, tin tức rất ít, gần đây có vài ảnh chụp, chính là ảnh cắt ra trong chương trình kia.
Đằng Phi…
Kiều Kiến Vinh.
Anh đỡ trán nhìn thông tin của cha Kiều, vừa khiếp sợ vừa cảm thán, thế giới này thật quá thần kỳ, anh chẳng thể ngờ được mình lại có thể gặp được con trai của Kiều Kiến Vinh, lại còn… kết hôn?
Thẩm Trì tuy đang rất đói nhưng anh là bác sĩ, biết rõ bản thân bây giờ nên ăn cái gì không nên ăn cái gì, nhìn một bàn đồ ăn phong phú rồi ủ rũ quay đầu ra ngồi ở sofa, mắt không thấy tâm không phiền. Kiều Cảnh Thành xuống bếp nấu cho anh một nồi cháo.
Màn đêm đang chậm rãi buông xuống, Thẩm Trì ngồi ở phòng khách, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, vẫn cảm thấy có chút gì đó không chân thật.
Nghĩ vậy, Thẩm Trì thay đổi tư thế ngồi, cảm giác chân thật đã quay trở lại, đầu óc đau ong ong, lăn lộn cả một đêm rồi, không chân thật mới là lạ!
Trong bát là cháo trắng, trên bàn có hải sản và thịt bò, đều là những món dì mới nấu. Nhìn thấy bàn đồ ăn này, Thẩm Trì lại hậm hực.
Kiều Cảnh Thành thấy không ổn, dứt khoát cất hết đồ ăn vào tủ lạnh, bồi Thẩm Trì ăn cháo rau xanh.
Thẩm Trì xoa xoa thái dương, “Dư lại nhiều đồ ăn như vậy thì làm sao bây giờ?”
“Ngày mai anh ăn.” Mấy năm nay Kiều Cảnh Thành vẫn luôn ở trong bộ đội, thời gian dài đã khiến hắn không còn thói quen xa xỉ lãng phí, đây cũng là lý do lớn nhất khiến Thẩm Trì không phát hiện ra hắn không phải là người có xuất thân bình thường.
Chuyện gì cũng có thể tự tay làm, căn bản không liên quan gì đến hình tượng phú nhị đại.
“Thôi anh không cần ăn đâu.” Tuy Thẩm Trì cũng thấy lãng phí nhưng người trước mặt là bảo bối nhà người ta, giá trị con người lên tới hàng trăm vạn tệ, vạn nhất làm hỏng “linh kiện” nào thì anh không biết phải xin lỗi cha mẹ Kiều thế nào.
Kiều Cảnh Thành bây giờ cái gì cũng đều nghe Thẩm Trì, nói gì cũng được. Thẩm Trì không cho ăn, hắn gật đầu, “Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài ăn? Buổi trưa anh tới đón em?”
Thẩm Trì nhìn Kiều Cảnh Thành, không đành lòng đả kích nhiệt tình của hắn, với lại… bản thân anh cũng rất muốn đi ăn.
“Có khả năng là không đi được, hôm nay xin nghỉ nên nhiều việc sẽ bị đẩy sang ngày mai, ngày mai sợ là tới tối muộn mới tan làm, anh đừng chờ em, về nhà rồi ngủ sớm một chút.” Thẩm Trì vừa ăn vừa nói.
Kiều Cảnh Thành nhíu mày, gắp cho Thẩm Trì một miếng rau, “Công việc này của em thật là, lúc trước không về anh còn sợ em bị người ta bắt cóc mất, bây giờ mới phát hiện cơ bản là do anh lo lắng nhiều.”
“Anh còn lo lắng cả cái này?” Thẩm Trì hoàn toàn không ngờ hắn sẽ như vậy, đến bây giờ vẫn không dám tin suốt mấy năm qua có một người luôn yên lặng thích mình.
“Sao lại không lo lắng? Đừng cho là anh không biết, cho dù là lần đi tình nguyện ở biên giới phía tây hay là ra nước ngoài viện trợ y tế em đều có mấy cái đuôi bám theo.”
Thẩm Trì kinh ngạc, sau đó bật cười, “Anh đang ghen tỵ à?”
Kiều Cảnh Thành thẳng thắn, “Đương nhiên là chua rồi, rõ ràng là nhan khống mà lại không nhận ra anh.”
“Eo ~” Thẩm Trì ra vẻ ghét bỏ, “Anh bớt tự luyến đi, mới gặp có hai lần, không nhớ là bình thường mà?”
“Ai ở trên máy bay trong lúc lung tung rối loạn vẫn sáp tới gần anh? Chẳng lẽ nói xong quên luôn? Nếu anh không đi tìm em thì em cũng vứt anh ra sau đầu?”
Thẩm Trì: “…..”
Kiều Cảnh Thành tụ một cục máu huyết trong tim, “Thẩm Tiểu Trì, có phải về sau anh nên treo trên cổ em một cái ảnh chụp của anh không?”
Thẩm Trì vô thức sờ sờ cổ mình… Chiếc nhẫn lúc trước vẫn còn ở đây, tối hôm qua nhìn thấy cái này nên Kiều Cảnh Thành mới điên như vậy.
Kiều Cảnh Thành chú ý tới động tác của Thẩm Trì, bỏ thìa trong tay xuống, chạm chạm vào ngực đối phương, “Được rồi, có cái này miễn cưỡng cũng được tính là đã đánh dấu.” Hắn nói tiếp, “Em có muốn tổ chức hôn lễ không?”
Bây giờ vào đông, hai người kết hôn hồi mùa hè, cũng đã qua được mấy tháng, Thẩm Trì nhìn bộ dạng nghiêm túc của người kia, lại không đành lòng đả kích hắn, “Thời gian của em… sợ là không có cách nào…”
“Vậy em có muốn không?” Kiều Cảnh Thành hỏi.
“Ừm… thực ra em sao cũng được, chỉ là… anh không cảm thấy hai người đàn ông tổ chức hôn lễ sẽ hơi kỳ lạ sao?” Thẩm Trì dò hỏi, ngày thường anh rất không thích bị người khác vây xem.
Kiều Cảnh Thành hiểu, “Ừm, nhưng mà nói trước, tuần trăng mật không thể không có.” Đối với vấn đề này hắn rất kiên trì.
Thẩm Trì có chút cạn lời, “Không phải mới đi chơi rồi à?”
“Đương nhiên là không giống đi tuần trăng mật rồi, miễn cưỡng được xem là nghỉ ngơi.” Kiều Cảnh Thành chọc chọc chóp mũi Thẩm Trì, “Năm mới thế nào? Được không?”
“Qua loa như vậy?” Thẩm Trì hỏi, “Người nhà thì sao? Cha mẹ làm sao bây giờ?”
Lúc này Kiều Cảnh Thành mới nhớ ra hắn còn chưa chính thức đưa người về nhà, chán nản thở dài, “Được rồi, năm đầu tiên chúng ta về nhà trước vậy.”
Thẩm Trì: “…..”
Qua hôm nay, tình cảm của hai người càng thêm gắn bó. Ngày cha Thẩm xuất viện về nhà an dưỡng Kiều Cảnh Thành đã nghỉ làm, tới bệnh viện đón người, Thẩm Trì không có thời gian, mọi chuyện trong nhà gần như đều là Kiều Cảnh Thành bận rộn.
Thẩm Trì đứng ở trên tầng, nhìn hắn đang đỡ cha Thẩm lên xe, trong lòng nghĩ…
Chính là người này rồi.
Đời này của anh, chính là hắn.
Với tính chất công việc của hắn mà vẫn có thể giúp đỡ anh nhiều như vậy, thỉnh thoảng còn tìm cách giúp anh vui vẻ bằng cách tới đón anh ra ngoài ăn cơm, khóe miệng Thẩm Trì cong lên, cứ như vậy đi, không giãy giụa nữa.
Kiều Cảnh Thành đưa hai người già về nhà, Kỷ Nhu xuống bếp làm bữa trưa.
“Cảnh Thành, trong nhà không còn đồ nấu ăn, hôm nay chúng ta ăn tạm mì nhé?” Bà gọi với ra hỏi hắn.
Kiều Cảnh Thành đang đỡ cha Thẩm đi lại rèn luyện chân cẳng, “Con ăn gì cũng được mẹ.”
“Chúng ta chỉ có mì thịt kho thôi.” Kỷ Nhu nói, “Trước kia ở nhà có phải là chưa từng được ăn món này? Chỉ có bào ngư vi cá?” Mẹ Thẩm trêu chọc.
Kiều Cảnh Thành bật cười, “Mẹ, trong bộ đội làm gì có món đó, mẹ đừng khoa trương như vậy.”
Kỷ Nhu mỉm cười nhún vai.
“Mẹ con là vậy đấy, mỗi ngày không trêu vài câu thì sẽ buồn bực cả ngày.” Cha Thẩm đứng dựa vào sofa, tuy rằng chân tay vẫn còn vụng về nhưng đã khôi phục lại khá nhiều, nói chuyện đã lưu loát, “Buổi chiều… con vẫn phải đi làm đúng không?”
Kiều Cảnh Thành rất muốn nói không cần đi nhưng không muốn làm cho cha Thẩm cảm thấy mình thiếu ổn trọng, làm việc tùy hứng, với lại đang có phó tổng mới, chuyện cần giải quyết cũng khá nhiều.
“Vâng, lát nữa con về nhà lấy áo đưa cho Thẩm Trì rồi quay lại công ty.”
“Hôm nay nó tăng ca?” Cha Thẩm hỏi.
“Nói là sẽ về muộn, con qua đưa cho em ấy thêm cái áo khoác, buổi tối ở văn phòng khá lạnh.” Kiều Cảnh Thành trả lời.
“Haiz, lúc trước chuẩn bị vào đại học ba đã nói là ngành này rất vất vả, mẹ nó một hai muốn nó học cái này, nói là bác sĩ tốt, bác sĩ có thể trị bệnh cứu người, được mọi người tôn trọng…” Cha Thẩm lắc đầu, “Đúng là tốt, nhưng quá vất vả, bây giờ tuổi trẻ còn đỡ, về sau làm sao bây giờ?”
Kiều Cảnh Thành đỡ cha Thẩm ngồi xuống sofa, “Ba đừng lo lắng, con sẽ nhìn em ấy, với lại Thẩm Trì cũng rất thích công việc của mình, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
Cha Thẩm bây giờ đã hoàn toàn coi Kiều Cảnh Thành là con ruột, con ruột của ông còn ít tới lau người và thay túi nước tiểu hơn hắn, trong lòng được an ủi phần nào, ông không cầu điều gì xa vời, chỉ mong Tiểu Trì và bạn đời của nó sống tốt, bình an, lâu bền với nhau là được.
Tay nghề nấu ăn của Kỷ Nhu đã tốt lên, Kiều Cảnh Thành ăn liền tù tì ba bát mì, lúc trước khi hắn đi bà còn dặn lúc nào rảnh rỗi nhớ về nhà, bà sẽ nấu đồ ngon cho hai đứa ăn.
Kiều Cảnh Thành gật đầu đáp ứng liên tục, so với bàn ăn dài ở Kiều gia, hắn thích bầu không khí thoải mái tự nhiên ở Thẩm gia hơn.
Về nhà lấy áo mang tới bệnh viện, Thẩm Trì nói vừa bận xong, đang ở cantin, Kiều Cảnh Thành xách túi trực tiếp đi tới cantin. Hắn nhìn khay đồ ăn toàn rau xanh của Thẩm Trì, đau lòng khôn xiết.
“Anh đưa em ra ngoài ăn gì đó nhé?”
Thẩm Trì xúc thêm một miếng cơm vào miệng, “Không cần đâu, em sắp phải quay lại làm rồi, ngày mai làm việc bên phòng khám ngoại trú sẽ nhẹ nhàng hơn, anh đừng lo lắng, tối muộn chúng ta đi ăn khuya đi.”
“Em muốn ăn gì? Anh mua trước rồi qua đón em?” Kiều Cảnh Thành mở nắp chai nước ra, “Lần sau nhớ uống nước ấm, mùa đông đến rồi.”
Thẩm Trì gật đầu, tu một hơi nước khoáng trong chai, “Em biết rồi.”
Nhìn Thẩm Trì ăn cơm xong, Kiều Cảnh Thành đưa anh quay lại văn phòng rồi mới yên tâm rời bệnh viện quay lại công ty. Trước kia không biết tại sao, hắn rất bài xích sản nghiệp này của Kiều gia, càng không muốn quản, bây giờ phát hiện làm cũng chẳng sao cả, Thẩm Trì đã tiếp nhận thân phận này của hắn, không cần phải suốt ngày làm việc, thỉnh thoảng có thể chạy qua bệnh viện xem Thẩm Trì, nhìn thử người có ăn cơm ngon không, áo khoác có mang hay không…
Thẩm Trì nhúc nhích thân mình, so với lần tỉnh trước thì lần này anh đã được mặc thêm áo ngủ, vươn tay sờ soạng sang bên cạnh, đã không còn ai.
Chôn đầu vào trong chăn, còn muốn ngủ nữa!
Lúc Kiều Cảnh Thành mở cửa vào phòng, thấy người trong chăn đang động đậy, nhích trái nhích phải, đầu không lộ ra.
Hắn ngồi lên giường, đào người từ trong ổ chăn ra, “Còn ngủ chưa đủ?”
Thẩm Trì cọ cọ mặt lên lòng bàn tay hắn, mở to mắt ngốc ngếch nhìn hắn.
Trong lúc nhất thời, trái tim Kiều Cảnh Thành nóng lên, cảm thấy rất thỏa mãn, nhiều năm như vậy hắn rất ít khi được trải qua cảm giác này, bây giờ nhận ra… hình như hắn lại thích Thẩm Trì hơn một chút.
“Được rồi, lúc trưa dì có sang đây nấu cơm, để anh hâm nóng lại, em ra ăn một chút nhé?”
Thẩm Trì gật đầu, lười nhác lên tiếng, nhưng cố gắng dùng lực mới phát ra được một chút thanh âm khàn khàn.
Hai người đều giật mình.
Kiều Cảnh Thành muốn lấy lòng, cúi xuống hôn Thẩm Trì, bị anh quay đầu tránh đi, “Không cho hôn!”
Bây giờ Thẩm Trì mới nhận ra thân thể của mình không ổn chút nào, miệng khô lưỡi khô, nơi nào đó còn bị sưng lên khiến anh nhíu mày, lại vùi đầu vào gối, “Điên rồi, điên rồi, đều điên hết rồi!!”
Nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, Thẩm Trì cảm thấy không riêng gì Kiều Cảnh Thành, anh cũng điên rồi, điên rồi mới dung túng hắn.
Kiều Cảnh Thành nhịn không được ôm Thẩm Trì cười, cảm giác này thật là thỏa mãn ~
“Anh sai rồi, lần sau chúng ta làm chậm hơn…”
Thẩm Trì trợn mắt, quay đầu sang nhìn hắn, nghe lời hoang đường này mà vừa tức vừa buồn cười.
Mùi dầu gội giống nhau, sữa tắm giống nhau, bọn họ kết hôn.
Sau đó… yêu đương.
Thẩm Trì thở dài, thầm nghĩ mình chung quy sẽ không bao giờ chống chọi lại được cái ngoại hình này của Kiều Cảnh Thành.
Rửa mặt xong, Thẩm Trì lười biếng ngồi ở sofa xem kênh tài chính kinh tế chiếu lại, ừ, chính là tập của Kiều Cảnh Thành.
Vừa rồi anh đã cẩn thận xem một chút về từ khóa Kiều Cảnh Thành, tin tức rất ít, gần đây có vài ảnh chụp, chính là ảnh cắt ra trong chương trình kia.
Đằng Phi…
Kiều Kiến Vinh.
Anh đỡ trán nhìn thông tin của cha Kiều, vừa khiếp sợ vừa cảm thán, thế giới này thật quá thần kỳ, anh chẳng thể ngờ được mình lại có thể gặp được con trai của Kiều Kiến Vinh, lại còn… kết hôn?
Thẩm Trì tuy đang rất đói nhưng anh là bác sĩ, biết rõ bản thân bây giờ nên ăn cái gì không nên ăn cái gì, nhìn một bàn đồ ăn phong phú rồi ủ rũ quay đầu ra ngồi ở sofa, mắt không thấy tâm không phiền. Kiều Cảnh Thành xuống bếp nấu cho anh một nồi cháo.
Màn đêm đang chậm rãi buông xuống, Thẩm Trì ngồi ở phòng khách, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, vẫn cảm thấy có chút gì đó không chân thật.
Nghĩ vậy, Thẩm Trì thay đổi tư thế ngồi, cảm giác chân thật đã quay trở lại, đầu óc đau ong ong, lăn lộn cả một đêm rồi, không chân thật mới là lạ!
Trong bát là cháo trắng, trên bàn có hải sản và thịt bò, đều là những món dì mới nấu. Nhìn thấy bàn đồ ăn này, Thẩm Trì lại hậm hực.
Kiều Cảnh Thành thấy không ổn, dứt khoát cất hết đồ ăn vào tủ lạnh, bồi Thẩm Trì ăn cháo rau xanh.
Thẩm Trì xoa xoa thái dương, “Dư lại nhiều đồ ăn như vậy thì làm sao bây giờ?”
“Ngày mai anh ăn.” Mấy năm nay Kiều Cảnh Thành vẫn luôn ở trong bộ đội, thời gian dài đã khiến hắn không còn thói quen xa xỉ lãng phí, đây cũng là lý do lớn nhất khiến Thẩm Trì không phát hiện ra hắn không phải là người có xuất thân bình thường.
Chuyện gì cũng có thể tự tay làm, căn bản không liên quan gì đến hình tượng phú nhị đại.
“Thôi anh không cần ăn đâu.” Tuy Thẩm Trì cũng thấy lãng phí nhưng người trước mặt là bảo bối nhà người ta, giá trị con người lên tới hàng trăm vạn tệ, vạn nhất làm hỏng “linh kiện” nào thì anh không biết phải xin lỗi cha mẹ Kiều thế nào.
Kiều Cảnh Thành bây giờ cái gì cũng đều nghe Thẩm Trì, nói gì cũng được. Thẩm Trì không cho ăn, hắn gật đầu, “Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài ăn? Buổi trưa anh tới đón em?”
Thẩm Trì nhìn Kiều Cảnh Thành, không đành lòng đả kích nhiệt tình của hắn, với lại… bản thân anh cũng rất muốn đi ăn.
“Có khả năng là không đi được, hôm nay xin nghỉ nên nhiều việc sẽ bị đẩy sang ngày mai, ngày mai sợ là tới tối muộn mới tan làm, anh đừng chờ em, về nhà rồi ngủ sớm một chút.” Thẩm Trì vừa ăn vừa nói.
Kiều Cảnh Thành nhíu mày, gắp cho Thẩm Trì một miếng rau, “Công việc này của em thật là, lúc trước không về anh còn sợ em bị người ta bắt cóc mất, bây giờ mới phát hiện cơ bản là do anh lo lắng nhiều.”
“Anh còn lo lắng cả cái này?” Thẩm Trì hoàn toàn không ngờ hắn sẽ như vậy, đến bây giờ vẫn không dám tin suốt mấy năm qua có một người luôn yên lặng thích mình.
“Sao lại không lo lắng? Đừng cho là anh không biết, cho dù là lần đi tình nguyện ở biên giới phía tây hay là ra nước ngoài viện trợ y tế em đều có mấy cái đuôi bám theo.”
Thẩm Trì kinh ngạc, sau đó bật cười, “Anh đang ghen tỵ à?”
Kiều Cảnh Thành thẳng thắn, “Đương nhiên là chua rồi, rõ ràng là nhan khống mà lại không nhận ra anh.”
“Eo ~” Thẩm Trì ra vẻ ghét bỏ, “Anh bớt tự luyến đi, mới gặp có hai lần, không nhớ là bình thường mà?”
“Ai ở trên máy bay trong lúc lung tung rối loạn vẫn sáp tới gần anh? Chẳng lẽ nói xong quên luôn? Nếu anh không đi tìm em thì em cũng vứt anh ra sau đầu?”
Thẩm Trì: “…..”
Kiều Cảnh Thành tụ một cục máu huyết trong tim, “Thẩm Tiểu Trì, có phải về sau anh nên treo trên cổ em một cái ảnh chụp của anh không?”
Thẩm Trì vô thức sờ sờ cổ mình… Chiếc nhẫn lúc trước vẫn còn ở đây, tối hôm qua nhìn thấy cái này nên Kiều Cảnh Thành mới điên như vậy.
Kiều Cảnh Thành chú ý tới động tác của Thẩm Trì, bỏ thìa trong tay xuống, chạm chạm vào ngực đối phương, “Được rồi, có cái này miễn cưỡng cũng được tính là đã đánh dấu.” Hắn nói tiếp, “Em có muốn tổ chức hôn lễ không?”
Bây giờ vào đông, hai người kết hôn hồi mùa hè, cũng đã qua được mấy tháng, Thẩm Trì nhìn bộ dạng nghiêm túc của người kia, lại không đành lòng đả kích hắn, “Thời gian của em… sợ là không có cách nào…”
“Vậy em có muốn không?” Kiều Cảnh Thành hỏi.
“Ừm… thực ra em sao cũng được, chỉ là… anh không cảm thấy hai người đàn ông tổ chức hôn lễ sẽ hơi kỳ lạ sao?” Thẩm Trì dò hỏi, ngày thường anh rất không thích bị người khác vây xem.
Kiều Cảnh Thành hiểu, “Ừm, nhưng mà nói trước, tuần trăng mật không thể không có.” Đối với vấn đề này hắn rất kiên trì.
Thẩm Trì có chút cạn lời, “Không phải mới đi chơi rồi à?”
“Đương nhiên là không giống đi tuần trăng mật rồi, miễn cưỡng được xem là nghỉ ngơi.” Kiều Cảnh Thành chọc chọc chóp mũi Thẩm Trì, “Năm mới thế nào? Được không?”
“Qua loa như vậy?” Thẩm Trì hỏi, “Người nhà thì sao? Cha mẹ làm sao bây giờ?”
Lúc này Kiều Cảnh Thành mới nhớ ra hắn còn chưa chính thức đưa người về nhà, chán nản thở dài, “Được rồi, năm đầu tiên chúng ta về nhà trước vậy.”
Thẩm Trì: “…..”
Qua hôm nay, tình cảm của hai người càng thêm gắn bó. Ngày cha Thẩm xuất viện về nhà an dưỡng Kiều Cảnh Thành đã nghỉ làm, tới bệnh viện đón người, Thẩm Trì không có thời gian, mọi chuyện trong nhà gần như đều là Kiều Cảnh Thành bận rộn.
Thẩm Trì đứng ở trên tầng, nhìn hắn đang đỡ cha Thẩm lên xe, trong lòng nghĩ…
Chính là người này rồi.
Đời này của anh, chính là hắn.
Với tính chất công việc của hắn mà vẫn có thể giúp đỡ anh nhiều như vậy, thỉnh thoảng còn tìm cách giúp anh vui vẻ bằng cách tới đón anh ra ngoài ăn cơm, khóe miệng Thẩm Trì cong lên, cứ như vậy đi, không giãy giụa nữa.
Kiều Cảnh Thành đưa hai người già về nhà, Kỷ Nhu xuống bếp làm bữa trưa.
“Cảnh Thành, trong nhà không còn đồ nấu ăn, hôm nay chúng ta ăn tạm mì nhé?” Bà gọi với ra hỏi hắn.
Kiều Cảnh Thành đang đỡ cha Thẩm đi lại rèn luyện chân cẳng, “Con ăn gì cũng được mẹ.”
“Chúng ta chỉ có mì thịt kho thôi.” Kỷ Nhu nói, “Trước kia ở nhà có phải là chưa từng được ăn món này? Chỉ có bào ngư vi cá?” Mẹ Thẩm trêu chọc.
Kiều Cảnh Thành bật cười, “Mẹ, trong bộ đội làm gì có món đó, mẹ đừng khoa trương như vậy.”
Kỷ Nhu mỉm cười nhún vai.
“Mẹ con là vậy đấy, mỗi ngày không trêu vài câu thì sẽ buồn bực cả ngày.” Cha Thẩm đứng dựa vào sofa, tuy rằng chân tay vẫn còn vụng về nhưng đã khôi phục lại khá nhiều, nói chuyện đã lưu loát, “Buổi chiều… con vẫn phải đi làm đúng không?”
Kiều Cảnh Thành rất muốn nói không cần đi nhưng không muốn làm cho cha Thẩm cảm thấy mình thiếu ổn trọng, làm việc tùy hứng, với lại đang có phó tổng mới, chuyện cần giải quyết cũng khá nhiều.
“Vâng, lát nữa con về nhà lấy áo đưa cho Thẩm Trì rồi quay lại công ty.”
“Hôm nay nó tăng ca?” Cha Thẩm hỏi.
“Nói là sẽ về muộn, con qua đưa cho em ấy thêm cái áo khoác, buổi tối ở văn phòng khá lạnh.” Kiều Cảnh Thành trả lời.
“Haiz, lúc trước chuẩn bị vào đại học ba đã nói là ngành này rất vất vả, mẹ nó một hai muốn nó học cái này, nói là bác sĩ tốt, bác sĩ có thể trị bệnh cứu người, được mọi người tôn trọng…” Cha Thẩm lắc đầu, “Đúng là tốt, nhưng quá vất vả, bây giờ tuổi trẻ còn đỡ, về sau làm sao bây giờ?”
Kiều Cảnh Thành đỡ cha Thẩm ngồi xuống sofa, “Ba đừng lo lắng, con sẽ nhìn em ấy, với lại Thẩm Trì cũng rất thích công việc của mình, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
Cha Thẩm bây giờ đã hoàn toàn coi Kiều Cảnh Thành là con ruột, con ruột của ông còn ít tới lau người và thay túi nước tiểu hơn hắn, trong lòng được an ủi phần nào, ông không cầu điều gì xa vời, chỉ mong Tiểu Trì và bạn đời của nó sống tốt, bình an, lâu bền với nhau là được.
Tay nghề nấu ăn của Kỷ Nhu đã tốt lên, Kiều Cảnh Thành ăn liền tù tì ba bát mì, lúc trước khi hắn đi bà còn dặn lúc nào rảnh rỗi nhớ về nhà, bà sẽ nấu đồ ngon cho hai đứa ăn.
Kiều Cảnh Thành gật đầu đáp ứng liên tục, so với bàn ăn dài ở Kiều gia, hắn thích bầu không khí thoải mái tự nhiên ở Thẩm gia hơn.
Về nhà lấy áo mang tới bệnh viện, Thẩm Trì nói vừa bận xong, đang ở cantin, Kiều Cảnh Thành xách túi trực tiếp đi tới cantin. Hắn nhìn khay đồ ăn toàn rau xanh của Thẩm Trì, đau lòng khôn xiết.
“Anh đưa em ra ngoài ăn gì đó nhé?”
Thẩm Trì xúc thêm một miếng cơm vào miệng, “Không cần đâu, em sắp phải quay lại làm rồi, ngày mai làm việc bên phòng khám ngoại trú sẽ nhẹ nhàng hơn, anh đừng lo lắng, tối muộn chúng ta đi ăn khuya đi.”
“Em muốn ăn gì? Anh mua trước rồi qua đón em?” Kiều Cảnh Thành mở nắp chai nước ra, “Lần sau nhớ uống nước ấm, mùa đông đến rồi.”
Thẩm Trì gật đầu, tu một hơi nước khoáng trong chai, “Em biết rồi.”
Nhìn Thẩm Trì ăn cơm xong, Kiều Cảnh Thành đưa anh quay lại văn phòng rồi mới yên tâm rời bệnh viện quay lại công ty. Trước kia không biết tại sao, hắn rất bài xích sản nghiệp này của Kiều gia, càng không muốn quản, bây giờ phát hiện làm cũng chẳng sao cả, Thẩm Trì đã tiếp nhận thân phận này của hắn, không cần phải suốt ngày làm việc, thỉnh thoảng có thể chạy qua bệnh viện xem Thẩm Trì, nhìn thử người có ăn cơm ngon không, áo khoác có mang hay không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.